TruyenHHH.com

Vu Cam Co Tung Nhat Ai Kinh Nien Trans

18.

Trước đây, những người quen biết Cố Nguỵ ai ai cũng cảm thấy bác sĩ Cố là một người lịch sự lễ độ lại ấm áp, nụ cười anh đẹp như hoa ngọc lan, bước đi nhẹ nhàng tựa như gió, tuy phần lớn biểu cảm sinh động cùng tính cách nghịch ngợm đều là dành cho Trần Vũ, nhưng cũng phải nói anh không phải là một  người khó gần.

Chỉ có điều, từ khi Trần Vũ rời đi, bác sĩ Cố vẫn là bác sĩ Cố, nhưng trong cái lịch sự kia luôn mang theo sự xa cách, giống như ngoài việc đến với thế giới này ra, không điều gì có thể khuấy động được tâm tình anh, lúc nào cũng lãnh đạm như một cỗ máy vô tri vô giác

Anh không có niềm vui cũng không có nỗi buồn

Thế nhưng sau khi người đàn ông có khuôn mặt giống hệt Trần Vũ này xuất hiện, Cố Ngụy cảm thấy tất cả những nỗi khổ nhục, đau đớn anh đè nén suốt năm năm nay đều bị người đàn ông này dễ dàng nhóm bùng lên.

Ngọn lửa ấy, còn dễ dàng lan tỏa khắp nơi

Rất lâu anh đã không đánh nhau, thế nên cái bạt tai hướng về phía Vương Kiệt không có chút lực nào

Vương Kiệt vì bất ngờ bị tát một cái mà cảm thấy choáng váng. Cơn đau từ miệng lan ra, bên môi còn rơm rớm máu

Ngay giây sau, Cố Nguỵ rướn người dậy, túm lấy cổ cậu, lại đấm thêm hai quyền

"Cậu chê ai chứ, chơi bời không biết xấu hổ là gì, sao cậu không thử nghĩ xem, cậu cũng xứng để tôi gạ gẫm ư?"

Mắt Cố Nguỵ đỏ ngầu. Sao cậu ta dám chứ, sao cậu ta dám dùng khuôn mặt giống hệt Trần Vũ nói chuyện với anh

Gương mặt này anh yêu biết bao nhiêu, thì bây giờ lại muốn hủy hoại nó bấy nhiêu

Vương Kiệt không xứng có được gương mặt này.

Anh điên cuồng tấn công từ hai phía vào mặt Vương Kiệt, giống như làm thế có thể làm hỏng nó, hủy đi đôi mắt quen thuộc lại lạnh lùng kia, hủy đi đôi môi anh đã từng hôn lên ấy.

Người ta thường nói đánh người không đánh mặt, đánh vào mặt chính là sự sỉ nhục lớn nhất, Vương Kiệt chỉ hơi kinh ngạc, ánh mắt lại lập tức lóe lên tia tức giận.

Cậu túm chặt lấy cổ Cố Ngụy, kéo anh xuống, đè dưới người mình. Hai người điên cuồng vật lộn một chỗ trên giường, tiếng thở mang theo sự giận dữ xen lẫn với thanh âm trầm thấp, giống như hai con sư tử đang tranh giành lãnh thổ.

Vương Kiệt giữ chặt cổ Cố Ngụy không buông, kéo hai tay đang vùng vẫy của anh áp trụ lên đỉnh đầu, gầm gừ từng tiếng một

"Đây là cơ hội cuối cùng tôi cho anh, tốt nhất anh đừng có khiêu khích tôi."

Cố Ngụy giận đỏ người, cảm giác nghẹt thở dồn lên não lấy đi chút lý trí cuối cùng của anh, anh căn bản không nghe thấy Vương Kiệt nói gì, suy nghĩ duy nhất lúc này còn nhận biết được chính là phải phát tiết tất cả những đau khổ anh phải chịu đựng ra.

Anh đạp mạnh vào bụng Vương Kiệt, cậu kêu lên một tiếng, ngã nhào xuống thảm trải sàn.

