Chương 2: Tôi chẳng thích lấy chồng
"Kính chào đại tiểu thư đã về!"Một chiếc xe BWW phanh két ngay trước cổng biệt thự, chiếc cửa làm bằng mạ vàng theo một hệ thống có quy trình nào đó dần dần kẽo kẹt mở ra. Hai hàng vệ sĩ và người giúp việc cung cẩn cúi chào. Một tên ra mở cửa, lưng khom xuống. Bae Joohyun bước ra, cô mặc một chiếc quần jean ống loe với chiếc áo sơ mi với họa tiết tay áo khá rườm rà. Nếu người khác mặc trông chẳng khác gì cái dẻ lau ngoài chợ, nhưng khi cô khoác lên thì như một tiểu thư đài các kiêu sa. Ngày nào ngày nào cứ bước ra xe là hàng dài người đứng cúi chào thế, cô cảm thấy thật nhàm chán!Thế nhưng do đã tiếp xúc với khung cảnh tương tự mỗi năm đến hàng tỷ hàng vạn lần nên cô cũng chẳng lấy làm lạ.Không thèm cúi chào hay mỉm cười với họ một cái coi như từ thiện, cô nhẹ nhàng bước vào nhà, từng bước đi uyển chuyển hệt như một chú công đang xòe đôi cánh sặc sỡ của nó ra. Lại đến một chiếc cửa nhỏ hơn cổng chính hai lần, nhưng trông có vẻ sang trọng hơn."Kính chào đại tiểu thư đã về!""Ừ""Em gái, có chuyện gì mà mặt khó coi vậy?""Khó coi cái mặt anh ấy""Làm sao?" Yoongi ngồi xuống cạnh cô, yêu chiều hệt như em gái quốc dân.Anh mặc chiếc áo ngủ màu đỏ rượu vang, thắt hờ ở lưng, ngồi bên cạnh khoác vai cô. Cô cau có mặt mày, trông bộ có vẻ có chuyện thật."Thì đó...anh nhìn xem...bố bắt em đi lấy chồng!""Cái gì? Chuyện đại sự như vậy sao anh không biết?""Ai biết bố nói khi nào, chỉ thấy ông ấy phang nguyên câu: "Tối nay đi xem mắt nhé con gái~!". Lẽ nào ông ấy chỉ muốn tống em ra khỏi nhà ngay và luôn?""Nào đâu có, em lại nghĩ quẩn. Cả nhà thương em nhất mà!""Vâng, thương tôi nhất, nên mới muốn gả tôi đi""Thôi tâm trạng không tốt, để anh pha em ly trà chanh nhé?""Cảm ơn anh"Chán chán, mới có hai mươi tuổi, lẽ nào mình chuẩn bị phải lấy chồng ư?Không được, dù bất kỳ đối tượng nào cũng không được.Cô muốn chết quách đi cho rồi, chỉ muốn cầm một số tiền lớn cao chạy xa bay sang nước ngoài, nghỉ dưỡng đến già cùng anh cô, vì trong cuộc sống của cô, anh trai cô vẫn luôn quan tâm cô nhất.Ly trà chanh màu đỏ được mang ra, anh nhìn cô trìu mến, cô cầm lên nhấp một ngụm."Thật ra anh thấy cậu trai đó cũng được, em là thiên kim tiểu thư, lẽ ra phải nghĩ sâu xa hơn rằng mình lấy cậu ta là có lợi cho bên mình chứ có bị ràng buộc bởi chuyện yêu đương đâu""Ôi, mới mấy phút trước anh còn kê cho em, giờ quay sang dụ em, có ý đồ bảo em kết hôn đúng không? Anh có còn thương em nữa không vậy?" Cô hơi ấm ức, đặt ly trà xuống."Anh có bảo anh bắt em kết hôn đâu, đây là anh thấy như vậy""Thôi...không nói chuyện với anh nữa, em lên phòng"Nói rồi cô cầm túi xách, đi từng bước kiêu sa lên lầu. Anh nhìn ly trà vơi đi một nửa còn tỏa khói, thở dài.Vừa bước lên tầng, cô đã đóng sầm cửa phòng lại, rồi ném mạnh cái túi lên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com