TruyenHHH.com

Vtrans Vegaspete Vip Special Side Story

-Pete-

Cái ngày mà mọi thứ trong cuộc đời mỗi người đều thay đổi. Ngày đó mọi cảm xúc của tôi bắt đầu bùng phát, những gì tôi đã giữ cho riêng mình suốt bao nhiêu ngày, đó là khoảnh khắc tôi bắt đầu trút bỏ nó.

Cuộc đối đầu giữa hai bên gia tộc quá kinh hoàng. Chính gia và thứ gia, đã luôn đối đầu với nhau trong công việc làm ăn, cũng như trong sinh hoạt hàng ngày, mọi thứ đều là một cuộc cạnh tranh vô tận và vô lý.

Tuy nhiên, trong ngày đối đầu mọi thứ lại khác, những tình huống diễn ra có phần bất ngờ cho mọi người. Đột ngột, sợ hãi, hoảng sợ, những cảm xúc này tăng lên trong lòng tôi.

Tôi đã cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình mọi lúc, cố gắng hỗ trợ Porsche bằng mọi cách cần thiết. Tuy nhiên, vào khoảnh khắc tôi cố gắng bảo vệ người anh và người bạn của mình, một thứ gì đó trong tôi bắt đầu trỗi dậy, những cảm xúc mà tôi đã kìm nén bắt đầu bộc phát. Tôi đang hoảng loạn, tôi chết lặng, đang chiến đấu, đột nhiên tôi nhìn lên và thấy anh ấy.

Vegas vừa đến đã bị bao vây bởi đám vệ sĩ. Tim tôi đập loạn xạ một cách khó tả, cứ như muốn nổ tung trong lồng ngực của chính mình. Sự thật là tôi biết rằng tôi đã cố gắng lừa dối bản thân mình trong suốt thời gian qua, nhưng tôi không còn có thể phủ nhận được rằng tôi thích anh ấy đến nhường nào.

Người đó là chủ nhân của cả con người tôi, trong lòng tôi cảm xúc không ngừng tuôn trào. Suốt thời gian qua tôi chỉ tập trung vào công việc của mình, cũng như anh ấy phải hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Chúng tôi vẫn chưa có đủ can đảm để đối mặt với vấn đề của mình hoặc ít nhất tôi thích nó theo cách đó. Lúc này anh ấy đang ở trước mặt tôi, tôi biết rằng anh ấy đang nhìn tôi, bởi vì tôi có thể cảm nhận được ánh mắt ấy nhìn tôi, điều này khiến trái tim tôi càng thêm băn khoăn. Nhưng tôi phải giữ vững lập trường và không được tỏ ra yếu đuối trước mặt anh ấy.

Đột nhiên, sự hỗn loạn trở nên tồi tệ hơn, khi ông Korn và ông Kan bắt đầu khuấy động chuyện trong quá khứ. Sự thật là tôi thực sự không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi chắc chắn một điều, đó là về bố mẹ của Porsche. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó hẳn là về cuộc điều tra mà Porsche đang tiến hành, nguyên nhân gây ra vấn đề giữa nó và cậu Kinn. Tôi biết lúc đó Porsche đã nhờ đến sự giúp đỡ của tôi, tôi đã cố gắng giúp nó, nhưng tinh thần và thể chất của tôi lúc đó không ổn chút nào.

Giữa đêm tối giông bão này, mưa không ngớt, cuộc đối đầu giữa hai gia đình càng trở nên khó khăn hơn, một khi cuộc thảo luận giữa hai anh em dừng lại, tinh thần của mọi người đều trở nên tồi tệ. Đột nhiên, các đợt súng bắt đầu, trong đó cả hai nhóm đều được bảo vệ bởi các vệ sĩ.

Bang bang bang bang!

Giữa trận chiến đang diễn ra, tôi bắt đầu chuẩn bị nhắm và bắn tất cả các mục tiêu có thể có trong thứ gia. Tuy nhiên, tình hình trở nên hơi kỳ lạ, khiến cho tôi tò mò, vì tất cả bọn họ bắt đầu phớt lờ tôi.

Bụp bụp bụp.

"Tới đây ..."

"Cái gì ?!" giữa những cú đấm và đá, tôi quay lại, nhìn mọi người chạy tới bên cạnh mình.

Điều này thật quá kỳ lạ, tôi là phó vệ sĩ đứng đầu của chính gia, tôi thậm chí còn là trưởng vệ sĩ của cậu Khun mà mọi người ở đây đều phớt lờ tôi. "Đồ khốn! Chúng mày không thể bỏ qua tao được! Chúng mày sẽ thấy tao có thể làm gì với cái đám máu bùn* tụi mày."

(*Mudblood: xuất phất từ truyện Harry Potter, đây là từ khiếm nhã của những phù thủy thượng đẳng xấu xí dùng để gọi các phù thủy có xuất thân muggle – bố mẹ hoặc một trong hai là người không có phép thuật, hơi khó hiểu sao Pete lại dùng từ này)

"Thực sự, không thể chịu đựng tất cả những điều này! Tao không thể cho phép"

Mọi người đều phớt lờ sự hiện diện của tôi, vì vậy tôi buộc phải tấn công trước. Bằng cách quan sát tình hình, tôi có thể thấy một trong những vệ sĩ của thứ gia đã tóm được Arm như thế nào. Tôi không thể cho phép điều đó, vì vậy tôi sử dụng tất cả sức mạnh của mình và đi đến giải cứu nó và tóm cổ thằng đó để tách ra khỏi Arm.

