Vong Tien That Su Rat Giong
Chương 2.
Từ sau khi sự kiện ấy, Ngụy Vô Tiện trở lại Loạn Tán Cương cơ thể bắt đầu có chút thay đổi. Hắn ngủ hơn mọi ngày rất nhiều, cảm giác rất khó chịu, cả ngày dù làm gì cũng không tốt lên được. Ôn Tình cùng mọi người thì nghĩ rằng hắn là đang mệt mỏi cần nghỉ ngơi. Dù sao thì khi tu tà đạo chắc hẳn cũng sẽ có chút gì đó không thích ứng kịp. Vả lại lúc trước hắn từng theo con đường chính phái, luyện kiếm đạo. Hiện tại lại tu luyện loại thuật pháp rủi ro này. Quả thật cũng làm nàng lo lắng. Ngụy Vô Tiện suốt mười hai canh giờ thì đã ngủ hết mười canh chỉ còn lại hai canh giờ là lúc ăn. Kì lạ thời gian gần đây hắn ăn cực kì nhiều, nhiều đến mức không thể tưởng tượng nổi. Hết ăn rồi lại ngủ, gần cả tháng nay chưa bước ra khỏi phòng dù chỉ một lần. Hằng ngày đều có người mang thức ăn đến cho hắn, nên thành ra chẳng lo toan tí nào. Mà Ngụy Vô Tiện cũng rất dễ nuôi có gà ăn gà, có cá ăn cá, không có thì lại ăn củ cải trồng ngoài vườn không kém chọn thứ gì. Hắn thường ngày chỉ ăn đủ số lượng của một người trưởng thành nhưng hiện tại một mình hắn thậm chí có thể ăn hơn ba phần. Mọi người cũng nhiều lần khó hiểu nhưng lại nghĩ hắn chắc khi luyện thuật này sẽ ăn rất nhiều để bồi bổ. Hôm nay Ôn Tình vẫn như thường lệ mang thức ăn đến cho hắn. Khay cơm trên tay nghi ngút khói bay, hương vị ngào ngạt của món sườn xào chua ngọt bay khắp nơi. Nàng vừa bước vào đã thấy Ngụy Vô Tiện nằm trên giường vắt chân lên nhau nằm suy nghĩ. Thở dài một cái nàng lên tiếng:"Mau qua đây ăn."Nhìn thấy khay cơm màu đỏ rực, hương thơm toả ngát đến tận giường. Ngụy Vô Tiện phấn khích nhảy xuống đi đến bàn ngồi nhìn nàng mang thức ăn lại nói:"Hôm nay cô trúng mánh sao Ôn Tình? Lại cho ta ăn ngon như thế?"Ôn Tình liếc hắn một cái, gằn giọng nói:"Ăn không? Còn lề mề."Ngụy Vô Tiện cười cười đáp lại:"Ăn ăn ta đương nhiên ăn."Ngụy Vô Tiện cầm đũa lên vừa gấp miếng sườn đầu tiên đưa lên miệng, thì bụng dưới lại truyền lên cảm giác khó chịu cồn cào dâng đến tận cổ họng. Hắn nhợn một cái sau đấy đậy miệng chạy ra ngoài nôn. Do sáng giờ hắn chưa ăn gì chỉ nôn ra toàn dịch mật xanh xanh, nôn mửa đến mức mặt mày đều tái nhợt. Ngụy Vô Tiện mất sức mà ngã xuống được Ôn Tình nhanh chân chạy đến đỡ. Vừa mới đứng vững cảm giác buồn nôn lại dâng lên đầy khoang miệng, hắn đi đến một gốc cây tay bấu vào thân cây mà tiếp tục nôn. Thấy Ngụy Vô Tiện có biểu hiện như vậy nàng trong lòng lo lắng gấp bội vội đến vỗ vỗ lưng hắn nói:"Ngụy Vô Tiện, ngươi đây là sao? Đã ăn phải gì rồi?"Ngụy Vô Tiện bị nôn đến mất sức giọng nói cũng thều thào mà đáp:"Ta không biết... chỉ muốn nôn... Ọe... "Sau khi nôn xong, Ngụy Vô Tiện cơ thể mệt mỏi gấp bội được Ôn Tình dìu vào trong. Đặt hắn nằm nghỉ ngơi trên giường rồi đưa tay bắt. Sắc mặt nàng bất ngờ đến hoảng hốt bắt đi bắt lại mấy lần. Ngụy Vô Tiện nhìn nàng thay đổi sắc thái lo lắng nói:"Bệnh ta chữa được chứ?"Ôn Tình nhìn hắn đáp:"Dạo gần đây ngươi rất buồn ngủ, hay khó chịu, không ăn được món dầu mỡ phải không?"Ngụy Vô Tiện vừa suy nghĩ vừa đáp:"Hình như là đúng như thế, có phải rất khó trị không?"