Vtrans Tell Me That You Loved Me Vegaspete
Tác giả: Da15y_Lover (acc Wattpad: @Da15y_Lover)PETE POV Đã một tuần kể từ khi tôi tranh cãi với Vegas trong khuôn viên và kể từ đó, mối quan hệ của tôi với Vegas không được tốt cho lắm. Vegas rất ít khi nói chuyện với tôi, nếu trước đây anh ta thường nói chuyện với tôi vài lần trên xe hay khi tôi phụ giúp công việc của anh ta, thì bây giờ anh ta đã biến thành Vegas mà tôi biết từ vài năm trước. Anh ta hầu như im lặng và chỉ nói khi cần thiết. Thậm chí chỉ nói 'có' và 'không' trong cả ngày. Lúc đầu, tôi nghĩ rằng việc Vegas thân thiết với tôi hơn, nhưng sau nhiều ngày, cuối cùng tôi cảm thấy kỳ lạ. Có lẽ, sau vài tháng nữa mối quan hệ của chúng tôi ngày càng thân thiết và đã tâm sự với nhau rất nhiều điều. Ngay cả trong một số cuộc trò chuyện của chúng tôi, Vegas cũng bắt đầu cởi mở với tôi. Anh ta đã nói với tôi vài lần về bản thân anh ta. Tất nhiên đó là một điều tốt, đặc biệt là bây giờ anh ta đang hồi phục sau chấn thương tâm lý thời thơ ấu. "Trà đây." - Tôi đặt một tách trà bạc hà trên bàn làm việc của anh ta. Vegas chỉ liếc nhìn ly trà rồi với lấy điện thoại bên cạnh. "Dì Arm. Làm ơn pha cho tôi một tách cà phê như thường lệ." - Anh ta nói qua điện thoại. Huh. Anh ta bắt đầu lại. Đã một tuần rồi, Vegas không uống trà bạc hà mà tôi pha, anh thích đi ăn ngoài hơn là ăn theo thực đơn mà tôi đã chuẩn bị. Đôi khi tôi nghĩ, có phải sai lầm tôi đã gây ra quá tệ khiến Vegas để tôi một mình trong hơn một tuần? Nếu tôi biết mọi chuyện sẽ thành như thế này, tôi sẽ ở lại nghe anh ta nói chuyện phiếm ở khuôn viên vào đêm đó. Hôm nay tôi không có lịch học, nhưng tôi phải đưa Vegas đến trường nên tôi cũng đến trường. Tôi đã dành hai giờ để đợi Vegas tại công viên trong khuôn viên trường. "Cậu trông rất nghiêm túc khi đọc cuốn sách đó." Tôi quay đầu lại. "Này, Cậu dạo này thế nào rồi?" - Tôi chào người đang đứng trước mặt tôi, Win "Tôi vẫn ổn. Còn cậu?" Tôi không trả lời. Win ngồi cạnh tôi. - "Trông cậu thực sự mệt mỏi? Chuyện này có liên quan gì đến Vegas không?" Tôi gật đầu. "Vì vậy, cậu ấy vẫn còn tức giận về những gì đã xảy ra ở club?" Tôi lại gật đầu. "Ôi chết tiệt! Đã một tuần rồi mà cậu ấy vẫn cáu kỉnh. Đồ khốn Vegas. Cậu ta luôn hành động như một đứa trẻ khi nổi điên." - Win bức xúc nói. "Anh ta đã không nói chuyện với tôi trong một tuần. Cậu nói đúng. Anh ta có vẻ cáu kỉnh. Tôi thà bị anh ta mắng còn hơn thế này." - Tôi đã nói. - "Anh ta cũng làm như vậy với cậu sao?" Win gật đầu. - "Bạn biết đấy Vegas, cậu ấy sẽ nổi điên với bất cứ ai làm cậu ấy khó chịu. Cũng giống như cậu, cậu ấy đã giữ im lặng với tôi kể từ sự cố ở club. Chúng tôi thậm chí còn học cùng nhóm trong lớp