TruyenHHH.com

Vu Ngon Gia Bao Phong Chau Vu Doat Vuong


Lưu Vũ đặt gánh hàng xuống đường rồi lấy ra hai bình rượu từ trong giỏ, y hắng giọng lấy sức một hơi, sau đó bắt đầu hô lên. "Rượu ủ với lá cây môn trường sinh đây, rượu ủ lá trường sinh đây, chôn chặt dưới gốc cây đào ba năm rồi, lâu như thế mới có một mẻ, các vị chớ bỏ lỡ. Rượu ủ với lá cây môn trường sinh đây, mùi vị đảm bảo vô cùng đặc biệt, trị bách bệnh trị bách bệnh, rượu ủ lá trường sinh đây."

Y vừa dứt lời, đám người đang qua đường liền tụ lại, chen chúc với nhau kêu bán cho tôi một vò.

Lão Lâm nói quả không có sai, biết khua môi múa mép một chút là đã lừa được hàng tá người.

Lưu Vũ mồ côi cha mẹ từ nhỏ, ở nơi này làm quan chức cao còn bị triều đình ức hiếp khó mà sống qua ngày, nói gì đến kẻ không lai lịch như y. Xuất phát điểm đã không tốt rồi thì Lưu Vũ cũng chẳng để mắt tới những thứ cao sang, ngày ngày đều là lăn lộn dưới đường phố, nghề rong gì cũng thử qua rồi, chỉ cần cuối ngày đủ tiền mua một cái bánh bao ăn là được.

Hôm nay là là tiết Trung thu, thượng kinh lắm người đi đi lại lại rước đèn, dần dà qua vài năm cũng hình thành lễ hội. Lưu Vũ rất biết tận dụng cơ hội này, được một người quen gợi ý cho bán rượu liền cấp tốc mua một mẻ rồi đi rao khắp nơi, chưa trôi qua một canh giờ thúng hàng đã vơi hết gần nửa.

"Tiểu ca ca, ngươi nói cái này có thể trị bách bệnh sao?" Một thiếu niên lớn tầm mười tuổi chen vào trong đám đông, tò mò hỏi y.

Lưu Vũ gật đầu. "Tất nhiên rồi, bệnh gì cũng có thể chữa. Nhưng đây là rượu chứ không phải thuốc đặc trị, tác dụng sẽ chậm hơn bình thường, nhờ vậy mà đảm bảo không làm hại cơ thể. Muốn trị bệnh lâu dài thì tốt nhất là mua nhiều vò để uống dần, ta chỉ bán một đợt này thôi, phải mất ba năm nữa mới ủ ra được mẻ mới đó."

Đứa nhỏ háo hức đáp. "Hay quá, thế ngươi bán cho ta năm vò đi."

Lưu Vũ trong lòng cười trộm, đúng là lời to rồi. Y lấy vò rượu ra rồi đưa cho đứa bé trước mặt, ngay lúc đối phương chìa xâu tiền ra thì bỗng có một người từ phía sau chen tới, giật ngược xấp đồng trở lại.

Lưu Vũ trợn mắt người người kia, qua một chốc đã có thể đánh giá tổng quan về ngoại hình: Đã qua tuổi trổ mã rồi, mặt mũi xán lạn, tướng mạo cao ráo, trông rất có tiền đồ nhưng y phục mặc trên người rách nát chẳng khá hơn y là bao, chắc là có cùng thân phận nhưng trời sinh hắn có tướng mạo xuất chúng hơn đi.

Nhưng trông dễ nhìn cỡ nào mà đi phá chuyện làm ăn của người khác thì đều là đồ vứt.

"Vị đại ca này đang có ý gì đây?"

"Rượu trị bách bệnh?" Người kia hỏi ngược lại.

Lưu Vũ gật đầu. "Mua thì nhanh lên, không thì rời đi để chỗ ta buôn bán, người to như con bò ấy, lấn cả chỗ làm ăn rồi."

"Mua cũng được, nhưng mà có cho thử trước không?" Đối phương hỏi, trong mắt còn loé lên vài tia khiêu khích.

"Uống cũng phải trả tiền."

"Được." Hắn cầm một vò rượu lên rồi kéo nắp vải ra, đầu tiên là đưa lên mũi ngửi để đánh giá mùi hương, sau đó cũng không chần chừ mà uống một hơi.

