Vong Tien That Su Rat Giong
Chương 5.
Hắn là ai mà còn cần bà bảo vệ sao? Hắn là Di Lăng Lão Tổ đấy. Người người gặp phải đều khiếp sợ. Nhưng khi nghe bà nói bảo vệ cả lòng Ngụy Vô Tiện như được che chở hoàn toàn trong sự bao dung ấm áp của bà. Như thể được mẫu thân dỗ dành mỗi khi hắn bị phụ thân mắng vậy.
Ngụy Vô Tiện có thai ngoài việc Ôn Tình ra thì không có ai biết. Chỉ trừ Lam Vong Cơ sau này được nàng nói ra. Nhưng hiện tại hắn đây đầu cần ai biết, chỉ cần hài tử hắn bình yên là được. Vốn dĩ nghĩ đứa nhỏ này hắn đã mắc nợ nó rất nhiều, mắc nợ vì nó chưa ra đời đã mất mạng, nhưng bây giờ lại thoát chết hắn như sống lại lần nữa vậy. Phải an an ổn ổn yên lặng sống khoẻ mạnh cho đến khi hài tử này ra đời, mang đứa nhỏ này đến thiên hạ này một cách bình an. Dù gì đây cũng là con của hắn và Lam Trạm.
Đêm đó, Ngụy Vô Tiện ngủ cực kì không ngon, mà nói đúng hơn là gặp ác mộng. Cơn ác mộng đáng sợ nhất cuộc đời hắn. Hình ảnh Giang Yếm Ly chết trước mặt hắn mãi là một cảnh tượng không thể phai nhòa. Giang Yếm Ly trước giờ đoan trang hiền thục hiện tại lại trong bộ dạng máu chảy đầm đìa thấm ướt cả bộ tang y đang khoác trên người. Mũi kiếm ở tim vẫn chưa được rút ra, từng đợt từng đợt rỉ máu. Ngụy Vô Tiện lúc đấy như chết đứng, bên ngoài chân bắt đầu đạp lung tung, văng cả chăn đang đắp trên mình xuống đất, miệng cứ nhấp nháy gọi:
"Sư tỷ..."
"Sư tỷ..."
"Sư tỷ đệ sai rồi..."
"Sư tỷ đệ xin lỗi..."
"Sư tỷ..."
"A Tiện, tỉnh lại, tất cả đều là mộng."
Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng có phần khàn giọng. Một tiếng gọi từ đâu mà thân thuộc với Ngụy Vô Tiện đến lạ. Một lời tha thiết cùng giọng nói trìu mến kéo Ngụy Vô Tiện ra khỏi cơn mộng mị. Vốn là đã bị oán khí xâm nhập thân người hiện tại vẫn chưa tan hết nên rất dễ dàng chìm vào kí ức đáng sợ. Cộng với việc oán linh trên người chưa được thanh trừ hết, hiện tại cũng không có mạnh khoẻ gì, lại mang trong mình hài từ, linh lực trong người hắn như bị rút cạn. Khó khăn lắm mới thoát ra khỏi ác mộng.
Hiện giờ Ngụy Vô Tiện hơi thở cũng rối loạn, trán đã thấm đầy mồ hôi, cơ thể không ngừng run rẩy, cả người từng đợt từng đợt như bị lửa đốt, khoé mắt còn vương giọt lệ chưa khô.
"A Tiện, con không sao chứ?"
Ngụy Vô Tiện không đáp lại, thần trí hiện giờ nhưng vẫn chưa hồi phục. Dì Mãn lo lắng cho hắn liền đưa tay bắt mạch, tiếp đó lại áp lên trán hắn.
Không sai, Ngụy Vô Tiện đã bị hành hạ đến phát sốt.
"A Tiện, con sốt rồi, trong người cảm thấy thế nào? Có khó chịu không?"
