Chương 106: Gã ngốc
Ca phẫu thuật diễn ra trong hai giờ, nhanh hơn dự kiến nửa tiếng đồng hồ, phần nhiều do kỹ thuật điêu luyện của Steven. Y đúng là bàn tay vàng của khoa ngoại thần kinh bệnh viện Chợ Ruộng. Họ đã giải áp nội sọ, lấy hoàn toàn khối tụ gây chèn ép não, đồng thời xử lý cầm máu các thương tổn đang xuất huyết trong sọ.Ngọc Linh giúp Steven rời khỏi bục mổ, nhường chỗ cho bác sĩ của Võ Lâm thực hiện đậy hộp sọ và may vạt da đầu. Ông ta tuy không chịu trách nhiệm nặng nề như Steven nhưng kỹ thuật khâu vá vẫn phải đảm bảo mức chuẩn nhất của ngành giải phẩu thẩm mỹ.Thiên Hùng luôn cố thủ ở vị trí của mình. Hắn là người đầu tiên bắt đầu chuẩn bị tiền phẫu và gây mê, cũng là người cuối cùng kết thúc công việc hồi sức cho bệnh nhận. Carlos vẫn còn một chặng đường dài phía trước để mà lo lắng. Can thiệp phẫu thuật hay điều trị nội khoa bảo tồn luôn là câu hỏi hóc búa đối với những ca bệnh tai biến mạch máu não. Họ căn cứ vào độ tuổi của bệnh nhân còn trẻ, vị trí xuất huyết nông, thể tích khối huyết lớn, điểm thấp ... để quyết định can thiệp sớm. Điều này có thể nhanh chóng giành giật Carlos từ tay tử thần, nhưng đổi lại cái giá phải trả của họ chính là tình trạng tái xuất hiện ổ xuất huyết cao.Sau ba giờ chịu trách nhiệm chính trong việc gây mê cho bệnh nhân, Thiên Hùng cảm giác từng sợi dây thần kinh của mình mệt rã rời. Tuy nhiên khi nghe được tiếng thở khò khè của Chân Phương, hắn dường như khoẻ lại và hạnh phúc tột cùng vì bệnh nhân đã nhanh chóng tự thở được. "Hoàng tộc đúng là thật phi thường, dạo một vòng quanh quỷ môn quan mà vẫn có thể quay lại ngoạn mục như vậy khiến người ta mừng phát khóc à."Khi hắn chưa kịp cảm thán xong thì cánh cửa phòng phẫu thuật bỗng nhiên bật mở. Trưởng khoa Huỳnh, cấp trên trực tiếp của Thiên Hùng xăm xăm đi vào. Vẻ mặt ông căng thẳng, mệt mỏi, hẳn vừa chạy vội đến đây sau một cuộc phẫu thuật khác. Ông nhìn khuôn mặt ngơ ngáo của học trò mình, sau đó không nói lời nào quay qua quan sát màn hình trước mặt hắn. Ông thở dài. Xem ra các chỉ số của bệnh nhân đã làm ông yên tâm hơn.Trước cặp mắt tròn xoe của Thiên Hùng, ông giơ tay vỗ vai hắn động viên. Hẵn đó là sự chia sẻ từ người thầy đã chính thức công nhận học trò mình dưới tư cách như một đồng nghiệp. Động tác đơn giản ấy khiến hắn cảm thấy phấn chấn kỳ lạ, dù áp lực trên vai ngày một nhiều thêm. Bởi gánh nặng của hai từ "trách nhiệm" cũng chính là niềm tự hào của toàn bộ các y bác sĩ. Tinh thần của hắn bỗng sáng suốt hơn bất kỳ thời điểm nào hết. Thiên Hùng nhoẻn miệng cười, đặt tay lên trên bàn tay của trưởng khoa Huỳnh."Em cảm ơn thầy!"