TruyenHHH.com

Vong Niem Yukiko

Vạn độc sâm lâm là nơi nguy hiểm trùng trùng, một đi ko trở lại. Nơi đây độc trùng trăm loại, người trúng độc phải chịu nhiều thống khổ, trăm ngàn đau đớn tới chết.

Sâm Lâm này là thánh địa độc dược của Phần Cốc, thường ngày không có chuyện gì lớn thì người ngoài bổn môn một bước cũng đừng mơ tưởng bước chân đến gần.

Bao trùm nơi này là làn khói tím dày đặc, tuy có phần yên tĩnh, ma mị nhưng lại như tạo nên một bức tranh tiên cảnh giữa chốn nhân gian này.

Trước Vạn Độc Sâm Lâm, chúng đệ tử các phái tập trung thành hàng dài, đứng sau chưởng môn, chuẩn bị cổ vũ cho bốn người tham gia vòng thứ hai của cuộc tỉ thí. Ở vòng hai này, Nam Cung Nguyệt - cung chủ Mặc Dao cung sẽ làm chủ khảo, địa điểm tổ chức là tại Vạn Độc Sâm Lâm.

Cau mày, Tử Linh không nghĩ loại người cợt nhả như hắn mà cũng có ngày được làm chủ khảo, xem ra vòng hai này e rằng nàng sẽ lành ít dữ nhiều.

Như đọc được suy nghĩ của nàng, Tử Kỳ liền quay sang nói "Ba tháng không gặp, sao vừa gặp huynh, muội đã cau mày rồi", y dịu dàng cười với nàng, đưa tay kéo dãn lông mày của Tử Linh, hài lòng gật đầu.

Nhìn nụ cười ấm áp của y, nỗi khó chịu trong lòng nàng nhẹ đi phần nào. Cứ nghĩ đến cảnh đêm qua, Tử Kỳ chẳng quản mệt mỏi, đường xa mà đến đây cổ vũ, nàng cảm động khôn nguôi. Y luôn là người tốt vs nàng nhất, lo lắng cho nàng nhất. Cũng là người nàng muốn dùng cả đời này kể bên.

"Không có, do trong lòng muội lo lắng thôi, thấy huynh ở đây, muội thật sự rất vui!"

Xoa xoa đầu nàng, Tử Kỳ điều chỉnh tiếng đủ cho mình nàng nghe thấy "Mau đi đi, chờ muội về, huynh có chuyện muốn nói với muội."

Nam Cung Nguyệt híp híp mắt nhìn Tử Linh từ xa, thấy nàng đang trò chuyện vui vẻ với Tử Kỳ, hắn liền cất cao giọng tuyên bố "Bốn đệ tử tham gia tỉ thí vòng hai mời bước lên. Ở vòng này, các ngươi sẽ tiến vào Vạn Độc Sâm Lâm, tìm thánh quả chu hồng mang về. Trong toàn bộ phạm vi sâm lâm này, chỉ có hai quả chu hồng, hai người hái được sẽ quay trở về giao thánh quả và quyết định hạng nhất qua trận tỉ thí pháp thuật giữa hai người. Hai đệ tử còn lại không có chu hồng cũng sẽ quyết định hạng cuối bảng qua tỉ thí. Các ngươi rõ chưa?"

"Rõ!" Bốn người cùng đáp.

"Vậy thì vòng hai cuộc tỉ thí bắt đầu!"

Bên tai chỉ nghe thấy mấy tiếng xẹt qua, bốn thân ảnh biến mất, tiến vào Vạn Độc Sâm Lâm.

Nam Cung Nguyệt thấy chúng đệ tử đã đi vào liền quay người tiến đến chỗ Lăng Vệ Thần ngồi xuống "Hửm, đây chẳng phải là đệ tử cùng ngươi trước đây tới đón A Linh sao, vòng một hình như ta không thấy hắn?"

Lăng Vệ Thần nhấp chén rượu, sảng khoái đáp lại "Đây là nhị đệ tử của ta, sao, ngươi thấy ánh mắt thu nhận đệ tử của ta quả không tệ đi", ánh mắt lão hiện rõ sự vui vẻ, miệng cũng toét ra tự hào nhìn Tử Kỳ phía sau rồi lại đưa ánh mắt về Nam Cung Nguyệt.

