Xong đời một con chim Vành khuyên
Cạch một tiếng, bát rượu được đặt xuống mặt bàn:
"Rượu ngon!"
Bà chủ quán rượu nhẹ nhàng nói:
"Nếu ngon hay là mua thêm vài vò đi?"
"Được." Ngụy Vô Tiện sảng khoái nói: "Cho hai vò."
Lão bản nương từ phía sau mang đến hai vò rượu màu nâu căng tròn như cái bụng La Hán, lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện đưa tay nâng vò rượu lên, ước lượng một chút, sau khi trái lo phải nghĩ thì có chút ngượng ngùng đặt một vò xuống:
"Thật ngại quá, vẫn là lấy một vò thôi."
Lão bản nương vội vàng nói:
"Một vò uống sao đủ? Lấy hai vò đi."
Ngụy Vô Tiện cười cười, nhã nhặn nói:
"Không cầm được hai vò."
Lão bản nương đánh giá Ngụy Vô Tiện từ trên xuống dưới, gương mặt vốn tươi cười trong nháy mắt liền tối sầm xuống, nếp nhăn trên trán cũng nhiều thêm mấy đường:
"Hai tay ngươi rõ ràng trống trơn, sao lại không cầm được? Nếu như không muốn mua cũng không cần lấy loại lý do hồ đồ đó với một lão bà như ta."
"Chuyện này..." Ngụy Vô Tiện cảm thấy vô cùng oan ức, vò đầu nói: "Lão bản nương, nói vậy thì oan cho ta quá. Ta vẫn còn trên đường đi, trùng hợp ngang qua trấn này nên mới ghé vào thăm thôi."
"Đi đường?" Lão bản nương nhìn quanh, mi tâm lại càng nhíu chặt hơn: "Vậy sao không thấy ngươi mang theo tay nải?"
"Có người cầm giúp ta rồi!" Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm, nói tiếp: "Lần này lên đường chúng ta mang theo rất nhiều hành lý, không tiện dạo phố. Sớm nghe nói rượu nhà này uống rất ngon, ta đây chính là cố ý chạy đến nếm thử nha!"
Lời này nghe thật bùi tai, mi tâm lão bản nương cuối cùng cũng giãn ra một chút. Bà đưa mắt nhìn tiểu tử trước mặt, dáng dấp đẹp, miệng lại ngọt, không nhịn được muốn hàn huyên thêm một hai câu:
"Ngươi là ra ngoài du ngoạn sao?"
"Đúng vậy! Cùng..." Vừa nói, Ngụy Vô Tiện lại vừa đưa đầu tới, tinh nghịch cười với lão bản nương một cái rồi hạ giọng: "Người trong lòng ta!"
Bà chủ nghe xong, ý cười trong mắt càng rõ ràng. Lão thái thái ở tuổi này thích nhất là nghe mấy cái chuyện tình tình ái ái của thiếu niên. Cô nương tiểu tử nhà ai tình đầu ý hợp, cuối cùng thành gia đều làm bản thân vui vẻ như chính hài tử nhà mình thành thân vậy. Thế nên hoàn toàn không câu nệ việc mình là người ngoài mà hỏi tiếp:
"Các ngươi đã đi bao lâu rồi? Đi những chỗ nào?"
"Đi tròn ba tháng, thẳng một đường theo la bàn mà đi, Giang Đông Thục Bắc, rừng rậm biển sâu, đi đến đâu chơi đến đó, chơi đủ rồi, giờ đang trên đường về nhà!"
"Xem ngươi đúng thật là chơi vô cùng tận hứng. Ngươi nhìn ngươi xem, vừa nói vừa cười tươi như vậy!"
Ngụy Vô Tiện nghe thấy thế, càng cười vui vẻ hơn, lại cùng lão bản nương hàn huyên vài câu, nói nhà hắn ở Cô Tô, rượu ở chỗ ấy thanh thuần ngọt ngào, mà rượu ở đây lại thiên về cay nồng, hương vị khác biệt, nhưng đều là rượu ngon. Đến cuối cùng lão bản nương còn không quên dặn dò hắn, Cô Tô cách nơi này cũng không xa, nếu lại thèm uống rượu cay nồng thì nhớ ghé mua.
"Đương nhiên, đa tạ!"
