TruyenHHH.com

Wenrene Ai Tham Ben Ai

Dưới sân khấu muôn vàn ánh đèn soi rọi, bóng dáng ai nhỏ bé lặng thầm ướt đẫm lệ

Người cảm thấy gì trong khoảng không gian đầy tiếng nhạc sôi động ầm ĩ ấy ?

Người đã tỉnh táo hay vẫn còn trong cơn mơ từ thuở niên thiếu xuân xanh,

Giấc mơ của em là tình yêu ngát xanh, tình yêu có bóng dáng của người hiện hữu.

Thế gian có những mối tình được tác hợp rất đẹp, nhưng tại sao lại không phải là tình đôi ta ?

Liệu những năm tháng đã trôi qua giấc mơ của người là gì ?

.

.

Sân trường rợp nắng, hương gió từ đồng nội ùa về nồng nàn như hương tóc ai. Một nỗi mơ hồ thương nhớ tràn ngập cõi lòng.

Son Seungwan ngước nhìn bầu trời xanh biếc cao vời mà không khỏi thở dài. Bầu trời luôn có một thứ màu mát lành để an ủi em mỗi lúc buồn, nhưng hôm nay những đám mây lại loang lổ đến lạ như ai đó đã khuấy động bầu trời đang yên bình.

Từng sinh viên rôm rả đi theo từng nhóm trò chuyện, những câu chuyện tâm sự về idol, cách make up và có thể là nói về crush của mình ... Seungwan bỗng nổi lên cảm giác ghen tị, chỉ vì em không thể tâm sự với ai về những gì mình đã trải qua và cảm xúc của mình lúc này.

Nhìn đồng hồ trên tay, vành kim loại sáng choang bị nắng chiếu vào ánh lên khiến Seungwan nheo mắt. Cặp dây xa sờn cũ đã được thay mới cách đây vài ngày nhờ người nào đó, em vuốt nhẹ vành dây da với từng mũi kim may khéo léo rồi thở hắt ra xách balo đứng dậy bước về phía toà nhà để chuẩn bị vào tiết học.

Seungwan bước vào phòng, hơi sớm hơn với giờ giảng viên vào một lúc. Đôi lúc Seungwan đã tự thấy hối hận vì đã chọn ngành học này, chỉ vì lấy chị gái ra làm hình tượng mẫu mực để theo đuổi. Giấc mơ đứng trên sân khấu cháy hết mình vì nghệ thuật của Seungwan khép lại và mở ra một trang khác thực tế hơn và cũng khó khăn muôn phần.

Ngành học Xã hội và Truyền thông này đòi hỏi phải thấu hiểu tâm lí người người, luôn phải cập nhập để bắt kịp xu hướng và sự phát triển của xã hội. Có những đêm Seungwan phải thức trắng để lấy ý tưởng thuyết trình.

_Seungwan ? Sao nhìn không có tâm trạng gì vậy ? Mình nghe nói cậu có lời mời tham gia hát ở quảng trường tối nay.

Đang miên man trong dòng suy nghĩ thì bị Kang Seulgi cắt ngang. Cô nàng hôm nay đeo một cặp kính gọng tròn sáng màu cùng với nụ cười tươi tắn, nhìn qua tâm trạng không tệ.

_Ừ, chắc khoảng 9h mới qua đó. Buổi live kéo dài đến tận nửa đêm lận.

_Có cả tiền bối Taeyeon đúng không Seungwan ah ~ chẳng phải là quá tuyệt vời hay sao !

Seungwan mỉm cười vì sự phấn khích của cô nàng, sự trẻ con và ngây ngô của Seulgi luôn khiến người bên cạnh thoải mái thả lỏng.

Tiếng giày cao gót quen thuộc vang lên ngoài hành lang rồi dần dần tiến lại gần, đôi tai của Seungwan nóng lên và râm ran ngứa ngáy. Một cảm giác nhộn nhạo trào ra theo ánh mắt, âm thầm dõi theo bước chân của giảng viên tiến vào bục cao giữa giảng đường.

Nàng vẫn như vậy, tự tin và toả sáng đầy yêu kiều.

_Vẫn là tôi đây, Bae Joohyun đồng hành cùng các bạn đến hết năm cuối cùng này.

Tiếng vỗ tay vang lên không ngừng, giòn giã mà đánh vào thính giác của Seungwan đến ầm ĩ. Ánh mắt nheo lại vì cay xè, người trên bục cao cũng như có như không hướng ánh mắt về phía em. Hai ánh nhìn như chạm vào nhau trong tích tắc, người ấy vội chuyển hướng bỏ rơi ánh nhìn nơi em bơ vơ giữa không trung.

Seungwan nhíu mày đầy chua chát, trong đầu vẫn ong ong từng lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy lạnh lẽo cự tuyệt.

'Em đừng đến đây, cũng xin em đừng tiếp tục yêu tôi.'

Tiếng giảng của Bae Joohyun vang lên đầy nội liễm và như có ma lực, nàng là giảng viên thiên về tâm lí học và tâm lí xã hội được trường đại học Seoul mời về giảng dạy chuyên ngành Tâm lí xã hội học và Truyền thông.

