[Vsoo- 𝙴𝙽𝙳] •𝑷𝒂𝒎𝒑𝒆𝒓 𝒘𝒊𝒇𝒆 𝒅𝒂𝒓𝒍𝒊𝒏𝒈•
Chương 19
Tiệc cưới bắt đầu, Jisoo vốn định ngồi cùng Nayeon và Seulgi, ai ngờ khi cô tìm được hai người thì bàn đã đủ người, cô đưa mắt nhìn quanh, không biết nên ngồi bàn nào mới tốt.
"Soo Soo, cậu tới chậm." Seulgi bóc một chiếc kẹo cưới, cười tủm tỉm nói: "Người ta nói "tú sắc khả xan*", hôm nay cậu không cần ăn tiệc cưới cũng được."
* Tú sắc khả xan: sắc đẹp có thể ăn được
"Hai người đúng là làm cho người ta tức lộn ruột." Jisoo vô cùng đau đầu trừng mắt nhìn hai người, định tùy tiện tìm một bàn ngồi xuống là được, không nhìn thấy hứng thú đột nhiên lóe lên trong mắt Seulgi và Nayeon.
"Jisoo, em đứng đây làm gì?" Taehyung đi tới bên cạnh Jisoo, thấy bên cạnh Nayeon và Seulgi đã không còn chỗ trống, lại mở miệng: "Em ngồi cùng anh đi, những người khác em không quen, ăn cũng không được tự nhiên."
Jisoo nghĩ có lẽ Taehyung sẽ ngồi ở bàn chủ trì, lập tức từ chối: "Không cần đâu, em tùy tiện tìm một chỗ là được."
Nhìn ra ý nghĩ trong lòng Jisoo, Taehyung giải thích: "Anh không ngồi bàn chủ trì, chỉ ngồi cùng những người khác thôi, đi theo anh."
Thái độ của đối phương quá nhiệt tình, Jisoo cũng không tiện từ chối, đành phải đi theo phía sau Taehyung, về phần sẽ ngồi bàn nào thì cô cũng không rõ lắm.
"Anh chàng này nhìn trúng Soo Soo rồi." Nayeon bóc vỏ một viên lạc, nắm cổ tay nói: "Đáng tiếc Soo Soo hoàn toàn không có phản ứng, hoàn toàn là một đứa ngốc bẩm sinh!"
"Nếu cậu ấy là đồ ngốc, rất nhiều người sẽ bị gọi là đần độn." Seulgi vừa cắn hạt dưa vừa nhỏ giọng nói: "Heo nhìn qua có vẻ ngơ ngác chậm chạp, cuối cùng không chừng ngay cả cọp cũng bị bắt, cho dù cậu ấy có thật sự là đồ ngốc cũng chỉ trách anh chàng đẹp trai này thiếu cố gắng, cách mạng chưa thành công, còn cần nỗ lực nhiều."
"Xem trò vui chẳng phải đức tính tốt đẹp gì." Nayeon liếc mắt xem thường.
"Thánh nhân nghìn năm trước đều nói phụ nữ không có tài năng mới là đức hạnh, tớ thiếu đạo đức từ lâu rồi, ít hơn một chút nữa cũng không sao." Seulgi ăn hạt dưa, cười rất tươi tắn.
Sau khi Jisoo theo Taehyung ngồi xuống, cô lập tức cảm thấy những người cùng bàn đều đang quan sát mình, cô không được tự nhiên định rụt bàn tay đang lấy bánh kẹo cưới lại.
"Jisoo, vị này là?" Một người phụ nữ nhìn có vẻ mới qua bốn mươi tươi cười nhìn Jisoo, giống như Jisoo là một bông hoa vô cùng quý giá vậy, nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần, ánh mắt còn lộ vẻ thỏa mãn mờ ảo.
Taehyung vội ho một tiếng, giới thiệu: "Mẹ, đây là đàn em trong trường đại học của con."
Jisoo hơi há miệng ngạc nhiên: "Chào bác gái." Mẹ Taehyung thoạt nhìn quả thật rất trẻ, cô bất giác động đậy, mặc dù đây không phải bàn chủ trì nhưng không phải tất cả những người ngồi đây đều là họ hàng nhà gái chứ, một người ngoài như cô ngồi ở đây có vẻ không thích hợp lắm.
"Đừng khách sáo, cháu là bạn của Taehyung nhà bác thì cũng là con cháu của chúng ta, không cần câu nệ." Nhìn ra Jisoo không được tự nhiên, bà Kim ôn hòa an ủi, nói xong lại nhiệt tình giới thiệu những người cùng bàn khác, cái gì mà mấy cô, mấy dì, mấy anh, đều là người trong một đại gia đình.
Jisoo xấu hổ chào hỏi tất cả một lượt, trong lòng hận không thể đứng bật dậy, ngồi ở bàn này áp lực quá lớn.
"Taehyung, Jisoo từ xa tới tham dự hôn lễ của Bora, con là đàn anh, phải đón tiếp cho tốt nhé." Bà Kim đứng lên, nhét một đống bánh kẹp cưới vào trong tay Jisoo: "Tuổi trẻ phải dính nhiều không khí vui mừng một chút."
Jisoo cười gượng nói: "Cảm ơn bác gái." Cô vẫn tưởng người đã nuôi dưỡng ra một tinh anh như Taehyung nhất định sẽ là kiểu bố mẹ rất nghiêm khắc, thật sự không ngờ bà Kim lại hòa nhã dễ gần như thế, nhất thời khiến cô cảm giác được yêu chiều nên vừa mừng vừa sợ.
"Dì ba, mấy cái kẹo kia của dì quá ngọt, chị Jisoo, em cho chị vị sô-cô-la, chị ăn thử đi." Một cô bé hơn mười tuổi móc từ trong túi ra một chiếc kẹo sô-cô-la, đưa tới trước mặt Jisoo.
Jisoo đối mặt với sự nhiệt tình không gì sánh được này, dần dần hiểu ra có chuyện gì, chỉ sợ là những người này đã coi cô là bạn gái Taehyung rồi, nhưng người ta không nói ra, cô sẽ không thể giải thích, chuyện này còn ngột ngạt hơn cả khi không linh cảm được.
