Vuong Gia Xau Xa Cung Chieu The Tu Bo Tron Nuong Tu Nang Phai Biet Nghe Loi
Đàn ông? Lần này Ngư Ngư kinh ngạc không thôi, Trình đại nhân là cổ nhân tương đối bảo thủ, nếu không xảy ra chuyện gì lớn, ông sẽ không bao giờ để con gái chưa xuất giá của mình đi điều tra một người đàn ông.
Ngư Ngư cực kì hiếu kỳ, "Là ai?"
"Là..." Trình đại nhân cẩn thận đóng cửa thư phòng, lúc này mới nhỏ giọng nói, "Lúc trước không phải đã đưa Ngũ tỷ của con đến huyện Đào sao, mấy ngày trước mẹ con đến huyện Đào thăm nó."
"Ừm..." Trình đại nhân không nói, Ngư Ngư cũng sắp quên mất Trình Ti Vũ, "Đúng rồi, con còn muốn đợi tỷ ấy bình tĩnh lại, rồi giới thiệu cho tỷ ấy một mối nhân duyên tốt." Tránh cho Trình Ti Vũ nhớ đến tên biểu ca cặn bã kia.
Giọng của Trình đại nhân có chút cổ quái, "Đừng, Ngũ tỷ con nó... nó... Mẹ của nó nghe hạ nhân nói, bây giờ lúc nào nó cũng kiếm cớ đi thăm hàng xóm mới chuyển đến."
Quên tên biểu ca cặn bã nhanh thế à? Ngược lại Ngư Ngư cảm thấy đây là chuyện tốt, xem ra trước đó nàng đoán không lầm, Trình Ti Vũ chỉ luôn ở trong phủ Thượng thư, gặp đàn ông quá ít, mới dễ dàng bị lừa như vậy.
Trước tiên mặc kệ vị hàng xóm mới tới đó có thể tín nhiệm hay không, nàng ta bắt đầu phóng mắt nhìn đàn ông khác, đúng là có tiến bộ lớn.
Ngư Ngư không cần Trình đại nhân nói thêm, rất sung sướng đáp ứng, "Được, con sẽ đi xem nhân phẩm của vị hàng xóm mới tới như thế nào."
Nhìn sắc trời, "Hiện tại xuất phát vẫn còn kịp, trước khi trời tối có thể tới huyện Đào."
Trình đại nhân vội vàng ngăn cản, "Không được không được, con vừa mới hồi kinh, nghỉ ngơi trước đã rồi nói sau."
Ngư Ngư rộng rãi khoát tay, "Không sao, dù sao huyện Đào cũng có nhiều món ngon."
"..." Lý do này khiến Trình đại nhân giật giật khóe môi trong chốc lát, mặc dù bị con gái chọc cho bật cười, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy băn khoăn.
"Theo lý thuyết, cha không nên có chuyện gì cũng để con ra ngoài bôn ba, nhưng mà..." Nếu bàn về ánh mắt nhìn nam nhân, đừng nói là Trình gia, cho dù dõi mắt nhìn toàn bộ người trong kinh thành, có thể sẽ không có mấy người vượt qua được Cửu nhi nhà bọn họ.
Nghĩ đến Hách Liên Dạ, Trình đại nhân liền muốn dựng râu trừng mắt, nhưng không thể không thừa nhận, giao con gái cho nam nhân kia, ông cực kỳ yên tâm.
"Cửu nhi, con không thương lượng với Tĩnh Vương quyết định khi nào thành thân sao?" Con gái của ông vẫn luôn nói không lấy chồng, nên ông cũng không chuẩn bị đồ cưới cho nó, vì thế hiện tại chuyện cần làm không ít chút nào.
Ngư Ngư hết sức vô tội đáp, "Không có, vẫn luôn thương lượng khi nào thì trốn hôn."
"... Trốn hôn?" Lúc này khóe môi Trình đại nhân sắp rút đến bên mang tai rồi, suy nghĩ rất lâu mới tìm được từ để nói, cẩn thận nhắc nhở con gái, "Cửu nhi... Ngũ tỷ con, không hoạt bát như con... Con giúp nó tìm nam nhân bình thường là được rồi..."
Ngư Ngư hết sức không đồng ý với câu nói này, nàng chỉ tương đối hiền lành đàng hoàng thôi.
Đi ra khỏi chỗ Trình đại nhân, đi chưa được mấy bước, Ngư Ngư liền nhìn thấy yêu nghiệt nào đó còn hiền lành đàng hoàng hơn cả nàng.
Ngư Ngư bình tĩnh không chú ý đến y, vừa đi vừa suy nghĩ, trên đường đi nên ăn đồ ăn vặt nào là tốt...
Ngay cả nhìn Ngư Ngư cũng không nhìn y lấy một cái, Hách Liên Dạ cũng không gấp, chỉ giống như ảo thuật lấy từ phía sau ra một cái hộp, mở nắp ra, mùi thơm bánh trứng nồng đậm lập tức bay ra.
"Vương gia!" Ngư Ngư lập tức chuyển hướng, nhiệt tình chào hỏi y, "Hôm nay anh đẹp lắm!"
"Hôm nay bổn vương cũng thật sự thích nàng."
"..." Vì để ăn bánh trứng, Ngư Ngư nhịn, vẻ mặt vô tội nhìn y, "Chẳng lẽ hôm qua Vương gia không thích tôi sao?"
Vấn đề này đã đủ buồn nôn rồi, nhưng người nào đó còn có bản lĩnh đáp trả càng khiến nàng buồn nôn hơn.
"Đương nhiên hôm qua cũng thích, mỗi ngày đều thích," Y cười cực kỳ dịu dàng, "Nhưng càng ngày càng thích thì phải làm sao đây?"
