TruyenHHH.com

Vong Tien Edit Ha Giai Vi Uu

Đại khái thì mấy chương trước là H, từ chương này là viết về sáng hôm sau, sau này mình sẽ bổ sung H sau TT__TT

57.

Lam Vong Cơ nói: ".....Ngụy Anh?"

Ngụy Vô Tiện ngẩn người không trả lời y, chớp chớp mắt mấy cái bỗng đá chăn nhảy dựng xuống giường.

Lam Vong Cơ ở phía sau hắn cũng bật dậy: "Ngụy Anh?"

Ngụy Vô Tiện không thèm mang giày đi chân đất chạy đến sau bình phong, ngồi xổm xuống bắt lấy cái lư hương lật qua lật lại xem xét, vừa nhìn vừa không hiểu mà lẩm bẩm: "Tại sao lại như vậy chứ.....?"

Lam Vong Cơ vội chạy qua hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Ngụy Vô Tiện lắc đầu cau mày nói: "Lam Trạm, thật ra ta vốn nghĩ rằng giấc mơ này sẽ kết thúc vào hôm nay."

Lam Vong Cơ cắn môi, có vẻ cũng đang suy nghĩ về cùng một vấn đề, một lát sau y cầm lấy cái lư hương trong tay Ngụy Vô Tiện cẩn thận quan sát.

Ngụy Vô Tiện vội hỏi: "Lam Trạm, ngươi có thấy cái gì bất thường không? "

Lam Vong Cơ lắc đầu: "Không có."

Đừng nói là bất thường, trong mắt y đây chỉ là một chiếc lư hương cực kỳ bình thường, dù là hình dáng, chất liệu hay mùi hương đều là loại rất phổ biến trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, chẳng có chỗ nào là nổi bật cả.

Lam Vong Cơ nhíu mày thận trọng hỏi: "Ngụy Anh, ngươi có từng nghĩ đến việc nơi này có lẽ không chỉ là giấc mơ không?"

Y vừa nói ra câu này Ngụy Vô Tiện cũng sững sờ theo: "Ý ngươi là gì?"

Lam Vong Cơ nói: "Những ghi chú còn sót lại về thuật hiến xá là rất ít, nếu như lúc thi thuật có xuất hiện tình trạng thiếu hụt ký ức..... cũng không phải là không thể."

"....." Ngụy Vô Tiện xua xua tay phản đối: "Không không không Lam Trạm, người bị mất trí nhớ là ngươi, không phải là ta."

Lam Vong Cơ thở dài: "Theo ý của ngươi thì đúng là như thế."

Ngụy Vô Tiện nghe vậy nghẹn họng không biết nói gì.

Từ lúc bước vào "mộng cảnh" đến giờ, hắn nghi vật nghi người, nghi mình nghi cả Lam Trạm, chỉ có bản thân "mộng cảnh" này là chưa từng nghi ngờ qua, bây giờ nghe Lam Vong Cơ nhắc mới nhận ra bản thân chuyện này đã có rất nhiều điểm đáng nghi.

Nhưng nếu đây không phải mơ, vậy tại sao cái lư hương này lại xuất hiện ở đây?

Nếu như đây không phải mơ, chẳng lẽ hắn thật sự quay về quá khứ? Trên đời này nếu thật sự tồn tại loại phép thuật đó thì thế gian chẳng phải đã đảo lộn cả rồi sao.

Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, miệng lẩm bẩm gì đó, tay với lấy cái lư hương tiếp tục nghiên cứu. Lam Vong Cơ thấy vậy không làm phiền hắn, chỉ bình tĩnh ngồi ở bên cạnh. Thế nhưng hắn còn chưa kịp nghiên cứu ra cái gì thì cái bụng đã kêu "Ọt ọt" biểu tình.

Hôm qua sau khi hai người đã trở về từ Thải Y trấn đã không ăn thêm gì nữa, thân thể hiện nay của Ngụy Vô Tiện có linh lực rất thấp, chưa tích cốc được, lúc này hiển nhiên là lên tiếng phản đối rồi.

Lam Vong Cơ nhướng mày lên tiếng hỏi: "Người đang mơ cũng đói sao?"

"....." Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ nói: "Lam Trạm, lúc trước chẳng phải ngươi còn nói tin ta sao, sao giờ lại như thế....."

"Ta vẫn tin ngươi." Lam Vong Cơ kéo hắn đứng dậy: "Ta chỉ đưa ra một câu hỏi hợp lý thôi."

