TruyenHHH.com

Vong Tien Edit Gia Dien Dao Hoa

Tất cả truyện do phamnoi2704 chỉ được update trên trang dưới đây dưới đây, tất cả những trang web khác như truyenwiki, truyen4u, truyenfull... đều là re - up lậu, là ăn cắp bản dịch và công sức của mình. Mọi người hãy đọc ở trang chủ chính thức để tôn trọng công sức của dịch giả.

Đặc biệt là trang web truyenwiki, các chương trên trang truyenwiki đều là chương có nội dung thiếu do mình cố tình đăng thiếu để truyenwiki reup rồi mới đăng đủ. Các bạn đọc trên truyenwiki hãy lên trang chính thức để đọc được bản đầy đủ nhé.

8.

Sau khi xử lý dọn dẹp xong xuôi, Ngụy Vô Tiện đã mệt đến không thể mệt hơn.

Chiến dịch ban nãy đã tiêu hao không ít tinh lực của hắn, không có Kim đan hộ thể, sức khỏe vốn đã kém hơn ngày trước, hiện giờ còn bị lăn lộn trên giường giày vò một phen, gần như đã đào rỗng toàn bộ sức lực trong thân thể hắn.

Ngồi trên giường tự hỏi trong chốc lát, Ngụy Vô Tiện cảm thấy rằng chỉ riêng việc đi về doanh trướng đoán chừng cũng có chút khó khăn, nhưng lại không thể bảo Lam Vong Cơ đưa hắn về. Bả vai của Lam Vong Cơ vốn đã bị thương rồi, mà cho dù không bị thương, căn cứ theo tình trạng hiện nay của hắn, muốn y đưa hắn về thì chắc cũng chỉ còn cách là y bế hắn đi thôi.

Để Lam Vong Cơ bế hắn về doanh trướng ấy hả, cái hình ảnh đó đến bản thân Ngụy Vô Tiện cũng không thể nhìn thẳng. Từ xưa đến nay da mặt hắn đều dày như tường thành, cho dù bị người khác nhìn thấy tình trạng xấu hổ nhất cũng chẳng có gì là to tát, nhưng cứ dính dáng đến Lam Vong Cơ thì dường như hắn lại không thể không để ý.

Không ngờ Lam Vong Cơ cũng không có ý muốn đuổi hắn đi, sau khi thu xếp qua loa lại giường thì lấy chăn đệm mới ra trải cho hắn. Tuy rằng Lam Vong Cơ không nói một chữ, Ngụy Vô Tiện cũng hiểu ý của y là muốn hắn trực tiếp nghỉ ngơi ở chỗ này. Trải xong chăn đệm, Lam Vong Cơ xoay người muốn đi, Ngụy Vô Tiện vội gọi hắn lại:

"Ngươi đi đâu thế?"

Lam Vong Cơ không quay đầu lại, chỉ dừng bước, đứng yên tại chỗ, đưa lưng về phía hắn rồi nói:

"Ngươi nghỉ ngơi ở đây, ta..."

Ngụy Vô Tiện ngắt lời y, nói:

"Đây là doanh trướng của ngươi, làm gì có đạo lý ta ở lại còn đuổi ngươi đi chứ."

Dù sao thì cái gì cũng đã làm cả rồi, ngủ cùng giường thì có phải là chuyện gì to tát đâu, Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ giường, nói:

"Ngủ cùng đi, ngươi không chê chen chúc là được."

Rõ ràng không phải là doanh trướng của hắn, nhưng lúc Ngụy Vô Tiện nói ra câu này đúng là nghe được chút ý vị đảo khách thành chủ. Lam Vong Cơ dường như do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng khẽ gật đầu, quay người lại đi ngược về phía giường. Dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn một cái, Lam Vong Cơ hình như còn muốn nói gì đó, Ngụy Vô Tiện phát hiện được, vội ngáp một cái rồi giành phần nói trước:

"Ta mệt muốn chết, có chuyện gì để mai nói sau đi."