"Để đó cho tao, mày bảo vệ cậu Khun để cậu ấy có thể ra khỏi đây", tôi dùng hết sức giữ người đàn ông kia lại, nhưng thời gian càng trôi qua, sự phấn khích và khó chịu của tôi càng tăng lên, bởi vì tôi nhận thấy rằng người vệ sĩ này chỉ đang cố gắng trốn thoát mà không có ý định tấn công tôi.

Chắc hẳn ai cũng nghĩ rằng tôi yếu đuối vì tính cách của tôi đây mà, nhưng tôi là một người mạnh mẽ, rất có khả năng chiến đấu. Sau Porsche, tôi là vệ sĩ có kỹ năng phòng thủ tốt nhất!

Đột nhiên mọi thứ trong tâm trí tôi bị phá hủy, cậu Kinn đang chĩa súng vào đầu Vegas. Lúc này tâm trí và trái tim tôi giật mình, toàn thân đau nhức, tôi thực sự chán nản khi chứng kiến cảnh tượng tàn khốc như vậy, dù tôi biết rằng cậu Kinn, cậu ấy sẽ không bao giờ xua đuổi được Vegas, mặc cho mọi thứ rằng anh ấy là một phần của gia đình, nhưng dù vậy tôi không thể không sợ hãi.

"Anh hai, cứ giết tôi đi! Anh để lại cái gì cho những người khác đây?"

"Đi chết đi!"

Khi quan sát cảnh đó, cơ thể tôi không thể kiểm soát được nữa và chạy đến chỗ họ đang đứng. Vegas, tôi đã giữ anh ấy với một lực mạnh đến nỗi cả hai chúng tôi đều ngã xuống đất.

"Đủ rồi!!" Đột nhiên, cảm xúc của tôi bùng nổ và tôi bắt đầu đánh vào mặt Vegas. Tôi tức điên lên, tôi chỉ có thể hận anh, bởi vì tôi ghét những gì anh đã trở thành, tôi ghét cái cách anh đã hư hỏng và đối xử với tôi. Tôi không nghĩ mình có thể chịu đựng được nữa.

"Pete ...!", Những cú đánh của tôi liên tục dội vào mặt anh ấy khiến Vegas không kịp nói. Tôi phải để cho tất cả cơn thịnh nộ và tức giận mà tôi đã kìm nén được bộc phát ngay lập tức.

"Tên khốn! Tất cả những chuyện này đều là lỗi của anh!"

"Pete! Bình tĩnh đi! Làm ơn có nghe anh nói được không? Anh xin lỗi!" Vegas nắm lấy vai tôi, kéo tôi ra khỏi anh ấy, "Tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi!"

Nhưng tôi cố gắng không nghe lời anh ấy dùng hết sức để buông anh ấy ra. Nó thực sự làm tôi kinh tởm, tôi không muốn Vegas ở gần mình.

"Vegas, để cho tôi đi đi."

"Pete, làm sao vậy? Có ai đó đã cố gắng tấn công em sao?" Vegas nhìn tôi ngạc nhiên, lo lắng, vì vậy, trong một giây, một khoảnh khắc nhỏ nhất tôi đã bị ánh mắt của anh ấy bắt gặp, khi tôi trực tiếp nhìn thấy ánh mắt ấy. Đột nhiên, tất cả sự bình thản của tôi bốc hơi, trái tim tôi đập trên bờ vực của sự sụp đổ, khi tôi nhớ rằng đây là người đã làm tổn thương tôi rất nhiều, nhưng cũng chính anh ấy là người tôi yêu rất nhiều.

"Vegas, buông tôi ra!" Tôi mất sức trong giây lát, và tôi gần như gục ngã. Khoảnh khắc đó đã cho Vegas cơ hội để xoay chuyển tình thế của tôi, kìm chặt tôi lại.

"Pete ... anh ... anh yêu em!" Vegas đè toàn bộ cơ thể lên người tôi, không cho tôi cử động, mắt anh ấy dán chặt vào tôi. Sau đó anh ấy đưa mắt sang quan sát mọi người xung quanh, kể cả bố mình.

"Đi thôi!"

"Pete, hôm nay anh có thể chết dưới tay của chính gia, nhưng .... nếu anh có thể chọn kẻ sẽ kết liễu anh, anh chỉ ước người làm điều đó là em. Chỉ có em thôi."

Khi tôi nghe những lời nói vô lý đó, tôi lấy một động lực lớn, hất Vegas xuống đất. Tôi nắm chặt cổ anh ấy và kìm anh ấy lại, lật ngược tình thế.

"Anh đang nói những điều ngu ngốc gì vậy ?! Anh thật sự muốn chết sao ?!" Tôi đã hét lên.

Một cảm xúc tuôn trào trong tôi, tôi có nổi cáu, tức giận và đau đớn. Nghe tin Vegas muốn chết khiến trái tim tôi rung động, khiến nó càng đau hơn.