Cố Ngụy ước chừng với lấy đèn bàn ném về phía Vương Kiệt vẫn còn đang ôm bụng ngồi dưới đất, cậu khéo léo nghiêng đầu tránh, chiếc đèn lao về phía sau thủy tinh vỡ vụn.

Những mảnh thủy tinh vung vãi khắp nơi, Cố Ngụy vẫn nhấc chân lên muốn đạp cậu, nhưng đôi chân nhỏ lại bị một bàn tay to lớn ngăn lại, mạnh mẽ đẩy xuống đất, tây trang của Vương Kiệt xộc xệch, khuy áo đứt phăng ra, rơi tứ tung, để lộ ra cơ ngực cường tráng đang phập phồng nhấp nhô

"Anh điên à!"

Đúng, Cố Ngụy điên rồi, tất cả những cảm xúc kiềm chế suốt năm năm nay chưa bao giờ bùng phát ghê gớm đến vậy, ánh mắt anh mơ hồ, không biết là nước mắt hay máu nóng dính dớp, anh nằm trên mặt đất phát ra những tiếng rên rít giống như muông thú

Anh thật sự hận thấu tâm can tất cả mọi thứ lúc này, anh hận việc phải thăm dò đối phương, anh hận sự sỉ nhục của Vương Kiệt, cũng hận cả sự vô dụng của bản thân.

Cuộc vật lộn của hai bên vẫn không có dấu hiệu dừng lại, tất cả những đồ đạc có thể dùng được đều trở thành vũ khí tấn công đối phương.

—--

Tiếng động lớn đã nhanh chóng khiến nhân viên trên trên du thuyền để ý

"Quý khách có nghe thấy tôi nói không? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Xin anh hãy mở cửa phòng!"

Tiếng gõ cửa bất ngờ ngày càng dồn dập, nhanh chóng đưa hai người đang đỏ mắt đánh nhau trở về thực tại

Vương Kiệt thở hổn hển đẩy Cố Ngụy vẫn còn đang giơ cao nắm đấm, ném cho anh một ánh mắt cảnh cáo

"Anh vẫn còn muốn mất thể diện hả?"

Cố Ngụy bị cậu đẩy lên sàn nhà, những mảnh thủy tinh lạnh lẽo sượt qua cánh tay, lúc này anh mới bình tĩnh trở lại. Anh đánh nhau với người ta, chính là đánh nhau với đối tác của nhà họ Phương, chuyện này tuyệt đối không thể để nhân viên khách sạn truyền tới tai Phương Chính Quốc được.

Vương Kiệt thấy anh không động tay động chân nữa mới đứng dậy chuẩn bị mở cửa

Cố Ngụy chăm chú nhìn theo bóng lưng thản nhiên của Vương Kiệt, rồi nhìn đống hỗn độn xung quanh, ngọn lửa trong người lại lần nữa bùng lên

Dựa vào cái gì chứ, dựa vào đâu mà anh đau đớn đến chết đi được mà Vương Kiệt vẫn có thể bình tĩnh như vậy.

Giống như tất cả những việc anh làm, trong mắt cậu, thực sự chỉ giống như những hành động khiêu khích đầy ngu ngốc, không có chút ý nghĩa nào. Cố tình gây sự giống như mèo con bị áp chế dưới móng vuốt của báo săn.

Ngọn lửa tưởng chừng đã dập tắt lại bùng lên không cần bất cứ một chất kích thích nào, chỉ một trận gió nhẹ thổi qua kéo lại tất cả sự tức giận của Cố Ngụy, anh mạnh mẽ đứng dậy, lao về phía Vương Kiệt

Nắm đấm mãnh liệt vẫn chưa tới mục tiêu, Vương Kiệt đã như có gắn camera ở sau lưng, kịp thời ngăn lại nắm đấm của anh, kéo anh ngã đập lưng xuống đất .

Sau đó cậu cũng ngã xuống theo quán tính, chóp mũi hai người cọ xát vào nhau.

Cố Ngụy nhất thời bất động, một tiếng nổ vang lên trong đầu.

Động tác này quá giống với Trần Vũ dùng trên sàn boxing lúc trước, dễ dàng đánh bại anh ngã lăn trên mặt đất, vị trí cánh tay bảo vệ đầu cũng không sai chút nào.