Nói xong bèn trực tiếp chui vào trong chăn, nhưng không nghĩ rằng động tác quá lớn sẽ kéo căng thắt lưng, hắn không nhịn được mà nhe răng trợn mắt một trận. Cũng may là hắn đang đưa lưng về phía Lam Vong Cơ, đối phương hẳn là không nhìn thấy được biểu tình của hắn lúc này, nếu không chắc lại bày ra vẻ mặt hổ thẹn áy náy.

Mệt thì đúng là mệt thật, nhưng sau khi nhắm mắt thì lại khó mà chìm vào giấc ngủ.

Bình thường tư thế ngủ của Ngụy Vô Tiện rất không nề nếp, ngã trái nghiêng phải, còn thích ôm thứ gì đó thì mới ngủ ngon được. Nhưng hiện giờ hắn đang nằm trên giường của Lam Vong Cơ, không gian vốn đã nhỏ rồi, cho nên hắn không dám tùy ý lộn xộn, sợ làm phiền đến Lam Vong Cơ. Nếu như là ngày thường, hắn chắc chắn sẽ líu ríu nói không ngừng, làm cho đối phương không thể nằm yên trên gối mới thôi. Nhưng hôm nay quan hệ giữa bọn họ đã có chút vi diệu, hai người vừa mới làm chuyện đó, bây giờ lại cùng nằm chung một giường, Ngụy Vô Tiện muốn nói gì đó với Lam Vong Cơ thì cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Trong doanh trướng tối đen im lặng như tờ, Lam Vong Cơ vốn đã kiệm lời, Ngụy Vô Tiện không nói, y lại càng không biết nói gì.

Tin hương Càn nguyên của hai người đều đã được chủ nhân thu liễm ổn thỏa, nhịp thở cùng tiếng tim đập cũng dần dần khôi phục, đầu óc bắt đầu vận hành như bình thường. Ngụy Vô Tiện không ngủ được, mơ mơ hồ hồ suy nghĩ xem tại sao hai người lại phát triển đến bước này rồi. Vốn dĩ hắn chỉ muốn nhìn qua vết thương của Lam Vong Cơ một chút, kết quả hai người lời qua tiếng lại, huyên náo không vui, sau đó thì đánh đến trên giường luôn.

Ngụy Vô Tiện hiểu được một người có năng lực tự kiềm chế cao như Lam Vong Cơ, để xảy ra tình trạng không khống chế được tin hương hoàn toàn là do bị hắn kích thích. Y bị thương, khí tức vốn đã không ổn định, bản thân hắn vừa xuống chiến trường xong, tin hương lại ngang ngược như vậy, Lam Vong Cơ là một Càn nguyên cường thế cho nên phóng thích tin hương để áp chế cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng hướng phát triển bình thường chẳng phải là nên đánh nhau, liều mạng đến mức ngươi chết ta sống mới đúng à, tại sao lại phát triển theo hướng hoàn toàn trái ngược thế này.

Nghĩ tới nghĩ lui đều không nghĩ rõ ràng được, Ngụy Vô Tiện lại mệt đến không chịu nổi, mùi hương thuộc về Lam Vong Cơ bên trong doanh trướng bao vây lấy hắn, không qua bao lâu đã mê man rồi yên tâm ngủ sâu.

Dường như đã lâu lắm rồi hắn chưa được ngủ một giấc an ổn như vậy.

Sau khi Xạ Nhật chi chinh bắt đầu, người muốn lấy mạng của hắn quá nhiều, thường thường ban đêm không thể nằm yên trên gối, gần như lúc nào cũng trong trạng thái giờ giờ phút phút chuẩn bị chiến đấu, một cây sáo chẳng bao giờ rời tay, khi đi ngủ còn thường xuyên gọi tiểu quỷ đến canh giữ.

Thế nhưng hiện giờ hắn nghỉ ngơi trong doanh trướng của Lam Vong Cơ, đương nhiên là không cần phải làm như vậy nữa. Vốn dĩ Lam Vong Cơ đã không thích hắn triệu đến mấy thứ kia, huống gì lúc này còn có người kia ở bên cạnh, hắn luôn cảm thấy yên tâm một cách khó hiểu.

