Vtrans Johnlock A Johnlock Christmas
☉☉☉
Mùi cà phê mới pha phía cầu thang đã đánh thức John ra khỏi giấc ngủ vào sáng hôm sau. Anh từ từ tỉnh táo, nhớ ra sáng nay anh không phải đi tới phòng khám. Anh quyết định vùi mình trong sự ấm áp của chiếc chăn thêm một chút nữa, vùi đầu sâu hơn vào gối. Suy nghĩ của anh bắt đầu lập đi lập lại những sự kiện của ngày hôm qua. Đêm qua thật... thú vị. Tốt. Có lẽ... rất tốt?Anh và Sherlock đã thay quần pyjama và áo len cũ khi về nhà, còn John thì tự làm sô cô la nóng. Anh mở một gói bánh trong khi Sherlock đốt lửa trong phòng khách. Họ bật điện thoại và ngồi xuống chiếc ghế dài, quyết định xem lại Gavin & Stacey Christmas Special năm 2008.John mở gói đồ đã mua của họ, và lôi ra thùng đựng giấy gói, túi quà và ruy băng mà họ đã thu thập được trong vài năm qua. Đáng ngạc nhiên, gói quà là một hoạt động mà Sherlock rất thích. Cậu rất cẩn thận trong việc chọn giấy và ruy băng, tạo các góc chính xác khi gấp giấy và sử dụng một lượng tối thiểu cellotape. Những món quà được gói gọn trong thời gian ngắn, nằm giữa đống bìa hồ sơ và tạp chí khoa học trên bàn làm việc.John trở lại ghế sofa và đặt hai chân trên bàn cà phê, trong khi Sherlock biến mất vào phòng ngủ của mình. Cậu trở lại với một chiếc chăn màu kem, trông cực kỳ mềm mại mà cậu đắp lên người khi ngồi xuống cạnh John. John cảm thấy siêu ý thức về sự gần gũi của cơ thể họ... anh có thể cảm thấy cơ thể Sherlock bên cạnh đùi anh và anh thấy nó khá mất tập trung. Nếu đó là bất kỳ ai ngoài Sherlock, anh sẽ choàng tay qua người và kéo họ lại gần... có lẽ sẽ tìm hiểu họ một chút. Nhưng đó là Sherlock. Sherlock sẽ không muốn làm vậy với anh... phải không? John không biết liệu mình có đủ dũng cảm để tìm hiểu hay không.Điều tiếp theo anh nhớ là khi thức dậy Sherlock nghiêng người qua anh, tay cậu nhẹ nhàng bóp vai John. John khẽ rên rỉ, bối rối nhìn xung quanh. "Không sao đâu, John. Anh đã ngủ quên, nếu ở đây cả đêm vai sẽ đau suốt một tuần." Sherlock nắm lấy tay John trong tay mình, xoa xoa và kéo John về tư thế đứng. "Sherlock, cậu nói đúng." John nghiêng người về phía trước, cảm thấy chân mình hơi đứng không vững. Sherlock có thể chỉ muốn làm anh ổn định, nhưng trong trạng thái buồn ngủ, John chồm tới trước ngực Sherlock, vòng tay qua người cậu và ôm thật chặt. John dụi mặt vào chiếc áo len mềm mại của Sherlock, hít hà mùi hương ấm áp của gỗ đàn hương và quế. Anh ậm ừ hài lòng. "Mmm... điều này thật tuyệt" John buồn ngủ lầm bầm.Sherlock đứng im lặng, ôm bộ dạng ngái ngủ của John lại gần mình. Điều đó có nghĩa là gì? Điều này có ý nghĩa gì không? Có thể nào... John có... tình cảm... với cậu không? Tâm trí của Sherlock đang chạy đua sau vẻ ngoài điềm tĩnh của cậu. Sherlock không có câu trả lời cho những câu hỏi của mình, nhưng với tư cách là thám tử cố vấn duy nhất trên thế giới, cậu