TruyenHHH.com

W Battles Thang 12

Sáng ngày 23 tháng 12, một ngày trước đông chí. Tuyết phủ đầy ụ trên mái nhà và bờ tường cao gần sáu phân. Trước cửa nhà, gió thổi vun vút qua các tán sồi trụi lá, cành cây vươn cao như tay quỷ chọc lên bầu trời xám xịt.

- Cứ như là tận thế ấy...

Dì Hayden nhìn cánh cửa kính trong phòng khách va lập cập vào nhau như người già sợ rét, vừa rót hồng trà từ cái bình sứ trắng vào tách vừa than thở. Cạnh chúng, trên chiếc bàn gỗ thấp là miếng bánh hạt dẻ đặt còn ấm và thơm lừng. Yule ngồi bên chiếc nhồi cạnh lò sưởi ấm áp, nghe vậy liền đùa cợt.

- Nếu tận thế mà còn được uống trà của dì pha, vậy cũng đáng lắm!

Dì Hayden không bực mà chỉ mỉm cười nhìn Yule ra chiều trìu mến và bảo.

- Cậu Christmas của tôi ơi, phải cẩn thận với đêm tối đấy!

Yule nhăn mày hậm hực, ngón trỏ móc lấy quai tách trà nâng lên mũi ngửi. Ừm, thơm lắm. Đoạn, Yule quay sang dì Hayden đang bận rộn ném thêm mấy khúc cây sồi vào trong lò sưởi. Cái cời than đỏ ửng lên như má dì, nom cũng đẹp đẽ lạ.

- Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi dì Hayden? Lễ Giáng Sinh thì liên quan quái gì đến tôi cơ chứ!

Dì Hayden bật cười phủi váy đứng dậy, mấy món tóc vàng rơi xuống mặt được dì vén lên tai.

- Chừng nào cậu mặc váy như một tiểu thư nhà bình thường và không làm cha cậu tức chết nữa thì cậu có thể đổi tên đấy!

- Tôi thì làm sao cơ chứ? Mấy cái tùng váy nặng như tạ vậy...

Yule lầm bầm. Bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa đều đặn. Dì Hayden vòng qua cái ghế nhồi đi ra phía cửa. Lát sau, dì quay lại với một phong thư trên tay và khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ.

- Ngoài cửa chẳng có ai cả. Cái này tôi nhặt được ở bậc thềm, tuyết làm nó ướt cả rồi.

Yule đưa tay đón lá thư. Hơi lạnh ẩm ướt từ nó chạm lên làn da khô ráo của cô, còn có cả mùi mằn mặn. Cô lấy con dao bạc dùng để cắt bánh đặt trên bàn, rạch ngang một đường lên gáy bì thư. Bên trong ruột chỉ vỏn vẹn một mảnh giấy gấp đôi hơi nhàu nhĩ ghi thời gian và địa chỉ một tiệm đồ cổ trên đường Portobello. Không có bất kì thông tin nào khác hay một dấu hiệu riêng thuộc về chủ nhân của lá thư này. Thậm chí các nét chữ cũng ngoằn ngoèo và lem mực, rõ ràng do một người thuận tay phải nhưng cố tình viết bằng tay trái tạo nên.

Yule lấy làm tò mò, thời gian ghi trên mảnh giấy là 11 giờ đêm mai. Chà, ai lại hẹn cô vào cái giờ quái quỷ trước đêm Giáng Sinh như thế này cơ chứ? Lại còn ở một tiệm đồ cổ tại khu chợ trời nổi tiếng khắp thành London. Yule chống cằm suy nghĩ. Trong khi đó, dì Hayden đã vội vàng chạy về bếp chuẩn bị nguyên liệu cho món khoai hầm.

Bên chiếc ghế nhồi, củi vẫn cháy đượm trong lò sưởi. Yule nghiêng người thay đổi tư thế cho đỡ mỏi lưng thì bị một đụn tuyết rơi trúng đầu. Con mèo xám từ đâu chạy đến, cả bộ lông ướt nhẹp nhảy lên vai cô kêu meo meo. Yule phủi tuyết trên đầu rồi tóm nó đặt trên cái bàn thấp để trà. Đôi mắt của con mèo xanh như hoa đậu biếc nở vào mùa hè ngước lên nhìn cô. Hơi ấm từ lò sưởi có lẽ làm nó thoải mái nên chẳng mấy chốc đã cuộn mình nằm trên bàn ngủ.

