Vu Nghich Can Khon
Lúc này hắc lão đầu lại lấy ra một bộ khải giáp, một khoả hồng kê thạch đản (vật hình trứng màu đỏ) đẩy Tinh Thần trận bố trí ra được tới đệ tam thập bộ. Dưới kiếm khí chi lộ cùng Chấn Thiên Quyền bao phủ, hắc lão đầu đã triệt để điên cuồng rồi, lão rống to: - Lão phu đã không còn cái gì tốt rồi, giết đi, ngươi giết lão phu đi a! Dù sao lão phu chết rồi, cái gì cũng không biết. - Thật sự không có rồi hả? Sở Nam cười hỏi. Hắc lão đầu vẫn một bộ dạng gà chết không sợ nước sôi mà nói: - Thật sự không có, chết cũng không có. - Ta quyết định rồi, không lấy tính mạng của ngươi nữa! Sở Nam nói ra một cách sảng khoái. Hắc lão đầu nghe được lời này, khuôn mặt muôn phần muốn chết kia lập tức biến thành kích động vạn phần, rối rít mà hỏi Sở Nam: - Ngươi nói thật? - Đương nhiên là thật, ta cũng không nói lời giả! - Thật tốt quá... - Ta sẽ để ngươi sống, sau đó sẽ từ từ móc hết bảo bối trên người ngươi ra, rồi từng cái từng cái huỷ trước mặt ngươi... - Đừng a! Hắc lão đầu lại phát ra một tiếng tru như lợn bị giết. - Ta cũng không nói lời giả. Sở Nam lại lập lại câu này. Thân thể hắc lão đầu theo đó mà không ngừng cuồng lui về phía sau, một bên hô to lên một bên lại nghĩ đến tình cảnh từng kiện từng kiện pháp bảo bị huỷ mà đau lòng không thôi. Đúng lúc hắc lão đầu khi tiến vào vị trí thứ ba mươi mốt, thân thể lão liền trực tiếp bị đè rạp lên mặt đất, bộ dáng như tuỳ thời sẽ bị ép thành một đám huyết nhục. Lại thấy, hắc lão đầu lấy ra một vật trông như một quyển sách cổ, ngoài bìa lại có hắc bạch giao nhau. Sau khi lấy ra, uy năng tập kích tới liền chuyển lên trên quyển sách cổ này, hắc lão đầu theo đó mà lại được tự do nhưng lão lại không có lập tức chạy ra ngoài mà nhìn chòng chọc Sở Nam mà nói: - Lúc này, thật sự... thật sự là... không còn gì rồi... - Ân. Sở Nam không có xử ép lão nữa mà nhìn thật sâu về phía quyển cổ thư kia mà gật gật đầu nói: - Bây giờ, ngươi có thể cho ta biết, ngươi rốt cuộc là nhân vật gì. - PHỐC... Hắc lão đầu nghe được lời này mà trực tiếp phun ra một ngụm máu lớn, người ngu lúc này cũng nhìn ra Sở Nam căn bản không có đem thân phận thực sự của lão để vào trong mắt. Trong nội tâm lão lúc này buồn bực vạn phần, lão giết người đoạt bảo vô số, cho tới bây giờ cũng chưa có bị ai "đen ăn đen" qua, nhưng ai ngờ, nuôi nhạn rồi cũng có ngày nhạn mổ vào mắt! Hôm nay, lật thuyền trong rãnh, bị con mồi "đen ăn đen", hắc lão đầu tự nhiên không nghĩ tới Sở Nam vốn dĩ với sự tình "đen ăn đen" lại quá quen thuộc, dù sao tại khu vực Bắc Tề, uy danh Hắc Bạch Song Sát cũng đủ hiển hách! Bất quá, hắc lão đầu vẫn nói ra: - Lão phu là một trong ngũ đại các chủ của Đại Trung châu Tinh Bảo các! - Tinh Bảo các? Sở Nam nhìn chòng chọc lão, một chút rời đi mảy may cũng không có mà chìm vào trong hồi ức. Lúc trước là khối hắc thạch đầu, bây giờ lại là Tinh Bảo các, Sở Nam nhớ rõ, tại thiết lôi nghênh chiến thiên hạ tại Đông Nhạc thành, tam đại các chủ Tinh Bảo các Khỉ Cầm từng đồng ý trợ giúp hắn. Tuy nói lúc đó Tinh Bảo các cấp cho hắn ít trợ lực cũng chỉ coi như là một lần đầu tư, nhưng xác thực là có ân. Hơn nữa, Sở Nam lại là một cung phụng của Tinh Bảo các. Những chuyện này không trọng yếu, Đại Trung châu Tinh Bảo các cùng Tinh Bảo các ở gia hương có lẽ không chỉ đơn giản là trùng tên, đoán rằng giữa hai nơi vẫn còn có mối liên hệ nào đó, nếu như có liên hệ, chuyện này nói lên... Sở Nam mãnh liệt nhớ lại, sau tìm tòi trong trữ vật yêu đái một hồi mà lấy ra một khối lệnh bài cung phụng mà Khỉ Cầm từng cấp cho hắn, hắn hướng hắc lão đầu nói: - Khối lệnh bài