biết cách để tìm ra chúng... thử nghiệm. Cậu từ từ di chuyển một bàn tay từ lưng John lên để ôm lấy đầu anh. Cậu đặt đầu John gần mặt mình hơn một chút, dùng ngón tay vò rối tóc ở gáy John. Sherlock từ từ cúi mặt xuống, nhẹ nhàng áp môi mình lên trán John. John tiếp tục rúc rích hài lòng, nói rằng "Tối nay tôi đã có rất nhiều niềm vui với anh. Ước gì ngày nào cũng là Giáng sinh". Sherlock mỉm cười - kết quả thú vị, cậu tự nghĩ.John từ từ mở mắt ra, cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì đang xảy ra, họ đang ở đâu."Xin lỗi, Sherlock... tôi rất xin lỗi. Tôi đoán là tôi đã mệt hơn tôi nghĩ". John buông thõng cánh tay, hít thở sâu. "Tôi nghĩ là tôi nên đi ngủ." Sherlock mỉm cười với anh, nhẹ nhàng nói, "Anh nên làm vậy, John. Ngủ ngon."Mặt trời bắt đầu sưởi ấm căn phòng và John cảm thấy nên thức dậy. Anh đang mong chờ một buổi sáng lười biếng với cà phê và đống giấy tờ... và, vâng... dành cả ngày với Sherlock. Anh đang mặc chiếc áo len thì nghe thấy tiếng "Whoo hoo! Các chàng trai!" từ tầng dưới. John mỉm cười, bước xuống phòng để chào bà Hudson. "Giáng sinh vui vẻ, bà Hudson!" John cúi xuống để hôn lên má bà. "Tất cả đã sẵn sàng cho kỳ nghỉ? Bà và bà Turner đã mua sắm xong tối qua chưa?" Bà Hudson đặt khay bánh nướng xuống bàn bếp, nó sạch sẽ một cách đáng ngạc nhiên. Sherlock chắc hẳn đã thực sự dọn dẹp đêm qua... đó là một phép màu Giáng sinh, John nghĩ, cười thầm một mình."Ôi John, chúng ta đã có khoảng thời gian tuyệt vời nhất. Tôi chỉ cần một vài đồ dùng nhỏ, cậu biết đấy, nhưng chúng tôi đã có một buổi mua sắm vui vẻ." Bà Hudson quay lại, nhìn quanh bếp. "Sherlock đã đi đâu rồi? Tôi nghĩ rằng tôi đã nghe thấy cậu ấy nói chuyện với ai đó... Tôi để ý vì lúc đó còn khá sớm, anh biết đấy". Bà nhặt một miếng vải và bắt đầu lau quầy bếp, sau đó đổ nước đầy ấm điện và bật nó lên. John liếc quanh phòng khách, nhưng không thấy bất cứ thứ gì cho thấy nơi ở hiện tại của Sherlock. Anh liếc nhìn xuống hành lang, nơi cánh cửa phòng ngủ của Sherlock đã hoàn toàn đóng lại. Đó là điều bất thường, anh nghĩ.Ngay sau đó, cánh cửa bật mở, ánh sáng mặt trời chiếu vào một vị thám tử thực sự là một kết hợp hoàn hảo. Sherlock mặc một chiếc quần âu màu xám đậm và một chiếc áo sơ mi Oxford màu xanh lam nhạt, mở chiếc cúc trên cùng và xắn tay áo lên đến khuỷu tay. Những lọn tóc đã được chỉnh sửa và cậu thực sự có vẻ đã nghỉ ngơi tốt trong một lần. "Chào buổi sáng, bà Hudson!" Cậu nói khi đi quét qua bếp. "À, John! Tôi rất vui vì anh đã ở đây. Chúng ta có nhiều việc phải làm ngày hôm nay. Anh ăn chưa?" Sherlock nhặt tờ giấy trên bàn và nhanh chóng ngồi xuống ghế. Bà Hudson theo cậu vào phòng, "Ôi trời! Đồ trang trí trông thật tuyệt vời!" bà ấy thốt lên. "Thật là có không khí lễ hội!"John bưng hai cốc trà mới pha qua, đặt một cốc xuống cạnh ghế và đưa cốc kia cho Sherlock. "Tôi