Ngụy Vô Tiện vẫn không đáp nhưng mi mặt đã nặng trĩu từ từ khép lại.***Lần thứ hai tỉnh dậy vẫn là ngói nhà ấy, vẫn chiếc giường quen thuộc hắn đã nằm. Nhưng bàn tay lại truyền đến một hơi ấm lạ, đảo mắt nhìn xuống thì... Dì Mãn đang nắm lấy tay hắn ngủ thiếp đi. Không biết hắn đã hôn mê bao lâu cũng chả biết người nọ đã nắm bàn tay ấy lúc nào. Ngụy Vô Tiện tính cựa quậy một cái nghe thấy động tĩnh Dì Mãn cũng tỉnh hẳn."A Tiện, con thấy đỡ hơn chưa?"Ngụy Vô Tiện khàn giọng đáp:"Đa tạ Dì Mãn đã quan tâm, con đỡ hơn rồi."Có lẽ do hôn mê quá lâu nên thành ra giọng hắn cũng có chút khàn đặc. Thấy vậy bà vội đến bàn rót đến một chén trà đưa hắn uống. Nhận lấy chén trà Ngụy Vô Tiện hỏi:"Con đã ngủ bao lâu rồi?"Dì Mãn: "Đã hai ngày. Ta đã kiểm tra qua một lượt trong người con có oán linh chưa tan hết, kim đan lại... không có, linh lực của con hao tổn đến tột độ nên mới dễ dàng gặp ác mộng."Ngụy Vô Tiện cúi xuống đưa tay xoa xoa bụng vẫn không đáp."A Tiện, tâm thế con không được quá đau khổ. Hài tử trong bụng sau khi con gặp ác mộng liền trở nên yếu hơn, linh lực của con lại không đủ để chống chọi. Ta đã giải một phần oán khí trong người nhưng phải cần thời gian mới được thanh trừ toàn bộ."Triệu Linh Mãn nói trắng ra thì cũng tu luyện một chút thuật pháp. Nhưng thứ bà tu luyện lại khá giống với Ôn Tình đều là y thuật. Oán khí trong người Ngụy Vô Tiện sau đêm đó phát tán một cách dữ dội bà phải mất rất nhiều công sức mới đẩy mất một phần còn oán khí sót lại thì đành dùng thuốc để áp chế. Cũng chính đêm đó bà mới biết được thân thể hắn yếu ớt đến thế nào. Hôm Ngụy Vô Tiện được cứu về đây mặc dù toàn thân đầy những vết thương nhưng xem ra vẫn không nặng lắm. Nhưng hôm đó khi xem rõ mạch tượng của Ngụy Vô Tiện bà mới giật mình. Vùng đan điền có vết sẹo lớn chắc hẳn đã mổ ra, trong người lại chứa oán khí, hài tử bị dày vò từng đợt đến yếu ớt. Quả thật rất vất vả mới có thể đưa hắn trở về từ cõi tử.Thấy hắn đã tỉnh dậy bà liền ra ngoài lấy thức ăn cho hắn. Rất nhanh liền quay lại, Ngụy Vô Tiện vẫn ngoan ngoãn trên giường chờ bà. Dì Mãn đi vào tay cầm cháo cùng thuốc đến bên hắn."A Tiện, con ăn một ít cháo loãng rồi uống thuốc."Ngụy Vô Tiện trước giờ đối với thuốc uống ghét cay ghét đắng nhưng cũng phối hợp theo ăn một ít cháo rồi lại uống thuốc vào. Dù sao hài tử vẫn cần bồi bổ.Hai tháng sau, phần bụng dưới của hắn cũng dần nhô ra một chút, nhưng thể trạng trong người vẫn mãi không tốt được. Thời gian gần đây Ngụy Vô Tiện bắt đầu ốm nghén, ngày nào cũng vậy sáng ra thì đã nôn đến khi mất sức. Khẩu vị chẳng hợp món gì ăn cũng không được bao nhiêu. Với lại linh lực trong người vẫn chưa hồi phục hết, oán khí mới được áp chế xuống một phần, thân thể phải nói là ốm yếu hơn bao giờ hết. Nói trắng ra thì thời gian Ngụy Vô Tiện bên cái thùng để nôn còn nhiều hơn thời gian hắn ngủ. Hai tháng bị dày vò liên tục cơ thể hắn có dấu hiệu kiệt sức. Hằng ngày chỉ uống thuốc bổ qua bữa, cố gắng để nuôi lớn hài tử. Dì Mãn thật sự rất vất vả để có thể chăm hắn. Cùng với cơ thể hắn trước kia chịu không ít tổn thương nay lại bị thai khí hành hạ bây giờ thành bộ dạng nhìn đến thôi đã đau lòng. Rất khó lắm Ngụy Vô Tiện mới có được chút da thịt ở bãi tha ma nhưng hiện giờ không ăn được thứ gì, ngay cả uống thuốc cũng có khi nôn ra hết, trên người bây giờ lại chỉ có da bọc xương, thịt lại chẳng còn bao nhiêu.Qua thêm một thời gian nữa, thấm thoát hài tử trong bụng đã tròn chín tháng. Đứa nhỏ này ngày đầu yếu ớt đến phát sợ, nhưng sau khi hình thành rồi lại đạp người một cách mạnh mẽ. Quả thật lúc đầu cảm nhận được hài tử từng cú đạp trong bụng mình cảm giác thật hạnh phúc, thậm chí lúc đấy khoé mắt còn rưng rưng, cảm giác được hài tử đang dần lớn lên trong bụng mình rất là hạnh phúc.
