Vu Trung Hao Song Huyen
Trong tiết tự mưa sa và sương mù mờ ảo, ánh nắng mặt trời có vẻ rất quý giá."Chúng ta đi đâu?" Sư Thanh Huyền nghiêng đầu nhìn Hạ Huyền."Đến nơi sẽ biết." Ánh mắt Hạ Huyền cũng không quá chú ý người ngồi trên ngựa, chỉ thản nhiên đáp.Sư Thanh Huyền lúng túng không nói nên lời, nhưng lại nhịn không được mà nói: "Nếu như xa, vì sao không trực tiếp dùng rút ngàn dặm đất?" Cũng không đến mức muốn vừa đi vừa ngắm phong cảnh chứ."Ngươi không muốn đi sao?" Hạ Huyền dừng bước."Hả? vậy, vậy, đi là được rồi, ta, ta sợ ngươi nôn nóng thôi, ha ha ha." Trong ngữ khí Hạ Huyền ẩn chứa cảm xúc không lộ ra, như một cái gai nhỏ, cứa vào suy nghĩ của Sư Thanh Huyền. Không giấu được sự khẩn trương, y liền dùng 'ha ha' thay vào để che đậy, nhưng Sư Thanh Huyền rất nhanh ngậm miệng. Đưa mắt nhìn người trên ngựa nói năng lộn xộn, Hạ Huyền thuận tay dắt dây cương, để lão mã đi nhanh hơn một chút.Sư Thanh Huyền lấy ra trận pháp từ trong ngực, lập tức liền nghe Hạ Huyền nói: "Nếu ngươi đã muốn điều tra, vì sao không đi tìm Bùi Minh hoặc Linh Văn?"Lời này không sai, Linh Văn có thể tiếp xúc trực tiếp với tất cả văn thư của Thượng Thiên Đình, Bùi Minh ở Thượng Thiên Đình căn cơ thâm hậu, muốn điều tra loại cơ mật này, kết hợp hai người tất nhiên là tốt nhất. Huống hồ giao tình nhiều năm của ba người này cũng có chút thật tâm, đầu thân của Thuỷ Sư Vô Độ mỗi thứ một nơi, bọn họ làm sao có thể không quan tâm đến đệ đệ của cố nhân.Sư Thanh Huyền cười khổ nói: "Mấy năm nay ta còn phải phân chia pháp lực để dưỡng quạt Phong Sư, sử dụng thuật thông linh đều rất hao lực.""Vậy sao..." Hạ Huyền thờ ơ nói. "Nhưng ta nghe nói bọn họ đã tìm ngươi. " Bọn họ làm sao có thể tìm được Sư Thanh Huyền trong biển người mênh mông. Lúc ở Hoàng Thành, lại trùng với lúc xây dựng lại Tân Tiên Kinh, hàng đống công văn đang chờ Linh Văn xử lý, Bùi Minh thì trở thành lực lượng nòng cốt chủ trì đại cuộc, đều phải dùng đến thuật phân thân. Đợi đến khi không dễ dàng gì mới rảnh rỗi, liền lập tức đi tìm Sư Thanh Huyền, đến Hoàng Thành lại phát hiện người đã sớm không biết đi nơi nào.Tương truyền Hắc Thủy Trầm Chu và nhị sư Phong Thủy huyết hải thâm thù, lại không biết từ lúc chia tay ở Hoàng Thành, Hắc Thủy cũng mất luôn tin tức của Phong Sư, nếu không phải ngẫu nhiên gặp ở làng chài, không biết khi nào mới có thể tìm được. Phong cảnh đầu xuân tất nhiên là dễ chịu, khí hậu gần Nam Hải cũng coi như thoải mái, không nhanh không chậm đi trên đường, ngược lại có vài phần hứng thú dạo chơi. Chồi non nhú ra từ ngọn cây, trải dài trên tán cây thành một mảng sức sống xanh tươi.Gió và ánh mặt trời trên tán cây trong khoảnh