TruyenHHH.com

Vong Tien Edit Gia Dien Dao Hoa

10

Ngày ấy sau khi tranh cãi, gần như mỗi đêm Lam Vong Cơ sẽ kiên trì đến bên ngoài doanh trướng rồi đàn huyền khúc thanh tâm cho hắn, lần nào cũng đàn xong thì bước đi, không hề có ý muốn tiến vào doanh trướng gặp mặt hắn.

Hôm nay y vừa mới lấy đàn ra thì mành trướng đã bị người nhấc lên, Ngụy Vô Tiện xách theo một vò rượu từ bên trong bước tới.

"Hôm nay đừng đánh đàn nữa, ngồi đây tâm sự với ta một lúc đi."

Nhấc vò rượu lên uống một ngụm, Ngụy Vô Tiện dùng tay áo lau lau khóe miệng, lảo đảo ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng đang treo ngang giữa trời.

"Trăng đêm nay tròn thật đấy, chẳng qua rượu này hương vị hơi tồi, thật sự là không thể sánh bằng Thiên Tử Tiếu của Cô Tô các ngươi."

Ngụy Vô Tiện chép miệng hai tiếng, nhìn sang tiên quân mặc áo trắng ngồi bên cạnh cũng đang hơi nâng cằm mà nhìn bầu trời đêm. Lam Vong Cơ ngồi xếp bằng, dáng vẻ đoan chính hệt như đang ngồi thiền, đặt cạnh dáng ngồi tùy tiện của cái vị một thân quần áo đen tuyền bên cạnh thì tạo thành sự đối lập rõ ràng.

Thấy người kia không trả lời, Ngụy Vô Tiện lại xách vò rượu lên lắc lắc trước mặt y:

"Lam Trạm, có muốn uống cùng ta vài ngụm không?"

"Cấm rượu."

Ngụy Vô Tiện lắc đầu cười cười, có chút bất đắc dĩ, nói:

"Cũng đâu phải đang ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, cấm cái gì chứ."

Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc nhắc lại lần nữa.

"Cấm rượu."

Ngụy Vô Tiện cũng không cố ép y, lấy bình rượu về rồi tiếp tục uống một mình.

Gió nhẹ nổi lên, thổi mây đen đến, che khuất đi nửa vầng trăng ngà, ánh trăng nghiêng mình chảy xuống cũng như bị phủ thêm một tầng mờ mịt âm u. Lúc Lam Vong Cơ nhìn về phía Ngụy Vô Tiện thì không thể thấy rõ cảm xúc trong mắt hắn, chỉ nhìn thấy hắn nâng vò rượu lên rót thẳng vào miệng, yết hầu đã chuyển động vài vòng, thế nhưng vẫn chưa có ý muốn dừng lại.

Gió đêm se se lạnh, lướt nhẹ qua gò má, hai loại mùi rượu khác biệt nhưng trộn lẫn vào nhau cũng theo gió đưa tới. Ngoại trừ mùi của loại rượu mà Ngụy Vô Tiện đang uống, còn có mùi tin hương của chính hắn nữa.

Lam Vong Cơ không khỏi khẽ nhíu mày, y không biết đêm nay Ngụy Vô Tiện uống bao nhiêu rượu rồi, đến nỗi hiện giờ lại không thể hoàn toàn thu hết lại tin hương Càn nguyên của chính hắn.

Nhưng phần tin hương kia không nồng đậm sâu cay như khi bùng nổ trong mỗi lần bọn họ đối chọi gay gắt với nhau, ngược lại giữa mùi rượu chân chính đang lượn lờ lại như thăng thêm vài phần thuần túy tinh khiết.

Lam Vong Cơ cũng không bài xích mùi hương này, cho nên không hề theo bản năng phóng thích tin hương Càn nguyên của bản thân ra để áp chế mùi hương của đối phương.

"Ngụy Anh."

Nghe thấy Lam Vong Cơ gọi tên mình, cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng buông bình rượu trong tay xuống, nhìn y rồi hỏi:

"Sao thế?"

