TruyenHHH.com

Vu Cam Co Tung Nhat Ai Kinh Nien Trans

Cố Ngụy phát sốt rồi.

Anh dầm mưa suốt một đêm, thể xác và tinh thần đều đã mệt mỏi không thể chịu nổi, cả người nóng hầm hập như lửa đốt, đầu óc quay cuồng hỗn loạn, toàn là hiện lên những câu chuyện đã qua về Trần Vũ

Anh nhớ tới ánh mặt trời chói chang ở Mandalay, nhớ tới ánh đèn neon ở quán trọ nhỏ, nhớ tới hương thơm ngào ngạt của đóa hoa hồng trước cửa bệnh viện, nhớ tới những tiếng thở hổn hển trên sàn boxing, rất rất nhiều chuyện, tất cả giống như những mảnh thủy tinh vỡ vụn xuyên vào tâm trí anh, phủi đi tất cả những vết máu trên cơ thể.

Cuối cùng, là khuôn mặt lạnh lùng băng giá ấy nhìn về phía anh

Cố Ngụy lập tức bị làm cho khiếp sợ mà tỉnh lại, anh ngồi trên giường thở gấp gáp, bốn phía xung quanh đều một mực yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ còn lại mỗi anh trên thế giới này.

Anh cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng cởi bỏ xuống sức lực, giống như một con cá bị ném lên bờ sắp chết, vừa ướt vừa dính thoi thóp từng hơi thở

Lúc này chuông điện thoại reo lên, Cố Ngụy nghe máy, đầu bên kia là giọng nói rất vui vẻ của Phương Tri Hữu

"Bảo bối, nhớ em không?"

"Ừm." Cố Ngụy không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ đáp lại một tiếng ngắn ngủn.

"Lạnh nhạt quá đấy, anh sao thế? Giọng khàn nữa, bị bệnh rồi à?" Phương Tri Hữu liên tục hỏi

Cố Ngụy không dám nói mình bị bệnh, bởi vì anh biết tính Phương Tri Hữu, cậu ta mà biết anh bị bệnh chắc chắn sẽ chống nạng từ bệnh viện tới tìm anh

"Không có, hôm nay được nghỉ phép, ngủ cả ngày nên hơi khát."

Phương Tri Hữu lúc này mới nói

"Vậy bảo bối mau uống nước đi, haiz......bệnh viện nhàm chán quá, thật muốn anh tới ngủ cùng em."

Phương Tri Hữu ở đầu bên kia bắt đầu lảm nhảm

" Cố Cố, em rất nhớ anh, rất nhớ, rất nhớ, em muốn tới tìm anh......"

"Đừng làm loạn nữa." Cố Ngụy không thay đổi sắc mặt, nhét hai viên thuốc hạ sốt vào trong miệng, uống một ngụm nước "Anh dưỡng bệnh cho tốt."

Từ lâu Phương Tri Hữu đã biết Cố Ngụy là kiểu người ngoài mặt thì mềm mỏng, chuyện gì cũng thuận theo người khác, nhưng một khi đã chạm đến giới hạn mà Cố Ngụy không muốn làm, Cố Ngụy sẽ cứng rắn hơn bất cứ ai, nên chỉ có thể bắt đầu lẩm bẩm làm nũng "Cố Cố......"

Phương Tri Hữu nhỏ hơn Cố Ngụy 5 tuổi, cũng là con trai cả của Phương gia, được người trong nhà yêu quý cưng chiều, từ nhỏ đã nghịch ngợm, rất biết kiếm chuyện, chỉ cần gặp rắc rối là sẽ làm nũng

Về điểm này, những năm gần đây cũng phát huy rất nhuần nhuyễn lên người Cố Ngụy.

Đúng như dự đoán, giọng nói của Cố Ngụy đã dịu dàng hơn

"Đừng nũng nịu nữa, ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai tôi tới thăm cậu."

"Được." Phương Tri Hữu hôn chụt một cái vào điện thoại, hài lòng tắt điện thoại.

Cố Ngụy nhìn điện thoại trầm lặng một lát, không quay trở về giường, mà quay người đi vào phòng tắm

Anh biết mình vẫn còn sốt, nhưng anh không thể không tỉnh táo, tối nay anh vẫn còn chuyện quan trọng phải làm.

