[Vsoo- 𝙴𝙽𝙳] •𝑷𝒂𝒎𝒑𝒆𝒓 𝒘𝒊𝒇𝒆 𝒅𝒂𝒓𝒍𝒊𝒏𝒈•
Chương 27
Jisoo vô thức lật quyển sách trong tay, ánh mắt hướng về gương mặt của Taehyung, nhưng khi Taehyung ngẩng đầu lên nhìn thì cô lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, ánh mặt trời chói chang, không biết nóng đến bao nhiêu độ, nhưng điều hòa trong phòng lúc nào cũng được để ở nhiệt độ thích hợp nhất, Jisoo chống cằm, đột nhiên mở miệng nói: "Bên cạnh ngón tay thứ tư bên phải của em có một nốt ruồi, trước đây có một ông thầy tướng số nói đó là chứng minh cho việc chồng tương lai sẽ là quý nhân của em."
Taehyung không ngờ Jisoo đột nhiên lại nhắc tới loại chuyện này, anh ngẩng đầu nhìn về phía Jisoo, nhưng chỉ nhìn thấy nụ cười nhạt trên mặt đối phương, hoàn toàn không có vẻ gì vừa gặp bố mình không lâu trước đó.
"Chỉ là, trên ngón tay mẹ em cũng có một nốt ruồi y hệt như thế, vị trí cũng không khác biệt lắm."Jisoo nhún vai: "Vì vậy, những thầy tướng số đều là lừa đảo."
Taehyung nhăn mày: "Bói toán đều là những thứ tin là có, không tin là không có."
Jisoo cười gật đầu, cầm cốc trà lên uống một ngụm, hương trà xanh thoang thoảng tan trong miệng, làm cho người ta cảm thấy thật tươi mát, cô cúi đầu nhìn quyển sách đặt trên đầu gối: "Anh còn nhớ So Hee không?"
Anh suy nghĩ một lát, trong đầu chậm rãi hiện ra một bóng người không rõ ràng lắm, Taehyung không xác định mà hỏi: "Chính là nhân viên phục vụ mà chúng ta gặp trong khu nghỉ dưỡng kia?"
Nhìn dáng vẻ không xác định của Taehyung, Jisoo bật cười: "Đúng, chính là cô ấy, mẹ cô ấy và bố em là anh em, nhưng sau khi mẹ em và bố em ly hôn, nhà em không còn liên lạc với nhà So Hee nữa, sau đó mẹ em lại mang em chuyển nhà." Vì vậy, rõ ràng đã rất nhiều năm không gặp, nhưng So Hee lại coi cô là đối thủ cạnh tranh, hoặc có thể nói là một vật tham chiếu.
Taehyung nghe thấy khi Jisoo nói hai chữ "bố em" không có mất tự nhiên, cũng không có tình cảm, giống như chỉ là một danh xưng, không hề có cảm xúc nào khác. Anh đứng lên đi tới bên cạnh Jisoo ngồi xuống, lắng nghe cô kể một số chuyện trước đây.
"Thật ra cũng không đau khổ như trong phim truyền hình hay diễn, em lớn lên cũng không khác gì những đứa trẻ khác, mẹ em rất ít khi nhắc đến bố em, giống như người này không có vai trò gì quan trọng trong gia đình, còn em cũng tuyệt đối không cảm thấy mình đáng thương hơn những đứa trẻ khác. Dù sao mỗi lần họp hội phụ huynh đều chỉ có một trong hai người đi, em cũng không kém hơn những bạn học khác." Jisoo nở một nụ cười yếu ớt, quá khứ chỉ nói mấy câu đã hết chuyện: "Vì vậy, anh cũng đừng coi em là nữ diễn viên đáng thương, mỗi ngày dùng con mắt thương hại để nhìn em, em sẽ đau dạ dày mất."
Taehyung bật cười, hai người nói chuyện một lúc sau liền quay lại chuyện mình phải làm, tuy hai người ở trong cùng một phòng làm việc nhưng không hề quấy rầy nhau.
Tới thời gian nghỉ trưa, Joong Ki dè dặt thò đầu nhìn về phía phòng tổng giám đốc dò xét, không hề có động tĩnh gì, anh thấp thỏm trong lòng, dù sao hai người kia vì có quan hệ với mình hôm nay mới có thể tới Kim Thị gặp đại ca, kết quả lại gặp phải chuyện này, trong lòng anh cảm thấy rất có lỗi với Jisoo, chỉ sợ Jisoo trốn trong phòng tổng giám đốc mà khóc.