Mây đen tan đi, ánh trăng vằng vặc phủ một tầng sáng bạc rực rỡ lên khuôn mặt tuấn lãng của Ngụy Vô Tiện, trong mắt nồng nàn men say, khóe mi còn mang theo ánh nước, không biết có phải là vì rượu nặng cay nồng mà ứa ra hay không.

Mùi rượu càng ngày càng nồng hơn lượn lờ dưới chóp mũi, Lam Vong Cơ khẽ thở dài một tiếng gần như không thể nghe thấy, tiếng thở dài kia cực kỳ nhẹ, hệt như những giọt mưa phùn mảnh như lông tơ khẽ khàng rơi nghiêng, vừa đáp xuống mặt đất đã chẳng còn tung tích.

Y nhìn chằm chằm vò rượu trong tay thiếu niên mặc một thân đen tuyền, mở miệng nói:

"Uống rượu thương thân."

Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, ngẩn người trong giây lát rồi chợt bật cười khúc khích.

"Lam Trạm này, vốn dĩ sao ta lại không phát hiện ra ngươi là một người giống các bà các thím vậy nhỉ? Lúc thì nói Quỷ đạo hại thân, lúc lại nói uống rượu thương thân, còn lải nhải nhiều hơn cả mấy vị tiên sinh dạy học."

Nói xong, hắn mới chợt nhớ đến, đúng thật là đã qua một khoảng thời gian Lam Vong Cơ vẫn chưa nói với hắn những lời như Quỷ đạo hại thân nọ kia. Cách một khoảng thời gian dài như vậy, bốn chữ đã lâu chưa nghe thấy lại là từ chính miệng mình nói ra, Ngụy Vô Tiện không khỏi nở một nụ cười tự giễu.

Quỷ đạo hại thân, càng hại tâm, sao bản thân hắn có thể không biết được chứ. Nhưng nếu vứt bỏ Quỷ đạo không dùng nữa, hắn có năng lực làm được cái gì đây.

Lam Vong Cơ phát hiện ra sự khác thường nơi hắn, lên tiếng hỏi:

"Sao vậy?"

"Không sao cả, chẳng qua là đang nghĩ đến chuyện cũng lâu rồi ngươi chưa nói với ta Quỷ đạo hại thân gì gì đó, ngược lại có chút không quen."

Thấy Lam Vong Cơ mấp máy môi, giống như định nói gì đó, Ngụy Vô Tiện vội vàng nói tiếp:

"Lam Trạm, mỗi ngày đánh trận đã mệt lắm rồi, sau này buổi tối ngươi vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút, không cần đến đàn huyền khúc thanh tâm gì gì đó cho ta đâu, ta không cần."

Ngụy Vô Tiện âm thầm liếc Lam Vong Cơ một cái, nhưng đối phương đang hơi cúi đầu, đáy mắt bị hàng mi đen dài che khuất, không thấy được rõ bên trong đó đang nổi sóng thế nào.

Thật lâu vẫn chưa nghe thấy Lam Vong Cơ nói gì, không nói đồng ý mà cũng không phản bác.

Gió lạnh thổi qua, Ngụy Vô Tiện theo phản xạ hơi rụt bả vai lại, nâng vò rượu lên uống thêm một ngụm cho ấm người.

Cuối cùng Lam Vong Cơ cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên vò rượu màu đen.

Ngụy Vô Tiện buông vò rượu xuống, ánh mặt của y cũng theo đó mà hạ xuống.

"So với việc nghe khúc gì gì đó, ta càng cần có người uống rượu cùng ta hơn. Hàm Quang Quân, ngươi thực sự không thể cân nhắc một chút sao?"

Ngụy Vô Tiện lắc lắc vò rượu, mời thêm lần nữa. Lam Vong Cơ dường như có do dự trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn đưa ra một câu trả lời mang tính phủ định.

"Cấm rượu."

