TruyenHHH.com

[Vũ Cầm Cố Tung/Trans/Hoàn] Thay thế phẩm

Chương 21

MyNhan03

Hàn Diệu vừa đến cuối tuần sẽ ngủ nướng, ngủ đến mười một mười hai giờ trực tiếp dậy ăn cơm trưa là đồng hồ sinh học cuối tuần của hắn, hôm nay cũng là hẹn bạn gái đi ra ngoài ăn cơm xem phim, ai biết hơn mười giờ đã bị chuông cửa đánh thức, Hàn Diệu nửa sống nửa chết nằm sấp trên giường hỏi: "Ai vậy?”

"Là tôi."

Hàn Diệu mở mắt ra, hình như là giọng nói của Trần Vũ?

Cuối tuần không đi hẹn hò chạy đến nhà mình làm gì? Hàn Diệu mặc một cái áo ngắn tay, lúc xuống giường mở cửa còn rất mờ mịt, nhưng trong nháy mắt mở cửa tỉnh táo lại.

"Cậu... có chuyện gì vậy?”

Tóc Trần Vũ  rối tung, hai mắt vừa đỏ vừa sưng, bộ dạng như vừa trải qua tra tấn gì đó, nhìn thanh âm khàn khàn của cậu hỏi: "Có thể ở lại chỗ anh mấy ngày không?”

Hàn Diệu vội vàng nghiêng người nhường đường, "Vào trước rồi nói sau.”

Trần Vũ xách mũ bảo hiểm  đứng ở phòng khách, Hàn Diệu đơn giản thu dọn sofa đầy quần áo, "Nhà có chút loạn." Hắn nói, "Cậu ngồi đây trước, tôi mang cho cậu một ly nước.”

Chờ hắn lấy nước khoáng từ trong tủ lạnh ra, xoay người nhìn, Trần Vũ ngồi xuống, lại không hiểu sao lại đội mũ bảo hiểm, sau gáy đặt trên lưng sô pha ngửa đầu, vài giây sau, hắn nghe được tiếng nức nở.

Trần Vũ đang khóc.

Hàn Diệu hoảng sợ không dám ra ngoài, bọn họ hợp tác làm việc một năm rưỡi, Trần Vũ bị xe đụng, bị bọn buôn ma túy bắt cóc, bị uy hiếp bỏ mạng, gãy xương, vì bắt người mùa đông nhảy xuống hồ nước đóng băng, bơi mấy chục mét thiếu chút nữa bị sốc, hắn cũng chưa từng thấy Trần Vũ khóc, thậm chí ngay cả suy nghĩ uể oải và buông bỏ cũng chưa từng có. Hắn nguyện gọi Trần Vũ là mặt trời nhỏ lạc quan, vĩnh viễn tràn ngập năng lượng tích cực, nhưng mặt trời nhỏ này, hôm nay hình như bị mây đen dày đặc hoàn toàn che khuất, một chút ánh sáng cũng không lộ ra được.

Hàn Diệu đặt nước lên bàn trà, yên lặng bỏ đi, bắt đầu dọn dẹp phòng. anh nhắn tin cho bạn gái, giải thích ngắn gọn tình hình và hủy cuộc hẹn ban đầu hôm nay. Lúc rửa mặt nghe thấy điện thoại di động vang lên bên ngoài, cũng không phải tiếng chuông của hắn, cho nên là của Trần Vũ, nhưng Trần Vũ hiển nhiên không nghe máy, âm nhạc đứt quãng vang lên năm sáu lần, Hàn Diệu lau khô mặt đi ra ngoài, thấy Trần Vũ vẫn duy trì tư thế vừa rồi, ngay cả mũ bảo hiểm cũng không tháo, trên màn hình điện thoại di động bên cạnh hiển thị tên là: Cố Ngụy.

Kỳ thật không cần chứng cớ này Hàn Diệu cũng biết là bởi vì Cố Ngụy, sẽ không có người khác có thể làm cho Trần Vũ khổ sở như vậy.

Hắn nhớ rõ lần trước ăn cơm có thêm bạn tốt Cố Ngụy, quả nhiên tìm được trong danh bạ, hắn thoáng cân nhắc một chút, quyết định gửi tin nhắn cho đối phương.

“Xin chào bác sĩ Cố, còn nhớ tôi không? Trần Vũ ở nhà tôi, không cần phải lo lắng, nhưng tình trạng hiện tại của cậu ấy có thể không phù hợp để nói chuyện điện thoại.”