khắc nào đó dừng lại, lão mã đột nhiên không chịu bước, gào thét, dậm chân.Sư Thanh Huyền cầm dây cương, nhìn vào rừng cây xa xa, đúng là vật giống với yêu vật gặp phải trong rừng trúc hôm qua. Sông nước Phương Nam phong phú dồi dào, nuôi dưỡng vạn vật, tự nhiên cũng nuôi yêu. "Những thứ trên biển, vì sao lại chạy tới đây?" Sư Thanh Huyền nói. Lão mã vòng quanh mấy vòng tại chỗ, Hạ Huyền một tay kéo dây cương, một tay hóa ra mũi tên nước, khi yêu thú còn chưa tới gần, thì đánh cho nó trở về nguyên hình."Cá chép tinh?" Sư Thanh Huyền kinh ngạc nói. Cá chép tinh này, khi hóa thành yêu thú, sinh ra bốn chân và hai đuôi, khó có thể nhìn ra nguyên hình.Sư Thanh Huyền đang hoài nghi, chợt cảm thấy cánh tay phải của mình bị trúng một kích, ngay tức khắc lông tơ dựng lên run rẩy, sau khi bình tĩnh lại thì phát hiện trong thân thể monhg tràn đầy pháp lực, Hạ Huyền ném ra một câu: "Đừng có chết", sau đó thu thập cá chép tinh, kéo lão mã tiếp tục đi về phía trước. Làm sao mà cá chép có thể chạy xuống biển?(cá chép sống ở nước ngọt). Hắc Thủy Quỷ Vực bị khuấy động, cho nên Hạ Huyền mới đặc biệt rời khỏi hải vực, cá chép tinh lại có thể khuấy động quỷ vực? Hạ Huyền tất nhiên sẽ không giải thích nhiều, vì thế Sư Thanh Huyền hỏi: "Cá chép tinh có phải có rất nhiều hay không? Hay là nói, yêu quỷ khác cũng có?" "Ít hơn so với mấy lời của ngươi." Hạ Huyền nói. Dứt lời, Hạ Huyền thi triển một tiểu pháp thuật, một bước mười dặm, đến một nơi sau lưng là núi, trước mặt là nước mới dừng lại, màu xanh đậm khắp nơi, mà cách nơi vừa mới xuất phát đã là mấy trăm dặm. Lão mã hình như không cảm nhận được, lắc đầu, nghênh ngang đi về phía trước, một góc mái nhà trên ngọn cây dần dần lộ ra. Một trạch viện nhỏ ẩn sâu trong rừng cách xa nơi huyên náo, hàng rào mới được xây không lâu, tường viện cao cao, cửa chính hướng về phía Bắc. "Đây là...?" Sư Thanh Huyền bước xuống ngựa, nhìn trạch viện trước mắt, không khỏi tò mò. "Vào đi." Hạ Huyền trả lại dây cương cho Sư Thanh Huyền, đi vào trong sân, đến trước mặt, khóa cửa tự động mở ra. Sư Thanh Huyền dắt ngựa đi theo, đi vào trong viện, tìm một chỗ nhanh chóng buộc lão mã lại. Nhìn xung quanh, phong cách sạch sẽ gọn gàng của viện này giống y điện Địa Sư trước đây, không có chút tạp vật nào, có thể nhìn ra chủ nhân của nó chăm chút rất tốt. Trong lòng Sư Thanh Huyền có chút chua xót, bước nhanh đuổi theo Hạ Huyền: "Nơi này dùng để làm gì?" Vừa vào cửa, Sư Thanh Huyền nhìn thấy một chiếc tủ gỗ khổng lồ đặt dựa vào tường có hình chạm khắc kì dị, không phải chạm khắc bình thường, mà là thuật pháp chú văn dày đặc, nhìn từ bên ngoài vào, giống như có một lớp kính