Vong Tien Vuong Phi De Minh Ta Sung Ai
Chương 2.
"Con hứa sẽ chăm sóc hắn thật tốt."
Lời nói của Lam Vong Cơ trước giờ chắc như đinh đóng cột. Bây giờ thẳng thắn hứa như vậy chắc chắn sẽ không để Ngụy Vô Tiện chịu thiệt. Tàng Sắc Tán Nhân cùng Ngụy Trường Trạch hài lòng mà mỉm cười.
Xem xét đã đến giờ lành, bà mai bên cạnh nói:
"Đã đến giờ lành mời tân lang, tân nương ra kiệu."
Giang phu nhân nhìn thấy cảnh Ngụy Vô Tiện khóc lóc như thế, trong lòng cũng có chút khó chịu. Đường đường là nam nhân, thường ngày lại đâu có yếu đuối đến thế, trông chẳng ra thể thống gì, liền cằn nhằn:"Được rồi, đừng khóc lóc nữa mau ra đi kẻo trễ giờ lành."
Lam Vong Cơ nắm tay Ngụy Vô Tiện đưa hắn đến bên kiệu, nhẹ nhàng vén màn cho hắn đi vào. Đợi đến khi Ngụy Vô Tiện vững vàng trong kiệu, y mới lên ngựa rời đi. Đoàn người phía sau lại dài hơn một chút, vì có thêm người của Giang gia và Ngụy gia. Cả phu thê Giang Phong Miên và phu thê Ngụy Trường Trạch ở một kiệu, còn kiệu kia thì Giang Yếm Ly ở đấy, về phần Giang Vãn Ngâm thì cưỡi ngựa theo sau.
Trong xe ngựa rộng rãi Giang Phong Miên nhìn đoàn người phía trước qua tấm màn liền nói:"Ngụy huynh, thoáng chốc mà A Tiện lại gả đi rồi, đúng là nhanh thật."
Ngụy Trường Trạch ôn tồn đáp:"Quả thật là rất nhanh, chỉ hi vọng đây là phúc không phải hoạ."
Giang Phong Miên: "Mới còn là hài tử chạy xung quanh đòi A tỷ nó dẫn đi chơi thế mà, hiện tại A Tiện lại thành thân sớm hơn cả A Ly. Còn A Trừng thì trước giờ vẫn chinh chiến khô khan khó mà tìm được nửa như ý."
Bao năm qua, Giang Vãn Ngâm chinh chiến ngoài biên ải, ai ai cũng đều biết nên khó lòng mà gả con gái cho. Sợ sau này lỡ không may Giang Trừng tử trận ngoài biên thùy, thì con gái của họ lại trở thành góa phụ mất. Cộng thêm cái tính cách khó ở, ngoài lạnh trong nóng cùng cái miệng luôn đi trái với cái tâm kia mà vẫn chưa tìm được ai như ý.
Ngụy Trường Trạch: "Số đến thì chấp nhận thôi."
Ở trong kiệu nguy nga lộng lẫy kia Ngụy Vô Tiện còn lâng lâng cảm giác được y nắm tay, thầm cười khẽ. Mà nguyên nhân là do lúc nãy, nắm tay hắn tay Lam Vong Cơ rất lạnh lại có vẻ hơi run vì hồi hộp Ngụy Vô Tiện đương nhiên nhận biết được đều đó mà thầm cười. Mặc dù mặt y không biến sắc, nhưng trong lòng thật sự rất hồi hộp. Nếu như hắn của thường ngày thì đã nằm ra sàn nhà mà cười cho đã cái miệng rồi, nhưng dù sao hôm nay hắn cũng làm tân nương nên giữ thể diện một chút.
Đoàn người đi đến đâu thì tiếng náo nhiệt chúc phúc vang đến đấy, thoáng chốc đã đến Vân Thâm Bất Tri Xứ. Vương phủ xưa nay lãnh đạm, yên tĩnh bây giờ lại rực rỡ náo nhiệt thật khiến cho người ta mở mang tầm mắt. Lam Vong Cơ xuống ngựa đi đến bên kiệu đá vào ba cái sau đấy vươn tay đỡ hắn ra. Ngụy Vô Tiện trong lòng như nở hoa phu quân này thật chu đáo nha, vươn tay nắm lấy tay y. Hai người song hành vào đại sảnh.