Ngụy Vô Tiện nhấc một vò rượu lên, nghĩ ngợi một lát, móc một khối bạc vụn từ trong túi ra đặt lên bàn, nói:
"Chẳng qua, rượu ngon như vậy, kể cả có dùng đầu để đội ta cũng phải mang về nhà mới phải!"
Sau đó mới đem cả hai vò rượu xách lên.
Những điều hắn nói với lão bản nương về cơ bản đều là thật. Bọn họ đúng là đã ra ngoài được tròn ba tháng, chẳng qua chỉ đường không phải là la bàn mà là Phong Tà bàn, trên đường cũng không phải là đi du ngoạn mà là đi săn đêm. Ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cơm nước đầy đủ, mỹ nhân bên cạnh, tháng ngày trôi qua đúng là rất an nhàn thoải mái. Nhưng Ngụy Vô Tiện hắn là ai, làm sao có thể yên phận ở một chỗ được cơ chứ, rất nhanh lại tưởng niệm những ngày tháng phiêu bạt phong trần, bốn bể là nhà ở bên ngoài, vậy nên ngay lập tức lôi kéo Lam Vong Cơ: Đi, mang theo Tiểu Bình Quả, chúng ta đi ra ngoài săn đêm, chém giết một trận cho thống khoái! Hai người đi theo kim chỉ nam của Phong Tà bàn, nơi đâu có tà ma thì đến nơi đó, nếu không có thì du sơn ngoạn thủy, thưởng hoa ngắm trăng, chớp mắt một cái đã ba tháng trôi qua.
Lần này ra ngoài đã xác định trước là đường dài bôn ba, bọn họ vốn mang theo không ít hành lý. Đã thế Ngụy Vô Tiện lại còn gặp cái gì cũng cảm thấy hứng thú, muốn mang tất về nhà: Nhìn thấy một cái bình sứ Thanh Hoa bóng loáng u nhã, nghĩ đến trên kệ để đồ còn trống một chỗ, vừa vặn để vào; nhìn thấy một bộ chén uống rượu mạ vàng chạm trổ tinh tế, đúng lúc bộ chén bằng gốm đỏ lần trước đã bị hắn làm vỡ, tiện thể đổi bộ mới; nhìn thấy một cái đèn liền cần cao tầm khoảng hài tử ba tuổi, giá đèn làm từ một thanh đồng, trên kệ đèn còn có mấy con khỉ con treo ngược đang chơi đùa, công tượng tinh xảo, vui mắt thích ý, liền không quản đường dài xa xôi muốn mang về. Thế là, càng đi thì đồ vật chất trên lưng Tiểu Bình Quả càng nhiều, bước chân cũng ngày càng nặng, nhiều lần trực tiếp đá hậu tỏ ý phản kháng, không muốn đi nữa. Đến ngay cả quả táo tươi non ngon mắt cũng không mua chuộc được nó, chỉ có thể dựa vào thiên uy của Lam Vong Cơ, kéo căng dây cương, nó mới đồng ý cất cao gót ngọc, chậm rãi ung dung bước đi.
Trời sinh Ngụy Vô Tiện tính tình nhanh nhẹn, sải chân lại dài, cứ phải đi theo cái tốc độ rùa bò của Tiểu Bình Quả đúng là muốn cái mạng già của hắn mà. Hắn lại thích những thứ mới mẻ, trên đường ngang qua tiểu trấn nào cũng muốn dạo chơi một chút. Nghe nói ở một thị trấn cách đó không xa có một quán rượu nổi danh, ủ ra rượu gạo thơm ngát cay nồng, xa gần nức tiếng. Ngụy Vô Tiện sớm đã muốn đến nếm thử, nhưng Tiểu Bình Quả mang trên lưng nhiều đồ như vậy, từng bước chậm rãi đi trên phố thị sầm uất có chút không tiện, nếu không cẩn thận còn có thể làm hư một lưng lừa bảo bối mà hắn cất công đi hết đại giang nam bắc mới đem về được. Đến khi còn cách tiểu trấn kia hơn mười dặm, Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà nhắc tới mỹ danh của loại rượu được ủ từ quán kia, đem nguyên liệu cùng cách nấu nói qua mấy lần, tuy không hề nói là mình muốn uống, nhưng đến người qua đường cũng thấy rõ tiểu tâm tư của hắn.
