TruyenHHH.com

Vong Tien Edit Ha Giai Vi Uu

33.

Ngụy Vô Tiện vội tiến lên giải thích: "Khoan đã hiểu lầm rồi! Tất cả đều là người một nhà cả!"

Hắn đứng giữa ngăn Lam Vong Cơ và đạo nhân áo trắng, một tay đè Tị Trần một tay đè thanh kiếm kia, nhìn thoáng qua có vẻ rất đơn giản không tốn sức nhưng lại có thể đem hai thanh linh kiếm kia tạm thời áp chế lại.

Lam Vong Cơ thấy vậy biến sắc vội thu Tị Trần lại, đạo nhân áo trắng hơi do dự rồi cũng mỉm cười từ từ thu kiếm.

Nhìn sơ qua thì thấy đạo nhân ấy ngoại trừ một thân áo trắng gọn gang sạch sẽ còn quấn vải trắng vài vòng quanh mắt, nhìn kỹ hơn sẽ thấy dưới lớp vải trắng ấy còn hiện ra một chút sắc đỏ.

Ngụy Vô Tiện hít một hơi lạnh, trong lòng cảm thán nói: "Không ngờ trong mộng lại có thể gặp được Hiểu Tinh Trần! Còn là một Hiểu Tinh Trần bằng xương bằng thịt còn sống!

Hắn chưa từng trực tiếp gặp gỡ Hiểu Tinh Trần —— lần duy nhất thấy thì y đã chỉ còn là thi thể, còn Hiểu Tinh Trần trước mắt thì rất giống với khi hắn cộng tình với A Tinh. Tính theo thời gian thì những ân oán gút mắc khiến người ta tiếc nuối kia đã tạm kết thúc, y có lẽ mới từ chỗ của Bão Sơn tán nhân rời đi.

Ngụy Vô Tiện bình tĩnh lại, nhìn thấy Lam Vong Cơ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lẽo nghiêm nghị như bang sương liền biết y vẫn còn để ý việc Hiểu Tinh Trần lúc nãy đột ngột ra tay, vậy là tự mình đứng ra chủ động hòa giải: "Đa tạ vị đạo trưởng này đã rat ay giúp đỡ. Ta là Mạc Huyền Vũ của Mạc gia trang, người vừa rồi tiếp chiêu chính là Hàm Quang quân Lam Vong Cơ. Hai chúng ta cùng nhau săn đêm đến tận đây đang tìm kiếm dị tượng trong núi, phải chăng vị đạo trưởng này cũng cùng chung mục đích."

Hiểu Tinh Trần gật đầu thu Sương Hoa vào vỏ, trịnh trọng thi lễ rồi nói: "Xin thứ lỗi lúc nãy đã có va chạm ngoài ý muốn. Hóa ra là Mạc Huyền Vũ và Hàm Quang quân, nghe danh đã lâu. Ta chỉ là một tán tu vân du đến đây, vốn cũng muốn nói tên nhưng ngặt nổi hiện tại không tiện, mong hai vị rộng lòng tha thứ."

Giọng y nhẹ nhàng trong trẻo không có khác thường, Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm trong lòng: Lúc này hẳn chính là thời điểm mà Hiểu Tinh Trần mất hết can đảm nên mới không muốn ai biết tên mình. Chỉ là y lòng muốn vậy nhưng lại quên mất phải giấu Sương Hoa đi, đúng thật là.....

Ngụy Vô Tiện nói: "Vị đạo trưởng này không cần để ý." Tuy biết Hiểu Tinh Trần không thấy nhưng hắn đáp lễ, Lam Vong Cơ cũng vậy.

Đáp lễ xong Lam Vong Cơ vẫn cau mày, ánh mắt nhìn chằm chặp vào Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện ra hiệu cho y yên tâm. Lam Vong Cơ ngày thường ít nói, hiện tại có lẽ sẽ càng không mở lời, hắn liền tiếp chuyện với Hiểu Tinh Trần: "Không biết đạo trưởng có phát hiện được manh mối về tà ma trong núi chưa?"

