Vong Tien Cuu Nhu Mong
Hôm đó náo loạn Lan Thất một trận, tuy chỉ là ầm ĩ to tiếng với nhau cũng không đến mức phải bị đuổi về.Kim Tử Hiên hắn cũng nằm trong việc này, nên hắn và Ngụy Vô Tiện mỗi người chép <Nhã chính tập> và <Thượng nghĩa thiên> mỗi thứ năm lần, kèm theo đó <Lễ tắc thiên> chép hai lần. Kim Tử Hiên được phép chép ở phòng của hắn. Còn Ngụy Vô Tiện phải đến Tàng Thư Các có người khác canh chừng, dù sự việc lần này cũng không đến đâu nhưng đã náo loạn cả một Vân Thâm Bất Tri Xứ lên, ít nhất vẫn không ai bị đuổi đi.Riêng Liêu Tán được Lam Khải Nhân tống đến học cùng với các nữ tu khác. Ông chỉ mới đến Thanh Hà vài ngày, nào ngờ đứa nhỏ này lại lớn gan như vậy, hết cùng Ngụy Vô Tiện quậy phá giờ lại dám chỉ thẳng mặt người của Lan Lăng Kim thị mắng đến long trời lỡ đất như vậy. Mặc dù lai lịch của đứa nhỏ này vẫn còn chưa tra ra nhưng nó ít nhiều cũng có liên quan đến Cô Tô Lam thị, cũng được xem là môn đồ khác họ của Cô Tô Lam thị. Lam Khải Nhân đinh ninh trong đầu chính là Ngụy Vô Tiện đã dạy ra, vì vậy lần này không nhắm mắt làm ngơ được nữa, kiên quyết tách hai người họ ra. Sự việc hôm đó của nàng khiến Lam Khải Nhân giận đến mất râu, không có người khác khuyên ngăn chắc chắn đến mắng đứa nhỏ này một trận.Lại nói đến, Lan Lăng Kim thị nằm trong tứ đại tiên môn vọng tộc. Phải nói đến của cải giàu sang không đếm xuể, gia huy trên áo của Lan Lăng Kim thị là Kim Tinh Tuyết Lãng, một loại hoa mẫu đơn trắng phẩm tướng cực tốt. Lấy mẫu đơn trắng làm gia văn, tự ví mình với quốc sắc, là vua trong các loài hoa, âm thầm tâng bốc mình thành vua trong tiên giới, lấy chu sa điểm trán, có nghĩa là "Khai mở trí tuệ, tỏ rõ ý chí, ánh đỏ rọi sáng thế gian"Kim Tử Hiên lại là con trai độc nhất của Kim Quang Thiện, chủ nhân của Kim Lân Đài một gia tộc lớn mạnh. Một số gia tộc khác nhìn đến cũng phải cúi người khom lưng, vì vậy càng kiêu căng ngạo mạn không xem ai ra gì. Hôm nay lại bị một đứa trẻ chỉ thẳng mặt mà thẳng thắn lên án, đã vậy còn mắng hắn chẳng ra gì. Kim Tử Hiên không để việc này trong lòng chắc chắn hắn không phải là người Kim gia. Lam Khải Nhân lúc này nhận định Ngụy Vô Tiện là một cái thùng nhuộm đen thùi, hết môn sinh đắc ý lại đến một môn đồ mới đến cũng bị hắn quấy thành cái dạng gì. Tuyệt đối không để một đệ tử nào đến gần Ngụy Vô Tiện, cả Liêu Tán cũng bị đưa đến học cùng các nữ tu khác, buộc phải tuân thủ gia quy Cô Tô Lam thị.Ngụy Vô Tiện cắn cắn đầu bút, lười biếng mà nhìn đống giấy nhỏ hắn vừa chép. Lúc nảy còn dương dương tự đắc với Giang Trừng bản thân sẽ giải quyết nhanh thôi, vốn đã rất hả hê với việc Kim Tử Hiên bị sư muội của mình mắng đến tối tăm mặt mày. Mấy vụ chép phạt này cũng không là gì, nhưng một canh giờ vừa trôi qua không lâu hắn đã buồn chán đến mức kêu cha gọi mẹ, nằm trườn dài trên án thư. Vụ việc lần trước đã chép hết bảy ngày, ngán đến mức hắn muốn mọc cả râu. Chỉ mới một thời gian ngắn đã quay lại cái nơi tẻ nhạt này.<Nhã chính tập> chính là gia huấn của Lam thị. Gia huấn nhà này cực dài, do Lam Khải Nhân chỉnh lý sửa chữa, tổng thể thành một tập <Thượng nghĩa thiên> và <Lễ tắc thiên> dày cộm chiếm hết cả bốn phần năm quyển sách. Tổng cộng hắn chép phải đến mười mấy lần, cả tháng cũng chẳng xong.Bất ngờ, cửa Tàng Thư Các mở ra cực nhỏ. Ngụy Vô Tiện nhanh chóng ngồi ngay ngắn, lưng cao thẳng, tay gấp gáp cầm bút, nghĩ thầm. "Đên rồi! Đến rồi!" Ngụy Vô Tiện giả vờ như đang tập trung hết mức có thể, giọng điệu ôn hòa của người mới đến truyền tới, còn kèm theo một