Hắn nói rất uyển chuyển, nhưng Cố Ngụy lĩnh ngộ được ý tứ, lập tức trả lời: "Cảm ơn cảnh sát Hàn, phiền anh chăm sóc em ấy, tôi sẽ gọi lại sau.”

Hàn Diệu vừa đặt điện thoại xuống, lại có thêm một tin nhắn.

Cố Ngụy nói: "Trước kia là tôi không làm tốt, tôi sẽ cố gắng sửa chữa, cũng sẽ học cách bù đắp.”

Nghe không giống ý tứ vừa mới bỏ Trần Vũ a... Hàn Diệu âm thầm cân nhắc, ngược lại càng giống như bị chia tay, chỉ là, Trần Vũ làm sao nỡ chia tay vị bác sĩ Cố này?

Điện thoại di động của Trần Vũ quả nhiên không còn vang nữa, mười phút sau, thanh niên tháo mũ bảo hiểm.

Hàn Diệu đưa tờ giấy rút ra trên bàn ăn, vỗ vai bạn tốt một cái, hỏi: "Không sao chứ?”

Trần Vũ lau sạch mặt, mang theo giọng mũi nồng đậm nói: "Tôi không sao. Có phải làm lỡ thời gian cuối tuần của anh rồi không?”

"Haizzz,  anh em còn nói cái gì lỡ hay không lỡ." Hàn Diệu nói, "Vốn tôi cũng không bận rộn gì, cậu tới còn có thể cùng tôi uống hai chén.”

Trần Vũ giật giật khóe miệng, giống như là muốn cười, nhưng không thành công. Hàn Diệu nhắc nhở: "Vừa rồi bác sĩ Cố luôn gọi điện thoại cho cậu.”

Trần Vũ cúi đầu im lặng không nói gì, Hàn Diệu thở dài, rốt cục hỏi: "Hai người làm sao vậy? Muốn nói không?”

Nhưng Trần Vũ hiển nhiên không muốn nói chuyện, hoặc là không biết nên bắt đầu từ đâu, Hàn Diệu cũng không truy hỏi, "Không muốn nói thì không nói đi," Hắn nói, "Tạm thời tách ra tất cả mọi người bình tĩnh kỳ thật không có hại, trước đây tôi không khuyên cậu như vậy sao? Nhưng cậu khổ sở thì khổ sở, bình tĩnh thì bình tĩnh, ngàn vạn lần đừng đi vào chỗ bế tắc, đừng đem suy nghĩ của cậu cảm nhận của cậu đổ lên đầu bác sĩ Cố, bác sĩ Cố nghĩ như thế nào, cậu phải để anh ta tự mình nói cho cậu biết.”

"Nếu như những gì anh ấy nói với tôi trái ngược hoàn toàn với hành động thì sao?" Trần Vũ hỏi, "Miệng biết nói dối, tuy rằng chưa chắc là cố ý lừa gạt, nhưng hành vi sẽ không, phản ứng bản năng sẽ không, không phải sao?”

Thật vậy, họ đối phó với nghi phạm, luôn luôn tin tưởng vào phản ứng vô thức của nhau về một số vấn đề hơn là lời thú tội. Nhưng Hàn Diệu vẫn lắc đầu, nói: "Thứ nhất, yêu đương không phải là đàm phán hay thẩm vấn. Thứ hai, bác sĩ Cố cũng không phải là nghi phạm của cậu. Vì vậy, không sử dụng bộ tâm lý học tội phạm để đối chiếu.”

"Tôi không có ý này." Trần Vũ thì thầm, "Tôi cũng rất muốn tiếp tục tin những gì anh ấy nói, nhưng sau mỗi lần lấy hết hy vọng dường như sẽ đổi lấy sự thất vọng lớn hơn. Có thể là ta quá giả tạo đi..."

"Cậu nghe tôi nói xong." Hàn Diệu tiếp tục: "Thứ ba, ngay cả khi lời nói và hành vi của anh ta mâu thuẫn, cậu phải để anh ta tự giải thích lý do, thay vì tự kết luận rằng anh ta nói dối. Con người là động vật cảm xúc, có rất nhiều cảm xúc, vì vậy không chỉ miệng, cơ thể cũng sẽ nói dối. Ví dụ, bạn gái tôi và tôi trong chiến tranh lạnh, không hôn tôi, thậm chí cấm tôi gần cô ấy trong vòng một mét, nhưng điều này không có nghĩa là cô ấy không yêu tôi, cô ấy chỉ là một cơn giận nhỏ, cần tôi dỗ dành.”