"Cũng không tệ", ánh mắt nguy hiểm đánh giá Tử Kỳ hồi lâu mới rời đi.

Trong sâm lâm, Tử Linh theo sự hiểu biết hạn hẹp của mình mà đi tìm chu hồng quả.

Phòng lão sư phụ có rất nhiều sách, sách dược cũng không thiếu, nàng có đọc qua loại chu hồng quả này mọc ở nơi ẩm thấp, tối tăm, nếu không tinh mắt khó lòng tìm được. Chu hồng bình thường thì rất dễ tìm, còn thánh quả chu hồng thì phải là chu hồng nghìn năm, muốn tìm nó quả thật như mò kim đáy bể.

Trước mắt, nàng phải đến được trung tâm sâm lâm càng nhanh càng tốt, xác suất chu quả xuất hiện ở đó rất cao. Phi người lên, bay qua các tán cây, nàng băng băng một đường tiến về trung tâm.

Khi mặt trăng đã dần ló cũng là lúc bầu trời chuyển mình sang màu đen, thấp thoáng có thể thấy vài ngôi sao đang điểm sáng cho bầu trời đêm. Vạn Độc Sâm Lâm bây giờ có vẻ nguy hiểm hơn bao giờ hết.

"Ai nha, cũng may mà tìm thấy con gà rừng này không hôm nay bụng đành phải để rỗng rồi, thơm quá!" Không khí yên tĩnh bị phá vỡ, miệng nhỏ của Tử Linh đang vừa ca thán, tấm tắc khen gà nướng vừa nhai ngấu nghiến.

Bảo một người tham ăn như nàng chịu đói dù chỉ một ngày quả thật nàng không chịu nổi, chu quả thì chu quả trước tiên bụng no đã.

Bỗng phía sau phát ra tiếng động, dù rất nhỏ nhưng đủ để nàng nghe thấy, vứt đùi gà đang gặm dở sang một bên, Tử Linh đứng dậy, lấy Bảo Long phiến ra sẵn sàng tư thế chiến đấu.

Bóng đen đang tiến lại đây có hình thù thật lạ lùng, tốc độ di chuyển nhanh, thân cao lại dài, hừm hình như theo nàng thấy thì còn có sáu cái chân, mấy cái chân dài ngoằng đang đạp cây cỏ mà tiến thẳng về phía nàng.

Bây giờ Tử Linh mà còn không biết đó là nhện yêu thì thật phụ công dạy dỗ của lão sư phụ nhà nàng. Há hốc miệng, trừng trừng nhìn con nhện đen xì xì, thân mình đầy lông lá, Tử Linh quay người lại, lấy tốc độ mắt thường không nhìn thấy được mà chạy, không là bay mới đúng.

Thiên a, nàng đã làm gì mà xui xẻo như thế này, mới ngày đầu đã đụng độ Nhện yêu trăm năm, chạy, tuyệt đối phải chạy cho nhanh, hôm nay coi như nàng rèn luyện thân thể đi.

Tốc độ của Tử Linh không hề chậm, vừa chạy vừa quay đầu nhìn ra sau, thấy động vật lông lá vẫn bám theo nàng bèn tăng tốc hơn nữa.

"Rầm", hình như nàng vừa đâm vào thứ gì thì phải.

"Ai ôi, tên mù nào đâm vào bản công tử, ngươi có biết thân thể bản công tử là kim chi ngọc diệp không, ta mà bị thương thì ngươi đừng hòng được yên." Ánh mắt long sòng sọc, mày kiếm nhíu chặt, hùng hổ quay đầu nhìn người đâm vào mình.

"Ta còn tưởng là ai hóa ra là nha đầu Tử Linh ngươi, mau đền tiền thuốc thang cho bản công tử, bản công tử sẽ xem xét còn tha thứ cho ngươi", Bắc Tịnh Diễm thấy cơ hội ăn vạ ngay trước mắt, mặt giãn ra không ít, còn hớn hở chờ bạc về túi.

