TruyenHHH.com

Vo Xa He Liet 1 Tham Uyen Chi Liem

Thâm Uyên Chi Liêm

031 | Nói chuyện

Xử lý xong tâm tư, lại khẽ chạm môi Cảnh, kéo góc chăn, Mộc Linh Hạo ra ngoài, hắn còn có chuyện cần hỏi, là về Cảnh. Raphael biết rất nhiều chuyện của Cảnh, nhiều đến khiến hắn không thể không đố kỵ.

Ở phòng khách nhỏ trong phòng Mộc Linh Hạo, bọn Mộc Lỗi nhìn Raphael, bọn họ cũng có chuyện cần hỏi, đáng tiếc, người ta căn bản không để ý bọn họ, xem ra chỉ có thể chờ Mộc Linh Hạo ra mặt.

"Tới thư phòng." Mộc Linh Hạo đóng cửa phòng ngủ, nói. Thư phòng cách đó không xa, hắn không muốn quấy rầy Cảnh, cũng không muốn cách quá xa.

Mọi người không dị nghị gì, đều chuyển tới thư phòng. Bọn họ ngồi xuống.

"Cảnh té xỉu là thế nào?" Mộc Linh Hạo dẫn đầu hỏi, Cảnh sẽ không vô duyên vô cớ té xỉu.

"Là pháp tắc tối cao, chủ nhân mạnh mẽ phản kháng nhân quả, bị phản phệ." Raphael nói.

"Liên quan tới ta?" Tuy rằng không rõ, nhưng khi đó người này nói không thể thương tổn hắn.

"Đúng, thế nên vì chủ nhân, có một số việc, ta sẽ nói rõ. Cha của chủ nhân, ông nên biết, ta sẽ không để ông xúc phạm tới chủ nhân, vì thế trong phạm vi cho phép ta sẽ trả lời các vấn đề của ông. Đây là vì chủ nhân của ta." Raphael nhìn Mộc Linh Hạo nói.

Lạnh lùng nhìn lại Raphael, thật là câu trả lời chọc người ghét, Cảnh là của hắn.

Raphael tiếp: "Chủ nhân nợ nhân quả của ông, không thể giết ông, cũng không thể để ông bị người khác giết."

Mộc Linh Hạo nhướng mày, nhân quả?

"Chủ nhân sở dĩ tồn tại, là vì linh hồn còn có thân thể, ông là một trong song thân của chủ nhân, người giao cho chủ nhân thân thể, một ngày giết ông, chủ nhân sẽ đánh mất chính mình."

"Đánh mất chính mình?" Mộc Linh Hạo hỏi, "Nghiêm trọng lắm sao? Tử vong." Giọng nói có chút kéo căng.

"Không phải tử vong, chủ nhân không sợ tử vong. Thế nhưng đánh mất chính mình là không được."

"Nói rõ."

"Người, không phải luôn nghi hoặc ta vì cái gì là ta, ta vì sao tồn tại ư. Chính mình là sự tồn tại của ta, mà đánh mất chính mình, là đánh mất căn bản của sự tồn tại, như một phục chế vậy, có cùng gương mặt, cùng biểu tình, cùng tính cách, cùng ký ức, nhưng là khác nhau, đánh mất chính mình là trở thành một phục chế, ta không phải ta." Đối với những người không lĩnh ngộ chính mình là không thể nói rõ, Raphael chỉ có thể giải thích vậy, hy vọng lũ sinh vật đẳng cấp thấp này hiểu được.

Mộc Linh Hạo trầm mặc, một kẻ giống hệt mình nhưng không phải là mình, đổi lại hắn cũng chịu không được.

"Này, chúng tôi không rõ lắm, thí thân nghiêm trọng vậy sao?" Hình như là rất nghiêm trọng, thế nhưng vì sao lịch sử Liên Bang xuất hiện không ít ví dụ thí thân, lại không có cách nói này. Lý Thiên Cách làm đại biểu hỏi.