Ngay khi Joong Ki đang vô cùng lo lắng, cửa phòng tổng giám đốc mở ra, Jisoo và Taehyung cười vui vẻ đi ra, nét mặt không có vẻ u ám lắm. Joong Ki rụt đầu về, nhất thời cảm thấy vì mẹ già nhà mình xem quá nhiều phim truyền hình mà ảnh hưởng không tốt tới bản thân, Jisoo kia không có một chút dáng vẻ bối rối, nhìn thế nào cũng không giống nữ diễn viên đau khổ vì tình thân.
Trong khi ăn cơm, Taehyung mở to mắt nhìn Jisoo ăn hết hai bát cơm, uống một bát canh xương sườn, đôi đũa tung hoành ngang dọc, một chút lo lắng cuối cùng trong lòng anh đã có thể trút đi, ít nhất có thể ăn có thể uống, có vẻ sẽ không ảnh hưởng tới sức khỏe.
Cơm nước xong, hai người cùng nhau trở về công ty, sau đó Jisoo tạm biệt Taehyung, nói mình phải tới phòng kế hoạch. Nhân viên phòng kế hoạch vô cùng nhiệt tình thân thiết với Jisoo, không hề có vẻ xa cách vì khác công ty, Jisoo thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nói ra tất cả những dự định trong đầu.
Những người trong phòng kế hoạch bởi vì quan hệ của Jisoo và sếp lớn nên mới khách sáo, nhưng sau một thời gian ở cùng Jisoo, bọn họ phát hiện cô gái trẻ này tuy một số chỗ xử lý còn chưa chuyên nghiệp nhưng những ý kiến đưa ra đều vô cùng có tính khả thi, hơn nữa cô cũng hiểu rất rõ về thị trường, hiển nhiên là đã điều tra thị trường, hơn nữa còn tốn không ít công sức.
Bọn họ nói chuyện với nhau một lúc đã cảm thấy rất hòa hợp, khi Taehyung tới đón Jisoo tan tầm thì cô đã vừa nói đùa với những nhân viên khác, vừa thiết kế đồ án.
Taehyung đứng ở cửa phòng kế hoạch, nhìn Jisoo cười đùa với nhân viên của anh, còn những nhân viên của anh cũng vô cùng thân mật với Jisoo, ngay cả khi anh xuất hiện ở cửa phòng cũng không ai phát hiện ra. Là một tổng giám đốc, anh nên thở dài vì chính mình bị coi như không tồn tại, là một người đàn ông, anh nên tự hào về sức hút của người mình yêu.
Cuối cùng cũng có người tinh mắt phát hiện ra sếp lớn nhà mình đang đứng ở cửa, vì vậy vội vàng ho một tiếng nói: "Chào sếp."
Những người vốn đang cười đùa lúc này cũng im bặt, quay đầu nhìn về phía cửa, những người vốn đang vụng trộm lên mạng hay lười nhác ngồi không toàn bộ đều ngồi thẳng nghiêm chỉnh, chỉ còn lại một mình Jisoo cầm bản phác thảo thiết kế đứng tại chỗ.
"Hiện giờ cũng không còn sớm nữa, nếu mọi người không còn việc gì khác thì nhanh tan tầm đi." Taehyung cười cười, sau đó nói với Jisoo: "Jisoo, bây giờ em có bận không, nếu không bận, anh đưa em về."
Mấy người ở đây đều trao đổi với nhau một ánh mắt, đồng loạt đứng lên, tỏ vẻ chính mình không còn việc gì nữa, phải về nhà, chưa tới một phút đồng hồ sau, bên cạnh Jisoo ngay cả nửa người cũng không thấy nữa. Nhìn bản thảo trong tay, lại nhìn Taehyung đang cười dịu dàng đứng ở cửa, Jisoo bất đắc dĩ gật đầu: "Đi thôi."
Hai người cùng nhau xuống lầu, gặp phải một người không ngờ tới, Jisoo bình tĩnh nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, im lặng không nói gì.
"Tổng giám đốc Cho." Taehyung khách khí bắt chuyện với Jae Hyun, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt Jisoo rồi mới nói: "Hiện giờ đã là giờ tan tầm, có chuyện gì xin đợi tới giờ hành chính."
"Jisoo, nói chuyện với bố một lúc đi." Trong giọng nói của Jae Hyun có chút cầu xin, gương mặt vốn không thân thiết kia cũng có thêm vài phần đau buồn: "Bố biết mấy năm nay bố đã sai, bố không có ý gì khác, chỉ muốn nói với con mấy câu thôi."
Jisoo nhìn đồng hồ đeo tay, dửng dưng nói: "Được, chúng ta có một tiếng để nói chuyện." Nói xong, cô đột nhiên lại nói: "Tôi đi cũng với tổng giám đốc Kim, chắc ông cũng không để ý chứ." Có nhiều người ở đây, có lẽ người cha này của cô cũng không đến mức nói ra những lời quá đáng.
