TruyenHHH.com

Vu Trung Hao Song Huyen

"Nơi gián điệp kia ẩn thân để truyền tin ra ngoài rất thần bí, nếu như không phải là vô tình đánh loạn mà phát hiện, chỉ sợ hậu hoạ khó lường." Lang Thiên Thu trong mắt lộ ra bực tức.

Giọng của Bùi Minh trầm lạ thường, "Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, nhưng hiện tại chuyện đau đầu nhất chính là chúng ta không biết nhiều về bọn họ, hơn nữa đừng quên, đối phương có người có thể suy đoán được tình hình của núi Đồng Lô." Hắn vuốt cằm, như có điều suy tư, "Bây giờ đã bắt được gián điệp, có lẽ có thể tra hỏi từ hắn."

"Bùi tướng quân, theo ngươi thấy, nên làm như thế nào?" Lang Thiên Thu nói.

Nơi trú đóng của Thiên Đình ở núi Đồng Lô bị bầu không khí nặng nề bao trùm, Sư Thanh Huyền bước vào bên trong phòng dành cho thần quan nghỉ ngơi, thở một hơi thật dài. Y và Hạ Huyền đợi được một lúc liền nghe phía bên ngoài một loạt tiếng bước chân, bèn ra ngoài nhìn, mới biết là đang thẩm tra gián điệp. Tiếng khóa trói tiên va vào mặt đất bị tiếng bước chân lấn át, áo giáp của chúng thiên binh ánh lên hàn quang. Lại qua một chốc, Bùi Minh gấp rút bước tới, nhưng chẳng nói được mấy câu với Sư Thanh Huyền liền rời đi.

Sư Thanh Huyền xoay người vào phòng, gương mặt thanh tú bất giác hiện lên vài phần ưu sầu, "Không ngờ rằng lại có gián điệp" .

"Từ xưa đã vậy, nhưng đây không phải là thứ ngươi cần bận tâm", Hạ Huyền đang ngồi ngay ngắn ở bên trong phòng, lãnh đạm nói.

"Ta vừa nãy ra ngoài nhìn thấy tên gián điệp kia vô cùng bình thản ", Sư Thanh Huyền lại bước hai bước, "Không nói rõ được là có điểm nào kỳ quái, nhưng ta lại có dự cảm không lành."

Mây đen trên trời cùng quỷ khí hào làm một, hệt như một cái nắp đậy lớn, đem thiên địa đều bao phủ bên trong bóng đen mờ ảo.

Bùi Minh đến chỗ trú đóng vào sáng sớm, đến khi thẩm tra xong gián điệp, đã qua giữa trưa. Thứ duy nhất gián điệp chịu công khai chính là nội dung của bản vẽ kia - Bài bố binh lực Thượng Thiên Đình trú đóng tại núi Đồng Lô.

Nếu nói núi Đồng Lô này rất đơn giản, quả thực cũng vô cùng đơn giản, chẳng qua cát bay đá dời, quỷ khí tràn lan, nếu nói nó phức tạp, vậy có thể nói là vô cùng hỗn loạn, mỗi một ngọn đồi nhỏ, mỗi một đường sơn đạo đều ẩn giấu rất nhiều thứ. Thiên binh đã thủ sống thủ chết ở đây mấy tháng trời, cũng không hoàn toàn hiểu rõ.

Núi Đồng Lô là núi nhưng không giống núi, thần quan Thiên Đình sẽ không thể dễ dàng tiến vào bên trong, Đế Quân trước kia đến nay vẫn khiến người ta khiếp sợ, hơn nữa sơn thể chung quanh hiểm tượng hoàn sinh, kể cả Tạ Liên cùng Hoa Thành ngày đêm canh giữ nghiêm ngặt, cũng không thể bảo đảm hoàn toàn. Nhưng địa giới còn lại nay đã nằm dưới sự kiểm soát của Thượng Thiên Đình, nam bắc hai bên, do hai võ thần Huyền Chân, Nam Dương trấn thủ.

"Tiếp theo phải làm thế nào?" Sư Thanh Huyền hệt như đã đoán được Bùi Minh sẽ tới tìm bọn họ, Bùi Minh vừa vào cửa liền hỏi.

