Vong Niem Yukiko
"Linh nhi ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn giống lần trước." Tử Kỳ tuy nói vậy nhưng tay cầm đũa vẫn liên tục gắp thức ăn vào bát cho nàng, ánh mắt dịu dàng như nước đang trìu mến nhìn nàng. "Muội đâu còn là trẻ con nữa đâu, sẽ không nghẹn..." miệng nhỏ đang phồng lên nhai thức ăn bỗng dừng lại, ôm cổ, mắt mở to nhìn y, chỉ chỉ tay về chén trà bên cạnh. Tử Kỳ bật cười, lấy chén trà bên cạnh đưa cho nàng "Haizzz...thật không biết nói muội ra sao!" Chờ Tử Linh dùng điểm tâm xong, y mới ngưng trọng, nghiêm túc hỏi nàng "Mai muội nên cẩn thận với tên Thương, ta đều nhìn cả ngày mà vẫn không nhìn ra được tu vi của hắn." Ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn thẳng y "Muội sẽ cẩn thận, huynh yên tâm", dừng lại một chút, nàng tiếp lời "Dù thắng hay bại, muội cũng sẽ dùng toàn bộ năng lực của mình mà tỉ thí, tuyệt đối không để sư môn mất mặt." "Vi sư thật tự hào khi có đệ tử ngoan như Linh nhi, dù thế nào sau trận tỉ thí ngày mai khi về Thanh Sơn thì vi sư cũng sẽ thưởng cho con a." Tử Kỳ và Tử Linh giật mình nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy lão sư phụ đang nhảy từ cửa sổ vào trong phòng. Không đi cửa chính thì cũng thôi đi, ấy vậy mà lão sư phụ này thật không biết xấu hổ, nhảy cửa sổ vào phòng của một đại cô nương như nàng còn đáp xuống với tư thế vô cùng hại mắt. Lam y khẽ bay bay, tóc trắng dài xõa đến gót chân phiêu phiêu trong gió, cổ thon dài của Lăng Vệ Thần không tự chủ ngẩng cao, đôi mắt nhắm hờ, môi khẽ cong cong, tay còn cầm vò rượu đang đắm đuối nhìn hai đệ tử nhà mình. Khóe môi y khẽ giật giật quay sang nhìn Tử Linh thì thấy nàng đang há hốc miệng, mặt hồng hồng, mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm Lăng Vệ Thần như sói đói tìm được con mồi. Tử Kỳ đen mặt, hắng giọng "Sư phụ, chẳng hay người muốn con gọi Mẫn sư thúc đến ngồi chơi?""Ừm...A..hả, Kỳ nhi con nói gì vậy, Mẫn sư đệ còn trăm công nghìn việc, không rảnh đến đây chơi với sư phụ con đâu nên con đừng đến làm phiền đệ ấy." Trong trạng thái thoát tục, có thể ví đẹp tựa thiên tiên của Lăng Vệ Thần khi nghe y nhắc tới Triệu Khuê Mẫn liền biến mất, bộ dạng tức khắc trở lại nghiêm túc hơn hẳn "Linh nhi, vi sư tin vào khả năng của con." Khẽ đưa ánh mắt hướng về Lăng Vệ Thần, Tử Linh liền có một trận ấm áp trong lòng, lão sư phụ này tuy tính tình có không tốt một chút nhưng thâm tâm luôn quan tâm đến nàng, khiến tâm đã chết của nàng sống lại một lần nữa. Tươi cười nhìn hai người trước mặt, đây là gia đình là người thân của nàng, nàng phải không ngừng mạnh mẽ để tương lai bảo vệ điều trân quý này "Sư phụ, sư huynh đa tạ hai người!"Thời tiết hôm nay thật không ủng hộ lòng người, bi phẫn thay ngày tỉ thí cuối cùng trời mưa như trút nước, lá cây quanh khu vực đài tỉ thí rụng lả tả. Trên