Taehyung thấy nụ cười trên mặt Jisoo sắp biến thành hóa thạch, anh cong cong khóe miệng, không có ý định tới giải vây. Jisoo nghiêng đầu trừng mắt nhìn Taehyung, chờ anh có bạn gái, nếu cô ấy biết chuyện này sớm muộn gì cũng tức chết!
Vừa nghĩ vậy Jisoo thoải mái hơn nhiều, dù sao cô cũng chẳng cần phải giải thích, sau này cô chẳng có mấy cơ hội gặp những người này, chờ khi Taehyung có bạn gái, bọn họ sẽ tự hiểu mình đã tưởng nhầm. Cô cười tủm tỉm nhận kẹo đủ các loại vị, vui vẻ nói cảm ơn, những loại kẹo này đều rất đắt, không nên từ chối, người ta đã nhiệt tình như vậy, nếu mình cứ từ chối mãi sẽ thành thất lễ.
Thấy Jisoo trở về trạng thái bình thường rất nhanh, trong lòng Taehyung có chút tiếc nuối, tư tưởng quá tốt đôi khi cũng không phải chuyện tốt.
Sau khi hoàn thành những nghi thức kết hôn, yến tiệc chính thức bắt đầu, món khai vị được đưa lên trước, Jisoo thấy những người cùng bàn không hề động đũa, cô cũng ngồi yên.
"Chúng ta là người một nhà, không cần nói những lời lễ nghi gì cả, nhanh ăn đi." Một người đàn ông hơi lớn tuổi mở miệng, cầm đũa lên trước.
Jisoo cũng dùng đồ ăn theo mọi người, mùi vị không tệ, xem ra đã mời đầu bếp riêng tới nấu, cô có chút cảm khái, chẳng trách có nhiều đàn ông muốn lấy vợ giàu, cũng có nhiều cô gái muốn lấy chồng giàu, kẻ có tiền quả thật có những chỗ hơn hẳn người bình thường.
Những người trong bàn thỉnh thoảng cười đùa, hoặc cùng nhau khen con gái nhà nào đó, Jisoo không thể xen vào, đành vùi đầu chiến đấu với mấy món ăn mỹ vị.
"Jisoo quê ở đâu?" Bà Kim đột nhiên hướng câu chuyện về phía Jisoo: "Vừa rồi khi cháu ngồi xuống cùng Taehyung nhà bác, quả thật làm bà già này rất ngạc nhiên."
"Bác gái nhìn trẻ như vậy, sao có thể là bà già được." Jisoo nghe thấy bà Kim khen ngợi, mặt đỏ lên: "Nhà cháu ở Thành phố Gunbo."
"Ừ, Gunbo có rất nhiều món ngon." Nụ cười trên gương mặt bà Kim càng rõ ràng: "Bác cũng là người Gunbo, sau khi lấy bố Taehyung cũng rất ít khi quay về Gunbo, cháu vừa nói vậy làm bác lại thèm ăn lẩu cay."
Jisoo nói với bà Kim một số thay đổi của Gunbo những năm gần đây, bà Kim rất biết cách nói chuyện, lại không cố ý tỏ vẻ hống hách của kẻ có tiền, Jisoo thật sự thích bà, nghĩ rằng người phụ nữ như vậy có thể nuôi dưỡng ra một người con trai xuất sắc như Taehyung cũng không có gì lạ.
Khi hai người đang nói hăng say, Taehyung đột nhiên nói với Jisoo: "Canh cá tầm này không tệ, anh vừa nếm thử rồi, em có muốn uống không?"
Jisoo không thật sự thích uống canh cá, nhưng Taehyung nói vậy cô cũng gật đầu. Còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Taehyung cầm lấy cái bát trước mặt cô, múc vào đó hai muỗng canh cá.
Những người bề trên trong bàn đều ngạc nhiên nhìn động tác này của Taehyung, bọn họ ai cũng biết chàng trai trẻ này trước giờ không thích lấy lòng con gái, tính cách cũng kiêu ngạo. Hiện giờ lại mong chờ giúp người ta múc canh bưng trà, thật sự làm cho bọn họ cảm thấy vừa buồn cười vừa hoảng sợ.
Người đàn ông dù có kiêu ngạo đến thế nào, ở trước mặt người trong lòng cũng sẽ nhún nhường vài phần, nếu như ở trước mặt người yêu còn ra vẻ cao ngạo, đó còn tính là tình yêu hay sao?
Mấy trưởng bối trao đổi một ánh mắt, đều cười xem kịch, nhìn lớp trẻ mật mật ngọt ngọt cũng coi như một thú vui tuổi già.
Bà Kim nhìn Jisoo, nhìn góc nào là thấy thích góc đó, nếu không phải Jisoo còn đang ở đây, chỉ sợ bà sẽ lập tực kéo Taehyung hỏi bối cảnh gia đình, ngày sinh tháng đẻ rồi.
"Nói đến canh cá, hai năm trước Taehyung còn đặc biệt học làm món cay, không biết có thể làm canh cá hay không." Bà cảm thấy có chút đáng tiếc, con trai nhà mình không thích xuống bếp, đi học nấu ăn làm cái gì.
Jisoo uống một ngụm canh cá, mùi vị quả nhiên rất ngon, cô nghe bà Kim nói vậy liền thuận miệng đáp: "Tay nghề nấu ăn của anh Taehyung rất giỏi, nấu canh cá cay cũng rất ngon."
"Sao?" Ánh mắt bà Kim sáng ngời, rồi lại lập tức thở dài: "Ngày thường bác bận rộn công việc, không có cơ hội ăn món ăn Taehyung làm."
Taehyung nghe vậy bất đắc dĩ nói: "Mẹ, nếu mẹ có thời gian tới chỗ con, con nhất định sẽ làm cho mẹ nếm thử."
Bà Kim đáp lại anh một câu, tiếp tục trò chuyện với Jisoo, hiển nhiên là không để ý tới câu lấy lòng này của Taehyung, có những khi con trai không thể so với con dâu tương lai, đó chính là sự chênh lệch giữa hạt thủy tinh và viên kim cương.
Jisoo nghe bà Kim kể một số chuyện thú vị khi còn trẻ, không nhịn được mà nở nụ cười.
Bà Kim nói rất hào hứng, thuận miệng hỏi: "Bố mẹ cháu đều là người Gunbo à?"