"Anh sẽ không chịu nữa, Pete. Nếu em muốn anh chết, anh sẽ chết," Vegas nói và giọng anh nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc.

Tôi thực sự đầy tức giận, vì vậy tôi chỉ có thể dùng hết sức lực của mình để làm tổn thương anh ta. Không nghi ngờ gì nữa, tôi đã làm tổn thương anh ấy rất nhiều, nhưng anh ấy không hề tỏ ra tức giận hay nổi điên. Anh ấy cũng không đánh lại.

"Đủ rồi!! Nói cái gì vậy hả?" Tôi nắm chặt tay và hướng nó về phía mặt Vegas, nhưng ngay khi nhìn thấy ánh mắt của anh ấy, toàn thân tôi yếu ớt, nên tôi chỉ có thể chệch nắm đấm đi và đập mạnh xuống đất, cạnh mặt Vegas.

"Tại sao ?! Tại sao ?! Tại sao ?!" Tôi đập mạnh vào nền đất nhiều lần, mạnh đến mức tôi bắt đầu chảy máu.

"Pete! Dừng lại ... Pete! Dừng lại !! Em đang làm tổn thương chính mình đấy!" Vegas cố gắng ngăn chặn nắm đấm của tôi, nhưng tôi không thể và anh ấy không thể, vì vậy anh ấy đã sử dụng tất cả sức mạnh của mình để ngăn bằng được tôi lại.

"Dừng lại !!", Vegas hét lớn, nắm lấy cổ tay tôi. "Pete, tại sao em lại làm thế này ...? Đừng làm như vậy nữa. Em có bị đau như ngày hôm đó không ...?"

Khi tôi lắng nghe những lời của Vegas, từng chút một, cảm xúc bị kìm nén của tôi bắt đầu bộc lộ ra ngoài hoàn toàn, nỗi đau, nỗi thống khổ, sự hối hận, tức giận mà tôi dành cho những gì tôi đã trở thành, tất cả đều bộc phát ra bên ngoài.

Tôi rời khỏi Vegas ngay lập tức, ném anh ấy sang một bên. Đột nhiên, tôi nghe thấy mọi thứ xung quanh mình một lần nữa, tiếng mọi người va vào nhau, tiếng rơi xuống đất, cuộc tranh cãi giữa ông Korn và ông Kan. Vegas tiếp tục tập trung vào tôi, giống như cách tôi chú ý thấy anh ấy nhìn chằm chằm vào cha mình.

Hết lần này đến lần khác, P'Chan tiếp cận ông Kan với vũ khí, Vegas nhanh chóng bật dậy khỏi mặt đất chạy đến bảo vệ ông.

Trong khoảnh khắc đó, tôi đã kịp phản ứng, tôi giữ Vegas bằng hai tay, ngăn anh ấy chạy về phía cha mình.

"Pete ...", Vegas thì thầm và nói tên tôi. Vẻ mặt anh khó hiểu, nhưng tôi vẫn giữ chặt anh để giữ anh nằm trên mặt đất, nhưng anh di chuyển rất mạnh khiến tôi không thể nào ngăn cản được. Đột nhiên, anh ấy bắt đầu mất kiểm soát. Tôi thấy cách anh ấy dùng sức siết chặt quai hàm, trong khi anh nhìn tôi đầy vẻ bất cần, cả trăm người muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ hướng ánh mắt của mình về nơi bố anh ta đang đứng.

"Nếu em phải chọn hôm nay ... em sẽ chọn ai?" Vegas hỏi tôi

Nhưng ánh mắt đau đớn của anh ấy càng làm tôi bối rối.

Trong một lúc, tôi bị phân tâm bởi câu hỏi của anh ấy, Vegas thoát khỏi sự kìm kẹp của tôi, lao nhanh đến chỗ ông Kan đang đứng.

"Vegas!" Tôi vội bật dậy chạy theo anh, trong đầu hỗn loạn. Trước hết tôi phải bảo vệ Vegas và chính gia. Thứ hai ... tôi quá sợ rằng Vegas sẽ bị thương.

'Tôi nên làm gì? Tôi có nên trở thành kẻ phản bội? Liệu tôi có nên phản bội lại chính gia mà tôi hết mực yêu thương và trân trọng? Hay ... Tôi nên phản bội lại tình cảm của mình? '

Tôi đang cố gắng ngăn Vegas lại, khi tôi định nắm lấy cánh tay của anh ấy, đột nhiên, mọi thứ dừng lại, có một sự im lặng lớn ở nơi đây. Điều mà tôi không bao giờ có thể tưởng tượng được, lại đang xảy ra vào lúc này. Porsche đang chĩa súng vào đầu ông Korn.

Tôi đã cố gắng tìm hiểu tình hình, nhưng tôi thực sự không biết điều gì sẽ xảy ra, liệu Porsche có thực sự làm vậy không? Hình ảnh của ông Kan ngày càng xấu đi. Nhưng tôi cũng có thể thấy nỗi đau giữa ba con người này, ông Korn, ông Kan và Porsche mỗi khi nhắc đến tên mẹ của Porsche.