Đến sau đó hài tử liền lớn lên nhanh chóng, đêm nào cũng từng cú đạp mạnh mẽ đến Ngụy Vô Tiện cũng khẽ hớp một ngụm khí lạnh. Toàn thân dạo gần đây đau nhức không thôi nhất là chân và lưng hắn, nhiều đêm khó chịu đến mức mất ngủ.
Thời gian gần đây trước lúc ngủ Dì Mãn đều sẽ ngâm chân hắn trong nước ấm rồi xoa xoa vào cái để dễ chịu hơn, đến khi Ngụy Vô Tiện hoàn toàn chìm vòng giấc ngủ bà mới nhẹ nhàng kéo chăn đắp kín cho hắn, lại quay sang chiếc giường gỗ cách đó không xa nghỉ ngơi. Thật ra lúc đầu chiếc giường ấy nằm ở gian ngoài nhưng sau khi biết Ngụy Vô Tiện ngủ hay gặp ác mộng nên bà đành nhờ hắn giúp một tay mang vào đặt đối diện giường ngủ của hắn. Tiện thể cho việc chăm sóc.
Mọi việc trải qua vài tháng dường như đã trở nên tốt hơn, tiên gia đang bắt đầu xây dựng lại, và hài tử trong bụng hắn cũng dần chào đời. Ngụy Vô Tiện thật không thể tưởng tượng nổi mang thai lại vất vả đến như thế, tâm tình thì khó chịu lại bị hài tử dày vò từng đợt thật làm cho hắn khó khăn. Thầm nghĩ trước kia mẫu thân có hắn không biết có từng như vậy hay không.
Cơn gió khẽ đung đưa, cây lá lay động, mặc dù nơi đây hoang vu nhưng khung cảnh vẫn rất hữu tình. Trước sân là nơi để Dì Mãn phơi thuốc, cạnh đó là hai cây đào đang nở hoa rực rỡ, bao phủ lấy toàn bộ không gian. Một cánh hoa khẽ rơi vào tay Ngụy Vô Tiện. Chiếc xích đu được hắn làm tạm bợ để ra ngồi mỗi khi buồn chán cũng đã bao phủ xung quanh những nhành hoa mềm mịn. Ngụy Vô Tiện vô thức đưa tay lên bụng xoa xoa từng cú đạp của hài tử. Đứa nhỏ này có lẽ tính cách sẽ giống hắn rồi đây suốt ngày quậy phá trong bụng hắn.
"Con đó, sau này ra đời rồi ta sẽ hành hạ con lại cho xem. Ta biết con đang ở trong bụng ta rồi, làm gì mà đạp mạnh như thế chứ?"
"Lớn lên rồi con phải nhớ luôn tươi cười. Giống như bà con đã từng dạy ta..."
Đang chìm đắm trong những cảm xúc của bản thân thì bụng dưới lại truyền lên một cảm giác đau đớn. Một đau đến khó tả thành lời, từng đợt từng đợt làm hắn đến thở không thông. Hình như là... hắn sắp sinh rồi.
"Dì Mãn... bụng con!"
"Dì Mãn..."
Ngụy Vô Tiện cố hớp một hơi la thất thanh. Dì Mãn từ dưới nhà bếp nghe hắn gọi nhanh chóng chạy lên.
"Con thấy thế nào?"
Hắn chỉ xuống phần nhô lên ở bụng nói:"Bụng con đau quá... hình như sắp sinh rồi aaaaa."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com