Bùi Minh cũng hệt như đã đoán được y sẽ hỏi, tay phải chỉnh lý lại phần tóc trên trán một chút, lại rất nhanh lại buông xuống, "Binh bất yếm trá, đối phương muốn dò tình hình của chúng ta, chúng ta cũng có thể thăm dò tình hình của bọn họ." Khôi giáp trên người hắn từ lúc bước vào nơi trú đóng đến nay cơ hồ không hề giảm bớt đi một chút nào, vang lên theo từng nhịp chân bước của hắn. Mặc dù hắn vẫn thần thái nhàn nhã như thường lệ, nhưng trong giọng nói toát ra sự thâm trầm hơn mọi ngày rất nhiều, "Không đến nửa ngày, bọn họ sẽ nhận được tin tức bài bố binh lực của Thượng Thiên Đình tại điểm trú đóng không hề thay đổi, chuẩn bị hướng địch tiến công."

Sư Thanh Huyền không hiểu rõ về chiến trường, cũng chưa từng làm quen binh pháp, Bùi Minh tới đây, nhất định không phải muốn cùng y bàn bạc sách lược ứng chiến.

"Ta nghĩ, hay là các ngươi rời khỏi nơi này, đến Thượng Thiên Đình", Bùi Minh nói: "Nếu trận pháp hoán mệnh thật sự có liên quan đến núi Đồng Lô, tháo gỡ được vòng vây này, không chừng có thể có được thời cơ xoay chuyển nguy cục trước mắt, tiện thể, giúp ta giao cái này cho Linh Văn." Hắn lật tay hóa ra một phần công văn, đưa cho Sư Thanh Huyền.

Trong ánh mắt đen huyền của Hạ Huyền tựa như phảng phất sương mờ, qua loa gật đầu. Sư Thanh Huyền cũng gật đầu một cái, "Vậy bây giờ chúng ta lập tức đi."

"Nơi này không thể dùng được Rút Ngàn Dặm Đất, ta tìm kim xa tới đưa các ngươi ra ngoài." Bùi Minh nói.

Lao nhanh như gió, kim xa vượt mây mà đến.

Quỷ quái chung quanh Núi Đồng Lô đều bị ánh hào quang bên ngoài kim xa làm cho khiếp sợ, lại thêm bản năng tránh né tuyệt đối, đoạn đường này của bọn họ thông suốt không trở ngại, đợi ra khỏi địa giới núi Đồng Lô, Hạ Huyền lập tức vẽ ra Rút Ngàn Dặm Đất.

"Sau khi nhận được thông linh, ta đã tận lực điều người tìm kiếm, nhưng vẫn không có chút tiến triển nào." Linh Văn xoa xoa mi tâm. Công văn Bùi Minh đưa nàng đặt trên bàn vẫn chưa mở ra xem, nàng cầm trà tĩnh thần đặt bên cạnh lên, uống vào nửa ly. Thần tiên có thể ngày đêm không ngơi nghỉ, nhưng cuối cùng vẫn sẽ mệt mỏi.

Thiền điện an tĩnh không người tới quấy rầy, Sư Thanh Huyền bất giác dâng lên một tia buồn ngủ, "Chúng ta cũng tới giúp một tay."

Hạ Huyền đứng dựa vào tường, trong tay vẫn luôn cầm bản vẽ trận pháp kia, trong lòng hắn vẫn luôn day dứt một nghi vấn nan giải.

"Trận này... Lần trước ta thấy nó đã là mấy trăm năm trước, chuyện đó đến nay sớm đã quên đi, liệu có thể cho ta xem qua một chút", Linh Văn bỗng nhiên nhìn Hạ Huyền nói, Hạ Huyền hơi ngước mắt nhìn nàng.

Trong đồng tử Hạ Huyền vẫn toát lên hàn ý lạnh lẽo, chuyển trận pháp qua trước bàn Linh Văn.

Nàng hai mắt nhìn chằm chằm trận pháp trong tay, trong đầu chậm rãi nhớ lại năm đó, nhưng tiếc là không thể nhớ ra mình đã tìm thấy trận pháp hoán mệnh trong hoàn cảnh như nào, chỉ nhớ được lúc đó Sư Thanh Huyền dường như đang vướng vào một phiền phức lớn. Có lẽ là tìm thấy ở tàng thư điện, cũng có lẽ không phải. Nàng lại ngước mắt nhìn hai người trước mặt, trong lòng tận lực khơi gợi chuyện cũ năm xưa, nếu như nàng sớm biết Hạ Huyền sẽ đứng trước mặt mình như lúc này đây, nàng vẫn sẽ đem trận pháp đưa cho Sư Vô Độ sao. Có lẽ cho dù nàng đã biết trước, vẫn sẽ làm như vậy, cũng có lẽ không.