Tử Linh lườm tên vô liêm sỉ này từ trên xuống dưới, khinh bỉ lắc thân mình qua, cắm đầu chạy tiếp.

Gió mát thổi qua, tiếng lá cây xào xạc khiến người đá đứng nãy giờ nhìn theo thân ảnh Tử Linh tỉnh lại, định há miệng mắng chửi một trận nhưng Bắc Tịnh Diễm liền cứng họng khi thấy thứ lông lá, sáu chân chỉ còn cách hơn một thước.

Truyền linh lực xuống chân, hắn dùng hết sức đuổi theo hướng Tử Linh vừa chạy qua "Nha đầu kia, ta mà gặp được thì đừng trách Bắc Tịnh Diễm ta ra tay độc ác. Mẹ kiếp,con nhện chết bầm, ngươi đuổi theo ta làm gì?"

Nếu nàng ở đây thì sẽ thấy công phu mắng chửi của tên này quả thật hơn người, đáng tiếc lúc này Tử Linh đã cao chạy xa bay.

"Hộc..hộc..hộc", ngồi phịch xuống đất, Tử Linh không giữ hình tượng thục nữ mà thở hồng hộc, người nàng nhễ nhại mồ hôi, y phục sau lưng cũng ướt đẫm, chắc cũng phải vắt được ra nước .

Lấy túi nước đeo bên hông ra, một ngụm lại một ngụm uống, Tử Linh thề nếu gặp lại Bắc Tịnh Diễm thì sẽ tạ lỗi với hắn sau. Một khắc trôi qua, thể lực cũng đã hồi phục lại một chút, lúc này nàng mới nhìn tình cảnh xung quanh. Đúng là vận khí tốt, cư nhiên nàng chạy bừa mà đến được trung tâm Vạn Độc Sâm Lâm ngay trong đêm, trải qua chuyện này nàng tự nhủ sẽ nghe lời lão sư phụ chăm chỉ rèn luyện thể lực nhiều hơn.

Tiếng suối chảy róc rách, ánh mặt trời xuyên qua các tán lá báo hiệu một ngày mới đã đến, cũng là lúc thích hợp để Tử Linh tiếp tục đi tìm chu quả. Bỗng giọng nói của Nam Cung Nguyệt vang vọng cả sâm lâm "Thương - đệ tử Mặc Dao cung đã lấy được chu hồng quả nghìn năm, thông qua Vạn Độc Sâm Lâm, chỉ còn lại một chu hồng quả nữa mong rằng các ngươi sẽ tìm ra nó nhanh chóng."

Nàng không nghe nhầm đi, tên Thương kia có phải yêu quái không, nhanh như vậy đã tìm ra quả chu hồng, hừm nàng cũng không thể chậm chạp được nữa. Bay mấy vòng ở trung tâm sâm lâm, Tử Linh không phát hiện ra nơi nào ẩm thấp, tối tăm đủ để chu hồng sinh trưởng. Khoan, hình như đống dây leo phía trước có điểm bất thường.

Dần dần hạ phi kiếm xuống, mũi giày Tử Linh vừa chạm xuống đất thì nàng đã bật lên, hướng đám dây leo nhảy tới.

Khi còn cách một gang tay thì nàng dừng lại, lấy bàn tay rẽ đống dây leo sang một bên, cửa hang động liền lộ ra trước mặt. Hướng mắt nhìn về phía cuối động, nàng có thể thấy chu hồng quả nghìn năm đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Nét vui mừng hiện rõ trên mặt nàng, đôi mắt như có thần, sáng lên, miệng mở to, cười rộ lên "Cuối cùng cũng tìm được ngươi, chu quả khốn khiếp. Làm mất bao công sức của ta, chờ đó sau khi hái ngươi ta sẽ đem cho lão sư phụ ngâm rượu, hừ!"