Ánh mắt y vô tình cố ý nhìn thân thể không một mảnh vải của Ngụy Vô Tiện, y ho nhẹ, mặt có vẻ ảo não vì mình không phát hiện chuyện này sớm, thế là lên tiếng nhắc nhở: "Ngươi coi chừng cảm lạnh."

Lúc nãy còn mãi suy nghĩ nên không nhận ra, đến khi Lam Vong Cơ nhắc thì Ngụy Vô Tiện mới giật mình phát hiện cảm giác bủn rủn từ đầu đến chân —— Sức lực của người trẻ tuổi thật đáng sợ, đến cả kẻ kinh nghiệm đầy mình như hắn còn chạy theo không kịp. Lam Vong Cơ kéo hắn dậy xong vừa thả tay ra thì Ngụy Vô Tiện đã lảo đảo suýt nữa ngã dập mặt. Lam Vong Cơ nhanh tay lẹ mắt kéo hắn lại, cúi đầu xuống thì thấy mấy vết đỏ chưa kịp biến mất trên cổ tay hắn, lại thêm những dấu hôn dấu răng trải dài trên lồng ngực, ánh mắt y hơi thay đổi, suy tính một chút liền bế ngang hắn lên đem về giường.

Y phải lấy hết dũng khí mới dám làm thế, vậy mà Ngụy Vô Tiện nhìn qua có vẻ rất bình tĩnh, thuận theo động tác của y mà vòng tay qua cổ Lam Vong Cơ không hề ngạc nhiên chút nào. Lam Vong Cơ ngồi xổm xuống mang giày cho hắn thì hắn cũng làm theo mà không thắc mắc.

Lam Vong Cơ nao nao nhịn không được nhìn chằm chằm vào mắt cá chân trắng nõn kia. Ngụy Vô Tiện vẫn còn đang lẩm bẩm nói về cái lu hương nên không biết chuyện gì đang xảy ra, thấy y không làm gì liền lắc lắc chân ra hiệu y.

Lam Vong Cơ im lặng nuốt nước bọt một tay cẩn thận nắm lấy mắt cá chân hắn một tay cầm giày nhanh chóng mang cho hắn.

——Mang xong mới phát hiện hắn vẫn chưa mặc quần.

Lam Vong Cơ: "....."

Ngụy Vô Tiện lại không thèm để ý, vẫn tiện tay với lấy cái áo vắt bên giường khoác vào người, để vạt áo che đùi mình coi như đã mặc đầy đủ quần áo. Hắn vươn vai tạm gác mọi chuyện sang một bên, nói: "Ôi chao, đói bụng quá đi mất. Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào cái áo thêu hình mây trên người hắn, nghe tiếng gọi liền giật mình đứng dậy bảo: "Ta đi lấy đồ ăn sáng đây."

Y vừa dứt lời liền chạy ngay ra ngoài.

Ngụy Vô Tiện vội gọi với theo: "Nè nè nè chờ chút đã!"

Lam Vong Cơ vội dừng lại nhưng không quay đầu mà hỏi: "Có chuyện gì?"

Ngụy Vô Tiện vừa dựa đầu vào giường vừa đùa: "Còn có thể là chuyện gì nữa, Hàm Quang quân mau xem lại bản thân đi, xem ăn mặc như vậy có ra ngoài được không."

Hóa ra Lam Vong Cơ vẫn đang mặc trung y và chưa đeo mạt ngạch: "....."

58.

Lúc Lam Vong Cơ mang thức ăn về phòng thì Ngụy Vô Tiện đã mơ màng ngủ trên giường, không hề câu nệ bận tâm, khác hẳn với cái người vừa khẩn trương gấp gáp lúc nãy. Lam Vong Cơ phát hiện hắn vẫn chưa cởi đôi giày mà mình mang cho hắn hay mấy cái quần áo khoác lung tung trên người ra, gom hết đống đồ xung quanh đắp lên mình, nằm trên giường cuộn tròn người như một con tôm.

Lam Vong Cơ cầm hộp cơm đứng yên bên cạnh bình phong như bị ai đó dùng thuật định thân, y nhìn chằm hắn thật lâu, ánh mắt càng lúc càng dịu dàng, nhưng sâu bên trong dường như đang muốn đè nén điều gì đó. Một hồi lâu sau đó Lam Vong Cơ mới bắt đầu có thể nhúc nhích, y lặng lẽ rời đi đặt hộp cơm lên bàn, vốn y còn định để Ngụy Vô Tiện ngủ thêm một chút, thế nhưng khi y vừa mở hợp cơm ra kiểm tra một chút thì người trên giường đã tỉnh lại.

