Vong Tien Edit Hoan Idol Tien Ky Ao Chi Lu
Một phen lăn lộn. Ngoại trừ Ngụy Vô Tiện và nhiếp ảnh gia phụ trách quay phân cảnh của hắn (mà anh nhiếp ảnh gia cũng sắp khiêng không nổi rồi), những người khác sôi nổi đầu hàng, bỏ chạy. Nhưng mà chỗ thần kỳ chính là, cái món mà Ngụy Vô Tiện to mồm gọi là "Ớt xào cay mười ba kiểu" kia, nghe không kém là đang nấu tương ớt đi, mà dưới ống kính camera, lại trông khá là tươi đẹp, mê hoặc. Không ít người xem thích ăn cay trong phòng phát sóng trực tiếp cũng nhịn không được mà nuốt nước miếng ực ực. (Thoạt nhìn có vẻ ổn a...)(Cho quá trời ớt cựa gà. Cái món này ăn một muỗng đảm bảo biến thành rồng phun lửa!)(Hahahahahaha cười chết. Một nồi ớt cay cho mọi người tưới đất bằng nước mắt!!)(A a a a a a a, Tiện Tiện chớ có sờ vào mắt!!!)(Khóc rồi! Hắn khóc thật đẹp! Khóc nữa đi cưng!)(Cái đám biến thái kia cút đi! Chúng ta phải bảo vệ Tiện Bảo Bối!)Nhân viên của tổ tiết mục bị nồi ớt xào của Ngụy Vô Tiện hại cho tối tăm mặt mũi, hắt xì tung tóe, nước mắt điên cuồng chảy ra, đang đứng bên ngoài phòng oán oán hận hận tiểu ca ca quá thích ăn cay này. Nhưng mà một chút cái oán khí đó cũng tiêu tán trước mặt mỹ thiếu niên cũng đang khóc tu tu vì dại dột... dụi tay lên mắt. Người khóc đẹp như vậy, ai còn tâm mắng hắn nữa? "Mau mau mau, chạy đi lấy nước rửa mắt""Không được! Không được! Tay rửa sạch rồi cũng không chạm vào mắt được. Qua đây, ta giúp." Ớt cay của tỉnh Nam Hồ tự nhiên là bá đạo. Ngụy Vô Tiện rửa sạch mắt nhưng mà hai con ngươi vẫn cứ nóng rát cả lên. Hắn trưng ra vẻ mặt không còn thiết sống nữa, nằm liệt trên sofa, nhéo khăn giấy lau khóe mắt sưng đỏ húp. Lại nhìn chung quanh một vòng. Lâu Nghị và Bạch Tố đang gật gật đầu cảm ơn hắn xông pha ra chiến trường, nhưng cũng không đủ để hắn lết cái thân lười ra khỏi sofa. Không lâu sau, mấy vị khách quý còn lại cũng đã tới. Hai nam, hai nữ dẫm lên ánh chiều hoàng hôn đẩy cửa đi vào tiểu viện nông gia. Người tới chính là ca sĩ Trịnh Oánh Oánh vốn nổi tiếng vì giọng ca ngọt ngòa, nữ diễn viên gạo cội Phùng Duyệt Nguyệt với thương hiệu ảnh hậu có tiếng từ lâu, danh hài quốc dân Quách Vui Vẻ, cùng minh tinh chuẩn đàn ông Trần Thuyền Quốc. Tổ tiết mục tuyển khách cũng rất có ý tứ. Sáu vị khách tuổi tác phân ra ba thứ hạng khác nhau, mà trong đó đã có tới hai đôi bạn lâu năm, quan hệ cực tốt. Trịnh Oánh Oánh và Phùng Duyệt Nguyệt có thể nói là đang trong thời gian đỉnh cao sự nghiệp. Cả hai đều là mỹ nhân nghệ sĩ nổi tiếng toàn quốc từ Nam ra Bắc, cũng là một đôi tỷ muội quan hệ cực tốt trong con mắt đại đa số quần chúng. Còn Quách Vui Vẻ và Trần Thuyền Quốc thì đã hơi chững tuổi. Hai người này quen nhau từ thuở hàn vi. Trên con đường sự nghiệp nhiều năm nâng đỡ lẫn nhau. Giao tình nếu không tốt