Đôi mắt của ông Kan đầy đau đớn, người đàn ông mạnh mẽ và không thể lay chuyển đó bắt đầu sụp đổ, một cách đáng sợ. Vegas, anh ấy trông hoàn toàn bối rối, mặc dù luôn nhắc đi nhắc lại rằng anh ấy ghét bố mình, nhưng sâu thẳm trong trái tim anh ấy vẫn luôn giữ tình yêu lớn lao dành cho ông.

Nhìn vào tình hình của Vegas, tôi muốn hỏi anh ấy, 'Hiện tại anh cảm thấy thế nào?' Dù có dạy dỗ khắt khe đến đâu thì đứa trẻ nào cũng phải xót xa khi chứng kiến cảnh bố mình khóc lóc, suy sụp như thế.

"Honey, anh xin lỗi, anh thực sự xin lỗi," ông Kan nói giọng khàn khàn.

(*Lưu ý: Honey là mẹ của Porsche)

Vào lúc đó mọi thứ lại hỗn loạn, khi ông Kan giật vũ khí từ một trong những vệ sĩ và chĩa vào ông Korn. Từ giây này sang giây khác, P'Chan tấn công khiến toàn bộ trận chiến bắt đầu lại.

"Đến nhà kính!" ông Korn hét lớn, tất cả vệ sĩ của thứ gia chạy đến giúp Kan, bao gồm cả Vegas, nhưng đã quá muộn. Nhà kính đã bị chặn từ bên trong,

"Đập vỡ nó đi !!", Vegas cố gắng phá vỡ nó.

Sau một khắc, vệ sĩ của chính gia tiếp tục đi tới. Bây giờ họ được dẫn dắt bởi cậu Kim và cuộc chiến lại bắt đầu.

"Đừng cử động, nếu không tôi sẽ bắn!" cậu Kim dày giọng nói, khiến người của thứ gia phải bội phục.

"Vậy ... bây giờ tôi có thể ra ngoài được không? Hiện tại mọi chuyện đã kết thúc rồi." Giọng của cậu Khun vang lên rất lớn, nhưng không ai chú ý đến, kể cả cậu Kim.

"Bỏ vũ khí xuống, ngay bây giờ! Và giơ tay lên!", Vệ sĩ của thứ gia làm theo mệnh lệnh của cậu Kim.

Lúc này tôi vẫn đang ở cạnh Vegas, điều này có phần khó chịu khi cậu Kim nhìn tôi, vì tôi có thể cảm thấy một áp lực mạnh mẽ trong ánh nhìn của cậu ấy. Vegas sững người, đầu dựa vào cửa, chờ đợi điều gì đó xảy ra. Đột nhiên, những tia buồn thoáng qua trên khuôn mặt anh ấy, kèm theo những cảm xúc mà tôi đã đoán biết được.

Cảm xúc mà anh ấy thể hiện bây giờ cũng giống như những cảm xúc mà tôi đã thấy trên khuôn mặt anh ấy vào ngày anh ấy nhốt tôi. Con quỷ của Vegas đã trở lại ....

"..."

Đột nhiên tôi phản ứng lại, chộp lấy súng và chĩa vào Vegas từ phía sau. Bây giờ tôi nghĩ về nó, 'Cái cách súng của tôi nhắm vào lưng anh ấy, tôi thực sự thích nó.'

Vegas thậm chí còn không nhìn tôi, người duy nhất có thể phản ứng lúc này là cậu Khun đang khua khoắng rất vui vẻ.

Tôi hoàn toàn nhớ ngày đó khi Vegas đánh tôi và nhốt tôi lại. Tôi có thể nhớ từng vết thương, từng lời nói thậm tệ và từng hành vi ngược đãi mà anh ấy đã gây ra cho tôi, tất cả những ký ức không tốt đó. Nhưng khoảnh khắc mắt tôi quan sát khuôn mặt, nụ cười của anh ấy, những hình ảnh đó bắt đầu trôi qua.

Đối phó với tính cách của Vegas là một sự tra tấn liên tục, khoảnh khắc anh ấy thất vọng về nhà, mọi thứ thay đổi, anh ấy có thể chuyển từ tức giận sang đau đớn trong một giây. Anh luôn nhắc đi nhắc lại rằng không có ai yêu mình, sống như vậy sẽ khó khăn như thế nào, cô đơn và bị bỏ rơi. Từng ấy ngày anh ấy giam giữ tôi, tôi có thể nghe và cảm nhận được những cảm xúc chân thật xuất phát từ trái tim anh.

Lúc ban đầu, khi anh ấy nhốt tôi, tôi thường giả vờ là ổn với anh, để sống sót và cũng không phải đối mặt với cơn giận dữ của anh. Nhưng mỗi ngày tôi thức dậy với sự thất vọng rằng tôi là một tù nhân đơn giản không có lựa chọn nào khác ngoài việc sống sót. Nhưng khi ánh mắt anh ấy bắt đầu thay đổi, đột nhiên tôi có thể cảm thấy bình tĩnh hơn, từng chi tiết của anh ấy hay những lời đơn giản anh ấy nói đều khiến tôi cảm thấy thoải mái.

"Vegas?"

Trời vẫn mưa rất to, nhưng tôi vẫn nói thầm tên anh. Nhưng Vegas vẫn còn choáng váng, điều này khiến thần kinh và tâm trạng của tôi càng trở nên trầm trọng hơn.

"Anh có muốn ăn thứ gì đó không?" Tôi nuốt nước bọt xuống cổ họng.