quản lý ngày hôm nay, nhưng cậu ấy đã không nói chuyện với tôi lời nào. "Tôi lặng đi khi nghe câu chuyện của Win. "Ồ đúng rồi. Trước khi tôi quên." - Win đưa cho tôi một phong bì. "Đây là gì?" "Chỉ cần mở nó ra." Tôi mở phong bì và đọc tấm thẻ bên trong. - "Thiệp dự tiệc sinh nhật của cậu? Thứ bảy tới?" "Cậu nên đến. Tôi biết thứ bảy tới là ngày nghỉ của cậu." Tôi lắc đầu. Tôi bỏ lại thiệp mời vào phong bì và đưa lại cho Win. "Tôi không thể đến. Vegas sẽ lại tức giận như ngày hôm đó." "Này, không phải chúng ta đã đồng ý sao. Nếu là ngày nghỉ của cậu, cậu có quyền quyết định mình muốn làm gì?" "Nhưng ..." "Dù sao cậu cũng nên đến. Nếu không, tôi sẽ giận." - Win nói. - "Được rồi, tôi đi đây. Tôi phải trở về lớp." - Win chào tạm biệt. Cậu ta xoa đầu tôi thật nhanh trước khi bước đi. Những gì cậu ta làm chỉ khiến tôi đỏ mặt. ∞ ∞ ∞ Sau khi đưa thiệp mời cho bác bảo vệ trước cửa nhà Win, tôi được mời vào. Hôm nay tiệc sinh nhật của Win được tổ chức tại nhà cậu ta với chủ đề tiệc bể bơi riêng, nên rõ ràng là sân trước của ngôi nhà hoang vắng và chỉ chứa đầy những chiếc ô tô sang trọng đang đậu gọn gàng. Tôi ngỡ ngàng trước căn nhà sang trọng và khoảng sân rộng rãi của Win có thể chứa hàng chục chiếc ô tô. Từ bãi đậu xe, tôi được hướng dẫn đến bể bơi nằm sau nhà. Dọc đường đến địa điểm tổ chức tiệc, tôi vô cùng ngạc nhiên bởi thiết kế của ngôi nhà giống như một cung điện cổ điển của Châu Âu. Ánh mắt tôi bất chợt rơi vào những chiếc ô tô sang trọng xếp hàng dài trong ga ra. Thảo nào Win thay xe như thay áo. Cậu ta không bao giờ sử dụng cùng một chiếc xe đến trường quá hai lần một tháng. Nó không phải là một nhà để xe nhưng nó trông giống như một đại lý xe hơi. Sau khi đến hồ bơi, tôi nhìn quanh mọi ngóc ngách của địa điểm tổ chức bữa tiệc này và không thấy Win đâu cả và tôi thậm chí không quen biết ai ở đây cả. Mặc dù bữa tiệc này được tổ chức tại nhà, nhưng tôi dám cá rằng Win đã bỏ ra hàng trăm triệu bath để tổ chức bữa tiệc này. Nơi đây bày đầy rẫy các loại đồ ăn, thức uống một số nhân viên phục vụ đi lại mời chào đồ uống có cồn có giá tiền triệu, thậm chí bên kia hồ bơi còn có DJ chơi nhạc và một số khách vừa nhảy vừa thưởng thức rượu. Trong mọi ngóc ngách của căn phòng, tôi thấy vài người mặc đồng phục đen cầm bộ đàm, có vẻ như Win đã thuê một Công ty tổ chức sự kiện cho bữa tiệc của mình. Nó chắc chắn sẽ đắt hơn. Tôi không ngạc nhiên. Người giàu thích lãng phí tiền bạc của họ. Không như một người nghèo khổ như tôi chưa từng tổ chức sinh nhật trong đời. Sau khi tìm Win mệt mỏi, cuối cùng tôi cũng bỏ cuộc và chọn đến một trong các bàn để lấy đồ ăn. Tôi luôn thích một bàn phục vụ nhiều loại sushi và món tráng miệng. Nó