Linh Văn xem xong liền trả lại Hạ Huyền."Tuy rằng địa đồ núi Đồng Lô không tiến triển chút nào, nhưng ta đã tìm được một quyển tài liệu", Linh Văn nói: "Chín trăm năm trước, Thượng Thiên Đình từng trừng phạt một tên thần quan, bởi vì hãm hại người phàm, khiến cho cả nhà người bị hại bất đắc kỳ tử." Nàng rút ra quyển tài liệu này từ trong chồng công văn chất tầng tầng điệp điệp, dưới góc của quyền tài liệu vẫn còn ấn của Kính Văn năm xưa.

"Cho nên nói, thần quan này cũng đã dùng trận pháp hoán mệnh giả?" Sư Thanh Huyền nghi hoặc nói.

Hạ Huyền đến gần, cầm quyền tài liệu lên đọc thật kĩ, trong mắt ngày càng phát lạnh, "Tài liệu này ghi chép quá mơ hồ, ngay cả thần vị của thần quan kia cũng không nhắc đến."

Linh Văn lại nói: "Ta vốn tưởng rằng ta là người thứ hai trên Thượng Thiên Đình nhìn thấy thuật pháp hoán mệnh, thế nhưng lại không phải, ngoại trừ Quân Ngô, đã có một người khác phát hiện nó trước cả ta. Chính vì rất mơ hồ, ta mới tin rằng đúng là vậy."

Hạ Huyền tuy rằng giấu Thượng Thiên Đình điều tra chuyện hoán mệnh, nhưng cũng chưa từng lật hết toàn bộ tài liệu của Thượng Thiên Đình này, huống hồ còn là tài liệu trước khi hắn sinh ra. Tiên điểu bay qua thần điện phát ra tiếng kêu khiến người ta tâm loạn, nhưng suy nghĩ của Hạ Huyền vẫn vững vàng như ánh mắt của hắn.

"Đều là diệt cả gia môn, nếu nói như vậy, phỏng đoán trước kia có lẽ là đúng." Sư Thanh Huyền lầm bầm tự nói, chỉ cảm thấy trong lồng ngực khó chịu.

"Phỏng đoán gì cơ?" Linh Văn hỏi.

Sư Thanh Huyền rời khỏi bàn, đáp: "Cái giá phải trả." Những ngón tay dưới vạt áo của y lại siết chặt hơn, "Trận pháp này nhìn qua giống như sát trận, nhưng cũng không phải thật sự là sát trận, mà là đem cái giá phải trả chuyển dời đi."

Linh Văn nhất thời trầm tư: "Không đúng, không phải chuyển dời."

"Tại sao?" Sư Thanh Huyền nói.

"Thử nghĩ xem, Địa Quan kia dưới sự uy hiếp mới giao cho hắn một trận giả, nếu như là ngươi, sẽ đặc biệt đem cái giá phải trả cho việc sử dụng trận pháp này chuyển dời lên người khác sao?" Đốt ngón tay Linh Văn gõ xuống bàn, phát ra tiếng lộc cộc khe khẽ, "Chẳng lẽ không phải khiến người dùng pháp chịu cái giá càng nặng càng tốt sao?"

Sư Thanh Huyền gãi gãi trán, "Cũng đúng a..."

"Còn có một khả năng khác", Hạ Huyền thả tay xuống tập tài liệu, "Trận này tuy là trận giả, nhưng lẽ ra nói đúng hơn chính là trận khuyết, cách trực tiếp nhất để thay đổi trận pháp chính là xóa đi một phần của nó."

Sư Thanh Huyền không nhịn được cau mày lại, "Khuyết một phần, mà kết quả trực tiếp của việc khuyết mất này, trùng hợp lại chính là chuyển dời cái giá phải trả sang người khác?"

Linh Văn đem tài liệu thu lại dưới mí mắt, nghe bọn họ nói xong, ngẫm nghĩ: "Bên trong tập tài liệu này cũng không ghi chép người phải chịu diệt cả gia môn là của bên nào, nếu phỏng đoán của các ngươi là đúng, vậy rốt cuộc cái giá này sẽ chuyển lên người của ai?"