Tử Linh bước đến chu hồng quả, vươn tay ra hái rồi thu vào nhẫn trữ vật. Chu hồng nghìn năm vừa rời khỏi cây, hang động liền rung chuyển, ầm ầm sập xuống, khói tím từ tứ phía phun ra. Hoảng hốt, lấy tay áo che trước mặt, Tử Linh xoay người phóng thẳng thân mình về phía cửa hang trước khi nơi này hoàn toàn sụp đổ.

Dù đã dùng tốc độ nhanh nhất nhưng nàng vẫn hít phải không ít khí độc, tuy độc này không lập tức chấm dứt mạng nhỏ của nàng nhưng nó lại làm tinh thần sa sút, suy yếu đi.

Quay đầu nhìn lại đống đổ nát phía sau, Tử Linh mệt mỏi dựa vào gốc cây gần đó "Cũng may còn chạy kịp."

"Tiểu nha đầu, mạng thật lớn a. Ta có lòng tốt định vào nhặt xác ngươi, không ngờ mạng nhỏ của ngươi còn giữ được."

Mắt mở to, nhìn nam tử mặc y phục tím đang lại gần, Tử Linh lấy Bảo Long phiến ra sẵn sàng từng thời đối chiến.

"Bắc Tịnh Diễm, ngươi như vậy là quá thừa nước đục thả câu đi, ta nhìn thấy thật chướng mắt a",nữ tử mặc y phục trắng từ trên cây nhảy xuống chắn trước mặt Tử Linh.

"Được, vậy ta xử lí ngươi trước rồi lấy chu hồng quả cũng không muộn, Phương Mịch Cửu tiếp chiêu."

Dứt lời hai thân ảnh một trắng một tím bay vào nhau, liên tục thi triển pháp thuật công kích đối phương. Bắc Tịnh Diễm ra chiêu nào cũng đều là sát chiêu, mạnh bạo, hung tàn, pháp thuật hệ phong của kẻ này không thể coi thường. Từng cơn gió rít gào bay về phía Phương Mịch Cửu, chúng hóa thành những lưỡi dao vô hình sắc bén tập kích tứ phía nàng.

Không hề nao núng, Phương Mịch Cửu lập tức thi triển pháp thuật thủy thuẫn để phòng ngự, một lớp lá chắn bằng nước lấy nàng làm trung tâm dựng lên, bao bọc quanh nàng, hóa giải toàn bộ pháp thuật của Bắc Tịnh Diễm.

Lui lại phía sau vài bước, Bắc Tịnh Diễm nhếch mép "Xem ra cũng có chút bản lĩnh, để xem chiêu tiếp theo ngươi còn phá giải được không", nói xong hắn chưa thi triển pháp thuật mà còn nhàn rỗi hướng Tử Linh hất hàm" Hừ, ngươi tranh thủ mà lấy lại sức lực cho ta, xử xong nha đầu Phương Mịch Cửu này là đến lượt ngươi. Ta với ngươi còn món nợ nhện yêu chưa thanh toán đâu."

Tử Linh nghe xong liền đen mặt, gã này quả là thù dai mà, hóa ra là đến chút giận việc kia, vậy mà làm nàng tưởng hắn đến lấy mạng nàng. Nhìn tình cảnh trước mắt, Tử Linh không phí phạn thời gian nữa, nhắm mắt điều tức lại thân thể.

Phương Mịch Cửu chớp lấy thời cơ mất cảnh giác của đối thủ, dùng thủy hệ pháp thuật phản lại phong hệ của Bắc Tịnh Diễm.

Cầm trong tay cung tên bằng nước, Phương Mịch Cửu dồn toàn bộ sức lực kéo dây cung, bắn thẳng mũi tên đang chứa linh lực mạnh mẽ vào ngực Bắc Tịnh Diễm. Thời gian như ngưng đọng lại, nếu mũi tên này bắn trúng thì Bắc Tịnh Diễm hoàn toàn không còn khả năng chiến đấu, Phương Mịch Cửu sẽ có cơ hội cao hơn lấy được chu hồng quả ở trong tay Tử Linh đang bị thương bên kia.

