Vu Nghich Can Khon
Nhục quyền đấu Thiên Đao. Diệt Thiên Quyền đấu Thiên Đao Diệt Thế. Khí tức huỷ diệt từ trên chín tầng trời ập xuống, như thiên uy muốn đem Sở Nam huỷ diệt. Hắc Thường Tại lại còn hét lên: - Cho dù Thiên Đao phẩm giai không có vượt qua siêu cấp Thần khí, nhưng cũng đủ sức chém nát quyền đầu của ngươi! Sở Nam dùng hành động thực tế mà chứng minh, quyền đầu xuyên qua uy năng huỷ diệt cùng Thiên Đao đụng vào nhau. Hắc Thường Tại không nghe thấy thanh âm "răng rắc" nào, không có cảnh máu me tung toé mà chỉ có cảnh Thiên Đao của hắn xuất hiện một vết nứt! Vết nứt này, rất nhỏ, nhỏ đến đáng thương, so với một sợi tóc tơ còn muốn nhỏ hơn, nhưng mà hắn triệt để chấn kinh rồi! Thiên Đao của hắn là siêu cấp Thần khí hàng thật giá thật, có người lại dùng quyền đầu đem siêu cấp Thần khí của hắn đánh ra một cái vết nứt, nếu là trước kia hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng. Nhưng mà bây giờ, hắn lại không thể không tin rồi. Trong chấn kinh, hắc động bộc phát, uy năng tàn sát bừa bãi vượt qua Thiên Đao đánh lên người Hắc Thường Tại, Hắc Thường Tại thổ huyết đương trường, thân thể bị đánh bay phía sau, còn công kích của Sở Nam tịnh không có dừng lại, quyền đầu kia vẫn nhắm về phía Bạch Vô Nhan đánh tới. Bạch Vô Nhan chứng kiến Hắc Thường Tại bị đánh cho thổ huyết liền cảm giác được nguy cơ, tuy nói rằng Hắc Thường Tại sau liều chết lâu như thế năng lượng tổn hao đi không ít, thậm chí là còn có chút thụ thương nhưng mà tu vi Địa Võ Thần vẫn còn a! - Hắc Thường Tại, liên thủ! Cùng nhau diệt hắn. Bạch Vô Nhan quát, thân thể Hắc Thường Tại đang lui về phía sau liền mạnh mẽ ngừng trở lại, ngay lập tức phun lên đao một ngụm máu mà phản lại một đòn, nhưng khi thân vẫn còn đang ở trên không lại bị Thiết Thương Hùng quấn lại. - Mặt đen, ngươi là của gia gia đấy! Cho nên, cuối cùng đấu với Diệt Thiên Quyền kia vẫn chỉ là một mình Bạch Vô Nhan. Khi khoảng cách cùng Sở Nam càng lúc càng gần, nguy cơ trong nội tâm Bạch Vô Nhan càng lúc càng nặng nề. Lập tức, không chút do dự hắn liền lấy cái bình ngọc lúc trước ra, hắn quát: - Ngươi muốn tìm chết, Bạch gia liền thành toàn cho ngươi! Lại một giọt Thiên Thuỷ nhập vào nhục thể Sở Nam. Thân hình Sở Nam lập tức ngừng lại, hai giọt Thiên Thuỷ dung hợp lại làm một trong thân thể hắn, thân thể hắn quắt lại theo đó càng thêm nhanh. Bạch Vô Nhan không để cho Sở Nam kịp thở một hơi, hắn tế ra một thanh kiếm, sau liền nhắm Sở Nam đâm tới. Nhắm mắt cảm thụ biến hoá trong cơ thể, Sở Nam lại trợn mắt mà quát lạnh: - Không đủ! Cùng lúc đó, mưới sáu cái Phong Lôi, Sinh tử, Thuỷ Hoả tam chủng long quyển phong (vòi rồng) bay ra, dưới Sở Nam tận lực, ba loại long quyển phong thuộc tính bất đồng lập tức dung hợp lại làm một mà hướng Thần kiếm trong tay Bạch Vô Nhan cuốn tới. Lập tức, một trận "ba ba" loạn hưởng vang