Tôi biết rằng những gì tôi nói là một điều gì đó ngu ngốc và nguy hiểm, bởi vì nếu đó là Vegas mà tôi nhớ, không cần suy nghĩ anh ấy sẽ quay lại và đánh tôi. Vì vậy trong thâm tâm tôi chỉ có thể cầu mong anh ấy hiểu được những gì tôi đang làm .... 'Em chỉ mong anh bình tâm.' Không giống như những lần khác, tôi không giả vờ, tôi không mong đợi bất cứ điều gì được đáp lại, và tôi cũng không muốn lấy lòng tin của anh ấy. Tôi chỉ muốn anh ấy ổn.

Chợt anh mỉm cười ...

"Đói bụng chưa?" Vegas quay mặt lại, ở ngay trước mặt tôi, tôi có thể thấy anh ấy run như thế nào, vì toàn bộ cơ thể anh ướt sũng vì mưa.

"Ừ. Em đói, em ăn gì cũng được, không thành vấn đề." Tôi cắn chặt môi, không thể tin vào những gì mình đang nói. Ngay cả khi Vegas chạy đến và đánh tôi, tôi thực sự sẽ không quan tâm. Tôi chỉ có thể nghĩ rằng tôi muốn anh ấy ổn.

"Anh không thể nấu mì cho em bây giờ, Chờ một chút .... hãy kiên nhẫn," Vegas nói với vẻ lo lắng. Nhưng rồi, anh ấy quay mặt đi chỗ khác, thở dài, như thể anh ấy đã nhẹ nhõm hơn.

"Anh... Anh không muốn giống như trước đây." Anh ấy run giọng nói, dời đi tầm mắt nghiêng đầu.

"Tại sao?"

Nước mắt dày đặc bắt đầu chảy ra từ mắt anh, nước mắt chảy không ngừng trên gò má và hòa vào những giọt nước mưa rơi xuống anh.

"Anh đã nói với em một lần rồi Pete, ăn mì gói sẽ nhanh chóng giết chết em đấy, nhưng anh muốn em ở bên anh lâu dài Pete. Có thể em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, nhưng với anh chỉ cần em hạnh phúc là đủ và anh có thể nhìn em từ xa mỗi ngày. " Vegas thì thầm với giọng cầu xin và cúi đầu.

Trong những khoảnh khắc này, tôi có thể cảm nhận được rằng tất cả sự chân thành và giản dị của anh ấy được truyền sang tôi, nhưng cũng là nỗi thống khổ của anh ấy ...

Vegas lại đưa mắt nhìn ra cửa, mặc dù tấm kính quá dày không thể nhìn thấy gì bên trong. Hai tay anh ấy giữ chặt cánh cửa, như thể anh sẽ phá vỡ nó chỉ bằng một cú chạm. Thành thật mà nói, không ai trong chúng tôi ở đây có thể hiểu được những gì đang xảy ra ở đó. Nhưng, điều đó không liên quan lắm đến tôi, vì tất cả những gì tôi nghĩ là Vegas và những gì anh ấy đang cảm thấy vào lúc này.

Từ khi còn nhỏ, Vegas và ông Kan đã có những khoảng cách trong mối quan hệ của họ. Tuy nhiên, mối quan hệ cha con chỉ xuất hiện trong kinh doanh và trước mặt các nhà đầu tư của công ty. Họ không bao chịu điều chỉnh để kết nối như mối quan hệ của họ nên có. Họ chỉ giữ khoảng cách với nhau, không có cách tiếp cận để trò chuyện. Họ không bao giờ thể hiện cảm xúc của họ cho nhau.

Bang !!!

Một phát súng vang lên từ bên trong. Vegas bắt đầu lắc đầu và cúi đầu xuống, để che giấu cảm xúc của mình lâu hơn một chút. 'Chuyện gì đã xảy ra với ông Kan ..?' Ông ấy là thành viên duy nhất của thứ gia ở đó.

Những người còn lại đều tuyệt vọng khi nghe thấy tiếng động, bọn họ bắt đầu gục trên mặt đất. Vì tất cả mọi người đều đoán được số phận cuộc đời của ông Khan, dù cánh cửa nặng nề vẫn đóng chặt.

Vegas chậm rãi nói: "Bây giờ, tôi không còn gì cả. Tôi luôn hy vọng rằng sẽ có ngày ông ấy thừa nhận tôi. Giờ đây, tôi chắc chắn rằng ngày đó sẽ không bao giờ đến", Vegas chậm rãi nói khi nước mắt rơi trong tuyệt vọng.

Tâm trí của Vegas bắt đầu sụp đổ, sự ổn định của anh ấy bắt đầu tiêu tan. Bây giờ Vegas đã hoàn toàn bị phá hủy. Tôi cảm thấy bất lực, tay tôi đang cầm súng chĩa vào anh và anh thậm chí không phản ứng lại.

Đầu tiếp tục nhìn xuống đất, cả người như đông cứng. Đột nhiên, tôi cảm thấy mình yếu dần đi, cánh tay của tôi bắt đầu nặng hơn và nặng hơn, như thể kim loai của thứ vũ khí trên tay trở nên quá nặng.