Taehyung hiểu ý Jisoo, tuy làm một cái bóng đèn không phù hợp với phong cách của anh, nhưng những thứ như phong cách này, trên con đường theo đuổi bà xã đầy cam go cũng chỉ là phù vân không có thực, nhìn được nhưng không sờ được.
Trong quán cà phê, Jisoo thả mấy viên đường vào trong cốc, nhưng không có ý định cầm lên uống, chỉ nghe Trầm Khai nói gì đấy về hối hận, đấu tranh. Chờ Jae Hyun nói xong, Jisoo mới gật đầu: "Được rồi, những thứ này tôi đều đã biết."
Jae Hyun nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Jisoo, trái tim lạnh dần. Không có những trách cứ, giận dữ, hoặc khổ sở như ông đã dự tính, sự bình tĩnh này còn đáng sợ hơn tất cả.
Hoặc một người cha như ông, ở trong lòng con gái vốn chưa từng tồn tại, vì vậy cũng không có chút địa vị nào.
Ông ngẩng đầu nhìn về phía Taehyung, đột nhiên mở miệng nói: "Tôi biết cậu thích Jisoo, nhờ cậu sau này chăm sóc con bé, đừng làm chuyện vô liêm sỉ như tôi, cuối cùng tự tìm lấy kết cục này."Jae Hyun vừa nói ra như vậy, vẻ mặt Jisoo khẽ thay đổi, nhưng Taehyung vẫn duy trì phong độ: "Cảm ơn tổng giám đốc Cho nhắc nhở, cho dù ngài không nói tôi vẫn sẽ chăm sóc cô ấy thật cẩn thận."
Jisoo nghiêng đầu, đưa mắt nhìn Taehyung, anh có cần phải đồng ý một cách thuận miệng như thế không?
Jae Hyun nghe ra trong lời nói của Taehyung có sự che chở Jisoo và vẻ bất mãn đối với mình, ông cười khổ một cái, không biết nên vui mừng hay nên cảm thấy xấu hổ. Đối với Jisoo mà nói, ông chỉ là một người cha xa lạ và vô trách nhiệm mà thôi, những lời ông vừa nói quả thật chẳng có bao nhiêu tư cách, còn Taehyung dùng thái độ đó đối với ông cũng không trách được.
Ông cũng hơi cảm thấy may mắn vì Taehyung dùng thái độ đó với ông, ít nhất điều đó cũng chứng tỏ Ngụy Sở thật lòng quý trọng Jisoo.
"Jisoo, năm đó bố..." Trong lòng Jae Hyun vô cùng hối hận, nếu năm đó ông không ly hôn với Ji Won, cuộc sống có lẽ sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều, có con gái giỏi giang, có người vợ dịu dàng, năm đó ông phát điên thế nào mới biến chính mình thành bộ dạng thế này ?
Jisoo uống một ngụm cà phê, hơi đắng, cô cười dửng dưng: "Chuyện năm đó của ông và mẹ tôi, tôi không có tư cách bàn luận, đáng tiếc hiện giờ ông lại không có tư cách tìm mẹ tôi ôn lại chuyện ngày xưa nữa, ông cứ đi làm sếp lớn của ông đi, tôi và mẹ tôi sống rất tốt, mời ông đừng tới quấy rầy."
Khóe môi Jae Hyun run run, nhìn vẻ mặt con gái không vui không giận trước mặt, không cách nào nói ra lời.
"Buổi tối tôi còn có việc phải làm, hoan nghênh tổng giám đốc Cho hợp tác với Woongjin chúng tôi trong tương lai." Jisoo gật đầu, đứng lên, đi tới quầy bar thanh toán.
Taehyung nhìn bóng lưng Jisoo, ánh mắt hướng về phía vẻ mặt chán nản của Jae Hyun: "Ông Cho, tôi cũng phải đi rồi, xin lỗi không tiếp chuyện được."
Lẻ loi ngồi lại bàn uống cà phê, Jae Hyun lấy tờ chi phiếu có rất nhiều nếp nhăn kia ra, con số mười vạn phía trên khiến đáy lòng ông run rẩy, ông đã hỏi thăm về lý lịch của Jisoo, cô mới tốt nghiệp hơn một năm trước, vào làm trong một công ty liên doanh, sau đó lại vì bị đồng nghiệp sao chép đồ án mà từ chức, tiếp đó lại chia tay với cậu chủ nhà họ Park cuối cùng tới làm ở công ty đồ uống Woongjin này, trong thời gian ngắn như thế, Jisoo tìm đâu ra mười vạn tệ để trả cho tổng giám đốc Kim Thị?