Tắm xong, vừa lúc đồng hồ trên tường điểm mười giờ tối, chưa đầy hai giây sau, tiếng chuông từ trong phòng sách vang lên.

Cố Ngụy đi vào, lấy ra một chiếc điện thoại kiểu cũ từ tầng thấp nhất của phòng sách, thiết kế đơn giản cùng với màu sắc cũ kỹ đủ để nói lên đây là một chiếc điện thoại vô cùng cổ.

Điện thoại không có tên hiển thị, chỉ hiện số điện thoại không tên gọi tới

Cố Ngụy bắt máy, âm thanh trong điện thoại rất lạnh lẽo, giống như máy móc không chứa đựng một chút tình cảm nào

"Người Phương Chính Quốc phái đi đã đến câu lạc bộ, tín hiệu từ máy nghe trộm bị cắt đứt rồi."

"Tôi biết rồi." Giọng Cố Ngụy bình tĩnh đáp lại "Để tôi tới xem."

Lúc Cố Ngụy đến câu lạc bộ là mười rưỡi, người quản lý ra đón, Cố Ngụy chỉ nói muốn đặt một phòng cho bạn bè đón sinh nhật.

"Anh Cố, hôm nay tổng giám đốc Hứa cũng ở đây, anh có muốn qua chào hỏi một chút không?"

Tổng giám đốc Hứa là chỗ thân cận của Phương Chính Quốc - bố Phương Tri Hữu.

Câu lạc bộ này cũng là sản nghiệp của Phương gia, Cố Ngụy biết hôm nay tổng giám đốc Hứa sẽ tới, anh đến gặp gỡ tình cờ nhưng thực ra muốn làm rõ, khách hàng mới gần đây Phương Chính Quốc thần thần bí bí qua lại rốt cuộc là ai.

Có thể để Phương Chính Quốc đích thân phái người thân cận tới tiếp đón, chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.

Cố Ngụy mỉm cười "Trùng hợp quá, vậy tôi qua chào hỏi một lát."

Quản lý dẫn anh tới cửa phòng VIP, Cố Ngụy đẩy cửa ra, trong làn sương mù lượn lờ, anh liếc mắt một cái đã nhìn thấy người kia.

Ngồi giữa người đàn ông trung niên bụng phệ chân tay to mập, là một thân hình mặc Tây âu màu đỏ sậm, phối hợp với cà vạt màu đen, chiếc cà vạt tinh xảo kẹp lên một viên kim cương lóng lánh, cả người dựa vào sofa, trên tay cầm ly rượu, nhìn lướt qua vô cùng phong lưu gợi cảm

Cố Ngụy đứng như trời trồng, anh không hề nghĩ tới người đó lại là cậu.

Tổng giám Hứa nhìn thấy anh, ánh mắt xoẹt qua một tia nghi hoặc

"Anh Cố, sao lại tới đây?"

Cố Ngụy rất khó khăn mới điều chỉnh được giọng nói mới mở miệng

"Có người bạn đón sinh nhật, nên nhờ tôi đặt giúp một phòng."

Lý do rất hợp tình hợp lý, bọn họ lui tới câu lạc bộ đều theo chế độ hội viên, phí hội viên một năm cao tới mức làm người ta sợ hãi, có rất nhiều dịch vụ vui chơi, công tác bảo mật vô cùng tốt. Có một số người không vào được nhưng lại muốn trải nghiệm một lần, hay một số người thích ra ngoài thể hiện bản thân đều sẽ nhờ người quen đặt phòng hộ.

Tổng giám đốc Hứa lúc này mới thả lỏng một chút "Ồ, thì ra là thế, tôi đang chiêu đãi tổng giám đốc Vương." " Vương tổng, đây là cố vấn của công ty chúng tôi, Cố Ngụy, Bác sĩ Cố. Cố tiên sinh đây là tổng giám đốc Vương."

Cố Ngụy không biết mình đã đi vào phòng như thế nào, khoảng cách từ cửa ra vào đến sofa không tới hai mét, nhưng anh cảm thấy mỗi bước chân đều như có đá đè nặng, anh bước từng bước về phía người có khuôn mặt quen thuộc không thể quen thuộc hơn được kia nữa.

