Vong Tien Vuong Phi De Minh Ta Sung Ai
Chương 40.
"Nhưng sau khi xử lý vết thương xong, máu của hắn đã đổi màu. Ta liền bắt mạnh cho hắn đến cuối cùng lại nhìn ra là... Tâm Cốt Độc."Thời điểm đó Triệu Duy Minh như hoá thành một gã điên, máu đã đổi màu, một dự cảm không lành dâng lên trong lòng y. Triệu Duy Minh run rẩy mà bắt mạch cho hắn, nếu không phải là do chính mình kiểm chứng y thậm chí còn không tin Ngụy Vô Tiện trúng thứ đó. Triệu Duy Minh không phải là người chỉ giỏi võ công mà ngay cả y thuật cũng không ai sánh bằng. Có lẽ do di truyền cũng có thể cần cù luyện tập mà ra. Lúc về đến phủ Thừa tướng, Giang Phong Miên đã từng hỏi y muốn học gì ngoài võ thuật thì Triệu Duy Minh liền không cần suy nghĩ bảo một tiếng y thuật. Bởi ai cũng hiểu rõ ở chốn quan trường này nếu muốn nuôi dạy đệ tử hay nghĩa tử đều phải cho chúng giỏi từ hai vị trí. Võ thuật là cái cần thiết còn lại đều sẽ tự chọn học để phòng thân. Y thuật của Triệu Duy Minh càng lúc càng tiến bộ, thậm chí y sư dạy cho y thời điểm đó còn quả quyết nói rằng, thuật pháp này hoàn toàn không thua những thái y trong triều. Nên ngay thời điểm gặp Ngụy Vô Tiện như thế y cũng không gọi y sư bên ngoài mà tự mình có thể chữa trị.Lam Vong Cơ nghe đến đâu cảm thấy da đầu mình tê rần đến đấy, không phải loại cảm giác tê dại mà là một cái tê cứng đến đại não. Vốn dĩ lần đó Lam Vong Cơ không thể ngờ được chuyện này thật sự quá đáng. Những câu những từ của Triệu Duy Minh thốt ra đều làm tim y như bị bóp nghẹn.Triệu Duy Minh: "Ta giúp hắn đem máu độc ra nhưng lại quá muộn, độc tố đã ăn sâu vào máu ta thực chất không thể giúp gì."Lam Vong Cơ mím môi không đáp.Triệu Duy Minh: "Độc tố lúc đó quá mạnh, ta chỉ giúp hắn châm cứu để máu ít lưu thông, thời điểm đó Vô Tiện dường như chỉ còn... nửa cái mạng."Lam Vong Cơ giọng nói có phần run rẩy nói:"Nửa... nửa cái mạng sao?"Triệu Duy Minh đi ra ngoài hậu viện trước Tĩnh Thất nhìn đám mây trên bầu trời kia khẽ đáp:"Phải, nửa cái."Lam Vong Cơ: "Vậy lúc nào thì tỉnh lại?"Triệu Duy Minh: "Hai tháng sau."Lúc đó là thời gian khó xử nhất đối với Triệu Duy Minh. Ngụy Vô Tiện cứ hôn mê không tỉnh mà Tàng Sắc Tán Nhân cùng Ngụy Trường Trạch đang ở nhà lo lắng không thôi. Y đành để hắn ở lại đó nhờ người trông coi rồi về lại Ngụy gia phủ Tướng quân lúc bấy giờ. Triệu Duy Minh chỉ đành viện cớ Ngụy Vô Tiện ngao du thiên hạ một thời gian liền về, qua vài ngày liền gửi đến một bức thư. Nếu người nói cho Ngụy Trường Trạch nghe không phải Triệu Duy Minh thì ông đã nghĩ rằng đứa con trai này đã làm nên chuyện kinh thiên động địa gì rồi. Y sống với Ngụy Vô Tiện ngần ấy năm chẳng lẽ không hiểu được tâm tư của hắn sao, dù cho hiện cả sức nói cũng không có thì Ngụy Vô Tiện sẽ chẳng đời nào đem chuyện mình bị thương nói cho họ. Nghĩ đến đây Triệu Duy Minh liền không nghĩ ngợi mà tự làm theo ý mình mà thông báo. Trấn nhỏ Thanh Hà không mấy đông nhưng chung quy y vẫn còn ái ngại. Để Ngụy Vô Tiện một mình, thân thể lại không được khoẻ ở lại thì quả là có chút không an tâm. Nên y rời đi rất nhanh chỉ trong nửa đêm đã trở về lại khách điếm chăm sóc cho Ngụy Vô Tiện. Toàn thân rã rời nhưng Triệu Duy Minh lại không thấy mệt mỏi, toàn tâm toàn ý mà chăm sóc hắn."Lúc đó ta hằng ngày đều cho hắn uống thuốc, châm cứu vết thương cũng đã được xử lý bớt chỉ có đều mãi vẫn không tỉnh lại, ta chỉ đành đem