"..." Biện pháp chính là trước tiên đoạt lấy bánh trứng, nàng muốn chạy!
Ngư Ngư không nói không rằng đoạt lấy bánh trứng, chuẩn bị chuồn đi.
Người nào đó ngược lại cho nàng bánh thật, nhưng lúc đưa cho nàng, thuận thế lôi kéo, cũng kéo người đến bên cạnh mình.
"Hôm nay gió lớn," Người nào đó bình tĩnh giới thiệu mình có bao nhiêu vạn năng dùng tốt, "Nàng đứng bên cạnh ăn, ta có thể chắn gió giúp nàng."
Ngư Ngư: "..."
Hung hăng cắn một miếng bánh trứng, Ngư Ngư thật sự hết cách đành phải đứng bên cạnh yêu nghiệt.
Cổ đại đương nhiên không có bánh trứng, nhưng Ngư Ngư từng đề cập với Tiểu Trần Tử món bánh này, Tiểu Trần Tử tự mình nghiên cứu làm ra, lại dạy cho ngự trù trong cung, Hách Liên Dạ cũng theo đó mà học.
Nhưng công bằng mà nói, bàn về kinh nghiệm xuống bếp, Hách Liên Dạ hoàn toàn không có cách nào theo kịp bọn họ, nhưng y nướng đồ ăn lại ngon nhất.
Yêu nghiệt này quả nhiên mạnh mẽ, bất kể làm cái gì cũng làm ra cái xuất sắc nhất.
"Tôi muốn đến huyện Đào." Cắn bánh trứng mềm xốp thơm ngọt, lần này hiếm khi Ngư Ngư chủ động nói cho hắn biết hành trình của mình.
"Tìm Trình Ti Vũ? Xảy ra chuyện gì sao?" Hách Liên Dạ biết Trình đại nhân yêu con gái, nếu không phải tình huống đặc biệt, sẽ không để cho nàng vừa trở về lại ra ngoài bôn ba.
Ngư Ngư cắn tiếp một miếng bánh trứng, không trả lời y.
Nhưng đối với yêu nghiệt nào đó thông minh đến sắp thành tinh mà nói, câu trả lời đó đoán vô cùng chuẩn.
Căn bản ngay cả thời gian tự hỏi cũng không có, Hách Liên Dạ nhíu mày, có chút bất ngờ, "Trình Ti Vũ động tâm với nam nhân nào sao?"
"..." Tại sao y không thể có chút tốc độ phản ứng của người bình thường chứ? Ngư Ngư hết sức buồn bực.
Nhưng người nào đó không chỉ có điểm tốc độ phản ứng này, y còn nghĩ tới chuyện quan trọng hơn.
"Xảy ra chuyện như vậy, Trình đại nhân đưa con gái đi, nhất định sẽ không để cho nàng ấy tiếp tục tùy tiện lộ mặt, để giữ bí mật, sắp xếp trong tòa nhà kia đều là hạ nhân đáng tin cậy ở phủ Thượng thư nhiều năm, vậy người nàng ấy có thể quen biết, chỉ có thể là hàng xóm của mình rồi."
"Từ khi chúng ta mang Trình Ti Vũ đến huyện Đào cho tới giờ, cũng không mất bao lâu, nếu nhớ không lầm, lúc đó Trình đại nhân đặc biệt thuê chỗ ở yên tĩnh, chung quanh sân đều không có người ở."
"Cho nên nam nhân này mới chuyển đến, hơn nữa còn trong thời gian rất ngắn, khiến Trình Ti Vũ động lòng với hắn... nam nhân này có chút khả nghi."
Ngư Ngư vẫn luôn im lặng không nói chỉ lắng nghe phân tích của y, người có phản ứng nhanh tư duy kín đáo như vậy... Ngoại trừ biến thái, nàng không biết phải hình dung y như thế nào.
Hơn nữa thông minh cũng thôi đi, y còn có diện mạo nữa.
Còn là dung mạo khiến người ta hận không thể đem hết tính từ miêu tả sắc đẹp tuyệt trần dùng ở trên khuôn mặt xinh đẹp của y...
Ngư Ngư rối rắm nhìn trời, thật là, còn có để cho người bình thường sống không đây...
Nhưng câu phân tích cuối cùng của Hách Liên Dạ, thật sự rất quan trọng, sau khi y nói xong, Ngư Ngư cũng cảm thấy chuyện này có chút khả nghi.
Chẳng lẽ sư phụ của đám người nam tử áo trắng xuất hiện rồi? Trước tiên ra tay với Ti Vũ bên kia, sau đó mượn cớ tiếp cận bọn họ?
Nhưng sư phụ của nam tử áo trắng, hẳn rất già rồi... Mặc dù biểu ca của Trình Ti Nghiên rất cặn bã, nhưng ngoại hình coi như không tệ, hơn nữa rất biết nói lời đường mật dỗ người ta vui vẻ, cho nên muốn xua đuổi biểu ca ra khỏi lòng Trình Ti Vũ, cần phải có chút khó khăn.
Mặc dù sư phụ của nam tử áo trắng rất am hiểu dịch dung, nhưng... ít nhất ông ta cũng phải bảy tám mươi tuổi rồi nhỉ?
Tưởng tượng chút, Huyền Cơ lão nhân bảy tám mươi tuổi dịch dung thành bộ dáng mỹ nam trẻ tuổi, còn nói lời đường mật với tiểu cô nương...
Ngư Ngư rùng mình một cái, cảm thấy quá choáng rồi.
Thủ hạ của Huyền Cơ lão nhân rất nhiều, đương nhiên ông ta cũng có thể phái người khác tới tiếp cận bọn họ, thế nhưng người được phái ra cần phải tiếp xúc với Hách Liên Dạ thời gian dài...
