TruyenHHH.com

[ Vong Tiện ][ MĐTS ] Phượng Hoàng

chương 72

Erlsath

Ngụy Vô Tiện bí mật ấn ngón tay tính toán, một lát trong lòng khẽ động nhìn Lam Vong Cơ. Lại chậc lưỡi nghĩ : " Hỗn Độn, ngươi cũng thật mưu hèn kế bẩn. Còn dám ra tay với người của ta! "

Đúng lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói nho nhỏ: "Cha, con cảm thấy, có lẽ thật không phải do hắn làm đâu. Lần trước ở thành Nghĩa, là hẳn đã cứu bọn con đó. Lần này con thấy hắn, hình như cũng là tới cứu bọn con. "

" Câm miệng! Con nít thì biết cái gì! Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện nổi tiếng tà ma ngoại đạo, là ma đầu giết người không ghê tay, mười mấy năm trước hạ độc thủ với Kim Tử Huân công tử xong mất tích, ngươi còn bênh hắn ta! "

" Nhưng mà..."

Ngụy Vô Tiện nhìn những tu sĩ trước điện Phục Ma nọ. Hắn chậc lưỡi dựa vào Lam Vong Cơ xem bọn họ nói chuyện giống như bọn họ nhắc tới Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện không phải là hắn vậy.

Cái tên tu sĩ tự nói bị hắn chém đứt chân, không thể không gắn chân giả bằng gỗ nói: " Các ngươi không biết! Ta vốn trốn thoát khỏi độc thủ của ma đầu kia, rõ ràng không thù không oán, hắn đem cả nhà ta đi luyện thi. Ta phúc lớn may mắn thoát nạn mới dám đứng ở đây để bao vây hắn ta!"

Ngụy Vô Tiện ngắt lời gã: " Dừng! Thứ nhất ta không quen ngươi. Thứ hai ngươi nói ta đem cả nhà ngươi luyện thi? Bằng chứng? Lúc nào? Ta từ lúc cầu học năm mười lăm tuổi âu lại duy nhất chỉ có Vân Thâm Bất Tri Xứ và Vân Mộng. Trong Xạ Nhật Chi Chinh cũng là, sau Xạ Nhật ta lại cành không đi ra ngoài chỉ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ dưỡng thai cho đến ngày ta bị Kim Tử Huân vu khống hạ Thiên Sang Bách Khổng. Ngươi biết sau đó ta đi đâu không? Bản tôn hôn mê mười ba năm. Mười ba năm sau bị chụp cái nồi thật là to a!"

Hắn chẳng qua chỉ bình thản thuật lại một sự thật, tên tu sĩ kia lại cảm thấy bị khinh bỉ sỉ nhục, cả giận nói: "Ngươi nghĩ ta đang bàn bạc cái gì với ngươi? Nợ máu mà còn có thể cò kè mặc cả?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Không phải ta muốn cò kè mặc cả chuyện này, mà là ta không muốn bằng vào kẻ khác há miệng đã có thể tuỳ ý gán cho ta tội danh gấp bội. Cũng như vậy, không phải là ta làm, ta cũng không muốn miễn cưỡng gánh lấy. Mà các ngươi ở đây, nếu muốn ta tùy tiện có thể giết. Không rảnh để hành hạ. "

" Lam tiên sinh, ngài khoanh tay đứng nhìn thế sao? "

Lam Khải Nhân vuốt râu lại nói: " Luận bối phận, Ngụy Vô Tiện là tổ tông của các ngươi và Lam thị ta. Luận tu vi, chẳng ai bằng hắn. Đừng nói các ngươi, Ngụy Vô Tiện vốn là nghĩa mẫu của tổ tiên Lam An ta, ngươi muốn ta quản thế nào? "

" Cái này...."

