TruyenHHH.com

Vua Xuyen Da Bi Thit

Chap 1: Xuyên rồi!

Lâm Mộc không biết tại sao mình lại ngồi trên giường, cũng không biết nơi này là nơi nào. Trước khi ngủ hắn vẫn còn đang ở trên xe lên đường về khách sạn mà?

Lâm Mộc vểnh lổ tai nghe thấy tiếng róc rách đang chảy trong nhà tắm, lại quan sát cách trang trí xung quanh... Nơi này là phòng của khách sạn sao? Hơn nữa còn là khách sạn rất cao cấp.

Nhìn ngắm xung quanh một lát, Lâm Mộc vốn ngây ngốc đột nhiên tỉnh táo lại. Cậu vội sải chân tiến đến trước bàn trang điểm, nhìn ngắm chính mình bên trong gương.

Quả nhiên!

Người trong gương không phải là cậu!

Tuy nhìn kĩ vẫn có nét giống nhưng chắc chắn đây không phải cậu. Bởi vì hình ảnh phản chiếu trong gương là một thiếu niên chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi. Mà cậu năm nay đã hai mươi lăm, da mặt sao có thể mềm mịn đàn hồi, căng bóng đến véo ra nước thế này.

"Thật xinh đẹp." Lâm Mộc kinh diễm chạm vào gương như muốn vuốt ve người bên trong.

Gương mặt này thật sự quá tinh xảo rồi. Mắt phượng đen láy mỗi ánh nhìn đều mang một tia mị hoặc quyến rũ, nhưng tròng mắt lại to tròn chưa trút hết vẻ ngây thơ của thiếu niên, lông mi cong vút như cánh bướm mượt mà thi thoảng lại phe phẩy lên xuống cọ vào lòng ngực khiến trái tim ngứa. Phía dưới là cánh mũi cao khéo léo, môi hồng nhạt câu nhân lúc khép hờ lúc mở to vì kinh ngạc.

Lam Mộc bản chất cũng là gay, nhìn thấy "bản thân" trong gương hắn thật sự kinh diễm đến không dời nổi mắt.

Hắn để ý dưới khóe mắt có một nốt ruồi nhỏ, danh xưng lệ chí. Ngoại hình hiện tại của cậu thật sự quá giống một nhân vật trong quyển tiểu thuyết mà cậu vừa đọc tối qua. Đừng nói là...

Đúng lúc này, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại.

Lam Mộc hơi căng thẳng. Nếu cậu thật sự xuyên sách vào người kia, địa điểm này lại là phòng khách sạn, vậy chuyện kế tiếp không cần nói cũng biết.

Dạ Cảnh Thần từ phòng tắm bước ra, không nhìn thấy người bèn đưa mắt quanh phòng tìm kiếm. Kết quả nhìn thấy người tình nhỏ đang đứng trước bàn trang điểm, trong mắt toàn bộ là cảnh giác và sợ sệt nhìn hắn. Bị hắn nhìn thấy, bé con càng thêm lúng túng, tựa như con động vật nhỏ bị dọa sợ, co lại cơ thể liên tục lùi về phía sau.

"Bây giờ mới biết sợ?" Dạ Cảnh Thần hài hước nhìn Lam Mộc. Thiếu niên này ban nãy còn chủ động cầu hắn bao dưỡng y, hiện tại mới hối hận sao?

"Tôi.. Anh... Tôi..." Lam Mộc chưa biết được tình huống cụ thể, sợ nói lung tung sẽ lộ sơ hở nên vừa mở miệng đã rút lại, cứ thế ấp a ấp úng nhìn Dạ Cảnh Thần.

Mà Dạ Cảnh Thần lấy khăn vừa lau tóc ướt vừa nhìn thiếu niên trước mặt: "Không phải nói không muốn bị phong sát, muốn Dạ thị giúp đỡ sao? Điều kiện ta vạch sẵn, cùng ta ngủ một đêm, ta giúp ngươi đem toàn bộ phiền toái đều giải quyết."