Tính cách Jisoo thật giống mẹ, Jae Hyun thở dài, lại bỏ tờ chi phiếu nhăn nhúm vào trong túi áo, chậm rãi bước ra khỏi quán cà phê.
Xe chạy tới bên dưới nhà trọ, Taehyung giúp Jisoo mở cửa xe, khi cô đang xuống xe, anh đột nhiên nói: "Jisoo, chúng ta hãy thử xem sao đi."
Jisoo dừng bước, quay đầu nhìn Taehyung đang đứng bên cạnh chiếc xe, nhướng mày: "Thử?"
Taehyung gật đầu: "Thử xem anh có thể làm bạn trai em hay không, anh bằng lòng có thời gian thử việc, thời hạn ngắn hay dài do em quyết định."
"Trước khi thử việc không phải nên phỏng vấn sao?" Vẻ mặt Jisoo không có gì khác thường, giống như chỉ đang nói đến chuyện thời tiết.
"Như anh mà còn cần phỏng vấn à?" Taehyung triệt để phát huy sở trường da mặt dày vô địch của đàn ông: "Anh có thể lái xe, có thể khiêng gạo, có thể trải giường, cũng có thể lau nhà, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, em muốn anh đi hướng Đông, anh sẽ không đi hướng Tây, em muốn ra ngoài mua sắm anh sẽ đi cùng em, tuyệt đối là người bạn trai tốt nhất được các tạp chí tuyển chọn."
Jisoo ngẩn người, không ngờ một người như Taehyung cũng có thể nói được những điều như vậy, một lát sau cô mới cười khúc khích ra tiếng, vẫy tay: "Lại đây em bảo."
Taehyung bước mấy bước tới trước mặt Jisoo, cô khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ rất soi mói, nhìn từ trên xuống dưới: "Ừ, thân thể khỏe mạnh, tuổi vừa tầm, dáng dấp cũng được."
"Anh đang hưởng ứng lệnh triệu tập làm bạn trai, không phải hưởng ứng lệnh triệu tập gia súc." Taehyung để kệ Jisoo quan sát, mặc dù bị lời nói của cô công kích nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên, nét mặt cũng không có vẻ thẹn quá hóa giận.
Jisoo thoáng rung động trong lòng, đột nhiên cười nói: "Được." Nói xong, cô xoay người lên lầu.
Taehyung chưa kịp phản ứng xem chữ "được" kia có ý gì, khi không còn thấy bóng dáng Jisoo nữa mới chợt hiểu ra, anh vui mừng lấy điện thoại ra, gọi tới số một người bạn: "Đêm nay mấy anh em ra ngoài uống một ly, tớ mời."
Ngắt máy, Taehyung vui rạo rực nghĩ, cách mạng cuối cùng cũng có kết quả rồi, rốt cuộc cũng thành công được một nửa, thật đáng mừng, cảm ơn ông trời.
Khác với sự vui mừng không biên giới của Taehyung, tâm trạng Jisoo vô cùng phức tạp, cô đã qua cái tuổi chỉ cần vài câu dỗ ngon dỗ ngọt là có thể rung động, Taehyung đối với cô rất tốt, cũng rất săn sóc, lúc đầu cô không suy nghĩ nhiều, nhưng cô cũng không ngốc đến mức đến giờ còn không nhận ra tình cảm của anh. Cô không hiểu vì sao nhân vật ưu tú như Taeyung lại chú ý tới một người không tính là xuất sắc như cô, thậm chí còn ngoan ngoãn nghe lời cô.
Chuyện cổ tích về hoàng tử và cô bé lọ lem kết thúc ở lần thứ hai bọn họ gặp nhau, ai biết cuộc sống sau này của hoàng tử và cô bé lọ lem sẽ như thế nào. Taehyung được coi là hoàng tử trong lòng phụ nữ, Jisoo cô tuy không phải cô bé lọ lem nhưng cũng chẳng với được tới đẳng cấp công chúa.
Cô đã từng do dự, đã từng giả vờ như không biết, nhưng cô không phải người con gái không dám yêu không dám hận, chỉ là, tiêu chuẩn về đàn ông của cô dựa trên thái độ đối với cuộc sống ổn định sau này, Taehyung đúng là có ưu điểm về cuộc sống ổn định này, nhưng cũng còn rất nhiều ưu điểm thu hút những người phụ nữ khác.