Mùi rượu nồng nàn vờn quanh cơ thể, Ngụy Vô Tiện cũng có vài phần mơ hồ, không phân biệt được đó là mùi do rượu thấm vào áo hay là mùi tin hương của chính hắn. Rượu hôm nay mùi vị cũng bình thường, nhưng cũng hơi mạnh, làm đầu óc Ngụy Vô Tiện nóng lên, bỗng dưng hắn trở nên cực kỳ bướng bỉnh, nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ gằn từng chữ:

"Nếu ta nhất định muốn ngươi phải uống cùng ta thì sao?"

Lam Vong Cơ nhìn hắn, giống như đang còn bị vây chặt trong sự chọn lựa khó khăn, Ngụy Vô Tiện đã tự rót cho mình một ngụm rượu đầy, sau đó lợi dụng y đang không kịp phòng bị, bất ngờ đẩy y ngã xuống nền đất.

Lam Vong Cơ cũng không phản kháng, chỉ là chợt mở to mắt, đối diện cùng với ánh nhìn giảo hoạt của người đang đè bên trên mình trong chốc lát. Bất thình lình có gì đó ấm áp phủ lên môi y, tiếp theo đó là một ngụm rượu cay nồng được truyền sang.

Dù sao trước đây cũng không phải là chưa từng hôn, dùng môi truyền rượu thế này, chẳng hiểu sao Ngụy Vô Tiện lại tự tin rằng Lam Vong Cơ sẽ không một chưởng đánh bay hắn. Cũng chẳng hiểu vì sao hôm nay ý nghĩ muốn Lam Vong Cơ uống rượu cùng hắn lại mãnh liệt đến vậy. Mà từ trước đến nay hắn luôn là người muốn làm thì làm, không hề dài dòng dây dưa, ý niệm vừa nổi lên trong đầu sẽ lập tức được biến thành hành động thực tế. Hắn liều chết đè nghiến Lam Vong Cơ lại, tận đến khi cảm nhận được đối phương nuốt ngụm rượu kia xuống thì mới vừa lòng đứng lên.

Ngụy Vô Tiện cười khẽ một tiếng, vừa định hỏi Lam Vong Cơ xem rượu này hương vị thế nào, lại phát hiện ra đối phương hơi hơi nhíu mày, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Ngơ ngác chớp chớp mắt vài cái, Ngụy Vô Tiện thử lên tiếng gọi y:

"Lam Trạm? Hàm Quang Quân? Lam Nhị công tử?..."

Các loại xưng hô đều được hắn thử qua một lần, nhưng đối phương lại chẳng có chút phản ứng nào cả, lúc này Ngụy Vô Tiện mới chắc chắn rằng y đây là ngủ mất rồi.

Vốn còn định lôi kéo y uống cùng mình thêm chút nữa, kết quả là đối phương trực tiếp ngủ luôn, Ngụy Vô Tiện nhàm chán ngồi trên mặt đất, bị gió thổi thì bắt đầu cảm thấy lạnh. Hắn đưa mắt nhìn Lam Vong Cơ đang bất tỉnh nhân sự, nghĩ rằng để y nằm ở đây thì cũng không hay cho lắm, cũng may là ngồi cách doanh trướng của hắn không xa, cho nên bèn kéo một tay y vòng lên cổ mình, nửa đỡ nửa kéo y về doanh trướng của hắn.

Ngụy Vô Tiện biết mọi người e sợ hắn, cho nên cố tình dựng doanh trướng thật xa, từ trước đến nay không có người ngoài đến gần, mà hắn cũng không muốn chung đụng cùng người lạ. Trước nay hiếm khi có người tới lui ở chỗ này, vì vậy vừa rồi lúc đè Lam Vong Cơ xuống đất, Ngụy Vô Tiện cũng không sợ bị người khác nhìn thấy.

Thả cái người đang ngủ xuống giường của chính hắn, lại giúp y cởi giày đắp chăn xong xuôi, Ngụy Vô Tiện mới đứng thẳng người lên xoa xoa bả vai, thầm nghĩ người này nhìn gầy như vậy mà nặng phết, làm khổ hắn đưa y về cũng tốn không ít sức lực.