đài cao, bốn con người đang nhàn nhã ngồi vào ghế, chuẩn bị đánh giá trận tỉ tí sắp tới. Phương Mịch Cửu và Bắc Tịnh Diễm lúc này thương thế đã bình phục, cũng đi theo chưởng môn nhà mình tới xem.Nơi tổ chức tỉ thí của Phần Cốc tuy không tráng lệ như ở Tiêu Dao nhưng lại được bày trí độc đáo, thiết kế lạ mắt. Nhìn bên ngoài thế nào cũng thấy Phần Cốc là môn phái hay phô trương, màu mè nhưng khi đến nơi tỉ thí này thì hoàn toàn trái ngược. Nó mang một màu trắng tinh khiết, màu trắng thanh thuần, không nhiễm bụi trần, xung quanh là quang cảnh thiên nhiên bao phủ, cây cối rậm rạp, suối chảy róc rách, nơi đây có thể coi như chốn thần tiên.Từ trên cao nhìn xuống hai đệ tử đang nhảy lên lôi đài, Lăng Vệ Thần đứng thẳng người, cất tiếng "Dù trận tỉ thí này có như thế nào thì hai ngươi tuyệt đối cũng không được gây nguy hại đến tính mạng của đối phương, nếu như để chủ khảo là ta đây phát hiện thì người đó sẽ bị đánh thẳng xuống cuối bảng và bị đuổi khỏi sư môn. Nghe rõ chưa?""Rõ!" Tử Linh cùng Thương hô to. Tuy có phần lo lắng nhưng khi ngước mắt nhìn vào đôi mắt như mặt nước của y, Tử Linh liền bình tâm, kiên định sẵn sàng bước vào giao thủ. Khi tiếng tuyên bố bắt đầu cuộc tỉ thí của Lăng Vệ Thần lọt vào tai, Tử Linh liền nhanh tay lấy Bảo Long phiến rồi rót linh lực vào trong, chuẩn bị thi triển pháp thuật cao cấp lôi hệ. Tay cầm phiến của nàng khẽ nâng cao, mắt nhìn thẳng đối thủ không hề có chút sợ hãi, miệng lẩm nhẩm đọc chú ngữ. Chờ khi đoạn chú ngữ hoàn thành, nàng hạ thẳng tay xuống, miệng hô to" Truy hồn lôi!". Sấm sét ầm ầm bổ thẳng xuống đầu tên Thương đối diện, mặt hắn tỏ vẻ kinh ngạc rồi dịch chuyển thân thể tránh đi. Kì lạ thay, hắn tránh đến đâu thì tia sét bổ đến đó như thể không hạ được Thương, tia sét này sẽ không biến mất.Lôi đài tuy đã được gia cố nhưng với pháp thuật lôi hệ mạnh mẽ của Tử Linh thì nó cũng đã nứt vài chỗ. Tốc độ của Thương rất nhanh, mỗi tia sét hung hiểm bổ xuống là hắn có thể kịp thời dịch chuyển thân thể để né tránh. Nhưng cứ như vậy không phải là cách, nếu né tránh mãi thì linh lực của hắn dù nhiều đến mấy cũng sẽ cạn sạch. Nheo mắt tính toán, thân thể liền dừng lại mặc kệ cho tia sét đang tiến xuống bổ thẳng vào người, Thương gọi ra Hỏa Diệm kiếm, thi triển pháp thuật hỏa hệ phản kích về phía Tử Linh. Mắt thấy công kích đến gần, Tử Linh dồn linh lực vào hai tay, đưa ra trước nghênh đón "Hừm, hỏa hệ pháp thuật này cũng quá lợi hại đi", trong lòng nàng không ngừng chửi thầm tu vi của đối thủ.Hai tay đưa lên chống đỡ, chân nàng không tự chủ lùi dần về phía sau, mặt bắt đầu rịn mồ hôi. Bên kia, Thương cũng không khá hơn là bao, hắn đang hết sức chật vật tiếp đón tia sét tím của Tử Linh, hai chân lún sâu xuống lôi đài, đôi mắt đã có phần mỏi mệt.Bỗng Tử Linh thét lên, thân thể bị đánh bay, miệng phun ra