"Ngươi đi đi." Lam Vong Cơ túm lấy dây cương, bình thản nói: "Ta ở đầu trấn chờ ngươi."
Ngụy Vô Tiện trong lòng lập tức nở hoa:
"Thật sự cho ta đi sao?"
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện dừng bước, nghiêng người ôm lấy mặt y, hung hăng hôn lên đôi môi nhạt màu kia một cái, nói:
"Sao ngươi lại có thể tốt như vậy! Ta tay chân nhanh nhẹn, chạy đi trước, mua rượu xong sẽ quay lại ngay!"
Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói:
"Không vội."
Rồi để cho Ngụy Vô Tiện nhanh chân chạy đi.
Ngụy Vô Tiện sau khi mua rượu xong liền cáo biệt với lão bản nương, cầm lấy hai vò rượu đi đến đầu trấn. Theo như hắn ước tính, lúc này có lẽ Lam Vong Cơ đã dắt Tiểu Bình quả đến chỗ hẹn rồi. Quả nhiên, Ngụy Vô Tiện vừa đi đến đầu trấn đã thấy Lam Vong Cơ chờ sẵn ở đó. Từ xa hắn đã nhìn thấy Lam Vong Cơ ngồi xổm cạnh một gốc cây, đầu hơi cúi, dường như đang chăm chú nhìn thứ gì đó trên bãi cỏ. Tiểu Bình Quả đang vùi đầu gặm cỏ ở bên cạnh, hành lý trên lưng đã được tháo xuống. Ngụy Vô Tiện tiến gần về phía Lam Vong Cơ, chỉ thấy một con chim nhỏ xanh biếc đang nằm co rúm thành một cục bên cạnh gốc cây, trên cánh còn có vết máu loang lổ. Lam Vong Cơ vô cùng cẩn thận, nhẹ nhàng nâng con chim kia lên, ngay tại chỗ dùng cành cây và cỏ khô bện thành một cái tổ, sau đó còn lót một tấm khăn vải rồi mới đem con chim đang run nhè nhẹ bỏ vào. Ngụy Vô Tiện nhích lại gần nhìn kỹ một chút mới phát hiện ra, bên ngoài con mắt đen nhánh của chú chim kia được khảm một vòng màu trắng, nhìn có hơi quen mắt. Ngụy Vô Tiện thuận miệng hỏi một câu:
"Đây là chim gì?"
Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên, mi tâm hơi cau lại, nhưng vẫn trả lời hắn:
"Đây là một con chim vành khuyên."
"Chim vành khuyên."
Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm nhắc lại, con ngươi đảo một vòng, sau đó hai mắt liền mở lớn:
"Chim vành khuyên? Hình như trước đây ta cũng từng nuôi một con..."
Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn một cái, cũng không nói gì. Đúng thật là Ngụy Vô Tiện có nhớ hắn từng nuôi một con chim vành khuyên, nhưng mà đó đã là chuyện xảy ra từ rất lâu rồi. Khi còn niên thiếu hắn gây tai họa cho mấy động vật nhỏ này cũng không phải là ít. Con chim vành khuyên đó vừa chết là đã bị hắn ném ra sau đầu, những ký ức có liên quan đến nó cũng được phủ kín bởi một lớp tro bụi thời gian. Bây giờ bất chợt nhớ tới, cũng chỉ như một tia sáng yếu ớt phản chiếu trên mặt nước, không thể nhìn ra rõ ràng.
Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ muốn tìm một sợi dây để cố định cái tổ chim lên lưng lừa thì có chút hào hứng, hỏi:
"Ngươi định nuôi nó à?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Chữa thương."
Ngụy Vô Tiện bặm môi, nhẹ gật đầu, lại nhìn con chim toàn thân dính bùn bị thương đang nằm run lẩy bẩy trong ổ cỏ. Không hiểu sao trong lòng hắn bỗng run lên một cái, giống như có thứ gì đó bất chợt rơi xuống lớp bụi thời gian đang phủ mờ một khoảng ký ức, khiến cho những thứ bị nó che lấp như ẩn như hiện, thu hút hắn tìm đến chỗ sâu hơn. Lúc này, Lam Vong Cơ đã cố định xong tổ chim, đang định khởi hành. Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cao giọng:
"Khoan đã, không thể mang theo nó đi đường!"
