TruyenHHH.com

(Vtrans) - Tell Me That You Loved Me - VegasPete

Chương 7 - Tôi (không) Ổn

Hangmantou

Tác giả: Da15y_Lover (acc Wattpad: @Da15y_Lover)

PETE POV

"Khun Vegas, anh cảm thấy ổn chưa?"

Tôi hỏi Vegas, người đang đứng trước gương cài cúc áo sơ mi.

"Trông tôi có vẻ làm không ổn?" - Anh ta hỏi ngược lại tôi.

Đây là trở lại Vegas của thường ngày. Tôi rất biết ơn. Điều đó có nghĩa là anh ta vẫn ổn và quên đi những gì đã xảy ra đêm qua.

"Hôm nay là cuối tuần. Anh đi đâu vậy?"

"Hẹn hò với bạn gái."

Chắc hẳn anh ta muốn nói đến một người phụ nữ tên là Mild. Theo tôi được biết, bạn gái của anh ta đã về Thái Lan từ một tháng trước, nhưng Vegas chưa bao giờ đưa cô ấy về ngôi nhà này. Họ chưa biết gia đình của nhau à? À, đừng bận tâm. Đó không phải việc của tôi.

"Anh có cần tôi lái xe không?" - Tôi hỏi.

Vegas hướng ánh mắt về phía tôi. - "Không cần. Cậu chỉ cần chuẩn bị xe là được."

Tôi gật đầu rồi lao ra gara lấy xe.

"Pete! Chờ đã!"

Tôi quay lại.

"Vâng thưa Khun Vegas."

"Cảm ơn về tối hôm qua."

Tôi đã kinh ngạc sau khi nghe những lời của anh ta. Trong cả cuộc đời, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy từ 'cảm ơn' từ Vegas. Ngay cả mười một năm trước, anh ta cũng chưa bao giờ nói lời cảm ơn.

"Tôi nghĩ, chuyện tối hôm qua tôi chưa cảm ơn cậu." - Anh ta tiếp tục.

"Không sao. Đó là công việc của tôi." - Sau đó tôi đi xuống cầu thang.

∞ ∞ ∞

VEGAS POV

"Mày không đi cùng Pete?" - Win hỏi khi tôi và Mild vừa đến quán cà phê mà chúng tôi đã hẹn gặp.

"Tao chỉ muốn ở một mình với bạn gái của mình." - Tôi nhấn mạnh vào từ 'bạn gái' để thể hiện quyền sở hữu của tôi đối với Mild.

"Ai là Pete?" - Mild cũng hỏi vì tò mò.

"Vệ sĩ mới của anh."

"Thế còn Folks?"

"Anh ta sẽ là vệ sĩ của cha anh."

"Anh chưa bao giờ nói với em về điều này."

"Chuyện này quan trọng đến nổi muốn cùng em thảo luận sao?" - Tôi bắt đầu lười trả lời các câu hỏi của Mild về vệ sĩ của mình. Có ích gì khi thảo luận về nó?

"Tất nhiên. Em phải biết ai ở bên anh trong 24 giờ. Em phải đảm bảo rằng anh luôn an toàn."

"Có Pete, người có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho anh."

Mild đảo mắt. - "Được rồi. Vì vậy, em là người duy nhất quan tâm đến mối quan hệ của chúng ta."

"Ý em là anh không có?" - Tôi đang bực mình. - "Trong khi đó đó ai đột nhiên về Thái Lan, không nói cho anh mà lại nói cho một người đàn ông khác?" - Tôi vừa nói vừa nhìn Win đang bắt đầu tỏ vẻ khó chịu với những lời nói của tôi.

"Em muốn làm anh bất ngờ." - Mild nói một cách phòng thủ.

"Em nghĩ rằng anh hạnh phúc với bất ngờ của em?"

"Này. Chúng ta đến đây để giải trí. Tại sao các người vẫn cãi nhau vậy?" - Tay đang cố gắng ngăn chặn cuộc tranh cãi của chúng tôi.

"Mày im đi. Đừng xen vào." - Thay vào đó, tôi đang mắng Tay.

"Tất nhiên là tao phải can ngăn. Mày cãi nhau trước mặt bọn tao. Nếu thực sự muốn làm ầm lên, sao mày không đi chỗ khác? Hừ. Nó tệ quá" - Tay càu nhàu.

"Tao về nhà đây. Tao không có tâm trạng ở đây nữa." - Tôi với lấy chìa khóa xe trên bàn. - "Em về nhà với Ưin đui" - Tôi nói với Mild trước khi bước ra khỏi quán cà phê.

Chết tiệt!

Tôi ngồi phịch xuống ghế sofa khi về phòng. Hôm nay tôi đột nhiên có tâm trạng rất tệ. Tôi giận bản thân vì tính trẻ con của mình, nhưng tôi cũng giận Mild.

Tại sao cô ấy lại đột nhiên xen vào cuộc sống cá nhân của tôi. Cô ấy luôn muốn biết về cuộc sống của tôi, nhưng cô ấy không bao giờ cho tôi cơ hội để biết về cô ấy. Dù có chuyện gì xảy ra trong cuộc đời, Win luôn là người biết đầu tiên. Rất phiền toái.

"Khun Vegas ở trong phòng?" - Tôi ngạc nhiên bởi Pete đang đứng trước mặt tôi, mang theo một đống quần áo đã được giặt xong.