Bae Joohyun nổi tiếng vì thước video quay lại buổi bảo vệ luận án thạc sĩ của mình, khi nàng đanh thép nói về tâm lí tội phạm và cụ thể là tâm lí của những kẻ biến thái giết chết người yêu khi bị chia tay và không chấp nhận sự thật. Đoạn video viral trong giới tâm lí học và là tiền đề để nàng trở thành một trong những giảng viên trẻ có tiềm năng các trường đại học săn đón mời về làm giảng viên.

Seungwan vẫn nhớ như in lần đầu tiên chính thức gặp nàng, không phải là Bae Joohyun chỉnh chu trong bộ suit tại giảng đường, mà là một cô gái nhỏ mặc áo hoodie đang đứng khóc dưới trạm xe bus trong cơn mưa tầm tã.

Dưới những tán cây đổ lá vàng trong ngày thu, cơn mưa trút xuống nặng hạt khiến khung cảnh ấy trở nên buồn bã đến não nề.

Tính bắt taxi về cho nhanh để kịp bữa ăn gia đình trước ngày cưới của chị gái, thế nhưng lòng trắc ẩn của em lại không nỡ lướt qua một cô gái khóc đến đáng thương như vậy.

Seungwan đi tới ngồi cạnh cô gái ấy, cởi chiếc mũ lưỡi trai mình đang đội và đội lên đầu của nàng, sẵn tiện cũng giúp nàng trùm nốt chiếc mũ của áo hoodie lên luôn. Cô gái trở nên bất ngờ và bối rối nhưng cuối cùng đã không từ chối sự nhẹ nhàng và tinh tế từ Seungwan, một người lạ dịu dàng che đậy sự chật vật của nàng.

Chiếc mũ ấy Seungwan tặng nàng, em đã lặng lẽ biết sau này không những chỉ là một chiếc mũ.

Ngay cả trái tim em cũng liều mình đem tặng Bae Joohyun.

Hồi ức và lần gặp đầu tiên luôn là một điều gì đó rất đẹp, để đến mãi sau này nó luôn là một sự an ủi vực dậy một trái tim đầy thương tổn.

.

.

Từng tán học sinh rời giảng đường để đến canteen sau giờ giảng, Kang Seulgi bụng đói cồn cào cũng nhanh chân chạy trước và nói sẽ đợi Seungwan tại quảng trường tối nay.

Son Seungwan lại chọn ngồi lại và không đi đâu. Bae Joohyun vẫn bình tĩnh đứng yên tại chỗ đợi cho nhóm sinh viên rời đi hết, cuối cùng chỉ còn lại hai người trong một khoảng không gian rộng lớn.

Joohyun tiến lại gần em, tiếng thở của nàng nhẹ nhàng nhưng nghe đầy tâm sự. Lòng bàn tay của Seungwan rịt ra lớp mồ hôi mỏng, cũng chẳng biết mình có nên đối mặt với nàng hay không.

_Em đã không trả lời tin nhắn của tôi một tuần nay rồi. Mọi chuyện tồi tệ đến mức, chúng ta không thể trở lại như trước sao ?

Bàn tay nàng trắng nõn vươn tới chạm vào chiếc đồng hồ của Seungwan, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve dây đeo bằng da mới tinh. Móng tay nàng được cắt sạch sẽ gọn gàng, từng đường gân xanh ẩn hiện trên mu bàn tay bắt mắt quyến rũ khiến Seungwan chỉ muốn ấp ôm tay trong tay với nàng.

_Nếu đã có thể làm bạn, thì ngay từ đầu chúng ta đã là bạn rồi. Làm gì có chuyện rung động xảy ra ở đây.
Seungwan nói mà không nhìn vào mắt nàng, em tránh né bàn tay của nàng. Dây da đồng hồ là do Bae Joohyun mang đi thay, nàng nói không nên đeo mãi chiếc dây da cũ đã sờn ấy, mọi thứ vẫn nên làm mới sau khoảng thời gian dài đừng lãng quên và cố chấp giữ những điều đã cũ.

_Cô bảo rằng không nên cố chấp, nhưng cô lại là người ôm mãi những thứ cũ rích trong lòng.

Bae Joohyun nói rất hay, nhưng nàng chỉ khuyên người khác, chính bản thân nàng lại là người cứng đầu giữ mãi tình cũ trong tim.

Seungwan gấp tập ghi chép lại và bỏ cùng với máy tính vào balo, toan đứng lên thì đã bị đôi cánh tay của Joohyun ghì lại xuống ghế. Seungwan thở hắt đầy mệt mỏi.

_Nếu chưa quên được mối tình của cô, thì cô giữ em bên cạnh làm gì Joohyun ? Dù gì thì em cũng chẳng phải là người thay thế.

Chỉ sau một tuần không gặp nhưng giọng Seungwan khàn đi hẳn, sự ấm áp dần thay vào là sự dửng dưng giấu giếm. Seungwan lại dường như nhận ra điều gì đó, em à lên một cách đầy châm biếm.