Lam Vong Cơ xoay người lại, Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói:
"Đường xa gập ghềnh, nó sẽ chết mất!"
Lam Vong Cơ nhíu mày, trên mặt lộ rõ vẻ nghi hoặc. Nhưng đến chính bản thân Ngụy Vô Tiện cũng không biết phải giải thích như thế nào cho rõ ràng, chỉ có thể nói:
"Dù sao ngươi cứ nghe theo ta đi."
Con ngươi của Lam Vong Cơ lóe lên một cái, lại cúi đầu đưa mắt nhìn con chim. Ngụy Vô Tiện nghĩ một lát, đưa mắt nhìn Tiểu Bình Quả đang mang nặng vác nhiều, quyết định:
"Hay là vậy đi, dù sao Tiểu Bình Quả cũng đi không nổi nữa, chúng ta cứ tìm một khách điếm ở lại tiểu trấn này nghỉ ngơi mấy ngày. Ta vừa xem qua, trấn này tuy nhỏ nhưng rất phồn hoa, không ít trò vui, chúng ta tiện thể ở lại, vừa dạo chơi, vừa chữa thương cho con chim kia."
Lam Vong Cơ gật đầu đồng ý. Thế là hai người liền đi tìm một khách điếm. Chưởng quỹ ở đây cũng là một người nuôi chim, trước đại môn còn treo một con vẹt hoa, trên mỏ lúc nào cũng gắn hai từ cát tường. Sau khi băng bó kỹ cho con chim kia, hai người còn tìm chưởng quỹ mượn một cái lồng, sắp xếp cho nó, còn tiện thể xin thêm một ít cám chim. Chẳng qua Ngụy Vô Tiện vẫn hăng hái xắn tay áo đi đào trùn đất, tuyên bố rằng con chim này bị thương, cần phải hảo hảo bồi dưỡng, sao có thể ăn chay được. Lam Vong Cơ một chữ cũng không nói, nhưng trong lòng thầm nghĩ: chẳng qua là ngươi thích nghịch ngợm đi đào trùn cho vui thôi.
Ngụy Vô Tiện đem trùn vừa đào về đưa đến bên miệng con chim, nhưng chim kia chỉ quẹt mỏ qua một cái, sau đó không hề có động tĩnh gì. Ngụy Vô Tiện đưa tay lên sờ sờ gáy:
"Không thể nào, theo ta biết thì chim non mới không ăn trùn, nhưng con này nhìn cũng đâu có nhỏ đâu. Chẳng lẽ nó chưa lớn?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Lớn rồi."
Ngụy Vô Tiện giương mắt lên nhìn, Lam Vong Cơ tiếp tục nói:
"Nhìn thân chim. Chim non mềm mại, phần bụng căng tròn. Chim trưởng thành thân dài hơn, bụng lại phẳng."
Ngụy Vô Tiện vẫn không bỏ cuộc:
"Vậy tại sao nó không ăn trùn?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Có lẽ là vì quá suy nhược."
"À." Ngụy Vô Tiện nửa hiểu nửa không gật gật đầu: "Không nhìn ra ngươi còn am hiểu về chim như vậy."
Lam Vong Cơ nghe thấy thế liền nhìn Ngụy Vô Tiện một chút. Đôi mắt màu lưu ly của y rất nhạt, khiến cho người khác không cách nào nhìn rõ tâm tình ẩn giấu bên trong nó, nhưng không hiểu tại sao trong lòng Ngụy Vô Tiện lại lộp bộp một tiếng, nhìn có chút xuất thần.
"Con chim vành khuyên kia..." Lam Vong Cơ đột nhiên hỏi: "Ngươi nuôi trong bao lâu?"
Ngụy Vô Tiện hơi giật mình:
"Hả? Ý ngươi là con ta nuôi khi còn bé sao? Hình như được hai ngày, sau khi nó chết ta còn ra hậu viện của Liên Hoa Ổ đào cho nó một cái huyệt, vì nó mà thắp mấy nén hương nữa đấy."
"Thật không?"