Pete đi ngang qua tôi đến tủ quần áo. - "Bình thường, anh không bao giờ về nhà khi còn tỉnh táo."

Tôi bắt gặp sự mỉa mai trong giọng nói của cậu ấy.

"Tôi không phải người hay say xỉn." - Tôi nói một cách phòng thủ.

"Nhưng hầu như ngày nào anh cũng về nhà trong tình trạng say xỉn."

"Tại sao cậu cũng hay móc mỉa như Mild?"

"Thì ra là bạn gái của anh bắt anh về nhà sớm như vậy? Tại sao? Hai người cãi nhau à?"

"Đừng nói nữa. Tôi chóng mặt."

Pete bước tới cửa ban công rồi bước đến chỗ tôi và đưa cho tôi một bao thuốc lá.

"Tôi có thể là một người bạn hút thuốc cùng và là một người biết lắng nghe nếu anh cần ai đó trò chuyện."

Tôi nhìn nó một lúc rồi chộp lấy gói thuốc lá. Tôi bước ra ban công với điếu thuốc trên miệng. Tôi hút điếu thuốc này và thở ra khói.

∞ ∞ ∞

PETE POV

Tôi vẫn nhìn anh ta trong im lặng. Hãy quan sát mọi động thái của anh ta. Trong đầu anh ta dường như có rất nhiều suy nghĩ. Tâm trí tôi đột nhiên quay trở lại vài giờ trước, khi tôi đang nói chuyện với Ma Cau.

Tôi đã nói với Ma Cau về sự cố đêm qua cũng như mười một năm trước. Tôi biết Vegas có một nỗi ám ảnh về bóng tối, anh ta sẽ rất sợ hãi nếu bị mắc kẹt trong bóng tối. Tôi cũng biết chắc hẳn sẽ có những ký ức tồi tệ về bóng tối, nhưng tôi không biết chắc.

Và tôi chỉ phát hiện ra sớm hơn, sau khi Ma Cau nói với tôi mọi chuyện.

Câu chuyện về quá khứ của Vegas khiến tôi ngạc nhiên. Tôi không thể tin được bất kỳ điều gì trong số đó lại xảy ra với Vegas. Đằng sau một thái độ cứng rắn và luôn tỏ ra mạnh mẽ, Vegas lại mang trong mình một vết thương lòng.

Vegas rất sợ bóng tối vì năm 7 tuổi, anh phát hiện mẹ mình chết do tự tử khi điện trong nhà tắt.

Kể từ sau sự việc đó, Vegas phải nhập viện nhiều ngày, anh ta trải qua liệu pháp tâm lý, và suýt nữa phải vào viện tâm thần.

Ba năm sau, Vegas bắt đầu khá hơn mặc dù anh ta vẫn sợ bóng tối và phải ở lại trị liệu mỗi tháng một lần.

Theo Macau, cậu ta và cha mình vẫn chưa tin rằng Vegas đã hoàn toàn hồi phục. Vegas giống như giữ một quả bom hẹn giờ tích tắc bên trong và có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Vegas luôn nói rằng anh ta ổn. Nhưng Ma Cau vẫn thường xuyên thấy anh ta uống thuốc giảm đau và một vài loại thuốc ngủ liều cao, đặc biệt là khi bị căng thẳng.

"Sao cậu lại nhìn tôi như vậy?" - Câu hỏi của Vegas khiến tôi không khỏi suy nghĩ.

"Sau đêm hôm qua, anh vẫn ổn chứ?"

Vegas thở ra khói. - "Tôi ổn."

"Anh có chắc không?"

"Cậu nghi ngờ tôi?"

Tôi im lặng. Vegas chỉ là một Vegas bình thường, những người luôn cảm thấy mạnh mẽ và khỏe mạnh.

"Nếu muốn, anh có thể cùng tôi trị liệu?"

"Ý cậu là gì?" - Vegas cau mày.

"Một tháng làm việc cho anh, tôi thấy cuộc sống của anh rất lộn xộn. Tôi định cung cấp liệu pháp điều chỉnh chế độ ăn uống, tập thể dục, ngủ và tất cả những gì tốt cho sức khỏe của anh."

"Cậu muốn kiểm soát cuộc sống của tôi?"

Tôi lắc đầu. - "Tôi chỉ muốn đảm bảo rằng anh luôn ổn."

"Quên đi. Cậu không phải bác sĩ." - Vegas châm điếu thuốc và quay về phía phòng, tôi nắm tay anh ta. "Cho phép tôi làm điều này với tư cách là vệ sĩ của anh."

Anh ta lặng lẽ nhìn tôi.

"Hoặc, như một người bạn của anh, người quan tâm đến cuộc sống của anh." - Tôi tiếp tục.

"Tuỳ cậu!" - Vegas đáp rồi bỏ đi để lại tôi vẫn đứng trên ban công nhìn lên bầu trời đang dần tối.

Tôi đã quyết định giúp Vegas chữa lành vết thương lòng của anh ta. Tôi cảm thấy tiếc cho anh ta và cả Macau, người luôn khóc vì anh trai của mình mỗi khi anh ta nói với tôi về Vegas.
————————————————————————————
Từ chương này mình sẽ đổi cách xưng hô của Vegas và Pete nhé ạ
Pete sẽ gọi Vegas bằng anh - anh ta
Vegas sẽ gọi Pete bằng cậu - cậu ấy
Vụ này mình hay loạn lắm mn thông cảm nhé ạ 😘

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com