búm máu. Trước ngực truyền lên một trận đau nhức, nàng không ngờ tu vi hắn lại cao hơn nàng nhiều như vậy, cố gắng đè thương thế xuống, nàng đứng dậy, cầm Bảo Long phiến lao về phía đối thủ. Không chỉ Tử Linh kinh ngạc mà chính bản thân Thương cũng chấn động về pháp thuật của nàng. Khi tia sét đánh xuống người hắn, y phục trên người liền vỡ vụn, lộ ra bộ giáp mỏng phía trong. Đây là Huyền Khải giáp do cung chủ thưởng cho hắn khi hoàn thành một nhiệm vụ lớn cho môn phái, bộ giáp này có thể chống lại ba lần pháp thuật công kích. Vừa xong là một lần, bộ giáp này chỉ còn hai lần chịu công kích nữa, Thương phải tận dụng, không thể bỏ phí cơ hội chiến thắng đối thủ.Tử Linh tay cầm Bảo Long phiến liên tục công kích vào đầu Thương, Huyền Khải giáp vang danh thiên hạ không ai không biết tác dụng phụ trợ mạnh mẽ của nó, nếu muốn đánh nhanh thắng nhanh chỉ còn cách đánh vào điểm yếu của hắn. "Ngươi là đối thủ lợi hại, đáng tiếc tu vi còn chưa cao, trận tỉ thí cũng nên dừng lại thôi", Thương một mặt né tránh Bảo Long phiến, một mặt nắm chắc Hỏa Diệm kiếm đâm về phía bụng của Tử Linh. Liếc mắt nhìn động tác của Thương, nàng nhanh nhạy lùi về phía sau tránh phạm vi công kích của Hỏa Diệm kiếm. Nhìn thấy vậy, khóe môi Thương khẽ nhếch lên, hô to "Ảnh Diễm!". Thanh kiếm theo tiếng hô liền phân ra làm hai thanh giống hệt nhau, một trước một sau lao thẳng đến Tử Linh, xuyên qua bụng nàng rồi biến mất. Từ trên không trung, Tử Linh ngã xuống đất, lập tức rơi vào hôn mê."Ta tuyên bố cuộc tỉ thí kết thúc, Thương của Mặc Dao cung chiến thắng đệ tử Tử Linh của Tiêu Dao phái." Lăng Vệ Thần đứng dậy, phẩy tay áo, kết giới lôi đài liền biến mất. Tử Kỳ lo lắng, không chờ nghe lệnh của lão sư phụ đã nhảy đến chỗ Tử Linh. Nàng nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, tóc bay tán loạn, thanh y đã không còn sạch sẽ mà nhiễm sắc đỏ. Khẽ đưa tay chạm vào khuôn mặt tái nhợt của Tử Linh, đôi mắt dịu dàng của y ánh lên tia tức giận. Bế thốc nàng lên, y bay nhanh về phía khu khách nhân của phái Tiêu Dao.Thương lúc này từ lôi đài bước ra nhìn vị cung chủ nhà mình với đôi mắt cún con như chờ được khen thưởng, tiếc thay Nam Cung Nguyệt ánh mắt giận dữ, nhìn hắn hừ lạnh "Lập tức về Mặc Dao cung chịu phạt!" Thương ngẩng phắt đầu lên, không hiểu hắn có nghe nhầm không, cư nhiên cung chủ đại nhân kêu hắn đi chịu phạt, hắn đã làm gì sai a. Đêm tối, trong phòng Tử Linh nhiều thêm một người, người này rất không biết xấu hổ còn định trèo lên giường nằm cùng nàng. "Ngươi đêm muộn còn qua đây làm gì?"nàng cảnh giác nhìn Nam Cung Nguyệt đang tiến gần về phía giường của nàng. "Đương nhiên là ta tới thăm A Linh nha. Ngươi xem, ta còn mang thuốc chữa thương đến, rất thành ý phải không?" vừa nói hắn vừa lấy bình sứ trắng trong tay áo dốc ngược ra, một viên thuốc trơn bóng