Raphael khinh thường, lịch sử Liên Bang hắn biết, bọn Lý Thiên Cách nghĩ gì hắn cũng rõ: "Đừng đánh đồng chủ nhân của ta với lũ sinh vật đẳng cấp thấp như các vị. Chủ nhân đã sớm lĩnh ngộ chính mình, người lĩnh ngộ chính mình biết rõ sự tồn tại của mình, không nghi hoặc, kiên định bước trên con đường đã chọn. Bất luận lực lượng mạnh yếu, người không lĩnh ngộ chính mình, tồn tại là giả tạo, các vị cứ hiểu vậy đi."

Sinh vật đẳng cấp thấp, người này độc thật. Thế nhưng, chính mình sao, không nghi hoặc, tin tưởng vững chắc sự tồn tại của mình, đi theo con đường đã chọn? Nghĩ thật ước ao.

"Đến trình độ của chủ nhân, nhân tố tồn tại đã càng quan trọng, mà làm người giao phó sự tồn tại cho chủ nhân, cha của chủ nhân, đây là nhân quả chủ nhân nợ ông, pháp tắc tối cao không thể vi phạm, vì vậy chủ nhân không thể giết ông, thậm chí không thể để người khác giết, phải chờ đến khi ông tự nhiên tử vong, thọ chung chính tẩm, mới được giải thoát."

Mộc Linh Hạo trầm tư, không thể thương tổn ta, là vì quan hệ huyết thống sao? Quan hệ này rất khiến ta chán ghét cũng khiến ta may mắn.

"Đế đại nhân đã dặn, chủ nhân phải thiếp thân bảo vệ ông." Raphael nói.

Đế, tên này hình như là Cảnh gọi ra trước khi hôn mê, hơn nữa là vì nó mới thả hắn. Người này rất quan trọng với Cảnh?

"Đế, là ai?" Mộc Linh Hạo hỏi, hắn khó chịu.

"Đế đại nhân, là một trong số đồng bạn của chủ nhân, cũng là người lãnh đạo duy nhất chủ nhân thừa nhận."

"Người lãnh đạo duy nhất thừa nhận?" Mộc Linh Hạo nhíu mày, lấy kiêu ngạo của Cảnh cũng tâm phục khẩu phục một người, "Rất mạnh?"

"Đế đại nhân, là sủng nhi của hắc ám, Ám Dạ Quân Vương." Raphael trả lời.

Đáp án của hắn khiến mọi người sợ hãi, từ mấy chữ này, bọn họ biết đó là người thế nào, được hắc ám sủng ái, đế vương quân lâm hắc ám, chỉ bằng mấy chữ ấy đã để bọn họ cảm giác được hắc ám và kinh khủng của y. Cảnh, người lãnh đạo thừa nhận, Đế sao?

"Bắt đầu từ giờ, cha của chủ nhân, toàn diện giao công tác an toàn của ông cho chủ nhân." Raphael tiếp tục.

"Hả?" Mọi người lấy lại tinh thần, nghe.

"Vậy tôi làm gì?" Đối với người cướp công tác của mình, Vệ Thiên Liệt sao không phản ứng.

"Ông, vô dụng." Raphael dùng chất giọng ưu nhã phun ra lời ác độc, thuận tiện khiến trầm ổn Vệ Thiên Liệt bạo phát, bất quá, rất nhanh bị Mộc Linh Hạo trấn áp.

"Thiên Liệt, giao công tác của cậu cho Cảnh." Có cơ hội thân cận người âu yếm hắn sao sẽ buông tha, mặc kệ là nguyên nhân gì, Cảnh đứng bên hắn không phải sao. Hơn nữa phải tới gần mới càng hiểu được Cảnh, mới càng có cơ hội đạt được tình yêu của Cảnh. Hắn là Chiến Thần, sao không biết bắt lấy cơ hội.

Nghe được lời Mộc Linh Hạo, Vệ Thiên Liệt chỉ có thể phục tùng, mặc kệ Mộc Linh Hạo tính toán gì, anh đều sẽ nghe theo, hơn nữa, anh cũng cần nghỉ ngơi, xử lý chính mình, anh nên tỉnh lại từ giấc mộng Thuỷ Nhu.