Đầu mũi tên chỉ còn cách ngực Bắc Tịnh Diễm nửa gang tay, những tưởng mũi tên sẽ xuyên thủng ngực hắn nhưng Bắc Tịnh Diễm lại mỉm cười, nghiêng người né mũi tên đồng thời nhờ phong hệ mà gia tăng tốc độ của bản thân, xuất hiện phía sau Phương Mịch Cửu, nâng tay đánh ngất nàng.

"Giờ đến phiên ngươi", đôi mắt sáng quắc của Bắc Tịnh Diễm nhìn về phía Tử Linh nói, hắn rút kiếm ra lao thẳng vào Tử Linh chém xuống.

Đang trong trạng thái điều tức, Tử Linh bèn mở mắt, lấy Bảo Long phiến ra tiếp một kiếm của Bắc Tịnh Diễm. Nửa quỳ nửa ngồi, y phục bay phần phật, hai tay Tử Linh cầm Bảo Long phiến đang ra sức chống đỡ.

Do khí độc chưa được nàng đào thải hết nên giờ trông Tử Linh có phần chật vật, tóc xòa trước mặt, mồ hôi rịn ra, đôi mày nhíu chặt. Nàng nâng tay đẩy mạnh kiếm của Bắc Tịnh Diễm, xoay người lùi về sau, tạo khoảng cách với hắn "Ngươi cũng nên báo trước để ta chuẩn bị, cư nhiên đánh lén lúc ta trị thương. Hừm, xem chiêu!"

Tử Linh biết với sức của nàng hiện tại thì không thể đánh lại Bắc Tịnh Diễm, muốn đánh nhanh thắng nhanh thì nàng đành phải dùng bí truyền của sư môn.

Đưa ngón tay cái vào miệng cắn mạnh, từng giọt máu đỏ liền chảy ra. Không chậm trễ, Tử Linh vung tay đem Bảo Long phiến ra trước mặt, vẽ một đường uốn lượn bẳng máu của nàng.

Bảo Long phiến như cảm nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, hút lấy toàn bộ linh lực ít ỏi mới tích tụ được trong người nàng từ từ bay lên, lơ lửng giữa không trung.

Bắc Tịnh Diễm chăm chú nhìn động tĩnh của Tử Linh không rời một tấc, sau khi thấy nàng thi triển pháp thuật liền thốt lên "Ngươi điên rồi, pháp thuật nguy hiểm như vậy mà ngươi cũng dám sử dụng, nha đầu ngươi muốn sau này thành phế nhân sao?"

"Ực ực ực.."

Âm thanh này khiến Nam Cung Nguyệt thường ngày âm trầm cũng phải nhíu nhíu mày "Ta nói này Lăng Vệ Thần, ngươi cư nhiền còn có tâm trạng để uống rượu? A Linh hình như vừa sử dụng pháp thuật bí truyền của Tiêu Dao phái a, ngươi không lo lắng cho nàng sao?"

Lăng Vệ Thần bình thản nhìn Nam Cung Nguyệt đang ngồi cạnh, khẽ đáp "Nàng không sao đâu."

Nam Cung Nguyệt thoáng kinh ngạc nhưng thấy biểu hiện của lão già trước mặt bèn không để tâm đến nữa, vươn tay lấy một quả nho bỏ vào miệng "Ừm, vẫn là nho ở Phần Cốc này là ngon nhất."

Tử Kỳ đứng bên Lăng Vệ Thần nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi, không giấu được lo lắng, cúi người khẽ hỏi lão sư phụ nhà mình "Sư phụ, liệu sư muội có....",y đang nói thì Lăng Vệ Thần giơ tay ra hiệu ngưng.

Dốc vò rượu ngược lại, thấy trong vò đã không còn giọt nào, Lăng Vệ Thần liền cướp bình rượu trên tay Triệu Khuê Mẫn tu ừng ực "Bí truyền này nếu là đệ tử khác thi pháp thì ta sẽ lo lắng nhưng Linh nhi mà dùng thì vi sư tuyệt đối tin tưởng, ngươi chớ lo."

Tử Kỳ vội gật đầu, y hiểu nếu lão sư phụ đã nói vậy chứng tỏ Tử Linh sẽ không có chuyện gì.