^_^Khoảng một giờ đồng hồ sau hắn mới dám rời khỏi phòng phẫu thuật. Tình trạng của Chân Phương đã bắt đầu ổn định hơn. Nhưng do không có kế hoạch cho ca mổ tiếp theo ở tầng B6, nên bệnh nhân được giữ yên tại chỗ có các thiết bị can thiệp đầy đủ và tân tiến nhất. Dù sao di chuyển bệnh nhân xuất huyết não chưa bao giờ là điều hay ho, ngoại trừ lúc mang họ vào căn phòng xanh này.Thiên Hùng trở vào phòng khử trùng để thay quần áo kỹ thuật viên ra. Đồ đạc của hắn vẫn được giữ nguyên trong tủ cá nhân như khi chủ nhân của chúng vội vàng mắc vào giá. Sau khi khoát lại quần áo lên người, như một thói quen, hắn bắt đầu kiểm tra điện thoại. Hàng loạt cuộc gọi từ Tịch Dạ ghi trong danh sách cuộc gọi nhỡ. Thiên Hùng kiểm tra thời gian, thì đa số cuộc gọi nhỡ đều rơi vào lúc hắn đang bận phụ mổ cho Steven."Nàng? Vừa mới bị bắt cóc trước đó!"Hắn cảm thấy bối rối nhưng không vội gọi lại. Nếu Tịch Dạ bị khống chế, thì làm sao nàng sử dụng điện thoại liên lạc với hắn. Nếu Tịch Dạ đang bị nhốt ở đâu đó và lén lút sử dụng điện thoại để cầu cứu, liệu việc hắn chủ động gọi lại có làm nàng bị bại lộ. Lúc này hắn cần ai đó thật sáng suốt để tư vấn cho mình. Đôi khi những lựa chọn đơn giản nhất trong lúc đầu óc rối bời đều dẫn tới kết quả sai lầm cả.Nắm chặt điện thoại trong tay, hắn rảo bước nhanh ra khỏi khu vực cách ly. Steven chắc chỉ đang ở trong phòng hội chẩn. Hắn muốn ngay lập tức chia sẻ với bạn của mình mọi việc xảy ra từ sáng đến giờ. Nương tử của hắn đang ở trong một tình thế vô cùng nguy hiểm.Nhưng trước khi Thiên Hùng đi hết đoạn hành lang, điện thoại trong tay hắn lại rung lên. Một cuộc gọi khác đến từ Tịch Dạ. Hắn hồi hộp chọn kết nối.- Chuyển cho ta đoạn code, nương tử của ngươi sẽ trở về bình an.Một giọng nam xa lạ vang lên bên tai hắn, vừa lạnh lẽo vừa mang sắc thái châm biếm cười cợt. "Tên mặt nạ", trong đầu Thiên Hùng lóe lên hình ảnh kẻ xuất hiện sau cùng đã cầm điện thoại của nàng. Tịch Dạ bị tấn công khi đang chuyển đoạn code về cho Chân Phương, mà tài khoản của hắn cùng lúc đó cũng đang kết nối vào cuộc hội đàm giữa hai người. Thiên Hùng tưởng chừng như việc chuyển giao đã thất bại, nhưng hóa ra công nghệ của công ty Võ Lâm lại có một số đặc thù khác biệt. Khi tùy chọn gửi một tập tin, thông thường tập tin này sẽ được sao chép, cắt thành các gói dữ liệu nhỏ, gửi đến đích, sau đó được tổ hợp lại thành chuỗi thông tin hoàn chỉnh mới. Lúc này tập tin đích bị xóa khỏi bộ nhớ, tạo cảm giác cho người dùng là tập tin bị cắt từ nơi này dán sang nơi khác. Thực chất đó là một chuỗi các công việc sao chép, tải, xóa. Vì vậy, chỉ cần sử dụng một phần mềm đơn giản cũng có thể phục hồi tập tin bị xóa, và việc cắt dán liền bị biến thành sao chép và dán.