TruyenHHH.com

[Vong Tiện] Vương phi, để mình ta sủng ái.

18

ThyTrangon03

18.

Đêm xuống, Thành Hà lâu tràn ngập trong những chiếc lồng đèn đủ màu sắc. Trắng, đỏ, hồng, vàng muốn bao nhiêu rực rỡ ở đây đều có đủ. Bên ngoài nhộn nhịp người qua kẻ lại, các cô nương trang phục mỏng manh, tay tay lôi kéo nam nhân vào trong. Phía sâu trong dãy hành lang cuối của thanh lâu. Một hồng y, trong trang phục đỏ rực, đầu cài trâm ngọc tinh xảo, chân mang đôi hài được thêu tỉ mỉ hình hoa sen, thắc lưng cột nơ ngay ngắn trước bụng. Vẻ mặt thoáng nhìn có vẻ vừa xấu hổ vừa tức giận. Nước da trăng trắng chẳng mấy nổi bậc nhưng lại tô điểm ngay đôi môi dịu ngọt đỏ mọng, má hồng mỹ lệ trên khuôn mặt có chút khô khan. Người này tay chân cứng đờ, đứng trước gương không kiềm được thì thầm vài tiếng:

"Đúng là chết tiệt!"

Giọng nói nam nhân mạnh mẽ, thập phần giận dữ, uy nghiêm thật khác xa so với bộ dạng hiện giờ. Giang Vãn Ngâm vào được Thành Hà lâu này đâu phải chuyện dễ một chuyện xấu hổ đáng để quên, hiện tại lại hành động thế này thật khiến hắn muốn tìm cái lỗ nào chui vào mất. Thở dài một cái vì công vụ nên đành phải làm, chức vụ của hắn hiện giờ lại không thể làm trái nên đành tuân theo. Kéo khăn che mặt cột chặt chẽ, chỉ để lộ đôi mắt với hàng mi vút cao, con ngươi vừa uy nghiêm vừa câu nhân thật làm cho người ta ngứa ngáy.

"Thanh Liên, đã xong chưa."

Một tú bà vẻ ngoài đầy đủ, đầu cài đoá hoa đỏ tươi, trang phục hồng cánh sen, tay phẩy phẩy quạt đi vào.

Thanh Liên nếu nói ra là nhạc công* nơi này. Trước kia vì có thân tình với Giang Vãn Ngâm nên lần này ngỏ ý giúp hắn vào được nơi này thế chỗ của bản thân. Ở nơi đây ở ai cũng biết rõ Thanh Liên là người nổi tiếng với tài nghệ hơn người. Đa số nam nhân vào nơi này chủ yếu chỉ để xem phần biểu diễu của nàng. Trầm trồ đến những tác phẩm nàng đàn, hay những điệu múa nàng thực hiện. Thanh Liên trước kia với dáng vẻ thanh mảnh, người cao cũng xấp xỉ Giang Vãn Ngâm, nước da lại trắng hồng rạng rỡ. Khác xa với người đang đứng hiện giờ. Chung quy thì cũng không đến nổi tệ. Chính vì điều đó mà làm cho tú bà* nghi ngờ hỏi:

"Hôm nay cô trông hơi khác?"

*Nhạc công: người biểu diễn nhạc cụ.

Tú bà: chuyên chỉ những người đàn bà chuyên chứa hoặc cung cấp kỹ nữ (thời xưa). Vào thanh lâu bằng nhiều cách khác nhau, chủ yếu là bán thân. Tùy vào trường hợp mà có thể dùng thân để trả hoặc dùng tài nghệ của mình.

Giang Vãn Ngâm kì thực nói ngoài mặt không sợ trời không sợ đất nhưng trong trạng thái này không hiểu sao hắn lại có chút lo lắng. Cố gắng làm giọng điệu của bản thân cao đến mức đáng kể mà đáp lại:

"Có lẽ do ta không khoẻ."

Tú bà gằn giọng đáp:

"Liệu mà làm cho ra hồn, không thì cô biết tay ta. Nhanh chân lên đi xuống."