Hỏa nhãn kim tinh của Hách Liên Dạ không phải dễ dàng giấu như vậy chứ?
Chuyện này quan trọng như vậy, y hẳn nên tự mình ra tay mới đúng.
Hiện tại nghĩ nhiều cũng chỉ là suy đoán, vẫn nhanh đi gặp bộ mặt thật của vị hàng xóm thần bí kia rồi nói sau.
Cho nên Ngư Ngư lập tức trở về nhà lấy hành lý, nhân tiện sắp xếp với những người khác vấn đề đi ở. (là đi với ở lại đó)
"Chúng tôi rất hiểu sư phụ, cho dù ông ấy giả thành hình dạng gì, chúng tôi liếc mắt một cái nhất định sẽ nhận ra ông ấy, nếu chúng tôi đi cùng... sẽ làm xáo trộn kế hoạch của ông ấy, nói không chừng sẽ chọc cho ông ấy trở mặt." Sư đệ không định đi cùng bọn họ.
"Tính tình sư phụ ngươi thế nào?" Hách Liên Dạ bỗng nhiên hỏi hắn.
Sư đệ do dự một chút, vẫn có thể trả lời, "Nhìn không hiểu, dường như sư phụ không biết giận, nhưng ta lại cảm thấy, ông ấy là không thèm tức giận với chúng tôi."
Hách Liên Dạ gật đầu một cái, không hỏi thêm gì nữa.
"... Dường như ta cũng không cần đi." Tâm phúc của Phong Ngự Vũ rơi lệ cầu xin bỏ qua.
Thời gian hắn biết bọn họ quá ngắn, trái tim của hắn vẫn chưa đủ kiên cường dẻo dai... Trên đường hồi kinh, không biết hắn đã rơi lệ biết bao nhiêu lần rồi.
Hà Nghiêm với hắn rất thân quen, cho nên hiền lành an ủi, "Ngươi yên tâm, nhiều người cùng đi huyện Đào thật sự làm cho người ta đề phòng, ngươi không cần đi cùng chúng ta cũng được."
Tâm phúc của Phong Ngự Vũ yên tâm, trong nháy mắt cảm thấy trời cũng biến thành màu lam rồi.
Hà Nghiêm tiếp tục vui vẻ hoà nhã an ủi hắn, "Nhưng vị Trần công tử cùng chúng ta hồi kinh đã từng thấy Huyền Cơ lão nhân mặc áo choàng, lần này cũng nên đến huyện Đào nhìn xem, ngươi xuất phát cùng lúc với hắn đi."
Trần công tử, nói đúng hơn là Thái tử Tiểu Trần Tử...
Nghĩ đến hình ảnh động kinh của Tiểu Trần Tử, tâm phúc của Phong Ngự ngổn ngang run rẩy, rơi lệ đi chuẩn bị hành lý.
Ngư Ngư viết một tờ giấy, để đệ đệ của Hà Nghiêm là Hà Túc đưa cho Tiểu Trần Tử, sau đó mới xuất phát.
Từ kinh thành đến huyện Đào chỉ có nửa ngày đường, tối hôm đó, đám người Ngư Ngư, Hách Liên Dạ, Hà Nghiêm đến tòa nhà nhỏ Trình đại nhân thuê.
Còn chưa kịp đến cửa, mấy người đã nghe thấy mùi hương hoa hòe nồng đậm.
Hiện tại đã là tháng Sáu, sớm đã qua thời kỳ ra hoa của hoa hòe, cho nên mùi hương này khiến mấy người đều hơi kinh ngạc.
Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, bước chân hơi ngừng một chút, bọn họ định đi vào cửa.
Chỉ có Ngư Ngư vẫn đứng tại chỗ, nghiêm túc phân tích trong chốc lát, mới nói, "Gia đình này là người tốt."
"... Tại sao?" Hà Nghiêm lập tức quay trở lại, ngoan ngoãn chờ nghe Ngư Ngư giải thích.
"Bởi vì bánh hoa hèo này ăn rất ngon."
Hà Nghiêm lảo đảo một cái, gạt lệ nhìn về phía chủ tử, lại phát hiện chủ tử rất mạnh mẽ nhưng cũng rất mất kiên nhẫn của hắn bình tĩnh đi đến gõ cửa hàng xóm sát vách, bộ dáng điềm đạm muốn thành khẩn có thành khẩn muốn thân thiết có thân thiết.
Chủ tử vì một câu của Vương phi, liền muốn đi học làm bánh hoa hòe... Hà Nghiêm rất muốn khóc.
Bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến trong kinh thành, vương công quý tộc vì để giành một nụ cười của hồng nhan, đều là vung tiền như rác mua bảo bối quý hiếm gì đó, còn Tĩnh vương phủ bọn họ...
Ngẫm lại gần đây Vương gia bọn họ học làm đủ loại món ăn ngon, tâm trạng Hà Nghiêm cực kỳ phức tạp, bụng... rất đói.
Hách Liên Dạ gõ cửa xong, vẫn rất kiên nhẫn chờ, Ngư Ngư lại đột nhiên đi lên phía trước mấy bước, đứng ở giữa y và cửa chính.
Yêu nghiệt nào đó nhướng mắt, "Sao thế?"
Ngư Ngư rất chân thành, "Tôi sợ người đó không mời tôi ăn bánh hoa hòe, vậy ngửi hai lần cũng được rồi."
Thật sự là vì cái này? Hách Liên Dạ bật cười véo khuôn mặt nhỏ chất phát gạt người của nàng.
Chẳng lẽ không phải là vì nếu quả thật Huyền Cơ lão nhân ở nơi này, cả thiên hạ đều biết ông ta có y thuật cao minh, bản lĩnh dùng độc cũng xuất thần nhập họa, còn y cho dù võ công có cao hơn nữa nhưng không am hiểu dùng đôc, vậy trúng chiêu thì sao?
