Vong Xoay Hao Quang
Trên sân thượng bệnh viện, một cô gái gầy yếu với gương mặt tái nhợt trong bộ đồ bệnh nhân đang đứng trên lan can, ánh mắt có chút thất thần nhìn người đàn ông với vẻ mặt lo lắng cách đó không xa, vành mắt ửng đỏ.- Yến Nhi, em lên đó làm gì vậy? Mau xuống đây đi! – Người đàn ông nhích về phía trước một bước nhỏ, từ từ vươn tay ra, ánh mắt tràn ngập hoảng hốt và đau lòng không rời bóng dáng mảnh mai kia, giọng nói có chút run run. – Ngoan nào, đến đây với anh, chúng ta cùng về nhà!Cô gái cúi đầu nhìn bàn tay to lớn từng đem lại cho mình vô hạn ấm áp, ánh mắt có chút mông lung.- Vĩ, anh đang lo lắng cho em sao?- Ừ, anh rất lo lắng! Yến Nhi ngoan, đừng khiến anh lo lắng nữa có được không? Mau xuống đây đi, để cho anh ôm em được không? – Người đàn ông chầm chậm tiến lại gần hơn, vẻ mặt hết sức dịu dàng.- Anh... anh đừng tới đây! – Cô gái dường như phát hiện ra khoảng cách của bọn họ đang ngày càng rút ngắn, hốt hoảng muốn lùi về phía sau.- Đừng, em đừng cử động, anh không bước tới, không bước tới nữa. – Người đàn ông hoảng hồn vội dừng lại, sắc mặt tái mét nhìn thân thể gầy yếu lung lay của cô gái đang đứng sát mép lan can, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng đủ khiến cô ngã xuống.- Vĩ, em rất yêu anh, em đã rất yêu anh! – Cô gái mỉm cười nói, nhưng hai hàng nước mắt lại không ngừng tuôn rơi. – Nhưng tại sao anh lại làm như vậy với em? – Cô nắm chặt ngực áo mình, dường như chỉ có như vậy mới khiến trái tim bớt đau đớn hơn. Cô yêu người đàn ông này như vậy, từng cho rằng mình là người con gái hạnh phúc nhất trên thế gian. Từ nhỏ được bố mẹ thương yêu, anh trai cưng chiều, lớn lên lại gặp được người đàn ông dịu dàng săn sóc. Cô đã từng nghĩ, ông trời đối với mình thật sự quá tốt. Rồi một ngày đột nhiên tất cả sụp đổ, bố mẹ qua đời, anh trai mất tích, một người phụ nữ xa lạ công khai tay trong tay với chồng của cô, đuổi cô ra khỏi nhà, còn ép buộc cô bỏ đi cốt nhục của mình. Cho đến tận giờ phút ấy cô mới hiểu, thì ra tất cả đều là do chính người đàn ông này một tay sắp đặt, khiến gia đình cô tan vỡ, cướp đi mọi thứ tiền tài quyền lực của nhà cô, cũng phá hủy hết thảy cuộc sống tốt đẹp của cô.- Anh sai rồi, Yến Nhi, anh thật sự biết sai rồi. – Người đàn ông thở dài một hơi. – Yến Nhi, trước đây là anh bị tiền tài che mắt, làm ra những chuyện không tốt với gia đình em, nhưng mà anh thật lòng yêu em, riêng điều này anh không hề lừa em, tin tưởng anh được không?- Em tin. – Cô gật nhẹ đầu, khóe môi thoáng cong lên một nụ cười nhợt nhạt. Cô biết anh yêu cô, cũng biết anh hối hận, nếu không kết cục của người phụ nữ đã hại chết con của bọn họ sẽ không thê thảm như vậy, nếu không anh cũng không cần vì muốn chuộc lỗi với cô, vãn hồi cuộc hôn nhân này mà làm nhiều như thế. Chỉ là... - Vĩ, anh biết không, từ nhỏ đến lớn em chưa từng tin vào câu 'Quay đầu là bờ'. Những chuyện đã xảy ra rồi làm sao có thể thay đổi được chứ? Mặc kệ anh có thật lòng yêu em hay không, mặc kệ anh hối hận áy náy đến thế nào thì bố mẹ em cũng không thể sóng lại, anh trai em cũng sẽ không trở về nữa, mà em... cũng không thể làm Yến Nhi hồn nhiên thiện lương của anh nữa rồi.