Bí ẩn này như có ngàn tầng khóa, mà chìa khóa bọn họ có được không đủ để mở khóa toàn bộ bí ẩn này. Trong thoáng chốc, những gì trải qua lúc còn làm người lướt qua trong đầu Hạ Huyền, tự vấn và được người khác tra vấn dường như cũng không hữu hiệu mấy. Tìm ra câu trả lời có lẽ chính là thiên tính của con người, thế nhưng câu trả lời thường không mấy chính xác.

Chính vào lúc này, một vị văn thần xông vào Linh Văn điện, suýt ngã sấp mặt xuống đất bên ngoài thiền điện."Linh Văn chân quân! Địa đồ đã tìm được một tấm!" Âm thanh hắn hô lên bởi vì quá gấp rút mà tắt tiếng, thanh âm tuy không lớn nhưng tựa như trực tiếp phát nổ bên tai ba người trong điện.

Người mở cửa là Sư Thanh Huyền, vị văn thần này đỡ gối đứng dậy, nhìn thấy gương mặt của người trước mặt lập tức ngẩn người, hắn vội vàng chỉnh lý quan bào, tất bật bước vào bên trong điện.

"Tấm địa đồ là núi Đồng Lô ba trăm năm trước, đại khái là lúc đấy không đủ võ thần đến núi Đồng Lô tiếp ứng, liền kêu thêm vài văn thần cùng đến giúp đỡ, cũng không biết tại sao lại ở chỗ của ta." Hắn nói xong một mạch, liên tục khoát tay, dường như vô cùng mệt mỏi, "Ta vừa tìm thấy nó, nhân lúc đang rảnh không việc, liền mang đến cho người", nói xong, đặt địa đồ xuống rồi hồi phủ.

"Đúng là không dễ a", Sư Thanh Huyền nói. Y thấy Hạ Huyền đem trận đồ hôm nay vẽ đưa đến, so sánh giữa hai tấm địa đồ, khác biệt ắt sẽ lộ rõ.

Ngoại trừ ba ngọn núi lớn có thể tùy ý chuyển động kia, địa thế chung quanh núi Đồng Lô quả thực biến hóa rất nhiều. Thoạt nhìn qua, đúng thật là y hệt, nhưng nhìn thêm vài lần nữa, liền phát hiện không hoàn toàn giống, hệt như một chiếc khuôn trống, bên trong khuôn thiên biến vạn hóa.

"Phần tương đồng trong hai tấm địa đồ này quả thực rất giống với hướng đi của trận pháp." Sư Thanh Huyền nói.

"Nếu như có tấm thứ ba, thì sẽ rõ ràng hơn", Hạ Huyền đáp.

Bọn họ trong lòng hiểu rõ không cần nhiều lời, mỗi người im lặng hồi lâu.

Đến chạng vạng tối, đèn đóm như phủ lên một lớp sương, ánh sáng dạ minh châu tuy đủ để khiến cho Tiên Kinh sáng như ban ngày, nhưng ngọn nến trên bàn vẫn le lói như cũ. Linh Văn xem xong công văn Bùi Minh gửi nàng, liền hiểu ý Bùi Minh muốn gì.

"Phía Bùi Minh sẽ không gặp chuyện gì chứ?" Sư Thanh Huyền nói. Y không muốn cất bước đi đâu, toàn bộ buổi chiều ngồi đợi cùng Hạ Huyền bên trong Linh Văn điện, nhìn ngắm địa đồ hết lần này đến lần khác, vẫn không nhận thấy thêm manh mối gì mới.

"Không sao, mạng hắn lớn lắm." Linh Văn đáp. Lời này nếu để cho Bùi Minh nghe được, sẽ lập tức đại xích kiệt khanh tàn nhẫn, thật may hắn không có ở đây. "Chẳng qua nước cờ này là cờ hiểm", Linh Văn đem công văn đưa cho hai người họ, "Các ngươi cũng xem thử một chút."

Luồng khí lưu kéo theo tay áo chuyển động khiến ngọn nến trên bàn khẽ lay động, sắc đêm dần trầm xuống, trăng khuyết như một móc câu cực đại treo cả Tiên Kinh.

"Chẳng trách lại muốn chúng ta đến Thượng Thiên Đình ", Hạ Huyền nhìn xong thuận tay cho Sư Thanh Huyền, hừ nhẹ một tiếng, thần sắc lãnh đạm.