Lưu Vũ nhếch mày. "Thế nào? Rượu của lão bản tất nhiên là không tồi rồi nhỉ?"

Hắn lau mép miệng rồi hỏi. "Rượu ủ với lá cây môn trường sinh sao?"

"Phải."

Người kia bật cười rồi thảy vào túi y một đồng xu, sau đó phất tay áo bỏ đi.

Lưu Vũ tất nhiên là không cho qua dễ dàng như thế, đã làm mất nhiều thời gian của y, uống gần nửa vò rượu thế mà chỉ trả lại một đồng.

"Đúng là chẳng xem người khác ra gì mà, để ta dạy ngươi một bài học nào." Lưu Vũ nói rồi kéo ngược người kia quay trở lại, nhưng đối phương lại phản xạ rất nhanh, vung tay một đường đã hất thẳng y ra sau vài bước, lực đạo này ắt hẳn là đã qua học võ mới có được.

"Ngươi muốn gì?"

"Còn hỏi nữa? Uống dở rượu thế này thì ta bán cho ai? Trông mặt mũi cũng tốt thế kia mà lại đi lừa tiền người khác à? Hai mươi đồng một vò, trả mau lên, không thôi ta nâng lên thành một thỏi bạc."

"Ta đã định nhắm mắt cho qua rồi, là ngươi làm khó ta trước đó nha." Hắn nói rồi quay mặt lại với đám người đang xếp hàng chờ mua rượu. "Các vị nghe rõ đây, cái thứ mà tiểu ca ca này đang rao là trị bách bệnh, thật ra chỉ là mẻ rượu thường mới ngâm được vài ngày. Đừng để mùi hương đánh lừa, đó chỉ đơn giản là chiết hương từ hoa cúc, uống vào hương vị cũng không thay đổi gì, phải nói là rượu này so với loại rượu rẻ tiền nhất trong tửu lầu thì chỉ khác mùi chứ không khác vị. Còn cái gọi là cây môn trường sinh, tên nghe thì oai nhưng thực chất chỉ có thể làm cây cảnh thôi, nếu nhai phải sẽ dẫn đến cái triệu chứng như nôn mửa, đau tấy, chắc chắn không thể dùng để làm rượu. Đến đây đã quá rõ rồi, là lừa đảo thôi, chẳng có thứ gì thần tiên trị bách bệnh cả."

Lưu Vũ đứng ở phía sau bị vạch trần đến nóng cả mặt, tên tiểu tử thối này nhìn thế mà chẳng tầm thường chút nào, từng câu từng câu đều nói trúng tim đen của y.

Hắn vừa dứt lời thì đám người kia ồ lên một tiếng, một số người dè bĩu rồi rời đi, đáng ngại hơn nữa là có một số xông lên túm lấy y đòi trả tiền lại, bám ngày càng đông, Lưu Vũ rất nhanh bị đẩy vào cảnh thất thế.

Lưu Vũ nhìn xuống túi tiền treo bên hông của mình, tự nhủ hôm nay gom lời như thế cũng được rồi, tốt nhất là không vùng vằng chống đối nữa.

Thế thì tiếp theo sẽ làm gì?

Tất nhiên là bỏ của chạy lấy người rồi!

Lưu Vũ lăn lộn trong thiên hạ bấy lâu nay, việc lừa người gì cũng từng làm qua, kỹ năng cơ bản nhất là phải biết bỏ chạy trong tình huống cấp bách.

Y len người qua đám đông, bọn họ chắc cũng chẳng ngờ Lưu Vũ sẽ chịu bỏ lại gánh rượu như thế nên chỉ đứng nhìn xem y làm gì, ai ngờ y vờ thong dong bước vài bước đã chuyển sang chạy.

Phía trước đường ngoằn ngoèo lại còn đông, Lưu Vũ cũng không mất nhiều thời gian để cắt đuôi bọn đang vừa chạy vừa hét ở đằng sau mình.

Cũng may là tên trời đánh kia không truy cứu nữa, với sức lực kia của hắn phỏng chừng trong vài phút đã có thể tóm y lại rồi.

"Ô, lão Lâm." Lưu Vũ hô lên khi thấy một người đang gánh quầy lồng đèn đi ngang qua mình.

"Lại là ngươi à?" Lâm Mặc đặt gánh hàng xuống rồi chống hông nhìn y, tiện thể giơ tay áo lên lau mồ hôi trên trán.