liền xuất hiện, ở gần còn có thể gửi thấy hương thơm thoang thoảng của nó. Nam Cung Nguyệt ngồi xuống bên mép giường, cười gian giới thiệu "Đây là Linh Hỏa đan, ăn vào thì thương thế dù nặng đến đâu cũng khôi phục nhanh chóng, ta cố ý mang đến cho ngươi a." Xét thấy Nam Cung Nguyệt không có hành động gì kì lạ, Tử Linh liền niềm nở, không từ chối, giơ tay chuẩn bị lấy viên đan trên tay hắn bỏ vào miệng."Dù sao thì ta cũng đến đây rồi, ngươi đang bị thương, để ta giúp ngươi uống đi." Tử Linh còn đang không hiểu Nam Cung Nguyệt định làm gì thì đã thấy hắn nhanh tay bỏ Linh Hỏa đan vào miệng, nhanh hơn nữa là môi hắn đưa tới, áp chặt vào môi nàng. Tử Linh trừng mắt thật lớn, định giãy giụa nhưng tay hắn lại đè lên cổ nàng, cố định đầu nàng một chỗ, không tài nào thoát ra. Từng dây thần kinh như căng ra, Tử Linh có thể cảm nhận rõ viên linh đan đã bị hắn cắn nát đưa vào miệng nàng cũng đang từ từ trôi xuống cổ họng. Dược tính của linh đan lập tức phát huy, miệng vết thương ở bụng của Tử Linh đang dần khép lại. Đáng lí, Nam Cung Nguyệt định trêu đùa nàng nhưng khi đôi môi hắn khẽ chạm vào đôi môi ấm áp, mềm mại của Tử Linh, hắn lại không thể dừng lại, hắn muốn hơn thế nữa.Môi hé mở, hơi thở tràn ngập bá đạo của hắn liền ập tới xâm chiếm nàng. Từ trước đến nay, Nam Cung Nguyệt hắn chưa bao giờ hôn bất kì một nữ tử nào nhưng hôn người trước mặt này mùi vị cũng không tệ lắm, ngọt ngọt thơm thơm như kẹo đường. Triền miên một hồi,Nam Cung Nguyệt bỗng nghe thấy tiếng rên như mèo kêu của Tử Linh, mới cười cười, từ từ buông nàng ra. Căng thẳng tột độ khiến Tử Linh quên mất phải hô hấp, chút nữa thì nàng đã đi đánh cờ với Diêm Vương rồi. Lấy tay áo quệt đi dấu tích, đôi mắt Tử Linh hừng hực lửa giận bắn thẳng về phía Nam Cung Nguyệt "Ngươi dám chiếm tiện nghi của ta!" Hắn híp mắt nhìn khuôn mặt đang hồng hồng của nàng "A Linh nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước, lần tới gặp lại!" Dứt lời thân ảnh Nam Cung Nguyệt tức khắc biến mất, cùng lúc đó cửa phòng bị đẩy ra "Linh nhi muội tỉnh rồi, có muốn ăn gì không, huynh đi lấy cho muội?" Y vội vàng đến bên giường, lo lắng cầm tay định bắt mạch cho nàng. Hoảng hốt, Tử Linh giật tay lại, cười cười nhìn y "Thương thế của muội đã đỡ hơn nhiều rồi, huynh yên tâm. Giờ bụng muội đang kêu gào rồi a sư huynh, muội muốn ăn cháo sen do huynh làm". Tử Kỳ thoáng nghi ngờ khi nàng rút tay không cho y xem mạch nhưng khi thấy Tử Linh làm nũng với mình, y liền vui vẻ xoa đầu nàng rồi đi làm điểm tâm mà không nghĩ gì nhiều thêm.Mấy ngày sau, Lăng Vệ Thần cùng hai đệ tử của lão đã trở về núi Thanh Sơn. Tuy chỉ đứng hạng hai trong cuộc tỉ thí nhưng lão lại rất hài lòng với biểu hiện của Tử Linh. Từ tu vi cho đến tâm tính của nàng, Lăng Vệ Thần đều có thể nắm bắt, lão không thể không công nhận đứa bé