Thứ vũ khí này, tôi không còn muốn cầm nó nữa. Tôi muốn ôm anh ấy, bao bọc anh ấy. Tôi muốn nhìn thấy anh ấy cười một lần nữa. Tôi muốn Vegas nhìn tôi và vui vì tôi ở bên cạnh anh ấy. Tôi muốn anh ấy có thể nhìn thấy trong mắt tôi rằng tôi yêu anh ấy, rằng tôi đang cùng anh ấy đau khổ. Tôi muốn anh biết ....

Tôi ngay lập tức rút vũ khí của mình ra khỏi lưng anh ta. Vegas hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại .. rõ ràng là đầu anh ấy rất đau.

"Ah!!" Vegas dường như không kìm nén được cảm xúc, bắt đầu đập mạnh tay vào cửa

"Bố!! Bố!!" Anh bắt đầu gọi bố mình, gào thét một cách tuyệt vọng, khuôn mặt ngập hết nước mắt hoặc có thể là nước mưa. Vegas ở trong một trạng thái hoàn toàn không cân bằng và mong manh, điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thấy. Tôi có thể cảm nhận được cảm xúc của anh ấy đang tăng vọt như thế nào, anh ấy đã bắt đầu trở thành một người đơn giản và mong manh như thế nào. Hình ảnh Vegas trong trạng thái này, lại khiến trái tim tôi như muốn sụp đổ, cảm giác thắt lại và cơn đau sẽ không ngừng tuôn ra, khiến trái tim tôi như thắt lại, đến mức đau đớn. Tại thời điểm này, Vegas thậm chí không thể đứng vững.

Một lúc sau, P'Chan mở cánh cửa nhà kính dày cộp, thứ hiện ra trước mặt mọi người ... là thi thể ông Kan nằm bất động trên mặt đất. Bên cạnh anh là ông Korn đang đứng như trời trồng.

Bạn cũng có thể thấy Porsche đứng vững và sẵn sàng, nhưng lại mang đến cho Vegas một cái nhìn đáng tiếc. Porsche không bao giờ muốn chuyện này kết thúc như thế này, bất chấp tất cả những gì Vegas đã gây ra cho anh.

Vegas chết lặng khi thấy hình ảnh hiện ra trước mắt. Xác chết của ông Kan ở trước mặt, anh chỉ có thể lắc đầu từ bên này sang bên kia vô tình trước thực tế tàn khốc. Người nằm đó chính là người bố vô tư của anh, người bố của anh - thủ phạm của hàng ngàn vết thương đè nén trong lòng Vegas. Nhưng bất chấp tất cả, Vegas khao khát được ông chấp nhận ... hơn thế nữa, anh luôn muốn có tình yêu của ông.

"Vegas !!"

Vegas quay lưng lại với hình ảnh đau lòng như vậy, lúc này ... không còn gì để làm ... thậm chí khóc cũng không thay đổi được cục diện. Dù tôi có gọi tên anh ấy lớn đến mức nào, Vegas vẫn đang sụp đổ, anh không thể thích ứng hay chấp nhận những gì đang xảy ra ở đó, càng không thể nghe thấy tiếng gọi của tôi.

Đột nhiên, Vegas chạy ra khỏi đó, tất cả thuộc hạ của anh ta từ thứ gia đều theo sau anh và đuổi theo anh. Toàn bộ bầu không khí trở nên tĩnh lặng sâu thẳm, chỉ có thể nghe thấy những tiếng khóc, đột nhiên cả người chúng tôi đều đối mặt với một sự trống rỗng không thể diễn tả được.

Ngay cả khi biết sự lựa chọn của mình cho đến thời điểm này, những lời về Vegas hôm nay vẫn dội qua đầu tôi. Đột nhiên bóng lưng của Vegas biến mất và anh ấy biến mất giữa hư không. Trời mưa to đến mức chẳng để tôi nhìn thấy gì cả.

Khi anh ấy tiếp tục, lời nói của anh ấy vang vọng trong đầu tôi, trái tim tôi bắt đầu sáng tỏ. Đột nhiên, tôi từ từ đưa tay lên trước ngực, nắm lấy cây trâm biểu thị là một thành viên trong chính và gỡ nó ra. Ngay bây giờ tôi đang đưa ra quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời mình. Tôi đang từ bỏ lòng trung thành với chính gia, nơi mà tôi luôn hết lòng và trung thành.

Tôi bắt đầu tìm kiếm người quan trọng nhất ở đó, người mà tôi mù quáng tin tưởng và kính trọng để trả lại biểu tượng quý giá này. Tôi sẽ không bao giờ quên lòng biết ơn của mình với ông và sự đánh giá cao mà ông đã cho tôi thấy trong suốt thời gian này. Tất cả lòng tốt của ông ấy đối với gia đình tôi, vì ông ấy luôn quan tâm đến cuộc sống của ông bà tôi. Tuy nhiên, giờ đây trái tim tôi đã tan nát, tôi không thể tiếp tục lừa dối mình nữa. Tôi phải chấp nhận tình cảm của mình. 'Tôi sẽ tiếp tục bao lâu trong nỗi thống khổ vô tận này?'