Sau đó anh thấy khuôn mặt ấy nở một nụ cười quen thuộc:

"Lại gặp nhau rồi."

Lại gặp nhau rồi.

Lại.

Chỉ bốn chữ ngắn ngủn cũng khiến toàn thân Cố Ngụy run rẩy, anh biết đối phương muốn nhắc tới lần đầu tiên gặp mặt ở cửa khách sạn

Nhưng bốn chữ này, lại thốt ra từ miệng người có khuôn mặt giống người anh yêu đã chết vào năm năm trước, hoàn toàn là một loại chấn động khác lạ

Giống như Trần Vũ chưa từng rời khỏi nơi đây, thời gian như quay ngược trở lại lúc hai người mới quen nhau, Trần Vũ nằm trên giường bệnh, để Cố Ngụy mạnh mẽ xuống làm công tác chăm sóc giường bệnh, sau đó cười với anh nói

Lại gặp nhau rồi, bác sĩ Cố.

Cổ họng Cố Ngụy khản đặc, chầm chậm run rẩy nắm lấy cánh tay đang đưa ra

"Cố Ngụy."

"Tôi là Vương Kiệt."

Một cái tên hoàn toàn xa lạ.

Cố Ngụy sốt nhưng ngón tay lại vô cùng lạnh, khiến cho bàn tay của Vương Kiệt càng rõ hơn sự nóng bỏng.

Rõ ràng có thể thấy sự xuất hiện của Cố Ngụy khiến cho Hứa tổng bất ngờ không kịp chuẩn bị, nhưng hôm nay vốn dĩ chỉ đến tiếp xúc qua lại, hắn chỉ phụ trách tiếp đãi ông lớn này chu đáo, xét kỹ thì bàn chuyện hợp tác cũng chưa tới lượt hắn.

Vậy nên hắn gọi mấy cô gái xinh đẹp trắng trẻo bồi bàn tới phục vụ, đa số các cô gái đều ngồi cạnh bên Vương Kiệt rót rượu cho cậu ta.

Vương Kiệt không từ chối bất cứ ai, hai bên trái phải, mỗi bên đều ôm lấy một người, ngẩng mặt lên nhìn Cố Ngụy đang đứng một chỗ, đột nhiên bật cười

"Bác sĩ Cố, tới đây ngồi."

Cố Ngụy sững sờ, đầu óc anh lúc này đều trở nên mông lung, hai ngày nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra, đến mức anh không tiêu hóa kịp.

Anh trầm mặc một lát rồi vẫn ngồi xuống.

Các cô gái ngồi thành từng nhóm, hương nước hoa nồng nặc lọt mùi mũi Cố Ngụy, người đẹp bên cạnh cũng rất nhanh nhẹn, cầm một ly rượu kính anh

"Anh trai, uống một ngụm nào."

Bộ ngực giả cọ sát vào cánh tay đang run lên của Cố Ngụy

Cố Ngụy như đứng đống lửa như ngồi đống rơm, Vương Kiệt ngồi ở bên bỗng cười, vỗ một cái vào cái đùi trắng trẻo của cô gái ra vẻ nịnh bợ

"Đừng có làm như vậy, bác sĩ Cố có thể là hoa đã có chủ."

Giọng điệu trêu chọc, nhưng lại nghe không rõ tâm tình bên trong.

Tim Cố Ngụy rơi lộp bộp, ngước mắt nhìn, thấy Vương Kiệt đang cười với anh

"Thật ngại quá, tôi có thói quen điều tra kỹ lưỡng người của đối tác, đã mạo phạm rồi."

Những lời này nói ra rất thẳng thắn lại mang theo phép lịch sự, cũng xem là chuyện ngại ngùng vô sỉ, đối phương lại nói ra rất uy tín danh dự.

Cả người Cố Ngụy đều không ổn nữa, lời của Vương Kiệt thật ra rất bình thường, nhưng anh lại cảm thấy rất châm biếm, chuyện giữa anh và Phương Tri Hữu không hề bí mật, nhưng từ miệng đối phương nói ra, lại có vẻ như là đang chê bai.

