TruyenHHH.com

Vtrans Sugakookie I M Learning How To Pomegranitemilk

tiếng thở nặng nề phát ra khi jungkook khép lại cánh cửa căn hộ của em và yoongi. phải mất một lúc em mới biết đó là hơi thở của chính mình. em không hề nhận ra hô hấp của mình đang dần tệ đi. tâm trí bị lấp đầy bởi những hình ảnh sống động của thế giới lướt qua mãnh liệt và không dứt suốt quãng đường về nhà.

nhưng những thứ gai góc lại giam hãm em trong khoảng thời gian đằng đẵng, cảm giác đó tồn tại mỗi khi em mang theo những chiếc gai bên mình. trong suy nghĩ. trong trái tim. trong lá phổi.

hơi thở em trở nên nặng nhọc, quá đỗi nặng nề, và nó dẫn dắt yoongi gấp gáp bước vào phòng bếp nơi jungkook đang run rẩy sợ hãi cùng nỗi lo âu quay lại với thế giới.

biểu cảm của yoongi lặng đi khi anh thấy người nhỏ tuổi đang dựa người lên cánh cửa. thế nhưng, jungkook không nhận ra sự xuất hiện của anh, đôi mắt nhắm nghiền bởi có quá nhiều người đã nhìn em chằm chằm, đã thấy em, đã nhìn em như thể em có gì đó đáng để nhìn vậy.

em không thể trốn tránh khỏi điều đó, phải nuốt hết mỗi cái liếc mắt và ánh nhìn ngoái lại.

máu.

máu.

máu.

nhưng không bao giờ là của họ. luôn luôn là của em.

jungkook nghe thấy một tiếng "này" rất khẽ và sau đó cảm nhận bàn tay yoongi xoa nhẹ má em.

"hyung, em-"

nhưng yoongi lại bảo em im lặng, ngón cái cẩn thận gạt dòng nước mắt trên gương mặt jungkook.

jungkook chậm chạp ép bản thân mở mắt, và anh ở đây rồi.

min yoongi.

người lớn tuổi cúi người trước mặt em trong chiếc áo len kẻ đỏ và mái tóc còn ẩm-sau khi tắm, và sau cùng cảm giác vẫn còn gì đó để chống đỡ, giống như thế giới đang chuyển mình thành điều gì đó dịu dàng hơn, như là không khí đã bị oxi hoá và trở nên dễ thở hơn hẳn.

bởi vì min yoongi rất dịu dàng, và khi jungkook nhìn lên qua vai người lớn tuổi em nhớ lại căn hộ của họ cũng thật yên bình, bo tròn ở các góc, không quá đơn sơ.

ánh sáng rót vào phòng qua tấm rèm vải lanh nhạt màu, và mọi thứ đều đắm mình trong ánh sáng rực rỡ đến hư ảo. không giống như ánh mặt trời khúc xạ từ những toà nhà chọc trời, không còn những chùm sáng khiến cho tầm nhìn của jungkook xuất hiện những chấm đen nữa.

không.

mềm mại hơn thế nữa.

"này," yoongi lại lên tiếng, lần này là tiếng thì thầm. âm tiết trơn mượt như thể đã được bào mòn. anh thu vào mắt tất cả những gì liên quan đến jungkook, toàn bộ can đảm của em ngổn ngang trên nền nhà, mọi cảm xúc và nỗi lo lắng và cả nét xinh đẹp.

jungkook níu lấy anh và chôn mặt mình vào hõm cổ yoongi, chủ yếu vì yoongi luôn trầm tĩnh và biết cách choàng cánh tay quanh jungkook mà không khiến em thấy khó thở. nhưng cũng vì bây giờ em không muốn người kia nhìn thấy mình chút nào.

điều đó dễ chịu hơn.

em đã luôn cố gắng thay đổi để khá hơn, nhưng dường như chẳng khi nào dễ chịu như bây giờ.

"này, bé yêu, nhìn anh đi," và yoongi đang sử dụng tông giọng đó, tông giọng hết sức dịu dàng mà anh vẫn hay dùng vào những ngày tồi tệ còn hơn cả tồi tệ. "em nhìn anh được không?"

người nhỏ tuổi buông một thanh âm buồn bã khe khẽ, yếu ớt, gần như không nghe được. nhưng rồi em cũng chịu ngẩng đầu và lén nhìn yoongi.

hai người nhìn nhau một lúc, và yoongi nín lặng. anh lúc nào cũng phải nín thở.

bởi vì jungkook quá đỗi xinh đẹp. ai cũng có thể nhận ra điều đó. nét động lòng mà không định nghĩa nào có thể diễn tả trọn vẹn được, nhưng yoongi không nói ra, anh ép mình nguôi ngoai đi suy nghĩ kia.