như anh em ruột thì chỉ có thể là tốt hơn anh em ruột. Ngụy Vô Tiện và Bạch Tố là hai ngôi sao trẻ mới nổi, cũng là sư tỷ đệ đồng môn từ lò Giải Trí Kiều Thị. Chỉ cần xem lựa chọn khách chương trình này cũng đủ biết tiết mục sẽ hoàn toàn không giống những cái chương trình nhố nhăng bán drama cắn xé nhau, lăng xê các loại đê tiện, thủ đoạn bằng mọi cách kiếm tiền, kiếm danh. Phong cách ấm áp, gần gũi ngày thường có thể thấy rõ được chương trình này có thể coi là một dòng nước trong trong giới tổng nghệ. Dưới sự dẫn dắt và giới thiệu của chủ chương trình, hai nhóm khách quý làm quen, chào hỏi. Cũng chỉ là một màn giới thiệu phổ thông, nhưng vì sự góp mặt của đĩa "Ớt Cay Mười Ba Kiểu" từ tay Ngụy Vô Tiện mà làm cho nhóm người phải sáng mắt.Quách Vui Vẻ nhịn không được kêu lên: "Ai ya, hoan nghênh chúng ta mà kích động vậy sao? Cảm ơn! Cảm ơn! Ai ui, con trai lớn lên đẹp như vậy, thấy cậu tới mừng muốn khóc à?" (Hahahahahahaha cười chết ta)(Một bên thì đang lau nước mắt. Một bên thì cái mặt cười đến me mang. Hahahaha)(Bốn người mới tới: Chuyện gì xảy ra? Chúng ta tới làm mọi người kích động vậy sao?)(Ta có dự cảm, tiết mục này nhất định rất đáng xem!)(Ta muốn kêu hội chị em tới xem)(Hội chị em: tới rồi. Khỏi gọi) Đúng lúc tan tầm, phòng phát sóng trực tiếp nghênh đón thêm một số lượng người xem mới khổng lồ. Hơn nữa những người mới tới cũng không ngừng hô anh, gọi chị, lôi kéo người khác cùng xem. Kết quả là lưu lượng người xem lập tức bạo trướng. Lo đồ ăn nguội mất, bảy người cũng thật nhanh ngồi vào bàn ăn cơm. Cốc nước, chén cơm qua lại, mọi người càng thêm quen biết lẫn nhau. Bốn người mới tới nể tình khen tài nấu nướng của Ngụy Vô Tiện không tồi. Không khí trong phòng ăn rất là hòa thuận, vui vẻ. Xong bữa cơm chiều, mọi người về phòng rửa mặt, rồi lại tập hợp. Tổ tiết mục đã nhóm một đống lửa lớn trong sân, dọn ra mấy cái ghế bập bênh, ý rõ ràng muốn cho mọi người ngồi quây vòng quanh đống lửa trò chuyện. Mọi người sôi nổi ngồi xuống. Ngụy Vô Tiện thì nằm ườn cả ra, lười nhác chống gương mặt, ăn không ngồi rồi nhìn mọi người đánh giá một vòng. Đầu tiên chỉ tính giá trị dung nhan, thì tất cả mọi người ở đây đều là vượt xa mặt bằng chung. Trong ba vị cô nương, Bạch Tố dung nhan thanh lệ, Trinh Oánh Oánh và Phùng Duyệt Nguyệt thì giữ nhan cực tốt. Cho dù la phong hoa tuyệt đại vẫn nhìn không khác gì cô gái trẻ. Ba anh đàn ông cũng không xấu, không nhìn đâu ra được khuyết điểm. Còn nói về khí chất, Bạch Tố dịu dàng, Trịnh Oánh Oánh điềm đạm mà mỹ miều, Phùng Duyệt Nguyệt thì lãnh diễm. Lâu Nghị ổn trọng, Trần Thuyền Quốc cương dương, Quách Vui Vẻ thì người như tên, nhìn thế nào trông cũng rất tếu tếu, hài hài. Còn về phần tính cách, qua một bữa cơm có thể nhìn ra được một