Hiểu Tinh Trần lắc đầu: "Thật không dám giấu, ta chỉ vô tình đi ngang qua đây, gặp người nhờ tìm kiếm con gái mất tích của họ chứ không biết chuyện trước, sau khi vào đây mới phát hiện núi này có vấn đề."

Ngụy Vô Tiện hỏi: "Có người nhà vả? Tìm gặp người?"

Hiểu Tinh Trần gật đầu: "Đúng vậy."

Dứt lời y quay sang hướng khác vẫy tay nhẹ giọng nói: "Ngươi đừng sợ, mau ra đây."

Ngụy Vô Tiện nhìn về phía đó quả nhiên trông thấy sau cái cây có một cái đầu rụt rè sợ hãi nhô ra, bị sương che lấp nên không nhìn rõ được. Một lúc sau có một cô bé chừng mười ba mười bốn mặc áo vải thô chậm chạp lại gần.

Ngụy Vô Tiện thấy chất vải kiểu dáng quen thuộc trên người cô bé thì hỏi: "Người nhờ vả đạo trưởng có phải là thôn dân dưới núi không?"

Hiểu Tinh Trần gật đầu: "Đúng vậy."

Cô bé kia đang đi rất chậm, bỗng nhiên vọt lên chạy nhanh ra sau lưng Hiểu Tinh Trần núp chứ nhất quyết không chịu lộ mặt như thể rất e sợ hai người mới đến.

Ngụy Vô Tiện mỉm cười liếc mắt với Lam Vong Cơ, hắn gật đầu quay lại không tiếp tục hỏi chuyện về cô bé kia nữa mà hỏi Hiểu Tinh Trần: "Nếu đã tìm được người vậy giờ đạo trưởng định xuống núi sao?"

Hiểu Tinh Trần đáp: "Giờ ta sẽ đưa cô bé xuống núi rồi lên trừ túy tiếp."

Đây đúng là một biện pháp chính xác, ai ngờ cô bé kia nghe xong liền ôm eo y hét lên: "Không muốn! Ta không xuống núi đâu!"

Hiển nhiên đây không phải là lần đầu Hiểu Tinh Trần nghe mấy lời này, y vô cùng bất đắc dĩ nói: "Lúc nãy chẳng phải ta đã nói rồi sao, ngươi nếu theo ta sẽ gặp nguy hiểm."

Cô bé vẫn nhất quyết không buông: "Trước giờ ta luôn sống một mình trên núi này mà có sao đâu?"

Hiểu Tinh Trần lộ vẻ khó xử không biết phải thuyết phục thế nào, lúc này Ngụy Vô Tiện đứng ra nói: "Đạo trưởng, ngươi nếu không thể một mình bảo vệ chu toàn cho cô bé thì vẫn còn hai người chúng ta mà." Hắn nhìn cô bé, dùng giọng điệu ý vị sâu xa nói: "Có lẽ cô bé này có một nguyên nhân sâu xa gì nên mới không muốn trở về một mình phải không? "

Hắn cố ý nhấn mạnh chữ "một mình" khiến cô bé ngày càng cảnh giác, dùng hết sức trừng hắn một cái. Ngụy Vô Tiện cười hì hì làm mặt hề với nàng.

Hiểu Tinh Trần không nhận ra mùi thuốc sung giữa hai người, quay sang hỏi: "Ngươi thật sự không muốn xuống núi sao?"

Cô bé kiên quyết nói: "Không xuống! Nhất định không xuống!"

Hiểu Tinh Trần không còn cách nào khác đành đầu hàng: "Thôi được rồi, vậy ngươi nhất định phải đi sát ta."

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ vị sư thúc này của mình quả là vừa tốt bụng vừa mềm lòng, lắc đầu nói: "Thêm người thì thêm sức, đạo trưởng, chúng ta cùng đi thôi."

Hiểu Tinh Trần không phản đối: "Vậy đa tạ hai vị."

Cả ba trao đổi thông tin với nhau một lát, y mang cô bé đi trước, Ngụy Vô Tiện định gọi Lam Vong Cơ cùng đi theo thì bị kéo ra sau —— Lam Vong Cơ xụ mặt để hắn sau lưng còn y lên trước.

Ngụy Vô Tiện vừa đứng vững thì nghe Lam Vong Cơ nói: "Ngươi biết y."