bao phủ vây lấy nó, đây là cấm chế. Đã là vật cấm chế, tất nhiên vô cùng quan trọng, tại sao lại đặt ở cửa? Sư Thanh Huyền nhìn trái nhìn phải, đem vật luôn mang theo bên người đặt ở trên bàn án trong phòng. Lại quan sát thêm một lần nữa, thì ra bố cục trong phòng cực kỳ xảo diệu, giống như một trận pháp, hội tụ linh khí, mà nơi tủ sách, phối hợp với pháp thuật, cực khó công phá. "Một chỗ ẩn cư" Hạ Huyền cũng không nhiều lời, cởi bỏ cấm chế chiếc tủ, tiện tay lấy ra mấy quyển sách giống nhau đặt lên bàn án. Sư Thanh Huyền cũng lấy ra trận pháp đồ từ trong ngực, rồi lật ra so sánh, tư liệu này đồng dạng với sách trong tay Hạ Huyền.Trạch viện này tuy gần Quỷ vực nhưng linh lực dồi dào, được từng mảng cây xanh bao quanh, ngói lam, cây cối nghiêng nghiêng. Nơi này giống như Quỷ Vực, bên ngoài hạ mê chướng, người thường không cách nào tiến vào. Ánh mặt trời không hề bị ngăn cản chiếu vào cửa đình, từ từ di chuyển trên mặt đất, bóng cây cũng di chuyển phản chiếu lên cửa sổ.Sư Thanh Huyền không nói một lời, chậm rãi bước đến bên cạnh ghế rồi ngồi xuống, ánh mắt quét qua mấy quyển sách trên bàn, "Những thứ này là về thuật đổi mệnh sao?" Hạ Huyền Khẽ gật đầu thị ý khẳng định, nhưng cũng không nóng vội, mà lại hỏi: "Quạt của ngươi thế nào rồi?" Quạt Phong Sư chính là linh khí thượng đẳng, một khi bị hư hại, muốn sửa lại sẽ rất khó. Hoàng Thành bị tập kích, sự việc xảy ra quá bất ngờ, quạt Phong Sư còn chưa sửa xong chỉ có thể lâm nguy nhận mệnh, bị Sư Thanh Huyền sử dụng toàn lực một lần, quạt không chịu nổi, lại nứt ra. Linh khí cần dùng pháp lực để luyện hóa, hư hỏng cũng cần dùng pháp lực để nuôi dưỡng. Tuyệt cảnh Quỷ vương quả nhiên pháp lực thâm hậu, sửa quạt cũng rất nhanh, nhưng mà Sư Thanh Huyền mới là chủ nhân thật sự của quạt Phong Sư, pháp lực của chính chủ dưỡng quạt sẽ càng phù hợp hơn. Sư Thanh Huyền lấy quạt Phong Sư từ trong ngực ra, điếu truỵ đã không còn nữa, nan quạt tinh xảo, chạm trổ càng tinh xảo hơn. Y chậm rãi mở quạt ra, trên mặt quạt trắng như tuyết có một vết nứt khó nhìn thấy, chia quạt làm hai, một chữ "phong" viết ở giữa, bị vết nứt này vừa vặn xuyên qua. Nhẹ nhàng đặt quạt lên mặt bàn, hơi lắc lư vài cái, lại bị Hạ Huyền cầm lấy. Hạ Huyền nhìn mặt quạt giống như tuyết đầu mùa, đầu lông mày như phủ đầy sương, bất giác, đầu ngón tay hơi lạnh của hắn chạm vào vết nứt, hồi ức dâng lên trong nháy mắt. Ngày đó ở đài Khuynh Tửu, hắn rút đi pháp lực của Sư Thanh Huyền, lại hủy hoại quạt Phong Sư, mà chuyện sau đó còn đáng sợ hơn so với việc quạt Phong Sư bị hủy hoại. "Để ta sửa." "Ta tự sửa là được rồi." Hai ngươi hầu như đồng thời lên tiếng, một ngữ khí lạnh nhạt