Thở phào một hơi, Ngụy Vô Tiện mới nhớ ra, Lam Vong Cơ thì xách về rồi, nhưng rượu của hắn vẫn còn ở bên ngoài hóng gió thì phải, đành phải một lần nữa đi ra ngoài doanh trướng, xách bình rượu lên, ngồi dưới trăng đêm nâng vò uống hết sạch chỗ rượu còn lại. Ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng trên cao, hắn chuẩn bị trở về, nhưng vừa quay đầu lại thì bất thình lình thấy được Lam Vong Cơ đang đứng phía sau hắn.

"Lam Trạm? Nhanh như vậy mà ngươi đã tỉnh rồi à?"

Lam Vong Cơ không đáp, chỉ đứng đó nhìn hắn chằm chằm.

Ngụy Vô Tiện đi về phía y, ánh mắt của y cũng chuyển từ nhìn xa thành nhìn gần, từ đầu đến cuối vẫn dừng trên người mặc một thân quần áo đen tuyền, chưa từng lệch sang chỗ khác dù chỉ một chút.

Lúc đến gần, tuy rằng sắc mặt của đối phương vẫn không khác nào vẻ bình tĩnh thường ngày, nhưng vừa cúi đầu, Ngụy Vô Tiện mới phát hiện ra y đi ngược giày rồi.

Trong lòng hiểu ra vài phần, Ngụy Vô Tiện hỏi:

"Lam Trạm, không phải ngươi say đấy chứ?"

"Không hề."

Ồ, vậy chắc chắn là say thật rồi.

Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, nghĩ rằng Lam Vong Cơ tỉnh rồi, tuy rằng là tỉnh ngủ nhưng say rượu, chẳng qua ít nhất là có thể tự mình đi đường, thuận tiện nói:

"Bên ngoài gió lạnh, ta đưa ngươi về doanh trướng nghỉ ngơi trước."

Nhưng Lam Vong Cơ vẫn làm thinh, chẳng qua là cúi thấp đầu thêm một chút, không hề có ý tứ muốn đi.

Ngụy Vô Tiện khoanh hai tay trước ngực, bất đắc dĩ cười nói:

"Cũng không còn sớm nữa, không quay về doanh trướng của ngươi, chẳng lẽ ngươi định đến doanh trướng của ta nghỉ ngơi à?"

Lam Vong Cơ ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn, đáp:

"Được."

Ngụy Vô Tiện ngẩn người trong giây lát, sau đó "phì" một tiếng bật cười, vừa cười vừa lắc đầu nói:

"Được, vậy thì đến doanh trướng của ta đi, dù sao thì lần trước cũng đã từng ngốc ở chỗ ngươi rồi, lần này coi như là đáp lễ vậy."

Nói xong bèn nửa đỡ nửa lôi Lam Vong Cơ quay về doanh trướng.

Vào đến doanh trướng, Ngụy Vô Tiện đỡ Lam Vong Cơ ngồi xuống giường, vẫn thấy y nhìn mình chằm chằm không hề chớp mắt, không khỏi buồn cười, nói:

"Làm gì mà nhìn ta mãi như vậy, đẹp lắm à?"

Đôi mắt trong vắt của Lam Vong Cơ vẫn nhìn hắn, cuối cùng đáp:

"Ừ."

Mới đầu Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp phản ứng, một lát sau mới phì cười một tiếng, nói:

"Lam Trạm, sao sau khi ngươi say lại trở nên thành thật thế nhỉ, hỏi ngươi cái gì ngươi đáp cái đấy à?"

Thế mà Lam Vong Cơ trả lời lại hắn thật:

"Ừ."

Ngụy Vô Tiện cười ha ha hai tiếng, lại hỏi:

"Đây là lần đầu tiên ngươi uống rượu sao?"

"Ừ."

"Vậy ngươi có thích mùi vị của rượu không?"

Đầu tiên Lam Vong Cơ gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu.

Ngụy Vô Tiện khó hiểu:

"Gật rồi lại lắc là có ý gì, thế đến cùng là thích hay không thích hả?"