Không phải một câu hỏi. Ngụy Vô Tiện líu lưỡi thầm nghĩ trực giác của Lam Vong Cơ đôi lúc đúng đến phát sợ.

Ngụy Vô Tiện lại gần ghé vào tai y nói: "Người kia là Hiểu Tinh Trần."

Lam Vong Cơ cau mày suy tư, dường như không có bất kì ấn tượng nào.

Mấy năm nay y bế quan không biết đến tin tức bên ngoài, tất nhiên càng chưa nghe qua tên của Hiểu Tinh Trần vốn vừa xuống núi tầm hai năm trước. Bình thường với người khác thì dù không ra khỏi cửa cũng ít nhiều hiếu kì với chuyện ngoài kia, nhưng Lam Vong Cơ hiểu nhiên không phải dạng người này.

Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói: "Sau này rảnh ta sẽ kể chuyện của y cho ngươi nghe, nói chung y là một vị chính nhân quân tử quang minh lỗi lạc, ngươi không cần lo. Mà thật ra nói xét theo bối phận thì y là sư đệ của mẹ ta, tương đương với tiểu sư thúc của ta đó."

Nghe vậy nhưng lông mày y vẫn nhíu chặt không buông, hiển nhiên chuyện y quan tâm không phải là cái mà Ngụy Vô Tiện vừa nói. Sắc mặt y biến hóa rất nhiều, bao nhiêu lời muốn nói, đến miệng thì chỉ nhắc nhở: "Ngươi đừng ra tay." Để không bị phát hiện.

Ngụy Vô Tiện biết đối phương lo lắng chuyện gì nên không khuyên nữa mà gật đầu nhéo ngón tay Lam Vong Cơ trấn an y.

34.

Có Hiểu Tinh Trần, Lam Vong Cơ không yên tâm, thế làm Ngụy Vô Tiện không thể trực tiếp gọi hung thi dẫn đường, hắn vốn muốn dùng phù chú thay thế, không ngờ Hiểu Tinh Trần như thể biết rõ phải đi thế nào, không do dự vững bước đi về phía trước.

Ngụy Vô Tiện nói: "Đạo trưởng quả là lợi hại, lúc nãy chúng ta dùng linh kiếm vẫn gặp khó khăn, xin hỏi đạo trưởng làm sao có thể làm như vậy được?"

Hiểu Tinh Trần lại nói: "Không phải ta, là vị cô nương này nói. Nàng ở trong núi mấy ngày nay nên biết được những thứ khó lường."

Ngụy Vô Tiện ồ lên rồi liếc sang cô bé đi bên cạnh y, thế là nàng tức giận xoay đầu qua chỗ khác.

Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm: Sao lại có địch ý lớn đến vậy với ta chứ.

Hắn hỏi tiếp: "Đạo trưởng đến từ đâu vậy? Ta thấy chỗ này vắng vẻ lắm rồi, đi tiếp nữa e là chẳng có người sống nữa đâu."

Hiểu Tinh Trần đáp: "Ta từ phía bắc đến đây. Đúng như lời Mạc công tử nói, xong việc ở đây ta định đi về hướng tây."

Ngụy Vô Tiện nói: "Trùng hợp thế, chúng ta cũng từ Cô Tô phía bắc tới đây."

"Cô Tô là đúng là một địa phương tốt." Hiểu Tinh Trần cũng gật đầu.

"Đúng vậy, người đã từng nghe tiếng của Thiên tử tiếu chưa?"

Hiểu Tinh Trần mỉm cười.

Ngụy Vô Tiện nói chuyện phiếm với Hiểu Tinh Trần rất lâu, không nói gì nhiều hay cảnh báo về tương lai mà chỉ chọn mấy việc vặt vãnh tán chuyện. Vốn dĩ ba người cùng đi với nhau, Lam Vong Cơ không nói lời nào chỉ đi sau họ hai bước, tay cầm Tị Trần nhìn bóng lưng hai người.

Thế nhưng y tụt về phía sau không bao lâu thì Ngụy Vô Tiện đã nhanh chóng phát hiện mở lời gọi "Lam Trạm!", sau đó chủ động lùi lại khoác tay đi cạnh y.