Cố Ngụy mở to mắt, anh hoàn toàn không tỉnh táo được trước màn động tác giống hệt Trần Vũ này.

Tư thế ngả lưng này sinh động như nước chảy mây bay, không hề có một chút do dự nào, đây chính là phản ứng theo bản năng của Vương Kiệt

So với Trần Vũ trong trí nhớ của anh thì hoàn toàn trùng khớp.

Sự rung động khác thường trong lòng bắt đầu chạy toán loạn, thậm chí Cố Ngụy còn quên mất phản kháng, anh nhìn sâu vào mắt Vương Kiệt, cảm xúc cuồn cuộn như muốn nhấn chìm cả hai.

Tại sao cứ phải vào lúc anh đã hoàn toàn buông bỏ suy nghĩ Vương Kiệt chính là Trần Vũ, cậu lại làm ra động tác giống hệt như vậy.

Vương Kiệt sững sờ, đây hoàn toàn là bản năng của cơ thể, cậu cũng không kịp suy nghĩ, mọi chuyện đã thành ra thế này rồi.

Hai người chăm chú nhìn nhau, cố gắng đọc hiểu cảm xúc vô cùng phức tạp trong mắt đối phương.

Lúc này, tiếng động ở cửa vang lên, nhân viên từ bên ngoài sốt ruột xông vào

Cảnh tượng trong phòng khiến cho tất cả mọi người bị dọa một phen.

Căn phòng view biển xa hoa đã bị phá tan tành, khắp nơi đều là những mảnh thủy tinh vụn vỡ, mà hai người đang nằm trên mặt đất lại vô cùng khó hiểu.

Hình như là đang đánh nhau, bởi vì trên người họ đều có vết thương

Nhưng cũng không giống đang đánh nhau lắm, bởi vì hai người một trên một dưới đè lên nhau, mà người ở phía trên còn đang giúp người phía dưới bảo vệ đầu.

Càng không thể không nhắc đến đó chính là người ở phía dưới kia chỉ mặc một chiếc áo tắm, vạt trước bung ra để lộ dáng người thon gầy, viền quần lót màu đen bên dưới thoắt ẩn thoắt hiện

"Ai cho các người vào đây!" Vương Kiệt lạnh lùng quát

Bộ mặt nhân viên khách sạn trông vô cùng khó coi, ngượng ngùng đáp "Quý, quý khách, tiếng đánh nhau của hai người đã khiến hàng xóm bị dọa sợ."

Cố Ngụy cảm thấy ngại vô cùng, tất cả những cảm xúc căm phẫn cùng  rung động mới vừa rồi đều bị sự ngại ngùng này cuốn trôi.

Anh lạnh lùng nói với Vương Kiệt

"Đứng dậy!"

Vương Kiệt ngây người, lúc này mới ý thức được động tác của hai người mờ ám thế nào, cậu hơi lùi lại phía sau.

Cố Ngụy lạnh nhạt kéo lại áo choàng tắm, chậm rãi đứng dậy, sắc mặt nặng nề âm u đến mức có thể trút nước xuống.

"Tôi đi nhầm phòng, cứ nghĩ cậu ta là trộm."

Nhân viên khách sạn còn đang nghi hoặc vò đầu bứt tai, Cố Ngụy không cho cậu ta cơ hội hỏi thêm gì nữa, anh đứng dậy lập tức đi ra ngoài, cũng không nhìn Vương Kiệt lấy một cái, chỉ còn giọng nói như gió thoảng mây bay

"Làm phiền cậu Vương rồi."

Cho tới tận lúc du thuyền quay trở về địa điểm xuất phát, Cố Ngụy cũng không hề bước chân ra khỏi cửa.

Anh kéo hết rèm cửa sổ lại, không để một tia sáng nào lọt vào, anh chìm vào giấc ngủ sâu trong bóng đen tối mịt.

Thời gian gần đây anh quá mệt mỏi, cơ thể gần như bị rút mòn sức lực, có quá nhiều chuyện phải suy nghĩ, giống như một hũ vại đầy bị niêm phong chỉ trực trào ra, cả người trong trạng thái dồn nén không thể nào nghỉ ngơi.