Trần Vũ ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt sưng đỏ, "Uống say vừa hôn cậu vừa gọi tên người khác, cũng là đang nổi giận sao?”

Hàn Diệu ở trong lòng hít một hơi lạnh, chỉ là tưởng tượng một chút hình ảnh này mà cảm giác muốn nứt ra, nhưng hắn đương nhiên không thể rắc muối lên vết thương Trần Vũ, chỉ có thể tận lực biểu hiện không trách, nói: "Vậy cậu cũng phải nghe người ta giải thích, sự thật có thể chưa chắc đã như cậu nghĩ. Hơn nữa chỉ nắm lấy một chuyện gì đó mà bỏ qua những thứ khác cũng rất không công bằng, ít nhất cho nhau một cơ hội bình tĩnh và trao đổi.”

Trần Vũ lúc ấy không nói gì, thời gian cuối tuần lại cảm xúc cũng không còn suy sụp  như lúc mới vào cửa. Hai người cùng nhau thu dọn thư phòng nhỏ chất đầy đồ đạc, Trần Vũ về nhà lấy mấy bộ quần áo, liền tạm thời sống ở đây.

 Sáng thứ hai dậy đi làm, trời tối, nhiệt độ giảm rất nhiều, dự báo thời tiết cho biết hai ngày này sẽ có bão. Trần Vũ và Hàn Diệu đều lười nấu cơm, vốn muốn đi mua chút đồ ở cửa đơn vị, kết quả trên đường tắc nghẽn thiếu chút nữa đến trễ, chỉ có thể đói bụng buổi sáng. Trần Vũ một bên nhớ lại những bữa sáng vừa ngon vừa bổ dưỡng mà bác sĩ Cố làm, vừa nhịn không được nghĩ, cũng không biết Cố Ngụy có ăn cơm ngon hay không.

Cố Ngụy chủ nhật liên tục gọi cho cậu mười mấy cuộc điện thoại, cậu cũng không nghe máy, không phải giận dỗi hay thương tâm, chỉ là sợ nghe được giọng nói của Cố Ngụy, sợ loại thanh âm này sẽ làm cho mình lại dao động, sau đó thỏa hiệp. Ở trước mặt Cố Ngụy, cậu trở thành kẻ hèn nhát lại dối trá, sớm đã không còn dũng khí để nói chuyện. Cậu cũng không ngừng nhớ lại nụ hôn kia, nụ hôn dịu dàng làm cho cậu động tâm thần trì cũng như dao cắt, nụ hôn đầu tiên trong đời người khác, tuy rằng đó chỉ là một trò đùa tuyệt vời mà chật vật, nhưng sẽ không cản trở cậu ghi nhớ cả đời.

Sau bữa trưa, Trần Vũ và một số đồng nghiệp thường cải trang ra ngoài. Sau khi lão Mã ngã xuống, các đối thủ trước kia của hắn nhao nhao ngồi không yên bắt đầu cướp địa bàn chiếm thị trường, cho nên tiểu đội của Trần Vũ gần đây đều đang bận rộn thu dọn những con cá thối tôm thối này. Lúc trở về gần sáu giờ chiều, bầu trời gần như hoàn toàn tối đen, hai bên đường sáng đèn, sức gió rõ ràng trở nên lớn hơn, cho thấy cơn bão đang dần đến gần thành phố này.

Xe từ cửa cục công an đi vào, Hàn Diệu bên cạnh đột nhiên vỗ cánh tay cậu, "Tôi nói, đó có phải là bác sĩ Cố không?”

Trần Vũ theo bản năng ngẩng đầu, xe vừa vặn chạy qua bên cạnh Cố Ngụy, bác sĩ đứng trước cửa bảo vệ, còn mặc áo ngắn tay, gió lớn thổi tóc vụn ở thái dương, dưới ánh đèn đường vẻ mặt buồn bực. Xe trong cục đều dán màng chống rình rập trên cửa sổ, Cố Ngụy nhìn không thấy cậu, cho nên cậu mới có thể làm càn nhìn Cố Ngụy, mãi cho đến khi xe tiến vào đại viện, rẽ một vòng đến chỗ đậu xe, Trần Vũ vẫn duy trì tư thế quay đầu lại.