nhưng không lạnh lùng, một ngữ khí khẳng định lại không kiên định. "Vậy ngươi sửa đi." Sư Thanh Huyền nói. "......" Cái gọi là "kỹ nghệ có chuyên môn", giả Địa Sư hết lần này tới lần khác, kĩ năng giải quyết vấn đề còn thông thạo hơn cả hàng thật. Hạ Huyền gấp quạt Phong Sư lại, lúc này, thủy kính trong viện chợt lóe lên linh quang. Sư Thanh Huyền kinh ngạc, lập tức đứng dậy, Hạ Huyền không ngăn cản, cũng bước qua. "Mạo muội quấy rầy, mong lượng thứ." Là giọng nói của Linh Văn! Thuỷ kính ở một góc khuất, mà trên mặt nó, một trận pháp rút ngàn dặm đất được vẽ trên mặt kính. Ngay sau đó, thân ảnh Linh Văn dần dần hiện ra trong viện, chạm mặt Sư Thanh Huyền.Sư Thanh Huyền sững sờ tại chỗ, Linh Văn mặc dù kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ bình thường, giống như đã sớm biết Sư Thanh Huyền ở chỗ này. Hoa phục màu đen làm nổi bật sắc mặt Linh Văn không được tốt lắm, màu xám xanh như ẩn như hiện phía dưới mắt.Hạ Huyền đứng chắp tay sau lưng: "Linh Văn Chân Quân lần này đến đây là vì văn thư?"Linh Văn nói: "phiền Hắc Thủy các hạ rồi." Sự việc năm đó bị bại lộ, Địa Sư chân chính chết trong Hoả Long Khiếu Thiên (rồng lửa gầm trời), Địa Sư giả thì mất tích. Trong thời gian ngắn, công việc của điện Địa Sư lâm vào hỗn loạn. Sau đó, Tiên Kinh xáo trộn, mãi đến khi Tân Tiên Kinh được trùng kiến, mới có Tân Đia Sư phi thăng nhậm chức, Linh Văn mới tìm tới Hạ Huyền, muốn lấy lại xẻng Địa Sư. Những lời nguyện cầu năm xưa có thể xử lý đều đã xử lý ổn thoả rồi, hiện giờ chỉ còn văn thư trước đây chưa được chỉnh lý nữa thôi. "Tân Địa Sư phi thăng nhậm chức đã mười năm, những văn thư trước đây cần phải thay thế. Nhưng mà khi Tiên Kinh trùng kiến lại, mất đi không ít thứ, Hắc Thủy các hạ thân phận đặc thù, văn thư của điện Địa Sư lưu lại vẫn còn nhiều." Linh Văn giải thích ngắn gọn. Hạ Huyền phất tay một cái, một chồng văn thư liền xuất hiện trước mặt Linh Văn. "Văn thư tổng cộng có một trăm lẻ sáu phần, loại cầu đường có hai mươi mốt, loại xây sửa cung điện có ba mươi bốn, loại phong thủy địa mạo có mười hai, còn số ít khác thì đặt ở dưới cùng." Hạ Huyền nói. Linh Văn nhìn lướt qua chồng văn thư trước mặt, gật gật đầu. Sau đó cụp mắt xuống, lấy ra một quyển sách nhìn có vẻ bình thường từ trong tay áo, góc quyển sách này đã có chút quăn, thoạt nhìn có lẽ đã nhiều năm rồi.Nàng đưa quyển sách cho Sư Thanh Huyền, dịu dàng nói: "Ta tìm được cái này ở điện Phong Sư, hôm nay cuối cùng cũng có thể tự tay giao cho ngươi." Quyển sách nhỏ này là trước khi Tiên Kinh bị hủy, Linh Văn phát hiện nó nằm dưới gối trong tẩm điện điện Phong Sư, có lẽ là vật quan trọng của Sư Thanh Huyền. Lúc