_À không, cô thậm chí còn không cho em cơ hội để làm người thay thế. Sao sau khi từ chối em, cô lại vẫn muốn giữ em bên cạnh ?

Seungwan gỡ tay của Joohyun đang đặt trên vai mình ra, tổn thương không nói nên lời, từng tế bào như có hàng ngàn con kiến bò vào gặm cắn vừa đau lại vừa ngứa râm ran.

Seungwan đứng dậy rời khỏi, Joohyun nhìn theo em khuất bóng sau dãy hành lang dài dằng dặc, đôi mắt ẩn ẩn đau nhức vì ánh mặt trời phản chiếu lại từ những tấm kính rọi vào tròng mắt. Joohyun bỗng nhiên thấy hạnh phúc xa vời hơn nàng nghĩ rất nhiều, và tất cả dường như chỉ khó khăn với mỗi mình nàng.

Cô gái nàng thầm yêu đã lấy chồng rồi, có hai đứa bé sinh đôi thật kháu khỉnh, câu chuyện tình đẹp đến mức cả trường đại học cũ nàng từng học đã có một diễn đàn vô cùng lớn chỉ để ca tụng về câu chuyện cổ tích này.

Cổ tích của người ta, nhưng lại là đáy vực sâu chôn vùi Bae Joohyun qua bao năm tháng. Tình nàng không những không được đáp lại, mà còn là nỗi đau ngứa ngáy dày xéo nàng qua bao đêm dài. Nàng làm sao đủ sẵn sàng bắt đầu một mối quan hệ mới khi mà chuyện cũ vẫn chưa qua đi ...

Nếu nàng đồng ý, vậy thì tội nghiệp cho Son Seungwan quá.

Jeju ngày đó, gió biển trong lành vỗ về mai tóc, người kế bên với giọng nói vừa run rẩy vừa ngập ngừng thổ lộ với nàng. Đôi mắt em trong veo và sự chân thành cũng khiến Joohyun thẫn thờ.

'Em đã thật sự yêu cô rồi, em không có cơ hội nào thật sao ?"

Một dòng điện chạy dọc sống lưng của Joohyun khiến da đầu của nàng trở nên tê rần, không phải vì gió biển khiến nàng lạnh, mà là giọt nước mắt trượt dài trên má Son Seungwan. Em dợm chân tính bước về phía nàng, một nỗi sợ vô hình khiến Bae Joohyun bật thốt.

'Em đừng đến đây, cũng xin em đừng tiếp tục yêu tôi.'

Seungwan sững người, trái tim như viên đá đang dần tan ra rồi mất hút.

Bae Joohyun nắm chặt mép áo sơmi của mình, nàng tự thấy hành động và lời nói của mình thiếu tôn trọng Seungwan đến nhường nào. Tim càng đập càng nhanh, trong đầu dường như trở nên trống rỗng.

Hình ảnh trong quá khứ đột nhiên ùa về, cũng là trước một bãi biển nào đó nàng thổ lộ với người con gái nàng thương đến đau lòng. Nhưng người con gái ấy lại cười, đáng yêu vô cùng mà từ chối Joohyun.Và rồi cô ấy bước ra khỏi cuộc sống của Joohyun nhẹ nhàng, như ngày cô ấy rón rén đến bên nàng.

Rón rén giống như đêm mưa Son Seungwan đến nhẹ phủ chiếc mũ lên đầu che đi nước mắt của nàng.

'Tôi xin lỗi, tôi không muốn tổn thương em. Nhưng Seungwan hiểu cho tôi, tôi vẫn chưa thể bắt đầu một mối quan hệ."

Seungwan hít gió biển đầy lồng ngực, sự nhức nhối vẫn không thể nào thuyên giảm. Em ép ngược nước mắt vào trong, sóng biển và cát trắng nhoè đi ngay trước mắt.

Cát biển ấp ôm đôi bàn chân mịn màng nhưng cũng không thể xoa dịu nổi nỗi lòng của kẻ đơn phương.

Chắc có lẽ không thể xoa dịu em, và cả Bae Joohyun.

'Tôi chưa thể quên được người tôi yêu.'

Seungwan vô lực gật đầu, lẳng lặng quay bước để lại Joohyun vẫn chưa định thần lại. Đằng xa xa từng nhóm sinh viên đang cào sò và nghêu, đùa nghịch nói cười trên cát. Nhưng Seungwan tự thấy mình đã không còn hứng thú với bất cứ điều gì trong khi trái tim vẫn chưa thể bình tĩnh.

Đường về khách sạn rợp đầy hoa cải vàng, từng khóm hoa bị gió đưa đẩy làm cánh hoa rơi rụng đầy gốc, cái màu vàng rực quyện cùng nắng ban trưa chói mắt vô cùng khiến sự mặn đắng không ngừng rơi trên môi Seungwan.

Giấc mơ Jeju tan ra như bọt biển, bị sóng cuốn xa bờ chìm nghỉm xuống đáy đại dương.

Cứ nghĩ nàng cũng có ý với mình, nhưng cuối cùng tình đơn phương vẫn luôn là mình tự viễn vông.

.

.