Hôm nay hạ nhiệt, sao không mặc thêm một chút?

"Còn mười phút nữa mới họp, có muốn đi tìm anh ta nói chuyện trước không?" Hàn Diệu hỏi.

"Không cần, mười phút có thể nói chuyện gì." Trần Vũ tự mình xuống xe, đóng cửa xe lại, "Không đợi được tôi anh ấy sẽ đi.”

Dựa theo quy định, người ngoài muốn tiến vào đại viện, phải do nhân viên nội bộ tự mình xuống lầu đón, cũng ký tên vào biên bản của người đi vào, người gác cổng sẽ không chủ động hỗ trợ liên lạc, đây là vì an toàn, cũng là vì bí mật. Cho nên Cố Ngụy đợi đến giờ tan tầm bình thường, không sai biệt lắm cũng sẽ rời đi, dù sao công việc hàng ngày của cậu thường xuyên vắng mặt trong cục, canh giữ ở cửa lớn cũng là vô ích.

Kết quả một cuộc họp mở hơn bốn mươi phút cũng không thảo luận ra kết quả, tăng ca là trốn không thoát, đội trưởng dứt khoát tạm dừng cuộc họp, tìm người đặt đồ ăn mang đi, mọi người nhao nhao đứng lên đi nhà vệ sinh.

Đi ra khỏi phòng điều hòa, Trần Vũ mới phát hiện bên ngoài đã bắt đầu mưa, thế nhưng mưa không lớn, chỉ xen lẫn trong gió mạnh, liền hiện ra một ít thanh thế. Cậu lại đi về phía trước một đoạn, đi tới vị trí có thể nhìn thấy cửa bảo vệ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ót Cố Ngụy, bác sĩ đứng ở hướng đối diện cửa chính, đang cẩn thận quan sát từng chiếc xe rời khỏi đại viện. Mái hiên của cửa bảo vệ rất hẹp, hiện tại gió lại lớn như vậy, căn bản không thể che mưa, cậu chỉ nhìn thấy một phần ba quần màu be của bác sĩ đều biến thành màu cà phê dán lên đùi, liền biết Cố Ngụy sắp bị nước mưa cuốn trôi.

"Cậu thích phân tích động cơ hành vi của người ta như vậy, vậy bác sĩ Cố bây giờ làm như thế, đại biểu cho cái gì?" Hàn Diệu không biết từ khi nào đi tới bên cạnh cậu, nhìn bụi cây và cành hoa lay động ngoài cửa sổ, hỏi: "Cái này còn không tính là thích sao?”

Trần Vũ nói không ra lời, quá nhiều cảm xúc quấn dây thanh âm, chỉ cảm thấy trong miệng đau khổ, trong cổ họng chua xót. Mới đầu Cố Ngụy đối xử với cậu chân thành, trong lòng cậu cảm kích, thậm chí mừng thầm, nhưng rất nhanh không thỏa mãn với chuyện này nữa, mà Cố Ngụy đúng là đã cho cậu đãi ngộ cao hơn, sẽ vì cậu mà cự tuyệt lời mời của anh trai nhưng loại cảm giác thụ sủng nhược kinh này cũng không thể kéo dài quá lâu, cậu không biết thỏa mãn, bắt đầu hy vọng xa vời được Cố Ngụy chú ý, toàn bộ tình cảm và ỷ lại, trở thành tình yêu độc nhất vô nhị của Cố Ngụy. Thoạt nhìn dường như cậu luôn theo đuổi Cố Ngụy, nhưng trên thực tế, là Cố Ngụy đang thích ứng với tiết tấu của cậu, cố gắng theo kịp bước chân của cậu, thỏa mãn khát vọng của cậu. Chuyện cậu chân chính làm cho Cố Ngụy, bây giờ nghĩ đến cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cho nên, mũi tên một chiều của cậu vẫn canh cánh trong lòng, nói cái gì một bên tình nguyện yên lặng thích, kỳ thật cũng chỉ là như thế a.

"Đi xuống đưa ô cho người ta đi," Hàn Diệu nói, "Quay đầu lạnh bị bệnh người đau lòng còn không phải là cậu sao?”

Đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, mới cảm nhận được đẳng cấp của gió, góc ô mở ra hơi không khống chế được, sẽ bị gió lớn lật ngược, Trần Vũ đơn giản không cầm ô nữa, ngược lại đội mũ áo chống gió, chạy tới cửa lớn.

