Vong Tien Edit Gia Dien Dao Hoa
19.
Một lần nữa rảo bước trên mảnh đất quen thuộc, nhưng đã chẳng còn là dáng vẻ như ban đầu. Bảng hiệu viết ba chữ "Giám sát liêu" to đùng bị dẫm nát dưới chân, bảng hiệu mới còn chưa làm kịp để thay. Cờ hiệu hoa văn mặt trời ở đầu tường đã bị thay thế bằng cờ hiệu thêu hoa sen chín cánh, Liên Hoa Ổ chào đón người vốn dĩ là chủ nhân của nó quay về. Sau khi thu phục được Giang Lăng, Vân Mộng Giang thị trở về đại bản doanh tạm thời nghỉ ngơi khôi phục sức lực, củng cố phòng ngự, chiêu mộ môn sinh mới, đồng thời tiêu diệt triệt để đám tàn dư của quân địch còn sót lại ở khu Giang Lăng. "Vốn dĩ từ lúc còn cầu học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đã muốn dẫn ngươi đến Vân Mộng, chẳng qua không nghĩ rằng lúc đến rồi lại là cảnh tượng như thế này." Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên nhìn nơi trống rỗng vốn treo bảng hiệu, quay đầu lại cười cười với Lam Vong Cơ, "Vào đi thôi." Hai người lững thững bước đi trong Liên Hoa Ổ, dọc theo đường gặp không ít môn sinh cùng gia phó, ai ai cũng cung kính hành lễ với bọn họ, một tiếng lại một tiếng Ngụy công tử cùng Hàm Quang Quân vô cùng trang trọng. Mới đầu Ngụy Vô Tiện cũng không quen với những kiểu lễ nghi quy củ như vậy. Ngày trước ở Liên Hoa Ổ, cho dù là môn sinh hay gia phó đều qua lại thân thiết với nhau, tuy hai mà một, thường thường kết thành một khối. Các sư đệ đi theo phía sau hắn ồn ào ầm ĩ, một bên cười cợt Đại sư huynh của bọn họ hôm nay lại làm chuyện xấu gì rồi, một bên hâm mộ phần kiếm pháp hôm nay được dạy Đại sư huynh chỉ học một lần là thuộc, bọn họ thì luyện đi luyện lại thật nhiều lần nhưng vẫn không nắm vững. Trong lúc cười đùa trêu chọc gặp được ông chú gác cửa, ông sẽ cười tủm tỉm rồi chào hỏi bọn họ, khi trời chuyển lạnh còn nhắc nhở đám thiếu niên mặc thêm một lớp quần áo, đừng để nhiễm lạnh. Chẳng qua là, tất cả những người đó đều đã chết. Môn sinh và gia phó của Vân Mộng Giang thị hiện giờ, đều là tuyển lại từ đầu sau khi diệt môn. Đối với Ngụy Vô Tiện mà nói, mấy người này đều chỉ là những gương mặt vừa xa lạ vừa bỡ ngỡ, ngoại trừ một phần tôn kính, trong lúc hành lễ chào hỏi vẫn mang theo một chút sợ hãi nào đó. Hắn ngược lại cũng không để ý đến những điều này, nghiêng mặt đưa mắt nhìn Lam Vong Cơ. Những người trước kia mặc dù không còn ở đây, nhưng bên cạnh hắn vẫn luôn có người này sánh vai bầu bạn. Nhìn khuôn mặt luôn không để lộ chút biểu tình này của y, không khỏi khiến kẻ khác kính trọng nhưng không dám gần gũi, còn Ngụy Vô Tiện dường như lúc nào cũng khác người thường, sắc mặt y càng không hòa nhã thì hắn lại càng muốn trêu chọc y hơn. Tinh tế thưởng thức khuôn mặt tuy lạnh lùng nhưng vô cùng ưa nhìn kia trong chốc lát, Ngụy Vô Tiện cười nói: "Cảm giác như bọn họ đều hơi sợ sợ chúng ta thì phải, ngươi nói xem bọn họ sợ ta hơn, hay là sợ ngươi hơn?" Lam Vong Cơ từ chối cho ý kiến, tiếp tục im lặng bước về phía trước, đi đến dưới một cây hoa đào thì bỗng nhiên dừng bước lại. Ngụy Vô Tiện cũng đồng thời khựng lại, hơi hơi ngẩng đầu nhìn cây đào còn chưa đến mùa nở hoa kia. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lam Vong Cơ, hình như cũng là bên dưới tán lá của cây hoa đào này. Khi Giang thúc thúc dẫn theo thiếu niên một thân áo trắng đến, hắn còn đang đá cầu. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng Giang thúc thúc gọi mình, không khống chế được lực đạo dưới chân, quả cầu lập tức bay thẳng về phía thiếu niên mặc đồ trắng chưa từng gặp mặt kia. Tưởng chừng quả cầu sẽ đập trúng vào khuôn mặt thanh tuấn quá mức cho phép kia, thì người nọ đã nhẹ nhàng nâng tay tiếp được. Ngụy Vô Tiện ngẩn người, khi đó cánh đào hồng phớt tung bay khắp trời, chẳng hiểu sao tình cảnh lại có vài phần giống như ném tú cầu kén rể vậy. Tuy rằng thứ bắt được chỉ là một quả cầu bình thường, hơn nữa vốn dĩ cũng không cần kén rể, người nọ chính là vị hôn phu trong mối hôn ước đã được quyết định từ khi hắn còn chưa sinh ra rồi. Hắn đã từng nghe Giang thúc thúc nói qua với hắn về mối hôn sự này, nhưng không nghĩ rằng lần đầu tiên hai người gặp nhau lại dưới cảnh tượng như vậy. Lần gặp mặt đó, hai người cũng không giao thoa quá nhiều, chủ yếu là các trưởng bối nói chuyện hỏi han lẫn nhau. Đứng ở bên cạnh Giang thúc thúc, Ngụy Vô Tiện lặng lẽ đánh giá thiếu niên áo trắng kia, chỉ cảm thấy tuy rằng biểu tình cùng thần thái của y có chút lạnh lùng, nhưng mà trái lại khuôn mặt kia lại cực kỳ ưa nhìn. Lúc hắn đang nhìn lén, vô tình lại chạm phải ánh mắt thanh lãnh của thiếu niên áo trắng, Ngụy Vô Tiện không hề xấu hổ chút nào khi nhìn lén bị người ta bắt gặp, đã thế còn phóng khoáng mà nháy mắt với y một cái. Nét mặt tươi cười linh động kia rơi thẳng vào trong đáy mắt nhạt màu, hệt như chẳng hề bận tâm đến việc mình vừa ném một viên đá xuống mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên từng vòng từng vòng sóng gợn. Thiếu niên áo trắng nhanh chóng cúi đầu, dời ánh mắt sang chỗ khác, không nhìn đến hắn nữa. Lúc hai người gặp lại chính là vào một năm sau, theo lời ước định của các trưởng bối, Ngụy Vô Tiện được đưa đến Vân Thâm Bất Tri Xứ nghe học. Dưới ánh trăng sáng ngời trong vắt, dù Tùy Tiện của hắn còn chưa ra khỏi vỏ, nhưng tiếp xong mấy chiêu của thiếu niên áo trắng thì đã phát hiện ra rằng, vị hôn phu của mình không chỉ có dáng vẻ thanh tuấn mà bản lĩnh cũng rất không tồi. Gặp được kỳ phùng địch thủ luôn làm cho người ta hưng phấn một cách khó hiểu, mặc kệ chuyện vốn đã có quan hệ như thế nào thì khó tránh khỏi chuyện đã đặt người ở trong lòng từ lúc nào không hay. Tận đến sau khi cùng phân hóa thành Càn nguyên, hôn ước của hai người bị giải trừ, Ngụy Vô Tiện cũng không cảm thấy có gì đáng để tiếc nuối. Nói cho cùng thì Lam Vong Cơ nhìn qua đúng thật là rất chán ghét hắn. Nhưng có lẽ khi đó dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng không nghĩ đến, sau này bản thân thế mà lại hỏi Lam Vong Cơ rằng, phần hôn ước đã bị giải trừ này, có tính là vẫn còn không. Lam Vong Cơ luôn không nói quá nhiều, nhưng chỉ cần một chữ đơn giản nhất lại giống như chứa đựng sức mạnh vô cùng lớn. Chỉ một từ "Có" rất nhẹ nhàng, cũng đủ làm trái tim vốn dĩ có chút thấp thỏm của hắn hoàn toàn bình tĩnh lại. Nếu không phải thật sự mong muốn, cho dù vẫn còn hôn ước trên người, hắn cũng sẽ không chịu ép buộc, chắc chắn sẽ không để bất kỳ ai ấn đầu hắn xuống bái đường thành thân với người hắn không thích. Nhưng nếu trong lòng có nhau, cho dù hôn ước không còn nữa, hắn vẫn như cũ có thể vứt hết tất cả những gông xiềng thế tục để ở bên cạnh y. Cho dù ra sao, sợi tơ hồng giữa hắn và Lam Vong Cơ kia, chính là từ lúc cả hai còn chưa sinh ra thì đã buộc chặt bọn họ lại với nhau rồi. Quanh quanh co co một vòng, tuy rằng hôn ước cũng đã giải trừ một lần, hai người bọn họ vẫn quấn lấy rồi ở bên nhau như vậy, hệt như duyên trời vốn đã định sẵn như vậy rồi. Gió nhẹ thổi qua, từng đợt hương sen cũng theo đó mà phả thẳng vào mặt, thổi tung góc áo trắng như tuyết cùng đuôi mạt ngạch nhẹ bẫng, dịu dàng phất phơ giữa thinh không. Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn tán cây hoa đào, sau đó ánh mắt vô thức dừng lại trên thân quần áo trắng phau của người bên cạnh. Lần đầu gặp gỡ, y cũng mặc một thân quần áo trắng thuần như tuyết thế này, giống hệt như con người y vậy, chẳng nhiễm lấy một hạt bụi trần. Qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ dáng vẻ ngày càng tuấn tú, khí chất ngây ngô thời niên thiếu dần dần rút đi, trải qua sự mài giũa của chiến tranh, khuôn mặt tuấn nhã kia lại thêm vài phần thành thục, thì những cái khác cũng chẳng có gì thay đổi quá lớn. Nhưng còn hắn thì sao... Một chiếc lá lẻ loi rơi rụng cuốn theo chiều gió rồi đậu xuống bờ vai của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện tiện tay lấy cái lá đã phá hủy một thân quần áo hoàn mỹ trắng như tuyết kia xuống giúp y, cầm trong tay thưởng thức giây lát, hỏi: "Lam Trạm, hiện giờ đã giành lại được Giang Lăng rồi, ngươi..." Còn chưa kịp nói xong, bỗng nhiên có một môn sinh đến truyền lời: "Ngụy công tử, Lam tông chủ tới thăm, tông chủ bảo ta mời người đến Thí Kiếm đường." Có lẽ là không đoán được Lam Vong Cơ cũng ở bên cạnh Ngụy Vô Tiện, môn sinh do dự một lát, lại nói: "Hàm Quang Quân có muốn đi cùng không?" Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, quay đầu lại nhìn Ngụy Vô Tiện, đối phương lại ném cho y một ánh mắt ra hiệu tràn ngập nghi hoặc. Ánh mắt kia rõ ràng đang hỏi, ca ca ngươi sao bỗng dưng lại đến đây thế? Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, tỏ vẻ chính y cũng không biết. Trước đó thật sự y cũng chưa từng thu được bất kỳ tin tức gì về việc Lam Hi Thần muốn đến. Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt đầy khó hiểu, không nghĩ ra nguyên nhân là gì, bèn dẫn theo Lam Vong Cơ đi về hướng Thí Kiếm đường. Môn sinh kia khúm núm lễ phép cúi đầu đi theo phía sau bọn họ, hắn ta biết Ngụy Vô Tiện vốn lớn lên ở Liên Hoa Ổ, đối với nơi này mà nói thì quen thuộc hơn một kẻ vừa mới đến như hắn ta không biết bao nhiêu lần, chắc chắn không cần hắn ta phải dẫn đường. Hắn ta vừa đi vừa không nén nổi tò mò mà đánh giá dáng vẻ của hai người trước mặt, vẫn cảm thấy vừa rồi rõ ràng là bọn họ không nói gì, nhưng lại giống như vô thanh vô tức trao đổi rất nhiều chuyện. Càng làm hắn ta có vài phần khó hiểu hơn chính là, nghe người khác nói, quan hệ giữa Ngụy công tử của Vân Mộng bọn họ với Nhị công tử của Lam gia kém đến mức không thể kém hơn, ở trên chiến trường còn thường xuyên đánh nhau nữa, nhưng vừa rồi lúc tìm thấy Ngụy công tử, hai người nhìn qua cũng không bế tắc như lời đồn, ngược lại, chẳng hiểu sao còn vô cùng hòa hợp. Lẳng lặng đi theo phía sau hai người, vô số nghi vấn đảo qua đảo lại trong đầu, trong một khắc không cẩn thận, hắn ta trực tiếp đâm thẳng vào lưng người mặc áo đen vừa bỗng nhiên dừng bước kia. Rõ ràng là bị dọa sợ, môn sinh hoảng hốt nói: "Xin... xin Ngụy công tử thứ lỗi, không phải là ta cố ý, ta..." Dù sao cũng từng được nghe kể lại, lúc trên chiến trường Ngụy Vô Tiện dùng một khúc sáo sai khiến ma quỷ đáng sợ đến mức nào, nếu không cẩn thận đắc tội, chẳng biết có rơi vào một kết cục bi thảm hay không