"Cậu rất trung tâm với Cảnh." Mộc Linh Hạo nói với Raphael ưu nhã.

"Tất cả của ta đều thuộc về chủ nhân."

Câu trả lời của Raphael khiến Mộc Linh Hạo không vui, chán ghét là đương nhiên, trên mặt không để lộ.

"Cho dù Cảnh muốn cậu chết." Mang theo ác ý nói.

"Ta là công cụ của chủ nhân, vì chủ nhân mà chết là chức trách của ta." Trả lời không hề do dự.

"Nhưng, anh là người không phải sao? Không phải công cụ gì?" Trung thành của Raphael gọi người cảm phục, nhưng người thế nào là công cụ. Mộc Lỗi nói.

"Ai nói ta là người." Em trai của chủ nhân? Sống đến ngây thơ, không hề giống chủ nhân vĩ đại của hắn, người cũng là một loại công cụ. Khinh miệt trong mắt Raphael vừa nhìn đã biết.

Nhìn thấy sự khinh miệt ấy, mọi người đã quen, từ khi hắn xuất hiện ngoại trừ Cảnh, hắn nhìn ai cũng là vậy, khó chịu là có, nhưng người ta căn bản không để ý, bọn họ cũng bó tay.

Nhưng hắn vừa nói gì: "Anh, anh nói anh không phải người." Âu Dương Ngạo hỏi.

Mọi người trái nhìn phải nhìn, này không phải người? Có mặt có tay có chân, cả bóng cũng có, là người nha.

"Ta là IS chủ nhân chế tạo."

"Cái gì?" Mọi người kêu to, Mộc Linh Hạo cũng kinh ngạc nhìn Raphael.

"IS không phải là gì trên máy tính sao..." Âu Dương Trạch khó được nói không rõ.

"Đừng so sánh ta với công cụ đẳng cấp thấp này, ta là kết tinh trí tuệ của chủ nhân, tác phẩm đỉnh phong của chủ nhân." Raphael kêu ngạo nói.

Mọi người một lần nữa hiểu được, bộ não của Cảnh không giống bọn họ.

"Thân thể cậu là Cảnh chế tạo, Cảnh rất có thẩm mỹ!" Vì sao tạo hình trước kia là thế, Lý Thiên Cách bà tám.

"Thân thể của ta là thực thể hoá, bề ngoài do Clovis đại nhân thiết kế." Năng lực chế tạo của chủ nhân rất mạnh, nhưng xác thực không xinh đẹp bao nhiêu, mỗi lần đều là Clovis đại nhân nhìn không được bắt chủ nhân sửa, cả Đế đại nhân và Khiêm đại nhân cũng nói tuyệt không dùng phiên bản trước khi sửa, thậm chí trình tự của hắn đã gia nhập thiết kế nghệ thuật. Thiết kể của chủ nhân luôn thiên hướng thực dụng, về phần gia công chỉ có hắn tới, hình tượng hiện tại của chủ nhân là trải qua Clovis đại nhân nhiều lần yêu cầu, đương nhiên không thể thiếu Đế đại nhân nghiêm khắc ra lệnh, Khiêm đại nhân ôn ngôn khuyên bảo.

"Thực thể hoá?"

Raphael không nhiều lời, trực tiếp hư hoá, trong suốt xuất hiện trước mắt mọi người, rất giống Virtual Imaging.

"Lợi hại thật." Mọi người ca ngợi.

"Nguyên lý xấp xỉ năng nguyên tinh hình thành." Raphael khó được đáp lại, ca ngợi hắn là ca ngợi chủ nhân.

"Vậy cậu không phải năng nguyên tinh cỡ lớn ư?" Từng thấy năng nguyên tinh hình thành Lý Thiên Cách hỏi, oa, năng nguyên tinh lớn vậy, di, năng nguyên tinh có thể có ý thức.