"Bảo ta đi bán rượu lừa người, còn ngươi thì thong thả bán lồng đèn như thế này, xem có bất công quá không?"

"Ta giới thiệu cho ngươi, còn ngươi muốn làm hay không là chuyện khác chứ." Lâm Mặc bĩu môi, sau đó lại ghé vào tai y nói nhỏ. "Thật ra ta cũng chẳng trong sạch gì, đống lồng đèn này là từ mấy ngày trước đi qua các sạp bày bán, tiện tay chôm vài cái về lấy lời."

Lưu Vũ vỗ vỗ vai đối phương. "Không hổ là bằng hữu tốt của ta, nhưng mà có cái gì ăn không, ta đói quá."

Lâm Mặc nhướn mày. "Đói thì tự lấy tiền của ngươi mà mua, đừng có ăn chực."

Lưu Vũ nghe như chữ được chữ không, thấy trên eo đối phương có vắt một cái túi đựng bánh bao liền tiện thể chộp lấy, sau đó cũng không chần chừ mà lấy ra rồi tống thẳng vào miệng mình.

"Cái tên tiểu tử thối này!" Lâm Mặc cau mày, giơ tay lên doạ đánh y.

Lưu Vũ rúc người về sau một chút, song miệng vẫn cười vui vẻ rồi nhai bánh bao. "Bằng hữu tốt sẽ không chấp nhất một cái bánh bao đâu nhỉ? Ngươi không lỗ đâu, sau này ta giàu việc trước tiên làm sẽ là xây cho ngươi một cái tháp bằng bánh bao."

Lâm Mặc đảo mắt. "Hi vọng đến lúc ngươi giàu ta vẫn còn răng để nhai bánh. Rồi hôm nay định làm gì tiếp?"

Lưu Vũ cho nốt miệng bột cuối cùng vào miệng rồi phủi phủi tay. "Vốn muốn an lành ăn Trung thu nhưng nhìn bọn họ đi đi lại lại nhiều như thế làm ta ngứa tay quá đi mất."

"Thế?"

Y vươn vai rồi thong thả bước đi. "Trộm."

Đây phải nói là nghề sinh tử của Lưu Vũ luôn rồi.

Tuy rủi ro cao nhưng ít nhất không phải bỏ vốn nhưng vẫn có lời, hôm nào may mắn trộm được túi của người quyền quý thì đủ ăn cho cả tháng.

Tính ra thì trước đây Lưu Vũ cũng quen Lâm Mặc nhờ chuyện này, bắt đầu là hai tên trộm đánh nhau để giành địa bàn hoạt động, dần dần lại thành huynh đệ chí cốt vào sinh ra tử, dựa vào nhau mà sống qua ngày.

Xem như là không đánh không quen đi.

"Ồ." Lưu Vũ kêu một tiếng nhỏ khi thấy phía trước có cặp nam nữ đang đi chung với nhau, tuy chỉ thấy bóng lưng thôi nhưng đã có thể khẳng định xuất thân của bọn họ chắc hẳn chẳng thấp kém. Y suýt xoa nhìn y phục thêu bằng gấm hoa bóng loáng của hai người, lòng tự nhủ phen này vớt trúng mẻ cá lớn rồi.

Lưu Vũ chầm chậm đi theo hai người trước mặt, đối phương đi ba bước thì y đi một bước, dáng vẻ thong dong nhưng mắt vẫn không ngừng dán vào túi vải màu đỏ mà nữ nhân kia đeo trên người.

Đồng, bạc, vàng, trân châu, bên trong rốt cuộc là có gì nhỉ?

Hai người họ dừng lại ở một quầy bán trang sức, bấy giờ Lưu Vũ mới có cơ hội nhìn rõ được mặt của đối phương.

Phải nói là diện mạo vô cùng xuất chúng, nữ nhân kia vừa thanh tú vừa sắc xảo, từ ngũ quan đến cử chỉ thường nhật đều như muốn nói rõ "Ta-chính-là-con-nhà-quyền-quý". Nam nhân đi bên cạnh có tỉ lệ cơ thể vô cùng hoàn mỹ, chiều cao so với đám thường dân ngoài kia thì phải nói là ngất trời, có điều biểu cảm trông khó xem quá, cứ nhăn nhăn nhó nhó, nếu là người thân thì Lưu Vũ đã mạnh miệng đặt cho hắn biệt danh là đồ mặt sói rồi.