Ngụy Vô Tiện thật sự đang rất mệt, vừa mệt vừa đói, hắn cuộn người ngáp một cái sau đó vật vờ đi đến cái bàn để thức ăn như một du hồn, nửa híp mắt nhìn số thức ăn trên đó xong cầm một cái bánh nhân hành thơm nức mũi hạnh phúc bỏ vào miệng gặm lấy gặm để, đến cái tóc mai trên trán rơi lòa xòa cũng mặc kệ.

Lam Vong Cơ thấy vậy liền tìm lược chải đầu cho hắn, Ngụy Vô Tiện cũng ngoan ngoãn phối hợp làm theo. Mái tóc hắn nhìn thì rối nhưng chạm vào mới biết vô cùng mềm mượt, dùng lược chải một chút là thẳng ngay, chỉ có mấy nhúm tóc trên đỉnh đầu là không chịu nghe lời, chải bao nhiêu cũng nhất quyết không xẹp xuống. Lam Vong Cơ không có dây cột tóc đỏ nào trên tay nên dùng tạm một sợi dây màu trắng, y dùng lực tay theo thói quen khi làm cho mình, thế là nghe được một tiếng kêu thảm của Ngụy Vô Tiện.

Lam Vong Cơ nhanh chóng thả tóc trong tay ra, suối tóc kia liền rũ xuống vai hắn. Ngụy Vô Tiện xoa xoa đỉnh đầu bị đau điếng, Lam Vong Cơ cũng vội vàng giúp hắn xoa cho bớt đau. Bị cái này xong thì Ngụy Vô Tiện cũng tỉnh ngủ luôn, hắn dở khóc dở cười nói: "Thôi Lam Trạm, để ta tự làm đi."

Lam Vong Cơ cắn cắn môi, cuối cùng yên lặng ngồi xuống phía đổi diện.

Ngụy Vô Tiện cột tóc xong định ăn tiếp, vừa cúi đầu xuống thì "A." lên, hắn phát hiện trong hộp cơm bình thường luôn có màn thầu dưa  muối thì hôm nay lại có thêm một dĩa mứt trái cây.

Lam Vong Cơ đưa cho hắn một bát cháo rồi lên tiếng: "Thúc phụ và huynh trưởng đã trở về." Y dừng chút rồi bổ sung: "Đã về từ chiều hôm qua."

Ngụy Vô Tiện ồ một tiếng. Hai người bọn họ lăn qua lăn lại trên giường từ chiều tối đến tận đêm khuya, biết được mới là lạ.

Lam Vong Cơ nói: "Sắp tới sẽ tổ chức yến tiệc."

"Là gia yến sao?" Ngụy Vô Tiện thắc mắc.

Lam Vong Cơ lắc đầu: "Cũng không hẳn."

Ngụy Vô Tiện hỏi tiếp: "Ngươi muốn ta cùng tham dự à?"

Lam Vong Cơ hơi do dự rồi gật đầu.

Ngụy Vô Tiện liền hiểu rõ trong lòng.

Trước kia y cẩn thận đến nỗi không cho hắn ra cả quán rượu, giờ lại chủ động muốn mình tham gia yến tiệc của Lam gia ——muốn giới thiệu hắn cho những người khác, điều này nói rõ Lam Vong Cơ thật sự đã không còn lo sợ nữa.

Ngụy Vô Tiện lại hỏi: "Thế huynh trưởng và thúc phụ của ngươi có biết ta sẽ tham gia không?"

Lam Vong Cơ trả lời: "Hẳn là đã biết."

Ngụy Vô Tiện vừa húp cháo vừa cười hì hì: "Vậy ngươi tính làm gì? Khoan đã đừng nói để ta đoán đã ——ngươi muốn đi trước một bước đúng không?"

"Ăn không nói." Lại đáp: "Đúng vậy."

"Nếu đã ăn không nói sao vẫn cho phép ta nói chuyện chứ."

Lam Vong Cơ nói không lại hắn cũng không thèm xoắn xuýt vụ này nữa mà lấy ngọc lệnh thông hành của mình ra. Người nhà họ Lam luôn dùng ngọc bài này để truyền tin tức cho nhau, hiện tại khối ngọc bài kia cũng đang tỏa ra sắc xanh nhàn nhạt.