Quảng trường Gwanghwamun đông người đến bất ngờ, buổi giao lưu âm nhạc diễn ra từ 9h tối nhưng từ 7h tối đã đông nghịt sinh viên đến tranh chỗ có view gần sân khấu nhất. Thậm chí dường như không còn chỗ để chen chân vào.

Kim Taeyeon thuộc top gen 2 idol trẻ đang lên đỉnh cao trong thị trường âm nhạc, từng sân khấu lớn đều săn đón cô để mang về một đêm diễn hoành tráng và chất lượng.

Kang Seulgi đi cùng một cô nàng cao ráo xinh đẹp, sau màn giới thiệu thì mới biết em ấy là hậu bối dưới một khoá đang học chuyên ngành âm nhạc truyền thống tên là Park Sooyoung. Seungwan bí mật liếc xuống bàn tay đang đan lấy nhau của cặp đôi trước mắt, nháy mắt trêu Kang Seulgi rồi để cặp đôi tách đi riêng.

Seungwan đi vào cánh gà, vừa đi vừa nhận cuộc gọi của chị gái.

_Seunghee-ssi em biết rồi, nhưng ở đây đông lắm có chắc là chị muốn mang theo hai con nhóc đó tới đây hay không ?

"Em đừng lo, có Hungin đi cùng nữa mà."

Giọng chị gái Seungwan cười hihi haha trong điện thoại.

_Thôi được rồi chị đến thì cứ đợi chỗ nào vãn người, em diễn xong sẽ xuống tìm chị.

"_Okela, love youuu."

_Love you back.

Seungwan cúp máy, đi vào cánh gà đằng sau thì thấy Kim Taeyeon đang được make up lại son môi. Quản lí của chị ấy đang cầm tai nghe chuẩn bị để chị ấy đeo vào. Taeyeon sau khi tô xong son cũng đã nhận lấy tai nghe từ quản lí, vừa đeo vào tai vừa hỏi Seungwan.

_Seunghee đến không ?

_Vâng, chị ấy cứ đòi tới cho bằng được chỉ để gặp chị thôi đấy.

Kim Taeyeon cười, bỗng mùa hè từ vài năm trước như hiện ra trước mắt. Có hoa cải vàng, có biển và hương gió đong đưa trong hồi ức. Nhóm bạn thân trong ký ức khoác tay nhau như mới ngày hôm qua, nhưng giờ lại mỗi người đôi ngả ít khi gặp lại dù chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm.

_Biết sao được nhóc con, chị đang là ngôi sao nổi tiếng. Tối nay em ở đây đứng bên cạnh chị là may mắn lắm đấy.

Kim Taeyeon nhéo yêu vào bắp tay Seungwan rồi cười phá lên.

_Eo ơi cái đồ giỡn dai.

Seungwan làm bộ nhào vào đấm Taeyeon, khiến cô nàng cười khanh khách.

_Em chuẩn bị đi, sân khấu của em và chị sau hai bài nữa. Còn bây giờ là thời gian của Kim Taeyeon chị đây.

Taeyeon nháy mắt với em rồi cầm mic chuẩn bị lên sân khấu, thợ trang điểm tỉ mỉ dùng máy kẹp lại tóc cho Seungwan. Hầu hết những staff ở đây Son Seungwan đều biết, em đã có một khoảng thời gian thực tập ở công ty chủ quản của Kim Taeyeon, cùng chị ấy đi muôn nơi để lấy kinh nghiệm.

Nhưng đáng tiếc Seungwan lại buông bỏ giấc mơ trở thành ca sĩ.

_Seungwan, mọi người đều tiếc cho thiên phú của em. Năm đó chỉ cần em cố gắng thêm chút nữa, xuất debut sẽ thuộc về em. Nhưng mọi người đều bất ngờ vì em bỏ dở.

Quản lí của Taeyeon đứng bên cạnh lấy một chiếc vòng tay bạc đưa cho Seungwan, em biết là chị ấy lại tặng quà cho em. Taeyeon là vậy mỗi lần gặp lại là một món quà. Seungwan nhận lấy rồi tự mình đeo vào tay, ánh bạc lấp lánh trên cổ tay trắng nõn, muôn phần đẹp mắt.

_Em không thấy được sự an toàn trong nghề này, em mong rằng mình xa một chút với cuộc sống cạm bẫy ấy. Taeyeon unnie đã rất cố gắng, em mong hào quang của chị ấy không bao giờ tắt.

Seungwan cười, đôi mắt vẫn tĩnh lặng và đầy suy ngẫm. Quản lí của Taeyeon thấy vậy thì cũng không nói gì nữa chỉ vuốt nhẹ vai Seungwan như lời động viên và thấu hiểu.

Tiếng la hét của fan hâm mộ vang vọng cả quảng trường, đài phun nước tuôn trào làm ướt đồ của tất cả mọi người nhưng ai nấy đều phấn khích hoà cùng không khí cháy bỏng đêm nay. Giọng hát của Kim Taeyeon vang lên đầy nội lực, nụ cười của chị ấy còn sáng hơn cả ánh đèn sân khấu khiến fan hú hét khàn cả giọng vì lần gặp thần tượng quá ư là tuyệt vời này.