Nụ cười trên gương mặt Jisoo phai nhạt đi một chút, đầu hơi cúi xuống: "Vâng ạ."
"Mẹ, đây không phải món ăn mẹ thích sao, mẹ ăn nhiều một chút đi." Taehyung gắp một đũa măng vào trong bát bà Kim.
Bà Kim nhìn măng tây xanh xanh trong bát, không nhớ nổi mình thích thứ này từ bao giờ. Nhưng đã sống vài chục năm, bà hiểu có chuyện trong đó, có lẽ mình đã chọc đúng chỗ đau của con gái nhà người ta nên lập tức dẫn dắt câu chuyện sang hướng khác.Nếu nói đến người bố không có phẩm hạnh kia của Jisoo, sợ rằng phần lớn phụ nữ nghe xong sẽ đều nghiến răng nghiến lợi, thuận tiện ân cần thăm hỏi vài câu.
Mẹ cô kết hôn với ông khi chưa tròn hai mươi tuổi, chưa được một năm thì bố Jisoo lên đường sang tỉnh khác đãi vàng, cho tới khi Jisoo chào đời, bố cô vẫn chưa trở về.
Khi Jisoo đã cai sữa, mẹ cô mới biết chồng mình đã có tình nhân ở ngoài. Lúc mọi người đều cho rằng mẹ cô sẽ tìm người phụ nữ đó đánh ghen ầm ĩ thì bà chỉ mời luật sư đưa đơn lên tòa án, cầm được phí nuôi dưỡng rồi một mình kiên cường nuôi nấng Jisoo. Càng không có những tình tiết một mình len lén lau nước mắt như những nữ chính đau khổ vì tình trong phim ảnh. Bà là một người phụ nữ lạc quan, khi nên mua quần áo đẹp thì vẫn mua như thường, cái gì nên ăn thì vẫn thoải mái mà ăn, chỉ không đi thêm bước nữa. Bà cũng là một người phụ nữ giỏi giang, tự mình mở một xưởng may quần áo nhỏ, việc làm ăn cũng không tệ lắm. Hai năm gần đây, bà cảm thấy mình không cần vất vả như thế nữa, bà bán xưởng may, mở một xưởng thêu, thuê mấy công nhân nữ, cuộc sống cũng dễ chịu, thỉnh thoảng lại cùng bạn bè đi chăm sóc sắc đẹp, du lịch, đánh bài, chơi mạt chược, không thấy đến một nửa cái bóng của người phụ nữ đau khổ vì tình.
Khi nhắc tới mẹ Jisoo, ấn tượng đầu tiên của người dân địa phương chính là một người phụ nữ giỏi giang, ấn tượng thứ hai là hâm mộ cuộc sống nhàn nhã sung sướng của bà, cuối cùng mới nhớ tới bà là một người phụ nữ đã ly hôn.
Theo cách nói của mẹ Jisoo thì một người phụ nữ không dựa vào đàn ông cũng có thể sống tốt, thành công hay không không phải nhờ có người đàn ông mà phải dựa vào bản lĩnh của bản thân.
Nhớ tới mẹ già vừa mới đi du lịch hồ Cheongpyeong của mình, Jisoo bất đắc dĩ nhìn bà Kim: "Hai ngày trước cháu vừa nhận được điện thoại của mẹ, bà nói đã đi cùng đoàn du lịch tới hồ Cheongpyeong, mẹ cháu là người không chịu ngồi yên."Bà Kim vốn đã chuyển trọng tâm câu chuyện vì lo lắng trong nhà Jisoo có việc riêng, nay nghe Jisoo chỉ nhắc tới mẹ, trong lòng lập tức hiểu ra, cười nói tiếp.
Taehyung biết tình hình trong nhà Jisoo, nhưng anh thật sự không ngờ Jisoo lại cởi mở về việc này như thế, bỗng nhiên lại nghĩ, Jisoo vốn là một cô gái như vậy, cô sẽ khiến cho cuộc sống của mình thật tốt, gặp bất cứ chuyện gì sẽ không lộ ra vẻ mềm yếu. Một cô gái như vậy, ai có thể khiến cô rung động chính là một chuyện may mắn nhất.
Một lát sau, cô dâu chú rể tới chúc rượu khách khứa, phía sau dẫn theo phù dâu phù rể, còn có một người cầm camera.Bora đi tới bàn họ hàng nhà mẹ đẻ, vốn không cần giới thiệu thân phận, người bên cạnh đã quen biết họ hàng nhà mình hết rồi, chỉ là cô vừa đảo mắt lại thấy Jisoo đứng bên cạnh anh họ nhà mình, có chút ngạc nhiên những vẫn giới thiệu với chồng: "Đây là Jisoo người bạn em đã quen hơn hai năm, bình thường rất ít gặp mặt nên anh chưa gặp bao giờ, vì vậy không nhận ra."
"Xin chào." Chú rể đoán người bên cạnh anh họ này có thể là bạn khi Bora viết tiểu thuyết nên cười bắt chuyện, rồi lại chúc rượu một lượt.
Bora cười như có như không, liếc mắt nhìn anh họ nhà mình, đôi mắt cười híp lại thành một đường thẳng. Nhìn dáng vẻ này dường như anh cô có ý với Soo Soo, nhớ tới một số bài ngôn luận đầy dũng mãnh của Soo Soo trên diễn đàn, Bora vứt cho Taehyung một ánh mắt thông cảm. Con đường này, chỉ sợ là đường núi với mười tám khúc cua rồi.
Sau khi tiệc cưới kết thúc, Jisoo nói chuyện một lúc với Bora. Nayeon và Seulgi phải vội vàng lên máy bay quay về, Jisoo mới nói được với bọn họ hai câu đã thấy hai người cấp tốc bắt taxi đi mất.
Bora thay một bộ đồ màu hồng đi tới bên cạnh Jisoo, thấy Jisoo đang đứng đờ ra, cô nàng đưa tay chọc chọc vai cô: "Nghĩ cái gì vậy?"
Jisoo quay đầu lại nhìn Bora, thở dài nói: "Tớ đang cảm thán sự chênh lệch giữa người với người thật lớn, cuộc sống của chúng ta thật nhỏ bé."