Ở công ty Võ Lâm, do đặc thù cần bảo mật cao, nên các giai đoạn của việc chuyển thông tin được thay đổi một chút. Ngay khi tập tin gốc được cắt thành gói dữ liệu nhỏ để chuyển đi, thì các gói dữ liệu gốc cũng đồng thời bị xóa bỏ và ghi đè nhiều lần đến mức không phục hồi được. Vì vậy dù việc chuyển tập tin bị gián đoạn thì thứ mà mỗi bên có được chỉ là các gói dữ liệu hỗn độn không trùng lặp. Hay có thể nói cách khác là điện thoại của Tịch Dạ giờ đây chỉ có một nửa đoạn code không hoàn chỉnh. Bọn hacker nếu muốn công phá bức tường của Võ Lâm, chúng buộc phải có nửa chiếc chìa khóa còn lại. Thứ này có ở cả điện thoại của Chân Phương lẫn Thiên Hùng. Nếu hack được máy của giám đốc Võ Lâm thì cần gì đoạn code nữa. Còn Thiên Hùng, hắn chỉ là một tên vô danh tình cờ được phép chường mặt vào cuộc gọi quan trọng giữa Tịch Dạ và Chân Phương. Không tấn công từ phía hắn thì biết đòi ai đoạn code dang dở kia nữa chứ.- Ngươi là ai? – Tuy Thiên Hùng biết về đối phương nhưng vẫn hỏi lại như một phản xạ. – Và thứ code đó chuyển như thế nào?Một tràng cười hô hố đầy miệt thị trả lời hắn. Có thể nói tên đeo mặt nạ đã đánh giá quá cao trình độ của đối phương rồi. Gã cứ ngỡ những ai ở bên cạnh Phương Huyền đều là chuyên gia cao cấp về công nghệ ư? Thiên Hùng là người rời khỏi thôn tân thủ ở cấp bốn mươi đầy kinh ngạc đó. Mỗi lần cài máy để gõ văn bản hắn còn phải nhờ thằng nhóc sinh viên ở phòng bên cạnh kìa.- Ngươi mở đoạn trò chuyện lúc nãy ra, sẽ thấy một tập tin đang tải dở dang, bấm tùy chọn gửi ngược lại cho ta. – Gã B vui vẻ hướng dẫn cho Thiên Hùng, trong lòng mừng thầm vì đối phương thậm chí còn chưa ra yêu sách trao đổi con tin mà đã vội đáp ứng yêu cầu của gã.Cuộc gọi đột ngột bị ngắt ngang, khiến kẻ vừa hả hê kia cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh vô mặt. Gã lầm bầm chửi rủa một mình, chưa kịp bấm máy gọi lại thì điện thoại đã rung lên.[Mật] Anh Hùng: "Không thấy phần tin nhắn đó ở đâu cả."[Mật] Tịch Dạ: "Ta còn chưa nói hết, sao ngươi dám cúp máy ngang như thế."[Mật] Anh Hùng: "Không cúp máy làm sao mở game lên mà vô tin nhắn."[Mật] Tịch Dạ: "Ngay trên mấy đoạn chat này là phần code đã gửi dở dang đó."[Mật] Anh Hùng: "Không có. Chỉ có thông báo màu đỏ là tin nhắn chưa gửi đi thôi."[Mật] Tịch Dạ: "Đâu, chụp ảnh màn hình gửi ta coi."[Mật] Anh Hùng đã gửi một ảnh.[Mật] Tịch Dạ: "Máy của ngươi là đời cổ lỗ sĩ nào vậy? Nó không đọc được gói dữ liệu. Vào phần lưu trữ của máy lấy ra đi."[Mật] Anh Hùng: "Đó là chỗ nào?"[Mật] Tịch Dạ: "Chỗ quản lý thư mục đó, rồi vô phần đã tải."Một khoảng lâu yên lặng sau đó.[Mật] Tịch Dạ: "Tìm ra chưa?"[Mật] Anh Hùng: "Hầy, trong máy chỉ có mấy cái app, không biết cái thư mục ngươi nói ở chỗ nào."