Tay bị thương, toàn thân chỗ nào cũng là vết thương, lòng bàn tay không biết đã bị mảnh thủy tinh cứa rách từ khi nào.

Không quá sâu, nhưng bởi vì trời nóng, sợ băng bó quá chặt dễ bị nhiễm trùng, mỗi một lần cử động lại rách ra đau vô cùng.

Nhưng mà hiện tại, không còn ai nói với anh, bàn tay của bác sĩ Cố rất quý giá, phải bảo vệ cho thật tốt. Thế nên Cố Ngụy mặc kệ vết thương, còn mình thì ngủ đến không biết trời đất là gì.

Lúc tỉnh lại, kéo rèm cửa sổ ra, anh cũng không biết là ngày hay đêm. Phương Tri Hữu từ ngoài bước vào, nhìn người ở trên giường, thở dài

"Lại ngủ cả một ngày."

"Mấy giờ rồi?" Cố Ngụy khàn khàn cất giọng

"Sáu giờ tối, anh dậy ăn cơm đi."

Cố Ngụy đỡ lấy cái đầu đau nhức "Không muốn ăn."

"Ăn một chút thôi, nghe lời em." Phương Tri Hữu kéo anh dậy "Anh nhìn anh xem, đánh nhau với người ta, mà không gọi em tới giúp, lại tự làm mình bị thương."

Cố Ngụy không chống lại được, chậm rì bò dậy từ trên giường

"Còn gọi cậu giúp để bố cậu biết tôi đánh nhau với đối tác à , ông ấy chắc chắn cũng đấm cậu một trận cho mà xem."

Chuyện Cố Ngụy đánh Vương Kiệt khiến cả du thuyền ầm ĩ cả lên, căn bản không thể che đậy được, Cố Ngụy liền bịa ra là mình uống say đi nhầm phòng, sau khi phát hiện không mở được cửa bèn sống chết muốn vào, cuối cùng xảy ra xung đột với người ở trong là Vương Kiệt

Cũng may Phương Chính Quốc vẫn giữ lại thể diện cho Cố Ngụy, Vương Kiệt cũng nói bọn họ uống say nên mới kích động như vậy, chuyện này cứ thế bị lấp liếm cho qua.

Thế nhưng chỉ có Cố Ngụy và Vương Kiệt biết, mọi thứ vẫn chưa kết thúc ở đây đâu.

"Em mà sợ cậu ta đánh ư?" Phương Tri Hữu lấy lòng Cố Ngụy "Em chỉ sợ anh bị bắt nạt thôi."

Cố Ngụy đẩy cậu ta ra, tự mình uống một ngụm canh

"Ai bắt nạt ai còn chưa biết đâu,  shh......."

Mới cầm thìa lên mà tay anh đã đau, Cố Ngụy không nhịn được kêu lên

Phương Tri Hữu vô cùng đau lòng, vội vã lại gần xem vết thương của anh, miệng trách móc

"Anh đấy, không biết chăm sóc vết thương tốt một chút, em thấy nó sưng lên rồi đây này. Anh đợi một chút, em gọi bác sĩ mang thuốc tới cho anh."

Cố Ngụy bật cười "Tôi là bác sĩ đấy."

"Anh là bác sĩ đến chính mình cũng không chữa bệnh cho tốt." Phương Tri Hữu nói xong liền ra ngoài gọi điện thoại

Cố Ngụy lười nói lại cậu ta, tùy ý để cậu ta xếp đặt, anh dùng tay trái uống canh cũng không gặp cản trở gì.

Phía bên kia Phương Tri Hữu nói một thôi một hồi qua điện thoại

".......Đúng vậy, anh mau tới đây xem sao, tiện mang cả chút thuốc theo nữa.......Được, được. Đúng rồi......Không phải, đừng dùng Amox.....Anh ấy bị dị ứng......Còn lại anh tự xem rồi xử lý đi......Ừm, cho anh mười phút......"