- Đông chí là thời gian nguy hiểm đấy nhỉ? Mày có nghĩ vậy không, Sleipnir?

Yule vuốt ve bộ lông ẩm ướt của nó thì thầm. Ngoài trời gió đã lặng và mây đen.

Buổi tối, xe ngựa lộc cộc chạy trên con đường từ ngoại ô trở về trung tâm London. Bùn đất in dấu những vành móng sắt như mảnh trăng non lên các ô vuông lát gạch đã được cào hết tuyết trong thành phố. Yule mặc áo choàng, run người lách qua dì Hayden bước vào trong nhà. Cô đã từ nhà cha ở ngoại ô trở về. Vừa cởi áo móc lên giá treo gần lò sưởi cô vừa càu nhàu.

- Dì Hayden, cha tôi đúng là một ông già hay cằn nhằn đáng ghét. Trời thì nhiều tuyết thế này, người đánh xe cũng nói là rất nguy hiểm mà ông cũng không thèm giữ tôi ở lại...

Dì Hayden thêm củi trong lò sưởi, sau đó rót một tách trà nóng đưa cho Yule rồi nói.

- Cậu cũng có bao giờ ở lại qua đêm đâu? Nếu cha cậu giữ cậu ở lại, cậu sẽ đồng ý chứ?

Yule nghẹn lời. Đúng là mọi lần cha cô có ý giữ cô ở lại nhà bên đó nhưng toàn bị cô chối phăng đi. Yule không thích nghe ông cằn nhằn. Hồi lâu cô mới hừ một tiếng, trả lời.

- Dì nói cho tôi một câu thì chết sao...

Dì Hayden nâng tùng váy lên và nhún người chào kiểu cách, vẫn mỉm cười duyên dáng nói.


- Sẵn lòng phục vụ quý ngài.


Yule phá lên cười làm Sleipnir giật mình. Nó ngửng cái đầu tròn mượt lên hết nhìn cô lại nhìn dì Hayden. Yule vò tai nó đùa nghịch và bảo.


- Mày thấy không, Sleipnir? Dì Hayden của chúng ta cứ như thiếu nữ đôi mươi ấy nhỉ?


- Còn cậu thì chẳng bao giờ giống một thiếu nữ hết cậu Christmas ạ!

Dì Hayden lại vén tóc, lúc nào dì cũng thích vén tóc cả. Yule trò chuyện với dì thêm vài câu, trong lúc đó xem chừng nước nóng đã sẵn sàng để đi tắm. Dì Hayden nhắc cô lên tầng, khi nào tắm xong dì sẽ đem sữa ấm để uống trước khi ngủ. Sleipnir chạy trước Yule vài bước, chốc chốc lại dừng ở góc cầu thang chờ cô. Màu mắt xanh của nó dưới ánh đèn vàng tĩnh lặng. Có vài giây, Yule tưởng chừng như vừa nhìn thấy bóng tối sâu thẳm ở bên trong.

Nửa đêm, gió lại rít gào bên ngoài cửa sổ. Yule nằm mơ thấy mình đang đi lang thang giữa những cánh rừng lặng thinh. Cực quang luân chuyển những xanh, đỏ rồi vàng thi nhau phát ra tiếng kêu lách tách như tiếng củi khô bắt lửa. Chúng vần vũ quanh bầu trời tựa các vũ công vô danh khoác trên mình váy áo lộng lẫy. Giống như đêm hội hoàng gia vậy, Yule nghĩ. Phía trước, Sleipnir đang đứng chờ cô dưới tán cây nhựa ruồi xanh tốt. Lá của nó đổ bóng mờ với viền răng cưa và trái đỏ bị vùi dưới lớp tuyết lạnh.

Người ta gọi cây nhựa ruồi là gì ấy nhỉ? Yule tự hỏi trong lúc chậm rãi dẵm chân bước tới gốc cây. Bỗng nhiên, cô nghe có tiếng trả lời từ đâu vọng lại.

- Là Holly.