Ngoại hình như thế nào cũng không quan trọng, đây chẳng phải là lễ hội chọn mặt gửi vàng. Lưu Vũ phất phất tay tỏ vẻ tự nhiên rồi đến gần con mồi trước mắt của mình, chọn ngay lúc nữ nhân kia chăm chú thử trâm cài lên tóc để âm thầm lấy túi tiền rồi chạy đi.

Thế là ấm no cả tháng, Lưu Vũ thầm nghĩ trong đầu.

Lưu Vũ sau khi trộm được đồ thì cũng như bao lần mà chầm chậm len người ra khỏi đám đông, tốt nhất là tìm đường hẻm để sớm cắt đứt dấu vết của mình.

Y bước ra khỏi con hẻm tối, sau đó lấy túi vải vừa trộm được ra để xem bên trong chứa thứ gì, không ngờ chưa kịp mở miệng túi thì ở phía trước đã có hai người mặc giáp đi tới chặn trước mặt mình, chưa kịp để y phản ứng đã trực tiếp xông tới kẹp lấy hai tay rồi kéo người đi.

Mặc giáp cầm đao, không phải người của triều đình thì cũng là lính của quan chức cao vọng trọng.

Lưu Vũ ban đầu còn liều mạng vùng vẫy nhưng qua vài chốc đã buông xuôi, căn bản là y bị kẹp quá chặt, phản kháng chỉ tổ mất thêm sức lực. Trên suốt quãng đường bị kẽo đi y cứ luôn miệng hỏi rốt cuộc là mình đã phạm phải tội gì, nhưng hai tên lính này đúng thật là cứng nhắc quá, một chữ cũng không chịu nhả ra, nhưng y cũng mơ hồ đoán được là do cái túi mình vừa cướp đi rồi.

Đi suốt một con phố dài, sự chú ý của người bên đường đều đổ dồn vào y, Lưu Vũ tuy chẳng phải là người có lòng tự tôn ngất trời nhưng đối diện với cảnh này thì làm sao mà tránh được cảm giác xấu hổ, chỉ muốn đào hố nhảy xuống cho xong.

"Quỳ xuống." Hai tên lính kéo Lưu Vũ tới trước một chiếc kiệu, y chưa kịp ngước nhìn chủ nhân của nó thì đã bị ấn người xuống nền đất, cả đầu cũng bị nhấn không cho ngước lên.

"Ngươi trộm đồ của ta?" Người đứng trước kiệu lên tiếng, nhìn từ bàn chân thì y cũng có thể xác định đây chính là nữ nhân vừa rồi.

"Ta không có." Chối trước cái đã, mặt dày có khi lại làm nên chuyện tốt.

"Hỗn xược." Tên lính ở bên cạnh gằn giọng rồi tăng lực đạo bàn tay đang đặt trên lưng y, Lưu Vũ còn tưởng chừng như xương của mình sắp gãy luôn rồi.

"Hôm nay là ngày đẹp, ngươi mau nộp trả lại vật mình vừa trộm đi, chí ít không làm tốn nhiều thời gian thì ta sẽ tha tội chết cho ngươi."

Giọng nói trầm ổn kèm theo một chút đe doạ này chắc là của người còn lại đi.

Nhưng tội chết là cái quái gì chứ, y chỉ là trộm vặt thôi mà, người này rốt cuộc là ai mà có thể mạnh miệng như vậy?

"Ta không có trộm đồ." Lưu Vũ hùng hổ nói rồi ngước mặt lên để nhìn đối phương, rốt cuộc lại bị ánh mắt như dao găm kia doạ sợ, sau đó y cũng nhanh chóng cụp đuôi rồi tiếp tục cúi gầm mặt xuống nền đất.

"Lục soát đi." Nam nhân kia ra lệnh, hai tên lính ở bên cạnh liền cật lực sờ khắp nơi trên người y. Lưu Vũ trong lòng thở dài một tiếng, y rõ ràng còn chưa thành thân, bị tuỳ tiện sờ loạn như thế này thì thiệt cho nương tử tương lai quá.

Thôi thì cứ cho soát vậy, Lưu Vũ chắc chắn là hai tên đó sẽ chẳng thể tìm được cái gì trên người y đâu, vì vừa rồi trên đường y đã len lén quẳng cái túi đi rồi.