Ngủ một giấc tỉnh dậy, trời còn chưa sáng, cũng chẳng ngủ được mấy canh giờ, nhưng Ngụy Vô Tiện cảm thấy đã ngủ đủ lâu rồi, cảm giác khó chịu nơi thân thể biến mất không ít, trước mắt đi lại bình thường hoạt động nhẹ nhàng cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Nhìn người bên cạnh vẫn đang còn ngủ say, nhịp thở đều đặn, đoán chừng ngày hôm qua bị thương vốn đã có chút mệt mỏi, cộng thêm một hồi mây mưa điên đảo tràn ngập mùi thuốc súng lại khiến y tiêu hao không ít thể lực, dù tu vi của Lam Vong Cơ cao đến đâu thì cũng là con người, cũng sẽ biết mệt.

Ngụy Vô Tiện không muốn đánh thức y, nhẹ chân nhẹ tay mặc áo ngoài cẩn thận rồi ra khỏi doanh trướng. Cho dù đi như thế này có chút ý vị giống như kẻ đào ngũ, nhưng hắn cũng không biết đợi đến khi Lam Vong Cơ tỉnh dậy thì nên nói với y cái gì. Loại chuyện này xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, Ngụy Vô Tiện cũng không phải là kiểu người thích ra vẻ, sẽ không một khóc hai nháo bắt y phải chịu trách nhiệm. Dù sao thì mọi chuyện cũng coi như là do hắn châm ngòi, nếu không phải tại hắn không khống chế được bản thân mà cắn Lam Vong Cơ một phát kia, có lẽ những chuyện sau đó cũng sẽ không xảy ra. Hắn hoàn toàn có thể xem như chưa xảy ra bất kỳ chuyện gì, nhưng hắn lại không biết được Lam Vong Cơ sẽ nghĩ thế nào.

Lượn lờ loanh quanh trong doanh địa một vòng, còn chưa kịp quay về doanh trướng của mình thì hắn đã đụng phải Giang Trừng.

Sau khi nói chuyện vài câu, cuối cùng lại vòng trở về cái đề tài mà Ngụy Vô Tiện không muốn nghĩ đến kia.

Cho nên hiện giờ, giữa hắn là Lam Vong Cơ đến cùng tính là loại quan hệ nào đây?

Cũng không thèm để ý đến lời ngăn cản của Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện quay đầu bước đi, đi ngược lại hướng con đường nhỏ khi nãy hắn vừa quay về. Đứng ở trước cửaa doanh trướng của Lam Vong Cơ, hắn lại không cách nào tiến thêm dù chỉ một bước.

Sờ sờ vùng Đan điền trống rỗng, xem ra rối rắm về vấn đề này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hơn nữa hắn và Lam Vong Cơ đều là Càn nguyên, từ trước đến nay chưa từng nghe nói đến hai Càn nguyên nào có thể yên bình ở bên nhau. Nếu không phải vậy thì lúc trước các trưởng bối cũng sẽ không vì lý do hắn phân hóa thành Càn nguyên, lập tức giải trừ hôn ước giữa hai người.

Đang muốn xoay người rời đi, mành trướng phía sau bỗng nhiên bị người vén lên, có ai đó gọi hắn lại.

"Ngụy Anh."

Khi Lam Vong Cơ không có mặt, trong đầu Ngụy Vô Tiện không biết có bao nhiêu loại suy nghĩ lung tung, nhưng đến khi có y bên cạnh thì lại hoàn toàn chẳng có chút băn khoăn nào, lúc ở bên nhau hoàn toàn không khác gì so với lúc trước.

"Lam Trạm, chào buổi sáng."

Thấy sắc mặt của Lam Vong Cơ dường như không được tốt lắm, Ngụy Vô Tiện lại nói:

"Ngươi đã ăn sáng chưa, ta đi lấy cho ngươi một ít nhé."

Lam Vong Cơ lắc đầu, nhìn hắn một cái, lưỡng lự muốn nói lại thôi trong chốc lát rồi mới mở lời:

"Ngươi... có ổn không?"