Tôi sẽ luôn kết thúc việc làm tổn thương bản thân hết lần này đến lần khác, bởi vì nếu tôi phải bảo vệ một bên, tôi sẽ tự làm tổn thương mình bằng cách làm tổn thương bên kia. Gia đình hai bên rất có ý nghĩa với tôi, tôi thực sự không thể làm tổn thương ai khác được.

Lần này, tôi để chính gia đi. Họ đã có những cấp dưới tài năng và trung thành như tôi. Nhưng Vegas không còn ai cả .... Tôi chắc chắn không cảm thấy thương hại anh ấy, tôi chỉ làm theo trái tim mình. Tôi chắc rằng nếu tôi ở lại đây không làm gì, trái tim tôi sẽ còn đau hơn thế nữa.

'Không di sản nào, không gia đình nào có giá trị bằng giá trị của sự lương thiện'

"Thưa ông chủ, tôi xin lỗi ...." Tôi đưa cho ông ấy chiếc trâm cài trên tay, chiếc trâm đã được trao cho tôi với sự tin tưởng và lòng trung thành. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng chính tôi sẽ là người đưa ra quyết định quan trọng là từ bỏ họ, đây là nỗi đau quá lớn mà tôi không thể cưỡng lại được. Nhưng sẽ khiến tôi đau đớn hơn nếu tôi không đi theo người đó. Người mà tôi thực sự yêu.

"Tôi xin từ chức" tôi nói chắc nịch. Tôi không biết ông ấy sẽ nghĩ gì về tôi, 'Liệu ông ấy có thất vọng về tôi không? Tôi không biết.' Nhưng tôi phải kiên trì và rút lui khỏi đây.

Mọi người xung quanh nhìn tôi mà không hiểu gì, nhưng ông ấy chỉ cười với tôi ...

"Đi chăm sóc cậu ấy đi."

Ông Korn luôn là một người lạnh lùng nhưng lại kín đáo khi đưa ra quyết định. Tôi cúi đầu và gật đầu. Sau đó tôi từ giã hiện trường, quay lưng lại với chức vụ trưởng vệ sĩ kiêm cận vệ của con trai cả chính gia. Những gì tôi đang để lại phía sau bây giờ là một chính gia bị tàn phá sa lầy trong nỗi đau của chính nó.

"Pete!" Cậu Khun đang hét tên tôi, âm thanh quen thuộc của giọng nói của cậu ấy văng vẳng bên tai tôi. Nó khiến tôi rùng mình, tôi không thể tưởng tượng được trạng thái của cậu ấy lúc này.

'Tôi xin lỗi nhưng tôi yêu anh ấy. Cậu chủ sẽ luôn là người quan trọng với tôi. Nhưng bây giờ cậu ấy có Arm và Pol, những người cũng yêu thương cậu ấy. Cậu chủ, cậu không cần phải có tôi nữa. Tôi yêu anh ấy, tôi hứa sẽ không bao giờ quên anh ấy dù chỉ một giây trong đời. Sự ấm áp của anh ấy và những khoảnh khắc chúng tôi sống cùng nhau chắc chắn là điều tuyệt vời nhất mà tôi có thể trải nghiệm .... '

"Vegas, Vegas!" Tôi bắt đầu la hét, khi thấy rằng Vegas vẫn tiếp tục bỏ đi.

Vegas bước vào một chiếc ô tô, không thèm nhìn lại. Anh khởi động xe và phóng đi, trong khi mưa và gió lớn vẫn không ngừng.

Tôi cố gắng đuổi theo anh ta, nhanh chóng lấy chìa khóa xe của chính gia rồi đi theo anh ấy, tăng tốc mà không cần lo lắng điều gì nữa. Trái tim tôi biết rằng cơn giận của anh ngày càng nhiều hơn.

'Pete ... anh xin lỗi. Ở lại với anh đi. Em có thể hứa với anh rằng anh sẽ không bao giờ rời xa anh không? '

Từ chữ Vegas nói vang lên trong đầu tôi, mọi thứ anh ấy làm với tôi đều không thể tha thứ được, tôi thậm chí không nên đuổi theo anh ấy. Nhưng ... Vegas là Vegas '.

Ban đầu là hết đau khổ này đến đau lòng khác. Anh ấy thực sự là một người rất tồi tệ, cho dù tôi vẫn chưa quên và rất đau đớn trước những tổn thương mà anh ấy đã gây ra cho tôi, tôi vẫn không thể nào buông bỏ được.

"Vegas. Em sẽ không để anh cảm thấy cô đơn nữa. Khỉ thật!" Chân tôi nhấn hết ga cố gắng theo kịp chiếc xe kia. Hai tay tôi nắm chặt, từ xa tôi có thể thấy Vegas đang cố thoát khỏi đây.

"Em ở đây này!! Anh đang làm cái quái gì vậy? Đồ khốn kiếp!" Tôi tiếp tục la hét bên trong xe, hy vọng rằng anh ấy có thể nghe thấy tất cả những gì tôi đang nói.

Tôi sợ hãi, kinh hãi, quá lo lắng về những gì sắp xảy ra. Vegas sẽ mang theo tất cả những điều này trong trái tim của mình trong suốt phần còn lại của cuộc đời.

Đường cao tốc quá trơn, mưa không ngớt khiến tôi càng lo lắng hơn, nhưng 'Tôi phải làm sao đây? Vegas không bao giờ cho tôi số điện thoại của anh ấy, vì vậy tôi thậm chí không thể gọi cho anh ấy.'