Ở trong đại sảnh, cả Thanh Hành Quân, Lam Khải Nhân cùng Lam Hi Thần đã đợi sẵn. Đám người vừa vào gặp thấy Lam Hi Thần liền hành lễ:
"Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Lam Hi Thần nhẹ nhàng đáp:"Bình thân."
"Tạ hoàng thượng."
Ngụy Vô Tiện vì trang phục rườm rà mà khó lòng đứng lên được. Lam Vong Cơ bên cạnh thấy hắn khó khăn như thế liền đưa tay đỡ. Thanh Hành Quân nhìn thấy một màn như thế liền mỉm cười hài lòng. Ông còn lo lắng cho đứa con trai của mình đó giờ không giao tiếp với người ngoài, nay lại thành thân với một người đó giờ chưa từng gặp mặt sợ có chút không quen. Bây giờ lại thấy y ôn nhu với hắn như vậy trong lòng thầm vui mừng.
Ngụy Trường Trạch cùng phu nhân đi vào vị trí được sắp xếp cho hai người, nhìn qua Thanh Hành Quân hài lòng mà gật đầu.
"Đã đến giờ lành tân lang tân nương chuẩn bị bái đường."
"Nhất bái thiên địa."
"Nhị bái cao đường."
"Phu phu giao bái."
"Đưa vào động phòng."
Vừa dứt tiếng vỗ tay vang khắp cả phủ. Một người trong đám lên tiếng:
"Chúc Vương gia, Vương phi trăm năm hạnh phúc, răng long đầu bạc. Ta kính người một ly."
Lam Hi Thần xem xét tình hình vội nói:"Thừa tướng có lòng. Ta xin thay đệ đệ nhận lấy."
Ôn Trục Lưu cúi đầu đáp:"Vi thần không dám, không dám."
Lam Hi Thần mỉm cười nhìn xung quanh nói:"Thái sư đâu? Sao ta không thấy."
Ôn Trục Lưu: "Cha cảm thấy không khỏe đến sẽ phá hủy bữa vui hôm nay nên xin phép không tới."
Lam Hi Thần: "Không khỏe? Nặng lắm không?"
Cha con nhà họ Ôn bây giờ đã làm quan trong triều. Ôn Nhược Hàn thì làm Thái sư, còn Ôn Trục Lưu làm Thừa tướng. Cả hai đều rất có năng lực nên được Lam Hi Thần trọng dụng. Nhưng đối với Lam Vong Cơ thì y có chút không vừa mắt không hiểu vì sao lại như vậy. Lam Hi Thần đương nhiên là biết rõ tâm tư này của đệ đệ mình nên mới thay đệ ấy nhận lời chúc phúc ấy.
Ôn Trục Lưu hành lễ nói:"Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm. Cha vi thần chỉ là bệnh tuổi già."
Lam Hi Thần: "Không có gì thì tốt. Cho ta gửi lời hỏi thăm hắn."
"Vâng. "
Ngụy Vô Tiện sau khi bái đường kết thúc cũng được sắp xếp đưa về Tĩnh Thất còn Lam Vong Cơ ở lại tiếp khách.
Thanh Hành Quân nâng ly rượu trên bàn nhìn qua bên gia đình Ngụy thị nói:"Sau này chúng ta đã là thông gia không cần khách khí."
Ngụy Trường Trạch cũng nâng ly đáp lại:"Đều lớn cả rồi."
Hai người họ trước đây đã thân. Nay lại vì hôn ước mà kết thành thông gia. Thân lại càng thân hơn, vui vẻ hớn hở.