Y nói: "Thúc phụ vừa truyền tin. Ăn xong chúng ta sẽ cùng đi gặp người."

Ngụy Vô Tiện gật đầu nghe lời, cắn đũa nghĩ thầm, thật ra cả hai người đều biết rõ thân phận thật của hắn tuyệt đối không thể bị lộ, vậy nên lát nữa hắn với Lam Trạm phải cùng nhau thống nhất khẩu cung tự viết một câu chuyện gặp nhau giữa hai người, chỉ nghĩ thôi là đã thấy mệt rồi.

59.

Ngụy Vô Tiện nói: "Lát nữa chúng ta sẽ phải nói dối đó."

Lam Vong Cơ: "....."

Y nhìn Ngụy Vô Tiện đang đùa nghịch với sợi đai lưng, miệng nói: "Ngươi không cần phải làm vậy."

Ngụy Vô Tiện tặc lưỡi: "Không phải cái đó. Chẳng lẽ ta còn chưa rõ thúc phụ ngươi thế nào sao? Yên tâm, nhất định sẽ để lại ấn tượng tốt nhất cho ổng."

Ngụy Vô Tiện đã dốc lòng dốc sức để làm ra cái "ấn tượng tốt" này, không chỉ kiểm tra quần áo cho nghiêm chỉnh ngay ngắn, dù là cổ áo hay thắt lưng đều phải làm cho sạch đẹp đúng vị trí, thậm chí còn mược mấy món phối sức của Lam Vong Cơ nữa. Sau khi xong xuôi mọi việc, Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu ưỡn ngực nâng cao sĩ khí, hình tượng cà lơ phất phơ ngày thường đã bị ném ra chuồng gà, nhìn như thể vừa biến thành một người khác vậy.

Nhưng mà khi vừa chuẩn bị xong hết, hắn vô thức nắm chặt tay Lam Vong Cơ, mà y cũng để yên cho hắn kéo, hai người vừa ra khỏi Tĩnh thất hăng hái định kiếm người kiểm tra thử thì ——

Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không nghĩ ra, mình còn chưa rẽ qua khúc cua thì đã đụng mặt với Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần.

Ngụy Vô Tiện: "....."

Lam Vong Cơ: "....."

Tay Lam Vong Cơ run lên còn Lam Hi Thần thì mặt tươi như hoa.

Vạn sự khởi đầu nan, vừa gian nan đã bắt đầu nản, quả thật là kế hoạch không theo nổi biến hóa mà.

Mặt mày Lam Khải Nhân lúc đầu còn bình thường lắm, nhưng ông vừa thấy tay hai người chưa kịp buông ra thì lông mày đã nhíu ra vết nhăn rồi.

Môi Lam Vong Cơ mấp máy định nói gì đó thì Ngụy Vô Tiện đã nhanh chóng thả tay Lam Vong Cơ ra, hành động vô cùng tự nhiên như thể lúc nãy chẳng qua là do đối phương suýt té nên mình ra tay giúp đỡ một phen mà thôi, bộ dáng rất có phong phạm không thẹn với lương tâm, sau đó hắn liền cung kính hành lễ với ông: "Vãn sinh Mạc Huyền Vũ thuộc Mạc gia trang kính chào Lam tiên sinh."

Tục ngữ đã dạy không nên đánh kẻ đang cười, hơn nữa có vẻ như trước đó ông cũng đã nghe tin từ Lam Hi Thần, nhiều ít cũng nể tình cái kẻ nhìn không quy củ này là bạn của Lam Vong Cơ nên cuối cùng Lam Khải Nhân cũng không răn dạy ra uy với Ngụy Vô Tiện. Cả đoàn người vào phòng tiếp khách Nhã thất ngồi xuống, Lam Khải Nhân còn nể mặt Ngụy Vô Tiện mà uống chén trà hắn tự pha cho ông.

Lam Khải Nhân đặt chén trà xuống hỏi hắn: "Ngươi tên là Mạc Huyền Vũ sao?"

Ngụy Vô Tiện thành khẩn đoan chính trả lời: "Chính là vãn sinh."

Lam Khải Nhân tiếp lời: "Ta đã nghe Hi thần nói qua. Mấy hôm nay đúng là đã phiền ngươi chăm sóc nó."

