TruyenHHH.com

Vsoo

Bước vào quán lẩu, có gần mười chiếc bàn bốn người ngồi đã sắp xếp bát đũa, thìa muôi, nhưng chưa có người ngồi. Nhân viên tiếp tân nhìn thấy đoàn người bọn họ, hỏi hai ba câu rồi lập tức dẫn bọn họ tới những bàn trống.

Thì ra đã gọi điện đặt trước, Jisoo chọn vị trí ngồi cạnh cửa sổ, Taehyung ngồi xuống bên cạnh cô, một lát sau, mọi người đều đã yên vị, cả trai lẫn gái đều tự ghép đôi, nhưng bàn của Jisoo và Taehyung lại chỉ có hai người bọn họ.

Jisoo vừa cho thêm dầu vừa oán thầm, nếu bàn này thật sự chỉ có cô và Taehyung, lát nữa nhất định cô sẽ không tiêu hóa được.

"Sếp, bàn khác đều đủ người rồi, xem ra em đành ngồi đây vậy." Joong Ki tự nhận lấy trách nhiệm nặng nề này mà ngồi xuống đối diện bọn họ, nhìn thấy nụ cười ôn hòa của Taehyung, anh vội ho một tiếng, bổ sung: "Thật ra hai người có thể coi như em không tồn tại."

Taehyung đặt thực đơn vào trong tay Jisoo, dịu giọng nói: "Em thích ăn gì cứ gọi đi, dù sao người ngồi đối diện kia đã nói coi như cậu ta không tồn tại."

Bàn tay đang xúc gia vị của Joong Ki run lên, một muỗng muối đều rơi hết vào nồi lẩu, sếp, anh có thể đừng coi lời nói khách sáo của em thành lời nói thật được không?

Jisoo nhìn Joong Ki đầy thông cảm, cầm lấy thực đơn, thỉnh thoảng hỏi ý kiến Joong Ki, cuối cùng cũng không thật sự khiến anh biến thành không khí trong suốt.

Cũng may Jisoo phúc hậu chọn một nồi lẩu uyên ương, chứ không phải một nồi lẩu cay, nếu Joong Ki không ăn được cay còn có thể vớt vát được vài miếng dạ dày đáng thương.

Trong suốt quá trình ăn cơm, Joong Ki chết lặng nhìn hai người mặt không đổi sắc, nhúng thịt dê, nấm kim châm, nấm hương trong nồi lẩu đỏ lòm, anh không nhịn được mà uống hai ngụm Sprite nữa mới cảm thấy vị giác của mình trở lại bình thường.

Hay là, hai người này khẩu vị giống nhau nên mới hợp thành một đôi? Joong Ki hoài nghi nghĩ.

Ăn lẩu xong, Jisoo còn uống một bát canh mộc nhĩ trắng được nhà hàng miễn phí, gặm một quả dưa chuột, khiến cho Joong Ki ở bên cạnh đang no đến mức vuốt bụng cũng phải quỳ gối dưới sức ăn kinh hoàng của con gái.

"No chưa?" Taehyung rút khăn tay đưa cho Jisoo, nhìn ngoài trời còn đổ mưa: "Không biết ngày mai có tạnh mưa không."

Lau miệng sạch sẽ, Jisoo nhìn màn mưa bên ngoài: "Có lẽ là tạnh thôi."

"Nếu vẫn mưa thì thật đáng tiếc." Taehyung thở dài có chút nuối tiếc.

"Vâng, vậy là đến không một chuyến." Jisoo sờ sờ cái bụng ăn no căng của mình, hiếm khi nào được ăn một nồi lẩu mùi vị chính thống như thế, thật sự quá hạnh phúc.

"Anh nghe nói rút quẻ trong miếu thờ trên núi này rất linh, nhất là quẻ nhân duyên." Vẻ mặt Taehyung vẫn nuối tiếc như trước.

Khóe mắt Jisoo giật giật, cô giơ tay chọc chọc cái trán Taehyung "Tổng giám đốc Kim vĩ đại của tôi ơi, chúng ta đi miếu Phật chứ không phải miếu Nguyệt Lão."

"Ừ, anh đúng là của em." Taehyung đưa tay ra cầm lấy ngón trỏ của Jisoo, vẻ mặt cười rất bất đắc dĩ.

Jisoo liếc mắt khinh thường, sau này ai còn gọi người này là Kim đại thần, nhất định là mắt mù: "Độ dày của da mặt anh có điểm cuối không vậy?"

Kim đại thần cười, lộ ra một hàm răng trắng bóc: "Trước mặt vợ yêu, mấy loại điểm cuối này có thể ăn được chắc?"

Joong Ki ở bên cạnh yên lặng bịt mắt, sếp như thế này quả thật quá vô sỉ rồi.

Khi đoàn người ra khỏi quán lẩu thì sắc trời đã tối sầm, Jisoo nhìn ngọn đèn đường có phần mông lung trong cơn mưa, tâm trạng không hiểu sao hơi chùng xuống.

Một bàn tay dịu dàng cầm lấy tay cô, Jisoo nhìn người bên cạnh, tay kia của anh đang cố gắng vươn về phía cô, chiếc ô in hoa giúp cô chặn lại tất cả những giọt mưa trên đỉnh đầu, một chút tâm trạng khó hiểu một giây trước đó đều tản đi như mây khói.