Từ lúc gia nhập Tiêu Dao phái đến giờ, y chỉ biết bí truyền của sư môn vô cùng lợi hại, đối thủ dù có cao hơn hai ba cấp tu vi thì cũng không thể nào phá giải được pháp thuật này, nhưng thi triển bí truyền này xong người dùng cũng sẽ bị phản phệ, nặng thì mất mạng, nhẹ thì thành phế nhân, tu vi mất sạch, không đến đường cùng thì không ai dại dột mà sử dụng.

Trầm ngâm hồi lâu, y ngước ánh mắt về Vạn Độc Sâm Lâm "Linh nhi, ta tin muội sẽ không sao."

Cây cối xung quanh đổ rầm rập, cuồng phong nổi lên từ tứ phía, mây đen bao phủ cả bầu trời.

Từ các đám mây đen, Bắc Tịnh Diễm có thể thấy rõ những tia sét màu tím đang ngưng tụ thành một khối lớn, chuẩn bị ra sát chiêu cuối cùng. Đối diện hắn, khuôn mặt Tử Linh tái nhợt, từ khóe miệng nàng khẽ chảy ra dòng máu đen nhưng nàng vẫn không bận tâm mà tiếp tục truyền linh lực cho Bảo Long phiến.

Khi các tia sét đã hội tụ đủ một chỗ, Tử Linh thu tay về, miệng hô to "Lôi nộ trùng kích!".

Các tia sét phóng thẳng về phía Bắc Tịnh Diễm, mạnh mẽ công kích vào lớp phong thuẫn mà hắn tạo ra.

Không đỡ nổi đến một tia sét, phong thuẫn nhanh chóng vỡ vụn, Bắc Tịnh Diễm hoảng sợ, định lui về sau nhưng bị các tia sét quấn quanh, cố định một chỗ. Từng tia sét tím thâm nhập vào thân thể của hắn, khiến Bắc Tịnh Diễm tê liệt, linh lực không thể huy động.

Tử Linh ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to, hoảng sợ của Bắc Tịnh Diễm "Đây là bí truyền của Tiêu Dao ta, ngươi không thoát được đâu. Tuy không phải là một tất kích sát nhưng nó lại mang đặc tính khống chế và kìm hãm đối thủ cao. Như ngươi bây giờ vậy, bị trói cố định một chỗ và không phát động được linh lực, vậy chỉ có chờ đối phương đến lấy mạng ngươi."

Hít một hụm khí lạnh, Bắc Tịnh Diễm thật không ngờ nha đầu trước mặt này lại biết dùng bí truyền của Tiêu Dao. Bí truyền của tất cả môn phái tu tiên có quy định chỉ truyền cho chưởng môn, tuyệt đối không truyền cho ai khác, chẳng lẽ nha đầu này là chưởng môn tương lai của Tiêu Dao phái

"Ta thua, muốn chém muốn giết tùy ngươi."

Tử Linh định há to cười với Bắc Tịnh Diễm nhưng vừa mở miệng thì máu đen liền ộc ra. Nàng đen mặt, lườm kẻ trước mặt "Ta lấy mạng ngươi làm gì, hai ta không thù không oán sao lại phải ra tay tàn độc. Chuyện lần trước là ta có lỗi, ta hướng ngươi tạ lỗi, mong ngươi không để bụng."

Thu lại cảnh giác, Bắc Tịnh Diễm vui vẻ nở nụ cười "Được, bổn công tử là người hiền hòa, xí xóa cho nha đầu nhà ngươi, giờ mau thả ta ra!"

Tử Linh lấy tay áo lau đi vệt máu trên khóe miệng, chỉnh trang lại y phục "Bèn tạ lỗi lần nữa với ngươi, ta biết thi pháp nhưng không biết phá giải, đành để ngươi chịu ủy khuất chờ Nam Cung Nguyệt đến giải vậy. Ta đi trước", nàng nói xong liền ngự kiếm bay đi bỏ lại phía sau Bắc Tịnh Diễm đang ngây ngốc khi nghe nàng nói cùng Phương Mịch Cửu bất tỉnh trên mặt đất.