Ngụy Vô Tiện vội nói: "Làm gì có chứ Lam tiên sinh, Lam công tử tuấn tú lịch sự văn hay võ giỏi cái nào mà không hơn người, sao còn cần vãn sinh giúp đỡ được. Ngài nói vậy là quá đề cao vãn sinh rồi."

Lam Hi Thần cũng cười nói: "Sau khi Mạc công tử đến thì Vong Cơ thật đúng là vui vẻ sáng sủa hơn trước nhiều."

——Cái "sáng sủa" này chắc cũng chỉ có y là nhìn thấy.

Trên đời này ai làm trưởng bối mà không thích nghe người khác khen ngợi con cháu của mình chứ, Lam Khải Nhân nghe Ngụy Vô Tiện chân thành khen ngợi Lam Vong Cơ lên tận mây xanh thì hài lòng lắm, dù không thể hiện ra mặt nhưng vẫn thỏa mãn vuốt râu, nói: "Tuổi còn trẻ làm quen với nhiều bạn bè chút cũng tốt. Mạc công tử trước giờ thường đọc những loại sách gì vậy?"

Ngụy Vô Tiện nhớ lại tên mấy quyển sách mà Lam Vong Cơ hay đọc, chọn mấy cái rồi đáp lại: "Vãn bối thường đọc những quyển liên quan đến Phật kinh Đạo học, có điều vì kiến thức còn ít nên chỉ hiểu được chút da lông. Sau này nếu tiên sinh có rảnh vãn bối cũng xin được thỉnh giáo tiên sinh đôi chút."

Lam Khải Nhân từ từ gật đầu nói: "Không tệ không tệ." Ông nhìn hắn lại lần nữa, khuôn mặt kia miễn cưỡng cũng được tính là mặt mũi ôn hòa dễ nhìn.

Trong bốn người ở đây Lam Khải Nhân là lớn tuổi nhất, kể cả Lam Hi Thần thân là tông chủ cũng không tiện chen lời, từ nãy đến giờ người nói với Ngụy Vô Tiện vẫn luôn là ông, mỗi câu mỗi chữ đều đang âm thầm dò xét người trẻ tuổi trước mặt.

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, có lẽ trước giờ mình lẫn luôn hiểu lầm về ông. Dù Lam Khải Nhân có cổ hủ giáo điều tới mức nào thì ông vẫn là thúc phụ của Lam Vong Cơ, thân là trưởng bối tất nhiên sẽ luôn hi vọng con cháu mình hạnh phúc khỏe mạnh. Lam Vong Cơ vừa trải qua ba năm cấm túc không gặp ai, Lam Khải Nhân biết mình không thể khuyên nhủ gì nên rất hi vọng y có một người bạn hiểu quy củ có thể đưa y trở về "chính đồ".

Nghĩ đến đó Ngụy Vô Tiện vừa cảm thán vừa áy náy trong lòng, nhịn không được lén liếc qua Lam Vong Cơ một chút, không ngờ lại thấy y vốn luôn lạnh nhạt giờ lại lộ ra vẻ mặt như thể đang mang rất nhiều tâm sự, không biết y lại đang xoắn xuýt về chuyện gì nữa.

Vì lo lắng nên Ngụy Vô Tiện vụng trộm giật giật tay áo của y ở dưới bàn, vừa lúc đó thì Lam Khải Nhân đã hỏi tiếp: "Lúc nãy ta thấy hai ngươi cùng bước ra từ Tĩnh thất....." Nói đến đây Lam Khải Nhân ngừng lại, Ngụy Vô Tiện thấy thế càng gấp gáp, chưa kịp nghĩ gì thì Lam Khải Nhân đã lên tiếng thắc mắc: "Tối qua hai người các ngươi ở cùng nhau sao?"

"....."  Ngụy Vô Tiện mỉm cười dùng một lời nửa thật nửa giả vô cùng kín kẽ đáp lại: "Thưa vâng, tối qua ta với Lam công tử luận đạo với nhau ở Tĩnh thất, mỗi người đều đưa ra quan điểm tranh luận của mình, lúc nhớ phải ngừng lại thì trời đã sáng rồi."

Lam Khải Nhân gật nhẹ, quay đầu nhìn qua Lam Vong Cơ đang ngồi yên nãy giờ hỏi lại: "Vong Cơ, là thật sao?"

Lam Vong Cơ: "....."