Hai người đi trong mưa, những người phía sau đều nhìn thấy, chàng trai trước giờ luôn kiêu ngạo đang che chắn cho Jisoo, xe cộ qua lại dù có vẩy nước bùn lên cũng sẽ không bắn tới được cô gái đi bên cạnh anh.

Mi Rae thấy vậy, không nói gì chỉ cười cười, bỗng nhớ tới một câu nói trong tiểu thuyết của tác giả Soo Soo: "Người đàn ông che ô cho phụ nữ trong ngày mưa chẳng có gì đáng khen tặng, quan trọng là, người đàn ông này có bằng lòng che chắn tất cả nước bùn, tai nạn và gió lạnh hay không."

Jisoo đi rất chậm, Taehyung cũng phối hợp với tốc độ của cô, không gian vô cùng yên tĩnh.

"Em nghĩ..." Jisoo đột nhiên mở miệng, sau đó lại do dự không nói.

"Sao vậy?" Taehyung thấy vẻ mặt do dự của Jisoo, trên mặt xuất hiện chút lo lắng.

"Quả nhiên là không nên ăn quá no." Jisoo bất nhã xoa nhẹ cái bụng mình.

Taehyung: ...

Con đường đá nhỏ, cây cối um tùm, không khí dễ chịu, chim hót líu lo, nước chảy róc rách, cảnh đẹp như vậy mà Jisoo không thèm liếc mắt một cái, cô chống tay vào một cây thông, cúi người thở dốc. Vì sao những người này chỉ nói đến chuyện chơi vui vẻ không ai nói chùa miếu được xây trên đỉnh núi, đi bộ lên đến nơi, không chết cũng mất nửa cái mạng.

Sáng sớm hôm sau, khi Jisoo thức dậy thì mưa đã tạnh, vì vậy, mọi người liền mang theo đồ uống, lên núi. Nhìn từ xa, núi này không quá cao, nhưng khi thật sự đặt chân lên, cô lập tức lĩnh hội được rằng đi chơi cũng rất cần thể lực. Cô bắt đầu hối hận vì mình suốt ngày ở trong nhà nên thể lực không đủ tốt.

Ngẩng đầu nhìn những bậc thang không có điểm dừng, Jisoo gần như muốn rớt nước mắt. Thế này đâu phải đi xem tượng Phật, đi xem biển mây, rõ ràng đây là tự ngược đãi!

"Này, Jisoo, cố gắng lên." Joong Ki cầm theo một túi nước, một túi đồ ăn vặt và những thứ linh tinh mà vẫn bước đi như bay, rất nhanh đã rút ngắn khoảng cách với Jisoo, giống như những thứ cầm trong tay không phải đồ uồng và đồ ăn vặt, mà là cuộn giấy vệ sinh nhẹ bẫng.

Jisoo liếc mắt khinh thường, vỗ vỗ lòng bàn tay, chuẩn bị tiếp tục leo lên trên. Một bàn tay thật đẹp đưa tới trước mặt cô, cô cũng không khách sáo, đặt tay mình vào trong lòng bàn tay đó, sau đó lẩm bẩm: "Em giao mình cho anh đấy." Một câu nói tùy tiện như thế nói ra khỏi miệng đột nhiên lại biến thành cực kỳ mờ ám.

Nụ cười trên mặt Taehyungtrở nên vô cùng sáng lạn, anh kéo tay khiến cho nửa người Jisoo dựa trên ngườimình, sau đó nói: "Cứ yên tâm giao cho anh."

"Thảo nào sếp không chịu ngồi cáp treo." Joong Ki quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìnthấy cảnh tượng như vậy, thầm nói: "Thật sự là không từ thủ đoạn nào."

Bàn tay đỡ bên hông hơi ấm ấm, thắt lưng có chút ngứa, Jisoo cảm giác gò mámình nóng lên, sau đó lại cảm thấy bước chân như bay, từng bước hướng lên trên.Cho tới khi đã nhìn thấy hình dáng thấp thoáng của ngôi chùa, vẻ mặt Taehyungvẫn không đỏ, hơi thở không dồn dập.

Jisoo đột nhiên nhớ tới lời mẹ già nhà mình từng nói, đàn ông có đẹp trai hay không không quan trọng, quan trọng là anh ta có thể khiêng gạo hay không. Jisoo cho rằng mình có lẽ nặng hơn bao gạo, xem ra thể lực của Taehyung cũng không tệ. Điểm này, mẹ già nhà mình chắc là thỏa mãn rồi chứ?


Ý thức được bản thân đã suy nghĩ xa xôi, Jisoo vỗ lên bàn tay đặt bên hông: "Tới rồi."

"Em yêu, em qua cầu rút ván." Taehyung sờ sờ chỗ bị đánh trên tay, vẻ mặt vô cùng đáng thương.

"Kim đại thần, mời anh giữ gìn chút hình tượng, mấy người trong công ty anh đang ở ngay bên cạnh." Jisoo không thèm để ý, ánh mắt đã nhằm thẳng đến một tòa tháp bằng đá ở bên cạnh, hình dáng có chút giống tháp xá lị, hơi loang lổ, xem ra đã được xây dựng nhiều năm. Cách đó không xa có một hòa thượng mặc áo xanh đang quét lá rụng trên một tấm đá, Jisoo nhìn cảnh tượng này, có cảm giác như mình đã xuyên qua thời không, nhưng tiếng nói chuyện vui vẻ của mọi người ở bên cạnh nhắc cô nhớ đây chỉ là một danh thắng mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com