TruyenHHH.com

Vtrans Vegaspete Vip Special Side Story

Chap đầu tiên của bộ special này vẫn còn đang nằm trong mạch truyện của side story, khoảng chap 7

.

.

-Vegas-

Tôi ngồi nhìn chằm chằm vào cây bút chì trên tay, xoay nó theo thói quen. Tôi không để ý đến tiếng ồn ào của những người ngồi quanh bàn họp, tâm trí tôi tạm thời tập trung vào việc khác.

'Em ấy đang làm gì vậy?'

'Em ấy đang làm kiểu biểu cảm gì trên khuôn mặt vậy?'

'Em ấy ăn chưa?'

'Em ấy có hài lòng với bữa ăn hôm nay không?'

'Khi em ấy thức dậy và không thấy tôi, tôi tự hỏi em phải thư thái đến mức nào? "

Hehe ... Ai mà ngờ được là vệ sĩ trưởng của anh họ có thể vui vẻ như thế. Khi em ấy nổi điên, em ấy trông giống hệt như anh họ của tôi. Điều khác biệt là Pete đã biết kiềm chế bản thân hơn, một trái tim thấu hiểu hơn và không hề yếu đuối.

Quan tâm đến một người mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ quan tâm đến làm cho tôi mất trí một chút. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một người như Pete lại có thể tồn tại trên thế giới này ...

Bất cứ khi nào em ấy ở bên cạnh tôi, tôi đều cảm thấy ấm cúng. Ngay cả khi không có bất kỳ cuộc trò chuyện nào, bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào, hoặc ngay cả khi em ấy chỉ đang đi vòng quanh một cách vu vơ. Đến mức mà tôi thậm chí không thể giải thích được, bởi vì đây là lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy thoải mái như vậy.

Kể từ khi còn là một đứa trẻ, tôi đã luôn căng thẳng. Tôi cảm thấy rất khó chịu khi ở bên cạnh bố mình, luôn tràn đầy mong muốn chạy trốn. Với những người khác, tôi có thể cảm nhận được những kỳ vọng của xã hội đặt vào tôi. Biết rằng mọi người đều có mong đợi một công việc riêng, vị trí hoặc hiệu suất từ tôi, tôi cảm thấy như tôi không có bản sắc riêng cho mình. Cho đến tận ngày nay, tôi vẫn không biết mình thực sự là ai.

"Cậu Castin, nếu ông có vấn đề gì, cậu có thể hỏi con trai tôi. Con trai tôi thực sự chu đáo và đáng tin cậy. Phải không, con trai? ... Vegas .... Vegas ?!" Bố tôi dùng cả hai chân để đá tôi dưới gầm bàn và trừng mắt nhìn tôi một cách gay gắt, buộc tôi phải chú ý.

"..." Tôi sững sờ nhìn ông. Theo ý định của ông ta, tôi quay sang đối mặt với khách hàng quan trọng đang ngồi bên cạnh tôi, Ông Castin.

"Tôi đã giao cho con trai mình rất nhiều việc gần đây, đó là lý do tại sao nó có vẻ hơi mệt mỏi. Một tách cà phê nữa thì sao? Bố sẽ gọi người đem vào cho con." Tôi không nói nhiều, vì tôi không muốn liếc nhìn bố tôi lúc này. Dù những lời ông ta nói có vẻ ngọt ngào để đánh lừa người khác nhưng tôi biết ánh mắt ấy vẫn luôn thể hiện rằng ông ta vẫn là người luôn căm ghét và trách móc tôi.

Tôi là một kẻ ghê tởm ... Bởi vì tôi là gay và bởi vì tôi không tốt bằng con trai của chính gia ...

Ông ta luôn giả vờ yêu thương tôi chỉ vì công việc làm ăn, biến tôi thành con rối của ông ta để quyền lực trong tay không bao giờ lung lay, bởi vì ông ta biết rằng tôi không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục công việc của thứ gia.

"Mày nên đưa cậu Castin ra ngoài ăn tối. Hôm nay mày đã thô lỗ với cậu ta. Đừng bắt tao thấy mày như thế này nữa!" Khi bố tôi bước ra khỏi phòng họp, ông nói với tôi bằng một giọng trầm và nghiêm khắc sau lưng tôi, giọng điệu của ông lộ rõ vẻ không vui.