Hai bài hát của Kim Taeyeon nhanh chóng đốt cháy sân khấu, mở màn cho bài hát song ca ballad kế tiếp cùng với Son Seungwan.

_Các bạn biết không ? Tôi đã rất cực khổ nài nỉ cô em gái này để em ấy đứng trên sân khấu với tôi ngày hôm nay đấy, tôi tin các bạn fan dõi theo tôi từ những ngày đầu cho đến hiện tại sẽ nhận ra em ấy. Ngôi sao đêm nay thật ra tôi muốn dành tặng cho em ấy. Hãy đến bên cạnh chị nào, Wendy ah ~

Một chiếc nghệ danh vừa thân thuộc vừa xa lạ được Taeyeon cất giọng gọi lên khiến đông đảo fan ở dưới dậy sóng.

Cái tên này đã từng rầm rộ với những bản ghi âm cover lại hit nổi tiếng vài năm trước, mọi người đồn đoán rằng đây chính là ngôi sao nối nghiệp Kim Taeyeon ở thế hệ tiếp theo, nhưng đáng tiếc cái tên Wendy chỉ dừng lại mãi mãi ở những bản cover và không bao giờ xuất hiện trước mắt công chúng. Thời gian đầu Kim Taeyeon mới debut fan vẫn hay thấy một cô bé thỉnh thoảng đi cùng thần tượng của họ, luôn tay trong tay và thân thiết làm họ tưởng đó là em ruột của nữ thần tượng vì cô bé ấy luôn đeo khẩu trang kín mít.

Thấm thoát Kim Taeyeon đã debut được 7 năm, Wendy giọng ca vàng giấu mặt năm nào cũng đã chìm dần và mất tích nay lại xuất hiện và đứng chung sân khấu với Kim Taeyeon. Fan hâm mộ ồ lên đầy phấn khích hô lên cái tên Wendy vang vọng một góc trời.

Son Seungwan xuất hiện với nụ cười nhàn nhạt, ánh đèn sân khấu dõi theo từng bước chân của em sáng ngời. Em nheo mắt vì ánh đèn flasch chớp nháy liên tục, sau đêm nay sẽ lại có những thước video viral mạng xã hội.

_Xin chào mọi người, mùa hè năm nay nóng quá nhỉ, để thêm phần nóng hơn vào tối nay, mời mọi người thưởng thức ca khúc 'One Summer'. Mong các bạn sẽ thích.

Một lời chào ngắn gọn thậm chí còn không giới thiệu cả tên khiến đám đông càng thêm thích thú, tiếng xì xào bàn tán nhỏ dần khi nhạc nền vang lên, trên sân khấu Kim Taeyeon và Son Seungwan như cặp tình nhân yêu nhau thắm thiết bắt đầu hoà giọng.

"Chỉ là vào một ngày hạ trời nắng gắt, em chợt nhớ về giây phút người cất bước quay đi

Thật trùng hợp vì đôi ta cùng cảm nhận được giây phút của tuyệt vọng

Chỉ cần nhìn lại chính bản thân mình, những giây phút cùng người lại ùa về trong em

Em nhớ giọng nói của người đầy bực tức, có lẽ người quyến luyến mùa đông hơn hẳn những ngày hè oi ả này

Lặng lẽ nhìn những giọt mưa tí tách rơi, em nhất định sẽ ổn nếu như người bên em ngay lúc này."

Giọng ca quen thuộc từng viral cộng đồng fan hâm mộ hoà cùng chất giọng vàng của Kim Taeyeon làm bản ballad như được thổi hồn gây nên sự thổn thức cho những người có mặt ở đây. Son Seungwan nhắm mắt thả hồn vào từng câu hát, sự ám ảnh của em về Bae Joohyun đang ngày một lớn lên trong lồng ngực. Em ước gì vào những ngày hè nóng thế này, chỉ cần cùng nàng tay đan tay dạo phố thôi cũng đã khiến em thoả mãn.

Từng câu hát thoát ra nơi đầu môi, cũng chỉ muốn gửi lòng mình vào trong đó, mong một ngày sẽ đến được tai nàng, vào ngày nào trong bốn mùa trong năm cũng được. Chỉ mong nàng hiểu và chấp nhận tâm ý của em.

"Trong khoảng thời gian hạ chí yên bình ấy, dù ngắn thôi nhưng chúng ta đã từng có nhau trong đời

Vào những ngày tâm trí em quay cuồng, em đã khiến người ra đi trong đêm mưa mùa hạ

Nhưng trong cơn mưa rào ấy, em thật sự cũng đã cố gắng ôm níu người lại

Khoảng thời gian ta ở cùng nhau đẹp biết bao nhiêu."