Sư Thanh Huyền lập tức nhận lấy công văn, qua một lúc lâu, hạ cánh tay chống khuỷu tay dựa vào ghế, "Võ thần đều đang không ở Thượng Thiên Đình, hắn đây là sợ lại dẫm lên vết xe đổ, chẳng may Thượng Thiên Đình mất khống chế thì lại thêm phiền phức." Y lại suy nghĩ một chút, nói: "Nhưng Hạ huynh trước kia từng giao thủ với Địa Quan, nói pháp lực của hắn không mạnh."

Linh Văn lại nói tiếp: "Tình hình nhân gian không ai có thể nói trước được gì, nếu như lại có nơi nào sinh họa loạn, Thượng Thiên Đình không thể trơ mắt làm ngơ."

"Ừm", Sư Thanh Huyền ứng thanh đáp: "Ta đợi lệnh."

Hạ Huyền gặp chuyện không thích biểu lộ quá nhiều, không nói một lời, xem như ngầm đồng ý. Hắn không phải người của Thiên Đình, tất nhiên không cần nghe ai điều phối, làm việc tự do chừng mực, lửa không thiêu đến cũng sẽ không nhất thiết phải ra tay giúp đỡ.

Ngọn nến cách Linh Văn khoảng chừng hai thước bị gió thổi không ngừng chập chờn, nàng nhìn ngọn nến và ánh nến le lói, nhất thời nhận ra Thiên Đình hệt như ngọn nến, thiên địa này tựa như thân nến, thần chỉ tựa tâm nến, một ngày nào đó lửa tắt, tâm nến vẫn còn, dù chỉ có thể lưu lại một đoạn nám đen bị năm tháng dày vò thành tro, nhưng nếu thân nến không còn, tâm nến lẻ loi kia cũng không còn lí do gì để tồn tại nữa.

Nàng huơ tay dập tắt ngọn nến, ánh sáng dạ minh châu phát ra lạnh tanh.

Ba ngày sau, chúng thần quan tại núi Đồng Lô bắt đầu động thân.

Giữa trưa, phía chân trời xa xăm lộ ra một đạo sấm chớp xuyên thấu lạnh giá xé toác mây trời trong veo. Ngày này Sư Thanh Huyền và Hạ Huyền đều đang ở Phong Sư điện, Sư Thanh Huyền nhìn thấy tia chớp lúc đầu không hề cảm thấy có gì bất thường, nhưng lại nhớ ra y đang ở Thượng Thiên Đình, liền nhất thời kinh ngạc. Không có dấu hiệu nào báo trước, bầu trời hướng Tây Nam hệt như bị một lưỡi dao sắc nhọn xé toạc, sấm chớp khắp nơi.

"Chuyện này là thế nào? Đây là lần đầu ta nhìn thấy sấm chớp ở Thượng Thiên Đình." Sư Thanh Huyền đứng bên cửa sổ, nhìn chăm chăm nhìn về xa xăm kia.

Hạ Huyền khoanh tay đứng bên cạnh y, " Ừ, mấy trăm năm chưa từng thấy qua."

Sư Thanh Huyền bỗng dưng nhớ lại yến tiệc trung thu, nhưng sấm chớp trong yến tiệc trung thu đó là do thuật pháp của Lôi Sư, dùng để mua vui cho khách mời, chỉ có tiếng vang không có tia chớp, nào có đáng sợ như thứ này. Y vừa nghĩ đến đây, không tự chủ nắm lấy tay của Hạ Huyền, nhiệt độ cơ thể lành lạnh của Hạ Huyền khiến y trong thoáng chốc hệt như quay về yến tiệc trung thu trong quá khứ, y không còn nhớ rõ trong đêm đó đã vô ý nắm lấy tay hắn bao nhiêu lần.

"Ta đi hỏi Linh Văn một chút, ắt hẳn nàng biết được gì đó", Sư Thanh Huyền dứt lời liền rời cửa sổ, đi về phía cửa. Không ngờ, lại có một người gấp gáp bước vào phong sư điện, chính là Linh Văn.

Sư Thanh Huyền ngạc nhiên chốc lát, Hạ Huyền từ phía sau y bước tới, hỏi: "Là núi Đồng Lô xảy ra vấn đề rồi?"

Linh Văn không nhanh không chậm gật đầu, "Bọn họ gặp phải phiền phức."

Sư Thanh Huyền mời Linh Văn vòa trong, phong sư điện hôm nay không có những thần quan khác ngoài họ, trong đại điện chỉ có ba người, trông có chút vắng vẻ.

"Lúc Bùi Minh dẫn đầu thiên binh đến nơi của Địa Quan, nơi đó đã không một bóng người", Linh Văn chậm rãi nói, hệt như đang che giấu nỗi bất an của bản thân, "Nhưng bọn họ tìm được một pháp trận."

Giờ đây lại nghe thấy tìm được pháp trận gì đó, Sư Thanh Huyền và Hạ Huyền đều không còn cảm thấy mới lạ, những pháp trận mà bọn họ đã gặp qua trong một năm nay bằng với mười năm bình thường rồi. Hiện tại thần vị địa sư của Thượng Thiên Đình thừa kế từ chức vị của Địa Quan khi xưa, chuyên nghiên cứu trận pháp há chẳng phải quá đỗi bình thường, thế nhưng bọn họ cũng không biết vị Địa Quan kia rốt cuộc còn bao nhiêu trận pháp cổ xưa quỷ quyệt nữa.

Sư Thanh Huyền cất tiếng hỏi: "Tia chớp vừa nãy, chính là bởi vì cái này sao?"

Hạ Huyền lại hỏi: "Là pháp trận liên quan đến núi Đồng Lô?"

Linh Văn sau khi nghe xong, mặc thán một tiếng, "Đúng. Thời điểm chạm vào trận pháp, trên núi Đồng Lô bỗng nhiên giáng lôi đình."

Cho đến hôm qua, kế hoạch của Bùi Minh đều hết sức thuận lợi, bên phía Địa Quan sau khi nhận được tin tức quả nhiên thực sự hành động. Tán tiên khắp nơi từ bên ngoài núi Đồng Lô đều cùng lúc tụ lại như thể muốn bao vây thiên binh của Thượng Thiên Đình, thế nhưng phạm vi của bọn họ quá rộng, ắt hẳn thế lực ở mỗi nơi cũng yếu, Bùi Minh một mình vung kiếm mở ra đường phía trước, thiên binh thiên tướng tất bật theo sau.

Đất cát bị pháp lực trên thân kiếm đánh bay tứ tung, Bùi Minh dẫn theo thiên binh cưỡi trên kim xa một mạch bay ra biên giới núi Đồng Lô.

Thế nhưng chuyện ngoài dự tính đã phát sinh. Đám tán tiên kia ngừng công kích, nhanh chóng rút lui. Đến khi Bùi Minh đi sâu vào nơi trú đóng của đám người Địa Quan, người ở đó như thể đã bốc hơi tại chỗ, mà trên mặt đất xuất hiện một trận pháp, phù quang lúc ẩn lúc hiện, pháp trận này phức tạp, quả thực hiếm thấy.

Có thiên binh tiến lên trước điều tra, lại bị này pháp trận hút lấy, ngã văng xuống đất, làm thế nào cũng không bò dậy nổi. Cùng lúc đó, chỉ nghe phía núi Đồng Lô truyền tới tiếng sấm vang ầm. Vào khoảnh khắc tiếng sấm vang lên, thiên binh kia cảm giác như lực hút hoàn toàn biến mất, lập tức vùng vẫy chao đảo đứng dậy.

Giữa trưa, Bùi Minh nhận được báo cáo từ thuộc hạ, gián điệp đã tự vẫn.

Bản vẽ mà gián điệp đã truyền đi rốt cuộc là cái gì? Bùi Minh nghĩ đến đây, lập tức sáng tỏ thông suốt. Là gì đi nữa cũng không quan trọng, tác dụng của gián điệp này chính là cố ý để bị phát hiện rồi bị bắt, trở thành mồi nhử. Bùi Minh tự cười chế giễu bản thân, vốn định cho người khác mắc bẫy, nào ngờ lại đi một nước cờ phản tướng.

Hắn rất nhanh liền trấn định lại, bảo Lang Thiên Thu phái thiên binh nhanh chóng tới tiếp viện, một đám thần tiên ở lại trấn thủ trận pháp này, đồng thời cũng báo cho Linh Văn hay tin.

Đợi đến lúc ánh tà dương lặn đỏ rực như máu, hình dạng của pháp trận mới được sao chép lại hoàn toàn.

Hết chương 77

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com