"Ổn lắm, không hề gì."

Thấy Lam Vong Cơ giống như vẫn còn nghi ngờ, Ngụy Vô Tiện xoay một vòng tại chỗ, khoe cho y thấy dáng vẻ linh hoạt nhanh nhẹn của mình, tuy rằng lúc xoay người vẫn phải cố chịu đựng cảm giác đau nhức từ dưới eo truyền lên. Sau đó hắn nói:

"Một chút vấn đề cũng không có, nếu ngươi vẫn không tin, có cần ta múa một điệu cho ngươi xem không?"

Đuôi lông mày của Lam Vong Cơ khẽ giật giật, y nói:

"Không cần."

Ngụy Vô Tiện luôn thích trêu Lam Vong Cơ chơi chơi, nhìn thấy y như vậy thì vui chết đi được, cười cười đang muốn nói gì đó, lại nghe thấy Lam Vong Cơ nói:

"Chuyện tối hôm qua, ta..."

Ngụy Vô Tiện cảm thấy đau đầu, đoán rằng Lam Vong Cơ chắc chắn lại muốn nói với hắn hai chữ xin lỗi, cho nên vội vàng chặn lời trước:

"Chuyện tối hôm qua là lỗi do ta, là ta không khống chế được tin hương của bản thân, mới kích thích đến ngươi. Ngươi không cần để trong lòng, dù sao cũng không thành kết, không sao cả."

Lam Vong Cơ rũ mắt, không nói thêm gì nữa.

Ngụy Vô Tiện lén lút liếc mắt nhìn y một cái, cảm thấy hẳn là nên lật sang trang khác bỏ qua chuyện này.

Từ đó về sau, chuyện đêm ấy cứ coi như là chưa từng xảy ra, hai người bọn họ ai cũng chưa từng nhắc lại thêm bất kỳ lần nào nữa.

Chẳng qua mỗi ngày Ngụy Vô Tiện đều sẽ chạy đến doanh trướng của Lam Vong Cơ, lấy cớ là đến thay thuốc giúp y.

Giang Trừng thấy vài lần, nhắc nhở hắn đừng có rảnh rỗi quá mà đi trêu chọc Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện chỉ nói vết thương kia là y chịu thay hắn, dù sao thì cũng nên chăm sóc miệng vết thương giúp y một chút. Giang Trừng cũng không ngăn cản hắn, nhưng kiểu gì thì kiểu cũng vẫn cảm thấy lạ lạ.

"Miệng vết thương của ngươi cũng đã ổn rồi đấy. Vậy thì... ngày mai ta sẽ không tới nữa."

Ngụy Vô Tiện mắt thì nhìn vết thương, miệng thì cười nói với Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ giống như ngơ ngẩn trong chốc lát, sau đó mới khẽ gật đầu.

Năm đó sau khi chấm dứt thời hạn phạt chép sách ở Tàng Thư các, Ngụy Vô Tiện cũng đã từng có nói qua câu "Ngày mai ta sẽ không tới nữa " này với y. Đều là câu nói quen thuộc đã từng nghe, chẳng qua lần này cũng sẽ không có một bức tranh vẽ y cài hoa cùng với một quyển kinh Phật bị tráo.

"Nghĩ cái gì đấy?"

Ngụy Vô Tiện thu xếp hòm thuốc đâu vào đấy xong, phát hiện ra Lam Vong Cơ đang ngẩn người, cho nên lên tiếng hỏi.

"Không có gì." Lam Vong Cơ điều chỉnh lại vẻ mặt cho thỏa đáng, bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó từ phía sau đang cọ cọ vào lưng mình, quay đầu lại nhìn thì thấy ngay hai con thỏ trắng như tuyết.

Lam Vong Cơ: "..."

"Ngạc nhiên không, vui không, thích không? Hôm nay lúc thu dọn chiến trường tìm thấy trong cánh rừng nhỏ đấy, nhìn thấy chúng nó co rút lại trốn cùng một chỗ không có nhà để về, cực kỳ đáng thương, cho nên mang chúng về đây cho ngươi chơi đấy."