Trên sân khấu có một người đang hát, dưới sân khấu ẩn trong hàng trăm người lại có một đôi mắt dõi theo một người đến không thể rời đi. Bae Joohyun vẫn không nghĩ đời người lại có sự trùng hợp đến mức này, trùng hợp đến mức Son Seungwan có thể quen biết được một người trong nhóm bạn năm xưa của nàng. Kim Taeyeon chính xác là một trong hai cô bạn thân của Joohyun. Và Joohyun cũng dõi theo bạn mình đủ lâu, đủ để biết được cô bé năm xưa đeo khẩu trang hay đi theo Taeyeon hoá ra lại là Son Seungwan. Trùng hợp đến như vậy, nhưng Son Seungwan lại không hề nhận ra Bae Joohyun dù có đôi lần chạm mặt nhau.

Joohyun hoa cả mắt vì tim đập như trống nổi khi giọng hát của Seungwan cất lên, như một cọng lông vũ dịu nhẹ phớt qua tâm hồn đang rối bời của nàng. Giọng hát ấm nồng đầy xúc cảm, lời ca da diết như cách em đã thổ lộ với nàng ở Jeju ngày ấy. Trái tim đang ấm ức loạn nhịp vì nàng đoán ra được có thể em hát bài này để gửi đến nàng. Em dụng tâm và chân thành đến mức Bae Joohyun thấy tất cả lỗi lầm nên thuộc về nàng.

"Và những ngày cuối năm đã tới, hiển nhiên những đêm hè trôi qua nhanh vô cùng

Những ngày cuối của mùa hạ, em thấy sợ sự cô độc này nhuộm đầy mỏi mệt

Một đêm này phải đối mặt với những cử chỉ gượng gạo

Một đêm khí trời mát mẻ làm sao ...

Em cảm thấy mọi thứ trở nên lạ lẫm, ngay cả người cũng vậy

Thôi đành ôm hết gió hạ gửi trọn đến bên người."

Đoạn hoà âm kéo đến hai giọng ca trên sân khấu quyện vào nhau thật hoàn mỹ, một giọt nước mắt lăn dài trên má Son Seungwan được ánh đèn sân khấu bắt được loé sáng trượt dài xuống cằm, khiến bao nhiêu fan hâm mộ đứng gần sân khấu nhìn đến ngơ ngẩn. Họ nghĩ rằng Wendy nhập tâm đến mức đau trong từng câu hát, lại tiếc cho một giọng ca oanh vàng không có cơ hội được toả sáng.

"Rồi một năm mùa hạ cũng đã trôi qua

Em sẽ lại gặp người vào ngày hè năm sau nhé

Thời gian ta thuộc về nhau cũng nên đi đến hồi kết rồi."

Tiếng nhạc nền ngân lên vài hồi nữa rồi tắt hẳn, phía dưới sân khấu im lặng vài giây rồi như vỡ oà cảm xúc cùng những tràng pháo tay và la hét hùng hậu. Seungwan nhân lúc ánh đèn tạm tắt nhanh tay lau đi vệt nước mắt, để rồi khi ánh đèn quay trở lại em vẫn là một trái tim đầy nhiệt huyết vào tối nay.

_Wendy, Wendy, Wendyyy ... !?!

Đám đông ở dưới hô hào đến khản cả giọng, Son Seungwan ở trên sân khấu lại cười nhạt đến mức chỉ thấy một nửa trăng khuyết không trọn vẹn.

Em đã từng ao ước được đứng trên sân khấu như thế này, với tên mình được tung hô và toả sáng như cách hiện tại em đang làm. Nhưng Son Seungwan đã từ bỏ điều này lâu lắm rồi, đến mức không còn cảm thấy phấn khích khi được hát nữa. Em muốn một điều gì đó vững chắc hơn, chứ không phải là một ngôi sao sáng có ngày lụi tàn, một ngôi sao sáng nhưng không thể được là chính mình khi vạn người chú ý soi mói đời tư.

Nhìn sang Kim Taeyeon, người chị đang nhìn em cười đầy tự hào. Đôi mắt của chị ấy sáng long lanh dưới muôn ánh đèn, Taeyeon như sinh ra để đứng trên sân khấu vạn người như thế này và hơn hết chị ấy hạnh phúc khi theo đuổi ước mơ và chị ấy yêu nghề hát này.

_Cám ơn chị vì đã cho em tận hưởng khoảnh khắc này, cho dù nó chỉ diễn ra một lần trong đời đi chăng nữa.

Seungwan ôm lấy Taeyeon và thì thầm vào tai chị trong muôn vàn tiếng hô vang. Lồng ngực phập phồng không biết vì phấn khích hay là vì tiếc nuối, Taeyeon cũng ôm lấy em rồi lắc lư vài vòng trên sân khấu. Cảm giác như thời gian trước kia ùa về, Seungwan đồng hành với chị đi khắp Hàn Quốc đứng sau chị nhìn chị biểu diễn, dù chị chưa phải là idol quá nổi tiếng.

_Wendy- ssi ! Sau khi từ bỏ giấc mơ sân khấu thì ước mơ của bạn là gì ?

Một giọng nói dưới khán đài vang lên, át cả tiếng đám đông hò hét làm khoảng không trầm đi ngay lập tức, mọi ánh nhìn đổ dồn lên Son Seungwan. Nhưng lạ là em không những không áp lực mà còn thoải mái cười trả lời.