"Sự hình thành của ta phức tạp hơn năng nguyên tinh nhiều, còn có năng nguyên tinh là đào thải phẩm chủ nhân đã không cần." Raphael khinh thường, thực thể hoá của hắn là năng lượng áp súc trực tiếp, có thể nói hắn là năng lượng sinh mệnh thể

"Đào thải?" Liên Bang coi như kỳ tích, dĩ nhiên là đào thải phẩm.

"Được rồi." Thấy mọi người hòa mình với Raphael, Mộc Linh Hạo tuyên bố kết thúc, nên biết hắn đã biết, mặt khác hắn sẽ tự thân hỏi Cảnh. Hơn nữa, hắn bắt đầu nhớ Cảnh, chỉ có một lúc, hắn đã nhớ.

Nhìn ánh mắt Mộc Linh Hạo, Raphael trực tiếp biến mất, hắn phải đi chuẩn bị vài thứ, chủ nhân sẽ cần.

Thấy Raphael đột nhiên biến mất, mọi người hô to gọi nhỏ. Mộc Linh Hạo không dừng lại, trực tiếp về phòng, thừa dịp Cảnh chưa tỉnh, hắn có thể ôm Cảnh ngủ.

Trong phòng, Cảnh lẳng lặng nằm. Khi Mộc Linh Hạo rửa mặt phát hiện ấn ký kỳ dị trước ngực, hắn nghĩ thầm, là vì Cảnh sao, tình huống kỳ dị này chỉ xảy ra bên Cảnh, như lực lượng của y, hắn biết đó không phải người thường nên có. Lại không miệt mài theo đuổi, tai hại với hắn, Cảnh sẽ không cho phép, kiêu ngạo của Cảnh không thể chịu được đánh mất chính mình. Rửa mặt xong, hắn nằm xuống bên Cảnh.

"Không thể thương tổn ta sao?" Vuốt ve mặt Cảnh, Mộc Linh Hạo nói, "Thiếp thân bảo vệ?" Cảnh, đây là cơ hội em cho ta, ta sẽ lợi dụng, bắt lấy em, em trốn không thoát.

"Em là của ta, Cảnh." Một lần nữa hôn lên đôi môi mong nhớ, lưỡi vẽ bề ngoài, được một tấc tiến một thước len vào, dùng tay niết cằm, mở ra hàm răng, đây không phải thương tiếc, là bá đạo tuyên cáo quyền sở hữu, Cảnh chỉ có thể là của hắn. Khó khăn lắm, mới buông ra đôi môi sưng đỏ, Mộc Linh Hạo yêu thương hôn mặt Cảnh, nhìn sâu vào y, vươn tay kéo Cảnh, một vòng qua cổ, một đặt lên eo, đầu tựa lòng hắn, ôm chặt. Đêm nay, Cảnh sẽ ngủ trong lòng hắn. Hắn biết, Cảnh phòng bị hắn, không tín nhiệm hắn, kế tiếp, hắn không biết bao lâu mới có thể ôm y lại vào lòng. Hãy để lúc này trở thành an ủi của hắn, thẳng đến ngày sau, trong trí nhớ hắn có thể có hồi ức. Hắn sẽ ôm hồi ức này vào giấc mộng, để Cảnh trong mộng có ôn độ và khí tức.

...

Thâm Uyên Chi Liêm

032 | Tỉnh lại

Tỉnh lại từ hôn mê đã lâu chưa từng có. Cảnh hồi phục ý thức, thần trí nháy mắt thanh tỉnh, có người, là người y quen, nhưng không phải khí tức tán thành. Bật mình ngồi dậy, bày ra tư thái phòng ngự.

"Con tỉnh rồi." Mộc Linh Hạo thấy Cảnh tỉnh, trong lòng ẩn đau, tư thái phòng ngự thuần thục đủ để ứng phó tất cả tình huống đột phát như vậy, là trải qua bao nhiêu nguy hiểm mới có được. Hắn biết Cảnh có rất nhiều chuyện không nói với hắn, đây là lỗi trước đây của hắn, nhưng, thấy Cảnh bày ra tư thái này, hắn rất khó chịu. Ta không được em tín nhiệm vậy sao? Ta nên làm thế nào?