Sau chuyện này nàng sẽ cân nhắc lại việc sử dụng bí truyền của sư môn, Lăng Vệ Thần có nói đệ tử bình thường nếu sử dụng sẽ bị phản phệ nhưng nàng sử dụng thì cùng lắm là nội thương một chút, nàng có hỏi lí do thì nhận được ánh nhìn khinh bỉ từ lão "Hừm, với sức mạnh của Thanh Long thì thân thể ngươi thừa sức tiếp nhận."

Phải, trước khi vòng hai cuộc tỉ thí bắt đầu, Lăng Vệ Thần đã hỏi nàng có muốn học bí truyền của bổn môn không và không hề suy nghĩ nàng đã nhảy ra khỏi ghế, ánh mắt long lanh ngập tràn mong chờ, ôm chân lão gật đầu lia lịa.

Đến khi nàng đem chuyện này kể cho Tử Kỳ thì y mới nói cho nàng biết là chỉ có chưởng môn mới được học, xem như nàng bị lão sư phụ dụ vào chòng mà không biết, đến lúc biết cũng đã học rồi.

Bay thẳng một đường ra khỏi Vạn Độc Sâm Lâm, Tử Linh dừng lại trước các chưởng môn, đem chu hồng quả trong túi trữ vật giao ra "Đây là chu hồng quả nghìn năm, mời các vị xem!"

Lam Lân bên cạnh Nam Cung Nguyệt liền đi xuống mang chu hồng quả từ trong tay nàng đến trước mặt Nam Cung Nguyệt - chủ khảo vòng này.

"Không sai, đây đúng là thánh chu hồng quả, ta tuyên bố Tử Linh của Tiêu Dao phái thông qua, sáng mai sẽ là cuộc tỉ thí để tìm ra hạng nhất năm nay." Ngừng lại một chút, đưa mắt nhìn xung quanh ,hắn nói tiếp "Lăng Vệ Thần, ngươi đi cùng ta mang hai đệ tử còn ở trong sâm lâm đem ra, còn lại giải tán thôi, mấy ngày nay cũng mệt mỏi rồi."

Lúc lướt qua Tử Linh, Nam Cung Nguyệt khẽ nói vào tai nàng "A Linh của ta làm tốt lắm, ta mong đến sáng mai nàng không làm ta thất vọng."

Hắn lướt qua nàng để lại mùi hương thoang thoảng, mặt Tử Linh từ trắng thành xanh, từ xanh thành đỏ ửng, xoay người định mắng chửi người thì thân ảnh của Nam Cung Nguyệt đã biến mất cùng Lăng Vệ Thần.

Tử Kỳ bên kia từ lúc nhìn thấy thân ảnh của nàng mặt liền dãn ra, mỉm cười tiến lại "Linh nhi, chúc mừng muội, ngày mai dù thắng hay thua thì ta vẫn luôn ủng hộ muội." Y âu yếm nhìn nàng, khẽ đưa tay rẽ mấy sợi tóc trên gương mặt trắng trẻo, hồng hào, đáng yêu của nàng.

Thẹn thùng, Tử Linh cúi mặt xuống cười khẽ với y "Sư huynh, cám ơn huynh đã luôn bên muội". Dịu dàng nhìn nàng, y đưa tay nắm lấy tay Tử Linh, dắt đi "Về thôi Linh nhi!".

Hôm ấy y dịu dàng, y ấm áp, y chân thành với nàng. Y khiến nàng cảm thấy cuộc đời này của mình hoàn toàn tươi đẹp, hoàn toàn dựa dẫm vào y. Giữa rừng cây, một đôi tình lữ trong lòng tràn ngập hạnh phúc, ánh mắt hai người phát ra nồng đậm chân tình thiên ái. Giữa rừng cây, hình ảnh bạch y nam tử song hành cùng thanh y nữ tử, hào quang quả thật chói lóa.

Nhân sinh kiếp này

Ta cùng chàng gặp gỡ

Một lời giãi bày

Ái tình liền nảy nở

Tình là mộng

Tình là say

Nhân gian nào có thấu

Tình là hỉ

Tình là bi

Đôi lứa nào chia li....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com