lão cứu năm đó là một thiên tài tu tiên. Ba năm, chỉ vẻn vẹn ba năm mà nàng từ người phàm đã tu được thân bất lão, trong khi năm xưa lão mất đến bảy năm. Có điều Lăng Vệ Thần không thể hiểu nổi tại sao thương thế đệ tử của lão chỉ trong một đêm mà hoàn toàn bình phục, không để lại vết tích, dù chỉ là một vết sẹo. Nghĩ nát óc, Lăng Vệ Thần cuối cùng đưa ra một lí do rất hợp tình hợp lí đó là do sức mạnh của Thần thú Thanh Long."Linh nhi, hôm nay luyện tập đến đây thôi. Hồi nãy vi sư thấy Kỳ nhi có tìm người, mau đi đi!", mắt nhắm hờ thưởng thức từng giọt rượu hoa đào chảy vào miệng, Lăng Vệ Thần xua tay ra hiệu cho Tử Linh dừng lại. Thu Bảo Long phiến, nàng một thân nhớp nháp mồ hôi chào lão sư phụ rồi bay nhanh về phía phòng của mình. Từ sau khi cuộc tỉ thí kết thúc, Tử Linh luôn nghi ngờ về thực lực hiện tại của nàng. "Quá yếu" đó là kết luận của Tử Linh khi thua thảm bại trước Thương, nàng cần phải nỗ lực hơn nữa, nàng còn phải báo thù, nợ máu của cha mẹ còn đó, nàng không thể yên lòng dù chỉ một giây. Ngâm mình trong thùng thảo dược, gân cốt của Tử Linh như được dãn ra. Đưa tay chạm khẽ làn da trắng mịn, nàng có thể cảm nhận được sức mạnh Thanh Long đang âm thầm cải tạo thân thể, ngày thức tỉnh Thần thú này hẳn còn không xa. Đường cong hoàn mỹ như ẩn như hiện qua làn khói, chân nhỏ rẽ nước bước lên thềm, Tử Linh dang tay, thanh y trên giá liền bay lên phủ trên người nàng. Lắng tai nghe tiếng bước chân bên ngoài, nàng mỉm cười, với tay lấy chiếc trâm hình hoa đào y tặng cài lên tóc, xoay người rảo bước đi ra. Bạch y nam tử đứng trước sân, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy Tử Linh đang tươi cười chạy lại "Sư huynh, sư phụ nói huynh đang tìm muội, có chuyện gì vậy?"Ánh mắt dịu dàng như mặt nước của Tử Kỳ hướng xuống, xoáy sâu vào đôi mắt đen láy, trong veo của nàng, y không nói gì, bất ngờ vòng tay qua eo thon, kéo nàng vào lòng. Mùi thảo dược thơm mát từ người Tử Linh tỏa ra khiến y dễ chịu, mày kiếm căng thẳng nhăn lại cũng từ từ dãn ra. Khẽ siết tay, giọng trầm ấm của y cất tiếng bên tai nàng "Linh nhi... Ta thực thích muội, thích rất nhiều. Khi thấy hắn và muội bên nhau ở cuộc tỉ thí, ta mới muộn màng nhận ra tình cảm của bản thân dành cho muội càng ngày càng sâu đậm."Gió nhẹ thổi qua, từng cánh hoa đào lả tả rơi đầy trời, phủ kín cả sân nhỏ trước phòng nàng. Đây là lần đầu y xưng ta với nàng, Tử Linh thoáng kinh ngạc rồi mỉm cười, nhẹ nhàng từ trong lòng y thoát ra, dùng ánh mắt tràn đầy hạnh phúc nhìn y "Hóa ra huynh cũng biết ghen, ta còn tưởng huynh không để ý đến một tấm chân tình của ta." Tử Kỳ nghe vậy vành tai liền đỏ ửng, quay mặt đi, hắng giọng "Huynh...huynh nào có ghen!" Nhìn khuôn mặt nhịn cười của nàng, y thẹn quá hóa giận, xoay người rời đi. Trước khi biến mất, âm thanh của y còn vọng lại, quanh