Lam Vong Cơ chỉ đáp:

"Thích, không thích."

Ngụy Vô Tiện sắp bó tay chịu thua với y luôn rồi. Lam Vong Cơ đúng là tiếc chữ như vàng, say cũng không bằng lòng nói nhiều thêm vài chữ, đây là thích cái gì không thích cái gì hả trời?

Chẳng hiểu lấy hứng thú ở đâu ra, Ngụy Vô Tiện lại tiếp tục hỏi từng bước từng bước:

"Vậy là ngươi không thích uống rượu?"

Lam Vong Cơ gật gật đầu.

Ngụy Vô Tiện nhoẻn miệng cười, nói:

"Lần đầu tiên ta uống rượu ta cũng không thích, cay đến mức suýt chút nữa ta khóc luôn. Sau này mới phát hiện ra rượu là thứ tốt, càng uống nhiều lại càng thích, ngươi uống thêm vài lần, có khi cũng thích luôn đấy."

Lam Vong Cơ thoáng nhíu mày, nói:

"Uống rượu thương thân."

Nói xong, lại nhìn thân hình gầy gò của Ngụy Vô Tiện, hiếm khi nhiều lời bổ sung thêm một câu:

"Ngươi uống ít thôi."

Ngụy Vô Tiện đỡ trán, cái người này, sao say rồi mà vẫn nhớ kỹ câu đó nhỉ, cười cười giễu cợt, nói:

"Lam Trạm, lúc nào ngươi cũng nói với ta mấy câu gì là hại thân rồi thương thân, quan tâm đến cơ thể ta như vậy sao? Thậm chí làm ta hoài nghi không biết có phải là ngươi ôm suy nghĩ quá phận đối với thân thể của ta không cơ đấy."

Trong mắt Lam Vong Cơ hiện lên một chút xót xa, lắc lắc đầu.

"Lắc đầu là có ý gì?"

Ngụy Vô Tiện bắt đầu nghi ngờ đến cùng là Lam Vong Cơ khi say rượu liệu có thể hiểu được lời hắn nói hay không, vì thế dứt khoát thay đổi phương pháp thành hỏi thẳng hẳn ra.

Hắn chỉ chỉ vào bản thân, trong giọng nói còn mang theo ý khiêu khích:

"Ngươi có muốn không?"

Mùi đàn hương dần dần khuếch tán giữa mùi rượu đang bao kín người hắn, Ngụy Vô Tiện phát hiện ra đó là tin hương của Lam Vong Cơ. Thân thể theo bản năng phóng ra tin hương Càn nguyên của chính mình, nhưng hắn cũng không có ý niệm phản kháng hay muốn áp chế, ngược lại tin hương của hắn lại quấn quýt đan xen với tin hương của đối phương.

Ánh mắt xưa nay lạnh lùng lãnh đạm bắt đầu dần trở nên mãnh liệt, Lam Vong Cơ hai mắt sáng rực nhìn hắn chằm chằm, ngọn lửa nổi lên dưới đáy mắt màu lưu ly cực nhạt kia chẳng khác nào muốn cắn nuốt hắn.

Dáng vẻ này của người trước mắt dường như đã châm lên một ngọn lửa trong cơ thể Ngụy Vô Tiện, rượu nặng cay nồng len lỏi trong máu hắn lúc này cũng phát huy tác dụng, hệt như đổ thêm dầu vào lửa, biến đốm lửa nhỏ kia thành một đám lửa lớn đang cháy lan trên đồng cỏ.

Làn da bị thiêu đốt đến nóng bỏng, khát vọng nơi đáy lòng cũng dần gom góp thành từng cơn sóng biển cuồn cuộn nổi lên, hắn tiện tay cởi áo ngoài ra rồi để sang một bên, không kiêng nể gì dùng một ngón tay nâng cằm Lam Vong Cơ lên:

"Nói, ngươi có muốn hay không?" 

__________

Nhờn nhiều ắt phải trả giá =)))))))

Nhiều vote nhiều comment thì chương sau không bị che H nhé các pạn iu =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com