Cố Ngụy một lòng một dạ trông xe, lại không chú ý đến người đi đường, đại khái cũng biết dưới loại thời tiết này cậu không có khả năng đi bộ về nhà, thẳng đến khi cậu chạy đến bên người ho khan một tiếng, bác sĩ mới phản ứng lại, mở to hai mắt nhìn cậu, giống như một con thỏ sợ hãi bất an.

"Tiểu Vũ...?"

"Anh đang chờ em sao?"

Cố Ngụy gật gật đầu, Trần Vũ phát hiện bả vai anh đã ướt, trên ngọn tóc cũng tất cả đều là mưa.

"Vậy tại sao anh lại kinh ngạc."

"Anh không nghĩ tới em lại đi bộ ra..."

"Em còn chưa tan tầm, ở trên lầu nhìn thấy anh mới xuống."

Trần Vũ kéo người đến góc tường bên ngoài cửa gió tương đối nhỏ, cởi áo chống gió của mình đưa qua, nói: "Anh mặc cái này đi.”

Cố Ngụy không nhận, chỉ là ánh mắt thấp thỏm nhìn cậu, "Anh có thể nói với em mấy câu không? ”

"Em còn phải trở về họp." Trần Vũ nói, "Anh đừng đến nữa, sẽ ảnh hưởng đến công việc của em."

“Thực xin lỗi, anh không phải cố ý quấy rầy công việc của em, em không nghe điện thoại của anh, anh không biết còn có thể đi đâu tìm em. Chúng ta có thể nói chuyện không? Em chọn thời gian thuận tiện của riêng em, bất cứ lúc nào!" Cố Ngụy nói rất nhanh, tựa hồ không muốn làm chậm trễ thời gian của cậu, lại giống như sợ chỉ cần hơi chậm lại, cậu sẽ lập tức rời đi." Anh biết trước đó có một số việc anh không kịp thời giải thích rõ ràng, cho nên mới để cho em hiểu lầm, nhưng anh thật sự chưa từng lừa gạt em, anh thích em mới đồng ý kết giao với em, thích em mới đồng ý cho em ở nhà anh, nguyện ý bán nhà giúp anh trai em cũng là bởi vì đau lòng cho em. Anh đau lòng cho em, thích em, thực sự muốn ở bên cạnh em, em hôn anh anh né tránh bởi vì tức giận em không tin tưởng anh, nói chuyện ngược lại để thử anh, xin lỗi, anh biết anh không thể hiện quá nhiều điều có thể làm cho em tin tưởng, nhưng không có nghĩa là anh không, anh quên xem xét cảm xúc của em nhu cầu của em, quên thể hiện, xin lỗi. Anh không có cách nào để mười năm qua biến mất, nhưng người anh thích bây giờ là em, chỉ có em, chỉ có Trần Vũ, không có ai khác.”

"Cố Ngụy..."

“Em còn có cái gì cần anh giải thích, nói cho anh biết, anh đều có thể giải thích!” Nước mưa theo trán Cố Ngụy chảy lên mặt, bác sĩ lại không nhớ ra phải lau, trong trí nhớ một người sạch sẽ thể diện như vậy, thế nhưng cũng sẽ chật vật đứng trước mặt mình như thế, nói năng lộn xộn, luống cuống tay chân, "Anh uống nhiều ôm biển quảng cáo của Vương Nhất Bác là bởi vì anh nhớ em, anh cảm thấy cậu ấy rất giống em, cho nên mới ôm một chút..."

Trần Vũ giũ quần áo ra, tự tay mặc vào cho Cố Ngụy, sờ hai tay lạnh lẽo của bác sĩ, nghiêm mặt nói: "Anh về nhà trước, mưa sẽ càng lúc càng lớn, anh đứng trước cửa cục công an là muốn hấp dẫn phóng viên kênh dân sinh sao?”

Cố Ngụy trông mong nhìn cậu, thấp giọng: "Vậy em đừng ngắt điện thoại của anh được không?”

Trần Vũ thở dài một tiếng, hắn vĩnh viễn không có biện pháp với người này.

"Em không biết mấy giờ có thể kết thúc, lúc họp không thể nghe điện thoại." Cậu  nhét ô của mình vào tay Cố Ngụy, nói: "Nếu tan tầm không quá muộn, em sẽ gọi cho anh."

 

=========================

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com