Tiểu nha đầu này rõ ràng là lo lắng cho y, còn không chịu thừa nhận.
Đương nhiên Hách Liên Dạ không có khả năng để Ngư Ngư ngăn cản nguy hiểm giúp y, cho nên cực kỳ kiên quyết ôm người vào lòng, đưa ra phía sau mình.
Ngư Ngư không thoát được, đành phải kiễng mũi chân lên, thò mặt ra khỏi vai y, "Vương gia."
Ngư Ngư vốn muốn vô lương một chút, nhưng mới nói được xưng hô liền nhìn thấy người nào đó hơi cúi đầu, mỉm cười nhìn nàng, nụ cười kia rất dịu dàng, khiến nàng nhất thời quên mất muốn nói gì.
Hách Liên Dạ cười nhìn cái đầu nhỏ bên vai mình, "Tiểu nha đầu," Y vỗ đầu nàng, "Cúi đầu liền nhìn thấy nàng bên cạnh ta, cảm giác này thật tuyệt."
Ngư Ngư không mấy cao hứng cau mày lại, "Cảm giác của tôi không tốt."
"Vì sao?" Hách Liên Dạ không hề bị đả kích, vẫn cười hỏi nàng.
"Bởi vì thế này không tiện cho tôi ăn đồ ăn."
"Cũng may, có thể ăn ta." Người nào đó lại bắt đầu bình tĩnh chào hàng chính mình.
Chủ tử... Ta, ta vẫn ở đây đấy!
Hà Nghiêm bị lời nói buồn nôn lại không có trung tiết làm cho run rẩy, hiện tại lại không thể rơi lệ chạy đi, chỉ có thể đau đớn ôm đầu.
Cũng may, lúc Hà Nghiêm sắp chống đỡ không nổi nữa thì có tiếng bước chân vang lên, sau đó "kẽo kẹt" một tiếng, người ở trong trạch viện này rốt cuộc cũng tới mở cửa.
Ở trên đường tới đây, Ngư Ngư còn nghĩ, nếu người này thật sự là sư phụ của nam tử áo trắng, vậy ông ta lợi dụng Trình Ti Vũ, ôm lấy vòng tròn tiếp cận bọn họ, vậy nhất định ông ta sẽ chọn một hình tượng dịu dàng vô hại để xuất hiện, sẽ đánh bại cảnh giác của bọn họ.
Nhưng cửa vừa mở ra, người xuất hiện trước mặt bọn họ lúc này
Toàn thân trang phục màu đen, dáng người cao gầy, cả người giống như một thanh lợi kiếm đã ra khỏi vỏ, có một luồng sát khí không thể xem nhẹ.
Người này chỉ thiếu không khắc sáu chữ "Ta không phải là người tốt" lên mặt mà thôi.
Dù thế nào Ngư Ngư cũng không thể ngờ sẽ là tình huống này, nàng không khỏi sửng sốt.
Mà càng khiến bọn họ kinh ngạc hơn vẫn còn ở phía sau, thế nhưng người này không hề có dấu hiệu muốn che giấu, nhìn bọn họ, hơi nhếch khóe miệng, lộ ra biểu cảm cười như không cười, "Rốt cuộc các ngươi đã tới."
Không ngờ lại đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp làm rõ hắn thật sự vì bọn họ mà tới.
Ngư Ngư cũng không vòng vo với hắn, ngửa khuôn mặt vô cùng thành thật, nói với hắn, "Tôi muốn đi ăn cơm, gặp lại sau."
Nói xong liền nghênh ngang đi vào trong sân, chạy thẳng đến phòng bếp, để lại một mình nam nhân mới ra sân ngổn ngang trong gió...
Đương nhiên Hách Liên Dạ muốn đi theo Ngư Ngư, vừa đi đến cửa trong, vừa híp mắt cười, "Ngươi đang tìm chúng ta? Tại sao?"
"Xem ra Tĩnh Vương thật sự không biết." Nam tử áo đen cũng không hoàn toàn che dấu mình biết thân phận của Hách Liên Dạ, "Ba ngày trước, có người thả tin tức, nói Cửu tiểu thư Trình gia đã từng dùng một viên Huyền Cơ đan, hiện tại khắp nơi trên giang hồ đều treo thưởng giá trên trời, bất kể là ai, chỉ cần bắt sống Cửu tiểu thư Trình gia trở về, là có thể lấy được tài phú mấy đời cũng không xài hết."
Ngư Ngư không biết tại sao lại quay trở lại, nghe thấy mấy lời này, nàng cực kỳ kinh ngạc, "Nhiều tiền như vậy?"
"Đương nhiên," Nam tử áo đen cười lạnh, "Dù sao uống cạn máu của Cửu tiểu thư chẳng khác nào ăn một viên Huyền Cơ đan, tiền nhiều hơn cũng không quan trọng bằng mạng, hiện tại có vô số người thà rằng tán hết gia sản, cũng muốn cướp Cửu tiểu thư."
Lời này nói hết sức tanh tưởi, Ngư Ngư nghe xong cau mày lại, dường như tâm trạng cũng xuống thấp, hơn nữa càng có xu hướng càng lúc càng thấp.
Nhưng xưa nay Hách Liên Dạ cưng chìu Ngư Ngư dường như cũng không quan tâm, không hỏi một câu.
Ngược lại nam tử áo đen lại cười nhạt một tiếng, "Cửu tiểu thư sợ? Năm đó lần đầu tiên ta thấy máu cũng giống như cô, chỉ là bây giờ... Ta đã làm sát thủ nhiều năm, giết qua rất nhiều người, nhiều đến nỗi đã sớm không đếm được rồi."
