Von Di Chi Co Em
Sau khi Hạ Ngôn Mạt ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ say, Thương Dận mang hết đống tài liệu còn đang dang dở sang phòng cô. Anh ngồi thẳng lưng trên sofa, bắt đầu xử lý nốt công việc còn lại. Anh chỉ mở một chiếc đèn bàn bên cạnh sofa mình ngồi để tránh ánh sáng làm chói mắt cô gái đang ngủ. Ở vị trí của anh chỉ cần hướng lên là có thể thu trọn dáng vẻ của cô vào tầm mắt. Cô đang nằm yên lặng trong chăn đệm trắng tinh, hơi thở đều đều. Ánh trăng như dát vàng luồn qua cửa sổ chiếu lên gò má cô. Thế giới của Thương Dận lúc này dường như chỉ thu lại nhỏ bé bằng nàng công chúa đang say ngủ kia. Một cái nhìn liền khiến anh say mê, không thể dứt ra được. Đáy mắt anh chứa đầy dịu dàng. Anh biết, cả đời này mình chạy không thoát khỏi cô bé này nữa rồi. .... Hạ Ngôn Mạt mơ màng tỉnh giấc vì ánh nắng ngoài cửa sổ. Hôm nay là ngày đầu tiên trong ba năm qua cô ngủ ngon giấc đến vậy. Còn lý do cô cảm thấy ngon giấc là bởi vì kí ức của cô chỉ bắt đầu từ sau khi cô tỉnh lại từ cơn ác mộng thôi. Cô ngồi dậy vươn vai rồi đưa mắt nhìn xung quanh phòng. Là biệt thự Nam Dương! Đại não Hạ Ngôn Mạt nổ ầm ầm, bắt đầu sắp xếp lại các chi tiết trong đầu. Hôm qua cô trở về từ biên giới, sau đó bọn họ rủ nhau đi tụ họp, rồi cô say, Thương Dận tới đón cô về nhà, nhưng không phải nhà cô mà là biệt thự Nam Dương của anh. Hai giây sau, cô vội vàng lật chăn xem quần áo trên người còn trọn vẹn không. Không phải là cô không tin Thương Dận, mà là không tin chính mình! Dù gì thì việc cô u mê anh cũng không phải ngày một ngày hai nữa rồi. Lỡ như cô ỷ vào việc mình say rồi làm loạn khi dễ anh thì sao? Hạ Ngôn Mạt vò tóc đến mức rối tung, tay với lấy chiếc gối trắng tinh đập loạn xạ lên đầu mình. Cô thật sự cảm thấy nghi ngờ bản thân. Có thật sự là đã trải qua sương gió ba năm hay không vậy? Tại sao cứ những chuyện liên quan đến Thương Dận là cô liền trở nên xoắn xuýt như con nhóc lên ba vậy? Thương Dận vừa từ dưới lầu đi lên, đang định vào xem cô gái nhỏ này sao rồi thì chợt nghe thấy tiếng động. Ngay sau đó, anh liền mở cửa và đi thẳng vào trong phòng. Hạ Ngôn Mạt đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng tự nhiên nghe thấy tiếng động lạ, cô theo bản năng ném chiếc gối trong tay về phía đó. Kết quả là khi cô mở mắt ra đã nhìn thấy Thương Dận một thân sơ mi đen quần tây đang cầm chiếc gối bị cô ném đến trong tay. Còn kẻ đầu sỏ thì đang ngơ ngác trên giường với chiếc đầu bù xù. Hạ Ngôn Mạt cảm thấy hãnh diện bao nhiêu năm của mình đều bị ném cho chó ăn hết rồi!Cô dài giọng kêu "aaa" một tiếng rồi chui tuột vào trong chăn, chỉ để lộ ra một chỏm tóc trên đỉnh đầu. Thương Dận mới sáng sớm đã bị "tập kích" bất ngờ nhưng không hề khó chịu mà ngược lại còn có vẻ hứng thú. Anh nhìn đống chăn trắng tinh trước mặt, tiếng cười trầm thấp phát ra. Hạ Ngôn Mạt đang mất mặt muốn chết lại nghe thấy tiếng cười của ai đó liền uất ức thu mình hơn nữa, lần này đến chỏm tóc cũng không chịu chừa ra cho anh nhìn. Từ trong chăn phát ra giọng nói ngọt ngào: "Anh còn cười nữa!" Nhận ra cô gái nhỏ giận dỗi thật rồi, anh liền thu lại nụ cười trên môi, nhanh chân bước tới cạnh giường, vỗ vỗ hai cái lên đống chăn. Không biết là vô ý hay cố tình còn vỗ vào đúng vị trí mông của cô nữa. Ngay sau đó anh thấy cơ thể trong tấm chăn run lên. "Bé ngoan, ra đây nào. Ngạt thở mất!" Hạ Ngôn Mạt sững sờ vì lời gọi của anh. Bé ngoan!Đây là lần đầu tiên cô nghe anh gọi mình như vậy. Bình thường anh đều gọi cô là Mạt Mạt. Hai chữ "bé ngoan" này vừa mang ý dỗ dành, lại mang theo vài tia trêu trọc. Trong lòng Hạ Ngôn Mạt ngọt ngào muốn chết nhưng vẫn phải giữ sĩ diện của một người đang giận dỗi, cô liền dịch dịch ra phía sau để cách xa anh một chút. Từ đống chăn lại vang lên giọng nói ngọt ngào: "Em đã lớn rồi!" Thương Dận vừa ngừng xong lại muốn cười. Sao cô gái của anh lại dễ thương thế chứ, làm anh cứ muốn trêu cô mãi thôi. Nhưng cô mà còn dịch người nữa là sẽ lộn cổ xuống giường luôn mất. Thấy thế, anh liền nắm lấy một bên chăn kéo trở lại phía mình. Cô cũng không hề chịu thua, anh kéo một bên cô kéo một bên, không ai nhường ai. Vốn dĩ sức anh có thừa để cưỡng chế cô nhưng vẫn dây dưa trêu trọc để thực hiện mục đích tiếp theo. Hai giây sau khi còn ương ngạng kéo chăn cùng anh, Hạ Ngôn Mạt đã toàn thân run rẩy. Còn nguyên nhân là do Thương Dận đã bỏ một tay ra khỏi chăn, di chuyển xuống bên dưới, hướng tới đúng vị trí mông cô, cách một lớp chăn phát một phát. Tiếng da thịt va chạm cùng với tiếng "ư" nhè nhẹ của cô vang lên cùng một lúc. "Có dậy không, hửm?" Hạ Ngôn Mạt đần người. Anh thế mà lại đánh mông cô? Đúng lúc này, Thương Dận thò cả hai tay vào trong chăn túm cô ra ngoài. Ps: Chắc chị Mạt chưa nhận ra là mình đã bị ảnh phát mông hai lần rồi chứ không phải một đâu ha?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com