"Nói không đúng." Lúc này Vương Kiệt mở lời "Tôi tự phạt một ly vậy."

Nói xong, chạm vào chiếc cốc trên tay Cố Ngụy, sau đó một hơi uống cạn.

Cố Ngụy nhìn cậu ngửa đầu uống rượu, chiếc cổ kéo dài thành một đường cong, yết hầu chuyển động lên xuống, để lộ ra ngụm rượu chảy trong cổ họng đang trôi xuống dưới

Anh bỗng nhiên như bị ma xui quỷ khiến nói ra một câu

"Cậu với một người bạn tôi quen biết......rất giống nhau."

Anh không biết tại sao mình lại tự nhiên nói ra câu này, cũng có thể do sốt đến mơ hồ, cũng có thể đo góc nghiêng này với người trong ký ức hoàn toàn trùng khớp đến từng chi tiết

Vương Kiệt nghe xong liền cười, con ngươi híp lại, không hề kiêng nể quét trên người Cố Ngụy

"Nếu như tôi quen biết một người xinh đẹp như bác sĩ Cố, tôi nhất định sẽ nhớ rõ, chỉ tiếc là......tôi không có chút ấn tượng nào."

Cậu dùng hai từ "xinh đẹp" để hình dung Cố Ngụy, giọng điệu nhẹ nhàng khiêu khích, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Cố Ngụy

Loại hành động không chút lịch sự này, khiến Cố Ngụy hít sâu một hơi, mới có thể áp chế được kích động muốn mắng cậu

"Có điều....."

Lúc này, Vương Kiệt đột nhiên cúi đầu ghé sát vào anh

"Nếu đây là nghệ thuật bắt chuyện của bác sĩ Cố, không thể không nói là rất có tác dụng."

Toàn thân Cố Ngụy lạnh buốt

Vương Kiệt vẫn đang cười

"Nhưng, tôi không thích món ăn của người khác, tôi càng thích....món ăn thế này hơn."

Nói xong, cậu ta ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô gái, vùi vào cần cổ tinh tế nhẵn nhụi của ả ta.

-------Ầm

Cố Ngụy có thể cảm nhận được sự phẫn nộ tất cả đều đang dâng trào lên. Trong tai bắt đầu vang lên những tiếng ong ong liên tục.

Sao có thể chứ?

Người như vậy, sao lại có thể có khuôn mặt giống hệt với Trần Vũ chứ? Trêu đùa anh, sỉ nhục anh, chơi đùa với người phụ nữ khác trước mặt anh.

Móng tay Cố Ngụy găm sâu vào da thịt, cho dù bác sĩ luôn phải cắt ngắn móng tay, nhưng khi dùng sức vẫn có thể làm chảy máu.

Lồng ngực anh kịch liệt phập phồng, cả người vì tức giận mà phát hỏa, mặt cũng đỏ hết cả lên

"Bác sĩ Cố, cậu sao thế?" Tổng giám đốc Hứa phát hiện ra sự khác thường của anh.

Sự xa hoa thối nát đồi trụy trong căn phòng vẫn tiếp tục, tiếng nói cười hòa lẫn trong tiếng nhạc bùng nổ, trên bàn trà còn có mấy cô gái mặc bikini mảnh khảnh đang nhảy múa.

Thế nhưng Cố Ngụy chẳng nghe thấy gì hết, cũng không cảm nhận được điều gì, đầu óc anh như nổ ầm ầm, cuối cùng dùng lực nâng cả người đứng dậy

"Không có gì, tôi uống nhiều rồi, tôi trở về trước đây."

Nói xong, không đợi người trong phòng kịp phản ứng, anh vội vã rời đi, bước chân càng ngày càng nhanh, thậm chí đến cuối cùng anh thấy mình như đang chạy.

Anh đang bỏ chạy

Anh không có cách nào đối diện với khuôn mặt đó, còn nói với anh những câu từ ghê tởm.

Dọc đường đi anh ngả nghiêng lảo đảo đụng vào không ít người, nhưng anh không hề dừng lại, anh chỉ có duy nhất một suy nghĩ trong đầu lúc này, đó là bỏ chạy

Anh muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, ngay lập tức!

