TruyenHHH.com

Vong Tien Phan Nghich

Ma Đạo Tổ Sư Đồng Nhân

Vong Tiện Đồng Nhân

🍎Phản Nghịch🍎

Tác giả: 衿衿卿卿 (Đã có sự cho phép của tác giả)

---

Chap 6 - Cha

---

"Tử thần hạ một nụ hôn trong phần mộ tình ái."

---

Cuộc chạy trốn hoang đường của thiếu niên chỉ kéo dài hai tiếng đã chấm dứt trong thất bại.

Cậu bị Lam Vong Cơ tìm được.

Ngụy Vô Tiện đứng im tại chỗ nhìn hắn chạy tới, giây phút này cũng không muốn chạy nữa.

Dường như đã vô cùng rõ ràng, cho dù mình bị bỏ rơi trong xó xỉnh nào của thế giới này đi nữa, Lam Vong Cơ sẽ luôn có thể vượt qua biển người mênh mông tìm được cậu.

Cuối cùng ôm cậu vào trong ngực.

Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ ôm vào ngực còn cảm thấy hơi mơ hồ, thần kinh căng thẳng cao độ cũng buông lỏng, giống như người lữ hành lang thang thật lâu, cởi bỏ bọc hành lý vừa nặng vừa cũ nát, yên lặng chui vào trong ổ chăn tín nhiệm.

Lam Vong Cơ ôm cậu chặt thật chặt, hô hấp mang theo ấm cuối nặng nề.

Một lúc lâu sau, hắn mới thốt lên hai chữ: "Ngụy Anh."

Tuy mới chỉ có hai tiếng nhưng Lam Vong Cơ cảm thấy như bản thân đã dằn vặt một đời.

Trong khoảnh khắc ôm lấy Ngụy Vô Tiện, nỗi sợ hãi vô tận kéo dài đằng đẵng giống như đá tảng rơi ầm ầm xuống đất.

Thêm một lúc lâu nữa, Ngụy Vô Tiện mới thò đầu ra khỏi ngực Lam Vong Cơ, ấp úng nói:

"Lam Trạm, chặt quá đó... con không thở được.

Lúc này, Lam Vong Cơ mới buông ra, cởi áo khoác dài trên người xuống khoác lên vai cậu.

Hình ảnh hắt lên dưới ánh đèn cao áp, mặt của thiếu niên bị lạnh cóng hơi ửng đỏ, dưới cổ trắng nõn có thể nhìn thấy vết hôn mơ hồ bị Lam Vong Cơ gặm ra hai tiếng trước.

Ánh mắt hắn kiên định nhìn Ngụy Vô Tiện: "Ngụy Anh, ta có lời nói với con."

Ngụy Vô Tiện hơi sửng sốt, ngơ ngác nhìn hắn, im lặng một lúc lâu.

"Ây, hai cân hạt dẻ sáu mươi đồng tiền, có mua không?" Ông chủ cân hạt dẻ xong, rống giọng lên thúc giục không đúng lúc: "Đừng lề mề nữa, quản lý đô thị sắp đến rồi."

Y như lần đầu tiên cậu gặp Lam Vong Cơ.

Người họ vươn tay về phía cậy, dịu dàng trút xuống từ con ngươi nhạt màu.

Ngụy Vô Tiện đã nhận ra từ nhỏ, ánh mắt của Lam Vong Cơ khác biệt với những người khác. Không xuất phát từ sự thương hại.

Sau đó, cậu nghe Lam Vong Cơ nói:

"Ngụy Anh, cùng ta về nhà thôi."

Khi còn bé cậu đã làm gì nhỉ?

Bé trai ôm túi hạt dẻ nóng hổi, đặt bàn tay nhỏ bé lạnh như băng vào lòng bàn tay Lam Vong Cơ, mơ màng đồng ý:

"Được."

Mà giây phút này, thiếu niên chậm chạp nhận lấy túi giấy, thành thật để Lam Vong Cơ dắt tay đi.