Một đôi mắt hoa đào như ánh lên ngàn vạn tinh quang lấp lánh, cởi xuống sự âm u dữ tợn khi chém giết trên chiến trường, hắn phảng phất lại một lần nữa khoác lên mình dáng vẻ thần thái phi dương của thời niên thiếu khi còn cầu học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ. Dường như đã lâu lắm rồi Lam Vong Cơ chưa thấy Ngụy Vô Tiện vui vẻ như vậy, vươn tay vuốt ve đầu con thỏ.

Sau đêm hôm đó, Lam Vong Cơ rất ít khi nhắc lại mấy câu kiểu Quỷ đạo hại thân càng hại tâm. Ngụy Vô Tiện chỉ nghĩ rằng y lo lắng hai người lại bắt đầu tranh cãi ầm ĩ giống như hôm đó, sau đó hai Càn nguyên huyết khí phương cương không khống chế được tin hương của mình thì sẽ đánh nhau lần nữa.

Dù sao chăng nữa, chỉ cần Lam Vong Cơ không mãi nhắc đi nhắc lại mấy lời mà hắn không thích nghe, Ngụy Vô Tiện vẫn có thể chung sống hòa thuận cùng y.

Ngẫu nhiên chọc ghẹo y vài câu, nhìn thấy dáng vẻ Lam Vong Cơ vừa nhíu mày vừa không nói gì, lại giống như được trở về thời niên thiếu. Nhưng khoảng thời gian yên bình như vậy luôn luôn ngắn ngủi, bởi vì phần lớn thời gian bọn họ còn bị nhấn chìm trong khói bụi của ngọn lửa chiến tranh đang hừng hực cháy.

Trước kia Lam Vong Cơ trách cứ hắn Quỷ đạo hại thân càng hại tâm, Ngụy Vô Tiện còn có thể hùng hồn phản bác lại vài câu. Hiện giờ nói ít đi rồi, ngược lại Ngụy Vô Tiện thấy bản thân chột dạ đôi chút, mỗi lần đi ra ngoài đào mộ đều cố hết sức tránh né Lam Vong Cơ.

Tuy rằng vẫn có thể chọc ghẹo Lam Vong Cơ như thời niên thiếu, nhưng cuối cùng thì những chuyện đã qua và những thứ đã mất cũng chẳng thể quay lại.

Nhưng mà như bây giờ cũng tốt lắm, ít nhất có thể bình tĩnh hòa nhã mà tâm sự vài câu.

"Nhìn đến hai con thỏ này, ta lại nhớ đến hai con năm đó ta tặng cho ngươi, còn sống không?"

Ngắm nhìn dáng vẻ Lam Vong Cơ dịu dàng đối xử với con thỏ, ý cười nơi khóe mắt của Ngụy Vô Tiện lại sâu hơn vài phần, lệ khí mang theo từ chiến trường xuống cũng gần như biến mất hoàn toàn.

Lam Vong Cơ nhìn hắn, nói:

"Còn sống."

Vốn dĩ Ngụy Vô Tiện chỉ thuận miệng hỏi, ai ngờ rằng Lam Vong Cơ thế mà lại trả lời, không khỏi kinh ngạc thốt lên:

"Thật á?"

Lam Vong Cơ cúi đầu, nói:

"Ừm."

Ngụy Vô Tiện cười nói:

"Vậy thì có cơ hội ta phải đi thăm một chuyến, nhất định là chúng nó đã già lắm rồi."

Lam Vong Cơ ngẩng phắt đầu lên, ngập ngừng hỏi:

"Ngươi... bằng lòng đến thăm?"

Dường như Ngụy Vô Tiện cũng nhớ lại một chút ký ức không vui, nhếch miệng nói:

"Thăm con thỏ thì được, còn cái khác thì để tính đã."

Lam Vong Cơ rũ mắt, nói:

"Được."

Ngụy Vô Tiện giống như thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói:

"Vậy được rồi, chờ đánh trận xong, ta cùng ngươi đến thăm Cô Tô." 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com