Vuong Phi 13 Tuoi
Ba ngày, nhoáng cái đã trôi qua, đảo mắt nhìn ánh rạng đông buổi sớm đã muốn xuyên thấu phía chân trời, tỏa sự ấm áp ra khắp bốn phương tám hướng.Dòng người nối nhau, toàn bộ Nghi Thủy thành đều chen chúc chật như nêm, cơ hồ mọi người trên khắp đại lục đều đến đây, trận đấu cuối của đại hội, ai trụ lại cuối cùng, ai sẽ là đệ nhất thiên hạ.Chữ đệ nhất thiên hạ này, khiến cho tất cả mọi người sôi trào.Tại quảng trường, người người tấp nập, nhìn qua giống như một đám kiến, một đám kiến tụ lại thành mảnh lớn vô hạn vô biên.Trong hội trường, đại biểu thế lực ba phương còn lại đều tới rồi, tuy rằng không ai nói gì, nhưng trong lòng đều rõ ràng, ba người này đều là gian tế của quốc gia khác.Chỉ có, người mà thế lực gì cũng không có, lý lịch thân thế trong sạch đến không thể trong sạch hơn, Lưu Nguyệt, còn chưa thấy đến.Ba ngày trước biến mất, giờ vẫn chưa thấy mặt, quả thực khiến mọi người ở Hậu Kim quốc nóng lòng lo lắng muốn chết."Còn chưa tìm được?" Trên ghế khách quý, một người trung niên thân mặc bộ triều phục (quần áo mặc khi vào triều) màu tím, mặt bình tĩnh đè thấp giọng nói."Chưa." Thành chủ Nghi Thủy thành sắc mặt cũng khá nhục nhã."Trận đấu sắp được cử hành, danh đệ nhất cho ai cũng không sao, nhưng mà Lưu Nguyệt này......." Thành chủ Nghi Thủy thành không nói tiếp, nhưng mày gắt gao nhíu chặt."Tìm, nhất định phải tìm cho ra." Người trung niên mặt mày xanh mét."Vâng." Thành chủ Nghi Thủy thành trán đầy mồ hôi.Sắc trời đã sáng rõ, một hồi tỷ thí cuối cùng đã sắp bắt đầu rồi, chỉ có Lưu Nguyệt còn chưa tới, còn chưa tới.Tầng tầng ánh mặt trời chiếu rọi, ngoại ô Nghi Thủy thành, chim hót líu lo, một mảnh thanh u, lịch sự tao nhã, gió lạnh thổi nhẹ, cực kỳ thanh lương.Lưu Nguyệt sắc mặt lạnh như băng, năm ngón tay vung lên, đại thụ ngáng đường trước mặt, 'rầm' một tiếng, bị đánh ngã.Nàng không tìm thấy cách đi ra, vậy chỉ có xông tới, dựa theo ánh mặt trời mà đi, trên đường đánh ngã bất cứ thứ gì ngáng chân.Nàng cũng không tin, nàng không thoát ra được."Rầm." Thêm một tiếng vang lên, một gốc đại thụ bị đốn ngã, Lưu Nguyệt từng bước phóng qua, chân còn chưa kịp chạm đất, đột nhiên từ xa xa truyền đến một trận thanh âm cộp cộp.Tiếng bước chân, trên mặt Lưu Nguyệt chợt lóe qua tia lạnh lẽo, quay đầu nhìn lại, năm ngón tay quấn nhanh dây đàn, nếu là Độc Cô Dạ, nàng nhất định toàn lực ứng phó, không lưu tình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com