nữa. Nhưng hoàn toàn trái ngược lại với dự đoán của hắn ta, nam tử mặc đồ đen bị hắn ta đụng phải cũng không tức giận, đã thế còn quay người lại mỉm cười nói: "Đương nhiên là không sao, Thí Kiếm đường ở ngay phía trước, cũng không cần ngươi dẫn đường, ngươi đi làm việc khác đi."Nhìn theo bóng dáng chạy trối chết kia, Ngụy Vô Tiện gãi gãi đầu, chẳng hiểu gì cả: "Lam Trạm, ta thật sự là dễ khiến người khác sợ hãi đến mức vậy sao?" Lam Vong Cơ đáp: "Không hề." Sờ sờ cằm, Ngụy Vô Tiện lại tự nghĩ tự nói: "Nếu không phải bị ta dọa sợ thì chẳng lẽ là thấy ta anh tuấn quá nên chạy mất sao?" Lam Vong Cơ lặng im không đáp, Ngụy Vô Tiện lại cười ha ha hai tiếng. Đi đến cửa của Thí Kiếm đường, còn chưa bước vào thì đã nghe được tiếng nói chuyện truyền ra từ bên trong. "Lần này đoạt lại được Giang Lăng, còn phải đa tạ Cô Tô Lam thị vươn tay tương trợ, không biết lần này Lam tông chủ đến đây, là có chuyện gì quan trọng?" "Giang tông chủ quá lời, cũng không cần phải nói mấy lời cảm tạ gì gì đó." Nói xong mấy câu khách khí xã giao, Lam Hi Thần than nhẹ một tiếng, nét cười nhạt nơi khóe miệng cũng mang theo vài phần bất đắc dĩ, "Nói ra thì có chút hổ thẹn, nghe nói Vong Cơ và Ngụy công tử cãi nhau, đôi bên không quá vui vẻ, nên ta đến đây xem tình hình thế nào." Nghe đến chỗ này, Ngụy Vô Tiện dùng vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn Lam Vong Cơ, bọn họ cãi nhau rồi không vui vẻ lúc nào? Giang Trừng vốn dĩ cũng cảm thấy lời Lam Hi Thần nói có chút kỳ quái, tuy rằng hắn biết hai người kia quả thật là không hợp nhau, nhưng mà hình như cũng chưa tận mắt nhìn thấy bọn họ cãi nhau rồi không vui bao giờ. Còn đang nghi ngờ, bỗng nhiên nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đã đứng ở cửa từ khi nào chẳng hay, bèn kêu đương sự tự mình tiến vào mà giải thích. Sau khi hành lễ chào hỏi lẫn nhau, Ngụy Vô Tiện ngồi xuống ghế dựa bên cạnh Giang Trừng, còn Lam Vong Cơ thì ngồi xuống bên cạnh huynh trưởng của y. Thấy cả hai người xuất hiện cùng nhau, Lam Hi Thần cũng lộ ra vài phần hoài nghi, nhìn qua thì bọn họ không giống dáng vẻ cãi nhau ầm ĩ rồi tan rã trong không vui. Chủ đề ban đầu bỗng dưng có vẻ không cần thiết phải tiếp tục nói sâu thêm, hai vị gia chủ lập tức thảo luận đến chiến sự. Giang Trừng nói: "Hiện giờ chiến sự ở Giang Lăng cũng đã ổn định, tạm thời không cần trợ giúp. Lam tông chủ có cần điều động tu sĩ đã phái đến Giang Lăng đi nơi khác không?" Lam Hi Thần gật đầu, nói: "Chiến trường Thanh Hà có Minh Quyết huynh tọa trấn, nhưng ngược lại chiến sự ở Lang Gia có phần căng thẳng." Quay đầu sang nhìn đệ đệ đang ngồi bên cạnh, Lam Hi Thần nói tiếp: "Vong Cơ, tiếp theo đệ đến Lang Gia cùng ta nhé?" Ngụy Vô Tiện vốn dĩ đang lơ đãng thảnh thơi mà xoay xoay sáo, nghe thấy Lam Hi Thần nói vậy thì cây sáo trong tay chậm rãi dừng lại. Lúc trước Lam Vong Cơ là lấy danh nghĩa đến trợ giúp Giang Lăng để tới chỗ này, hiện giờ đã chiếm lại được Giang Lăng rồi, y cũng không còn lý do để tiếp tục ở lại đây nữa. Đây cũng là chuyện vừa rồi Ngụy Vô Tiện muốn hỏi Lam Vong Cơ, nhưng mà đã bị môn sinh đến truyền lời ngắt ngang. Hắn vô thức vuốt ve Trần Tình, ánh mắt không nhịn được mà liếc về phía Lam Vong Cơ, không biết là y sẽ đáp lại thế nào. _________________________Vân Mộng Ngụy công tử belike: Lam Trạm, đi hay không đi nói một lời! =)))))))Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com