"Tối nay con bận." Tôi trả lời mà không thèm nhìn cha.

"Hủy bỏ tất cả các cuộc hẹn! Chỉ cần làm như tao nói!" Ông ta nói và đi ngang qua tôi. Tôi nhắm mắt lại và hít thở sâu để bình tĩnh lại. Sau đó, tôi nhanh chóng quay trở lại văn phòng cá nhân của mình.

"Aghh!! CHẾT TIỆT !!" Khi cánh cửa đóng lại, tôi đập mạnh vào tường để trút bỏ nỗi tức giận, nỗi buồn và tất cả những gì tôi đã kìm nén trong cuộc họp. Không, không chỉ vậy, tôi muốn trút bỏ mọi căng thẳng mà tôi phải nhận từ bố. Không bao giờ có một lần tôi có thể làm những gì tôi muốn! Tôi đã ghét bản thân mình đến tận xương tủy! Sự hận thù này không chỉ bắt nguồn từ bố tôi, vì ông ta là người đã khiến tôi nghi ngờ chính bản thân, khiến tôi đôi khi đã làm những điều khủng khiếp, và vậy tôi đã có những suy nghĩ điên cuồng và không ngại giết người. Mặc dù tôi cố gắng không nghĩ về điều này trong hầu hết thời gian qua, nhưng tôi phải giải phóng tất cả những căng thẳng cảm xúc mà tôi đang trải qua ngay bây giờ. Tôi không hoàn toàn hiểu bản thân mình. Tôi không còn có thể nói tôi đã trở thành ai được nữa.

Nhưng tôi thích nó theo cách này, vì đôi khi điều này mang lại cho tôi sự thoải mái. Khi bố tôi muốn tôi giành được Đệ nhất gia tộc, tất cả những gì tôi phải nghĩ là tôi sẽ sử dụng phương pháp riêng của mình như thế nào để giúp bố giành chiến thắng. Tôi muốn những người mà bố tôi luôn so sánh với tôi, chẳng hạn như Kinn, cũng hiểu được nỗi khổ tâm này. Nhìn Kinn một cái là tôi đã biết điểm yếu của một người cứng rắn như vậy nằm ở đâu. Anh ta dùng tình cảm để làm chủ cuộc sống của mình, nên dĩ nhiên tình yêu là điểm yếu của anh ta, đó là lý do tôi thực hiện kế hoạch đánh thuốc mê người thân yêu nhất của anh ta. Những người không thể biết anh ta quan tâm đến vệ sĩ mới của mình như thế nào là những kẻ ngốc. Mặc dù không may, kế hoạch không thành, vì may mắn anh ấy được cứu, nhưng tôi vẫn nảy ra ý tưởng khác để trở nên thân thiết với Porsche. Điều đó khiến tôi vô cùng hài lòng, biết Kinn là một người lãng mạn như thế nào, và biết anh ấy, giống như Tawan, sẽ đánh mất tâm trí của họ đối với người thân yêu của họ. Có lẽ khi đó bố tôi sẽ ngừng so sánh tôi với Kinn.

Nhưng tôi bắt đầu tự hỏi, khi tôi quá tập trung vào việc giành chiến thắng, làm thế nào mà cuối cùng tôi lại chán ghét bản thân như vậy? Và làm thế nào mà khuôn mặt của Pete lại hiện lên trong tâm trí tôi? Tôi ngừng đấm vào tường khi nó xuất hiện những vết nứt, nó càng ngày càng lớn hơn rồi.

"Chậc chậc chậc chậc ... Em ấy chỉ là một vệ sĩ cuồng chung của chính gia ... Sao lại có thể tốt với tôi như vậy chứ?" Nhưng não tôi cứ lặp đi lặp lại hình ảnh khuôn mặt của em ấy, và khi tôi vô tình nhìn thấy nụ cười của ấy, trái tim đang tức giận của tôi chợt dịu xuống.