Kim Tử Hiên một bên vốn dĩ đến để góp vui thôi nhưng lại bị nhan sắc của Giang Yếm Ly hớp hồn, cứ đứng nhìn ngắm nàng mãi. Bộ y phục tím nhạt mái tóc tết gọn gàng còn có cả gương mặt dễ nhìn cùng nụ cười ấm áp đúng là làm người ta cứ ngắm lại không muốn ngừng. Bỗng Giang Yếm Ly quay sang chạm mặt nhau Kim Tử Hiên đỏ mặt mà nhìn chổ khác. Nàng thấy vậy cũng thầm cười nhẹ, công tử này thật sự thú vị. Giang Vãn Ngâm bên cạnh thấy nàng như vậy lên tiếng hỏi:
"Tỷ tỷ, tỷ nhìn gì mà chăm chú thế?"
Giang Yếm Ly đỏ mặt không đáp. Giang Vãn Ngâm thấy nàng đỏ mặt như vậy bèn nhìn theo hướng nàng vừa nhìn nói:
"Thì ra tỷ đang nhìn Tể tướng sao?"
"Tể tướng?"
Giang Vãn Ngâm: "Đúng vậy. Tể tướng Kim Tử Hiên."
Nàng thấy vậy cũng không hỏi nhiều. Dù sao chức vị cao như vậy nàng không dám với tới, đành im lặng.
Lam Vong Cơ sau khi tiếp khách xong tiễn cả Phụ mẫu của Ngụy Vô Tiện và người của Giang gia mới trở về phòng. Lam Hi Thần bây giờ cũng quay lại triều giải quyết chính sự.
Lam Vong Cơ trở lại phòng nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Vừa nghe có tiếng đẩy cửa Ngụy Vô Tiện ngồi phắt dậy điều chỉnh tư thế cho hợp lý, chờ đợi y đi vào. Lam Vong Cơ nhìn con người ngoan ngoãn kia không biết làm gì đứng chôn chân ở đấy, đợi lâu quá không chịu được hắn đã lên tiếng:
"Vương gia, ngài tính để ta như vậy đến sáng sao?"
Y bối rối nhìn hắn nói:"Thế thì làm sao?"
Ngụy Vô Tiện: "Ngay cả chuyện này ngài còn không biết mau lại vén khăn voan ra, sau đấy chúng ta uống rượu giao bôi coi như đã là phu thê."
Ngụy Vô Tiện hắn đã chờ giây phút này từ sáng đến giờ. Hắn rất muốn thấy gương mặt của Lam Vong Cơ ra sao, rất muốn chiêm ngưỡng người mà ai ai cũng kính nể kia.
Lam Vong Cơ sau khi nghe hắn nói cũng nhẹ nhàng đi lại vén khăn voan lên. Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn y. Hai người bốn mắt nhìn nhau thầm thán phục. Quả thật là đúng như lời đồn Lam Vong Cơ khí soái hơn người, phong độ ngời ngợi. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ hắn đây là đã cướp mất phu quân của nhiều cô nương ao ước rồi. Đẹp như thế nhưng là của hắn rồi. Tên này quả đúng là mê sắc nha. Còn về phía Lam Vong Cơ vừa vén khăn ra hướng vào y là hình ảnh một thiếu niên tuấn tú tao nhã nụ cười rực rỡ nhìn y. Quả là rất giống với những gì y đã từng chứng kiến.
"Vương gia, Vương gia, Lam Trạm!"
Ngụy Vô Tiện gọi mãi không thấy y trả lời mạnh miệng gọi tên y. Lam Vong Cơ đột nhiêu bừng tỉnh lại nhìn hắn. Trước giờ chưa một ai gọi thẳng tên của y như vậy chỉ trừ mẫu thân y. Ngay cả phụ thân hay huynh trưởng cũng chưa từng gọi thẳng tên Lam Vong Cơ mà con người này lại gọi thẳng như vậy, thành ra có chút bất ngờ. Ngụy Vô Tiện thấy y phản ứng như vậy nghĩ là mình làm Lam Vong Cơ giận nên lên tiếng:
"Vương gia ta xin lỗi vừa rồi gọi ngài không nghe nên ta mới gọi như vậy."