- Yến Nhi, em nghe anh nói, anh không cầu em tha thứ cho anh, chỉ xin em cho anh một cơ hội để chuộc tội có được không? Những ngày không có em anh thật sự chịu không nổi. – Người đàn ông đau khổ van xin cô, toàn thân tản ra nỗi bi thương không nói nên lời khiến ai nhìn thấy cũng phải đau lòng, ngoại trừ cô gái được anh gọi là Yến Nhi kia.Cô nhìn anh đắm chìm trong sự giày vò tự trách mà nở nụ cười, một nụ cười lạnh lẽo đến tận tim.- Vĩ, em sẽ không tha thứ cho anh, cũng tuyệt đối không cho anh bất kỳ cơ hội nào. Em muốn cả đời này anh phải sống trong dằn vặt và hối hận, cả đời nhớ đến những lỗi lầm mà mình đã gây ra, cả đời đều ngủ không yên ha ha ha... - Cô gái nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, chầm chậm ngả người về phía sau. Cả cuộc đời cô lương thiện, không ngờ đến cuối cùng lại gặp phải kết cục này, cho nên... nói cô ác độc cũng được, cô chỉ muốn kẻ thù đã hạ chết bố mẹ mình phải trả giá, trả một cái giá thật đắt ha ha ha...- Không! Đừng! Yến Nhi~ - Người đàn ông bị hành động đột ngột của cô dọa sợ, lập tức lao tới muốn giữ lấy cô nhưng đã không còn kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể mỏng manh của cô như một chiếc lá yếu ớt không ngừng rơi xuống. Giờ phút này trên khóe môi của cô vẫn còn vương nụ cười nhàn nhạt. Chết rồi mọi việc đều qua, chỉ có người sống là khổ sở, anh rốt cuộc cũng hiểu, cô muốn anh phải chịu trừng phạt cả đời!Bịch...- Cut!Ngay khi âm thanh vật nặng rơi xuống đệm hơi vang lên thì một tiếng hô to thành công phá vỡ bầu không khí bi thương khiến lòng người lạnh lẽo này. Ngay lập tức mấy người cùng chạy lại đỡ cô gái vừa mới ngã xuống, phụ giúp cô tháo thiết bị an toàn, lại phủ lên người cô một chiếc áo khoác, ân cần thăm hỏi.Lúc này Đặng Trường Lâm, diễn viên đóng vai nam chính cũng vội vã chạy xuống, lo lắng nhìn cô, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đã bị cô nhanh nhảu đáp trước.- Em không sao, anh đừng lo lắng! – Cô mỉm cười đáp, mặc dù sắc mặt có chút tái nhợt nhưng tâm trạng dường như rất tốt.Không chỉ cô, tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều vui mừng phấn khởi không thôi. Sau nửa năm vất vả, cuối cùng bộ phim 'Một đời' cũng hoàn tất quá trình quay phim, ai mà không vui cho được? Đạo diễn Ngô dường như rất hài lòng với cảnh quay cuối cùng này, vung tay quyết định mời cả đoàn đi ăn một bữa no nê, giải tỏa căng thẳng sau quãng thời gian bận bịu.Sau khi thay quần áo, Vân Hi liền xin lỗi mọi người rồi theo Vương Chính, quản lý của cô ra xe. Trước giờ Vương Chính rất ít khi để cô tham gia những buổi liên hoan xô