Hoặc là trói người đàn ông này đem về nhà mình, hoặc là để người phụ nữ khác câu anh ta đi, tâm trạng của cô vô cùng phức tạp, nhưng khi nghe thấy Taehyung nói bằng lòng có thời gian thử việc, cô cũng hạ quyết tâm. Nếu sau này cô và Taehyung chia tay, cô sẽ không tìm tới cái chết, mà nếu Taehyung thật sự yêu cô, chính cô cũng có cảm tình với anh, vậy thì không thể để cho người phụ nữ khác trục lợi.
Cứ như vậy đi, đây là để thử Taehyung, cũng là để thử chính mình.
Taehyung không ngờ Jisoo đột nhiên lại nhắc tới loại chuyện này, anh ngẩng đầu nhìn về phía Jisoo, nhưng chỉ nhìn thấy nụ cười nhạt trên mặt đối phương, hoàn toàn không có vẻ gì vừa gặp bố mình không lâu trước đó.
"Chỉ là, trên ngón tay mẹ em cũng có một nốt ruồi y hệt như thế, vị trí cũng không khác biệt lắm."Jisoo nhún vai: "Vì vậy, những thầy tướng số đều là lừa đảo."
Taehyung nhăn mày: "Bói toán đều là những thứ tin là có, không tin là không có."
Jisoo cười gật đầu, cầm cốc trà lên uống một ngụm, hương trà xanh thoang thoảng tan trong miệng, làm cho người ta cảm thấy thật tươi mát, cô cúi đầu nhìn quyển sách đặt trên đầu gối: "Anh còn nhớ So Hee không?"
Anh suy nghĩ một lát, trong đầu chậm rãi hiện ra một bóng người không rõ ràng lắm, Taehyung không xác định mà hỏi: "Chính là nhân viên phục vụ mà chúng ta gặp trong khu nghỉ dưỡng kia?"
Nhìn dáng vẻ không xác định của Taehyung, Jisoo bật cười: "Đúng, chính là cô ấy, mẹ cô ấy và bố em là anh em, nhưng sau khi mẹ em và bố em ly hôn, nhà em không còn liên lạc với nhà So Hee nữa, sau đó mẹ em lại mang em chuyển nhà." Vì vậy, rõ ràng đã rất nhiều năm không gặp, nhưng So Hee lại coi cô là đối thủ cạnh tranh, hoặc có thể nói là một vật tham chiếu.
Taehyung nghe thấy khi Jisoo nói hai chữ "bố em" không có mất tự nhiên, cũng không có tình cảm, giống như chỉ là một danh xưng, không hề có cảm xúc nào khác. Anh đứng lên đi tới bên cạnh Jisoo ngồi xuống, lắng nghe cô kể một số chuyện trước đây.
"Thật ra cũng không đau khổ như trong phim truyền hình hay diễn, em lớn lên cũng không khác gì những đứa trẻ khác, mẹ em rất ít khi nhắc đến bố em, giống như người này không có vai trò gì quan trọng trong gia đình, còn em cũng tuyệt đối không cảm thấy mình đáng thương hơn những đứa trẻ khác. Dù sao mỗi lần họp hội phụ huynh đều chỉ có một trong hai người đi, em cũng không kém hơn những bạn học khác." Jisoo nở một nụ cười yếu ớt, quá khứ chỉ nói mấy câu đã hết chuyện: "Vì vậy, anh cũng đừng coi em là nữ diễn viên đáng thương, mỗi ngày dùng con mắt thương hại để nhìn em, em sẽ đau dạ dày mất."
Taehyung bật cười, hai người nói chuyện một lúc sau liền quay lại chuyện mình phải làm, tuy hai người ở trong cùng một phòng làm việc nhưng không hề quấy rầy nhau.
Tới thời gian nghỉ trưa, Joong Ki dè dặt thò đầu nhìn về phía phòng tổng giám đốc dò xét, không hề có động tĩnh gì, anh thấp thỏm trong lòng, dù sao hai người kia vì có quan hệ với mình hôm nay mới có thể tới Kim Thị gặp đại ca, kết quả lại gặp phải chuyện này, trong lòng anh cảm thấy rất có lỗi với Jisoo, chỉ sợ Jisoo trốn trong phòng tổng giám đốc mà khóc.
Ngay khi Joong Ki đang vô cùng lo lắng, cửa phòng tổng giám đốc mở ra, Jisoo và Taehyung cười vui vẻ đi ra, nét mặt không có vẻ u ám lắm. Joong Ki rụt đầu về, nhất thời cảm thấy vì mẹ già nhà mình xem quá nhiều phim truyền hình mà ảnh hưởng không tốt tới bản thân, Jisoo kia không có một chút dáng vẻ bối rối, nhìn thế nào cũng không giống nữ diễn viên đau khổ vì tình thân.