Ôn Tình thở dài một tiếng:"Ngươi đây là mang thai rồi."Ngụy Vô Tiện bất ngờ đến quên đi cảm giác khó chịu của mình, ngồi bật dậy nói:"Hả? Ta mang thai? Làm sao có thể, ta ta là nam nhân đó."Ôn Tình: "Nam nhân mang thai không phải chuyện thường gặp nhưng không phải không có. Trong sách cổ đã từng ghi có điều chỉ đếm trên đầu ngón tay."'Thật sự."Hắn đưa tay lên xoa bụng mình. Đây là kết tinh của hắn và Lam Vong Cơ. Một sinh linh bé nhỏ đang được hình thành ở trong người hắn. Ngụy Vô Tiện hạnh phúc biết bao khi mang được giọt máu của Lam Trạm. Từ bao giờ hắn đối với Lam Vong Cơ lại có một cảm xúc như vậy, một thứ tình cảm mãnh liệt thôi thúc hắn phải sinh ra đứa nhỏ này. Quả thật giữa nam nhân với nam nhân vẫn có thể có hài tử. Sống mũi có chút cay cay khóe mắt hắn không kiềm được mà rưng rưng. Ôn Tình đi ra chiếc bàn cũ kĩ bên cạnh ngồi xuống uống một ngụm trà để bình tâm cảm xúc của mình lại. Nhìn hắn suy nghĩ một hồi mới lớn tiếng đập bàn nói:"Nói? Của ai? "Tâm trí Ngụy Vô Tiện như bị kéo lại, gương mặt cúi xuống dè dặt đáp:"Lam.... Lam Trạm."Ôn Tình đứng lên tay chỉ thẳng mặt hắn nói:"Lam Vong Cơ? Ngươi điên rồi phải không? Khi nào?"Ngụy Vô Tiện vẫn như cũ đáp lại:"Lúc ở Di Lăng."Ôn Tình trợn mắt một cái nhẹ giọng thở dài nói:"Ngươi.... mau bỏ nó."Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy sắc mặt có chút hoảng hồn, tay đưa lên che chở hải tử bé nhỏ trong bụng. Tựa như sợ nếu hắn buông ra sẽ có người đem đi mất. Cả người vô thức nép vào mép trong của chiếc giường đáp:"Không. Ta không bỏ."Ôn Tình nghe thấy càng tức giận hơn nói:"Ngươi có biết nam nhân mang thai nguy hiểm thế nào không hả? Ngươi có thể mất mạng như chơi đấy. Ngươi liều mạng đến vậy à?"Quả thật đều này rất nguy hiểm. Nếu là nữ nhân mang thai thì không khỏi bàn cãi gì nhưng đây là nam nhân. Trường hợp thật sự rất hiểm gặp từ xưa đến nay trong y thuật. Nhiều y sư cũng đã đưa ra những lời nhận định của mình về việc hoài thai của nam nhân trong sách cổ. Thân thể của nữ nhân khác rất xa so với nam nhân. Dù cho có hài tử đi chăng nữa thì khoảng thời gian trải qua rất là đau đớn. Mang trong mình một mạng sống thì nam nhân đó phải có tử cung mà tử cung giữa nữ nhân cùng nam nhân không giống nhau. Rất khó có ai chống chịu được với nó. Mà dù cho có vượt qua được khoảng thời gian nuôi dưỡng bào thai thì cũng sẽ rất lâu để kết tinh thành cơ thể hoàn chỉnh. Chưa nói đến là phải sinh con. Chỉ có ai rất dũng cảm và yêu thương mới có thể can đảm đánh cược tính mạng của mình.Dù Ngụy Vô Tiện không biết nhiều về y thuật nhưng những điều trên chắc hẳn cũng đã từng nghe qua. Mà hài tử không có tội hà cớ gì phải đoạ đày nhau, hắn chắc nịch nhìn nàng đáp:"Ta không sợ, đây là giọt máu của ta và Lam Trạm. Ta phải sinh nó ra có chuyện gì ta cũng chấp nhận dù cho có mất mạng. Cô chỉ cần giúp ta sinh đứa trẻ này ra an toàn thôi, còn lại ta lo được."Nàng tức giận, hít một ngụm khí lạnh nói:"Ngươi... tùy ngươi nếu có chết ta còn đỡ phải lo cho ngươi. Mà tốt nhất là đừng có chết rồi để lại cục nợ cho ta nuôi."