bồ thế này, anh lo dạ dày cô không tốt, lo cô không giỏi ăn nói sẽ làm mất lòng người khác, lo đủ thứ trên đời. Mà đối với cô như vậy lại tốt, có thể có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.Vừa ngồi vào xe, cô dường như là bị rút cạn sức lực, ngả người ra sau liền thiếp đi.Vương Chính nhìn Vân Hi mệt mỏi đến như vậy cũng không nỡ đánh thức cô, im lặng đặt quyển kịch bản mới nhận lên ghế bên cạnh rồi bắt đầu sắp xếp lịch trình mấy ngày tới cho các nghệ sĩ của mình.Lại nói, trong số những nghệ sĩ dưới tay anh thì Doãn Vân Hi là người nổi bật nhất, cả về ngoại hình lẫn tài năng. Cô tham gia diễn xuất từ năm 8 tuổi, với gương mặt đáng yêu cùng lối diễn hồn nhiên đã nhanh chóng trở thành một ngôi sao nhí được người người săn đón. Từ lúc vào nghề cho đến nay đã trải qua 15 năm, có thể nói Doãn Vân Hi chính là trưởng thành cùng với nghệ thuật, diễn xuất càng ngày càng thu hút, khả năng nhập vai cũng tiến bộ đáng kể, chính vì vậy nên cái tên Doãn Vân Hi trong giới nghệ sĩ chưa bao giờ giảm nhiệt. Chỉ có điều, ít ai biết được để có thể tự tin trước ống kính, để lột tả được hết những góc khuất trong tâm lí nhân vật, cho ra đời những tác phẩm được mọi người đón nhận cô gái này đã phải nỗ lực như thế nào, thậm chí không dưới năm lần anh từng phải giúp cô sắp xếp lịch hẹn với bác sĩ tâm lý, thế nhưng cô chưa từng có suy nghĩ từ bỏ. Là một người quản lý, Vương Chính hiểu rõ hơn ai hết lòng yêu nghề và sự cố gắng của cô nhiều bao nhiêu.Vương Chính lắc đầu mỉm cười. Một cô gái tài năng lại ham học hỏi, nhân cách tốt cùng với ngoại hình đẹp, hơn nữa còn xuất thân từ một công ty có danh tiếng như vậy, muốn không nổi tiếng cũng khó. Có thể nói, Doãn Vân Hi chính là con cưng của công ty, là gà đẻ trứng vàng mà công ty hết mực o bế cưng chiều.Chỉ mong vầng hào quang này có thể kéo dài thêm nhiều cái 15 năm nữa, nếu không một Doãn Vân Hi hồn nhiên đơn thuần sẽ không chống chọi được với những góc khuất tối tăm của cái giới này, đánh mất chính mình chỉ là điều sớm muộn....- Vân Hi, đến nhà rồi, đây là đồ ăn trưa anh vừa mua cho em, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai Điềm Điềm sẽ đến sớm đón em. – Vương Chính lay lay cô gái bên cạnh, đem túi giấy và quyển kịch bản đưa cho cô. – Có thời gian thì đọc qua kịch bản này một chút, nếu em thích anh sẽ giúp em nhận vai. Đạo diễn Từ muốn mời em vào vai nữ chính Từ San San, tất nhiên nếu em thích nhân vật khác anh sẽ nói lại với đạo diễn.- Vâng, em sẽ đọc.Vào nhà, cô cẩn thân tẩy trang, lại tắm rửa sạch sẽ rồi mới vùi mình trên giường, nhìn túi đồ ăn vẫn còn hơi ấm nhưng không muốn động đũa tẹo nào, lăn qua lộn lại một hồi thì quyết định ngồi dậy đọc thử kịch bản Vương Chính vừa đưa.'Vòng xoáy hào quang' nói về con đường lập nghiệp của nữ chính Từ San San, từ một đứa con nuôi bị ghẻ lạnh đến thành viên nhóm nhạc nữ bị đối xử bất công cho tới nữ ca sĩ nổi tiếng, bước lên bục vinh quang ghi danh mình vào lịch sử của giới âm nhạc, sau đó cùng với nam chính Chu Vinh, một trong những huyền thoại sống của làng điện ảnh sống một cuộc sống hạnh phúc khiến người người ngưỡng mộ.