trông rất ngon. Tôi nóng lòng muốn thử nó. "Tôi không biết là cậu cũng rất cứng đầu Pete?" Một giọng nói ngăn tôi ăn. Vegas. Tôi ngay lập tức khó khăn nuốt cái bánh macaron mà tôi chưa nhai xong. "C-chào Khun Vegas." - Lời chào của tôi thật vụng về. Đây là lần đầu tiên Vegas nói với tôi quá hai từ. "Tôi không biết cậu cũng sẽ đến bữa tiệc này?" - Vegas hỏi một cách mỉa mai. "Tao đã mời cậu ấy." - Đột nhiên Win đứng cạnh tôi và choàng tay qua vai tôi. Tôi có thể thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của Vegas khi Win đến gần chúng tôi. Mặt anh ta đanh lại như ai đang kìm lại cơn tức giận. "Pete. Chúng ta đi ra phía trước sân khấu. Đã đến lúc cắt bánh." - Win đã kéo tôi về phía trước trước khi tôi có thể nói lời tạm biệt với Vegas. "Năm ... Bốn ... Ba ... Hai ... Một ..." - tất cả các khách mời cùng đếm đến hết và Win thổi nến. Đột nhiên có tiếng pháo hoa được bắn lên bầu trời và mọi người reo hò vui vẻ khi họ nhìn lên. Win cắt bánh và đặt miếng bánh đầu tiên lên đĩa. "Được rồi, Nong Win. Vậy ai là người may mắn có được miếng bánh đầu tiên và đặc biệt này?" - MC hỏi trong khi ném mic trước mặt Win. "Tôi dành tặng chiếc bánh này cho một người tôi mới gặp, nhưng không hiểu sao chúng tôi lại như những người bạn lâu năm như vậy và hóa ra sau nhiều lần nói chuyện chúng tôi rất hợp nhau và có cùng sở thích." "Woah ... vậy là ai người may mắn Nong Win? " - MC tò mò hỏi. Một số khách mời cũng tò mò cổ vũ. "Pete." - Win đưa chiếc bánh cho tôi. Tôi sững sờ nhìn nó trong vài giây. Nói thật, tôi không tưởng tượng rằng Win sẽ tặng chiếc bánh này cho tôi. Mọi con mắt ở nơi này đều đổ dồn về phía tôi, một số đang cổ vũ và trêu chọc chúng tôi, một số thì thầm điều gì đó, thậm chí không ít người đang nhìn tôi với ánh mắt giễu cợt. "Pete. Cầm lấy đi." - Win xuýt xoa vì tôi không nhận lấy chiếc bánh từ tay cậu ta. "Cảm ơn cậu." - Tôi trả lời. "Nong Pete. Đến đây. Có vẻ như mọi người ở đây đều tò mò về con người đặc biệt này." - MC bắt tôi phải lên sân khấu. Về phần Win, cậu ta chỉ cười trêu tôi. Chết tiệt. Tôi lúng túng đứng trên sân khấu. Tôi không quen đứng trước đám đông và trở thành trung tâm của sự chú ý. Win khép người lại và choàng tay qua vai tôi. Gần nửa giờ đồng hồ tôi đứng trên sân khấu và bị tấn công với nhiều câu hỏi kinh điển khác nhau, chẳng hạn như bạn biết Win lần đầu tiên là khi nào? ở đâu? Chúng tôi có những sở thích chung nào? Tôi đến từ đâu? Tôi cảm thấy thế nào về Win? Và một số câu hỏi khác. May mắn thay, Win đã cắt được phần hỏi đáp nên tôi không phải đứng trước đám đông quá lâu.
————————————————————————————
————————————————————————————
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com