Xoảng-------------------------

Cuộc điện thoại vẫn chưa kết thúc, chiếc thìa trong tay Cố Ngụy đã rơi xuống, phát ra âm thanh chói tai

Phương Tri Hữu lập tức ngắt điện thoại, lo lắng đi tới

"Cố Ngụy, sao thế? Vết thương của anh đau lắm à?"

Cố Ngụy ngồi trước bàn ăn, vẻ mặt khó hiểu, giọng run run

".......Cậu vừa mới nói, tôi dị ứng cái gì?"

Phương Tri Hữu hơi khó hiểu "Amoxicillin đó, bên trong không phải có Penicillin sao, chút chuyện nhỏ này em cũng biết mà."

Mặc dù Phương Tri Hữu "nắm cày không thạo", chỉ là cậu ấm công tử biết tiêu tiền, nhưng tốt xấu gì thì gia sản cũng là công ty chế tạo dược liệu, thế nên kiến thức nền móng ít nhiều cũng biết đôi chút.

Cố Ngụy nhìn cậu ta chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, giọng điệu lạnh lẽo

"Ai nói cho cậu biết?"

"Lần trước anh bị sốt phải nhập viện, em nghe thấy bác sĩ nói, không được cho anh dùng Penicillin vì anh bị dị ứng."

Sắc mặt Cố Ngụy vô cùng khó coi, Phương Tri Hữu cau mày, lo lắng xoa xoa trán anh

"Anh sao vậy?"

Nhịp tim Cố Ngụy bắt đầu đập loạn, từng chút từng chút một nảy lên, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực

Từ trước đến nay anh chưa từng nói với bất kỳ ai anh bị dị ứng Penicillin, bởi vì anh là bác sĩ, cho dù là bị sốt hay cảm cúm anh cũng tự mình uống thuốc, không cần thiết lấy số đăng ký, hiển nhiên không có cơ hội nói với ai về tiền sử dị ứng của mình.

Chỉ duy nhất trong một lần hôn mê, được đưa vào bệnh viện. Chính là lần ở cùng với Vương Kiệt trong câu lạc bộ khi đó.

Sau khi tỉnh lại, anh không thấy trong đơn thuốc của mình có Penicillin, anh cho rằng đó là trùng hợp, bác sĩ đã không dùng nó.

Vả lại anh cũng biết, không phải vì họ làm test lẩy da nên mới khẳng định anh bị dị ứng

Anh làm test lẩy da, sẽ xuất hiện kết quả phản ứng âm tính giả

Hồi còn nhỏ, vì làm test thử không có phản ứng gì, nên mới yên tâm dùng thuốc, không ngờ lúc truyền nước, cả người lại xuất hiện dị ứng, khi ấy anh mới biết mình bị dị ứng Penicillin.

Vậy suy cho cùng, không phải trùng hợp, cũng không phải được làm test thử, thì bác sĩ làm sao biết được anh bị dị ứng Penicillin chứ?

Khả năng duy nhất là lúc anh hôn mê trên xe cứu thương, đã có người nói trước với nhân viên cứu hộ về tiền sử dị ứng của anh.

Hỏi thăm về tiền sử dị ứng là thao tác theo thông lệ mà nhân viên cứu hộ phải hỏi bệnh nhân

Mà hôm đó, Cố Ngụy đang hôn mê.

Tim Cố Ngụy đập dữ dội, một suy nghĩ bắt đầu sinh sôi nảy nở trong tiềm thức của anh.

Bí mật này của anh, chỉ có Trần Vũ biết.

Hơn nữa, người có khuôn mặt giống Trần Vũ kia, vừa vặn thích hợp nhất là người có thể đưa anh lên xe cứu thương.

Thế giới này, liệu có sự trùng hợp đến vậy sao?

------------

Cô gái vắt vẻo ôm trên người, hương nước hoa nồng đậm, mang theo mùi son phấn dày đặc, mái tóc đen được uốn xoăn đang uyển chuyển quấn lấy cánh tay của Vương Kiệt

Cơ thể đè thấp xuống, cái đùi mịn màng không ngừng cọ sát vào hạ thân Vương Kiệt

"Vương tổng ~ Tối nay để em ở với anh đi."