vừa xuống thôi" John trả lời Sherlock, "và đồ trang trí, bà Hudson... tất cả đều rất Sherlock!" John mỉm cười, ngồi xuống ghế và nhấp một ngụm trà. John nhìn Sherlock qua miệng cốc, nhớ lại cảm giác môi người đàn ông chạm vào trán mình. Anh hy vọng hơi nước từ trà sẽ làm dịu vết ửng đỏ đang tô trên má anh. "Hôm nay trông cậu rất đẹp, Sherlock." John đã tự hỏi liệu Sherlock có hành động khác lạ nào vào sáng nay không... có cảm giác như mối quan hệ của họ đang chuyển sang một mối quan hệ không xác định, và họ vẫn chưa nói trực tiếp về điều đó.Sherlock bắt gặp ánh mắt của John, nở một nụ cười nhỏ và ngượng ngùng với anh. "Cảm ơn, John." Sherlock nói, nhẹ nhàng. Chuyển sự chú ý sang bà Hudson, Sherlock đặt trà xuống và đứng dậy. "Bà Hudson, John và tôi sẽ đi vào sáng mai trong suốt kỳ nghỉ. Chúng tôi có quà cho bà, nếu John đồng ý, tôi muốn tặng chúng cho bà ngay bây giờ?" John gật đầu đồng ý khi Sherlock lấy những món quà từ những đống đồ trên bàn. "Ôi các chàng trai của tôi, các cậu thật tốt bụng! Tôi sẽ đến gặp em gái tôi vào đêm Giáng sinh." Bà Hudson ngồi xuống ghế sofa để mở gói quà của mình. Bà ấy cẩn thận nhấc bình rượu ra khỏi hộp, viên pha lê va chạm với ánh sáng mặt trời tạo ra hiệu ứng lăng kính, rải những cầu vồng nhỏ trên trần nhà. "Ồ, điều này thật sự đẹp!" Bà Hudson đặt nó lại vào hộp và đặt xuống, sau đó nhặt một phong bì dày có tên mình trên đó. "Tối qua Sherlock và tôi đã đồng ý, thưa bà Hudson, rằng bà nên nghỉ ngơi và chiều chuộng bản thân một chút, vì vậy chúng tôi hy vọng bà sẽ thích phiếu thưởng này." John rất vui với quyết định mua vé spa cuối tuần cho bà Hudson và một vị khách, và tốt hơn nữa là họ có thể in thông tin chi tiết từ trang web. "Khách sạn Lime Wood? Ôi trời, trông đáng yêu quá!" Bà Hudson thốt lên. "Ôi các cậu, các cậu không nên tiêu tốn kém như vậy!" Bà đứng dậy, lần lượt ôm cả John và Sherlock. "Đừng ngớ ngẩn, bà Hudson. Chúng tôi phải làm sao nếu không có bà?" Sherlock nhặt cây vĩ cầm của mình lên. "Bất kỳ bài hát nào?"Buổi hòa nhạc Giáng sinh ngẫu hứng của Sherlock khá vui vẻ, chỉ có một vài tranh cãi về lời bài hát, sự kiện và nguồn gốc. John ăn bánh nướng của mình, và thậm chí còn bắt Sherlock ăn bằng cách cố tình để đĩa của anh trong tầm với của Sherlock, vì anh biết Sherlock sẽ không thể ngăn mình ăn bữa sáng của John. "Được rồi, phải đi rồi, John! Chúng ta có nhiều nơi để đi, nhiều người để gặp!" Sherlock thực tế đang tràn trề năng lượng. John đang buộc dây giày, rồi túm lấy áo khoác. "Bà Hudson, chúc bà Giáng sinh vui vẻ và đi du lịch an toàn nếu chúng tôi không thể gặp bà trước khi chúng tôi lên đường vào ngày mai." John nhanh chóng ôm, hôn lên má bà. "Giáng sinh vui vẻ, các chàng trai!" Bà Hudson nói với họ, nghe thấy tiếng cửa trước đóng sầm lại sau lưng họ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com