Vegas, làm ơn. Em đây.

Khi tôi chuẩn bị đến gần Vegas, một sự cố bất ngờ khiến tôi gần như mất trí. Một chiếc Sedan đã đến quá gần Vegas khiến anh ấy phải né nó và do đó anh ấy hoàn toàn mất kiểm soát chiếc xe của mình ...

Rầm !!! Bùm !!!

Đột nhiên, bên ngoài vang lên những âm thanh lớn. Chân tôi cố gắng dừng lại càng nhanh càng tốt. Tuy nhiên, điều kinh hoàng đã xảy ra ngay trước mắt tôi. Chiếc xe của Vegas bay qua không trung, rẽ trực diện, sau đó tông vào lề đường. Đầu óc tôi như rã rời, trong phút chốc mọi giác quan của tôi gần như biến mất hoàn toàn. Đầu óc tôi trống rỗng, thứ đang đập thình thịch bên trái lồng ngực dường như muốn đột ngột ngừng hoạt động.

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi chỉ có thể nghĩ rằng mình nên ra khỏi xe ngay lập tức để chạy đến giúp anh ấy. Đột nhiên, tôi bị một đám đông kéo lại. Miệng tôi không ngừng gào thét tên anh. Đèn nhiều màu nhấp nháy khắp nơi, mọi người ở đó cố gắng giữ tôi tránh xa hiện trường. Tôi không thể xử lý bất cứ điều gì, tôi chỉ muốn đến với anh ấy. Đột nhiên cơ thể tôi cảm thấy được bao phủ bởi đôi tay giữ tôi để không đuổi theo anh ấy.

Hơi lạnh bắt đầu phả vào người khiến tôi tỉnh lại. Khi tôi nhìn xung quanh, tôi đang ngồi trước phòng cấp cứu của bệnh viện.

"Vegas," tôi thì thầm tên anh ta.

Mặc dù tôi không thể cảm nhận được gì từ cơ thể mình, tôi chỉ có thể ước rằng anh ấy không sao. Tôi sợ rằng tôi không thể gặp lại anh ấy nữa.

"Này!!" Cho tôi vào !! "Tiếng kêu to thuộc về một đứa trẻ. Người đó lao thẳng vào phòng cấp cứu.

" Cậu Macau, cậu không vào được đâu. Cậu Maca ... ", Noph gọi tên thằng bé.

"Thôi đi, thả tôi ra ... Bỏ tôi ra! Buông tôi ra! Buông tôi ra! "

" Này, cậu Macau ... "

Macau bám vào cửa, mặt dán chặt vào tấm kính, giọng nói gọi anh trai của mình với tiếng nức nở lớn và không thể kiểm soát được.

"Cậu Macau, hãy ngồi xuống và chờ đợi. Cậu Macau, làm ơn. "Các thuộc hạ nói khi họ cố gắng đưa thằng bé ra khỏi cửa, nhưng điều đó không hiệu quả.

" Ai sẽ chăm sóc em bây giờ đây? Tỉnh lại đi!! Anh nhất định phải tỉnh lại !! Tỉnh lại đi .. anh cũng định bỏ rơi em sao? "

Đáng buồn là câu chuyện thương tâm của một cậu bé vừa mất đi người bố. Tệ hơn nữa, giờ đây số phận đang muốn cướp đi người anh trai của cậu, người duy nhất cậu còn lại trên thế giới này.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, tôi chỉ có thể đi bộ đến chỗ Maca, ở gần thằng bé tôi mới thấy được sự hoang tàn của. Những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt thằng bé, giống như của tôi. Nop quay lại nhìn tôi, từ từ thả Macau ra. Đột nhiên, anh ta lùi lại một bước và tránh xa tôi. Tôi quỳ trên mặt đất trước mặt Macau, ôm chân thằng bé , sau đó nó quay lại nhìn tôi, hoàn toàn bị sốc khi thấy hành động của tôi.

"cậu Macau không cần lo lắng. Vegas sẽ ổn thôi." - Tôi nói, nở một nụ cười tinh tế trên khuôn mặt. Nhìn thấy gương mặt anh tuấn ướt đẫm nước mắt, tôi vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng. Macau chỉ khóc, thằng bé khóc rất nhiều cho đến khi bất lực và cơ thể không còn sức chống cự nữa rồi ôm chầm lấy tôi.

"Đừng nói dối, sẽ thực sự ổn, đúng không?" Macau nói, đỡ cơ thể của mình bên cạnh tôi. Macau bây giờ cô đơn, cô đơn như Vegas trong suốt thời gian qua.

Quỳ gối trước Macau, đó là một lời hứa, một lời hứa rằng tôi sẽ ở bên thằng bé, cũng như với người đó, Vegas.

Hiện tại, tôi không chắc Vegas có chấp nhận tôi ở cùng anh ấy hay không, nhưng không chút do dự, tôi sẽ ở lại với anh ấy.

Tôi sẽ chăm sóc tình yêu của chúng tôi nhiều nhất có thể, bởi vì tôi đã biết rằng cuộc sống của tôi nếu không có anh ấy sẽ không còn ý nghĩa nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com