Yule giật mình phóng tầm mắt ra xung quanh. Chẳng có ai hết. Bất chợt, một suy nghĩ kì lạ nảy lên trong đầu cô. Yule cúi đầu nhìn xuống Sleipnir. Đôi mắt của con mèo mở to, thậm chí cô có thể thấy rõ bóng mình phản chiếu bên trong hai con ngươi đang phát sáng đó. Yule định mở miệng nhưng gió tuyết lại nổi lên che khuất tầm nhìn. Yule đưa tay chắn ngang mặt, chỉ kịp nhìn thấy trên nền tuyết bạc dáng một bàn chân trần tiến về phía mình và tỉnh giấc.

Ngoài trời đã hửng sáng từ lúc nào. Rạng đông bắt lên từ phía cánh rừng xanh xa xa ở ngoại ô, thấp thoáng những tia sáng yếu ớt. Yule nghe cả tiếng nước đang sôi sùng sục và tiếng lách cách dưới gian bếp. Mùi ngọt ngào của bánh quy bơ và hồng trà chui vào mũi của cô đánh thức từng nụ vị giác và cái bụng đói. Thoáng chốc, Yule tưởng chừng linh hồn cô đã bay về phía cánh rừng phủ đầy tuyết lóng lánh ngoài kia và dạo chơi trên đầu các tàng cây um tùm. Cô ngẩn người nghĩ ngợi về giấc mơ đêm qua thì cái đầu xám tròn của Sleipnir đã thò ra khỏi ổ chăn. Yule nâng nó lên ngang mặt và hỏi.

- Mày nói một lần nữa tao nghe xem nào? Nói đi, từ Holly tối qua ấy! Holly... Holly...

Đáp lại Yule chỉ là tiếng mèo kêu rầu rĩ. Cô bực mình thả nó xuống chăn rồi đứng dậy.

- Cứ giả bộ tiếp đi! Tao biết tối qua là mày mà.

Nói thì nói vậy nhưng tâm trí cô lại bay về bàn chân đã thoáng thấy trong mơ. Yule có cảm giác nó quen thuộc vô cùng. Tuy nhiên, cô chẳng thể nhớ ra mình đã thấy nó ở đâu. Sleipnir theo chân Yule nhảy xuống giường, hai con ngươi đen thẫm mở to dõi theo bóng người khuất sau cánh cửa. Nếu Yule quay lại lúc này, cô có thể nghe được từ miệng nó phát ra thứ âm thanh loài người.

- Ngài Holly, đông chí đã sắp tàn.

Yule ngồi trong phòng khách thử mẻ bánh quy dì Hayden mới nướng. Cô nghĩ về cuộc hẹn đêm nay ở Portobello. Quá rõ ràng, với tính cách của Yule thì cô sẽ không bao giờ đến những cuộc hẹn mà mình không biết trước. Tuy nhiên, sau khi cầm bức thư lên xem lại một lần nữa, Yule lại do dự. Ở mặt sau của bì thư là biểu tượng một vòng cây Giáng Sinh đan bởi những nhánh cây nhựa ruồi. Yule chắc chắn hôm qua khi mở thư cô đã không hề thấy chúng ở đó. Điều này kích thích trí tò mò của Yule đến cực độ.

- Vậy thì cậu cứ đi đi. Nhưng hãy cẩn thận với đêm tối!

Dì Hayden rót thêm hồng trà vào tách của cô và nói. Lại là câu đó! Yule nhăn mày, nụ cười mỉm thường ngày của dì trong mắt của cô đột nhiên trở nên thật kì quái. Cứ như là có cái gì đã thay đổi vậy. Yule liếc nhìn sang. Đôi mắt màu xanh lơ sáng rõ của dì cũng đang nhìn cô. Trông giống hoa đậu biếc nở vào mùa hè vậy! Yule thầm nghĩ.

- Xem ra không đi không được rồi nhỉ?

Chín giờ tối, Yule rời khỏi nhà. Sleipnir cũng theo chân Yule nhảy lên xe ngựa đi về phía con đường Portobello nằm ở Tây thành London. Ngọn đèn bão treo trên trần xe rung như con lắc. Người đánh xe thi thoảng lại nói vọng vào trong than thở với cô rằng có mặc áo dạ ấm và đeo găng cũng chẳng thể tránh khỏi cước tay chân vào cái thời tiết khắc nghiệt như thế này. Yule cũng đáp mấy câu cho đỡ buồn chán. Người Sleipnir ấm như cái lò sưởi nên cô không về cước tay chân.