Vương Kiệt không kiêng nể kéo ả ta ra giữ khoảng cách, móng tay vuông vức được sơn đỏ, thò vào túi áo cậu, lấy ra chiếc thẻ phòng

Mép thẻ bén nhọn xẹt qua yết hầu Vương Kiệt, người đàn bà dùng ánh mắt quyến rũ

"Đừng từ chối em."

Tít---------

Cảnh cửa bị đẩy ra, cô gái vừa ngả vào cậu vừa bước vào trong, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua đôi môi đỏ thắm, cánh môi lập tức nhiễm nước, dáng vẻ rõ là một cô gái có kỹ năng ve vãn điêu luyện.

"Anh.....anh Cố?"

Căn phòng hướng biển ở tầng trên cùng được nhà họ Phương dùng làm nơi chiêu đãi đặc biệt, rèm cửa mỏng manh thoáng có thể che chắn, mà người đang dựa vào lan can của ban công vừa hay lại là Cố Ngụy.

Anh đứng ở ban công, tay vịn lấy lan can, gió biển đêm hiu hiu thổi,  nhè nhẹ xuyên qua lọn tóc trên trán anh. Chiếc áo sơ mi đặt may ôm lấy vòng eo mảnh mai, cổ áo được mở đến cúc thứ hai, lộ ra cần cổ thon gầy cùng hầu kết gợi cảm, cổ áo lỏng lỏng lẻo lẻo, bầu trời sao trĩu xuống mặt biển đang ở ngay sau lưng anh, cả người đẹp như tranh vẽ, trông vừa lười nhác lại đầy gợi cảm

Cười lên một cái, điêu đứng lòng người

"Chào buổi tối, Vương tổng."

Mi tâm Vương Kiệt cau lại "Anh Cố lại đi nhầm phòng sao?"

Cố Ngụy nhìn cậu, ánh mắt tĩnh mịch, không nhìn rõ cảm xúc, khóe môi khẽ cong lên

"Lần này thì không phải, tôi đặc biệt tới để gặp cậu."

Vẻ mặt Vương Kiệt phức tạp, cậu cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi trong ánh mắt Cố Ngụy

Cố Ngụy của trước đây vẫn luôn thăm dò, cho dù tức giận cũng thể hiện rõ không tự lượng sức mình

Nhưng Cố Ngụy lúc này, giống như một con hồ ly thành tinh, không chút kiêng dè đi khiêu khích con mồi, từ trên xuống dưới đều tỏ ra không hề sợ hãi

Vương Kiệt cười khẩy, ôm lấy vai người đàn bà bên cạnh, ám muội ngửi mùi hương phát ra từ trên người ả ta

"Anh Cố thấy đấy, bây giờ tôi không được tiện cho lắm."

Không phải Cố Ngụy không sợ hãi, mà là chiều hôm nay, anh đột nhiên nghĩ thông một số chuyện

Cái gì mà dấu vân tay chứ, thứ mà bọn họ gọi là DNA chẳng qua đều là chứng cứ có thể tùy ý bóp méo được

Chỉ có bản thân anh mới là dấu vết chân chính duy nhất được Trần Vũ lưu lại trên thế gian này.

Chết có thể mang theo thân xác, có thể mang đi dấu vân tay, có thể lấy đi chứng cứ sống của cậu.

Với Cố Ngụy thì khác, chỉ cần cậu chưa chết, thì anh chính là chứng cứ sống mà Trần Vũ yêu nhất trên đời này.

Cố Ngụy mệt rồi, anh đã không còn muốn dùng những số liệu lạnh băng kia nữa, lấy dấu vân tay để đối chiếu, để xác nhận người trước mặt rốt cuộc là ai, quả thật là nực cười

Anh chỉ cần dựa vào chính mình để xác định

Anh,  chính là người có thể giám định tốt nhất.

Cố Ngụy lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ nhanh chóng tản ra trong không trung, anh đang cười, chỉ là trong nụ cười ấy mang theo sự yêu kiều quỷ dị, anh nhìn bọn họ một nam một nữ ở cạnh nhau, nhẹ nhàng nói

"Vậy Vương tổng cứ tiếp tục, tôi đứng xem."