"giờ em không sao rồi." yoongi mỉm cười, và jungkook bắt chước anh theo thói quen. "là anh thôi mà, thấy không?"

jungkook thoáng nhăn mặt, như thể em đang đấu tranh điều gì đó, và yoongi hiểu khá rõ người nhỏ tuổi nghĩ gì. "họ sẽ không dừng lại," jungkook lẩm bẩm.

yoongi đã quá quen với năm tiếng kia ở bất kì dạng nào. anh hiểu jungkook, đôi khi còn nhiều hơn những gì người nhỏ tuổi biết về chính mình. "nhưng giờ họ không ở đây đâu. chỉ có anh thôi." anh đáp. yoongi hiểu em, quả thực anh biết rất nhiều điều: anh biết làm thế nào để trở nên chu đáo, trở nên mềm mỏng, dịu dàng và ngọt ngào. "chỉ có anh thôi mà," anh lặp lại.

"cảm ơn anh," mãi một lúc sau jungkook mới lên tiếng.

tĩnh lặng.

tiếng ro ro từ bếp lò mới bật lên.

tĩnh lặng.

tĩnh lặng.

một bàn tay nâng niu một khuôn mặt.

ánh mặt trời.

những đường nét mềm mại.

tĩnh lặng.

những đường nét mềm mại.

jungkook chớp mắt nhìn yoongi. "em yêu anh," em nói, ý nghĩ bật ra từ khuôn miệng em như cách nó thường diễn ra với min yoongi.

thế nhưng, yoongi không đáp lại lời yêu của em. anh biết đó không phải điều nên thốt ra vào thời điểm này.

'em yêu anh' hay 'anh yêu em' là cụm từ giữa hai người, nhưng đôi khi jungkook chỉ muốn câu nói kia xuất phát từ một phía mà thôi. cũng có lúc jungkook không muốn là chính mình, và nếu yoongi đáp lại 'anh yêu em' chỉ khiến không khí tệ đi.

và thế nên, thay vào đó, yoongi trả lời người nhỏ tuổi hơn, "con người em thật ấm áp."

và điều đó phần nào xoa dịu jungkook, khái niệm về cảm giác có thứ gì khác chôn sâu dưới xương hàm tinh xảo và đôi mắt to tròn và đôi môi cắn phớt đỏ của em. những gì người khác nhìn thấy vẻ xinh đẹp nơi em-thật thoải mái khi nghĩ rằng có một thứ gì đó khác, bất cứ thứ gì cũng có thể.

"mình đi ngủ nhé." giọng yoongi tựa mật ong, và mỗi lần anh lên tiếng cảm giác như vị ngọt ngào neo trên đầu lưỡi. "tụi mình có thể tắt đèn và vờ như không còn gì khác tồn tại nữa."

yoongi dẫn jungkook vào phòng ngủ, bụng em đột nhiên có cảm giác như glucose sánh lại. "anh sẽ ở đây chứ?" em hỏi.

"ở đâu cơ?"

"trong khoảng không vô định ấy."

"anh sẽ ở đó nếu em muốn thế," yoongi đáp lại vì đó là một ngày trong nhiều ngày khác.

khoảng thời gian mà jungkook có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào, nhưng điều đó sẽ không xảy ra vì em không muốn ai chứng kiến vẻ ngoài tưởng chừng như mạnh mẽ nhưng lại mỏng manh đến không ngờ ngay dưới lớp da của mình.

yoongi bọc người nhỏ tuổi trong lớp chăn màu trắng còn thoang thoảng mùi lựu và cam quýt. anh luồn tay qua mái tóc em. tóc em đã dài hơn rồi.

jungkook không mở miệng suốt khoảng thời gian đó.

đó là một trong nhiều ngày khác:

mới 7 giờ tối nhưng vẫn còn quá nhiều chuyện cần giải quyết, rất lâu nữa mới đến giờ thức dậy.

jungkook cựa mình dưới lớp chăn và với tới bàn tay yoongi trong bóng tối.

yoongi đặt một nụ hôn nhẹ như lông vũ phớt qua lên khớp đốt tay của người nhỏ tuổi, và jungkook rùng mình.

chỉ là một ngày trong những ngày kia thôi.

*

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com