Ôn Tình nói xong cũng rời khỏi, Ngụy Vô Tiện trong đấy hướng giọng ra ngoài đáp:"Đa tạ trước nhé."Ôn Tình hiểu rõ tính cố chấp của Ngụy Vô Tiện ra sao, hắn trước kia muốn làm gì chưa ai ngăn được. Hiện tại trong người lại chứa sinh linh bé nhỏ như thế, dù có chết cũng đừng mong hắn từ bỏ. Mặc dù trong lòng nàng rất lo sợ cũng giận dữ nhưng vẫn đi ngang qua nhà bếp căn dặn mọi người nấu món thanh đạm cho hắn ăn. Tuy nàng hay tức giận vậy thôi chứ nàng là lo cho hắn. Hắn vì Ôn gia nàng và đệ đệ của nàng mà từ bỏ tất cả mang mọi người đến đây sống từ bỏ tiền đồ của mình, sẵn sàng vứt đi mọi thứ để đi trên chiếc cầu độc mộc, đưa tất cả mọi người đến đây nương nấu. Nàng là nợ hắn một lời xin lỗi cùng một lời cảm ơn.Sau khi Ôn Tình rời đi được một lúc, Ngụy Vô Tiện mới dần dần xâu chuỗi lại những sự kiện vừa rồi. Hắn là đã hoài thai rồi. Ngụy Vô Tiện tay đặt lên bụng mỉm cười hạnh phúc với giọt máu của mình. Nhưng cũng cảm thấy lo lắng có lỗi với con của mình khi sinh ra đã không có phụ thân. Còn cha của mình thì bị người đời ghét bỏ rất có thể mất mạng khi chưa chào đời. Mà thời gian hiện tại hắn cũng không thể suy nghĩ thêm gì nữa. Tốt nhất là lo cho đứa trẻ này thật tốt. Nói tóm lại trẻ con không có tội. ***Hai tháng sau.Ngụy Vô Tiện hắn cũng mang trong mình hài tử được hai tháng. Hằng ngày vẫn ăn uống như thường lệ chỉ có điều nhiều hơn. Trong người cũng không có biểu hiện ốm nghén, kể từ sau khi Ôn Tình bắt được hỷ mạch thì Ngụy Vô Tiện càng cẩn thận hơn. Chuyện gì cũng suy nghĩ tính toán chi li. Mặc dù ăn rất nhiều nhưng cơ thể của hắn càng ngày càng xanh xao, gầy gò. Nam nhân mang thai khác nữ nhân rất nhiều. Hiện tại hắn lại không có kim đan hộ thân các chất dinh dưỡng vào cơ thể đều đẩy hết cho hài tử trong bụng. Nhìn ngoài mặt chẳng ai tưởng tượng nổi hắn một mình hai mạng. Đã hai tháng hài tử vẫn chưa nhô lên khỏi bụng. Nhiều lúc Ngụy Vô Tiện cũng đã từng hỏi thử lại Ôn Tình xem nàng bắt mạch thế nào mà hắn vẫn không cảm nhận được gì, vả lại càng ốm yếu hơn trước. Đôi khi còn tự hiểu rằng bản thân là bệnh thứ gì đấy mà nàng lại lấy cớ này để che lấp đi. Nhưng khi lại hỏi hắn lại nhận lấy lời cằn nhằn của Ôn Tình rồi lại lẳng lặng về phòng. Càng ngày hắn càng ít ra khỏi phòng hơn, ít nói chuyện hơn, nhưng lại hay đặt tay lên bụng lẩm nhẩm gì đấy.Cảnh hoàng hôn ở Di Lăng vừa u ám vừa sáng sủa Ngụy Vô Tiện gương mặt xa xăm nhìn Ôn Ninh đang trồng củ cải bên cạnh nói:"Ôn Ninh, nếu sau này A Uyển có thêm đệ đệ hay muội muội thì như thế nào?"Ôn Ninh gương mặt trắng bệch không một chút máu nhìn hắn nói:"Công tử, người là đang?"Ngụy Vô Tiện thu lại tầm mắt, mỉm cười nhìn hắn nói:"Không sao, ta chỉ đang nghĩ thế thôi, không biết sẽ như thế nào?"Ôn Ninh tay tiếp tục bới đất trồng củ cải nói:"Nếu như thế chắc hẳn sẽ rất vui.""Ừ, quả thật rất vui."