Đọc lướt qua kịch bản một lần, không hiểu sao cô lại cảm thấy tâm trạng thật nặng nề. Từ San San đúng là một cô gái kiên cường lại thông minh, nhưng cô vẫn cảm thấy khó hiểu. Trong kịch bản, Từ Tử Yên là một trong những nữ phụ có nhiều đất diễn nhất. Cô gái này là em gái của nữ chính, từ nhỏ được bố mẹ cưng chiều đến vô pháp vô thiên, năm 15 tuổi thì ra mắt với tư cách là một thành viên trong nhóm nhạc Smile-S, ngay lập tức trở thành một thỏi nam châm hút người hâm mộ bởi vẻ ngoài xinh đẹp thuần khiết, từ đó chưa từng vắng mặt trong các bảng xếp hạng về nhan sắc. Cô gái này dường như sở hữu tất cả mọi thứ khiến người khác phải mơ ước, thế mà từ nhỏ tới lớn lại một mực ghen tị với người chị gái nuôi của mình, luôn luôn tìm mọi cách cướp đi tất cả mọi thứ của Từ San San. Hơn một nửa những rắc rối xảy đến với nữ chính đều bắt nguồn từ cô em gái này và người bạn trai thầm lặng của cô ta. Cô nhíu mày, thật sự không hiểu nữ chính kia có cái gì để Từ Tử Yên này ghen tị đến điên cuồng như vậy?Lại nói, đối với nam chính Chu Vinh cô không để ý nhiều, ngược lại đặc biệt có ấn tượng với nam phụ Trần Mặc – người được miêu tả là một nhạc sĩ tài năng nhưng lại si tình đến mức khiến người ta đau lòng. Xuyên suốt kịch bản, mỗi lần người này xuất hiện đều là vì Từ Tử Yên, làm mọi việc vì cô, chấp nhận tất cả tính cách dù là tốt hay xấu của cô, thậm chí vì cô mà không ít lần khiến Từ San San mất mặt trước mọi người. Nhưng cuối cùng thì sao, vì muốn cướp nam chính mà Từ Tử Yên đã không chút do dự vứt bỏ người bạn trai đã gắn bó với mình bấy lâu, sau đó lại lợi dụng anh hết lần này đến lần khác để đả kích nam nữ chính, cho tới khi anh hoàn toàn tuyệt vọng với đoạn tình cảm này mà bỏ đi biệt tích.- Haizzz... Tôi cầu nguyện cho diễn viên nào phải vào vai cô đấy Từ Tử Yên!Vân Hi không nhịn được mà thở dài cảm thán một câu, nhân vật điên cuồng đến mức hết thuốc chữa như Từ Tử Yên này sau khi xuất hiện trên màn ảnh liệu có thể bị khán giả ném cho cả một rổ gạch đá không đây?Đặt quyển kịch bản sang một bên, dụi dụi mắt, cô quyết định ngủ một giấc thật đã rồi tính sau. Kịch bản này không tồi, chỉ là nữ chính Từ San San cũng không đem đến cảm xúc mãnh liệt cho cô, có nhận hay không còn phải đợi cô ngủ dậy rồi suy nghĩ thật kĩ mới được.Trong lúc mơ mơ màngmàng, cô có cảm giác cơ thể của mình bắt đầu có chút đau nhức khó chịu, vầngtrán nóng bỏng, hơi thở cũng trở nên nặng nề tâm trí cũng từ từ tan rã. Trướckhi hoàn toàn mất đi ý thức, trong đầu Doãn Vân Hi chỉ có một suy nghĩ: 'Nếusớm biết mình sẽ phát sốt, cô nhất định không bỏ bữa đâu!'
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com