"Cha." Thấy rõ người trong phòng, Cảnh buông xuống động tác, Mộc Linh Hạo không có năng lực thương tổn y, "Đây là?" Y hôn mê bao lâu, đây không phải phòng của y, cũng không phải Liên Bang và thành Saphir.

"Đây là phòng ta, con hôn mê một đêm." Mộc Linh Hạo rõ nghi vấn của Cảnh.

Lực lượng phản phệ khá lớn, dĩ nhiên khiến y hôn mê một đêm.

Mộc Linh Hạo tới bên giường, đặt một bộ đồ ở đấy, rồi ngồi xuống. Vươn tay tính chạm vào tóc Cảnh, xác nhận tình huống của ra. Một khắc Mộc Linh Hạo vươn tay Cảnh lui lại, né tránh. Mộc Linh Hạo không nói gì, thu hồi bàn tay đã vươn phân nửa. Sâu trong đôi mắt lướt qua ảm đạm, đáng thương không được tín nhiệm. Mà Cảnh không chú ý tới ảm đạm này, cho dù chú ý, cũng không nghĩ gì, tâm tình Mộc Linh Hạo liên quan gì tới y.

"Đã khôi phục chưa?" Mộc Linh Hạo quan tâm hỏi.

"A, ừ." Không rõ quan tâm thình lình của Mộc Linh Hạo, Cảnh đáp. Y chỉ hôn mê một đêm, sao Mộc Linh Hạo lại quan tâm y? Trước đây không phải không quan tâm sao? Tuy rằng nghi hoặc, Cảnh vẫn không nói, thái độ của người khác thế nào y không thèm để ý.

"Sau này nhớ cẩn thận, ta cũng sẽ chú ý để con không vi phạm pháp tắc tối cao." Mộc Linh Hạo nói, cơ hội này cần phải tính toán, thế nào có lợi với hắn nhất.

"Raphael nói." Mộc Linh Hạo nhắc tới pháp tắc tối cao, hẳn là Raphael nói, cũng tốt, bớt việc, y không am hiểu giải thích.

"Ừ, cậu ta nói, nguyên nhân con té xỉu, không thể thương tổn ta, còn phải thiếp thân bảo vệ."

Cảnh nhìn Mộc Linh Hạo gật đầu, đây là sự thật.

"Nhưng hôm qua con tổn thương ta." Mộc Linh Hạo dùng bàn tay bị thương kéo áo, lộ ra cái cổ bị Cảnh bóp. Bàn tay quấn băng vải màu trắng, năm dấu vân tay rõ ràng trên phần cổ ưu nhã hoàn mỹ, hai tội chứng cho thấy người ra tay ác cỡ nào, "Ta không thể tin sự bảo vệ của con." Mộc Linh Hạo tính nhân cơ hội này đòi lợi thế.

Nhìn vết thương trên cổ Mộc Linh Hạo còn có băng vải trên tay Cảnh cúi đầu, nghĩ một hồi. Ngẩng đầu, trên tay nhiều một bình sứ tinh xảo màu trắng.

"Cầm." Đưa bình sứ cho Mộc Linh Hạo.

Mộc Linh Hạo nhận, bình rất đẹp, nhưng đây là ý gì.

"Thuốc của Khiêm, bôi sẽ khỏi." Cảnh trả lời, chỉ cần vết thương biến mất là được.

Mộc Linh Hạo kinh ngạc nhìn Cảnh, hắn không thể ngờ Cảnh sở hữu tấm thân hắc ám sẽ có phản ứng như vậy, hắn cho rằng Cảnh sẽ để hắn đưa ra điều kiện, haon2 toàn không ngờ là tiêu diệt chứng cứ, chẳng lẽ y nghĩ vết thương biến mất sẽ khiến người tin.