Vừa nói dứt câu bà liền quay lưng rời đi, nối tiếp theo là Giang Vãn Ngâm. Vì lần đầu mặc y phục của nữ nhân, lại trong trạng thái rườm rà, phụ kiện lại nhiều khiến hắn đi lại có chút khó khăn. Miễn cưỡng lắm mới đi xuống được đến sân khấu. Đứng trên khán đài cao lớn nhìn xuống bên dưới thật là bất ngờ. Nam nhân già trẻ đông đúc đầy kín mọi nơi, người nào người nấy mặt mày đều đỏ ửng bên cạnh mấy cô nương tay rót rượu hầu hạ. Giang Vãn Ngâm đứng nhìn một hồi lâu xác nhận đâu là Trần Quang Trịnh cố gắng lắm mới tìm thấy gã. Gã nổi bậc nhất trong đám đông bởi đi theo nhiều người hầu nhất. Thân nam nhân vẻ ngoài trung niên, hai bên hai nữ nhân hầu hạ, quần áo cũng xộc xệch, tay lúc nào cũng không yên phận mà sờ mó người nọ. Y phục bạch kim bị gã làm cho nhăng nhúm, nhìn vào chất liệu gọi là đắt nhất nhì Kinh thành. Vậy mà một quan tri phủ nhỏ như thế lại có thể mua được nó thật khiến người ta làm lạ mà.

Mặc dù ở đây đang xảy ra nạn đói ngoài đường ai nấy tiếng than khóc đầy trời. Vừa đặt chân đến cổng thành đã nghe đâu đó tiếng khóc than khổ ngập lòng, người dân khốn khó xin ăn trải khắp cả một con đường. Già, trẻ, trai, gái đều không có thứ để ăn, thậm chí có cả xác chết do đói ở đây. Nhưng điều kì lạ chỉ riêng nơi đây đông đúc nhộn nhịp khác xa nhưng cảnh phía ngoài thành. Người đến đây đều là những thương buôn hoặc người có địa vị to lớn ở trong thành này. Gọi phía Bắc Thải Y Trấn là một cái tên theo cách gọi thân thuộc của người dân gần đây nếu chính xác hơn nơi này phải được gọi là Cố Hoa. Thực chất tên gọi này có chút không hay nên mọi người thường hay né tránh. Cố Hoa theo cách hiểu thân thuộc là mướn hoa hay thuê hoa. Ai cũng hiểu rõ hoa là một biểu tượng cao đẹp cho con người ở đây, họ thường ví bản thân hay những người yêu quý bằng những loài hoa. Xem nó như một điều gì đó mà trân trọng. Hoa ở nơi đây được xem như vật tế cho các vị thần. Vào mùa lễ, mướn hoa là một tục lệ hết sức cấm kỵ tại nơi này. Bởi họ quan niệm rằng, hoa cũng như lòng thành của con người dâng lên thần phật không thể dùng cách mướn hoặc thuê. Dần dần nó cũng thay thế cho phong tục nơi đây. Cố Hoa hiện giờ cũng ít khi xuất hiện hay được gọi ra, mà thay vào đó là phía Bắc Thải Y Trấn. Lúc trước nơi đây cũng sung túc, đầy đủ nhưng chẳng hiểu vì cớ gì lại thành ra thế này. Hàng hoá đều bị đình trệ, người dân lại không có lợi nhuận, kinh tế lại khó khăn. Chỉ riêng Thành Hà lâu này đến bây giờ vẫn đông đúc như chẳng có gì xảy ra.

Giang Vãn Ngâm bước vào vị trí đã được định sẵn. Đàn thập lục* ngay ngắn nằm im ở vị trí cố định, hắn bước vào, tay đặt ngay trên dây đàn chuẩn bị gảy một điệu. Thanh âm bây giờ bị hắn làm cho khó nghe nhưng cảm giác vẫn không mấy khó chịu. Những người ở đây cũng đã say mèm đến hoa cả mắt. Thiếu niên cứng đờ trên sân khấu lại cứ ngỡ mỹ nhân giáng trần. Không ngừng buông tiếng trầm trồ quả thật trên đời này lại có người vừa đẹp tài nghệ lại xuất chúng thế này. Giang Vãn Ngâm cố gắng gảy một điệu ngắn ngủi mà bản thân nhớ được khi Thanh Liên dạy mình lúc chiều. Khi vào Thành Hà Thành Liên vì lo sợ hắn bị nhận ra nên đã cố lấy một bản phổ đơn giản đến hắn dễ hoc. Nhưng nàng đâu thể lường trước rằng tác phẩm ấy hiện giờ đã bị hắn phá thành một đống bừa bộn. Vừa dứt âm tiếng vỗ tay vang rạp phía dưới Giang Vãn Ngâm với thân hình to lớn cố gắng làm cho mềm dẻo nhưng nhìn ra có chút dị lập mà đi xuống. Nam nhân ở đây đều đã trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê nên thành ra không ai nhìn ra điểm khác biệt to lớn này. Trần Quang Trịnh say khướt hoa mắt đỏ mặt nhìn thấy mỹ nhân bước xuống, tay này liền đẩy hai nữ nhân cạnh mình sang một bên, tay kia nắm lấy hắn kéo vào trong mình. Giang Vãn Ngâm khí thế bừng bừng nhưng cố kiềm nén gượng cười mà gỡ tay gã ra ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng nói:

"Đại nhân, hôm nay có nhã hứng đến đây chơi à?"

*Đàn thập lục: tên gọi khác là đàn tranh, vì có 16 dây nên đàn được gọi là Thập lục.

Trần Quang Trịnh giọng nói phả ra ngập mùi rượu, tay vòng qua ôm lấy tấm eo của hắn đáp:

"Ta đến gặp...ợ....nàng."

Giang Vãn Ngâm bị mùi rượu làm cho khó chịu đến nhăn mặt, lại bị gã ôm eo khiến có chút khó chịu, tay gạt gã ra trong lòng thầm ghi hận: Ngụy Vô Tiện ngươi cũng đáng chết, hại lão tử ta ra nông nổi này đợi sau khi chuyện này kết thúc ta tìm ngươi tính sổ. Mặc dù đã tức đến không thể nói nhưng vì đại cục hắn ráng nhịn.

"Đại nhân, ngài uống nhiều một chút."

Tay liền nhanh nhảu rót đầy chén rượu trên bàn đưa cho gã. Trần Quang Trịnh lần đầu được mỹ nhân mang tầm cỡ như này rót rượu cho mình liền vui sướng, một hơi uống cạn không chút do dự. Giang Vãn Ngâm cứ thực hiện hành động đấy gần chục lần chuốc khi gã say đến hồ ngôn loạn ngữ mới bắt đầu dò la.

"Đại nhân ta nghe nói ngoài thành đang xảy ra nạn đói?"

Trần Quang Trịnh gục đầu lên bàn đáp:

"Đúng...ợ.."

Giang Vãn Ngâm nói tiếp:

"Ta cũng nghe ngài mở kho lương thực?"

Trần Quang Trịnh đáp:

"Ừm."

Giang Vãn Ngâm nói:

"Thế tại sao ta không thấy ai lại đó lấy lương khô về ăn?"

Trần Quang Trịnh đáp:

"Họ hả? ...ợ...ta có cho đâu mà lấy."

Giang Vãn Ngâm nói:

"Ngài không cho?"

Trần Quang Trịnh:

"Đúng."

Giang Vãn Ngâm nói:

"Vì gì?"

Trần Quang Trịnh đáp:

"Ta ...ợ...còn chưa đủ sống lấy cớ gì mà cho đám người đó ăn. Đám người đó chẳng ra tích sự gì hở chút là đến tìm ta giải quyết hết trộm chó, đến trộm gà ngay cả việc nhỏ nhặt cũng tìm ta. Chuyện gì cũng để ta giải quyết kho lương thực cũng là ta làm ra hà cớ gì đem cho họ."

Giang Vãn Ngâm đập bàn một cái nói:

"Ngươi có phải người không? Việc đấy không phải quan tri phủ xử lý thì ai xử lý, chẳng lẽ tâu lên hoàng thượng à? Ngươi đã không cho vậy hà cớ gì phải mở kho? Ngươi không đủ sống thế tại sao lại đến đây?"

Trần Quang Trịnh đáp:

"Ta mở kho để che mắt hoàng thượng thôi. Nơi đây nổi tiếng thế mà xảy ra chuyện bất thường thế nào cũng sẽ đến tai hoàng thất ta làm vậy là để bảo vệ mình, của cải ta làm ra đương nhiên ta phải là người hưởng. Nhưng mà mỹ nhân nàng đây ta quyết không tiếc thứ gì?"

Giang Vãn Ngâm xách cổ áo gã lên đấm một phát thật mạnh vào bụng nói:

"Che mắt cái đầu của ngươi đấy. Hay cho tên quan tri phủ nhỏ bé như ngươi. Ta lúc đầu đã nghi ngờ tại sao ngươi lại giàu có đến độ mặc thứ lụa gấm đắt tiền như thế thì ra là vơ vét của kẻ khác."