tiếng cười khẽ."Ngụy công tử, không cần phải miễn cưỡng như vậy. Là ta"Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên nhìn, người này hòa nhã ôn nhu, quân tử như ngọc, trên môi luôn là một nụ cười ấm áp tựa gió xuân. Ngụy Vô Tiện gãi đầu, ngượng ngùng mà cười trừ."Thật ngại quá, Trạch Vu Quân. Ta thật sự biết lỗi của bản thân, nhưng mà...gia quy này vẫn là quá nhiều đi" Lam Hi Thần cười nói. "Không sao, nhưng thúc phụ lần này đúng là rất tức giận" Ngụy Vô Tiện ha ha cười. "Chuyện lần này quả thật ta không đúng, chắc chắn sẽ chép cho xong. Nhưng Trạch Vu Quân, xin thứ lỗi cho ta nói...A Vô muội ấy làm sao rồi?" Lam Hi Thần điềm đạm nói. "Ngụy công tử, ngươi không cần phải lo. Tuy thúc phụ đối với đứa trẻ này vô cùng tức giận, đã đem đến học cùng các nữ tu khác. Ngươi cứ yên tâm, thúc phụ không phải là người không nói lý lẽ, nhưng sau này ngươi cũng không được tùy tiện gặp mặt đứa trẻ đó nữa" Ngụy Vô Tiện gật gù đã hiểu được, hắn nói. "Việc lần này của muội ấy cũng không trách phạt gì quá nặng?" Lam Hi Thần lắc đầu. "Sẽ không, nó vẫn còn là một đứa trẻ. Sẽ quản giáo nghiêm, dù có trách phạt cũng không đến nỗi nào"Dừng một chút, con ngươi nhạt màu ấm áp của y khẽ khớp vài cái, cười nhạt một tiếng, giọng mềm nhẹ mà nói. "Đứa trẻ đó...cũng rất quan tâm đến ngươi"Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, ngờ ngợ. "Quan tâm đến ta?" Lam Hi Thần thấp giọng nói. "Hôm qua, trước khi đến Lan Thất. Ta và Vong Cơ đã cùng với đứa trẻ đó xem lại tất cả sổ sách, nhưng vẫn không tìm được người"Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên. "Người vẫn không tìm được?"Lam Hi Thần lắc đầu. "Vẫn là rất ít, nhưng nếu có đều đã bỏ lại mạt ngạch mà rời đi. Danh tính phụ thân của đứa trẻ lần này cũng chẳng tìm ra được gì. Việc có nên xem nó là đệ tử khác họ của Cô Tô Lam thị hay không, vẫn là nên hỏi qua thúc phụ" Ngụy Vô Tiện đặt bút xuống, gương mặt thoáng vẻ suy tư, lại hỏi. "Vậy...muội ấy phản ứng thế nào?"Lam Hi Thần im lặng giây lát, chỉ nói. "Đứa trẻ đó, ta cũng không biết nên nói thế nào. Có lẽ là không, cũng có thể là buồn, biểu cảm trên khuôn mặt ta chẳng thể đoán được"Lam Hi Thần ánh mắt phức tạp, tiếp tục nói. "Ta và Vong Cơ mang theo một ít sổ sách vốn muốn mang đến thư phòng cùng thúc phụ bàn bạc lại. Chỉ là khi đi đến Lan Thất, đứa trẻ này chẳng hiểu sao khăng khăng cứ muốn vào trong xem sao, còn nói chắc chắn là ngươi ở đó" Ngụy Vô Tiện ánh mắt tò mò, hai tay đan xen nhau đặt ở cằm, vô cùng chăm chú nghe.Lam Hi Thần có chút mơ hồ mà nói. "Ta nghĩ nó cũng đã nghe được điều gì. Vừa bước vào trong đã gấp gáp giành lấy đống sách từ tay Vong Cơ, còn thúc giục đệ ấy mau mau vào ngăn ngươi lại" Ngụy Vô Tiện sơ sơ đã hiểu phân nửa. Liêu Tán đi ngang qua Lan Thất, chắc hẳn muốn tìm hắn. Lúc bước vào nghe được cuộc tranh cãi giữa hắn và Kim Tử Hiên, sợ hắn đánh nhau mà bảo Lam Vong Cơ ngăn lại. Ngụy Vô Tiện cười hì hì, nói."Muội ấy cũng chỉ là lo lắng cho ta, chắc vì ta là con trai của Tàng Sắc Tán Nhân nên mới nói thay ta như vậy"Lam Hi Thần thở dài. "Hẳn là vậy, nhưng ta vẫn không hiểu...dường như đứa trẻ này không đơn giản đến vậy. Thôi, ta không làm phiền ngươi nữa. Ngụy công tử, cáo từ" Ngụy Vô Tiện lúng túng cũng cúi người chào, đợi đến khi cánh cửa Tàng Thư Các khép lại vẫn mơ hồ với lời nói của Lam Hi Thần. 'Không đơn giản' ý của y là gì? Nhưng là gì đâu có quan trọng, nó chỉ là một đứa trẻ, hắn chẳng thấy nó bất thường ở chỗ nào cả.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com