Trong khi ăn cơm, Taehyung mở to mắt nhìn Jisoo ăn hết hai bát cơm, uống một bát canh xương sườn, đôi đũa tung hoành ngang dọc, một chút lo lắng cuối cùng trong lòng anh đã có thể trút đi, ít nhất có thể ăn có thể uống, có vẻ sẽ không ảnh hưởng tới sức khỏe.
Cơm nước xong, hai người cùng nhau trở về công ty, sau đó Jisoo tạm biệt Taehyung, nói mình phải tới phòng kế hoạch. Nhân viên phòng kế hoạch vô cùng nhiệt tình thân thiết với Jisoo, không hề có vẻ xa cách vì khác công ty, Jisoo thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nói ra tất cả những dự định trong đầu.
Những người trong phòng kế hoạch bởi vì quan hệ của Jisoo và sếp lớn nên mới khách sáo, nhưng sau một thời gian ở cùng Jisoo, bọn họ phát hiện cô gái trẻ này tuy một số chỗ xử lý còn chưa chuyên nghiệp nhưng những ý kiến đưa ra đều vô cùng có tính khả thi, hơn nữa cô cũng hiểu rất rõ về thị trường, hiển nhiên là đã điều tra thị trường, hơn nữa còn tốn không ít công sức.
Bọn họ nói chuyện với nhau một lúc đã cảm thấy rất hòa hợp, khi Taehyung tới đón Jisoo tan tầm thì cô đã vừa nói đùa với những nhân viên khác, vừa thiết kế đồ án.
Taehyung đứng ở cửa phòng kế hoạch, nhìn Jisoo cười đùa với nhân viên của anh, còn những nhân viên của anh cũng vô cùng thân mật với Jisoo, ngay cả khi anh xuất hiện ở cửa phòng cũng không ai phát hiện ra. Là một tổng giám đốc, anh nên thở dài vì chính mình bị coi như không tồn tại, là một người đàn ông, anh nên tự hào về sức hút của người mình yêu.
Cuối cùng cũng có người tinh mắt phát hiện ra sếp lớn nhà mình đang đứng ở cửa, vì vậy vội vàng ho một tiếng nói: "Chào sếp."
Những người vốn đang cười đùa lúc này cũng im bặt, quay đầu nhìn về phía cửa, những người vốn đang vụng trộm lên mạng hay lười nhác ngồi không toàn bộ đều ngồi thẳng nghiêm chỉnh, chỉ còn lại một mình Jisoo cầm bản phác thảo thiết kế đứng tại chỗ.
"Hiện giờ cũng không còn sớm nữa, nếu mọi người không còn việc gì khác thì nhanh tan tầm đi." Taehyung cười cười, sau đó nói với Jisoo: "Jisoo, bây giờ em có bận không, nếu không bận, anh đưa em về."
Mấy người ở đây đều trao đổi với nhau một ánh mắt, đồng loạt đứng lên, tỏ vẻ chính mình không còn việc gì nữa, phải về nhà, chưa tới một phút đồng hồ sau, bên cạnh Jisoo ngay cả nửa người cũng không thấy nữa. Nhìn bản thảo trong tay, lại nhìn Taehyung đang cười dịu dàng đứng ở cửa, Jisoo bất đắc dĩ gật đầu: "Đi thôi."
Hai người cùng nhau xuống lầu, gặp phải một người không ngờ tới, Jisoo bình tĩnh nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, im lặng không nói gì.
"Tổng giám đốc Cho." Taehyung khách khí bắt chuyện với Jae Hyun, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt Jisoo rồi mới nói: "Hiện giờ đã là giờ tan tầm, có chuyện gì xin đợi tới giờ hành chính."
"Jisoo, nói chuyện với bố một lúc đi." Trong giọng nói của Jae Hyun có chút cầu xin, gương mặt vốn không thân thiết kia cũng có thêm vài phần đau buồn: "Bố biết mấy năm nay bố đã sai, bố không có ý gì khác, chỉ muốn nói với con mấy câu thôi."
Jisoo nhìn đồng hồ đeo tay, dửng dưng nói: "Được, chúng ta có một tiếng để nói chuyện." Nói xong, cô đột nhiên lại nói: "Tôi đi cũng với tổng giám đốc Kim, chắc ông cũng không để ý chứ." Có nhiều người ở đây, có lẽ người cha này của cô cũng không đến mức nói ra những lời quá đáng.
Taehyung hiểu ý Jisoo, tuy làm một cái bóng đèn không phù hợp với phong cách của anh, nhưng những thứ như phong cách này, trên con đường theo đuổi bà xã đầy cam go cũng chỉ là phù vân không có thực, nhìn được nhưng không sờ được.