Đồng hồ quả quýt điểm hơn mười rưỡi, Yule đứng trước địa chỉ ghi trong thư. Cô nhìn lên biển hiệu ghi tên tiệm đồ cổ Oak King2 và bật cười. Vua Sồi sao? Nghe thật quái đản. Xuyên qua ô cửa kính, cô có thể thấy bên trong bày rất nhiều món đồ cổ xưa. Yule hít một hơi mạnh rồi đẩy cửa bước vào. Chùm chuông nhỏ móc ở đầu cánh cửa rung lên trong trẻo.

- Xin hỏi, có ai không?

Yule cất tiếng hỏi và ngó nghiêng xung quanh. Đã hơn mười phút trôi qua. Lại chẳng có ai sao? Cô cảm thấy hơi tức giận. Không phải là một trò đùa đấy chứ? Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên.

- Ngài Holly...

Yule quay người nhìn Sleipnir. Nó đang ngồi trên cái bàn ở quầy hàng và mở miệng. Ánh sáng từ ngọn đèn treo trên trần nhà đổ bóng xuống làm bộ lông xám gần như là ngả sang một màu nhạt còn đôi mắt xanh thì phát sáng như mặt trời. Yule tiến lại gần nó, cười đắc chí.

- Tao đã bảo giọng nói đó là của mày mà! Nhưng gượm, ngài Holly là sao?

- Ngài sẽ biết điều đó vào lúc nửa đêm! Còn bây giờ, xin hãy đợi tôi một lát.

Sleipnir thì thầm rồi nhảy xuống quầy hàng. Trong chốc lát, Yule thấy nó biến mất gần như một phép lạ. Cô nhìn đồng hồ quả quýt, chỉ còn ba mươi phút trước nửa đêm. Yule dạo quanh tiệm một vòng rồi bị hấp dẫn bởi cánh cửa sau tấm rèm nhung che gần quầy hàng. Có lẽ đó là gian trong bày những món đồ cổ quý. Cô tò mò đẩy cánh cửa ra, lại là một cánh cửa không khóa.

Bên trong đúng như Yule nghĩ là những dãy tủ bao quanh với rất nhiều ngăn và chính giữa gian phòng bày một chiếc bàn gỗ tròn. Trên đó, Sleipnir đang ngồi im lặng. Đôi mắt của nó tỏa sáng xanh biếc, đồng tử nở rộng tựa trăng tròn. Yule gần như bị thôi miên bởi ánh mắt đó. Cô thấy mình lại đứng giữa cánh rừng trong mơ với bàn tay che ngang mặt. Dưới tán cây nhựa ruồi khô héo, bàn chân thiếu nữ dẵm trên tuyết trắng với mái tóc nâu óng và đôi mắt màu hổ phách đang đứng trước mặt cô.

Đó chẳng phải là mình sao? Yule thảng thốt. Thiếu nữ dường như không thấy vẻ mặt của Yule, chỉ nghiêng đầu mỉm cười.

- Đông chí đã tàn, đêm phải nhường chỗ cho ngày thôi, ngài Vua Nhựa Ruồi ạ!

Trên chiếc bàn gỗ tròn, Sleipnir cúi đầu trước thiếu nữ trong bộ áo choàng nam một cách thành kính.

- Ngài đã trở lại rồi, ngài Oak đáng kính. À không, tôi phải gọi là Yule mới đúng!

Thiếu nữ che miệng cười khúc khích. Nàng ôm lấy bộ lông xám trước mặt vuốt ve và nói.

- Chỉ là cái tên thôi, Sleipnir yêu dấu của ta!

Ở căn nhà cách Portobello hơn tiếng đồng hồ xe ngựa, dì Hayden nằm trên giường ấm kẽ cựa mình lẩm bẩm.

- Tôi đã nói cậu phải cẩn thận với đêm tối rồi mà, hỡi cậu Christmas của tôi!


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com