"Ngươi nói lấy máu của ta..." Giọng của Ngư Ngư cực kỳ khổ sở, "Ta đột nhiên muốn uống tiết canh vịt rồi. Nhưng lúc này không có ai bán tiết vịt."
Ngư Ngư cực kì hiếu kỳ, "Là ai?"
"Là..." Trình đại nhân cẩn thận đóng cửa thư phòng, lúc này mới nhỏ giọng nói, "Lúc trước không phải đã đưa Ngũ tỷ của con đến huyện Đào sao, mấy ngày trước mẹ con đến huyện Đào thăm nó."
"Ừm..." Trình đại nhân không nói, Ngư Ngư cũng sắp quên mất Trình Ti Vũ, "Đúng rồi, con còn muốn đợi tỷ ấy bình tĩnh lại, rồi giới thiệu cho tỷ ấy một mối nhân duyên tốt." Tránh cho Trình Ti Vũ nhớ đến tên biểu ca cặn bã kia.
Giọng của Trình đại nhân có chút cổ quái, "Đừng, Ngũ tỷ con nó... nó... Mẹ của nó nghe hạ nhân nói, bây giờ lúc nào nó cũng kiếm cớ đi thăm hàng xóm mới chuyển đến."
Quên tên biểu ca cặn bã nhanh thế à? Ngược lại Ngư Ngư cảm thấy đây là chuyện tốt, xem ra trước đó nàng đoán không lầm, Trình Ti Vũ chỉ luôn ở trong phủ Thượng thư, gặp đàn ông quá ít, mới dễ dàng bị lừa như vậy.
Trước tiên mặc kệ vị hàng xóm mới tới đó có thể tín nhiệm hay không, nàng ta bắt đầu phóng mắt nhìn đàn ông khác, đúng là có tiến bộ lớn.
Ngư Ngư không cần Trình đại nhân nói thêm, rất sung sướng đáp ứng, "Được, con sẽ đi xem nhân phẩm của vị hàng xóm mới tới như thế nào."
Nhìn sắc trời, "Hiện tại xuất phát vẫn còn kịp, trước khi trời tối có thể tới huyện Đào."
Trình đại nhân vội vàng ngăn cản, "Không được không được, con vừa mới hồi kinh, nghỉ ngơi trước đã rồi nói sau."
Ngư Ngư rộng rãi khoát tay, "Không sao, dù sao huyện Đào cũng có nhiều món ngon."
"..." Lý do này khiến Trình đại nhân giật giật khóe môi trong chốc lát, mặc dù bị con gái chọc cho bật cười, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy băn khoăn.
"Theo lý thuyết, cha không nên có chuyện gì cũng để con ra ngoài bôn ba, nhưng mà..." Nếu bàn về ánh mắt nhìn nam nhân, đừng nói là Trình gia, cho dù dõi mắt nhìn toàn bộ người trong kinh thành, có thể sẽ không có mấy người vượt qua được Cửu nhi nhà bọn họ.
Nghĩ đến Hách Liên Dạ, Trình đại nhân liền muốn dựng râu trừng mắt, nhưng không thể không thừa nhận, giao con gái cho nam nhân kia, ông cực kỳ yên tâm.
"Cửu nhi, con không thương lượng với Tĩnh Vương quyết định khi nào thành thân sao?" Con gái của ông vẫn luôn nói không lấy chồng, nên ông cũng không chuẩn bị đồ cưới cho nó, vì thế hiện tại chuyện cần làm không ít chút nào.
Ngư Ngư hết sức vô tội đáp, "Không có, vẫn luôn thương lượng khi nào thì trốn hôn."
"... Trốn hôn?" Lúc này khóe môi Trình đại nhân sắp rút đến bên mang tai rồi, suy nghĩ rất lâu mới tìm được từ để nói, cẩn thận nhắc nhở con gái, "Cửu nhi... Ngũ tỷ con, không hoạt bát như con... Con giúp nó tìm nam nhân bình thường là được rồi..."
Ngư Ngư hết sức không đồng ý với câu nói này, nàng chỉ tương đối hiền lành đàng hoàng thôi.
Đi ra khỏi chỗ Trình đại nhân, đi chưa được mấy bước, Ngư Ngư liền nhìn thấy yêu nghiệt nào đó còn hiền lành đàng hoàng hơn cả nàng.
Ngư Ngư bình tĩnh không chú ý đến y, vừa đi vừa suy nghĩ, trên đường đi nên ăn đồ ăn vặt nào là tốt...
Ngay cả nhìn Ngư Ngư cũng không nhìn y lấy một cái, Hách Liên Dạ cũng không gấp, chỉ giống như ảo thuật lấy từ phía sau ra một cái hộp, mở nắp ra, mùi thơm bánh trứng nồng đậm lập tức bay ra.
"Vương gia!" Ngư Ngư lập tức chuyển hướng, nhiệt tình chào hỏi y, "Hôm nay anh đẹp lắm!"
"Hôm nay bổn vương cũng thật sự thích nàng."
"..." Vì để ăn bánh trứng, Ngư Ngư nhịn, vẻ mặt vô tội nhìn y, "Chẳng lẽ hôm qua Vương gia không thích tôi sao?"
Vấn đề này đã đủ buồn nôn rồi, nhưng người nào đó còn có bản lĩnh đáp trả càng khiến nàng buồn nôn hơn.
"Đương nhiên hôm qua cũng thích, mỗi ngày đều thích," Y cười cực kỳ dịu dàng, "Nhưng càng ngày càng thích thì phải làm sao đây?"
"..." Biện pháp chính là trước tiên đoạt lấy bánh trứng, nàng muốn chạy!
Ngư Ngư không nói không rằng đoạt lấy bánh trứng, chuẩn bị chuồn đi.