hắn đến một nơi để dưỡng thương."Hai người ở lại khách điếm được một tuần thì Triệu Duy Minh liền cảm thấy ở lại đây mãi cũng không phải cách tốt sẽ phát sinh nghi ngờ. Nên đã đem hắn đến một ngôi nhà nhỏ gần suối do chính mình dựng nên. Nơi đây xung quanh yên tĩnh, suối chảy róc rách vừa thuận lợi cho việc dưỡng thương lại đầy đủ tiện nghi. Vốn dĩ ban đầu y định là sẽ để đến khi nào Ngụy Vô Tiện chấp nhận mình sẽ đem hắn đến đây sống một cuộc sống an nhàn hạnh phúc nhưng có lẽ, chuyện này ngoài dự định. Ngụy Vô Tiện hằng ngày đều chỉ dùng thuốc để chống chọi qua ngày, đến khi nửa mê nửa tỉnh lúc giữa đêm Triệu Duy Minh mới phát giác Ngụy Vô Tiện đã tỉnh lại. Thời điểm đó chẳng hiểu sao y có cảm giác bản thân mình như được sinh ra lần nữa, thật sự rất vui mừng."Đến khi tỉnh lại thì Vô Tiện hắn bảo toàn thân tứ chi đều không thể hoạt động."Lam Vong Cơ bất ngờ nói: "Không thể hoạt động sao?"Triệu Duy Minh: "Đúng."Ngừng lại một chút y lại nói: "Lúc đó ta đã kiểm tra thật là không cử động được. Có thể là do độc tố còn một tác dụng phụ hoặc có thể là thuốc của ta cùng thứ kia tương phản nên xảy ra hiện tượng như vậy."Lam Vong Cơ run rẩy nói: "Vậy Ngụy Anh hắn?"Triệu Duy Minh: "Khi nghe ta nói Vô Tiện chỉ vô thức nở một nụ cười gượng gạo, bảo sẽ không sao sẽ trị hết. Nhưng tính cách của hắn ta vẫn là người hiểu rất rõ, hắn luôn lợi dụng cơ hội ta không có ở đó mà tự ý luyện tập đi lại. Đến khi ta về đến nơi đã thấy hắn ngồi bệt xuống đất cố gắng chống cây mà đứng lên, nhưng vừa lên đã ngã xuống. Lúc đó là lần đầu tiên ta thấy đôi mắt cho ta hi vọng kia lại ngập tràn sự thất vọng."Lần đó nói ra thì Ngụy Vô Tiện đau một y đau đến mười. Đôi mắt biết cười kia từng cho Triệu Duy Minh rất nhiều hy vọng khi cuộc đời này không phải chỉ có mình y đơn độc. Nhưng rồi một ngày lại phát hiện đôi mắt ấy tràn ngập sự thất vọng đau đớn, y có lúc tự nhủ người đấy không phải Ngụy Vô Tiện. Tứ chi cử động không được đều là do độc tố có tác dụng phụ, Ngụy Vô Tiện vừa nghe đến cảm giác như mình vừa bị dội một gáo nước lạnh vào mình. Không thể tin được, hắn liền nhân lúc Triệu Duy Minh rời đi mà kiểm chứng. Quả thật không thể đứng lên. Vừa về đến gặp cảnh tượng như thế tim y rất đau đi lại đỡ hắn, nhưng rồi đối phương lại nở nụ cười đáp "Thật ngại quá". Triệu Duy Minh rất thích Ngụy Vô Tiện cười, đặt biệt là trước mặt mình nhưng chứng kiến nụ cười đó, tâm y dường như phát đau.Đâu ai ngờ được một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi phơi phới sức trẻ như Ngụy Vô Tiện lại thình lình trúng độc chứ. Dù nghĩ đến nhường nào Ngụy Vô Tiện vẫn có chút không can tâm. Ngày nào cũng vậy, cũng chăm chỉ luyện tập ngay cả thứ mình ghét cay ghét đắng kia vẫn dùng hằng ngày. Đến bao lâu hắn cũng không nhớ rõ chỉ vỏn vẹn hôm đó trời quang mây tạnh, không khí trong lành, suối nước chảy róc rách bên cạnh, đôi chân kia cùng tay đã cử động được. Lần đầu cũng không mấy khả quan nhìn vẫn giống như một hài tử mới lớn. Nhưng có câu trời không phụ lòng người, chăm chỉ như thế cuối cùng thì vẫn trở lại bình thường.Lam Vong Cơ môi càng mím chặt hơn, hốc mắt đâu đó thoáng đỏ.Triệu Duy Minh lại nhìn về phía kia, tránh đi ánh mắt ấy nói:"Vô Tiện luôn như thế, luôn mạnh mẽ trước mặt mọi người. Đến khi ở một mình ta lại phát giác nhìn thấy hắn thất thần, gương mặt hình như còn ướt đẫm. Ta liền không dám đi