Nếu như còn không đi, anh thật sự sắp không thở nổi nữa.

Anh xông ra tới cửa, mạnh mẽ đẩy cánh cửa thủy tinh nặng nề ra, bầu không khí lạnh lẽo bên ngoài thốc vào người anh

Cố Ngụy khom lưng xuống, chống vào đầu gối, bắt đầu thở hổn hển từng hơi lớn

Toàn thân anh ướt đẫm, là mồ hôi chảy ra lúc bị bệnh, cũng là mồ hôi sau khi vận động.

Còn có một dòng chất lỏng chảy ra trong đôi mắt anh, không thể đè nén nổi nữa tới lúc này chỉ trực trào ra.

Rất khó khăn mới tỉnh táo trở lại được, toàn thân anh đều đang run rẩy, sắc mặt trắng bệnh, anh ngồi xổm bên đường, lấy ra một điếu thuốc.

Trước đây anh chưa bao giờ hút thuốc, anh là một bác sĩ, anh biết rõ thứ này có chứa nicotin, ngoại trừ mang lại chút mê man trong tức khắc và đốt chút thời gian, thì còn lại chỉ có độc đối với cơ thể.

Nhưng từ lúc Trần Vũ rời đi, anh đã bắt đầu hút thuốc rồi.

Anh cứ hết điếu này đến điếu khác, cuối cùng rút đến nửa bao, anh cảm thấy phổi của mình đều đang đau nhức, anh ngẩn ngơ nhìn ánh đèn bên đường, ánh mắt càng ngày càng trở nên mơ hồ.

Lúc sắp ngất đi, âm thanh ngắn ngủn vừa vặn kéo anh trở về lại hiện thực.

Anh cúi đầu xuống, chiếc điện cũ hiện lên hai chữ đơn giản

[Thế nào?]

Cố Ngụy nhìn vào màn hình rất lâu, mới nhớ ra mục đích của chuyến đi ngày hôm nay, nhanh chóng trả lời lại

[Là Vương Kiệt. Sự tình rất phức tạp, gặp rồi nói]

Anh không muốn nói chuyện này qua điện thoại, câu chuyện quá mức kinh hãi này anh cần phải cẩn thận sắp xếp lại dòng suy nghĩ.

Bỗng nhiên, một suy nghĩ như tia chớp lóe lên trong đầu Cố Ngụy

Anh nhớ tới dáng vẻ cầm ly rượu của Vương Kiệt.

Trên ly rượu chắc chắn có lưu lại dấu vân tay.

Nhịp tim anh lại bắt đầu đập nhanh, trong mắt hiện lên tia phấn khởi khó hiểu.

Cứ như vậy, anh quay trở lại xe, chăm chú chờ đợi ở trước cửa câu lạc bộ.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, một giờ đồng hồ trôi qua, vào lúc anh sắp không chống đỡ được cơn buồn ngủ, tổng giám đốc Hứa đã đi ra.

Chỉ có mỗi mình hắn.

Anh biết, hôm nay tổng giám đốc Hứa chắc chắn sẽ đưa một cô gái tới hầu hạ Vương Kiệt

Cố Ngụy nhìn theo hắn gọi xe rời đi, rồi mới xuống xe đi vào câu lạc bộ.

Lúc ngày người trong phòng giải trí của câu lạc bộ đã thưa thớt dần, suy cho cùng đến giờ này, người tới đây chỉ có ôm người đẹp đi lên lầu ở phòng dành cho khách mà thôi.

Cố Ngụy nhìn thấy nhân viên vệ sinh quét dọn từng phòng một, anh tăng tốc một bước, anh nhất định phải tìm bằng được chiếc cốc Vương Kiệt từng dùng qua lúc trước

Anh mạnh mẽ đẩy cánh cửa của căn phòng khi nãy ra, một màn hiện ra trong phòng lại một lần nữa khiến anh chôn chân tại chỗ.

Tiếc nhạc điếc tai trong căn phòng đã ngừng lại, ánh đèn mê ảo vẫn tiếp tục xoay chuyển.