Người nào đó ngược lại cho nàng bánh thật, nhưng lúc đưa cho nàng, thuận thế lôi kéo, cũng kéo người đến bên cạnh mình.
"Hôm nay gió lớn," Người nào đó bình tĩnh giới thiệu mình có bao nhiêu vạn năng dùng tốt, "Nàng đứng bên cạnh ăn, ta có thể chắn gió giúp nàng."
Ngư Ngư: "..."
Hung hăng cắn một miếng bánh trứng, Ngư Ngư thật sự hết cách đành phải đứng bên cạnh yêu nghiệt.
Cổ đại đương nhiên không có bánh trứng, nhưng Ngư Ngư từng đề cập với Tiểu Trần Tử món bánh này, Tiểu Trần Tử tự mình nghiên cứu làm ra, lại dạy cho ngự trù trong cung, Hách Liên Dạ cũng theo đó mà học.
Nhưng công bằng mà nói, bàn về kinh nghiệm xuống bếp, Hách Liên Dạ hoàn toàn không có cách nào theo kịp bọn họ, nhưng y nướng đồ ăn lại ngon nhất.
Yêu nghiệt này quả nhiên mạnh mẽ, bất kể làm cái gì cũng làm ra cái xuất sắc nhất.
"Tôi muốn đến huyện Đào." Cắn bánh trứng mềm xốp thơm ngọt, lần này hiếm khi Ngư Ngư chủ động nói cho hắn biết hành trình của mình.
"Tìm Trình Ti Vũ? Xảy ra chuyện gì sao?" Hách Liên Dạ biết Trình đại nhân yêu con gái, nếu không phải tình huống đặc biệt, sẽ không để cho nàng vừa trở về lại ra ngoài bôn ba.
Ngư Ngư cắn tiếp một miếng bánh trứng, không trả lời y.
Nhưng đối với yêu nghiệt nào đó thông minh đến sắp thành tinh mà nói, câu trả lời đó đoán vô cùng chuẩn.
Căn bản ngay cả thời gian tự hỏi cũng không có, Hách Liên Dạ nhíu mày, có chút bất ngờ, "Trình Ti Vũ động tâm với nam nhân nào sao?"
"..." Tại sao y không thể có chút tốc độ phản ứng của người bình thường chứ? Ngư Ngư hết sức buồn bực.
Nhưng người nào đó không chỉ có điểm tốc độ phản ứng này, y còn nghĩ tới chuyện quan trọng hơn.
"Xảy ra chuyện như vậy, Trình đại nhân đưa con gái đi, nhất định sẽ không để cho nàng ấy tiếp tục tùy tiện lộ mặt, để giữ bí mật, sắp xếp trong tòa nhà kia đều là hạ nhân đáng tin cậy ở phủ Thượng thư nhiều năm, vậy người nàng ấy có thể quen biết, chỉ có thể là hàng xóm của mình rồi."
"Từ khi chúng ta mang Trình Ti Vũ đến huyện Đào cho tới giờ, cũng không mất bao lâu, nếu nhớ không lầm, lúc đó Trình đại nhân đặc biệt thuê chỗ ở yên tĩnh, chung quanh sân đều không có người ở."
"Cho nên nam nhân này mới chuyển đến, hơn nữa còn trong thời gian rất ngắn, khiến Trình Ti Vũ động lòng với hắn... nam nhân này có chút khả nghi."
Ngư Ngư vẫn luôn im lặng không nói chỉ lắng nghe phân tích của y, người có phản ứng nhanh tư duy kín đáo như vậy... Ngoại trừ biến thái, nàng không biết phải hình dung y như thế nào.
Hơn nữa thông minh cũng thôi đi, y còn có diện mạo nữa.
Còn là dung mạo khiến người ta hận không thể đem hết tính từ miêu tả sắc đẹp tuyệt trần dùng ở trên khuôn mặt xinh đẹp của y...
Ngư Ngư rối rắm nhìn trời, thật là, còn có để cho người bình thường sống không đây...
Nhưng câu phân tích cuối cùng của Hách Liên Dạ, thật sự rất quan trọng, sau khi y nói xong, Ngư Ngư cũng cảm thấy chuyện này có chút khả nghi.
Chẳng lẽ sư phụ của đám người nam tử áo trắng xuất hiện rồi? Trước tiên ra tay với Ti Vũ bên kia, sau đó mượn cớ tiếp cận bọn họ?
Nhưng sư phụ của nam tử áo trắng, hẳn rất già rồi... Mặc dù biểu ca của Trình Ti Nghiên rất cặn bã, nhưng ngoại hình coi như không tệ, hơn nữa rất biết nói lời đường mật dỗ người ta vui vẻ, cho nên muốn xua đuổi biểu ca ra khỏi lòng Trình Ti Vũ, cần phải có chút khó khăn.
Mặc dù sư phụ của nam tử áo trắng rất am hiểu dịch dung, nhưng... ít nhất ông ta cũng phải bảy tám mươi tuổi rồi nhỉ?
Tưởng tượng chút, Huyền Cơ lão nhân bảy tám mươi tuổi dịch dung thành bộ dáng mỹ nam trẻ tuổi, còn nói lời đường mật với tiểu cô nương...
Ngư Ngư rùng mình một cái, cảm thấy quá choáng rồi.
Thủ hạ của Huyền Cơ lão nhân rất nhiều, đương nhiên ông ta cũng có thể phái người khác tới tiếp cận bọn họ, thế nhưng người được phái ra cần phải tiếp xúc với Hách Liên Dạ thời gian dài...
Hỏa nhãn kim tinh của Hách Liên Dạ không phải dễ dàng giấu như vậy chứ?
Chuyện này quan trọng như vậy, y hẳn nên tự mình ra tay mới đúng.