ấy Sư Thanh Huyền không rõ tung tích, để tránh bị thất lạc, Linh Văn liền cất đi. Trên bìa màu đỏ là nét chữ thanh tú, một chữ "Thanh" là do Sư Thanh Huyền tự tay đề lên khi nhận được nó. Sư Thanh Huyền nhìn quyển sách trước mặt, trong lòng khẽ động, tay tiếp nhận quyển sách cũng khựng lại một chút. "Ta đi trước, Thanh Huyền, ngươi bảo trọng." Linh Văn nhận lấy chồng văn thư, nhíu mày thở dài rồi rời đi. Gió lướt qua vạt áo màu đen. Hồi ức có lẽ là thứ hư vô mờ nhạt nhất, Sư Thanh Huyền làm thế nào cũng không nhớ ra có được quyển sách này khi nào. Bìa màu đỏ thẫm, giấy trong vàng nhạt, bên trong ghi lại những chuyện vụn vặt. Mở sách ra, tựa như mở ra một mảnh kí ức.Trước kia Sư Thanh Huyền luôn thích ghi lại những chuyện nhặt nhỏ thú vị vào trong trang giấy, mỗi lần viết, đều có một hai câu nhắc đến "Minh huynh", sau nhiều năm, Sư Thanh Huyền cuối cùng cũng lật ra lần nữa. "Tháng Bảy, gọi là lễ Quỷ, bách quỷ xuất hành. Chợ Quỷ là ồn ào náo nhiệt nhất, mà lại là nơi có nhiều cầu nguyện, cho đến bây giờ, vẫn không có cơ hội được đi xem.""Nhân gian có một đình Thương Lãng, chất đá thành núi, đình này lại nằm trong núi đá. Vào đình này, có thể nhìn thấy người dưới chân núi. Mỗi lần khi hoàng hôn buông xuống, khói bếp bốc lên khắp nơi. Nếu có thể cùng bằng hữu uống rượu trong đình, ắt hẳn sẽ là chuyện tốt."" Người thì dâng hoa để biểu đạt tâm nguyện. Ta thì lấy đá làm nền, lấy lá thông để bày tỏ. Tặng cho bằng hữu của ta, bị dè bỉu. Ta tức giận, ném lá thông đi."Ngày Thanh Minh, ta cùng bằng hữu chèo thuyền trên hồ. Chu Tử nói 'cách hồ này bốn dặm, có một quán rượu, rượu rất thơm, khách khứa hoà nhã'. Ta mời bằng hữu cùng đi, bọn họ rất vui. "......Sư Thanh Huyền lật xem đến xuất thần, hoàn toàn không biết trên mặt mình có biểu cảm gì, nhưng toàn bộ đều bị Hạ Huyền nhìn thấy. Hạ Huyền thấy trên mặt người này giống như muốn khóc lại như đang cười, thái dương giật giật, nhíu nhíu mày. Trong quyển sách màu đỏ này, lần cuối cùng Sư Thanh Huyền viết, là lần cuối cùng sau khi tham gia yến tiệc Trung Thu."Ba nghìn ngọn đèn, đồng loạt im lặng. Ly tách cụng nhau, thanh âm loảng xoảng ồn ào, bằng hữu ta nhắm mắt làm ngơ, muốn uống cùng nhau thì đừng để ý. Năm sau nhất định sẽ còn gặp lại, thật là một đêm đẹp."Chỉ là cũng không có năm sau nữa. Hoàng hôn buông xuống. Hạ Huyền để Sư Thanh Huyền một mình nhớ lại quá khứ, rồi xoay người rời đi. Cho đến tận đêm khuya, hai người vẫn chưa nói chuyện lại. Sư Thanh Huyền nhìn cách bài trí phòng ngủ có chút tương tự với điện Phong Sư trước đây, y thầm nghĩ. Ngoại trừ buổi tối thỉnh thoảng lại gặp ác mộng, ngược lại cũng khá thoải mái, nhưng mà mơ cũng