Nụ cười của em và những điều nhỏ nhặt em làm khiến tôi nhớ lại cảm giác khi ở bên cạnh. Thực sự là rất kỳ cục ... Hôm trước, tôi vừa nấu cho em mì gói mà mắt em đã lấp lánh, như thể vừa nhận được một món quà quý giá. Không chỉ vậy, mỗi khi tôi nhắc đến đồ ăn, giọng điệu và tâm trạng của em sẽ ngay lập tức trở nên vui vẻ. Pete ... tôi đã làm quá nhiều điều với em ... Em không đau sao? ... Đối mặt với bao nhiêu đau khổ, làm sao để em vẫn rạng ngời? Tôi thực sự không hiểu ...

"Cậu Vegas, cậu Castin đang đợi cậu ở tầng dưới." Một người thuộc hạ của tôi bước vào và nói. Đầu anh ta cúi xuống, không có gì ngạc nhiên cho lắm. Tôi luôn có thói quen trút bỏ mọi cảm xúc bất cứ khi nào tôi tức giận.

"Hiểu rồi." Tôi thở dài và chỉnh lại trang phục của mình. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm lại những gì bố tôi yêu cầu tôi làm. Mẹ kiếp!

Tôi đã có suy nghĩ này trong đầu. Tôi thực sự muốn tiêu diệt tất cả những ai đã làm điều này với tôi, bất cứ ai khiến tôi cảm thấy khủng khiếp. Tôi không muốn đau khổ nữa nhưng đành bất lực. Vào lúc này, tôi chỉ có thể tìm một nơi để xả hết năng lượng tiêu cực của mình ra ngoài.

Castin và tôi đã đi xe hơi cùng nhau, chỉ có hai chúng tôi, không có vệ sĩ. Tôi biết động cơ của Castin. Tôi có thể nói mọi thứ từ ánh mắt và nét mặt của cậu ta, kể từ khi chúng tôi ở trong phòng họp.

Bố tôi thực sự muốn khách hàng này, phải không? Bố tôi muốn chúng tôi làm đối tác kinh doanh, phải không? Nếu tôi làm hài lòng được vị khách hàng này, bố tôi sẽ rất vui, đúng không? Rồi tôi sẽ làm được... Tôi sẽ làm tất cả những gì bố tôi muốn!

"Cậu Vegas, cậu có thích điều này không?" Tôi nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bé của người trước mặt, khi chúng tôi ngồi trên ghế sau của chiếc xe hơi sang trọng của tôi. Tôi nắm cả hai tay của cậu ta lên trên đầu và buộc chặt bằng thắt lưng da.

"Vẫn ổn." Tôi đặt mình vào giữa hai chân của người đàn ông này, một người mà tôi chỉ mất 3-4 giờ để biết trước điều này. Cậu ta là con lai, khuôn mặt sạch sẽ, làn da trắng. Được xếp vào hàng người có vẻ ngoài rất dễ thương, không xấu chút nào, tuy không phải mẫu người của tôi nhưng không khó để khiến tôi có tâm trạng.

"Ư ... Không thô bạo ..." Những lời này khiến tôi có chút khó chịu, nhưng tôi không quan tâm. Tôi vùi mặt vào cổ cậu ta, dùng răng để mút, làm cậu ta giật nảy mình.

"Ow .... Đau quá ... Đau quá!" Castin lắc đầu vì sợ hãi và đau đớn, nhưng tôi không để ý đến. Môi tôi trượt xuống ngực, mút lấy núm vú. Đồng thời, tôi đẩy chân cậu ta ngoài ra để làm cho bản thân thoải mái hơn. Môi và lưỡi của tôi cố gắng tạo cảm giác thoải mái nhất có thể.

Một trong những quy tắc mà tôi có là sẽ không bao giờ hôn người mà tôi không có cảm tình, bởi vì tôi tin rằng hôn là cách mang đến cho đối tác rằng tôi thực sự thích một bầu không khí tốt. Tuy nhiên, tôi chỉ lấy người trước mặt làm lối thoát cho cảm xúc của mình. Tôi chỉ muốn thoát khỏi tất cả những điều không thoải mái trong cuộc sống, chẳng hạn như tức giận, hối tiếc và mong đợi. Mọi thứ diễn ra bây giờ chỉ là tạm thời.