Hiện tại nghĩ nhiều cũng chỉ là suy đoán, vẫn nhanh đi gặp bộ mặt thật của vị hàng xóm thần bí kia rồi nói sau.
Cho nên Ngư Ngư lập tức trở về nhà lấy hành lý, nhân tiện sắp xếp với những người khác vấn đề đi ở. (là đi với ở lại đó)
"Chúng tôi rất hiểu sư phụ, cho dù ông ấy giả thành hình dạng gì, chúng tôi liếc mắt một cái nhất định sẽ nhận ra ông ấy, nếu chúng tôi đi cùng... sẽ làm xáo trộn kế hoạch của ông ấy, nói không chừng sẽ chọc cho ông ấy trở mặt." Sư đệ không định đi cùng bọn họ.
"Tính tình sư phụ ngươi thế nào?" Hách Liên Dạ bỗng nhiên hỏi hắn.
Sư đệ do dự một chút, vẫn có thể trả lời, "Nhìn không hiểu, dường như sư phụ không biết giận, nhưng ta lại cảm thấy, ông ấy là không thèm tức giận với chúng tôi."
Hách Liên Dạ gật đầu một cái, không hỏi thêm gì nữa.
"... Dường như ta cũng không cần đi." Tâm phúc của Phong Ngự Vũ rơi lệ cầu xin bỏ qua.
Thời gian hắn biết bọn họ quá ngắn, trái tim của hắn vẫn chưa đủ kiên cường dẻo dai... Trên đường hồi kinh, không biết hắn đã rơi lệ biết bao nhiêu lần rồi.
Hà Nghiêm với hắn rất thân quen, cho nên hiền lành an ủi, "Ngươi yên tâm, nhiều người cùng đi huyện Đào thật sự làm cho người ta đề phòng, ngươi không cần đi cùng chúng ta cũng được."
Tâm phúc của Phong Ngự Vũ yên tâm, trong nháy mắt cảm thấy trời cũng biến thành màu lam rồi.
Hà Nghiêm tiếp tục vui vẻ hoà nhã an ủi hắn, "Nhưng vị Trần công tử cùng chúng ta hồi kinh đã từng thấy Huyền Cơ lão nhân mặc áo choàng, lần này cũng nên đến huyện Đào nhìn xem, ngươi xuất phát cùng lúc với hắn đi."
Trần công tử, nói đúng hơn là Thái tử Tiểu Trần Tử...
Nghĩ đến hình ảnh động kinh của Tiểu Trần Tử, tâm phúc của Phong Ngự ngổn ngang run rẩy, rơi lệ đi chuẩn bị hành lý.
Ngư Ngư viết một tờ giấy, để đệ đệ của Hà Nghiêm là Hà Túc đưa cho Tiểu Trần Tử, sau đó mới xuất phát.
Từ kinh thành đến huyện Đào chỉ có nửa ngày đường, tối hôm đó, đám người Ngư Ngư, Hách Liên Dạ, Hà Nghiêm đến tòa nhà nhỏ Trình đại nhân thuê.
Còn chưa kịp đến cửa, mấy người đã nghe thấy mùi hương hoa hòe nồng đậm.
Hiện tại đã là tháng Sáu, sớm đã qua thời kỳ ra hoa của hoa hòe, cho nên mùi hương này khiến mấy người đều hơi kinh ngạc.
Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, bước chân hơi ngừng một chút, bọn họ định đi vào cửa.
Chỉ có Ngư Ngư vẫn đứng tại chỗ, nghiêm túc phân tích trong chốc lát, mới nói, "Gia đình này là người tốt."
"... Tại sao?" Hà Nghiêm lập tức quay trở lại, ngoan ngoãn chờ nghe Ngư Ngư giải thích.
"Bởi vì bánh hoa hèo này ăn rất ngon."
Hà Nghiêm lảo đảo một cái, gạt lệ nhìn về phía chủ tử, lại phát hiện chủ tử rất mạnh mẽ nhưng cũng rất mất kiên nhẫn của hắn bình tĩnh đi đến gõ cửa hàng xóm sát vách, bộ dáng điềm đạm muốn thành khẩn có thành khẩn muốn thân thiết có thân thiết.
Chủ tử vì một câu của Vương phi, liền muốn đi học làm bánh hoa hòe... Hà Nghiêm rất muốn khóc.
Bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến trong kinh thành, vương công quý tộc vì để giành một nụ cười của hồng nhan, đều là vung tiền như rác mua bảo bối quý hiếm gì đó, còn Tĩnh vương phủ bọn họ...
Ngẫm lại gần đây Vương gia bọn họ học làm đủ loại món ăn ngon, tâm trạng Hà Nghiêm cực kỳ phức tạp, bụng... rất đói.
Hách Liên Dạ gõ cửa xong, vẫn rất kiên nhẫn chờ, Ngư Ngư lại đột nhiên đi lên phía trước mấy bước, đứng ở giữa y và cửa chính.
Yêu nghiệt nào đó nhướng mắt, "Sao thế?"
Ngư Ngư rất chân thành, "Tôi sợ người đó không mời tôi ăn bánh hoa hòe, vậy ngửi hai lần cũng được rồi."
Thật sự là vì cái này? Hách Liên Dạ bật cười véo khuôn mặt nhỏ chất phát gạt người của nàng.
Chẳng lẽ không phải là vì nếu quả thật Huyền Cơ lão nhân ở nơi này, cả thiên hạ đều biết ông ta có y thuật cao minh, bản lĩnh dùng độc cũng xuất thần nhập họa, còn y cho dù võ công có cao hơn nữa nhưng không am hiểu dùng đôc, vậy trúng chiêu thì sao?
Tiểu nha đầu này rõ ràng là lo lắng cho y, còn không chịu thừa nhận.