Lam Vong Cơ quay sang nơi khác tai phủ một lớp hồng nhạt nói:"Đã là phu thê thì không cần chú ý xưng hô."
"Thế sau này ta gọi ngài là Lam Trạm có được không?"
"Tùy ngươi."
Hắn vui vẻ đáp lại:"Để đổi lại ngài cũng có thể gọi ta là Ngụy Anh."
Lam Vong Cơ miễn trả lời ngầm đồng ý. Chẳng hiểu sao Lam Vong Cơ y lại thích nghe hắn gọi thẳng tên mình như vậy. Giọng nói của thiếu niên trong trẻo ngọt ngào rí vào tim Lam Vong Cơ khiến y rung động một chút. Ngụy Vô Tiện sau khi nghe y trả lời vui vẻ kéo tay y đến bàn nói:
"Lam Trạm chúng ta uống rượu giao bôi."
Đến bên bàn Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nói:"Tay này ta đã nắm sẽ không buông."
Lam Vong Cơ nhìn ly rượu hắn cầm trong tay có chút do dự. Nhưng sau đó cũng đáp ứng mà uống với hắn, một hơi uống cạn. Ngụy Vô Tiện còn đang lâng lâng với câu nói của Lam Vong Cơ nhìn thấy như vậy thầm khen ngợi tửu lượng của phu quân nhà mình quả là không tệ nha. Chưa kịp lên tiếng y đã gục đầu xuống bàn đập một cái thật kêu. Ngụy Vô Tiện giật mình đẩy nhẹ y gọi:
"Lam Trạm."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện chạm nhẹ mặt Lam Vong Cơ, da mặt vừa mỏng lại vừa mịn màng, lay nhẹ, y vẫn không tỉnh. Hắn đây xác định là y đã say rồi. Thật không ngờ vừa rồi còn tính mở miệng khen y thì bây giờ lại bất động nằm đây. Tửu lượng gì chứ chỉ một ly là gục, lại bên đỡ y lên giường. Lam Vong Cơ so với hắn nhìn cũng chẳng kém gì mấy nhưng khi lại gần mới nhận định được người này cao hơn hắn lại vạm vỡ hơn một chút nên khiến cho việc hắn vận chuyển có chút khó khăn mới đưa y về đến giường. Ngụy Vô Tiện mệt mỏi ngồi kế bên thở dốc nhìn qua y. Lúc này mới có thể nhìn kĩ Lam Vong Cơ quả thật rất đẹp. Chân mày thanh tú đôi môi cong đường nét trên mặt sắc sảo. Hắn đưa tay chạm lên mạt ngạch thì y đột nhiên bừng tỉnh hất tay hắn ra:
"Làm gì?"
"Ta sửa nó lại giúp ngài lệch rồi."
"Lệch rồi?" Y đưa tay lên chỉnh lại.
Ngụy Vô Tiện đưa tay lên sửa cho y:"Ừ lệch rồi. Không phải như vậy để ta."
Y lại hất tay hắn ra lần nữa.
Ngụy Vô Tiện: "Này nó như thế nào mà không cho ta đụng?"
Lam Vong Cơ nghiêm túc vừa chỉnh mạt ngạch vừa giải thích:"Mạt ngạch trừ cha mẹ phu thê không ai được động."
Ngụy Vô Tiện chỉ vào mình, giọng điệu mang theo tia ủy khuất đáp:"Phu thê? Hai chúng ta không phải sao?"
Lam Vong Cơ nhìn qua hắn. Ngụy Vô Tiện bây giờ vô cùng bất ngờ. Hắn là không nghe nhầm chứ hai người đã thành thân mà y vẫn không cho đụng vào. Lúc nãy y còn nói hắn là người của y bây giờ lại hành động như thế. Chẳng lẽ Lam Vong Cơ chán ghét hắn, thật khiến Ngụy Vô Tiện thất vọng. Lam Vong Cơ còn một tia lý trí nhớ lại nhìn qua hắn nói:
"Phải."
Ngụy Vô Tiện: "Vậy ta lấy được không?"
"Cho ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com