"Không đốt không được đâu! Ban đêm khi ta đi ngủ đều mơ thấy con chim kia vung móng vuốt giật giật nhào về phía ta, giống như tẩu thi đòi mạng vậy." Ngụy Vô Tiện khoa chân múa tay, miêu tả vô cùng sinh động.
"Chẳng qua đều là do ta tưởng tượng thôi, chứ chim này vốn hay nhảy chuyền cành mà, do ta ban ngày nghĩ nhiều ban đêm mơ bậy."
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, trong mắt lại lộ ra vài phần ý cười.
"Nhưng mà, con chim kia chết tám phần là do bị ta giày vò. Lúc ta còn nhỏ ra tay không biết nặng nhẹ, không phải là người có thể nuôi chim mà."
Một lát sau, Lam Vong Cơ nói:
"Cũng không thể hoàn toàn trách ngươi."
Trong lòng Ngụy Vô Tiện thấy buồn cười:
"Không trách ta chẳng lẽ trách ngươi sao? Loại chuyện này ngươi cũng không cần nghĩ cách dỗ dành ta."
Lam Vong Cơ chăm chăm nhìn hắn một lát, rồi khẽ thở dài. Ngụy Vô Tiện nhướng mày:
"Sao thế? Làm gì mà ngươi lại nhìn ta bằng ánh mắt đó?"
"Không có chuyện gì." Lam Vong Cơ đưa một túi cám chim ra: "Cho nó ăn đi."
Mấy ngày sau, Lam Vong Cơ đang ngồi nghiêm chỉnh cạnh bàn, chăm chú lên dây đàn. Trong lúc rảnh rỗi, Ngụy Vô Tiện lấy rượu nếp mới mua hôm nọ ra, ngồi xuống đối diện y nhấm nháp. Đúng lúc đó, một trận thanh âm phát ra từ cái lồng đang treo trên cao kia.
Ngụy Vô Tiện phấn khởi cao giọng:
"Lam Trạm ngươi nghe, chim vành khuyên hót!"
Lam Vong Cơ cũng nghe thấy. Tiếng hót kia trong trẻo êm tai, miên man như gió. Chẳng qua con chim kia còn yếu, tiếng hót của nó cũng không lớn, còn có chút khàn khàn. Hót to một tiếng như vậy đặc biệt giống như một từ khúc từ nơi xa xôi ung dung vang tới, mang theo bên trong biết bao nhiêu cố sự nặng nề, trải qua muôn vàn sóng gió mới có thể đến tai người nghe, phảng phất còn chút ý vị phong trần mệt mỏi.
Rốt cuộc Lam Vong Cơ cũng biết chim vành khuyên hót như thế nào. Ngày trước, trong lúc y đọc cổ tịch cũng có miêu tả qua giọng hót của loại chim này: "Thanh âm như châu như ngọc, trong trẻo du dương, miên man không dứt, trong vòng trăm dặm vẫn có thể nghe được". Nhưng tất cả chỉ là những điều y đọc ở trong sách. Tiếng chim hót, là phải dùng tai để nghe. Y cũng chưa từng chính tai nghe chim vành khuyên hót bao giờ, nên không tính là biết.
Lúc này đây, rốt cuộc y cũng có thể tận tai nghe thấy.
Ngụy Vô Tiện chạy đến cạnh chiếc lồng, hứng chí bừng bừng nói:
"Con chim vành khuyên ngày trước ta nuôi quá nhỏ, lại còn bị thương, chưa kịp nghe nó hót thì nó đã chết mất rồi. Chẳng qua, có người từng nói với ta, chim vành khuyên hót lên "trong trẻo du dương, miên man không dứt". Bây giờ nghe thấy, quả đúng là như vậy."
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái:
"Có người?"
Ngụy Vô Tiện quay đầu lại, ngơ ngác nhìn y:
"Đúng vậy, sao thế?"
Lam Vong Cơ thở dài, rốt cuộc chỉ nhìn hắn một cái rồi tiếp tục lên dây đàn. Ngụy Vô Tiện ngẩn cả người, hắn nhìn ra trong ánh mắt của y có mấy phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng nhất thời không nghĩ ra tại sao lại như vậy.
Đúng là có người đã nói với hắn mà!
Câu nói văn nhã như vậy, chẳng lẽ còn có thể do hắn tự nghĩ ra sao?
Nhưng mà...
Là ai nói với hắn nhỉ?