Ngụy Vô Tiện bật cười xem bọn chúng như xem một đám ngốc: " Xuẩn. "

" Ngươi! "

Một người nói: "Ngươi nói ai xuẩn! Không phải là ngươi làm? Có cái gì không phải là ngươi làm? Đừng ỉ vào có Lam thị chống lưng chúng ta không làm gì được ngươi!"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Làm gì ta? Các ngươi hỏi hay thật, chẳng hạn như Xích Phong Tôn bị phân thây, không phải ta làm; Kim phu nhân tự sát ở Kim Lân Đài cũng không phải là ta ép; Hung thi lẫn tẩu thi các ngươi gặp phải lúc đánh lên núi, cũng không phải do ta thao túng."

Tô Thiệp cười nói: "Di Lăng lão tổ, ta chỉ nghe nói ngươi cuồng vọng, lại không ngờ tới ngươi lại khiêm tốn như thế. Nếu như không phải ngươi, ta thật sự nghĩ không ra, trên đời này còn ai có khả năng khống chế nhiều tẩu thi hung thi, ép bọn ta chật vật không chịu nổi đến vậy."

Ngụy Vô Tiện: "Này thì có gì mà không nghĩ ra, Tô tông chủ a, Âm thiết cầm có bỏng tay hay không?"

Tô Thiệp bỗng nhiên rùng mình lo sợ: " Cái gì Âm thiết! "

Ngụy Vô Tiện nói: " Cái này phải hỏi Liễm Phương Tôn rồi. Chậc, đừng tưởng ta các gì cũng không biết a. " Cả đám người bất giác nhìn về phía môn sinh Lan Lăng Kim thị. Kim Tử Hiên nhíu mày quát : " Ngụy Vô Tiện, ngươi nói bậy cái gì đó! "

Hắn híp mắt mở quạt lông ra cười nói: " Kim Tử Hiên, phải nói ngươi cũng thật xuẩn. Đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình ngày ngày nhìn mình như hổ rình mồi thế mà vẫn không biết gì. "

" Cái gì? " Kim Tử Hiên trợn trừng mắt, Giang Yếm Ly thất phu quân không ổn liền đỡ lấy, hướng Ngụy Vô Tiện nói: " A Tiện. Đừng nói bậy a. "

" Kim phu nhân, ta không nói sai nha. Lát nữa các người sẽ biết "

Dù sao Hỗn Độn đã dồn ép tất cả tu sĩ lại đây, nhất định sẽ không buông tha. Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm Tô Thiếp nhue muốn xuyên qua gã nhìn thấy kẻ khác, Tô Thiệp lập tức nói: "Ngươi đừng có lẫn lộn phải trái."

Lam Vong Cơ lại lãnh đạm nói: "Người lẫn lộn phải trái, chỉ có duy nhất mình ngươi mà thôi."

Tô Thiệp giật mình.

Mặc dù Lam Vong Cơ vẫn luôn đứng nhìn về phía bên cạnh, không nói lời nào, nhưng một mình y đứng ở nơi ấy, lại khiến kẻ khác không dám xông lên.

Bắt đầu từ lúc còn là một môn sinh khác họ nho nhỏ ở Cô Tô Lam thị, Tô Thiệp vẫn luôn bị Lam Vong Cơ áp chế một cách khó hiểu. Sau khi tự lập môn hộ làm gia chủ Mạt Lăng Tô thị, gã từng âm thầm vui vẻ một phen: Gã đã là gia chủ khai sáng một gia tộc, mà Lam Vong Cơ, vẫn là "Lam Nhị công tử". Hơn nữa gã đang mong đợi tình cảnh khi hai người gặp nhau, tưởng tượng gương mặt Lam Vong Cơ sẽ thay đổi khác đi, kính trọng gã hơn, nói không chừng còn có thể xưng huynh gọi đệ. Con đường của cả hai đi lại gần như nhau, điều này rất có thể.