đến, sợ làm hắn đau hơn."Lam Vong Cơ im lặng, hít vào một hơi lấy lại bình tĩnh:"Vậy... khi nào thì hết?"Triệu Duy Minh: "Là một năm sau, hằng ngày ta đều giúp hắn uống thuốc rồi đi lại, dần dần độc tố cũng được kiềm hãm nên đã vận động được nhẹ nhàng. Ngươi không thấy được biểu cảm của hắn lúc đấy, ta có cảm giác thời điểm đó ta là người hạnh phúc nhất trên đời. Khi đi được một vài bước, cầm được kiếm Vô Tiện liền biến thành một đứa trẻ, cười cười nói nói vui vẻ đến mức quên mất bản thân mình trúng độc. Có một lần hắn đã hỏi ta về chuyện luyện võ, ta cũng đã cân nhắc kĩ vấn đề này nhưng tính tình hắn cố chấp cứ khư khư mà luyện tập."Ngụy Vô Tiện ngay khi phát hiện bản thân đã đi lại được thì đã vui vẻ cỡ nào, hứng khởi ra sao. Tùy Tiện cũng dùng được đôi chút dường như ngọn lửa hy vọng kia lại một lần nữa thấp sáng trong con người này. Đến hơn hai năm khi đã đi lại hoàn toàn, độc tố cũng nhờ cách chữa trị của Triệu Duy Minh mà tốt hơn phần nào Ngụy Vô Tiện liền trở về Di Lăng. Thời điểm trở về cũng đã bị Ngụy Trường Trạch trách phạt không ít vì cái tội đi một tiếng cũng không nói mà mất tích cả hai năm. May mà nhờ thư gửi về thường xuyên nếu không thì cả thiên hạ này đều loạn lên vì Tàng Sắc Tán Nhân không chịu nổi mất. Phong thư cứ mỗi tuần đều được gửi đến không hỏi Ngụy Vô Tiện cũng biết là ai.Lam Vong Cơ mặt bắt đầu đổi sắc hơn khi nãy, nhìn về phía bóng lưng kia rồi lại nhìn vào Tĩnh Thất. Không kiềm được lòng mà tay đã siết chặt. Đây không phải vì Triệu Duy Minh biết nhiều chuyện về Ngụy Vô Tiện hơn y mà là tức giận. Tức giận tại sao năm đó lại để hắn một mình, nếu như y quả quyết hơn nhanh chóng đuổi theo thì có lẽ vẫn còn kịp, vẫn sẽ không để hắn một mình gánh chịu. Ngụy Vô Tiện từng nói với y rằng đã là phu thê thì không nên giấu diếm nhau chuyện gì nhưng chung quy hiện giờ Ngụy Vô Tiện đã giấu y rất nhiều. Bây giờ y mới hiểu rõ tại sao Ngụy Vô Tiện lúc nãy lại tức giận như vậy là vì ám ảnh chuyện xưa. Hắn từng không thể đi, không thể dùng kiếm nên khi bản thân cùng Lam Vong Cơ tỉ thí liền không thể chịu nổi, có cảm giác thất vọng. Có lẽ không ai hiểu rõ Ngụy Vô Tiện nuôi ấp ủ một giấc mơ tự mình xông pha trận mạc giống với cha ngày xưa. Mà hiện tại ngay cả trụ kiếm một nén nhang cũng không làm được thì hắn đã cảm thấy cả bầu trời hy vọng của mình như sụp đổ, sụp đổ một cách hoàn toàn.Lam Vong Cơ cảm thấy khoé mắt mình rất nóng, thật sự rất nóng. Dù trước đây cơ thể của y luôn mang hàn nhiệt nhưng thời điểm này hốc mắt lại nóng một cách lạ thường, cả tầm nhìn cũng vì ánh nước mà khó lòng nhìn rõ. Những tháng sống chung với Ngụy Vô Tiện như thế vậy mà một chút y cũng không nhìn ra, thật sự quá tệ. Lam Vong Cơ run rẩy nhìn người đang quay lưng về phía mình kia nói:"Bây giờ hắn thế nào?"Triệu Duy Minh: "Trước kia ta từng cho hắn dùng Hương Thảo để giảm đi độc tố trong người, xem như cũng được kiềm hãm. Gần đây ta lại không thấy hắn có gì khác thường nên nghĩ có lẽ vẫn chưa đến nhanh như vậy. Không ngờ lại là hôm nay. Ta trước kia vốn luôn dặn dò Vô Tiện không được làm càn nhưng tính cách của hắn từng lâu vẫn không thay đổi được. Hiện giờ thì vẫn không đến mức máu tụ chèn hết tim đâu, ta đã tính ra thời gian chúng ta chữa trị cho hắn tầm hơn năm năm. Nhưng để trị dứt hết thì ta vẫn không có cách."Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com