TruyenHHH.com

[Vong Tiện] Vương phi, để mình ta sủng ái.

7

ThyTrangon03

7.

"Không giận."

Câu nói mang thập phần nghiêm túc của Lam Vong Cơ khiến Ngụy Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm. Dù sao đi chăng nữa hắn cũng mang phận làm dâu, cư xử sao cho đúng đắn kiên kị việc Lam Vong Cơ nổi giận đùng đùng, lại trách cứ phụ mẫu hắn. Mặc dù, thực chất con người Lam Vong Cơ không phải không nói lý lẽ, nhưng ở một góc độ nào đó, Ngụy Vô Tiện lại có phần nghĩ hơi xa.

"Vậy ngài vào trước, ta đi đường khác."

Lam Vong Cơ vẫn kiên định nói:

"Không cần, vào cửa chính."

Ngụy Vô Tiện: "Nhưng... "

Chưa kịp nói hết câu hắn đã bị Lam Vong Cơ cắt ngang nói:

"Vương phi danh chính ngôn thuận đi cửa lớn."

Vừa nói dứt câu không hiểu sao cảm giác nóng rực lại lên khắp mặt y, tai cũng đã ửng hồng từ khi nào. Ngụy Vô Tiện nghe đến câu "Vương phi danh chính ngôn thuận" cả mặt đều đỏ lên cả. Thầm nghĩ trước giờ hắn mặt dày ra sao bây giờ lại vì một lời nói của Vương gia nhạt nhẽo này làm cho đỏ mặt thật không hiểu nổi.

Không chỉ mình Ngụy Vô Tiện không hiểu nổi bản thân. Ngay cả Lam Vong Cơ cũng vậy. Trước giờ phong cách làm việc của y ít khi giao tiếp, lại không thích nói chuyện. Nhưng vừa rồi vì ngăn cản đối phương không trèo tường mà bản thân lại cắt ngang lời nói của hắn. Từ bao giờ mà y lại có thể làm được như vậy? Cắt ngang lời nói. Một hành động đối với y là cực kì vô lễ, mà y lại hành động rồi.

Lam Vong Cơ quay người đi nói:

"Đi thôi."

Ngụy Vô Tiện như hồi phục trạng thái,nối bước theo sau y. Vừa đến cổng lính canh gác đã long trọng hành lễ:

"Vương gia, Vương phi."

Lam Vong Cơ gật đầu một cái sau đấy đi vào. Ngụy Vô Tiện ngoài sau cúi thấp lưng nhẹ giọng nói:

"Thật ngại quá, thật ngại quá."

Ngụy Vô Tiện hắn vừa mới vào Vương phủ nay là ngày đầu tiên, không yên ổn ở trong phủ lại trốn đi chơi tới xế chiều mới về. Vả lại còn bắt Vương gia của bọn họ đưa tới cổng, thành ra có chút ngài ngại.

Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện ngớ ngẩn đứng đấy lên tiếng nói:

"Bái kiến phụ mẫu."

Ngụy Vô Tiện bây giờ mới chợt nhớ ra. Bản thân vừa về đến đây chưa kịp thỉnh an hay dâng trà gì đến phụ mẫu của Lam Vong Cơ mà đã ra ngoài chạy loạn như vậy rồi, cảm thấy bản thân thật thất lễ. Mà quan trọng hơn nữa là tại sao Lam Vong Cơ y không nhắc hắn chứ. Để đến bây giờ mới nói.

"Lam Trạm, sao ngài không nhắc ta? "

Lam Vong Cơ: "Cần nhắc? "

Ngụy Vô Tiện: "Ờ.... thì.... thì.... "

Từ bao giờ mà hắn lại mắc chứng nói lắp này. Mà Lam Vong Cơ này cũng thiệt tình quá rồi đấy. Trả lời một câu khiến hắn cứng họng không biết đáp làm sao, đành ngậm miệng ngoan ngoãn mà đi sau lưng y.


.

.

.

Đến đại sảnh, Thanh Hành Quân cùng phu nhân đang ngồi uống trà chiều thì họ đi vào.

"Phụ hoàng, mẫu hậu."

Ngụy Vô Tiện cũng đáp lễ:

"Phụ hoàng, mẫu hậu."

Mẫu thân của Lam Vong Cơ vừa thấy hắn liền vui vẻ đặt chén trà đang uống dở xuống, đến nắm lấy tay hắn nói:

"Không cần đa lễ, A Anh con thấy có quen không?"

Ngụy Vô Tiện: "Mẫu hậu, rất tốt. Lam Trạm ngài ấy rất tốt với con."

Bà nghe thấy hai chữ "Lam Trạm" gương mặt xuất hiện vài tia bất ngờ. Sau đấy nở nụ cười tươi mà quay lại nhìn ngắm Thanh Hành Quân. Ông ấy cũng hiểu ý mà mỉm cười. Kì thật là trước giờ hai người họ chưa thấy ai dám gọi thẳng tên của Lam Vong Cơ như vậy, mà hắn lại hiên ngang gọi thành ra có chút vui mừng. Lam Vong Cơ cuối cùng cũng chịu mở lòng rồi.

Nói thật là trước đó hôn sự này y chẳng muốn chút nào, nhiều lần phản bác. Vì đã gặp được ý trung nhân nên không muốn lấy ai khác cho đến khi gặp lại người đó. Phu nhân cùng Lam Hi Thần khuyên ngăn rất nhiều y mới miễn cưỡng đồng ý, đã hứa thì phải chăm sóc hắn thật tốt. Nào ngờ ông trời lại chúc phúc, Nguyệt Lão lại se duyên cho y, để đối tượng y thành thân lại là ý trung nhân năm nào.