Phía sau Tô Thiệp, Hỗn Độn ẩn thân hít tinh khí của tu sĩ chợt rùng mình. Uy áp này khiến hắn thở không được như muốn tan vỡ, lại quen thuộc. Chính là...uy áp đến từ hai kẻ đã tùng phong ấn hắn.

Bàn Cổ Phượng Hoàng và Thượng Cổ Thần Long!

Đúng vào lúc này, trong rừng cây, có tiếng vang xào xạc và gu gu quái dị truyền tới.

Lam Khải Nhân nói: "Lại có một sóng hung thi mới tới nữa!"

Nghe vậy, phân nửa người quay lại ứng đối, phân nửa còn lại vẫn đang cảnh giác nhắm mũi kiếm về phía "đám ô hợp" trước điện Phục Ma. Ngụy Vô Tiện nói: "Ta nói này, mấy hung thi đó đều không bị ta khóng chế. Có thời gian trông chừng ta, thì không bằng đi coi bọn nó."

Có không ít tu sĩ thành danh, mấy vị gia chủ và trưởng bối có mặt ở đây, đối phó một đám hung thi, đương nhiên không thành vấn đề. Lập tức, ánh kiếm lẫn tiếng đàn đồng loạt cất lên, không ai ngoảnh lại nhìn họ bên này. Giang Trừng một roi quất ba hung thi đến nát bấy, quay đầu quát Kim Lăng: "Kim Lăng! Con có còn cần chân mình không hả!"

Giang Yếm Ly lo lắng nắm lấy tay Kim Lăng trách Giang Trừng : " A Trừng, A Lăng còn nhỏ. "

Giang Trừng sửng sốt: " A tỷ...ta..."

Bỗng nhiên một vài con tẩu thì nhào qua đây, Giang Trừng lập tức hóa Tử Điện đánh qua, bỗng nhiên Tử Điện tắt đi quang mang màu tím vốn có, Giang Trừng rùng mình lập tức bị phản phệ. Giang Trừng giơ tay lau, quẹt ra một tay đỏ tươi.

Kim Lăng lạc giọng gọi: "Cậu!"

" A Trừng! "

Trong đám người đang hỗn chiến với quần thi cũng lục tục truyền đến mấy tiếng kêu hoảng sợ. Dõi mắt nhìn lại, ánh kiếm quanh thân họ đều tối đi tám chín phần, trên gần nửa gương mặt ngỡ ngàng là hai vệt đỏ tươi chảy dài, đó là máu mũi. Còn có người, miệng mũi đều đồng thời chảy máu!

Một gã kiếm tu cuống cuồng: "Chuyện gì xảy ra?!"

"Linh... Linh lực của ta mất rồi!"

"Giúp ta một tay! Giúp ta một tay!"

Tị Trần rời vỏ, chém hai hung thi đuổi theo tên tu sĩ cầu cứu kia thành bốn khúc. Thế nhưng, tiếng cầu cứu ngày càng nhiều lên, liên tục không ngừng, đoàn người cũng càng tụ càng sát lại, lui đến hướng động Phục Ma bên này.

Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng xác định.

Những tu sĩ tới Loạn Táng Cương chuẩn bị đại sát một trận nọ, lại đều đột nhiên mất linh lực ngay tại đây!

Chẳng những ánh kiếm sút giảm, phù triện mất tác dụng, mà ngay cả tiếng cầm, tiêu môn sinh Mạt Lăng Tô thị và Cô Tô Lam thị tấu lên cũng trở thành âm thanh bình thường, mất đi hiệu quả đẩy lùi tà ma.

Tình thế xoay chuyển!

Giữa một vùng nhốn nháo hoảng loạn, rối loạn nơi nơi, Ôn Tư Truy chợt đẩy Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ đứng chắn phía trước, lao ra ngay giữa hai người, hô: "Chư vị, tới đây, vào trong động Phục Ma! Trên mặt đất của toà đại điện này có một trận pháp rất lớn, dù thiếu chút bộ phận nhưng hẳn là tu bổ xong là có thể dùng được, có thể chống đỡ một lúc!"