Bàn tay lạnh cóng bắt đầu ấm lại, dòng nước ấm giống như viền lá lượn quanh cọ sát quét qua lòng bàn tay.

"Được." Còn thêm một câu: "Nhưng người phải giúp con bóc hạt dẻ."

Một tay Lam Vong Cơ nhẹ nhàng bóp xuống, hạt dẻ vàng óng lập tức lộ ra, tay còn lại vững vàng nắm tay Ngụy Vô Tiện, cứng rắn không cho cậu bất kỳ cơ hội chạy trốn nào.

Ngụy Vô Tiện ngại ngùng rụt cổ nhận lấy hạt dẻ Lam Vong Cơ đưa tới. Ánh đèn chiếu xuống áo sơ mi của Lam Vong Cơ dường như lộ ra vài vệt loang lổ khác thường, chăm chú nhìn kỹ, thì ra là vết máu nhợt nhạt.

Cậu hoảng hốt hỏi: "Lam Trạm? Sao trên áo sơ mi của người có máu?."

Lam Vong Cơ trốn tránh: "Không sao."

Lúc này thiếu niên mới nhớ tới lúc trước Lam Vong Cơ bị cậu chuốc rượu. Vì ngăn cản tin tức tố tăng vọt để tránh làm ra chuyện gây thương tổn cho cậu, người này lại lựa chọn tổn thương bản thân.

Cậu cẩn thận từ từ kéo cánh tay áo của Lam Vong Cơ lên. Vết răng nanh hiện rõ trên cánh tay trắng nõn không tỳ vết của người nọ, máu đã đọng lại, vết thương được xử lý kịp thời nhưng vẫn khiến cậu vô cùng đau lòng.

Thương tích này vì cậu mà có.

Chóp mũi Ngụy Vô Tiện đau xót, quay đầu ra chỗ khác ép giọt lệ trở về trong hốc mắt.

"Lam Trạm, vì sao người phải tốt với con như vậy?"

Dường như thiếu niên biết may mắn sắp rơi xuống, ôm lòng thành kính chờ đợi trong thấp thỏm bất an, chờ Lam Vong Cơ bày tỏ tấm lòng chân thành.

Cuối cùng, Lam Vong Cơ nói: "Bởi vì ta cũng rất yêu cha của đứa bé."

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt lại ngập tràn ánh sáng.

Muốn Lam Vong Cơ nói ra từ "yêu" hình như vô cùng khó.

Khi còn bé cậu ôm vở bài tập hỏi cha nuôi mình: "Lam Trạm, thầy giao bài tập để người lớn và trẻ em trong nhà nói với nhau [Ta yêu con/ Con yêu người] Ba, người có yêu con không?"

Lúc đó cậu còn nhỏ, tới khi lớn hơn chút nữa, những lời ngày chính cậu cũng không thể hỏi ra miệng.

Giờ phút này Lam Vong Cơ nói yêu cậu.

Giống như cậu vậy, cũng yêu cha đứa nhỏ say đắm.

"A Anh có được sống trong sự yêu thương không?"

Cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng có được câu trả lời chính xác.

Cậu không khống chế được sự kích động, lập tức nhào vào ngực Lam Vong Cơ.

"Lam Trạm, con thích người. Tuyệt đối không phải vì người tốt với con, càng không phải vì người là ba con. Hoặc là giải thích theo cách khác, yêu người, muốn người, thế nào cũng được hết. Con muốn ở cùng người cả đời."

"Cả Hạt Dẻ nữa. Con muốn mãi mãi ở cùng hai người."

Thiếu nhiên giống như gai nhọn của hoa tường vi, phát ra tình yêu thẳng thắn mà nóng bỏng. Lam Vong Cơ rũ mi, không kiềm chế được hôn lên giữa chân mày của cậu.

"Hạt Dẻ?" Hắn hỏi.

"Ừm."

Thiếu niên vùi trong ngực Lam Vong Cơ, đáng thương nói: "Là cục cưng của người."