Tôi cởi quần dài và quần lót, để lộ cái bản lĩnh đàn ông cứng cỏi của mình. Tôi chộp lấy một chiếc bao cao su từ túi ghế sau. Đây không phải là lần đầu tiên tôi làm điều gì đó như thế này. Tôi đã quen làm điều này như một hình thức để phát tiết, với nhiều khách hàng có cùng sở thích.

Tôi véo mông cậu ta và ngay lập tức kéo quần và áo lót của cậu ta xuống. Không lâu sau, tôi vắt hai chân của cậu ta qua vai tôi, tôi bóp một ít dầu bôi trơn và bôi vào phía sau. Tôi di chuyển đến vị trí của mình và bắt đầu đẩy đầu vào mông của mình. Tôi bắt đầu đẩy mạnh. "Ư ... A ..."

"Đau quá... Cậu không phải trước để cho tôi mở rộng trước hay sao? ... A...... Đau quá! ... Đau !!"

Tôi nhắm mắt và cắn môi. Từ 'tổn thương' cùng với sự dồn dập khiến tôi nghĩ đến một thứ khác. Tôi không biết làm thế nào, nhưng khuôn mặt trước mặt tôi lại thành Pete.

"Vegas ... Đau quá!" Giọng nói của Pete đi vào não tôi. Ánh mắt của em ấy luôn khiến tôi bối rối ... Bởi vì Pete luôn nói rằng rất đau, nhưng đôi mắt của em ấy luôn có vẻ rất kỳ lạ ... Castin, người đã nói điều tương tự rằng không thích nỗi đau tôi mang lại ... Nhưng Pete ... đã làm tôi bất ngờ vì không có vẻ gì là em ấy ghét nó, và thay vào đó luôn chỉ nhìn tôi trong sự sững sờ ...

"Vegas ... Đồ quái vật! Tôi sẽ giết anh!" Miệng Pete luôn mắng tôi. Vì tôi là người đầu tiên của em ấy, tôi biết em ấy bị tổn thương, cả về thể xác và tinh thần. Nhưng khuôn mặt của em ấy ... Lúc nào cũng có vẻ hài lòng hơn là buồn.

"Đau quá ... không thể chịu được nữa." Tôi đẩy mình vào sâu hơn nữa, cho đến khi tôi đưa hết chiều dài của mình vào. Chỉ nghĩ về Pete thôi cũng khiến tim tôi như muốn nổ tung ... Tôi gần như không thể kiểm soát được nhịp tim của mình. Máu được bơm khắp mọi nơi trên cơ thể và tôi đổ mồ hôi không ngừng.

Pete thật kỳ lạ. Mỗi khi tôi đánh hoặc làm anh ấy bị thương, anh ấy luôn nhìn chằm chằm vào tôi đầy thách thức, như thể nói 'Tôi có thể thử làm lại lần nữa!'. Tôi biết em ấy là kiểu người nói bất cứ điều gì là sự thật. Những gì tôi thấy và những gì tôi nhận thức chính là bằng chứng.

Ban đầu, tôi có một số khuynh hướng bạo lực khi bắt em ấy làm những điều mà em ấy không muốn. Em ấy dường như đang rất đau đớn, nhưng sau một thời gian, cơ thể em ấy bắt đầu thay đổi. Nó gần như thể những gì tôi đã làm thỏa mãn em vậy, nhưng em ấy không nhận ra tình dục trực diện gợi cảm, ham muốn và tiếp thêm sinh lực như thế nào. Sau khi tôi nói xong, em ấy luôn tỏ ra như không có nhiều cảm xúc với những gì chúng tôi vừa làm...Không có một giọt nước mắt nào trên gương mặt em, gần như là không gặp phải bất kỳ sự cố nào. Tôi thậm chí không biết mình nên cảm thấy thế nào về điều đó.

"A ... A ... Đau quá! Chịu không nổi nữa." Castin rên rỉ trong xe. Thằng khốn nạn này! Tôi thậm chí còn không chú ý đến cậu ta. Dù tôi có di chuyển hông khó đến đâu, trong đầu tôi, tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là Pete.