này, ngươi có nhận ra? Hai mắt lão thoáng mê ly đi một chút rồi sau đó lại hiện vẻ thanh minh mà nói: - Đây không phải là lệnh bài Tinh Bảo các của Khỉ gia sao? Phía dưới có một đoá Tinh hoa chính là bằng chứng, nhưng mà Khỉ gia sớm đã biến mất... Nói tới chỗ này hắc lão đầu lại không có nói tiếp nữa mà lại hướng Sở Nam cười nói: - Tiểu huynh đệ, ngươi xem chúng ta có phải là "đại thuỷ nhấn chìm miếu Long vương" không? Ta là Tinh Bảo các các chủ, ngươi là Tinh Bảo các cung phụng, chúng ta đều là người một nhà, mà đã là người một nhà vậy ngươi hãy thả ta ra a, lại đem mấy thứ kia trả cho ta, sau đó... - Sau đó, lại đem mấy khoả cốt đầu, kiếm kia đưa cho ngươi chứ gì? Sở Nam tiếp lời lão. Hắc lão đầu vốn là hạng người khôn khéo vô cùng nhưng phạm trù liên quan tới bảo vật liền lâm vào hồ đồ mà gật đầu không thôi. - Như vậy là tốt nhất. - Ngươi nằm mơ sao? - Chỉ cần ngươi cho ta, ta liền để ngươi trở thành trưởng lão Tinh Bảo các, ngươi có thể... - Không hứng thú. Hắc lão đầu thuyết giáo nhưng lại bị Sở Nam dứt khoát từ chối. Giờ phút này, Sở Nam trong lòng nghĩ tới nhiều nhất chính là: "Đám người Khỉ Cầm như thế nào lại từ Đại Trung châu đi tới nơi gia hương vắng vẻ kia, chẳng lẽ còn có một con đường khác đi tới gia hương sao?" Nghĩ đến đây Sở Nam liền cảm thấy có chút gì đó không ổn, hắn hỏi hắc lão đầu: - Lúc này Tinh Bảo các đến có bao nhiêu người? - Ba, ta, nhị các chủ và tam các chủ. Hắc lão đầu một điểm phản kháng cũng không, Sở Nam lại không chút tin tưởng nào mà lại lấy ra một cái hắc sắc lệnh bài đưa đến trước mặt lão mà nói: - Khối hắc sắc lệnh bài này, ngươi có nhận ra không? - Giống như... Chỉ nói ra được hai chữ này xong lão liền lắc đầu nguầy nguậy rồi nói ra hai chữ "không biết", mà trong lúc lão lắc đầu mãnh liệt nhất Sở Nam lại xuất thủ. Hắc lão đầu phản ứng đặc biệt nhạy cảm, trước tiên là tự bảo vệ lấy, nhưng lại là bảo vệ khoả giới chỉ trữ vật trên tay trước, tiếp đó là cái túi trên người. Cho nên, Diệt Nguyên Minh Đằng dễ dàng đem lão trói thành cái bánh tét! Dưới trùng trùng điệp điệp lực lượng, hắc lão đầu trên người vốn bị trọng thương, tu vi chỉ trong chín lần hít thở sau liền rơi xuống còn Võ Thánh đại viên mãn! Đúng lúc hắc lão đầu chấn kinh không thôi, Sở Nam lại lấy của lão một giọt máu, sau khi đem luyện hoá đi thì cả người lão liền chấn động, ngay lập tức lão liền bi thống mà quát lên: - Đừng tưởng khống chế được sinh tử của ta mà ta sẽ khuất phục, bảo bối của ta, toàn bộ phải là của ta, của ta... - Nếu như ta có thể giúp ngươi tìm được càng nhiều bảo bối hơn? Hắc lão đầu nghe xong hai mắt liền phát sáng, lập tức quát ra: - Vậy ngươi bảo ta làm cái gì, ta liền làm cái ấy! Sở Nam nở một nụ cười, hắn nói: - Biết rõ nhị các chủ, tam các chủ ở địa phương nào không? Hắc lão đầu gật gật đầu, nhưng lại cũng lắc lắc đầu. - Ngươi cảm thấy, nếu để Tinh Bảo các trở thành vật trong tay ngươi, bảo bối nhiều hay không? Hắc lão đầu không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt như sao trời mà nói ra: - Nhiều. - Cho nên, ngươi phải cho ta biết, bọn hắn đang ở tại địa phương nào! Thần sắc hắc lão đầu xuất hiện một tia do dự, đúng lúc này bên trong lỗ tai hắn đột quang hoa đại thịnh, một thanh âm theo đó mà truyền tới: - Quỷ keo kiệt, nhanh đến giúp ta, bên này có bảo bối tốt! Sở Nam nghe được thanh âm đột ngột này liền có chút kinh ngạc, Cửu Võ thấy vậy liền nói ra một cách nghi hoặc: - Vạn lý truyền âm? Cùng lúc đó, hắc lão đầu lại quát: - Dù sao cũng là phường giết người cướp của, đi thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com