không lâu, nên không sợ. Gần đây có mưa, mưa xuống mang theo chút mát mẻ. Gió từ ngàn dặm xa thổi tới mang theo chút lạnh. Ban đêm trời mưa, trong tiếng mưa tí tách, Sư Thanh Huyền cảm thấy trong lòng buồn chán, liền đứng dậy đi ra sân. Cũng không biết có phải lớn tuổi hay không, lại chỉ thích nghĩ đến chuyện trước đây, Sư Thanh Huyền giống như tự giễu chính mình. Hồi ức có lẽ là thứ hư vô mờ nhạt nhất, giống như nhìn những viên đá cuội trong lòng sông sâu thẳm chục trượng.Nhưng hồi ức lại là sự chân thật nhất, trong hồi ức, y có thể phác họa ra ba phần ngạo khí giữa đầu mày huynh trưởng, trên vạt áo là hình ảnh sông nước mênh mông. Năm đó, Sư Thanh Huyền còn ăn mặc như cô nương, buổi tối không ngủ được, chạy ra sân chơi, nhìn thấy ca ca một mình đứng ở trong đình, hơi ngửa đầu, chăm chú nhìn trăng. Thanh Huyền không biết ca ca đang làm gì, nhưng nhìn thấy ca ca liền rất vui vẻ, chân nhỏ nhảy nhót chạy về phía ca ca."Ca ca, huynh đứng ở chỗ này làm gì vậy?" Thanh âm trong trẻo giống như chuông, xua tan nỗi buồn của Sư Vô Độ."Không có gì, ngẩn người thôi." Sư Vô Độ ôn tồn nói."Vì sao ca ca phải ngẩn người?" Thanh Huyền khó hiểu hỏi. Đối với đứa nhỏ ở độ tuổi đó mà nói, lòng hiếu kỳ luôn đặc biệt nhiều. Sư Thanh Huyền quên mất lúc ấy huynh trưởng trả lời như thế nào, ký ức thời thơ ấu có rất nhiều, nhưng rất nhiều đều đã không nhớ rõ. Mưa vẫn rơi tí tách, gió mang hàn ý, khiến sư Thanh Huyền run nhẹ. Y ngửa đầu nuốt vào ngụm rượu mạnh, rồi bước xuống bậc thềm đi vào trong mưa. Cơn mưa mùa xuân, tưới giội đất trời sáng trong. Tâm tình Sư Thanh Huyền giờ phút này cũng không rõ ràng, chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, trong lúc hoảng hốt không biết đêm nay là đêm nào."Minh huynh, Minh huynh, vì sao ngươi từ trước tới giờ đều cự tuyệt ta? Ngươi có phải cho rằng ta giống một tên ngốc? Mấy trăm năm nay ngươi là đang lừa ta sao?" Sư Thanh Huyền nhỏ giọng hỏi mưa đêm.Hạ Huyền đứng dưới mái hiên, nhìn người trong mưa, không biết trả lời như thế nào. Ngay khi hai người đều giật mình bàng hoàng, Sư Thanh Huyền đột nhiên rút Nhuyễn kiếm ra, đâm về phía người sau lưng. Lưỡi kiếm xẹt qua nước mưa, loé sáng, mưa càng rơi càng dày hạt, cổ Sư Thanh Huyền ướt đẫm, tóc dính lên vai, một vài đường kiếm lướt qua, Hạ Huyền vẫn đứng bất động, hai ngón tay trái kẹp lấy lưỡi kiếm. "Ngươi..." Hạ Huyền muốn nói lại thôi, hai người giằng co một lát, Sư Thanh Huyền đưa kiếm về phía trước, Nhuyễn kiếm suýt nữa rời tay, trong lòng bàn tay Sư Thanh Huyền trộn lẫn mồ hôi và nước mưa. Một người ở trong mưa, một người dưới mái hiên, Hạ Huyền lạnh lùng nhìn y, cuối cùng cũng dứt khoát bước