Vong Tien Edit Gia Dien Dao Hoa
26. Không khí bắt đầu trở nên nóng bỏng ướt át, hai luồng tin hương va chạm vào nhau, không ngừng đánh ra những đốm lửa tình tung tóe. Ngụy Vô Tiện ngồi trên bàn nhìn Lam Vong Cơ, trong đôi mắt hoa đào ánh lên một mạt tà mị, lại mang theo chút bất mãn. Lần trước ở chiến trường Giang Lăng, lúc tin kỳ của hắn đến, lười không thèm nghĩ nhiều mà trực tiếp xông thẳng vào trong doanh trướng của Lam Vong Cơ, dùng hoạt động "đánh nhau" theo một nghĩa nào đó để giải quyết vấn đề khẩn cấp. Tuy rằng hắn cũng là Càn nguyên chứ không phải Khôn trạch, nhưng tốt xấu gì hai người bọn họ coi như là đã kết khế, chuyện nên làm hay không nên làm đều đã làm rồi, có việc cần giúp đỡ lẫn nhau giải quyết một chút cũng không có gì đáng trách. Bây giờ Lam Vong Cơ đến tin kỳ, kết quả người này lại bảo chính hắn phải tránh xa y, chỉ tính toán dùng Thanh tâm đan cứng rắn áp chế xuống. Đây là cái kiểu tính toán gì không biết? Rõ ràng là Ngụy Vô Tiện có chút không vui rồi đấy. "Ngụy Anh." Giọng nói của Lam Vong Cơ hơi khàn khàn, giống như đang cố gắng đè nén gì đó. Nhưng Ngụy Vô Tiện dường như hoàn toàn không phát hiện ra tâm tình đang cuộn sóng của đối phương, chỉ tỏ vẻ chẳng sao cả mà nhún nhún vai, nhảy từ trên bàn xuống, mặt đối mặt với Lam Vong Cơ rồi nói, "Nếu ngươi không muốn, vậy thì bỏ đi, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, ta về trước đây." Còn chưa kịp tiến hành động tác tiếp theo đó, một cỗ sức lực lớn đã bất thình lình đánh úp đến, trực tiếp ấn hắn ngồi ngược lại trên bàn. Nghe thấy tiếng ấm trà tách trà rơi xuống mặt đất vỡ tan tành, bỗng dưng Ngụy Vô Tiện không đúng lúc đúng chỗ mà nghĩ đến, hình như sau lưng hắn đang còn đè lên một tấm bản đồ chưa kịp cất gọn. Ngọn lửa nóng hừng hực từ đầu môi lan ra khắp nơi, hai loại tin hương đan xen quấn quýt lấy nhau tiếp tục bùng lên trong không khí, quẩn quanh bay lượn, vây kín doanh trướng nhỏ hẹp đến mức không lọt một giọt nước. Khí tức của hai Càn nguyên giao thoa hòa lẫn với nhau, luôn không thể triền miên bằng Càn nguyên và Khôn trạch, ngược lại còn có thêm một chút vị máu tanh. Giữa lúc môi răng cắn xé, Ngụy Vô Tiện cũng được nếm hương vị của máu tươi. Mặn mặn, ướt ướt, hắn không phân biệt được đó là máu của hắn hay là máu của Lam Vong Cơ. Chỉ biết giọt máu này đảo quanh đầu lưỡi, chẳng khác nào đổ thêm một lớp dầu vào ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực, dục hỏa dần dần đốt người. Quần áo phục sức vướng víu bất tiện bị vứt sang một bên, da thịt nóng bỏng dán sát vào nhau, Ngụy Vô Tiện mới phát hiện ra nhiệt độ cơ thể của Lam Vong Cơ cao đến đáng sợ. Có lẽ là bởi vì âm khí nhập thể, cho nên cơ thể hắn luôn luôn phát lạnh, khi làn da trần trụi của hai người dán sát vào nhau, Ngụy