Vong Tien Edit Gia Dien Dao Hoa
22.
Ngụy Vô Tiện tiện tay vẽ một cái bùa nhóm lửa trong lòng bàn tay, mấy ngọn nến trong phòng lập tức được thắp sáng bừng lên. Lam Vong Cơ đi theo hắn vào phòng, nhìn bốn phía xung quanh đánh giá một phen, vừa liếc mắt đã thấy bức tranh vẽ nguệch ngoạc ở tấm ván gỗ đầu giường. Ngụy Vô Tiện xoay người lại nhìn y, thấy Lam Vong Cơ đang nhìn chằm chằm một chỗ, theo phản xạ cũng nhìn theo tầm mắt của y, vừa vặn thấy được hình hai người que nhỏ đang hôn nhau buồn cười kia. Không chỉ không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại hắn còn có vài phần khoe khoang: "Thế nào, ta vẽ đấy, đẹp không?" Lam Vong Cơ yên lặng thu hồi tầm mắt, không đưa ra bất kỳ lời bình nào. Ngụy Vô Tiện là kiểu người không bao giờ để miệng nhàn rỗi, Lam Vong Cơ không đáp lại, hắn cũng bèn thuận miệng tán gẫu sang chuyện khác. Tiếng chiêng báo canh ba truyền đến, mới phát hiện đã giờ Tý rồi."Đã qua canh giờ thường ngày nhà các ngươi nghỉ ngơi rồi, ngươi cũng về phòng ngủ một chút đi, sớm mai còn phải lên đường quay về Cô Tô nữa." Lam Vong Cơ khẽ gật đầu. Ngụy Vô Tiện mở cửa giúp y, quay sang nói: "Ngươi nhớ rõ đường về phòng chưa, có cần ta đưa ngươi về không?" Lam Vong Cơ lắc lắc đầu. Ngụy Vô Tiện cũng biết bản thân vừa nói lời vô nghĩa, đưa tới tiễn lui như vậy, đêm nay cả hai đừng nghĩ đến việc ngủ, vì thế cũng không kiên trì nữa. Lam Vong Cơ vừa bước chân ra khỏi bậc cửa, còn chưa đi được hai bước, Ngụy Vô Tiện đã bất thình lình gọi y lại: "Lam Trạm." Tiên quân áo trắng dừng bước quay người lại, hỏi: "Sao vậy?" Trong khoảnh khắc y xoay người lại, ánh trăng nhu hòa lắng đọng trên khuôn mặt đẹp tựa như ngọc kia, Ngụy Vô Tiện nhìn đến ngẩn cả người, thoáng chốc đã quên mất nguyên nhân vì sao muốn gọi y lại. Hầu kết trượt lên trượt xuống một vòng, Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, như bị ma xui quỷ khiến mà mở miệng hỏi: "Lam Trạm, ngươi... ngươi có muốn hôn ta không..." Đó dường như không phải là một câu hỏi, mà đối phương gần như cũng không suy xét quá nhiều, lập tức đẩy ngược hắn vào phòng rồi đè nghiến vào vách tường, hôn xuống thật mạnh. Ngụy Vô Tiện không kháng cự dù chỉ một chút, chủ động dùng chân đóng cửa phòng lại, sau đó hơi hé miệng ra để mặc y tùy ý xâm nhập. Bọn họ mạnh mẽ ôm hôn lấy nhau, chẳng khác nào muốn chết đuối trong hải dương tình ái dịu dàng của đối phương. Tin hương bùng nổ trong không trung, va chạm, đan xen, quấn quýt lấy nhau, gần như muốn vây kín lấy căn phòng này không để hở ra dù chỉ một chút. Cảm giác nóng rực của hai người không chỉ dừng lại nơi môi lưỡi đang quấn quýt, nụ hôn triền miên kia cũng dần dần trở nên không khống chế được. Khi lửa tình bắt đầu cuồn cuộn tràn xuống bụng dưới, Ngụy Vô Tiện mới ôm lấy mặt Lam Vong Cơ, khó khăn dứt khỏi đôi môi khiến hắn lưu luyến không nỡ rời kia, thở dốc nói: "Lam Trạm... Ngươi còn muốn nữa không?" Lam Vong Cơ cũng khó khăn thở dốc y hệt: "Ngươi không chịu nổi." "Trước hết mặc kệ là ta có chịu được hay không..." Dùng đầu gối đẩy nhẹ lên một bộ vị nào đó của y, Ngụy Vô Tiện cong khóe miệng lên cười cười: "Ngươi nhịn được sao?" Lam Vong Cơ nhìn hắn chằm chằm, trong đôi mắt màu hổ phách như bùng lên một ngọn lửa, tựa như có thể ngay lập tức cắn nuốt gọn con mồi không biết trời cao đất dày trước mắt. "Hơn nữa..." Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng hôn lên môi Lam Vong Cơ, lại chưa đủ thỏa mãn mà day khẽ một phát, "Ta cũng muốn, nếu sợ ta chịu không nổi, chúng ta đổi sang chơi cách khác." Lam Vong Cơ còn chưa mở miệng đáp lại, Ngụy Vô Tiện vốn đang bị đè dựa vào tường bỗng dưng phát lực, nháy mắt một cái hai người đã đổi vị trí cho nhau. Chống hai tay ở hai bên cạnh đầu Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện gần như giam chặt đối phương vào góc tường, ra lệnh: "Ngươi đừng động đậy, giao cho ta."Tiếc rằng đêm đẹp thường ngắn ngủi, một câu khó mà nói hết lời. Chẳng qua cuối cùng lúc kết thúc, Ngụy Vô Tiện thật sự đã mệt đến mức đầu ngón tay cũng không nhấc lên nổi. Mơ mơ màng màng nằm trên giường, bỗng dưng được người ta nhét thứ gì đó vào tay. Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng mở mắt ra liếc một cái thì thấy là mạt ngạch của Lam Vong Cơ. Hắn hỏi theo phản xạ: "Chiếc mạt ngạch này... cho ta à?" Lam Vong Cơ gật đầu khẽ đáp: "Ừ." Ngụy Vô Tiện ngơ ngác hỏi, "Cho ta dễ dàng như vậy sao?" Lam Vong Cơ xác nhận lần nữa: "Ừ, cho ngươi."Tiện tay kéo kéo hai đầu mạt ngạch, chỉ cảm thấy chật liệu không tồi, Ngụy Vô Tiện nghi hoặc hỏi: "Chiếc mạt ngạch này của nhà ngươi có gì đặc biệt sao? Thanh Đàm hội lần trước ta không cẩn thận kéo tuột mạt ngạch của ngươi xuống, vẻ mặt của ngươi lúc đó đúng là đáng sợ không chịu được." Lam Vong Cơ mấp máy môi, muốn nói lại thôi. Dùng ngón tay quấn quấn mạt ngạch hai vòng, Ngụy Vô Tiện ngược lại cũng không quá để ý, cười nói: "Hay là đợi lần sau chúng ta gặp nhau rồi lại nói cho ta biết sau đi." Lam Vong Cơ nhìn hắn, dịu dàng đáp: "Được."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com