Ngụy Vô Tiện giật thót lên thầm lo lắng, Lam Vong Cơ vốn không biết nói dối, nhưng bây giờ y không cần làm vậy vì Ngụy Vô Tiện đã bịa xong hết trơn rồi, chỉ cần Lam Vong Cơ gật đầu xác nhận là Lam Khải Nhân sẽ không nghi ngờ gì nữa.

Lúc này Ngụy Vô Tiện sợ Lam Khải Nhân phát hiện nên âm thầm vươn tay khẽ giật tay áo y để nhắc nhở, thế nhưng Lam Vong Cơ vẫn mín môi không gật cũng không lắc, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm trọng.

Ngụy Vô Tiện gấp đến mức sắp xù lông rồi, trong lòng liên tục hét lên Lam Trạm xin ngươi đó, ừ một tiếng đi, nhanh ừ một tiếng cho qua chuyện này đi được không.

Lam Vong Cơ vẫn không lên tiếng.

Lam Khải Nhân cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ khác thường, ông hỏi: "Vong Cơ, sao vậy?"

Lam Vong Cơ: "....."

Y bỗng nhiên rút tay không cho Ngụy Vô Tiện kéo nữa. Ngụy Vô Tiện đang sững sờ thì thấy người bên cạnh mình đột ngột đứng dậy cung kính hành lễ với Lam Khải Nhân rồi nói: "Thúc phụ, Vong Cơ có chuyện muốn thưa với người."

Lam Khải Nhân thắc mắc: "Là chuyện gì mà phải hành lễ đến mức đó?"

Lam Vong Cơ: "....."

Y nhìn Ngụy Vô Tiện một chút.

Khi hai người nhìn vào mắt nhau, Ngụy Vô Tiện lập tức đoán ra Lam Vong Cơ muốn làm gì, giờ hắn không thèm quan tâm đến việc giữ gìn hình tượng tốt đẹp gì nữa mà lấy tay bịt miệng y, đáng tiếc là hắn đã chậm một bước. Lam Vong Cơ quỳ gập đầu trước mặt Lam Khải Nhân, nói: "Lúc trước vừa nói dối làm trái gia quy là lỗi của Vong Cơ, sau này Vong Cơ sẽ tự đi nhận phạt."

Lam Khải Nhân nheo mắt lại: "Ngươi đang nói gì....."

Đến lúc này cả Lam Hi Thần cũng không thể nhịn được nữa phải lên tiếng: "Vong Cơ?"

Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn Lam Khải Nhân, không kiêu ngạo không tự ti đáp: "Vong Cơ và .....Mạc công tử tình đầu ý hợp, khẩn xin .....thúc phụ thành toàn."

Tbc

====

Bình thường chúng ta hay nghĩ rằng nếu Kỷ và Tiện cùng giải quyết một vấn đề gì thì Kỷ thường làm tốt hơn Tiện, nhưng nếu so Tiện sau khi kết hôn đã biết khéo đưa đẩy với Kỷ lúc còn trẻ chưa trưởng thành thì kết quả có thể sẽ ngược lại đấy.

Ít ra thì tôi cảm thấy ở đây cách làm của Kỷ là rất bốc đồng bởi vì hiển nhiên đây không phải là cách giải quyết tốt nhất tại thời điểm này.Trước đó khi bàn bạc Tiện cũng đã nói sẽ để hai người làm bạn bè, Kỷ nghe nhưng không đáp → Y không coi là mình đã lật lọng, nhất là khi nắm tay thì bị thúc phụ gặp phải, y vốn đã muốn nói vào lúc đó, tiếc là bị Tiện chen lời.

Nói thế nào nhỉ, trước kia mãi đến lúc Tiện chết Kỷ vẫn không thể nói cho hắn biết tâm ý của mình, vậy nên hiện tại y không muốn lặp lại sai lầm này nữa, y không chỉ muốn nói tâm ý của mình cho Tiện biết mà còn muốn nói với người nhà, đường đường chính chính nói với họ đây chính là người mình thích. Tôi cảm thấy đây mới là cách làm phù hợp với tính tình của Kỷ lúc còn trẻ.

À với lại thật ra Kỷ muốn nói hắn là Ngụy Anh .....nhưng y cũng hiểu thân phận của Tiện nếu lộ ra thì mất nhiều hơn được, cho nên cuối cùng sửa lại gọi là Mạc công tử.

P.s: Thật ra theo kế hoạch thì chương này còn thêm nữa, nhưng tôi nghĩ nếu nhét nhiều quá có khi làm mọi người load không kịp, vậy nên mai gặp lại nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com