Nhưng mà người ta bảo tham thì thâm, Lưu Vũ có chút tiếc công lao sức lực của mình, thế nên đã giữ lại một thứ trong đó. Có vẻ là một xâu chuỗi, y gấp quá nên chẳng kịp nhìn xem nó như thế nào, nhưng giữ chưa được bao lâu thì đã bị tên lính kia lấy ra từ trong vạt áo.

"Điện hạ, mời người xem qua."

Điện hạ?

Thôi chết rồi.

Hôm nay xem ra Lưu Vũ bước ra khỏi nhà mà quên xem mệnh rồi, đã bị phá chuyện làm ăn thì thôi, bây giờ lại động trúng người của hoàng thất.

Lưu Vũ nhất thời sợ hãi không biết làm thế nào cho đúng, bèn rướn người giật lại xâu chuỗi rồi giấu sau lưng mình.

Càng ngày càng sai rồi, Lưu Vũ âm thầm lắc đầu.

Tên lính kia cũng nhanh chóng lấy lại xâu chuỗi, Lưu Vũ lại nắm chặt không chịu buông, bây giờ nộp lên chẳng khác nào tự nhận mình là kẻ trộm cả.

Giành qua giành lại, rốt cuộc lại làm đứt đôi xâu chuỗi, hạt ngọc sau đó cũng rơi tứ tung xuống mặt đường.

Lưu Vũ bị tên lính mắng hỗn xược rồi nhận một cái tát ở trên má, sau đó bọn họ cũng quỳ xuống bên cạnh y, miệng liên tục kêu. "Thái tử tha mạng, là thần bất cẩn, xin thái tử tha mạng."

Thái tử?

Là Châu Kha Vũ hiệu Cao Triết, thái tử được phong hiệu sớm nhất trong lịch sử của Thiên Quốc?

Là vị Thái tử mười ba tuổi đã cầm đao đi đánh trận, trứ danh hạ thủ vô tình, hai bàn tay từ nhỏ đã rướm đầy máu?

"Xâu chuỗi đó có quan trọng với ngươi không?"

"Là của mẫu thân truyền lại trước khi ta xuất giá."

Thế vị cô nương này ắt hẳn chính là trưởng nữ của họ Cao trấn vùng biên giới vừa nhập cung vào đầu xuân, đang đợi ngày lành tháng tốt để thành thân với Thái tử đi?

"Chém đầu." Vị Thái tử kia dứt khoát nói rồi quay người toan bước lên kiệu, sau đó lại bị người bên cạnh giữ lại.

"Thiếp đã hứa là sẽ ăn chay niệm Phật tích đức trong một năm, xin người đừng vì việc này mà sát sanh bá tánh."

Lưu Vũ trong lòng thầm reo vang cảm ơn vị cô nương trước mặt đã lên tiếng giúp mình, y len lén lia mắt lên nhìn hai người đối diện, lại thấy vị Thái tử kia cười nhếch miệng, nhìn thế nào cũng không tìm được một tia thiện ý.

"Thế ngươi muốn xử như thế nào? Trộm rồi làm hỏng đồ của Thái tử phi, nếu không trách phạt thì đúng là chẳng xem Thái tử ta ra gì."

Vị "Thái tử phi" kia chắp tay lại, nhún người rồi đáp. "Ta biết không thể cho qua chuyện này, chi bằng cho y vào cung hầu hạ ta, điện Nguyệt Thiền đến giờ vẫn còn thiếu sai nha, để riêng tì nữ trong cung làm thì đúng là không xuể."

Ý cười trên mặt người kia vẫn không vơi đi chút nào, hắn tiếp lời, với một giọng điệu nghe qua có chút thâm sâu. "Ta biết ngươi muốn chiếm người để làm vững thế lực trong cung của mình, nhưng không ngờ ngươi lại khẩn trương đến mức này đấy."

Quan hệ của hai người này xem ra không được tốt đẹp cho lắm.

"Giải về cung, đưa đến điện Nguyệt Thiền cho Thái tử phi sắp xếp." Hắn nói rồi ngồi lên kiệu.

Lưu Vũ thật ra vẫn chưa ý thức được chuyện xung quanh nhìn, trong mơ hồ đã bị kéo lên, buộc đi theo đoàn kiệu ở phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com