chút. Tất cả đều là phật hệ (*), không phải dạng người thích làm ra sự phiền toái. (*: thuật ngữ ý chỉ tính cách như phật. Cho dù là cuộc sống, làm việc, hay yêu đương cũng rất nhẹ nhàng, không tranh chấp, không lên gân, không tự nhiên tạo drama, phiền toái. Rất bình ổn, người lớn)Ừm, phải khen tổ tiết mục.Nói chuyện phiếm vài câu, Lâu Nghị hỏi hai vị nữ minh tinh đang ngồi dựa vào nhau trên cái ghế nôi lớn: "Hai vị nữ thần quen biết đã mấy thập niên, cảm tình lúc nào cũng tốt như vậy. Mọi người trên mạng rất là tò mò làm sao giữ được tình bạn tốt lâu bền như vậy?"(Đúng đúng đúng. Các nàng từ lúc cùng vào giới giả trí đã quan hệ rất tốt rồi. Nhiều năm như vậy, hảo tỷ muội cũng chưa bao giờ lật xe)(Đây là một đôi khuê mật (*), không giống như mấy kiểu chị chị em em giả dối kia)(*: bạn nữ thân thiết)(Ta cũng tò mò nha. Hai cái đại mỹ nữ này hoàn toàn không gay gắt đối chọi như. Kiểu như đã sinh Du sao còn sinh Lượng *)(*: câu nói nối tiếng của Chu Du trong tác phẩm Tam Quốc Chí. Chu Du nói câu trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng, là oai thán việc đối đầu giữa Chu Du và Gia Cát Lượng, là hai cái chuyên gia quân sự học nổi tiếng trong lịch sử, sinh cùng thời, đứng bên hai bờ chiến tuyến. Gia Cát Lượng so với Chu Du lại nhỉnh hơn một chút, mặc dù Chu Du đã rất xuất sắc rồi. Cho nên, ý của Chu Du là nếu không có Gia Cát Lượng thì đảm bảo Chu Du đã thống trị về mặt mưu kế quân sự thời đó) (Dĩ nhiên là "bạn tốt" đi với nhau cả đời á, hí hí hí)(Ạch ạch ạch... có khả năng nha! Hai người cả đời không hết hôn, không sinh con...)(... Hình như còn nghe tin nóng từ paparazzi là các nàng ở chung trong một căn biệt thự)(!!!)Ngụy Vô Tiện còn không biết người trên mạng đang đoán mò thế nào. Hai chữ "tình bạn" giống như chọc vào trái tim non trẻ của hắn. Là một người tự nhận là thảm bại trên diện giao hữu, bạn bè, hắn lặng lẽ dựng lỗ tai lên mà nghe, muốn xem người khác có cao kiến gì. Trịnh Oánh Oánh rúc vào lồng ngực của Phùng Duyệt Nguyệt vốn đã dáng vẻ cao gầy. Không biết là do ánh lửa bập bùng hay là nguyên nhân khác, Ngụy Vô Tiện dường như thấy được một mạt ửng hồng động lòng người trên mặt vị nữ ca sĩ này. Hai vị đại mỹ nhân liếc nhau, Trịnh Oánh Oánh mở miệng nói trước: "Hai người chúng ta sở thích giống nhau. Tính tình ta chậm. Nguyệt Nguyệt tính nhanh nhẹn. Cũng là bổ sung cho nhau. Về mặt sinh hoạt, ta chăm sóc nàng. Còn trong công việc, thì là nàng chăm sóc ta. Lúc trẻ cũng có mấy lần cãi nhau. Nhưng mà cũng rất nhanh xin lỗi. Nếu không phải nàng xin lỗi thì sẽ là ta xin lỗi. Quan hệ chúng ta không có người nào luôn là người trả giá, không có người lúc nào cũng phải nhân nhượng. Mối quan hệ là cả hai bên cùng góp sức xây dựng, đương nhiên là càng ngày càng tốt." Cánh