Bora bóc một viên kẹo sô-cô-la bỏ vào miệng, nhai nhai nuốt nuốt rồi mới liếc mắt khinh thường: "Bỏ đi, buồn bã ưu thương không hợp với cậu, tên bạn trai ngoại tình của cậu thế nào rồi?"
"Hai ngày trước bị tớ đánh cho một trận, gần đây không xuất hiện nữa." Jisoo cười vẹo má Bora: "Chồng cậu có vẻ không tệ, cậu sẽ rất hạnh phúc."
"Thèm vào cậu khen." Bora hất tay cô ra: "Chồng của tớ đương nhiên phải tốt rồi."
Nghe xong lời này, Jisoo cười ra tiếng, cũng thật sự hy vọng Bora sẽ hạnh phúc cả đời, kiên cường một mình tất nhiên không sai, nhưng hai người cùng nhau gánh vác tương lại cũng rất tốt: "Đúng vậy, đúng vậy, ông chồng nhà cậu là tốt nhất."
Nghe ra vẻ giễu cợt trong câu nói của Jisoo, Bora ngắt lời: "Cậu biết anh họ tớ?"
Jisoo gật đầu: "Taehyung là đàn anh của tớ, nhưng lần trước ở hội bạn học bọn tớ mới quen nhau."
"Trước đây cậu ở trong hội tuyên truyền của trường đúng không?" Bora đột nhiên hỏi, ánh mắt có chút hiếu kỳ.
"Sao cậu biết?" Jisoo kinh ngạc nhìn Bora: "Lẽ nào cậu cũng là bạn học của tớ?" Trí nhớ cô kém như vậy sao, không nhớ được anh trai cũng chẳng nhớ nổi em gái?
Hai mắt Bora lại sáng lên, dáng vẻ cũng vô cùng phấn khích: "Thì ra là cậu, tớ đã nói là có chuyện mà, nói cho cậu biết..."
"Bora, sao em lại ở đây, chú thím đang tìm em kìa, khách khứa phải về rồi, em mau ra tiễn khách đi." Lúc này, Taehyung đã đi tới, vỗ vỗ đỉnh đầu Bora.
Bora cũng không cố nói chuyện với Jisoo nữa, vội vàng bỏ đi.
Jisoo nhìn bóng lưng thon thả của cô nàng, lắc đầu ra vẻ xúc động: "Ở trong hạnh phúc, con gái ai cũng như ai." Ai có thể nhìn ra Bora ngày thường lười biếng cũng sẽ có bộ dạng như ngày hôm nay.
"Xem ra em hiểu rất rõ Bora." Taehyung đứng bên cạnh cô: "Bora được nuông chiều từ bé, may mà có người chịu được tính tình của con bé."
"Sai rồi, phải nói là có người được lọt vào mắt xanh của Bora được nuông chiều từ bé, đây chính là vận may của anh ta." Jisoo bao che khuyết điểm rất hùng hồn: "Bora nhà chúng ta đẹp như vậy, bằng cấp tốt, gia thế cũng tốt, có chỗ nào không tốt?"
"Nhà chúng ta?" Taehyung cong khóe miệng cười nhìn Jisoo.
Lúc này Jisoo mới ý thức được mình nói sai, bình thường, trên diễn đàn, mọi người đều thích gọi nhau là ai đấy nhà chúng ta, chỉ là, đứng trước mặt người nhà thật sự của Bora mà nói lời này thật sự có chút xấu hổ, cô cười gượng hai tiếng: "Chỉ đùa chút thôi."
Taehyung không để ý đó là nói đùa, rõ ràng rất hưởng thụ những lời này, nụ cười trên khóe miệng cũng không giảm: "Ừ, em nói rất có lý." Rốt cuộc là câu nào có lý, cũng chỉ có một mình anh hiểu.
Jisoo liếc mắt nhìn anh, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trên bàn ăn, nghiêng người nói với anh: "Anh nói đi, hình như họ hàng nhà anh hiểu lầm quan hệ của chúng ta, anh không giải thích một chút sao?"
"Chẳng có gì để giải thích." Taehyung thấy Jisoo trêu chọc mình, cười cười: "Dù sao một thời gian nữa bọn họ sẽ hiểu rõ."
Jisoo thấy dáng vẻ không để ý của Taehyung, cũng hiểu mình đã nghĩ nhiều, mấy người lớn đều thế này, thấy con nhà mình dẫn theo bạn khác phái sẽ luôn luôn hiếu kỳ, nếu con nhà mình không nói gì, bọn họ cùng lắm chỉ tò mò một khoảng thời gian rồi sẽ quên ngay.
"Nhưng chuyện trưa nay anh quả thực cảm thấy có lỗi, tính tình mẹ anh hơi nóng vội một chút..."
"Bác gái rất tốt." Jisoo ngắt lời Taehyung: "Hơn nữa anh cũng chỉ thấy em ngồi một mình buồn chán nên cố ý gọi em đến ngồi cùng cho đỡ phải xấu hổ, em sao có thể bắt anh xin lỗi được."
Taehyung nghe xong câu nói này, vô cùng biết lắng nghe mà cùng Jisoo nói sang chuyện khác, về phần mẩu đối thoại ông nói gà bà nói vịt trước đó, có ý tứ gì hay không, chỉ mình anh mới biết.
"Em ba, chị thấy cô gái này rất không tệ." Mẹ Bora đứng bên cạnh bà Kim, lén liếc nhìn đôi trẻ đang đứng nói chuyện: "Vừa rồi chị có hỏi Bora, con bé nói tính cách của cô bé này quả thật rất tốt."
Bà Kim đương nhiên nhìn ra đôi mắt trông chờ của con trai nhà mình lúc nào cũng hướng về con gái nhà người ta, cười nói: "Đúng là rất tốt, em cảm thấy rất thích, nhìn bộ dạng này của Taehyung có vẻ cũng rất để ý tới cô bé này, chuyện thanh niên bọn chúng em cũng không quản, nếu cô bé này có thể trở thành con dâu nhà em thì coi như cũng là chuyện tốt."
"Yên tâm đi, Taehyung thế nào chúng ta đều rõ, con gái thích thằng bé rất nhiều, muốn tiến tới với cô bé này hẳn cũng không phải chuyện khó." Mẹ Bora chẳng có mấy lo lắng.