Ôn Ninh đáp:"Công tử là đang nhắc đến Kim tiểu công tử à?"Vừa nghe tới bốn tiếng "Kim tiểu công tử" tinh thần Ngụy Vô Tiện đột nhiên thay đổi. Tay siết chặt lại, vô tình làm tà khí trong người phát tán. Nếu đổi lại ngày thường thì tà khí sẽ không bộc phát như vậy, nhưng từ khi mang hài tử thì tính tình có chút thay đổi, tà khí cũng dễ dàng phát ra hơn. Ngụy Vô Tiện cũng đã phát hiện điều này nên cũng rất cẩn thận. Nhưng vừa rồi Ôn Ninh lại nhắc trúng vào điểm yếu của hắn mà nói khiến cho Ngụy Vô Tiện có chút không khống chế được mình. Tà khí lan toả xung quanh, tay liền không tự chủ được mà nắm cổ áo Ôn Ninh lên. "Công tử, đệ... đệ.... không cố ý."Ngụy Vô Tiện nói:"Ngươi giết chết Kim Tử Hiên rồi còn không cố ý nữa, tại sao, tại sao lại giết hắn tại..."Tiếng nói của hắn đột nhiên im bặt thì ra là Ôn Tình đã lẳng lặng đến phía sau lấy kim châm làm hắn bất tỉnh. Nói Ngụy Vô Tiện tức giận Ôn Ninh cũng không đúng. Mặc dù hắn đã hoá điên để trách mắng Ôn Ninh, nhưng trong lòng Ngụy Vô Tiện hiểu rõ rằng người xui khiến, ra lệnh cho Ôn Ninh làm như vậy, hung thủ chính là hắn. Đó cũng chính là nguyên nhân lớn nhất làm tà khí trỗi dậy.Thời gian gần đây Kim gia cùng các gia môn luôn gây sức ép với người Ôn gia đặc biệt là Ngụy Vô Tiện. Lại biết trong người hắn có thêm một mạng nên Ôn Tình nhất quyết không chịu nói ra. Hiện tại Ngụy Vô Tiện lại bị đẩy vào bước đường cùng, tinh thần kiệt quệ trong bụng lại có thêm hài tử. Mà nàng cùng Ôn Ninh lại không muốn nợ hắn thêm nữa. Hắn bây giờ một mình hai mạng, nàng cũng không muốn nhờ vả nhiều, vả lại với Ôn gia hắn đã làm hết sức có thể. Đành dùng ngân châm phong toả hoạt động của hắn. Còn mình cùng Ôn Ninh đến Kim Lân Đài nhận tội.***Tỉnh lại sau ba ngày mê man, Ngụy Vô Tiện gắng gượng đến Kim Lân Đài tìm người. Đổi lại nhận được tin Kim gia đã trừ khử bọn họ không chừa một ai. Ngụy Vô Tiện bước chân càng nặng trĩu hơn bước đến tìm Giang Yếm Ly, lúc này cảnh tượng trước mắt khiến hắn có chút bàng hoàng. Giang Yếm Ly một mực ôm tiểu Kim Lăng trong tay ngồi cạnh linh cữu của Kim Tử Hiên đau khổ mà khóc. Gián tiếp giết hại những người mình yêu quý, muốn bảo vệ Ngụy Vô Tiện lúc này đã sụp đổ cả về thể xác lẫn tinh thần. Kim Tử Hiên, Ôn Ninh, Ôn Tình toàn bộ người vô tội của Ôn gia đều chết sạch. Lúc mà Ngụy Vô Tiện yếu đuối, khốn khó nhất cũng chính là lúc mà oán khí trong người hắn bộc phát. Từng bước một chiếm hết đại não hắn. "Cả đời trừ gian diệt ác không thẹn với lòng" hắn đã làm gì sai? Ngụy Vô Tiện đã không quan tâm đến thế sự, chỉ muốn có cuộc sống an nhàn, với hài tử trong bụng cùng những người Ôn gia, không một tất sắc, lấy nghề nông nuôi mình, cuộc sống quây quần trong một nơi hẻo lánh. Hắn đã làm gì sai? Ngụy Vô Tiện đã không còn là một thiếu niên hoạt bát, hiếu thắng, khí thế ngạo mạn, đã biết bỏ qua những lời nhục mạ của người đời chỉ để tiếp tục sống bên người mình yêu thương. Hắn đã làm gì sai? Đã từ bỏ tất cả để rồi hắn nhận lại được gì. Lời chỉ trích soi mói biến những hành động của hắn thành sai trái. Bất cứ chuyện gì hắn cũng phải là người đứng ra gánh đầu tiên là tại sao? Ngụy Vô Tiện nhận ra được điều đó thì trái tim của mình chỉ còn đau thương và thù hằn.Trần Tình nổi lên, oán khí ra ngoài bao quanh cả người hắn, trận mưa máu Huyết tẩy Bất Dạ Thiên...Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com