_Không có gì to tát đâu, tôi muốn một sự chắc chắn và không mông lung. Kể cả trong công việc và cả tình yêu. Giấc mơ của tôi là khi nắng lên, tôi có thể quên hết muộn phiền và dũng cảm sánh bước cùng người tôi yêu. Cuối cùng là bình yên bên gia đình.

_Lãng mạn ngọt ngào quá ta ~

Fan hâm mộ ồ lên đầy cảm thông, Kim Taeyeon lại chọc vai Son Seungwan trêu chọc, chị ấy cũng không thể biết đây chẳng phải là ngọt ngào, đây đang là nút thắt rất lớn trong lòng Son Seungwan.

Sau khi cúi chào trước sân khấu chúc cho buổi biểu diễn của Kim Taeyeon thành công tốt đẹp, Seungwan lẳng lặng đi vào phòng chờ sau cánh gà, ánh flash làm em choáng váng đôi chút, vẫn là tốt khi không chọn theo đuổi nghiệp idol đến cùng.

Điện thoại trong túi vang lên, Son Seunghee lại ngân lên đầy năng động ngay sau khi Seungwan bắt máy.

_Bé Wan giỏi quá ! Chị thích bài hát lắm, em ra gặp chị với cháu đi. Anh chị đứng cách đám đông tầm 2m thôi, phía trước đài phun nước ấy.

_Được rồi chị đợi em một chút.

Seungwan cười, bà chị của em vẫn không thể nào hết trẻ con dù đã là mẹ của hai bé con. Seungwan nói với chị quản lí của Taeyeon là mình rời đi trước, nhưng chị ấy lại bảo em đợi một chút vì Kim Taeyeon cũng sắp xong phần giao lưu rồi. Nữ idol đặc biệt dặn quản lí phải nói Seungwan đợi mình để đi cùng ra gặp bạn thân.

Seungwan lại đành ngồi lại chờ bà chị idol, cũng nhắn cho chị gái Seunghee một câu là Taeyeon cũng sẽ đi theo ra. Một lúc nữa thì Taeyeon đã kết thúc phần giao lưu và nhường sân khấu cho idol khác.

Chị ấy cẩn thận trùm áo hoodie đeo khẩu trang và lẩn ra phía cửa sau cánh gà cùng với Son Seungwan. Từ xa xa đã thấy một nhà bốn người đang đứng dưới hàng cây khuất bóng, hai đứa nhỏ thấy Son Seungwan liền chạy lại đu bám người dì gần một tháng trời chưa gặp.

Seungwan la oai oái trong vui vẻ vì một đứa phóng lên trên lưng em và một đứa thì đu lấy cổ Seungwan cứng ngắc.

_Yah yah, Milk ah Choco ah ~ từ từ dì không đứng nổi với hai đứa nữa rồi !

_Wanie không về chơi với bọn con, hôm qua em Milk vừa khóc vì nhớ dì á ...

Một trong hai đứa sinh đôi gần ba tuổi với chất giọng đáng yêu ngọng nghịu hỏi tội Son Seungwan, đôi môi chúm chím trề ra đầy hờn dỗi.

Seungwan yêu đến mức thơm không ngừng vào đôi má bầu bĩnh, trong khi một tay cũng bận bịu giữ chặt đứa đang đu sau lưng sợ bé con bị té ngã.

_Em Milk nhớ Wanie ! Khóc thì sao ?

Đứa sau lưng siết lấy áo trên vai Seungwan dụi vào không ngừng, giọng điệu cũng ngọng nghịu không kém cô chị là bao.

_Em thấy chưa, hai đứa nó tố em đấy. Cả tháng nay ngày nào chúng nó cũng làm loạn cho dù anh chị dỗ hoài.

Son Seunghee khoác tay chồng đi đến, anh rể Seungwan vẫn cười tủm tỉm nhìn cô em vợ bị hai đứa sinh đôi nhà mình cấu véo đến bẹo hình bẹo dạng.

_Hungin oppa anh gỡ hai đứa này ra cho em với ! Milk ah con giật trúng tóc của dì rồiiii !!

Tình thế cấp bách Jang Hungin liền chạy tới giải cứu cô em vợ mình, miệng vừa năn nỉ vừa gỡ tay Milk đang bám trên lưng Seungwan bế xuống.

_Ba xin ba xin, con nắm tóc dì làm dì đau kìa Milk ah !

Kim Taeyeon đứng đút tay vào túi áo hoodie cười ngặt nghẽo liền bị Seunghee đi tới kẹp cổ ôm vào lòng.

_Nào nàng thơ của tui, lâu lắm rồi không gặp cậu. Ôm một cái cho đỡ nhớ nào, nổi tiếng quá có thời gian gặp bạn bè đâu.

Seunghee vừa kẹp cổ Taeyeon vừa làu bàu như mẹ già, nàng idol cũng vòng tay đáp lại cái ôm của bạn mình sau thời gian dài. Hai người bạn buông nhau ra sau cái ôm, trong mắt đối phương đều hiện lên cùng một cảm giác tiếc nuối. Kim Taeyeon thì thầm trong khi mắt đang nhìn Son Seungwan giỡn hớt với hai đứa trẻ sinh đôi.