Castin trông như sắp chết ngạt, nhưng Pete luôn dùng tay chân để chống trả .... Với một người bạo lực như tôi, tôi thực sự nên ở bên một người như Pete, người có thể theo kịp ham muốn tình dục cao của tôi. . Tôi sẽ mong đợi một người nào đó ở vị trí của Pete sẽ sợ hãi tôi, lo lắng đến mức điên cuồng, liên tục quỳ gối, vùng vẫy từng giây, phản đối và không ăn. Nhưng Pete ... Pete luôn vui vẻ và dường như không ngừng nghĩ về đồ ăn.

"Thả tôi ra, Vegas, đồ khốn nạn !!" Những lời nói thô tục của Pete dường như luôn khiến cả hai chúng tôi tức điên lên. Em ấy có rất nhiều nghi ngờ bản thân và không bao giờ giải phóng hoàn toàn cảm xúc của mình. Tôi hiểu nó phải khó xử như thế nào, nhưng tôi chắc chắn rằng em ấy không ghét những gì chúng tôi làm, em ấy chỉ đang bối rối.

Có một điều tôi luôn quan sát đó là ... Pete thích đau đớn. Bất kể lời nói hay hành động, mỗi khi tôi bạo lực với em ấy, tôi luôn có thể phát hiện ra ánh mắt em ấy đang biểu lộ cảm giác thỏa mãn.

"A .... Pete ... Làm ơn gọi tên tôi!" Tôi vô tình gọi tên Pete, nhưng tôi chắc chắn Castin đã không nghe thấy, vì cậu ta đang rất đau nên không để ý đến.

Pete !!! Ngay từ ngày đầu tiên tôi bắt được em ấy, lòng bàn tay tôi đã ghi rõ khuôn mặt của em. Nhưng lần nào sau khi tôi tát em ấy, em luôn quay lại nhanh chóng, mắt nhìn lại tôi đầy thách thức, van xin cho được chết. Điều này rất bất thường, lúc đầu tôi nghĩ có lẽ là do em ấy có lòng tự tôn rất cao, nhưng sau đó tôi nhận ra rằng đó chỉ là một phần của sự thật. Tôi đã nói điều này trước đây, ngay cả khi em ấy cố gắng che giấu nó, tôi vẫn có thể nhận ra sự hiện diện của một thứ khác. Có điều gì đó ẩn sâu trong mắt em. Dù cố che giấu thế nào đi nữa, tôi vẫn có thể cảm nhận được.

"Ahhhhh ...." Tại sao vẻ mặt thách thức của Pete lại khiến tôi thích thú đến vậy? Tôi rất thích khi tôi bạo lực với em ấy, em ấy luôn đánh trả. Mẹ kiếp! Thật là điên rồ! Tôi thích làm tổn thương em ấy và em chưa bao giờ có vẻ phiền muộn vì điều đó. Thay vào đó, em ấy tỏ ra rất bình thường.

Mẹ kiếp! Sao tôi nhớ Pete quá! Tôi không thể chịu đựng được nữa ...

Tôi ra vào trong Castin. Trong não của tôi, tôi thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến khuôn mặt của người trước mặt tôi.

Tôi đang suy sụp, Pete .... Ngoài cảm giác an toàn khi ở bên cạnh em, tôi không nghĩ rằng tôi có thể tìm thấy một người có phản ứng hóa học trên giường với tôi như em. Điều này khiến tôi càng sợ hãi ... Sợ hãi khi mất em ...

Tôi khởi động xe để đưa Castin về khách sạn. Trên đường đến đó, Castin liên tục phàn nàn về cơn đau, nhưng tôi biết điều này sẽ không ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi, vì tôi có cách xử lý của mình. Trước khi để cậu ta bước vào khách sạn, tôi đã xin lỗi và cố gắng an ủi cậu ta.

"Tôi xin lỗi ... Nếu cậu không ổn, xin vui lòng cho tôi biết." Tôi ôm cậu ta vào lòng, khẽ vuốt tóc.