Bà Kim cười cười không trả lời, trong lòng lại lại rất rõ con trai mình thích cô gái này nhiều đến thế nào, bà chỉ sợ con trai hiếm khi nào rung động lại không được đối phương đáp lại. Làm sao bà có thể không nhìn ra cô gái này không phải bạn gái của con trai bà?
"Soo Soo, cậu tới chậm." Seulgi bóc một chiếc kẹo cưới, cười tủm tỉm nói: "Người ta nói "tú sắc khả xan*", hôm nay cậu không cần ăn tiệc cưới cũng được."
* Tú sắc khả xan: sắc đẹp có thể ăn được
"Hai người đúng là làm cho người ta tức lộn ruột." Jisoo vô cùng đau đầu trừng mắt nhìn hai người, định tùy tiện tìm một bàn ngồi xuống là được, không nhìn thấy hứng thú đột nhiên lóe lên trong mắt Seulgi và Nayeon.
"Jisoo, em đứng đây làm gì?" Taehyung đi tới bên cạnh Jisoo, thấy bên cạnh Nayeon và Seulgi đã không còn chỗ trống, lại mở miệng: "Em ngồi cùng anh đi, những người khác em không quen, ăn cũng không được tự nhiên."
Jisoo nghĩ có lẽ Taehyung sẽ ngồi ở bàn chủ trì, lập tức từ chối: "Không cần đâu, em tùy tiện tìm một chỗ là được."
Nhìn ra ý nghĩ trong lòng Jisoo, Taehyung giải thích: "Anh không ngồi bàn chủ trì, chỉ ngồi cùng những người khác thôi, đi theo anh."
Thái độ của đối phương quá nhiệt tình, Jisoo cũng không tiện từ chối, đành phải đi theo phía sau Taehyung, về phần sẽ ngồi bàn nào thì cô cũng không rõ lắm.
"Anh chàng này nhìn trúng Soo Soo rồi." Nayeon bóc vỏ một viên lạc, nắm cổ tay nói: "Đáng tiếc Soo Soo hoàn toàn không có phản ứng, hoàn toàn là một đứa ngốc bẩm sinh!"
"Nếu cậu ấy là đồ ngốc, rất nhiều người sẽ bị gọi là đần độn." Seulgi vừa cắn hạt dưa vừa nhỏ giọng nói: "Heo nhìn qua có vẻ ngơ ngác chậm chạp, cuối cùng không chừng ngay cả cọp cũng bị bắt, cho dù cậu ấy có thật sự là đồ ngốc cũng chỉ trách anh chàng đẹp trai này thiếu cố gắng, cách mạng chưa thành công, còn cần nỗ lực nhiều."
"Xem trò vui chẳng phải đức tính tốt đẹp gì." Nayeon liếc mắt xem thường.
"Thánh nhân nghìn năm trước đều nói phụ nữ không có tài năng mới là đức hạnh, tớ thiếu đạo đức từ lâu rồi, ít hơn một chút nữa cũng không sao." Seulgi ăn hạt dưa, cười rất tươi tắn.
Sau khi Jisoo theo Taehyung ngồi xuống, cô lập tức cảm thấy những người cùng bàn đều đang quan sát mình, cô không được tự nhiên định rụt bàn tay đang lấy bánh kẹo cưới lại.
"Jisoo, vị này là?" Một người phụ nữ nhìn có vẻ mới qua bốn mươi tươi cười nhìn Jisoo, giống như Jisoo là một bông hoa vô cùng quý giá vậy, nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần, ánh mắt còn lộ vẻ thỏa mãn mờ ảo.
Taehyung vội ho một tiếng, giới thiệu: "Mẹ, đây là đàn em trong trường đại học của con."
Jisoo hơi há miệng ngạc nhiên: "Chào bác gái." Mẹ Taehyung thoạt nhìn quả thật rất trẻ, cô bất giác động đậy, mặc dù đây không phải bàn chủ trì nhưng không phải tất cả những người ngồi đây đều là họ hàng nhà gái chứ, một người ngoài như cô ngồi ở đây có vẻ không thích hợp lắm.
"Đừng khách sáo, cháu là bạn của Taehyung nhà bác thì cũng là con cháu của chúng ta, không cần câu nệ." Nhìn ra Jisoo không được tự nhiên, bà Kim ôn hòa an ủi, nói xong lại nhiệt tình giới thiệu những người cùng bàn khác, cái gì mà mấy cô, mấy dì, mấy anh, đều là người trong một đại gia đình.
Jisoo xấu hổ chào hỏi tất cả một lượt, trong lòng hận không thể đứng bật dậy, ngồi ở bàn này áp lực quá lớn.
"Taehyung, Jisoo từ xa tới tham dự hôn lễ của Bora, con là đàn anh, phải đón tiếp cho tốt nhé." Bà Kim đứng lên, nhét một đống bánh kẹp cưới vào trong tay Jisoo: "Tuổi trẻ phải dính nhiều không khí vui mừng một chút."
Jisoo cười gượng nói: "Cảm ơn bác gái." Cô vẫn tưởng người đã nuôi dưỡng ra một tinh anh như Taehyung nhất định sẽ là kiểu bố mẹ rất nghiêm khắc, thật sự không ngờ bà Kim lại hòa nhã dễ gần như thế, nhất thời khiến cô cảm giác được yêu chiều nên vừa mừng vừa sợ.
"Dì ba, mấy cái kẹo kia của dì quá ngọt, chị Jisoo, em cho chị vị sô-cô-la, chị ăn thử đi." Một cô bé hơn mười tuổi móc từ trong túi ra một chiếc kẹo sô-cô-la, đưa tới trước mặt Jisoo.
Jisoo đối mặt với sự nhiệt tình không gì sánh được này, dần dần hiểu ra có chuyện gì, chỉ sợ là những người này đã coi cô là bạn gái Taehyung rồi, nhưng người ta không nói ra, cô sẽ không thể giải thích, chuyện này còn ngột ngạt hơn cả khi không linh cảm được.
Taehyung thấy nụ cười trên mặt Jisoo sắp biến thành hóa thạch, anh cong cong khóe miệng, không có ý định tới giải vây. Jisoo nghiêng đầu trừng mắt nhìn Taehyung, chờ anh có bạn gái, nếu cô ấy biết chuyện này sớm muộn gì cũng tức chết!