Lam Vong Cơ cứng đờ người, lỗ tai hồng thấu, sắc mặt đầy vẻ xoắn xuýt, nửa muốn bỏ tay Ngụy Vô Tiện ra nửa lại không, chỉ có thể dùng mắt ra hiệu: Trước mặt người ngoài còn ra thể thống gì!

Ngụy Vô Tiện cũng dùng mắt đáp trả: Sư thúc đâu có nhìn thấy đâu.

Y không thấy nhưng cô bé bên người y vẫn thấy rõ, nàng vốn thỉnh thoảng quay lại dò xét Ngụy Vô Tiện, lần này vừa quay đầu đập vào mắt là cảnh Ngụy Vô Tiện mặt dày ôm tay Lam Vong Cơ, thế là sắc mặt trở nên xanh lét.

Ngụy Vô Tiện lại không thèm để ý, thậm chí còn lè lưỡi khoe khoang. Cô bé tức giận quay đầu đi kéo Hiểu Tinh Trần cùng nói chuyện.

Lam Vong Cơ đứng đấy nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng: "....."

Dù biết rõ là không đúng nhưng y lại nếm được một chút ngọt lịm trong tim.

Ngụy Vô Tiện đang ôm tay y, đột nhiên nghĩ đến gì đó hiếu kì hỏi: "Nè Lam Trạm, trước đây ngươi từng rơi vào trường hợp như vậy chưa?"

"Là sao?"

"Tức là đi săn đêm lại gặp tu sĩ nhà khác ấy."

Lam Vong Cơ nhớ lại: "Đã từng."

"Thật sao?" Ngụy Vô Tiện hỏi: "Thế sau đó thế nào?"

Lam Vong Cơ bình tĩnh trả lời: "Sau đó thì ai làm việc nấy thôi."

Ngụy Vô Tiện bật cười: "Cũng phải, ai dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt Hàm Quang quân chứ!"

Đoàn người đi thật lâu quả nhiên đến một chỗ vô cùng khả nghi —— Chỗ khác dù bị mây mù kỳ quặc bao phủ nhưng ít ra còn đi lại được, còn nơi này thì như bị một kết giới cực kì kín bao lại.

Bọn họ không thể đi tiếp chỉ có thể đứng đấy nghiên cứu trận pháp. Đi qua đi lại một hồi Ngụy Vô Tiện phát hiện trận pháp dù nhìn qua rất lợi hại nhưng người dựng không giỏi, thậm chí còn rất dễ phá giải nó, thế nhưng nếu phá vỡ rồi vào thì sẽ phải trực tiếp đối phó với mục tiêu tìm kiếm. Hắn thoáng nhìn qua cô bé đứng bên Hiểu Tinh Trần, mắt híp lại tự ra quyết định trong lòng.

Hắn đi qua nói: "Ta thấy trận pháp này có hai trận nhãn, một phía đông một phía tây đều đã bị ta đánh dấu, phiền đạo trưởng đi phá cái phía tây giúp ta?"

Hiểu Tinh Trần chưa phát hiện chỗ nào lạ nên nói: "Được thôi."

Y vừa dứt lời muốn đi, cô bé kia vội vàng muốn đuổi theo thì bị Ngụy Vô Tiện nhanh tay lẹ mắt tóm được, nàng còn chưa kịp kêu lên đã bị hắn bịt miệng lại.

Một loạt động tác này được thực hiện rất trơn tru, Hiểu Tinh Trần không nhìn thấy nên không biết.

"Hàm Quang quân!" Ngụy Vô Tiện vừa nắm chặt lấy cô bé đang giãy dụa vừa la to lên với Lam Vong Cơ: "Trận nhãn phía đông mình làm cũng được, ngươi qua giúp đạo trưởng một tay đi!"

Lam Vong Cơ: "....."

Y nhìn hành động bắt trói người vô cùng thành thạo như thể làm rất nhiều lần của Ngụy Vô Tiện mà nhăn mà muốn nói lại thôi, thấy Ngụy Vô Tiện liên tục nháy mắt ra hiệu nói y coi chừng Hiểu Tinh Trần để người ta không sinh nghi, cuối cùng thỏa hiệp nói: "Được rồi."