Cậu tránh vết thương của hắn, nắm lấy bàn tay ấm áp đưa vào trong đồng phục, cuối cùng dán lên phần bụng mềm mại.

"Trong bụng. Là cục cưng của ba."

"Là quà sinh nhật ba tặng con."

Người bạn nhỏ không phải là một kết cục đau khổ mà là món quà được trời cao ban tặng.

Là quà tặng cha mẹ quý trọng nhất.

Hai giờ sáng, cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng bị Lam Vong Cơ ném vào trong chăn.

Hắn tắt đèn, hôn lên trán cậu rồi lập tức muốn rời đi, không ngờ lại bị Ngụy Vô Tiện kéo lại:

"Lam Trạm..."

Lam Vong Cơ khẽ thở dài: "Ta ở lại cùng con."

Cách nhiều năm, cuối cùng hắn lại ngủ cùng giường với Ngụy Vô Tiện.

Thiếu niên được Lam Vong Cơ ôm vào ngực mơ màng hỏi:

"Lam Trạm, sao người tìm được con thế?"

Lam Vong Cơ giải thích: "Thẻ ngân hàng."

Ngụy Vô Tiện bật cười: "Cũng đúng."

Một trong số những người góp vốn khi cậu mở tài khoản chính là Lam Vong Cơ, ngay cả cửa hàng tổng hợp cậu đi vào cũng là do Lam gia mở...

Đối phương là Lam Vong Cơ đó, sao có thể không tìm được cậu chứ."

Thiếu niên tính toán thời gian, đột nhiên hiểu ra, oán giận nói: "Nhắc mới nhớ, Lam Trạm người kẹt xỉ thế."

Lam Vong Cơ hôn cậu một cái: "Ta keo kiệt sao?."

"Keo chết luôn. Con và cục cưng tận hai người mà người cũng chỉ chuyển cho một ngàn đồng." Cậu tính toán nói: "Nhưng mà nếu như người cho con nhiều hơn thì con có thể nghĩ cách chạy xa hơn."

Cậu thấy hình như Lam Vong Cơ hơi cong khóe môi lên cười, lập tức tỉnh ngộ: "Được lắm, người cố ý? Nhất định là sợ con chạy xa nên mới... ưm."

Vừa nói được một nửa đã bị Lam Vong Cơ cấm ngôn cơ học, hắn đè thiếu niên xuống đệm mềm, quét qua hàm răng cậu, nhẹ nhàng nắn bóp eo lưng, còn nặng nề cắn nhẹ lên môi, cuối cùng vững vàng khóa vào trong ngực nhắc nhở:

"Sau này đừng chạy nữa."

Lam Vong Cơ ôm eo Ngụy Vô Tiện, tay phủ lên vòng bụng bằng phẳng của thiếu niên.

Cậu rất gầy, nhưng không lâu nữa, nơi này sẽ dần dần nhô lên, có một sinh mạng nho nhỏ đang lặng lẽ thai nghén trong đó.

Ngụy Vô Tiện đặt lên tay Lam Vong Cơ: "Lam Trạm... chúng ta giữ nhóc ở lại đây đi."

"Con muốn nghỉ học một năm, chờ sau khi sinh Hạt Dẻ sẽ học lại năm cuối cấp... Con biết bình thường người rất bận..."

Cho dù Lam Vong Cơ rất giàu có, học tập vẫn là con đường Ngụy Vô Tiện phải đi qua trong đời người, không tồn tại cái gọi là đường tắt. Chẳng qua cuối cấp bài vở nặng nề, cục cưng còn nhỏ, chỉ có thể phiền Lam Vong Cơ chăm sóc nhiều hơn.

Sợ hắn do dự, cậu càng nói càng sợ sệt nhỏ giọng.

Lam Vong Cơ trực tiếp cắt ngang: "Ngụy Anh, đừng lo lắng."

Ngụy Vô Tiện đọc từ trong ánh mắt hắn sự kiên định hóa giải tất cả:

"Ta ở đây."

[Còn nữa]

--

Comment ủng hộ tác giả nhé <3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com