[Mật] Tịch Dạ: "Thư mục dĩ nhiên trong bộ nhớ máy."[Mật] Anh Hùng: "Bộ nhớ máy chỉ có hình thể hiện dung lượng đã sử dụng và còn trống, đâu có chọn vô được gì đâu."[Mật] Tịch Dạ: "Ầy, không phải ..."Tới đây thì có vẻ như gã B đã cạn lời với Thiên Hùng rồi. Giả sử ngươi là giáo sư vật lý lượng tử, nhưng khi bắt đầu dạy một đứa trẻ mẫu giáo bảng chữ cái thì ngay lập tức sẽ có cảm giác bất lực như vậy. Phương Huyền là một thiên tài được quốc gia đào tạo thử nghiệm đặc biệt, gã B dĩ nhiên hơn nàng một bậc. Bọn họ từ nhỏ đã tạo ra được ngôn ngữ mới chỉ riêng hai người biết, phá hủy một trung tâm nghiên cứu hàng đầu, lớn lên trở thành đều là tinh anh trong giới bảo mật hắc bạch lưỡng đạo ... bây giờ ngồi chỉ một gã khờ cách mở tập tin trong điện thoại thật là quá khả năng chịu đựng của hắn. Trình độ khác biệt, quả nhiên không tiện nói chuyện.Mà tại sao gã lại phải ngồi đây cặm cụi gõ tin nhắn với Thiên Hùng cơ chứ?- Ngươi mau mang điện thoại tới chỗ ta! – Gã nổi điên hét vào điện thoại khi Thiên Hùng vừa bấm nhận cuộc gọi.- Nhưng ngươi ở đâu mới được chứ? – Hắn ngây thơ hỏi lại.- Hừ ... ngươi tưởng chút mẹo vặt này mà lừa được ta ư? – Gã B đột ngột cười một cách tinh ranh. – Ta cho ngươi biết chỗ để ngươi báo cảnh sát à?- Ngươi đang giữ con tin mà, ta báo cảnh sát ngươi gây bất lợi cho nàng thì sao. – Thiên Hùng vẫn đóng vai ngây thơ trả lời.Bỗng nhiên điện thoại hắn rung lên, báo hiệu tài khoản Tịch Dạ vừa chuyển tới một link liên kết.- Làm theo chỉ dẫn trong đó, ngươi sẽ sớm gặp lại "nương tử". Và hãy khôn ngoan, nếu báo cảnh sát thì ngươi sẽ nhận lấy hậu quả thảm khốc.Gã B lại cười một cách khả ố và đột ngột cúp máy để trả thù lúc nãy Thiên Hùng đã kết thúc cuộc gọi trước. Thiên Hùng lắc đầu thở dài, nhấn chọn vào link liên kết để tải về một phần mềm chỉ đường. Phần mềm này là một chương trình tăng cường thực tế (AR), giống những buồng trứng ở công ty Võ Lâm. Nghĩa là hắn phải mở camera của điện thoại lên thì mới thấy những mũi tên chỉ đường đến chỗ gã B đã định trước. Hoàn toàn không có bản đồ, Thiên Hùng chẳng biết sắp tới hắn phải đi về đâu."Sao gã không hack điện thoại của mình luôn rồi tìm đoạn code đó nhỉ?" Hắn thầm thắc mắc trong đầu. Rõ ràng Thiên Hùng không hề biết rằng điện thoại cùi bắp của mình không thể đọc hay lưu trữ đoạn code kia được. Toàn bộ dữ liệu trong game đều lưu trữ trên máy chủ của Võ Lâm. Mà muốn độc chiếm dữ liệu Võ Lâm thì lại cần đoạn code hoàn chỉnh. Thật là vòng lẩn quẩn.Kỳthực, nếu gã B không bị Thiên Hùng chọc cho nổi điên thì gã đã nghĩ ra một cáchđơn giản hơn rồi. Bắt hắn giao ra nick Anh Hùng chẳng phải là cách nhẹ nhàng vàgọn gàng nhất sao.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com