quẩn bên tai nàng " Dù sau này xảy ra bất chuyện gì, ta cũng sẽ dùng tính mạng bảo vệ muội, Linh nhi!" Kể từ ngày hôm đó, Tử Linh không hề thấy bóng dáng của y cho đến khi lão sư phụ gọi nàng đến phòng nghị sự. Mở cửa ra, đập vào mắt là bóng hình quen thuộc mà nàng ngày nhớ đêm mong ,sư huynh của nàng.Lăng Vệ Thần thấy Tử Linh đã ngồi yên vị bèn lên tiếng "Linh nhi, con về phòng thu xếp hành lí rồi xuống núi lịch luyện với Kỳ nhi trong 2 năm tới đi." "Sư phụ, sao lại lịch luyện gấp gáp như vậy? Chẳng lẽ có chuyện sắp xảy ra?"Tử Linh ngờ vực mở miệng hỏi. Hồi lâu, Lăng Vệ Thần mới thở dài, đứng dậy, chắp hai tay ra sau "Quả thực có chuyện, theo mật báo mới nhận được, Yêu tộc đã có trong tay móng hổ và đuôi rắn, giờ bọn chúng chỉ thiếu cánh phượng hoàng để hồi sinh Đại Yêu Khuyển. Linh nhi, con phải mau nhanh chóng thức tỉnh, nếu không thế gian này sẽ... " định nói tiếp nhưng lão chợt nhận ra Tử Kỳ đang ở đây nên dừng lại. Chỉ cần nghe đến Yêu tộc, Tử Linh liền nghiêm mặt, ánh mắt quyết tâm ,hướng lão sư phụ chắp tay thành quyền "Đệ tử sẽ lập tức xuống núi lịch luyện. Sư phụ, Linh nhi lui trước!" Phẩy tay ra hiệu cho Tử Linh lui ra, bỗng nghĩ đến một chuyện, Lăng Vệ Thần cợt nhả cười cười "Kỳ nhi vừa hướng ta đưa sính lễ, cầu thân với con a, mau mau về để vi sư còn uống rượu mừng của hai con." Cửa phòng đang khép liền khựng lại, thân thể Tử Linh run run, vành tai phiếm hồng, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y. Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Tử Kỳ quay người lại chạm vào đôi mắt đang mở to, mong chờ nhìn y xác nhận tin tức vừa nhận được.Nhẹ nhàng bước tới, cầm bàn tay thon dài, trắng nõn của nàng áp vào ngực mình, tình cảm bao lâu nay bèn nén lại bằng một câu nói ngượng ngùng "Linh nhi, muội bằng lòng gả cho ta chứ?" Truyền vào bàn tay của Tử Linh là từng nhịp đập trái tim của y, từng nhịp là từng trận nổ ong ong trong đầu nàng, Cảm xúc vỡ òa, đôi mắt long lanh ngập nước trào ra từng giọt nước mắt, vui sướng lấy tay chùi tới chùi lui trên mặt, nàng gật đầu lia lịa "Muội...muội đồng ý!"Mộc Nhân thành tấp nập thương nhân đến mua bán, dòng người nối tiếp nhau nô nức tiến vào thành. Trong dòng người đông đúc này, có hai thân ảnh một trắng một xanh khí chất ngời ngời cũng đang hướng Mộc Nhân thành mà đến. "Linh nhi, vì sao sư phụ lại nói chuyến lịch luyện này giúp muội thức tỉnh?" Tử Kỳ vẫn để chuyện này trong lòng, chỉ sợ điều này làm hại đến người trước mặt. Thấy nét lo lắng trên mặt y, nàng quyết định tin tưởng nói sự thật cho y biết. Nghe xong, Tử Kỳ có chút cứng ngắc, đôi mắt nheo lại nguy hiểm "Thần thú Thanh Long? Tử Linh, muội tuyệt đối không nên lộ chuyện này ra nếu không tính mạng nguy hiểm vô cùng. Tin tức này mà đến tai Yêu tộc, không nói hai lời bọn chúng sẽ cử người đến lấy mạng muội