Thanh Hành Quân thấy họ đứng đó liền nói:

"Nào Vong Cơ mau dẫn Vô Tiện ngồi vào. Đừng đứng đấy mãi thế."

Lam Vong Cơ: "Vâng."

Y dẫn Ngụy Vô Tiện vào bàn ngồi. Cả ba người hàng huyên tâm sự hồi lâu Lam Vong Cơ bên cạnh im lặng. Dùng đôi tai lắng nghe, đầu óc ghi nhớ, con tim không ngừng xao động trước những lời nói của hắn. Đôi lúc hắn còn hăng hái chạm lấy tay y. Lúc đấy tim Lam Vong Cơ như nhảy ra khỏi lồng ngực mình, thẹn thùng quay ra chỗ khác. Nói chuyện một hồi lâu Ngụy Vô Tiện liền cảm thấy đói bụng. Nhưng Thanh Hành Quân lại muốn tìm hiểu thêm về đứa "con dâu" này nên cứ hỏi chuyện mãi, bụng hắn còn lúc càng đói kêu vài tiếng "ọt ọt". Tiếng bụng của hắn kêu thật sự rất nhỏ. Sợ bị người khác nghe thấy nên hắn đã cố gắng kiềm chế, nào ngờ bên cạnh Lam Vong Cơ thính lực cực kì tốt. Đương nhiên là nghe thấy rồi, liền hiểu ra giúp hắn giải vây nói:

"Phụ hoàng, mẫu hậu nên nghỉ ngơi."

Thanh Hành Quân nghe thấy liền hiểu ra vấn đề ra hiệu cho hai người về đi. Hành lễ xong hai người họ cũng rời đi.

"Phu nhân, nàng nhìn thấy Vong Cơ có khác không?"

Phu nhân: "Thật sự có chút khác. A Trạm trước giờ ít nói làm nhiều, nay lại có thêm A Anh hoạt bát như vậy. Có lẽ sẽ có nhiều chuyện thú vị đây."

Thanh Hành Quân: "Hôn ước này quả nhiên không tệ. Lúc đầu ta cứ nghĩ Vong Cơ sẽ cự tuyệt đến cùng, nào ngờ bây giờ lại hào hứng như vậy. Thật sự bất ngờ."

Phu nhân: "Phu quân không còn sớm nữa. Chúng ta nghỉ ngơi đi, chàng đừng nghĩ nhiều quá. Cũng đã lớn cả rồi chuyện làm sao đều do tụi nó tự quyết định cả."

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ trở về Tĩnh Thất thì đã ghé ngang trù phòng lấy một ít đồ ăn cho hắn.

Ngụy Vô Tiện ăn uống no nê cũng bắt đầu tắm rửa chuẩn bị đi ngủ. Lam Vong Cơ thì qua bên thư án ngồi xem tấu chương gửi về. Ngụy Vô Tiện hắn tắm rửa sạch sẽ mặc trung y vào sau đấy cũng lên giường để ngủ, nhìn qua thư án thì thấy Lam Vong Cơ đang ngồi đấy nghiêm túc làm việc vội lên tiếng nói:

"Lam Trạm, ngài nghỉ ngơi đi không còn sớm nữa."

Lam Vong Cơ nhìn qua hắn thì đã thấy Ngụy Vô Tiện ngồi trên giường kéo chăn chuẩn bị ngủ nói:

"Vì sao hôm qua không lên giường ngủ?"

Ngụy Vô Tiện bây giờ mới chợt nhớ lại, bản thân đã hiên ngang ngồi trên giường người ta. Chẳng lẽ muốn làm chuyện phu thê đấy sao. Hôm qua hắn là kiên kị nên mới tránh né qua giường nhỏ cạnh thư án ngủ. Mà bây giờ Lam Vong Cơ lại hoàn toàn tỉnh táo làm sao hắn tránh được vừa rồi hắn kêu y nghỉ ngơi như lời mời gọi vậy. Thầm ôm đầu cười khổ, mà tính ra thì họ đã là phu thê rồi làm chuyện nên làm là bình thường thôi, nhưng Ngụy Vô Tiện cũng có chút ngại ngùng không quen. Nói đến lúc sáng nay hai người họ hiên ngang ở giữa Kinh Thành môi chạm môi hắn còn chưa hết ngượng. Đó là nụ hôn đầu của hắn đấy.


"Ta... ta... "

Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện khó xử như vậy cũng không truy cứu thêm, đi thay trung y mạt ngạch cũng đã được y tháo xuống quay trở lại giường. Lúc này Ngụy Vô Tiện nằm sát ở mép giường bên kia, nhắm mắt hơi thở đều đều giả vờ ngủ. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lên giường kéo chăn vào tư thế nho nhã mà khép mắt lại. Hai người dần dần chìm trong sự ngại ngùng mà ngủ say.

Đến nửa đêm Lam Vong Cơ đột nhiên cảm nhận có cái gì nặng nặng bên mình, mở mắt ra thì đã thấy Ngụy Vô Tiện ôm lấy mình mà ngủ. Cái tên này bao nhiêu năm cũng không thể đổi được cái tư thế nho nhã mà ngủ được. Lam Vong Cơ thoáng chốc toàn thân cứng đờ liền cảm thấy bất ngờ đưa tay đẩy hắn ra, nhưng càng đẩy thì vòng tay của Ngụy Vô Tiện liền siết chặt lên hừ hừ vài tiếng. Lam Vong Cơ sợ hắn thức giấc nên cũng không dám động đậy. Ngụy Vô Tiện dường như nằm mơ thấy gì đấy hắn giật mình một cái co rút vào người y. Lam Vong Cơ thấy hắn như vậy đôi tay vô thức không kiềm chế được đưa lên vỗ vỗ vai hắn. Hai người ôm nhau một lần nữa ngủ say. Tĩnh Thất hôm nay thật ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com