Dạ Cảnh Thần từ lúc lọt top 10 trên bảng thống kê nhà giàu thành phố A cho đến hiện tại phát triển Dạ thị thành con rồng lớn thâu tóm phân nữa thị trường các ngành trên thế giới, đều không thích ép buộc ai cũng không thích cho không ai.

Thiếu niên này từ lần gặp đầu tiên đã làm hắn kinh diễm về diện mạo. Khuyết điểm duy nhất là ánh mắt đầy tính toán cùng mục đích khi tiếp cận hắn. Nhưng mà hiện tại đến khuyết điểm duy nhất kia cũng biến mất. Thiếu niên trước mắt hắn như con mèo nhỏ sợ hãi, dáng vẻ lão hổ tính kế trước kia xem ra chỉ là giả dạng mà thôi.

Lam Mộc đã hoàn toàn xác định mình xuyên sách rồi. Xuyên vào ngay pháo hôi thụ, cậu ta là một người tình bên lề được Dạ Cảnh Thần bao dưỡng cho đến khi thụ chính xuất hiện. Trong nguyên tác, pháo hôi này cũng tên Lam Mộc, diện mạo tinh xảo nhưng âm ngoan nhiều mưu kế, lại có một vết lệ chí phía dưới mí mắt. Mà thụ chính Dương Tiểu Nguyên thì hoàn toàn ngược lại, diện mạo thanh tú, tiên khí đầy mình, thanh cao từ chối trở thành người tình của người khác, thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, một người tự cố gắng trở thành ảnh đế.

Dạ Cảnh Thần bị thái độ ngoan cường của y hấp dẫn, từ từ xa ngã từ từ si mê. Vùng tay liền phủng y nổi tiếng, các kịch bản lớn tùy y lựa chọn. Mà Dương Tiểu Nguyên cũng nhờ thực lực của bản thân, đoạt giải trở thành ảnh đế.

Lam Mộc trong nguyên tác nhìn Dạ Cảnh Thần muốn từ bỏ mình, liên tục làm khó dễ hãm hại Dương Tiểu Nguyên. Kết quả bị Dạ Cảnh Thần đóng băng, đá khỏi giới giải trí, sau đó hoàn toàn biến mất trong cốt truyện.

Lam Mộc nhìn nam nhân trước mặt. Anh tuấn soái khí, thân cao ít nhất một mét chín phủ lên cơ bắp chắc nịch, trên bụng còn có tám khối cơ bụng đang tỏa ra hoocmon nam nhân quyến rũ tầm mắt của hắn. Lam Mộc yên lặng nuốt nước bọt.

"Dạ tổng, tôi không sợ." Lam Mộc lắc lắc đầu, hít sâu lấy hết can đảm bò lên giường lớn.

Dạ Cảnh Thần cười nhẹ. Không sợ sao? Đừng tưởng tôi không nghe ra giọng cậu đang run rẩy. Hắn nổi lên hứng thú tiếp tục trêu chọc: "Cậu ngồi đó ngủ với tôi sao?"

Lam Mộc giật mình, sau đó yên lặng đi tới giừong nằm xuống, một chút cũng không dám động đậy.

Nguyên chủ để lại quá nhiều rắc rối. Gia tộc của cậu đang do anh trak cùng cha khác mẹ nắm quyền, từ đủ đường chèn ép hắn. Lần trước giám đốc của Hoắc thị muốn bao dưỡng hắn, "cậu" sau lưng chê người nọ già còn muốn gặm cỏ non bị bí thư của người nọ nghe được. Trong ngành còn ngang ngược khi dễ người mới khiến ấn tượng của mọi người đối với hắn cực kì tệ. May mắn hắn có một gương mặt đủ đẹp, nhan phấn (*) không ít nên vẫn còn cứu vãn được. Chỉ cần bám lên cây cổ thụ Dạ Cảnh Thần, mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Nhan phấn: nhóm fan mê idol vì sắc đẹp của họ.

Người này là tổng tài, nhiều tiền, soái khí lại trẻ tuổi, kinh nghiệm chắc chắn cũng tốt. Ngủ với hắn một đêm mà thôi, cũng không thiệt cái gì...