Vừa nghĩ vậy Jisoo thoải mái hơn nhiều, dù sao cô cũng chẳng cần phải giải thích, sau này cô chẳng có mấy cơ hội gặp những người này, chờ khi Taehyung có bạn gái, bọn họ sẽ tự hiểu mình đã tưởng nhầm. Cô cười tủm tỉm nhận kẹo đủ các loại vị, vui vẻ nói cảm ơn, những loại kẹo này đều rất đắt, không nên từ chối, người ta đã nhiệt tình như vậy, nếu mình cứ từ chối mãi sẽ thành thất lễ.
Thấy Jisoo trở về trạng thái bình thường rất nhanh, trong lòng Taehyung có chút tiếc nuối, tư tưởng quá tốt đôi khi cũng không phải chuyện tốt.
Sau khi hoàn thành những nghi thức kết hôn, yến tiệc chính thức bắt đầu, món khai vị được đưa lên trước, Jisoo thấy những người cùng bàn không hề động đũa, cô cũng ngồi yên.
"Chúng ta là người một nhà, không cần nói những lời lễ nghi gì cả, nhanh ăn đi." Một người đàn ông hơi lớn tuổi mở miệng, cầm đũa lên trước.
Jisoo cũng dùng đồ ăn theo mọi người, mùi vị không tệ, xem ra đã mời đầu bếp riêng tới nấu, cô có chút cảm khái, chẳng trách có nhiều đàn ông muốn lấy vợ giàu, cũng có nhiều cô gái muốn lấy chồng giàu, kẻ có tiền quả thật có những chỗ hơn hẳn người bình thường.
Những người trong bàn thỉnh thoảng cười đùa, hoặc cùng nhau khen con gái nhà nào đó, Jisoo không thể xen vào, đành vùi đầu chiến đấu với mấy món ăn mỹ vị.
"Jisoo quê ở đâu?" Bà Kim đột nhiên hướng câu chuyện về phía Jisoo: "Vừa rồi khi cháu ngồi xuống cùng Taehyung nhà bác, quả thật làm bà già này rất ngạc nhiên."
"Bác gái nhìn trẻ như vậy, sao có thể là bà già được." Jisoo nghe thấy bà Kim khen ngợi, mặt đỏ lên: "Nhà cháu ở Thành phố Gunbo."
"Ừ, Gunbo có rất nhiều món ngon." Nụ cười trên gương mặt bà Kim càng rõ ràng: "Bác cũng là người Gunbo, sau khi lấy bố Taehyung cũng rất ít khi quay về Gunbo, cháu vừa nói vậy làm bác lại thèm ăn lẩu cay."
Jisoo nói với bà Kim một số thay đổi của Gunbo những năm gần đây, bà Kim rất biết cách nói chuyện, lại không cố ý tỏ vẻ hống hách của kẻ có tiền, Jisoo thật sự thích bà, nghĩ rằng người phụ nữ như vậy có thể nuôi dưỡng ra một người con trai xuất sắc như Taehyung cũng không có gì lạ.
Khi hai người đang nói hăng say, Taehyung đột nhiên nói với Jisoo: "Canh cá tầm này không tệ, anh vừa nếm thử rồi, em có muốn uống không?"
Jisoo không thật sự thích uống canh cá, nhưng Taehyung nói vậy cô cũng gật đầu. Còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Taehyung cầm lấy cái bát trước mặt cô, múc vào đó hai muỗng canh cá.
Những người bề trên trong bàn đều ngạc nhiên nhìn động tác này của Taehyung, bọn họ ai cũng biết chàng trai trẻ này trước giờ không thích lấy lòng con gái, tính cách cũng kiêu ngạo. Hiện giờ lại mong chờ giúp người ta múc canh bưng trà, thật sự làm cho bọn họ cảm thấy vừa buồn cười vừa hoảng sợ.
Người đàn ông dù có kiêu ngạo đến thế nào, ở trước mặt người trong lòng cũng sẽ nhún nhường vài phần, nếu như ở trước mặt người yêu còn ra vẻ cao ngạo, đó còn tính là tình yêu hay sao?
Mấy trưởng bối trao đổi một ánh mắt, đều cười xem kịch, nhìn lớp trẻ mật mật ngọt ngọt cũng coi như một thú vui tuổi già.
Bà Kim nhìn Jisoo, nhìn góc nào là thấy thích góc đó, nếu không phải Jisoo còn đang ở đây, chỉ sợ bà sẽ lập tực kéo Taehyung hỏi bối cảnh gia đình, ngày sinh tháng đẻ rồi.
"Nói đến canh cá, hai năm trước Taehyung còn đặc biệt học làm món cay, không biết có thể làm canh cá hay không." Bà cảm thấy có chút đáng tiếc, con trai nhà mình không thích xuống bếp, đi học nấu ăn làm cái gì.
Jisoo uống một ngụm canh cá, mùi vị quả nhiên rất ngon, cô nghe bà Kim nói vậy liền thuận miệng đáp: "Tay nghề nấu ăn của anh Taehyung rất giỏi, nấu canh cá cay cũng rất ngon."
"Sao?" Ánh mắt bà Kim sáng ngời, rồi lại lập tức thở dài: "Ngày thường bác bận rộn công việc, không có cơ hội ăn món ăn Taehyung làm."
Taehyung nghe vậy bất đắc dĩ nói: "Mẹ, nếu mẹ có thời gian tới chỗ con, con nhất định sẽ làm cho mẹ nếm thử."
Bà Kim đáp lại anh một câu, tiếp tục trò chuyện với Jisoo, hiển nhiên là không để ý tới câu lấy lòng này của Taehyung, có những khi con trai không thể so với con dâu tương lai, đó chính là sự chênh lệch giữa hạt thủy tinh và viên kim cương.
Jisoo nghe bà Kim kể một số chuyện thú vị khi còn trẻ, không nhịn được mà nở nụ cười.
Bà Kim nói rất hào hứng, thuận miệng hỏi: "Bố mẹ cháu đều là người Gunbo à?"
Nụ cười trên gương mặt Jisoo phai nhạt đi một chút, đầu hơi cúi xuống: "Vâng ạ."
"Mẹ, đây không phải món ăn mẹ thích sao, mẹ ăn nhiều một chút đi." Taehyung gắp một đũa măng vào trong bát bà Kim.