Đương nhiên Hách Liên Dạ không có khả năng để Ngư Ngư ngăn cản nguy hiểm giúp y, cho nên cực kỳ kiên quyết ôm người vào lòng, đưa ra phía sau mình.
Ngư Ngư không thoát được, đành phải kiễng mũi chân lên, thò mặt ra khỏi vai y, "Vương gia."
Ngư Ngư vốn muốn vô lương một chút, nhưng mới nói được xưng hô liền nhìn thấy người nào đó hơi cúi đầu, mỉm cười nhìn nàng, nụ cười kia rất dịu dàng, khiến nàng nhất thời quên mất muốn nói gì.
Hách Liên Dạ cười nhìn cái đầu nhỏ bên vai mình, "Tiểu nha đầu," Y vỗ đầu nàng, "Cúi đầu liền nhìn thấy nàng bên cạnh ta, cảm giác này thật tuyệt."
Ngư Ngư không mấy cao hứng cau mày lại, "Cảm giác của tôi không tốt."
"Vì sao?" Hách Liên Dạ không hề bị đả kích, vẫn cười hỏi nàng.
"Bởi vì thế này không tiện cho tôi ăn đồ ăn."
"Cũng may, có thể ăn ta." Người nào đó lại bắt đầu bình tĩnh chào hàng chính mình.
Chủ tử... Ta, ta vẫn ở đây đấy!
Hà Nghiêm bị lời nói buồn nôn lại không có trung tiết làm cho run rẩy, hiện tại lại không thể rơi lệ chạy đi, chỉ có thể đau đớn ôm đầu.
Cũng may, lúc Hà Nghiêm sắp chống đỡ không nổi nữa thì có tiếng bước chân vang lên, sau đó "kẽo kẹt" một tiếng, người ở trong trạch viện này rốt cuộc cũng tới mở cửa.
Ở trên đường tới đây, Ngư Ngư còn nghĩ, nếu người này thật sự là sư phụ của nam tử áo trắng, vậy ông ta lợi dụng Trình Ti Vũ, ôm lấy vòng tròn tiếp cận bọn họ, vậy nhất định ông ta sẽ chọn một hình tượng dịu dàng vô hại để xuất hiện, sẽ đánh bại cảnh giác của bọn họ.
Nhưng cửa vừa mở ra, người xuất hiện trước mặt bọn họ lúc này
Toàn thân trang phục màu đen, dáng người cao gầy, cả người giống như một thanh lợi kiếm đã ra khỏi vỏ, có một luồng sát khí không thể xem nhẹ.
Người này chỉ thiếu không khắc sáu chữ "Ta không phải là người tốt" lên mặt mà thôi.
Dù thế nào Ngư Ngư cũng không thể ngờ sẽ là tình huống này, nàng không khỏi sửng sốt.
Mà càng khiến bọn họ kinh ngạc hơn vẫn còn ở phía sau, thế nhưng người này không hề có dấu hiệu muốn che giấu, nhìn bọn họ, hơi nhếch khóe miệng, lộ ra biểu cảm cười như không cười, "Rốt cuộc các ngươi đã tới."
Không ngờ lại đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp làm rõ hắn thật sự vì bọn họ mà tới.
Ngư Ngư cũng không vòng vo với hắn, ngửa khuôn mặt vô cùng thành thật, nói với hắn, "Tôi muốn đi ăn cơm, gặp lại sau."
Nói xong liền nghênh ngang đi vào trong sân, chạy thẳng đến phòng bếp, để lại một mình nam nhân mới ra sân ngổn ngang trong gió...
Đương nhiên Hách Liên Dạ muốn đi theo Ngư Ngư, vừa đi đến cửa trong, vừa híp mắt cười, "Ngươi đang tìm chúng ta? Tại sao?"
"Xem ra Tĩnh Vương thật sự không biết." Nam tử áo đen cũng không hoàn toàn che dấu mình biết thân phận của Hách Liên Dạ, "Ba ngày trước, có người thả tin tức, nói Cửu tiểu thư Trình gia đã từng dùng một viên Huyền Cơ đan, hiện tại khắp nơi trên giang hồ đều treo thưởng giá trên trời, bất kể là ai, chỉ cần bắt sống Cửu tiểu thư Trình gia trở về, là có thể lấy được tài phú mấy đời cũng không xài hết."
Ngư Ngư không biết tại sao lại quay trở lại, nghe thấy mấy lời này, nàng cực kỳ kinh ngạc, "Nhiều tiền như vậy?"
"Đương nhiên," Nam tử áo đen cười lạnh, "Dù sao uống cạn máu của Cửu tiểu thư chẳng khác nào ăn một viên Huyền Cơ đan, tiền nhiều hơn cũng không quan trọng bằng mạng, hiện tại có vô số người thà rằng tán hết gia sản, cũng muốn cướp Cửu tiểu thư."
Lời này nói hết sức tanh tưởi, Ngư Ngư nghe xong cau mày lại, dường như tâm trạng cũng xuống thấp, hơn nữa càng có xu hướng càng lúc càng thấp.
Nhưng xưa nay Hách Liên Dạ cưng chìu Ngư Ngư dường như cũng không quan tâm, không hỏi một câu.
Ngược lại nam tử áo đen lại cười nhạt một tiếng, "Cửu tiểu thư sợ? Năm đó lần đầu tiên ta thấy máu cũng giống như cô, chỉ là bây giờ... Ta đã làm sát thủ nhiều năm, giết qua rất nhiều người, nhiều đến nỗi đã sớm không đếm được rồi."
"Ngươi nói lấy máu của ta..." Giọng của Ngư Ngư cực kỳ khổ sở, "Ta đột nhiên muốn uống tiết canh vịt rồi. Nhưng lúc này không có ai bán tiết vịt."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com