Trong màu sắc lộng lẫy đó, trên chiếc sofa bằng da, chiếc váy đỏ như máu của người đàn bà bị vén lên tới tận eo, chiếc mông trắng nõn mặc chiếc quần lót chữ T vểnh lên

Trên đó là một đôi tay lớn, đang dùng lực nắn bóp, cô gái ngồi phía trên, thân dưới cọ sát vào chiếc quần đang cởi ra của người đàn ông, mái tóc xoăn như rong biển rủ xuống phía sau lộ ra da thịt trắng ngần.

Cứ như vậy kiều diễm chơi đùa, đổi lại là bình thường, Cố Ngụy sẽ hoảng hốt rời đi

Nhưng người đàn ông đó......có khuôn mặt cực kỳ giống Trần Vũ.

Cố Ngụy như bị làm phép, cả người cứng ngắc, không thể động đậy.

Tiếng cửa mở làm kinh động tới người trên sofa, người đàn bà hơi lùi lại, người ở trong hoàn cảnh này, tự nhiên cũng gặp qua rất nhiều tình cảnh này, nên không chút tránh né cười với Cố Ngụy

Bên môi Vương Kiệt còn lưu lại vết son môi của phụ nữ, cười lên một cái không thể phong lưu hơn

"Sao bác sĩ Cố quay lại thế?"

"......." Cố Ngụy không nói được lời nào

"Đến......chơi cùng sao?"

Cố Ngụy chăm chú nhìn cậu, anh có ý định tìm lại một chút vết tích mà anh quen thuộc trên gương mặt này

Không có, không có một chút nào hết.

Trần Vũ sẽ không nhìn anh như vậy, sao có thể nhìn anh một cách lạnh nhạt xa cách đến vậy chứ.

Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc ly vẫn chưa bị lấy đi mất kia, anh không ngừng nhắc bản thân phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.

Anh vẫn còn có chuyện chưa làm xong.

Anh không thể giải thích nổi, nhưng anh biết, anh không thể để lộ ra chút dấu vết nào trước khuôn mặt quen thuộc này.

Vì thế Cố Ngụy hít sâu một hơi, nghiêng đầu cười

"Đúng vậy, thế nào hả? Không chào đón tôi sao?"

Người trên sofa hơi dừng lại, cô gái hơi mỉm cười

"Cố thiếu, các anh thế này, người ta sẽ rất mệt đó......"

Nói đi nói lại thì chính là muốn được thêm tiền mà thôi.

Cố Ngụy cười "Tổng giám đốc Vương của cô vẫn có thể khiến cô thiệt thòi mà , đúng không, tổng giám đốc Vương?"

Người được gọi là tổng giám đốc Vương nhìn anh, ánh mắt thâm thúy, hai người nhìn nhau, cuối cùng cậu chỉ cười

"Thì ra bác sĩ Cố là bisexual à......"

Giọng nói nhè nhẹ kia, lại như sấm dội vào bên tai Cố Ngụy

Anh rất khó khăn mới bình tĩnh được trở lại, sự phẫn nộ lại một lần nữa bùng lên.

Lần này, lửa giận bốc lên không cách nào kiềm chế lại, anh cầm lấy bình rượu bên cạnh ném về phía Vương Kiệt

"Cậu con mẹ nó nói ai chứ!"

Người đàn bà hét lên một tiếng, toàn bộ rượu chưa uống hết đều bắn tung tóe lên người Vương Kiệt

Lúc này, Cố Ngụy dùng toàn bộ sức lực, sự tức giận không thể đè nén lại, làm lu mờ đi lý trí trong anh, cũng loại bỏ đi sự trấn tĩnh cuối cùng của anh

Phẫn nộ đến cực hạn, lại dùng hết sức mà ném, khiến cơ thể đang phát sốt của anh, dội ngược lại phản ứng mãnh liệt nhất

Còn chưa mắng người xong, trước mắt Cố Ngụy đã đen kịt, anh ngã thật mạnh xuống đất

Trong cơn mê man, anh nhìn thấy một ánh mắt đau đớn hoảng sợ

Ánh mắt ấy, giống với Trần Vũ của anh biết bao.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com