35.

Ngụy Vô Tiện bắt lấy cô bé kéo nàng ra xa, sau khi chắc chắn Hiểu Tinh Trần và Lam Vong Cơ đi rất xa không nghe thấy gì mới thả ra.

Cô bé nhanh chóng lùi lại ba bước —— nhưng không chạy trốn, có lẽ cũng biết mình sẽ không thoát được nên đứng nguyên tại chỗ nói: "Sao ngươi không biết thương hoa tiếc ngọc vậy hả! Đúng là đồ xấu xa!"

Chỗ Ngụy Vô Tiện mang nàng tới chính là trận nhãn ở phía đông. Mấy năm nay rảnh rỗi không có việc gì làm nên hắn thường nghiên cứu về kết giới, thường xuyên tự tạo tự phá nên rất quen thuộc, hắn cắt tay lấy máu nhanh chóng vẽ vài cái phá trận nhãn, xoa tay lên áo rồi mới quay sang nói: "Thương hoa tiếc ngọc á? Nếu hoa với ngọc muốn hại bọn ta không lẽ ta còn thương với tiếc cho được."

"....." Mặt cô bé biến sắc lùi lại hét lên: "Ngươi đã biết?"

Ngụy Vô Tiện làm mặt quỷ: "Ta đâu có biết, đoán mò thôi, nhưng nhìn phản ứng của ngươi thì ta biết rồi."

"....."

Ngụy Vô Tiện phủi tay đến gần nàng cười hì hì: "Thôi nào, giờ ở đây cũng chỉ có chúng ta, Lam Trạm đã mang đạo trưởng đi rồi nên không ai cứu được ngươi đâu. Còn giấu gì nữa thì nói hết luôn đi."

Cô bé nắm chặt váy hét lên: "Ta không lừa ai cả! Yêu quái trên núi rất lợi hại! Mấy người các ngươi sẽ chết hết đấy!"

Ngụy Vô Tiện lơ đễnh nói: "Nhưng thôn trưởng dưới kia nói trên núi không có yêu quái, bọn chúng ở hết dưới chân núi, ngươi còn nhỏ biết cái gì, biết đâu chúng ta phá xong trận pháp thì sẽ không sao?"

Cô bé sững sờ sụp đổ nói: "Hắn nói dối đấy! Trên núi này cũng có! Tóm lại mấy người mau xuống núi đi đừng lo yêu quái gì nữa! Trước kia bao nhiêu người nói muốn trừ yêu chẳng phải đều chết hết sao!"

Nghe vậy nụ cười nửa giả nửa thật trên môi Ngụy Vô Tiện chợt biến mất, nghiêm nghị nói: "Đã vậy sao ngươi còn muốn mang đạo trưởng lên?"

"Ta! Ta....." Cô bé bị bộ dạng này của hắn dọa sợ đến mức không nói nên lời, từ từ cúi đầu run rẩy thân thể.

Ngụy Vô Tiện ngồi xổm xuống trước mặt nàng, thu nét nghiêm nghị nhẹ giọng nói: "Trên đường đến đây ta thấy rất nhiều lũ lụt, thôn các ngươi đáng lẽ cũng nên bị, vậy mà cuối cùng lại thoát nạn, hơn nữa cả năm bốn mùa mưa thuận gió hòa, những điều này có được không phải nhờ ngọn núi mà là nhờ vị nào đó trên này đúng không?"

"....."Cô bé cúi đầu cắn môi như thể đang đấu tranh nội tâm rất lớn, một lát sau thì nhẹ gật đầu.

Ngụy Vô Tiện suy nghĩ rồi nói: "Vậy cái giá là gì? Để được cái vị kia bảo vệ thì các ngươi phải trả giá bằng gì?"

"....." Cô bé từ từ nói đáp án: "Là người."

Ngụy Vô Tiện nhướng mày: "Muốn tế phẩm là người sống sao?"

Cô bé gật gật đầu.

"....." Dù Ngụy Vô Tiện đi nhiều gặp nhiều từng kinh qua lòng người hiểm ác cũng nghẹn giọng nói: "Cho nên mấy người các ngươi mới dẫn người ngoài thôn vào núi? Đem những người tốt bụng giúp các ngươi làm vật tế sống?"