ngay lập tức." Gật đầu chắc nịch, Tử Linh cong môi cười, nắm tay y chen qua từng lớp người tiến vào thành.Vào thành, việc đầu tiên Tử Linh làm đó là xông vào tửu lầu, gọi toàn bộ thức ăn ngon có trong quán. Bàn tay xinh đẹp cầm đôi đũa gắp lia lịa, từng đĩa trên bàn vơi đi một cách nhanh chóng. "Này lão tam, ngươi có nghe nói dạo gần đây Mộc Nhân thành này có chút kì quái không?" Tử Kỳ đưa chén trà khẽ nhấp, lắng nghe khách nhân bàn bên trò chuyện."Có biết một chút, hình như Phá Âm lâu ba tháng sau có mở một cuộc đấu giá bảo vật, nghe nói là lông phượng hoàng từ thời thượng cổ, có tác dụng gì thì chưa ai biết. Tin tức truyền xa khiến nhiều người đổ về đây, thành chủ vì sợ Yêu tộc trà trộn nên không ngừng tăng cường binh lính canh gác. À đúng rồi, thành chủ đại nhân còn mời một nhóm đạo trưởng tu tiên từ trên núi xuống giúp nữa", người được gọi là lão tam lên tiếng.Tử Linh vừa nghe thấy có người nhắc đến Yêu tộc liền dừng động tác, ngẩng đầu nhìn Tử Kỳ, không nói lời nào ,đặt bạc trên bàn rồi xoay người, cùng y rời đi."Phá Âm lâu". Ba chữ được đề trên bảng mềm mại, uyển chuyển nhưng không hề mềm yếu, từng đường nét là sự sắc bén, trầm ổn mà trong thiên hạ khó tìm được người thứ hai viết ra. Đây là kỹ viện nổi tiếng nhất Mộc Nhân thành, do lâu chủ Nhã Ly Dương sáng lập nên. Các cô nương ở đây chỉ phục vụ khách nhân dựa trên ba yêu cầu. Đầu tiên, người đó phải có gia thế, vì vậy khách nhân ở đây hầu hết là con cháu hoặc là quan viên trong triều đình. Điều thứ hai không thể thiếu đối với bất kì kỹ viện nào chính là phải có nhiều bạc. Khách nhân khi đến đây nếu thiếu một trong hai yêu cầu trên thì tuyệt nhiên đừng mơ bước chân vào Phá Âm lâu một bước. Yêu cầu thứ ba chỉ có lão bản cùng lâu chủ biết đến, bên ngoài không hề biết yêu cầu này. Chỉ cần là người tu tiên thì Phá Âm lâu sẽ đặc cách nồng hậu tiếp đón, không yêu cầu bất cứ điều gì thêm, chỉ cần một thân tu tiên là đủ. Y đưa tay gõ cửa lớn một hồi, liền có hạ nhân chạy ra, tươi cười cúi đầu khách khí với hai người "Khách quan đại giá quang lâm đến đây quả là vinh hạnh cho Phá Âm lâu nhưng quy định của lâu buổi tối mới mở cửa tiếp đón, mời hai vị buổi tối lại quay lại, mong hai vị thứ lỗi!"Tử Kỳ định cất tiếng thì Tử Linh khẽ kéo tay áo y, tiến lên "Đa tạ, vậy chúng ta tối sẽ quay lại!" Tử Kỳ tán thưởng nhìn nàng "Linh nhi của ta trưởng thành rồi a, hành sự không nóng vội nữa."Cười tươi với y, ánh mắt lóe lên tia gian tà "Đâu cần đôi co nhiều, muội có cách để chúng ta vào Phá Âm lâu mà." Tò mò nhìn nàng, y không nghĩ ra được Tử Linh chuẩn bị làm cách gì để thâm nhập bên trong.Một hồi sau, Tử Kỳ đen mặt, nâng cao lông mày nhìn động tác nhảy tường của ai kia. Y còn tưởng nàng có thượng sách gì cao siêu hóa ra là nhảy tường mà đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com