Này không thể trách Cảnh, tuy rằng trải qua không ít, thế nhưng tất cả đều do giết chóc giải quyết, chưa từng có ai ngày sau tính sổ, vì bọn họ đều đã chết, hơn nữa mượn vết thương đưa ra điều kiện, Cảnh không có trải qua. Nếu vì vết thương mà khiến Mộc Linh Hạo không tin, vậy khiến vết thương biến mất, loại chuyện như tiêu diệt chứng cứ đạt được tín nhiệm của mục tiêu y từng làm.

Nhìn biểu tình bình tĩnh của Cảnh, Mộc Linh Hạo biết y nghiêm túc. Tiếng cười trầm thấp xuất hiện, Mộc Linh Hạo nhịn không được bật cười, tiếng cười nhu hoà khác hẳn thường này, tăng thêm sự hấp dẫn trí mạng cho bộ dáng vốn tuấn mỹ của hắn, chọc người kinh diễm, đáng tiếc người thấy không có bất luận phản ứng gì, y từng thấy được dung mạo càng hoàn mỹ, đã hoàn toàn miễn dịch mỹ sắc. Mộc Linh Hạo không biết, thì ra Cảnh có thể khả ái vậy, sao gọi hắn buông tay. Mỗi lần phát hiện một mặt của Cảnh, hắn càng thêm yêu Cảnh, tình yêu này một lần sâu hơn một lần, đã làm hắn không quay đầu được, hắn cũng không định quay đầu, hắn đã rơi vào thâm uyên tên Mộc Cảnh, ra không được, vạn kiếp bất phục.

Cảnh trầm mặc nhìn Mộc Linh Hạo cười, y không thấy có gì buồn cười.

"Được rồi, ta bôi thuốc, nhưng ta không thấy vết thương, Cảnh bôi giúp ta đi." Hồi lâu sau Mộc Linh Hạo dừng cười, mở miệng nói. Thấy mặt khả ái này của Cảnh, Mộc Linh Hạo buông tha dự định ban đầu, để Cảnh phục vụ cho hắn cũng không sai, hắn đưa bình sứ cho Cảnh.

Cảnh nhìn bình sứ, không nhận.

"Đây là sai lầm của con, muốn ta tin, con phải bù đắp." Mộc Linh Hạo nói.

Làm sai xác thực phải bù đắp, dù là Vô Xá cũng vậy, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng.

Vươn tay cầm bình sứ, mùi thuốc thấm lòng gọi tâm tình người thư sướng. Chỉ là ngửi, đã biết sự trân quý của nó. Nhưng đối với người có được, nó chỉ là thuốc, dù trân quý, cũng phải dùng, bất quá hiệu quả rất tốt, không tất quý trọng.

Dính tí vào tay, cởi băng vai trên tay Mộc Linh Hạo, bôi thứ thuốc se lạnh vào tay hắn, động tác thuần thục, nhìn ra được là Cảnh thường làm, động tác thuần thục như vậy, khiến Mộc Linh Hạo đau lòng, Cảnh, từng nhận không ít thương tổn. Thuốc dùng rất tốt, chỉ bôi một tí, vết thương đã lấy tốc độ mắt thường có thể thấy biến mất, Mộc Linh Hạo biết thuốc Khiêm làm rất tốt, y thuật tiên tiến nhất Liên Bang cũng không làm được như vậy, Khiêm là đồng bạn của Cảnh sao.

Vết thương trên tay biến mất, Cảnh nhìn về phía cổ Mộc Linh Hạo, khoảng cách khá xa, lại gần, thấy Mộc Linh Hạo không có ý ngẩng lên, Cảnh gần nữa, chạm vào vết thương.