Dạ Cảnh Thần sờ lên má Lam Mộc, áp người nói nhẹ nào tai cậu: "Thả lỏng. Tôi sẽ nhẹ nhàng, nhất định không làm đau cậu."

Lam Mộc bị khí nóng thổi vào tai chịu không nổi rùng mình một cái, lỗ tai cũng nhiễm một tầng đỏ ửng mê người. Dạ Cảnh Thần không nghĩ nhiều liền mút nhẹ lên vành tai hồng hồng đáng yêu của cậu.

"Ư... " Đột nhiên bị cắn khiến cậu không kiềm được rên nhẹ một tiếng

Lỗ tai luôn là nơi mẫn cảm của Lam Mộc. Bị Dạ Cảnh Thần liếm đến ướt đẫm lại không thể phản kháng, toàn thân cậu sụi lơ nằm trên giường lớn mặt hắn chơi đùa.

"Nhóc con thật mẫn cảm."

"Tôi... Tôi không có." Lam Mộc nhỏ giọng phản bác.

Dạ Cảnh Thần trầm thấp cười nhẹ, chuyển sang hôn lấy môi Lam Mộc. Ban đâu chỉ là hôn hôn một chút, nào ngờ tiểu thụ vừa ngây thơ há miệng muốn thở liền bị đầu lưỡi của đại sói xám thừa cơ xông vào.

"Ô..." Anh đi ra a!

Kĩ thuật hôn của Dạ Cảnh Thần đã vô cùng lão luyện, bạn nhỏ Lam Mộc nơi nào chịu đựng nổi. Môi lưỡi vừa giao triền cậu liền đem đầu lưỡi phẫn nộn lùi ra muốn chạy nhưng đều bị đại sắc lang bắt được cuốn lấy chơi đùa một trận. Tiếng nước vang lên, cậu bị hôn đến thần hồn điên đảo mặt kệ nước bọt từ khóe miệng từ từ chảy xuống

Thời điểm Lam Mộc sắp chịu không nổi nữa Dạ Cảnh Thần mới vừa ý buồn tha cho cậu.

"Ngốc, lần sau hôn môi phải dùng mũi thở có biết không?" Dạ Cảnh Thần điểm nhẹ lên mũi vì nghẹn mà đỏ bừng của Lam Mộc buồn cười nói.

Hắn vươn đầu lưỡi lau đi vệt nước còn đọng bên khớ môi của cậu. Sau đó vui vẻ nhìn người dưới thân quẫn bách đỏ mặt.

Dạ Cảnh Thần trong lòng cũng đang có chút loạn. Trừ khi là chính thức hẹn hò, những lúc khác nhất là tình một đêm thế này, hắn sẽ không bao giờ hôn môi. Lần hôn môi gần nhất cũng phải là tám năm trước, khi hắn còn học đại học. Vậy mà tiểu gia hỏa này lại có thể gợi lên dục vọng muốn hôn môi của hắn, đem quy tắc của hắn phá bỏ...

"Tôi... Tôi không biết." Lam Mộc ủy khuất muốn khóc. Rõ ràng trong truyện Dạ Cảnh Thần sẽ không cùng bạn giường hôn môi mà. Anh ta chỉ muốn giải tỏa nhu cầu sinh lí của đàn ông, hóa trình lên giường cũng thật ngắn gọn. Sao anh ta lại liếm tai, còn... còn hôn cậu nữa.

Trên người Dạ Cảnh Thần chỉ quấn một chiếc khăn tắm, mà Lam Mộc thì vẫn mặc hoàn chỉnh một chiếc áo sơ mi cùng quần lót. Hắn không chờ nổi đem nút áo sơ mi lần lượt cởi ra, lộ ra lòng ngực trắng nõn, bên trên treo hai khỏa anh đào dụ hoặc hắn tiến lên mút lấy, bên dưới là vòng eo mảnh mai một cánh tay có thể ôm trọn. Thật sự quá mê người.

Dạ Cảnh Thần chỉ nhìn một chút đã cương rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com