Tô Thiệp thấy có tu sĩ đánh tới lơ mơ muốn vọt vào, vội cao giọng quát: "Không thể vào! Đây nhất định là kế bắt ba ba trong hũ! Trong đó chắc chắn có cái bẫy nguy hiểm hơn chờ đợi chúng ta!"

Nghe gã kêu như thế, tất cả lại đột nhiên giật mình tỉnh táo. Ngụy Vô Tiện lập tức nói: "Chết ở ngoài là chết, mà chết bên trong cũng là chết, dù sao thì cũng chết, đi vào còn có thể kéo dài thêm chút đỉnh, ngươi vội vã muốn cả bọn cùng chết như thế, có ý gì đây?"

Lời này của hắn tuy nói rất có lý, nhưng bởi vì do hắn nói, cả đám trái lại không dám đi vào, do dự tiếp tục khổ sở vật lộn với hung thi. Người khác không có linh lực, vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ một lúc, Nhiếp Hoài Tang thì lại không chịu nổi. Ai ai cũng biết, gã nhát gan sợ phiền phức, thiên phú lại tệ, bản thân không có chí vươn lên, không chăm lo tu luyện, bị dị biến đột nhiên xảy ra này ép tới mức luống cuống tay chân chật vật không thể tả, toàn dựa vào mấy cận vệ ra sức bảo vệ mới không bị thương, mắt thấy bầy thi càng tụ càng nhiều, căn bản không nhìn tới điểm cuối, gã vội nói: "Rốt cuộc các ngươi có vào hay không? Các ngươi không vào thì ta vào trước, ngại quá, đi đi đi đi đi, tất cả mau vào đi!"

Lời còn chưa dứt, Nhiếp Hoài Tang đã dứt khoát lưu loát mà dắt theo đám môn sinh Thanh Hà Nhiếp thị vọt vào động Phục Ma, rõ là vội vã như chó chết chủ, hoảng hốt tựa như cá lọt lưới. Kẻ khác bị cái sự thẳng thắn này của gã làm giật mình đến trợn mắt há hốc mồm.

Trong ánh nhìn của bọn họ, Nhiếp Hoài Tang cùng Ngụy Vô Tiện bí mật ra dấu cho nhau mà không kẻ nào phát hiện. Lúc này, một thiếu niên mới vừa được thả ra cũng kêu: "A Cha, đừng giết nữa! Người tin con đi, vào trong! Tụi con mới ở trong điện ra đây, bên trong không có bẫy đâu!"

Mấy thiếu niên còn lại cũng kêu lên: "Đúng đó, trên mặt đất bên trong quả thật có một đại trận!"

Kim Lăng nói: "Cậu, vào đi!"

Giang Trừng đâm Tam Độc đã đánh mất ánh kiếm ra, hung dữ nói: "Ngươi câm miệng cho ta!"

Giang Yếm Ly đỡ lấy Kim Tử Hiên mang theo Kim Lăng đi vào Phục Ma động. Nơi này bọn họ chưa tới bao giờ, nhìn tới huyết trì toàn máu tươi, mùi vị tanh tưởi bốc lên khiến ai cũng muốn nôn ra ngoài.

Đúng lúc đó lại có tiếng nói vang vang mừng rỡ của Nhiếp Hoài Tang trong đại điện trống trải truyền đến: "Các vị! Đều mau mau vào đi! Ở trong chứa mấy ngàn người cũng không sao hết! Vị tiền bối nào đi vào giúp tu bổ trận pháp trên mặt đất một tay đi? Ta không biết làm!"

Nghe câu cuối cùng của gã, trong lòng mọi người đều là hai chữ to: "Ăn hại!"

Nhiếp Hoài Tang mặc kệ bọn họ, tìm lấy ba nghĩa tử nhà mình nhồi vào một chỗ tán gẫu như lúc nãy người kêu lên không phải là gã.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com