"Không phải! Ta không có làm!"Cô bé đột nhiên khóc lớn ôm đầu quỳ xuống: "Ta không hại người khác! Ta! Ta, ta....."

"Rồi rồi." Ngụy Vô Tiện đau đầu kéo nàng lên: "Chuyện hối hận cứ tính sau, muốn nói gì thì cũng không phải là nói với ta. Tính thời gian thì Lam Trạm bên kia chắc cũng xong rồi, ngươi về với ta. Còn nữa, lau nước mắt đi."

Cô bé thút tha thút thít dùng tay áo bẩn thỉu lau đi nước mắt.

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ nhìn phản ứng này có lẽ cô bé thật sự bị người khác ép, không muốn xuống núi một mình hẳn là vì mặc cảm tội lỗi. Hắn móc từ trong áo ra một cái khăn sạch sẽ đưa cho nàng, không biết có nên an ủi hay không, muốn an ủi phải làm gì, cuối cùng nói: "Lát nữa về không được nhắc chuyện này trước mặt đạo trưởng, cũng không cần nói ngươi tới đây làm gì, đã hiểu chưa?"

36.

Lam Vong Cơ cùng Hiểu Tinh Trần đi một lát thì nhanh chóng tìm được chỗ bị Ngụy Vô Tiện đánh dấu. Hiểu Tinh Trần từ đầu đến cuối chỉ nói một câu "Chính là nơi này" sau đó im lặng tập trung phá trận pháp. Lam Vong Cơ thỉnh thoảng liếc nhìn Hiểu Tinh Trần, rõ ràng là có rất nhiều điều muốn hỏi —— Chủ yếu là câu hỏi liên quan đến Ngụy Anh, thế nhưng y vốn quen ưu tiên chính sự nên cũng dằn lòng không nói gì.

Bầu không khí yên lặng đến mức kì lạ.

Hiểu Tinh Trần dùng Sương Hoa vạch một đường mờ mờ trên mặt đất, Lam Vong Cơ cũng phối hợp dùng Tị Trần làm theo, kiếm quang sáng chói lên, trận nhã trên mặt đất liền vỡ vụn kèm theo một âm thanh rất nhỏ.

Hiểu Tinh Trần đang thu kiếm bỗng mỏ miệng hỏi: "Hàm Quang quân, hai con hung thi lúc nãy bị ta chém....."

Bả vai Lam Vong Cơ cứng đờ: "!!!"

Hiểu Tinh Trần dừng lại, quả nhiên nói: "Kỳ thật bọn chúng không phải đang tấn công các ngươi phải không?"

Lam Vong Cơ: "....."

Y căn bản không biết phải nói sao —— Nếu nói thì phải nói thật, thế nhưng đối phương đã nghi ngờ, y không thể để thân phận của Ngụy Vô Tiện bị lộ ra.

Hiểu Tinh Trần ôn hòa nói: "Dù sao xét theo thân thủ của Hàm Quang quân thì sẽ không để những tà vật đó lại gần mình."

"....." Lam Vong Cơ mấp máy môi, giọng có chút khàn khàn: "Ý của đạo trưởng là gì?"

Hiểu Tinh Trần mỉm cười nói: "Hàm Quang quân đừng hiểu lầm, ta thật sự không có ý gì cả. Nếu vị công tử kia có thể trở thành bạn với Hàm Quang quân thì phần phẩm hạnh có thể đáng tin, thế nhưng việc tu tập tung thi ngự quỷ rất dễ bị phản phệ, dù là khai sơn chi sư như Di Lăng lão tổ cũng không may mắn thoát nạn. Theo ta thì nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ thì không nên tùy tiện sử dụng thứ này."

Nghe vậy Lam Vong Cơ thật sự hơi kinh ngạc.

Y trước giờ chỉ nghe người ngoài dùng giọng điệu độc ác lên án Ngụy Vô Tiện, lên án Quỷ đạo, ngay cả y năm đó cũng không ngoại lệ, ít nhất thì cũng không thể nói những lời nhẹ nhàng chân thành như thế này với Ngụy Anh. Hôm nay Hiểu Tinh Trần nói vậy không phải vì muốn phân rõ giới hạn hay dạy dỗ nghiêm khắc mà vì tốt bụng khuyên nhủ thật đúng là lần đầu tiên.