Trần Quang Trịnh bị hắn làm cho bất tỉnh cộng thêm say mèm nên đã ngất đi. Giang Vãn Ngâm tức giận đánh cho gã mất phát cũng lôi gã rời đi. Những người ở Thành Hà lâu bấy giờ nhìn như chẳng biết chuyện gì xảy ra. Thanh Liên ngày thường yếu ớt đây sao? Một tay đánh Quan tri phủ đến bất tỉnh thật không phải chuyện đùa. Giang Vãn Ngâm trang phục nữ nhân có chút rườm rà mà tay đã săn lên lôi gã đi chẳng khác chi mãnh thú.

.

.

.

Sáng đến, Tĩnh Thất bước sang giờ Dậu hai khắc, Lam Vong Cơ nhẹ mở con mắt mình ra điều đầu tiên y cảm thấy là đầu đau như búa bổ. Nhìn sang bên cạnh mới cảm thấy giật mình. Ngụy Vô Tiện người dấu hôn chằng chịt y phục cũng mất hết chỉ còn mảnh trung y nửa được nửa vời khoác trên mình, hai tay bị mạt ngạch cột chặt ôm lấy cổ y, đầu áp sát vào ngực trái của người kia mà ngủ. Lam Vong Cơ hai mắt bất chợt mở to. Đây là chuyện gì? Đêm qua.... Ngụy Vô Tiện bên cạnh hai mắt nhắm nghiền ngủ say, dấu hôn trải dài từ cổ đến ngực đâu đâu khắp người cũng toàn dấu hôn, vết cắn trên vai vẫn còn nguyên vẹn, đôi môi bị chà đạp để sưng tấy, tóc đã loạn đến không thể tưởng tượng. Lam Vong Cơ cơ thể đột nhiên cứng đờ tựa như đang bị tảng đá đè lên vậy, gương mặt lộ rõ vẻ bàng hoàng đảo mắt qua nhìn xung quanh.

Tĩnh Thất trước nay gọn gàng hiện tại lại bị họ làm cho rối tung lên. Ngoại bào vứt đầy dưới sàn nhà, thức ăn vẫn chưa chạm đến đầu đũa. Y phục mảnh đen mảnh trắng trải đầy từ bàn ăn đến giường ngủ, dây cột tóc đỏ nằm bơ vơ nơi góc bàn. Hai vò Thiên Tử Tiếu chưa vơi hết nằm lăn lóc trên sàn nhà, màn che cũng nửa cột nửa thả. Thấy cảnh tượng này mi tâm Lam Vong Cơ đột nhiên đau nhứt tay đưa lên xoa ấn đường mới cảm nhận được tay người kia vẫn bị mạt ngạch cột đến đỏ ửng thậm chí có dấu hiệu bật máu. Y tay chân luống cuống đưa lên tháo mạt ngạch ra thầm suy nghĩ tại sao bản thân lại bất cẩn thế chứ. Nhưng vừa chạm vào người trong ngực mi tâm đã nhíu lại, trong vô thức bằng giọng ngái ngủ của mình nói:

"Đau..."

Tay Lam Vong Cơ đột nhiên ngừng lại, đưa mắt nhìn sang người bên cạnh. Ngụy Vô Tiện vẫn ngủ say nhưng có thể cảm nhận được đau đớn chứng tỏ đây không phải chuyện đùa. Lòng y lại càng trách bản thân hơn. Đưa tay lên nhẹ nhàng mà tháo ra cho hắn. Lần này lại dịu dàng hơn, cố gắng làm hắn không đau. Nhưng cách cột mạt ngạch khác người này của y làm khó rồi, mối rút hơn chục lần lần nào cũng siết chặt đến cứng ngắt. Cố gắng lắm mới tháo ra được. Mạt ngạch vừa rời ra, vết ửng đỏ trên tay càng đậm thậm chí đến tím, máu cũng đã khô từ bao giờ, tay khoát lên cổ y tê đến cứng ngắt. Nhìn qua đã thấy con mắt đen huyền nhìn lấy mình.

-----------------------------------------------------------
Mọi người góp ý ạ. Wattpad không thương mình :((( Sau 7749 lần đăng cuối cùng cũng được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com