tay thon dài của Phùng Duyệt Nguyệt uốn qua eo thon của Trịnh Oánh Oánh. Nàng gác cằm lên vai vị "chị em thân thiết" của mình mà tiếp lời: "Làm bạn với nhau qua vài thập niên, chúng ta đã sớm là không ai bỏ ai. Nhưng mà có thể đồng hành tới ngày hôm nay, quan trọng nhất vẫn là hiểu lẫn nhau, bao dung cho nhau. Bằng không, đường đời dài như vậy, khả năng là chúng ta đã sớm đường ai nấy đi rồi."Hai người nhìn nhau cười. Hai cặp mắt dịu dàng đưa tình trên cái ghế nhỏ bập bênh. "Không sai!" Mấy người khác vỗ tay hưởng ứng. Hai người Quách, Trần cũng cảm động đậy mà chia sẻ chuyện của mình. "... Chính là như thế. Hai người chúng ta cũng cổ vũ cho nhau. Lúc nghèo còn chia nhau cái màn thầu, mặc chung cái quần rách. Sau đó, Vui Vẻ có được chút tiếng tăm, cũng khép nép ăn nói tìm cơ hội cho ta, giúp ta bắc cầu, giật dây. Cùng ta tiếp rượu khách đến dạ dày muốn chảy máu. Cả đời ta không quên được lúc đó. Cho nên ta liền thề, đời này chúng ta là hai cái hảo huynh đệ!" Nói đến chỗ cảm động, ngay cả đàn ông rắn rỏi thành tiếng như Trần Thuyền Quốc cũng hai mắt ửng đỏ. "Hắc, nếu không có Trần ca thì Vui Vẻ cũng không có sống nổi tới ngày thành danh đâu. Mạng của ta là Trần ca cứu. Ơn tái tạo, nhưng mà ta không có lấy thân báo đáp đâu nha!!!" Quách Vui Vẻ nhanh mồm nhanh miệng. Lời cảm ơn động trời động đất dành cho vị hảo huynh đệ cũng bị hắn bẻ tới khôi hài. Hắn vỗ tay Trần Quốc Thuyền, rồi nghiêm mặt một chút mà nói: "Nói câu khoe khoang là, đôi chúng ta không phải người xấu. Có ân tất báp, sau đó thì thoải mái mấy chuyện khác đi. Nói như vậy thì là... Cái gì tam quan *..."(*: tam quan. Từ chỉ cách nhìn người, nhìn sự vật, sự việc. Tam quan bao gồm: cách nhìn thế giới, cánh nhìn đời người, cách nhìn giá trị làm người)"Tam quan tương đồng!""Đúng đúng đúng! Tam quan tương đồng. Đều đã ăn chung miếng khổ, cũng biết thông cảm cho nhau, tôn trọng lẫn nhau, dìu dắt nhau. Hắc hắc, đển mức này thì không thành vợ chồng cũng thành huynh đệ đi!" (Ha ha ha, Quách Vui Vẻ nói chuyện đúng là hài hước)(Bốn người nói đúng. Quan hệ bằng hữu không phải chính là như vậy sao?)(Tam quan tương đồng, tôn trọng lẫn nhau, bao dung cho nhau)(Bằng không thì sớm muộn gì cũng tan rã) Lâu Nghị nhìn về phía hai người trẻ nhất là Bạch Tố và Ngụy Vô Tiện, hỏi: "Hai em có ý kiến gì không?"Trên mặt Bạch Tố xẹt qua một tia phiền muộn, chậm rãi nói: "Không ghen ghét, không bôi đen, không hiểu lầm. Cảnh giới cao nhất của tình bạn người trưởng thành cùng lắm cũng chỉ có như vậy."Ngụy Vô Tiện ngẩn người, rũ lông mi xuống, mất nửa ngày mới mở miệng được: "Cái gọi là bạn tốt, tất nhiên là hai người cùng tâm tính, cùng cách làm người. Cùng chung chí hướng mới là tri kỷ."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com