"Rất đau đấy." Castin nói, vùi mặt vào ngực tôi. Tôi thực sự không thích những người luôn khiến bản thân tỏ ra yếu đuối. Họ thật chướng mắt. Nếu ai đó muốn cầu xin điều gì đó, tôi thích những người vô ý làm điều đó. Đây là lý do tại sao tôi liên tục thay đổi đối tác tình dục! Làm thế nào mà tất cả họ có thể làm những điều kinh tởm như vậy?

"Lần sau tôi sẽ dịu dàng hơn ... Cậu thật dễ thương, đó là lý do tại sao tôi hơi thô bạo." Tôi đã dùng một giọng nói ngọt ngào để đáp lại. Castin mỉm cười và ngẩng đầu lên nhìn tôi.

"Vì vậy, lần sau ... để ý tôi chút nhá ..." Castin nói và hôn lên má tôi một cách thô bạo.

"Được, tôi sẽ như vậy." Tôi dứt ra khỏi cái ôm và vẫy tay chào từ biệt.

Tôi phóng nhanh khỏi sảnh khách sạn và thở dài mệt mỏi. Tôi ghét loại đàn ông luôn khao khát tình cảm và sự che chở. Đây từng là kiểu của Kinn. Ặc! Thật là chán !!! Mỗi đứa mà tôi dụ dỗ được, tôi đều móc nối thành công và mang về nhà. Tôi thực sự muốn thoát khỏi khuôn mặt cứ luôn ngại ngùng của họ !!!

Nhưng ... Pete ... em đang làm gì bây giờ nhỉ?

Tôi nhấn ga, muốn về đến nhà càng sớm càng tốt. Nếu tôi phải đoán, có lẽ em ấy đang lang thang khắp nơi, tìm kiếm những thứ có thể mở khóa dây xích trên cổ tay mình. Đừng nghĩ rằng tôi không biết em luôn làm những trò quái đản trong phòng. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến tôi bật cười! Tôi không thể tin được rằng một vệ sĩ của chính gia lại như vậy ... Chết tiệt thật ... thật dễ thương. Thằng khốn nạn này! Sao trong mắt tôi trông em dễ thương quá đi!

Cạch .... Tôi mở cửa kính và thấy Pete đang ngồi xổm dưới gầm giường. Không nghi ngờ gì nữa, em ấy lại đang làm điều gì đó điên rồ.

"Pete! Em đang làm gì vậy?" Anh lắc đầu ngán ngẩm rồi đặt tay lên ngực thở dài.

"Khi trở về đừng phát ra âm thanh đột ngột như vậy được không? Tôi sắp đau tim mà chết đấy." Pete vừa nói vừa giả vờ bước tới giá sách, không trả lời câu hỏi của tôi.

"Em ăn chưa?" Tôi cởi cúc áo sơ mi, chuẩn bị đi tắm để thư giãn. Tôi không biết tại sao, nhưng khoảnh khắc tôi ngửi thấy mùi hương quen thuộc của em ấy và nhìn thấy khuôn mặt của em ấy, một làn sóng thoải mái và nhẹ nhõm tràn qua tôi, mang lại cho tôi cảm giác an ủi mà tôi chưa bao giờ cảm thấy trước đây.

"Ừ. Ăn đi."

"Món ăn miền Nam à?" Tôi mở khóa quần vừa nghe em hỏi. Ngay cả khi bị tôi nhìn chằm chằm vào mắt, em ấy vẫn thoải mái đọc sách với đôi chân gác lên bàn sofa.

"Chuẩn rồi."

Tôi nhìn chằm chằm vào Pete. Bây giờ em đang nghĩ đến những suy nghĩ điên rồ gì vậy ... Mấy ngày trước tôi còn nói tôi sẽ làm hại em ấy vì dám nhờ bạn bè tôi giúp đỡ, nhưng bây giờ chỉ vài ngày sau, em ấy lại có vẻ ổn như không có chuyện gì xảy ra. Em ấy trông như thể không có phiền nhiễu, không lo lắng và không có gì làm phiền em ấy vậy. Mặc dù mọi thứ có vẻ ổn từ bên ngoài, tôi biết Pete thực sự là một người khá đáng sợ trong sâu thẳm. Em ấy là người quyết đoán, mạnh mẽ, không dễ dàng bỏ cuộc và cực kỳ thích nghi với mọi tình huống. Em ấy cũng không nghĩ quá nhiều về thế giới. Nếu một ngày tôi yêu em ấy, và em phải rời xa tôi, tôi biết em sẽ đưa ra quyết định của mình rất nhanh mà không cần quan tâm đến tôi. Và vì vậy, tôi cầu nguyện rằng em ấy sẽ ở lại như thế này, với tôi, trong một thời gian rất dài.