Vô Tiện vẫn luôn cảm giác bản thân như đang ôm một cái lò sưởi. Mà giờ phút này, cơ thể đang đè bên trên hắn chẳng khác nào bốc lửa, hơi nóng gần như sắp nung chảy hắn. Nhiệt độ của không khí xung quanh càng ngày càng cao, hơi thở nóng bỏng dồn dập lượn lờ xung quanh hai người, nóng đến mức da đầu Ngụy Vô Tiện run lên, giống như sắp đốt cháy luôn cả bản thân hắn luôn vậy. Lúc Lam Vong Cơ đè hắn xuống rồi hôn, có một giọt mồ hôi trượt xuống từ vầng trán của y rồi dừng lại trên mặt hắn. Nghe được tiếng nức nở truyền đến từ bên dưới, Lam Vong Cơ mới buông tha cho người sắp bị y hôn tới không thở nổi. Ngụy Vô Tiện tham lam hít vào mấy hơi thật mạnh mới miễn cưỡng bình ổn được nhịp thở, nâng tay lên gạt giọt mồ hôi của Lam Vong Cơ đang vương trên mặt mình xuống, rồi đưa đầu ngón tay thon dài vào miệng liếm một cái, cười nói: "Xong." Hơi thở càng thêm nặng nề, Lam Vong Cơ túm lấy đôi tay không thành thật của hắn rồi ghim lên phía trên đỉnh đầu, nhanh chóng dùng mạt ngạch trói chúng lại với nhau. Đôi chân thon dài bị bàn tay nóng rực tách ra, ngón tay mảnh khảnh đâm vào trong miệng huyệt chật hẹp, bắt đầu nới rộng từng chút từng chút. Tiền diện và khuếch trương sẽ luôn được làm đầy đủ, dù sao chỗ kia của Càn nguyên cũng không phải dùng để dung nạp một Càn nguyên khác, nếu không cẩn thận, cả hai người đều sẽ đau. Hai Càn nguyên giao hợp, cảm giác đau đớn tồn tại từ đầu đến cuối, nhưng vẫn khát vọng lẫn nhau như vậy. Trước nay động tác của Lam Vong Cơ luôn tràn đầy kiên nhẫn, sợ làm bị thương đối phương, nhưng giờ phút này dù đã cố gắng áp chế hết mức có thể, Ngụy Vô Tiện vẫn phát hiện ra một chút khó nhịn của y. Tiếng hít thở truyền đến tai hắn càng lúc càng nặng, Ngụy Vô Tiện vừa nén chịu cảm giác dị vật không thuộc về bản thân day ấn trong dũng đạo, vừa dùng ngón tay mơn trớn gò má Lam Vong Cơ, cắn răng run rẩy nói: "Lam Trạm... Ngươi đừng nhịn, nhanh tiến vào đi..." Một tầng tơ máu mơ hồ giăng kín đáy mắt, Lam Vong Cơ khàn giọng nói: "Sẽ làm ngươi bị thương." "Cũng ổn ổn rồi đấy, vào đi..." Khi ngón tay lui ra, phần đầu hơi cong lên phía trên của dương vật nóng bỏng hơn hẳn đâm mở miệng huyệt, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nhớ ra gì đó, vội hỏi: "Khoan đã, Lam Trạm, có phải chúng ta nên đổi sang chỗ khác không... Trên bàn luôn à... Hình như ta còn đang nằm đè lên... Ưm a..." Phần còn lại của câu nói bị nụ hôn thô bạo giam kín trong miệng, cùng lúc đó cái "miệng" bên dưới kia cũng bị nhồi đầy.
Khi được Lam Vong Cơ bế đi tắm, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nhớ ra gì đó, không nhịn được quay đầu lại, đưa mắt nhìn tấm bản đồ đã trở nên nhăn nhúm lộn xộn đang nằm trên bàn của Lam Vong Cơ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com