vào trong mưa.Tay trái hắn khống chế Nhuyễn kiếm, tay phải đánh về phía cổ tay Sư Thanh Huyền. Sư Thanh Huyền dường như không có ý định phòng bị, tùy ý để hắn đánh rơi Nhuyễn kiếm trong tay. Sư Thanh Huyền hình như say, thân hình hơi lắc lư. "Xin lỗi... xin lỗi...xin lỗi..." Y lấy lại tinh thần đi vài bước "Nếu ta thật sự là kỳ tài, làm sao có thể để ngươi gánh họa cho ta. Đều trách ta..." Thanh kiếm rơi xuống đất, mà sau đó bầu rượu cũng trượt khỏi tay. "Sao lại có người có thể làm bằng hữu với cừu nhân mấy trăm năm?" Sư Thanh Huyền mượn mưa để khiến mình tỉnh táo, rồi lại muốn mượn rượu để cho mình say đi, "Nếu như ta sớm biết thì tốt rồi."Trong lúc mơ màng, Sư Thanh Huyền cố gắng phác họa khuôn mặt Hạ Huyền. Trong mưa, khuôn mặt của Quỷ vương hắc y càng thêm góc cạnh rõ ràng, sắc bén như dao, mắt hắn đen nhánh, nhìn chằm chằm Sư Thanh Huyền, con ngươi như chìm trong đêm tối, càng thêm ảm đạm. "Ngươi sẽ không biết đâu." Hạ Huyền là nói thật, không phải trách cứ.Sư Thanh Huyền buông tay xuống, không đứng vững, ngã về phía trước. Gần hơn, Hạ Huyền thấy hai gò má y phiếm hồng, bất đắc dĩ, túm lấy cổ áo y, lôi vào trong phòng, một khắc trước khi vào phòng, Hạ Huyền quay đầu thi pháp di chuyển bầu rượu và thanh kiếm để dưới mái hiên. "Chờ đã", Sư Thanh Huyền xoay người đụng phải Hạ Huyền, mùi rượu như có như không. Y nhìn hắn, cảm xúc lẫn lộn, nhướng mày. "Rất tốt, ít nhất chúng ta còn có thể đứng chung một chỗ như vậy." Thiếu Quân Khuynh Tửu, không hổ là Thiếu Quân Khuynh Tửu, Sư Thanh Huyền lại lấy ra một bầu rượu nhỏ từ bên hông, uống hai ngụm, Hạ Huyền không cảm thấy rượu này mạnh, cũng không cảm thấy rượu này dễ uống. Theo bản năng nuốt xuống, nghe Sư Thanh Huyền ho nhẹ, lại kéo hắn đi."Ngươi muốn làm gì?" Hạ Huyền nhíu mày. Trong lòng Sư Thanh Huyền nổi lên gợn sóng, ôm lấy hắn, nhắm mắt lại, lông mi rung rung, giống như gió nhẹ thổi qua ngọn cây. "Hiểu rồi", Hạ Huyền thấp giọng lẩm bẩm. Người báo thù sẽ không bẻ gãy thanh kiếm đã từng làm tổn thương hắn, thậm chí người luôn ghen tị cũng sẽ không oán hận những viên gạch đã vô tình làm tổn thương hắn "?*Làm sao có thể ... *(复仇者不折镆干,虽有忮心,不怨飘瓦:mình tra nghĩa trên baidu chứ cũng không hiểu)Chiếc giường như một bãi chiến trường, không có kẻ chiến thắng, hữu tình giai nghiệt. (có tình cảm đều là tội lỗi)Mưa rơi trong rừng trúc, lợi kiếm phá không, Sư Thanh Huyền giơ tay lên dừng giữa không trung, y nhìn đầu ngón tay của mình, một chút ánh trăng lúc ẩn lúc hiện, đáng tiếc lại không nắm được. Giọt lệ đỏ rơi, thanh xuân chẳng ai tìm.—————————————————
Hết chương 4
Hết chương 4
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com