Đến bây giờ tôi vẫn đang phân vân không biết mình có yêu em ấy hay không, nhưng tôi quá sợ hãi không dám mở lòng, vì tôi thực sự sợ những lời chia tay. Nhưng thật khó để không biến em ấy trở thành tất cả của tôi ... Thật sự rất khó ...

Vì tôi không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa ...

Nụ cười của Pete như một tia sáng trong cuộc đời tôi, khiến tôi như được sống lại.

Em ấy không có ham muốn. Em cũng chưa bao giờ nhìn tôi với ánh mắt đầy áp bức. Em chưa bao giờ đặt cho tôi một mục tiêu, hy vọng rằng tôi sẽ trở thành một người mà em mong muốn tôi sẽ như thế. Cứ như thể tôi chỉ là Vegas, khi em ấy hoàn toàn hiểu được cảm xúc của tôi, và biết chính xác cách xử lý chúng.

Tôi không thể tin rằng thực sự có một người như thế này trên thế giới. Một ai đó có thể hiểu tôi.

"Pete! Cùng đi tắm đi." Tôi cởi quần áo ra, cho đến khi tôi chỉ còn lại chiếc quần lót.

"Anh điên à?" Pete nói, cố gắng không nhìn trộm tôi.

"Đến giúp tôi kỳ lưng." Tôi bật cười, khi thấy cách em ấy giả vờ nhìn sang chỗ khác.

"Anh đã lớn như bò mộng còn không có thể tự mình tắm rửa sao?" Pete lầm bầm và không có ý định đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Pete, tôi sắp đếm ngược. Một ..." Tôi cố gắng hết sức để nín cười và bắt đầu đếm. Pete ngay lập tức bắt đầu lo lắng.

"Hai ..." Em ấy đột nhiên bật dậy, đi dép và đi về phía tôi.

"Vào phòng tắm đợi đi." Tôi vừa nói vừa cười. Pete này thực sự là tất cả mọi thứ mà tôi muốn. Điều gì xảy ra sau khi đếm đến 3 nhỉ? Tôi không biết, nhưng tôi thích nhìn thấy em ấy lo lắng. Đó là cách để làm ai đó căng thẳng, để khiến họ làm như tôi nói. Tôi thích kiểm soát và Pete thích trở thành người xuôi theo những điều đó. Pete luôn làm theo những lần đếm ngược, cho thấy rằng em ấy thích thử thách này và nó khiến em hào hứng. Nếu đó là một người không thích thú như thế này, họ sẽ không quan tâm chút nào đến sự căng thẳng mà tôi đang tạo ra. Em ấy khiến tôi nhận ra rằng tôi cũng có ảnh hưởng đến em ấy.

"Chỉ kỳ lưng thôi đấy." Pete lầm bầm khi đi ngang qua tôi.

Hehe ... Em không biết rằng khi ngày càng dài, tình cảm của em không thể che giấu sau đôi mắt được nữa.

Em là người thích nhận mệnh lệnh, và em cần một người lãnh đạo khiến em thích thú và hài lòng. Cũng giống như bây giờ, em đang bắt đầu nghiện những cơn đau rồi đấy, Pete ...

.

.

Ơi là trời, con zai tui chỉ cố gắng ngoan ngoãn để thằng chồng nó ko điên lên mà hành hạ đánh đập nó nữa thôi mà ông rể lại nghĩ con tui có máu M. Hahaha thích suy nghĩ của bây đó, rể à

Lưu ý, đại từ nhân xưng của các nhân vật có thểthay đổi theo từng chap, từng giai đoạn, từng hoàn cảnh tùy thuộc vào cảm xúc củanhân vật cũng như cách người dịch cảm nhận về tình huống của truyện

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com