Bà Kim nhìn măng tây xanh xanh trong bát, không nhớ nổi mình thích thứ này từ bao giờ. Nhưng đã sống vài chục năm, bà hiểu có chuyện trong đó, có lẽ mình đã chọc đúng chỗ đau của con gái nhà người ta nên lập tức dẫn dắt câu chuyện sang hướng khác.Nếu nói đến người bố không có phẩm hạnh kia của Jisoo, sợ rằng phần lớn phụ nữ nghe xong sẽ đều nghiến răng nghiến lợi, thuận tiện ân cần thăm hỏi vài câu.
Mẹ cô kết hôn với ông khi chưa tròn hai mươi tuổi, chưa được một năm thì bố Jisoo lên đường sang tỉnh khác đãi vàng, cho tới khi Jisoo chào đời, bố cô vẫn chưa trở về.
Khi Jisoo đã cai sữa, mẹ cô mới biết chồng mình đã có tình nhân ở ngoài. Lúc mọi người đều cho rằng mẹ cô sẽ tìm người phụ nữ đó đánh ghen ầm ĩ thì bà chỉ mời luật sư đưa đơn lên tòa án, cầm được phí nuôi dưỡng rồi một mình kiên cường nuôi nấng Jisoo. Càng không có những tình tiết một mình len lén lau nước mắt như những nữ chính đau khổ vì tình trong phim ảnh. Bà là một người phụ nữ lạc quan, khi nên mua quần áo đẹp thì vẫn mua như thường, cái gì nên ăn thì vẫn thoải mái mà ăn, chỉ không đi thêm bước nữa. Bà cũng là một người phụ nữ giỏi giang, tự mình mở một xưởng may quần áo nhỏ, việc làm ăn cũng không tệ lắm. Hai năm gần đây, bà cảm thấy mình không cần vất vả như thế nữa, bà bán xưởng may, mở một xưởng thêu, thuê mấy công nhân nữ, cuộc sống cũng dễ chịu, thỉnh thoảng lại cùng bạn bè đi chăm sóc sắc đẹp, du lịch, đánh bài, chơi mạt chược, không thấy đến một nửa cái bóng của người phụ nữ đau khổ vì tình.
Khi nhắc tới mẹ Jisoo, ấn tượng đầu tiên của người dân địa phương chính là một người phụ nữ giỏi giang, ấn tượng thứ hai là hâm mộ cuộc sống nhàn nhã sung sướng của bà, cuối cùng mới nhớ tới bà là một người phụ nữ đã ly hôn.
Theo cách nói của mẹ Jisoo thì một người phụ nữ không dựa vào đàn ông cũng có thể sống tốt, thành công hay không không phải nhờ có người đàn ông mà phải dựa vào bản lĩnh của bản thân.
Nhớ tới mẹ già vừa mới đi du lịch hồ Cheongpyeong của mình, Jisoo bất đắc dĩ nhìn bà Kim: "Hai ngày trước cháu vừa nhận được điện thoại của mẹ, bà nói đã đi cùng đoàn du lịch tới hồ Cheongpyeong, mẹ cháu là người không chịu ngồi yên."Bà Kim vốn đã chuyển trọng tâm câu chuyện vì lo lắng trong nhà Jisoo có việc riêng, nay nghe Jisoo chỉ nhắc tới mẹ, trong lòng lập tức hiểu ra, cười nói tiếp.
Taehyung biết tình hình trong nhà Jisoo, nhưng anh thật sự không ngờ Jisoo lại cởi mở về việc này như thế, bỗng nhiên lại nghĩ, Jisoo vốn là một cô gái như vậy, cô sẽ khiến cho cuộc sống của mình thật tốt, gặp bất cứ chuyện gì sẽ không lộ ra vẻ mềm yếu. Một cô gái như vậy, ai có thể khiến cô rung động chính là một chuyện may mắn nhất.
Một lát sau, cô dâu chú rể tới chúc rượu khách khứa, phía sau dẫn theo phù dâu phù rể, còn có một người cầm camera.Bora đi tới bàn họ hàng nhà mẹ đẻ, vốn không cần giới thiệu thân phận, người bên cạnh đã quen biết họ hàng nhà mình hết rồi, chỉ là cô vừa đảo mắt lại thấy Jisoo đứng bên cạnh anh họ nhà mình, có chút ngạc nhiên những vẫn giới thiệu với chồng: "Đây là Jisoo người bạn em đã quen hơn hai năm, bình thường rất ít gặp mặt nên anh chưa gặp bao giờ, vì vậy không nhận ra."
"Xin chào." Chú rể đoán người bên cạnh anh họ này có thể là bạn khi Bora viết tiểu thuyết nên cười bắt chuyện, rồi lại chúc rượu một lượt.
Bora cười như có như không, liếc mắt nhìn anh họ nhà mình, đôi mắt cười híp lại thành một đường thẳng. Nhìn dáng vẻ này dường như anh cô có ý với Soo Soo, nhớ tới một số bài ngôn luận đầy dũng mãnh của Soo Soo trên diễn đàn, Bora vứt cho Taehyung một ánh mắt thông cảm. Con đường này, chỉ sợ là đường núi với mười tám khúc cua rồi.
Sau khi tiệc cưới kết thúc, Jisoo nói chuyện một lúc với Bora. Nayeon và Seulgi phải vội vàng lên máy bay quay về, Jisoo mới nói được với bọn họ hai câu đã thấy hai người cấp tốc bắt taxi đi mất.
Bora thay một bộ đồ màu hồng đi tới bên cạnh Jisoo, thấy Jisoo đang đứng đờ ra, cô nàng đưa tay chọc chọc vai cô: "Nghĩ cái gì vậy?"
Jisoo quay đầu lại nhìn Bora, thở dài nói: "Tớ đang cảm thán sự chênh lệch giữa người với người thật lớn, cuộc sống của chúng ta thật nhỏ bé."
Bora bóc một viên kẹo sô-cô-la bỏ vào miệng, nhai nhai nuốt nuốt rồi mới liếc mắt khinh thường: "Bỏ đi, buồn bã ưu thương không hợp với cậu, tên bạn trai ngoại tình của cậu thế nào rồi?"