Y không nhịn được hỏi thêm một câu: "Đạo trưởng cảm thấy..... Quỷ đạo như thế nào?"

Hiểu Tinh Trần đáp: "Đường đi nếu có lối rẽ cũng không hề bị gán cho bốn chữ tà ma ngoại đạo. Dù pháp khí hay chiêu thức là gì đi nữa cũng chỉ là một loại công cụ hoặc thủ đoạn để người ta dùng thôi."

Lam Vong Cơ nói: "Nhưng Quỷ đạo tổn thương thân thể tổn hại tâm tính, còn có nguy cơ bị phản phệ."

"Phải." Hiểu Tinh Trần gật đầu: "Cho nên ta cũng không tán thành việc sử dụng."

"....."

Lam Vong Cơ im lặng một lát rồi lên tiếng: "Vậy ta sẽ giúp hắn."

Hiểu Tinh Trần nói: "Hàm Quang quân từng có điều gì nghi hoặc không thấu sao?"

".....Đã từng."

Hiểu Tinh Trần mỉm cười vươn tay chỉnh sửa mảnh vải trắng trên mắt bị lệch ngay ngắn lại, nói: "Hẳn vị kia phải là một người bạn rất thân với Hàm Quang quân."

Lam Vong Cơ lắc đầu: "Hắn là người rất quan trọng của ta."

Trong lúc hai người nói chuyện thì Tị Trần xẹt qua phá hủy trận nhãn, cùng lúc đó từ xa xuất hiện tiếng bước chân. Ngụy Vô Tiện nắm tay cô bé kia dắt về, vừa đi vừa vẫy tay kêu lên: "Lam Trạm!" Cô bé bên cạnh hắn khóc sưng cả mắt, vừa tới gần liền trốn sau lưng Hiểu Tinh Trần. Lam Vong Cơ liếc nhìn rồi nhỏ giọng hỏi: "Sao rồi?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Đã hỏi ra. Trên núi này thật sự có thứ gì đó, lai lịch có vẻ cũng không nhỏ, e là không dễ đối phó."

Hắn lắc lắc tay áo Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ngươi nhất định phải giúp ta."

Tình huống này làm y nhớ đến thật lâu về trước khi hai người bị nhốt dưới đáy động ở Mộ Khê sơn, phải cùng nhau đối phó với con yêu thú khó lường kia. Rõ ràng đã qua lâu rồi nhưng lại như thể mới xảy ra ngày hôm qua.

Y gật đầu nói với Ngụy Vô Tiện: "Được."

tbc

========

Thật khó quá đi, lúc đầu Kỷ vốn đã khó diễn tả, nếu cái nào có thể dùng "......" để diễn đạt thì nhất quyết sẽ không cho y nói, không ngờ tôi lại có thể viết ra đối thoại giữa y và Hiểu Tinh Trần, làm xong thì tế bào não cũng bốc hơi hết luôn rồi TT_TT

Tôi luôn cố gắng tìm cách viết ra sự khác nhau giữa Kỷ lúc trẻ với Kỷ khi trưởng thành. Dù nói Tiện muốn để Kỷ có cơ hội bảo vệ mình nhưng mọi người có cảm thấy thời điểm săn đêm hiện tại người chủ đạo lại là Tiện không? Hơi giống với khi hắn dẫn tiểu bối ra ngoài vậy (Có điều Kỷ lợi hại hơn đám nhóc rất nhiều)

Với lại tôi cũng muốn phô trương khả năng chiến đấu thượng thừa của Tiện nữa.

Kịch bản săn đêm này có thể coi là một phó bản nhỏ, mục tiêu là giúp Kỷ trưởng thành hơn, có lẽ sẽ kéo dài thêm 2, 3 chương nữa, vai phụ chủ yếu chỉ có Hiểu Tinh Trần thôi chứ không thêm ai nữa, cũng không dính tới kịch bản khác. Tôi viết cái này có thể nói là để bù đắp một tiếc nuối nho nhỏ của bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com