_Nếu cậu ấy ở đây, chúng ta ba người như xưa thì tốt biết mấy. Seunghee ah, lâu lắm rồi tớ không thể liên lạc với cậu ấy. Nghe nói cậu ấy đang giảng dạy tại trường của Seungwan ?

_Mình không biết Seungwan có ở lớp giảng của cậu ấy không, nhưng hai năm đổ lại đây đúng là có nghe cậu ấy đã về trường đại học Seoul.

Hai người đang thì thầm qua lại không còn chú ý đến bên kia, thì một giọng nói quen thuộc cất lên khiến cả Son Seunghee và Kim Taeyeon đứng hình.

_Seungwan à, trùng hợp quá.

Ngay cả Son Seungwan cũng giật mình mà ngước lên nhìn. Trong ánh vàng lờ mờ của những cột đèn nấp sau tán cây to lớn, Bae Joohyun mỉm cười tiến tới. Joohyun định đi về thì lại thấy bóng dáng quen thuộc của Seungwan đang nô đùa cùng hai bé gái nhỏ xíu, vì đáng yêu và không thể phớt lờ Son Seungwan được nên Joohyun vẫn chọn cách đến chào hỏi.

Nhưng nàng không thể lường trước được sự lựa chọn này sẽ khiến nàng hối hận, càng lại gần thì nàng liền nhận ra có nhiều người đứng ở đây hơn nàng nghĩ. Bỗng một dáng hình đứng khoanh tay trong chiếc váy lụa dài khiến Joohyun dập nụ cười của mình tắt ngúm. Trái tim đã lâu không còn cảm giác, nay lại dấy lên từng hồi đau nhức.

Là Son Seunghee. Trái đất này lại tròn và nực cười đến mức khiến Joohyun muốn khóc cũng không khóc nổi.

Son Seungwan, Son Seunghee. Nàng lại không nghĩ ra hai cái tên này đặt cạnh nhau lại có mối liên kết chặt chẽ đến không thể lường trước như vậy.

Đã từng nghe qua Son Seunghee có một đứa em gái, nhưng không ngờ lại chính là Son Seungwan.

Đau đớn thay nàng thầm yêu Son Seunghee đến dứt ra không được, em gái của người ta lại cũng âm thầm trao trái tim cho nàng. Chuyện này nực cười đến mức khiến Joohyun ấm ức muốn khóc thật to ...

Hai đứa trẻ sinh đôi thấy người lạ đến cũng thôi giỡn hớt mà lùi lại phía sau, mỗi đứa ôm lấy một chân của Seungwan trốn.

Seungwan liền cảm thấy kỳ lạ trong bầu không khí ngay khi Joohyun tắt nụ cười, nhìn theo ánh mắt của nàng Seungwan bỗng ngỡ ngàng khi biết nàng nhìn Seunghee unnie chằm chằm.

Ánh nhìn ấy và biểu cảm mếu máo giấu sâu trong đôi con ngươi ân ẩn ánh nước khiến cả người Son Seungwan rét run. Em suýt nữa thì đứng không vững với đôi chân đang dần trở nên mất hết sức lực, nhưng ý thức được đây không phải là lúc ý chí gục ngã.

Chuyện Kim Taeyeon và Bae Joohyun là bạn thân Son Seungwan biết. Em vẫn còn nhớ những ngày đi theo Taeyeon, Joohyun lại thỉnh thoảng đến những buổi biểu diễn để gặp bạn. Bae Joohyun có thể không nhận ra em, nhưng em thì đã luôn luôn tơ tưởng bóng hình nàng trong tiềm thức.

Son Seungwan hẳn là đã yêu nàng rất lâu, lâu đến mức trong khi nàng đem lòng trao trái tim cho người khác, thì lại có một trái tim lặng lẽ rung động vì nàng.

Đêm mưa hôm Bae Joohyun khóc đến đáng thương dưới trạm xe buýt, cũng là Son Seungwan cố nán lại vì nhận ra đó chính là người em vẫn thầm yêu. Chiếc mũ đội lên đầu nàng cũng là thay vòng tay em muốn ôm lấy nàng nhưng chẳng thể lấy nổi danh phận gì để làm điều ấy.

Đêm ấy là đêm trước ngày cưới của Son Seunghee và Jang Hungin, hoá ra lí do khiến Bae Joohyun buông bỏ mọi thứ mà khóc tê tâm liệt phế chính là người con gái nàng yêu lên xe hoa mất rồi.

Ôi Son Seungwan, em cược gì để thắng khi người mà nàng ấy yêu lại chính là Son Seunghee chị gái của em ?

.

.

Chỉ là một lời tỏ bày nhưng muôn vàn khó khăn,

Dù chúng ta chỉ cách nhau một bàn tay bối rối.

Em chẳng nói chẳng rằng cứ thế ngoảnh mặt đi,

Chẳng còn một lời nhắn nhủ, giải bày càng không.

Người yêu ơi em đi nhé ?

Cho em quay bước đi trong lặng thinh thôi người nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com