Trong quán cà phê, Jisoo thả mấy viên đường vào trong cốc, nhưng không có ý định cầm lên uống, chỉ nghe Trầm Khai nói gì đấy về hối hận, đấu tranh. Chờ Jae Hyun nói xong, Jisoo mới gật đầu: "Được rồi, những thứ này tôi đều đã biết."
Jae Hyun nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Jisoo, trái tim lạnh dần. Không có những trách cứ, giận dữ, hoặc khổ sở như ông đã dự tính, sự bình tĩnh này còn đáng sợ hơn tất cả.
Hoặc một người cha như ông, ở trong lòng con gái vốn chưa từng tồn tại, vì vậy cũng không có chút địa vị nào.
Ông ngẩng đầu nhìn về phía Taehyung, đột nhiên mở miệng nói: "Tôi biết cậu thích Jisoo, nhờ cậu sau này chăm sóc con bé, đừng làm chuyện vô liêm sỉ như tôi, cuối cùng tự tìm lấy kết cục này."Jae Hyun vừa nói ra như vậy, vẻ mặt Jisoo khẽ thay đổi, nhưng Taehyung vẫn duy trì phong độ: "Cảm ơn tổng giám đốc Cho nhắc nhở, cho dù ngài không nói tôi vẫn sẽ chăm sóc cô ấy thật cẩn thận."
Jisoo nghiêng đầu, đưa mắt nhìn Taehyung, anh có cần phải đồng ý một cách thuận miệng như thế không?
Jae Hyun nghe ra trong lời nói của Taehyung có sự che chở Jisoo và vẻ bất mãn đối với mình, ông cười khổ một cái, không biết nên vui mừng hay nên cảm thấy xấu hổ. Đối với Jisoo mà nói, ông chỉ là một người cha xa lạ và vô trách nhiệm mà thôi, những lời ông vừa nói quả thật chẳng có bao nhiêu tư cách, còn Taehyung dùng thái độ đó đối với ông cũng không trách được.
Ông cũng hơi cảm thấy may mắn vì Taehyung dùng thái độ đó với ông, ít nhất điều đó cũng chứng tỏ Ngụy Sở thật lòng quý trọng Jisoo.
"Jisoo, năm đó bố..." Trong lòng Jae Hyun vô cùng hối hận, nếu năm đó ông không ly hôn với Ji Won, cuộc sống có lẽ sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều, có con gái giỏi giang, có người vợ dịu dàng, năm đó ông phát điên thế nào mới biến chính mình thành bộ dạng thế này ?
Jisoo uống một ngụm cà phê, hơi đắng, cô cười dửng dưng: "Chuyện năm đó của ông và mẹ tôi, tôi không có tư cách bàn luận, đáng tiếc hiện giờ ông lại không có tư cách tìm mẹ tôi ôn lại chuyện ngày xưa nữa, ông cứ đi làm sếp lớn của ông đi, tôi và mẹ tôi sống rất tốt, mời ông đừng tới quấy rầy."
Khóe môi Jae Hyun run run, nhìn vẻ mặt con gái không vui không giận trước mặt, không cách nào nói ra lời.
"Buổi tối tôi còn có việc phải làm, hoan nghênh tổng giám đốc Cho hợp tác với Woongjin chúng tôi trong tương lai." Jisoo gật đầu, đứng lên, đi tới quầy bar thanh toán.
Taehyung nhìn bóng lưng Jisoo, ánh mắt hướng về phía vẻ mặt chán nản của Jae Hyun: "Ông Cho, tôi cũng phải đi rồi, xin lỗi không tiếp chuyện được."
Lẻ loi ngồi lại bàn uống cà phê, Jae Hyun lấy tờ chi phiếu có rất nhiều nếp nhăn kia ra, con số mười vạn phía trên khiến đáy lòng ông run rẩy, ông đã hỏi thăm về lý lịch của Jisoo, cô mới tốt nghiệp hơn một năm trước, vào làm trong một công ty liên doanh, sau đó lại vì bị đồng nghiệp sao chép đồ án mà từ chức, tiếp đó lại chia tay với cậu chủ nhà họ Park cuối cùng tới làm ở công ty đồ uống Woongjin này, trong thời gian ngắn như thế, Jisoo tìm đâu ra mười vạn tệ để trả cho tổng giám đốc Kim Thị?
Tính cách Jisoo thật giống mẹ, Jae Hyun thở dài, lại bỏ tờ chi phiếu nhăn nhúm vào trong túi áo, chậm rãi bước ra khỏi quán cà phê.
Xe chạy tới bên dưới nhà trọ, Taehyung giúp Jisoo mở cửa xe, khi cô đang xuống xe, anh đột nhiên nói: "Jisoo, chúng ta hãy thử xem sao đi."