"Hai ngày trước bị tớ đánh cho một trận, gần đây không xuất hiện nữa." Jisoo cười vẹo má Bora: "Chồng cậu có vẻ không tệ, cậu sẽ rất hạnh phúc."
"Thèm vào cậu khen." Bora hất tay cô ra: "Chồng của tớ đương nhiên phải tốt rồi."
Nghe xong lời này, Jisoo cười ra tiếng, cũng thật sự hy vọng Bora sẽ hạnh phúc cả đời, kiên cường một mình tất nhiên không sai, nhưng hai người cùng nhau gánh vác tương lại cũng rất tốt: "Đúng vậy, đúng vậy, ông chồng nhà cậu là tốt nhất."
Nghe ra vẻ giễu cợt trong câu nói của Jisoo, Bora ngắt lời: "Cậu biết anh họ tớ?"
Jisoo gật đầu: "Taehyung là đàn anh của tớ, nhưng lần trước ở hội bạn học bọn tớ mới quen nhau."
"Trước đây cậu ở trong hội tuyên truyền của trường đúng không?" Bora đột nhiên hỏi, ánh mắt có chút hiếu kỳ.
"Sao cậu biết?" Jisoo kinh ngạc nhìn Bora: "Lẽ nào cậu cũng là bạn học của tớ?" Trí nhớ cô kém như vậy sao, không nhớ được anh trai cũng chẳng nhớ nổi em gái?
Hai mắt Bora lại sáng lên, dáng vẻ cũng vô cùng phấn khích: "Thì ra là cậu, tớ đã nói là có chuyện mà, nói cho cậu biết..."
"Bora, sao em lại ở đây, chú thím đang tìm em kìa, khách khứa phải về rồi, em mau ra tiễn khách đi." Lúc này, Taehyung đã đi tới, vỗ vỗ đỉnh đầu Bora.
Bora cũng không cố nói chuyện với Jisoo nữa, vội vàng bỏ đi.
Jisoo nhìn bóng lưng thon thả của cô nàng, lắc đầu ra vẻ xúc động: "Ở trong hạnh phúc, con gái ai cũng như ai." Ai có thể nhìn ra Bora ngày thường lười biếng cũng sẽ có bộ dạng như ngày hôm nay.
"Xem ra em hiểu rất rõ Bora." Taehyung đứng bên cạnh cô: "Bora được nuông chiều từ bé, may mà có người chịu được tính tình của con bé."
"Sai rồi, phải nói là có người được lọt vào mắt xanh của Bora được nuông chiều từ bé, đây chính là vận may của anh ta." Jisoo bao che khuyết điểm rất hùng hồn: "Bora nhà chúng ta đẹp như vậy, bằng cấp tốt, gia thế cũng tốt, có chỗ nào không tốt?"
"Nhà chúng ta?" Taehyung cong khóe miệng cười nhìn Jisoo.
Lúc này Jisoo mới ý thức được mình nói sai, bình thường, trên diễn đàn, mọi người đều thích gọi nhau là ai đấy nhà chúng ta, chỉ là, đứng trước mặt người nhà thật sự của Bora mà nói lời này thật sự có chút xấu hổ, cô cười gượng hai tiếng: "Chỉ đùa chút thôi."
Taehyung không để ý đó là nói đùa, rõ ràng rất hưởng thụ những lời này, nụ cười trên khóe miệng cũng không giảm: "Ừ, em nói rất có lý." Rốt cuộc là câu nào có lý, cũng chỉ có một mình anh hiểu.
Jisoo liếc mắt nhìn anh, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trên bàn ăn, nghiêng người nói với anh: "Anh nói đi, hình như họ hàng nhà anh hiểu lầm quan hệ của chúng ta, anh không giải thích một chút sao?"
"Chẳng có gì để giải thích." Taehyung thấy Jisoo trêu chọc mình, cười cười: "Dù sao một thời gian nữa bọn họ sẽ hiểu rõ."
Jisoo thấy dáng vẻ không để ý của Taehyung, cũng hiểu mình đã nghĩ nhiều, mấy người lớn đều thế này, thấy con nhà mình dẫn theo bạn khác phái sẽ luôn luôn hiếu kỳ, nếu con nhà mình không nói gì, bọn họ cùng lắm chỉ tò mò một khoảng thời gian rồi sẽ quên ngay.
"Nhưng chuyện trưa nay anh quả thực cảm thấy có lỗi, tính tình mẹ anh hơi nóng vội một chút..."
"Bác gái rất tốt." Jisoo ngắt lời Taehyung: "Hơn nữa anh cũng chỉ thấy em ngồi một mình buồn chán nên cố ý gọi em đến ngồi cùng cho đỡ phải xấu hổ, em sao có thể bắt anh xin lỗi được."
Taehyung nghe xong câu nói này, vô cùng biết lắng nghe mà cùng Jisoo nói sang chuyện khác, về phần mẩu đối thoại ông nói gà bà nói vịt trước đó, có ý tứ gì hay không, chỉ mình anh mới biết.
"Em ba, chị thấy cô gái này rất không tệ." Mẹ Bora đứng bên cạnh bà Kim, lén liếc nhìn đôi trẻ đang đứng nói chuyện: "Vừa rồi chị có hỏi Bora, con bé nói tính cách của cô bé này quả thật rất tốt."
Bà Kim đương nhiên nhìn ra đôi mắt trông chờ của con trai nhà mình lúc nào cũng hướng về con gái nhà người ta, cười nói: "Đúng là rất tốt, em cảm thấy rất thích, nhìn bộ dạng này của Taehyung có vẻ cũng rất để ý tới cô bé này, chuyện thanh niên bọn chúng em cũng không quản, nếu cô bé này có thể trở thành con dâu nhà em thì coi như cũng là chuyện tốt."
"Yên tâm đi, Taehyung thế nào chúng ta đều rõ, con gái thích thằng bé rất nhiều, muốn tiến tới với cô bé này hẳn cũng không phải chuyện khó." Mẹ Bora chẳng có mấy lo lắng.
Bà Kim cười cười không trả lời, trong lòng lại lại rất rõ con trai mình thích cô gái này nhiều đến thế nào, bà chỉ sợ con trai hiếm khi nào rung động lại không được đối phương đáp lại. Làm sao bà có thể không nhìn ra cô gái này không phải bạn gái của con trai bà?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com