Vương Kiệt không ngờ Cố Ngụy lại không chút kiêng nể, ánh mắt híp lại trong làn khói mờ ảo, giống như thật sự nghiêm túc chuẩn bị quan sát

"Thì ra bisexual còn có sở thích như vậy?"

Cố Ngụy cười nhạt, chỉ tiếc là những lời này đã không còn làm tổn thương anh được nữa rồi, anh nghiêng đầu nói

"Đúng vậy, tôi chính là biến thái, không được ngủ cùng với Vương tổng, liền muốn mở mang kiến thức, đứng xem Vương tổng uy phong ở trên giường, cũng sẽ không bị thiệt."

Người phụ nữ trong lòng Vương Kiệt run lên, giọng cũng run theo "Chuyện này....."

Hai người liên tục "so chiêu" khiến cho nữ minh tinh ở giữa sợ hãi đến độ chân tay run lên, không biết phải làm gì, ả ta cảm thấy mình mới chính là chiến trường của hai người họ, bị gạt phắt sang một bên

"Ra ngoài." Đúng lúc ả ta xoắn xuýt cả lên, Vương Kiệt buông ả ra, giọng nói lạnh lùng, sắc bén như dao

Người đàn bà vội vàng rời khỏi đó, cô ta biết Vương Kiệt không nói rõ là ai, nhưng người nên đi chắc chắn là mình.

Cô ta không dám đắc tội với Vương tổng, cũng không dám đắc tối với cố vấn của nhà họ Phương

"Chà, Vương tổng không cho xem, có phải là sợ bị tôi phát hiện....." Cố Ngụy hơi ngừng lại, lười biếng nghiêng nghiêng đầu giống như một chú mèo con.

"Cậu không thể."

Không có một người đàn ông nào có thể ngồi yên chịu đựng sự khiêu khích này

Vương Kiệt từng bước đi về phía Cố Ngụy, ánh mắt sắc lạnh giống như dã thú đang chăm chú nhìn con mồi

"Tôi nhớ mình đã từng nói với anh, lần trước chính là cơ hội cuối cùng tôi cho anh."

"Nhớ chứ."

"Thế nên lần này, tôi sẽ không bỏ qua đâu."

Cố Ngụy vẫn cười "Cậu tính không bỏ qua cho tôi thế nào đây?"

Vương Kiệt nhìn anh, cậu cũng cười, hai người đối diện nhau, giống như ân cần gửi lời hỏi thăm

"Anh Cố thấy tiêu đề 'Bác sĩ nổi tiếng ngã xuống du thuyền ngoài ý muốn' thế nào?"

Đối tác làm ăn với nhà họ Phương có kẻ nào là tốt đẹp, Vương Kiệt nhìn anh giống như một vật đã chết.

'Ngoài ý muốn', 'du thuyền', 'biển lớn', quả thật là một phương thức giết người rất tốt.

"Tôi thấy không tồi đâu." Cố Ngụy nhẹ nhàng nói, trong mắt không nhìn ra một chút sợ hãi nào, trái lại anh còn liếm môi hùa theo

"Nhớ bảo phóng viên viết là 'Bác sĩ nổi tiếng đẹp trai nhất' nhé."

Nói xong, một làn gió biển thổi qua, hệt như thật sự muốn cuốn thân thể anh lao xuống.

Cố Ngụy ngả người về phía sau

Dứt khoát, thản nhiên, giống như cá chuồn bơi lặn trên mặt nước

"Anh điên rồi!"

Cả người anh đã hơn nửa hướng về phía biển

Thứ duy nhất giúp Vương Kiệt giữ được Cố Ngụy lại chính là chiếc cà vạt

Đôi tay dùng lực mạnh đến nỗi chiếc cà vạt của Cố Ngụy bị nhàu nát

Thân người Cố Ngụy lơ lửng giữa không trung, chỉ còn cà vạt chống đỡ, thế nhưng anh dường như không sợ một chút nào

"Không phải cậu sẽ không bỏ qua cho tôi sao?"

"......."

"Vậy cậu buông tay đi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com