Jisoo dừng bước, quay đầu nhìn Taehyung đang đứng bên cạnh chiếc xe, nhướng mày: "Thử?"
Taehyung gật đầu: "Thử xem anh có thể làm bạn trai em hay không, anh bằng lòng có thời gian thử việc, thời hạn ngắn hay dài do em quyết định."
"Trước khi thử việc không phải nên phỏng vấn sao?" Vẻ mặt Jisoo không có gì khác thường, giống như chỉ đang nói đến chuyện thời tiết.
"Như anh mà còn cần phỏng vấn à?" Taehyung triệt để phát huy sở trường da mặt dày vô địch của đàn ông: "Anh có thể lái xe, có thể khiêng gạo, có thể trải giường, cũng có thể lau nhà, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, em muốn anh đi hướng Đông, anh sẽ không đi hướng Tây, em muốn ra ngoài mua sắm anh sẽ đi cùng em, tuyệt đối là người bạn trai tốt nhất được các tạp chí tuyển chọn."
Jisoo ngẩn người, không ngờ một người như Taehyung cũng có thể nói được những điều như vậy, một lát sau cô mới cười khúc khích ra tiếng, vẫy tay: "Lại đây em bảo."
Taehyung bước mấy bước tới trước mặt Jisoo, cô khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ rất soi mói, nhìn từ trên xuống dưới: "Ừ, thân thể khỏe mạnh, tuổi vừa tầm, dáng dấp cũng được."
"Anh đang hưởng ứng lệnh triệu tập làm bạn trai, không phải hưởng ứng lệnh triệu tập gia súc." Taehyung để kệ Jisoo quan sát, mặc dù bị lời nói của cô công kích nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên, nét mặt cũng không có vẻ thẹn quá hóa giận.
Jisoo thoáng rung động trong lòng, đột nhiên cười nói: "Được." Nói xong, cô xoay người lên lầu.
Taehyung chưa kịp phản ứng xem chữ "được" kia có ý gì, khi không còn thấy bóng dáng Jisoo nữa mới chợt hiểu ra, anh vui mừng lấy điện thoại ra, gọi tới số một người bạn: "Đêm nay mấy anh em ra ngoài uống một ly, tớ mời."
Ngắt máy, Taehyung vui rạo rực nghĩ, cách mạng cuối cùng cũng có kết quả rồi, rốt cuộc cũng thành công được một nửa, thật đáng mừng, cảm ơn ông trời.
Khác với sự vui mừng không biên giới của Taehyung, tâm trạng Jisoo vô cùng phức tạp, cô đã qua cái tuổi chỉ cần vài câu dỗ ngon dỗ ngọt là có thể rung động, Taehyung đối với cô rất tốt, cũng rất săn sóc, lúc đầu cô không suy nghĩ nhiều, nhưng cô cũng không ngốc đến mức đến giờ còn không nhận ra tình cảm của anh. Cô không hiểu vì sao nhân vật ưu tú như Taeyung lại chú ý tới một người không tính là xuất sắc như cô, thậm chí còn ngoan ngoãn nghe lời cô.
Chuyện cổ tích về hoàng tử và cô bé lọ lem kết thúc ở lần thứ hai bọn họ gặp nhau, ai biết cuộc sống sau này của hoàng tử và cô bé lọ lem sẽ như thế nào. Taehyung được coi là hoàng tử trong lòng phụ nữ, Jisoo cô tuy không phải cô bé lọ lem nhưng cũng chẳng với được tới đẳng cấp công chúa.
Cô đã từng do dự, đã từng giả vờ như không biết, nhưng cô không phải người con gái không dám yêu không dám hận, chỉ là, tiêu chuẩn về đàn ông của cô dựa trên thái độ đối với cuộc sống ổn định sau này, Taehyung đúng là có ưu điểm về cuộc sống ổn định này, nhưng cũng còn rất nhiều ưu điểm thu hút những người phụ nữ khác.
Hoặc là trói người đàn ông này đem về nhà mình, hoặc là để người phụ nữ khác câu anh ta đi, tâm trạng của cô vô cùng phức tạp, nhưng khi nghe thấy Taehyung nói bằng lòng có thời gian thử việc, cô cũng hạ quyết tâm. Nếu sau này cô và Taehyung chia tay, cô sẽ không tìm tới cái chết, mà nếu Taehyung thật sự yêu cô, chính cô cũng có cảm tình với anh, vậy thì không thể để cho người phụ nữ khác trục lợi.
Cứ như vậy đi, đây là để thử Taehyung, cũng là để thử chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com