lên, Thần khí trong tay Bạch Vô Nhan vậy mà vỡ vụn đi. Bạch Vô Nhan kinh hoảng không thôi, không có biện pháp, chỉ có thể lại lấy ra cái bình ngọc mà trút ra một giọt Thiên Thuỷ, dùng nó cầu một chút thời gian. Bạch Vô Nhan nhìn lại trong bình chỉ còn lại bốn giọt Thiên Thuỷ mà đau lòng không thôi. "Đối với một Thiên Võ Thần cũng chỉ dùng có ba giọt mà thôi, người trước mắt này rốt cuộc là nhân vật gì? Tuyệt đối không phải là trung giai Võ Thánh chó má gì, một trung giai Võ Thánh sao có khả năng có được thực lực cường hoành như thế? Bất quá, ba giọt Thiên Thuỷ, phải biết để ngươi..." Tâm niệm không tận, bởi vì Bạch Vô Nhan chứng kiến cỗ uy năng vừa huỷ kiện Thần khí kia của hắn lại đang đánh về phía hắn, ngoài ra hắn còn nghe được Sở Nam nói ra: - Vẫn không đủ! - Trời ạ! Bạch Vô Nhan vô cùng thống khổ nhưng vẫn không thể không lấy ra giọt Thiên Thuỷ thứ tư, trong trường hợp đó, công kích của Sở Nam dù có sắc bén hơn nữa thì hắn cũng hạ quyết tâm không tế ra thêm nữa. Vừa tế ra giọt thứ tư, hắn liền rơi vào công kích của hai cái long quyển phong, huyết nhục toàn thân theo đó mà bị xé mở ra. Ngay lúc huyết nhục bị xé mở, vì muốn bảo mệnh hắn liền đem ba giọt còn lại đồng thời tế ra. Vừa mới tế ra, long quyển phong tiêu tán. Bạch Vô Nhan gắt gao nhìn chòng chọc Sở Nam, căm hận trong nội tâm tự nhiên không cần phải nói. Hơn bốn trăn năm hắn mới chỉ dùng qua có năm giọt, nhưng chỉ một ngày hôm nay hắn lại dùng hết bảy giọt! Hối hận nồng đậm sôi trào trong người hắn, sớm biết như vậy, hắn sẽ không tham lam bảo bối của tên mập kia rồi, bảo bối của tên mập có lợi hại đi chăng nữa, nhưng làm sao có thể so sánh được với Thiên Thuỷ? Thiên Thuỷ không chỉ có thể dùng để công kích, khi mang theo bên người lại càng khiến người sở hữu lĩnh ngộ sâu sắc thêm về Thuỷ pháp tắc, Thiên Thuỷ Vân chính là thứ hắn lĩnh ngộ được từ đó ra. Ngoài ra, Bạch Vô Nhan còn mơ tưởng, sẽ có một ngày lĩnh ngộ ra Thiên Thuỷ pháp tắc, khi đó chỉ cần tuỳ tiện phất tay, tất cả đều là Thiên Thuỷ, như vậy sẽ là uy phong bực nào. Nhưng mà, thuận theo ba giọt cuối cùng được tế ra, mộng tưởng của hắn liền phá diệt rồi. Bạch Vô Nhan thầm rủa Sở Nam trong lòng: "Chết, ngươi nhất định phải chết, chết không có chỗ chôn! Ta muốn nhìn ngươi rốt cuộc làm cái gì, muốn nhìn trong thân thể ngươi đến tột cùng có bao nhiêu nước!" Bảy giọt Thiên Thuỷ trong cơ thể Sở Nam tạo thành một khoả bọt nước, bọt nước này vọt tới đan điền Sở Nam, biết rõ không phá được đan điền Sở Nam, kết quả chính là chỉ có thể hấp thu lượng nước vô tận trong thân thể Sở Nam. Sở Nam một bên cảm nhận Thuỷ pháp tắc trong hơi nước cùng Pháp tắc bên trong Thiên Thuỷ, một bên lại nghĩ đến "không tranh" chân đế. "Đều nói nước nhu hoà, nhưng lực trùng kích của thác nước kia cũng có thể khai thạch phá thổ, đây cũng là không tranh? Lúc hồng thuỷ tràn ngập, tàn sát đại địa bừa bãi, thây người khắp nơi, càng vô pháp ngăn cản, cũng là không tranh?" Nghĩ đến "nhu" cùng "cương", Sở Nam lại nghĩ tới Hắc bạch ngư, còn Phong, còn Lôi, còn Hoả kia, cảm ngộ càng lúc càng thêm thâm hậu. Đột nhiên, hai mắt hắn sáng ngời mà nhìn chòng chọc Bạch Vô Nhan, Bạch Vô Nhan theo đó không tự chủ được mà sợ hãi lui về sau một bước, Sở Nam hỏi: - Còn không? - PHỐC~~ Bạch Vô Nhan hộc máu, ba giọt Thiên Thuỷ có thể chế trụ Thiên Võ Thần, vậy mà bảy giọt lại không đối phó nổi một Võ Thánh! Sợ hãi xuất hiện trong nội tâm, khuôn mặt bạch kiểm của Bạch Vô Nhan theo đó mà chuyển sang trắng như da người chết, Bạch Vô Nhan trực tiếp nói ra: - Ngươi là yêu nghiệt! Đồng thời với đó, hắn lại ngoan ngoãn mà lắc đầu liên tục, lại còn đem cái bình ngọc dốc ngược xuống, không còn một giọt Thiên Thuỷ nào từ bên trong chảy ra. Sở Nam nhíu chặt lông mày, bảy giọt Thiên Thuỷ thật không đủ sức công phá đan điền của hắn, ánh mắt Sở Nam rét một cái, lập tức triệu tập Thần Lai Thuỷ hồn đến, hắn nói: - Ngươi biết phải làm như thế nào rồi chứ? Lập tức, Thần Lai Thuỷ hồn phóng thích ra Thuỷ pháp tắc, dung nhập vào bên trong đám Thiên Thuỷ. Mặc dù Thần Lai Thuỷ hồn ngoan ngoãn nghe lời hắn như vậy nhưng hắn vẫn tinh tường Thần Lai Thuỷ hồn kia đối với bảy giọt Thiên Thuỷ lại có nguyện vọng vô cùng mãnh liệt, điểm ấy có thể nhận ra được không phải đến từ bản thân Thần Lai Thuỷ hồn mà đến từ giọt máu kia! Có được Thuỷ pháp tắc của Thần Lai Thuỷ hồn, uy lực của Thiên Thuỷ quả nhiên được tăng cường rất nhiều nhưng mà vẫn không thể công phá được đan điền của Sở Nam. Sở Nam nhướng mày, không chỉ vì "không tranh chân đế" mà còn cả cường độ của Thuỷ pháp tắc không đủ, không đủ xúc phát hắn sáng tạo ra Thuỷ pháp tắc thuộc về bản thân. ""Không tranh"? Thân thể ta "không tranh", nhưng đan điền lại chống cự, là "tranh". Có phải hay không phải giải khai đan điền, dẫn Thiên Thuỷ vào?" Sở Nam do dự, đan điền chính là nơi trọng yếu vạn phần của hắn, từ một khía cạnh nào đó mà nói, đó là nơi tập trung căn nguyên, tính mạng của hắn, mà Thiên Thuỷ quỷ dị này vạn nhất tạo thành đại thương tổn gì, đây chính là hắn tự dẫn sói vào nhà, dẫn thuỷ tự yêm (dẫn nước dìm thuyền)! "Thế nhưng mà, còn không đủ a!" Ba lần hít thở sau, lông mày Sở Nam giãn ra, ánh mắt lộ ra vẻ quyết tuyệt, hắn muốn thử một lần. "Cũng không phải là chưa từng thụ thương qua, cũng không phải là chưa từng trải qua sinh tử!" Vừa hạ quyết tâm, Sở Nam liền cảm giác được trong đan điền có cái gì đó rục rịch, tựa hồ hô ứng với Thiên Thuỷ ở bên ngoài. Mà động tĩnh bên trong này lại thúc đẩy Thiên Thuỷ bên ngoài công kích càng thêm mãnh liệt! - Đây là... Sở Nam thầm nghĩ, ngay lập tức hắn liền bật thốt một tiếng đầy kinh ngạc: - Thiên Nguyệt Huyền Thuỷ!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com