Hơi thở phất nhẹ lướt qua, bàn tay se lạnh chạy dọc, ánh mắt nhìn xuống có thể thấy, trên cái trán trơn nhẵn tán loạn vài sợi tóc, lông mi không đậm cũng không dài, hồ sâu màu đen bình tĩnh không gợn, cái mũi khá giống hắn, còn có đôi môi thiển bạc mà hồng nhuận, tư vị ngọt ngào đêm qua phẩm thưởng, gọi người say mê. Nguy rồi, nhiệt lưu quen thuộc ở bụng dưới khiến hắn biết, hắn động dục, phải rời đi, lại luyến tiếc chạm vào khó được của Cảnh, thật là dày vò, cùng lúc là muốn nhưng không thể, gian nan áp chế dục vọng; cùng lúc là chủ động khó được của người trong lòng, không nỡ tránh đi.

Căn bản không cảm giác được sự dày vò thống khổ lại ngọt ngào của Mộc Linh Hạo, Cảnh bôi thuốc xong, tốt, chứng cứ biến mất, thuốc của Khiêm luôn rất hữu hiệu.

"Được rồi." Cảnh bình tĩnh nói với Mộc Linh Hạo, chứng cứ đã tiêu trừ.

"Ừ." May mắn, lại đáng tiếc, Mộc Linh Hạo nghe lời Cảnh. Kế, đứng lên, đi về phía phòng tắm.

Cảnh thấy Mộc Linh Hạo rời đi cũng xuống giường theo sau, chuẩn bị vào phòng tắm.

...

Thâm Uyên Chi Liêm

033 | Bảo vệ

"Con cần, con trước." Thấy Cảnh vào, Mộc Linh Hạo nhường, hắn chỉ muốn xối chút nước lạnh, làm lạnh chính mình, dập tắt dục hoả mà thôi.

"Không cần." Cảnh bình tĩnh.

"Vây con vào làm gì?" Không cần, vậy theo hắn vào làm gì? Nhìn hắn tắm, hắn sao có thể để Cảnh thấy bộ dáng ấy của mình.

"Thiếp thân bảo vệ." Cái gọi là thiếp thân bảo vệ là một tấc không rời, thời khắc đặt mục tiêu trong tầm mắt. Đây là lý giải của Cảnh.

Nhìn khuôn mặt và ánh mắt bình tĩnh của Cảnh, Mộc Linh Hạo cảm giác được sự nghiêm túc. Hắn lần thứ hai bật cười, thật không ngờ Cảnh của hắn tích cực vậy, rất khả ái, Cảnh, em có thể nào khiến ta không ngừng yêu em đâu, ta cho rằng tình yêu ta dành cho em đã rất sâu, lại không ngờ có thể sâu hơn nữa, tình yêu này lúc nào mới có điểm mấu chốt, Cảnh, ta không biết, em là kiếp trong cuộc đời của ta. Bất quá nghiêm túc ấy khả ái đến có thể lợi dụng, Mộc Linh Hạo đáy lòng tính toán.

"Thiếp thân bảo vệ không cần thời khắc đi theo, dù sao mỗi người đều có tư ẩn." Mộc Linh Hạo tìm từ, làm sao tối đa hoá lợi ích, phòng tắm là không thể theo, tướng xấu của hắn, dục vọng vì Cảnh dấy lên, không thể để Cảnh thấy, nhưng ngủ, "Con xem, trước đây Thiên Liệt bảo vệ ta cũng không làm vậy."

"Ta không giống chú ấy." Cảnh nghiêm túc nói, mỗi người đều có cách của riêng mình.

"Cậu ấy là chuyên nghiệp, con không phải." Mộc Linh Hạo nói, hắn khẳng định Cảnh chưa từng bảo vệ người, "Cho dù là thiếp thân bảo vệ, nhưng phòng tắm, nhà vệ sinh những nơi như vậy, chuyên nghiệp cũng không thể theo vào, tối đa canh ở cửa."

Cảnh nghe xong, bình tĩnh nhìn Mộc Linh Hạo. Y chưa từng bảo vệ người, nhưng Mộc Linh Hạo thường được bảo vệ, hơn nữa nếu muốn bảo vệ, hẳn phải lấy được tín nhiệm của mục tiêu như những nhiệm vụ trước đây, có lúc thoái nhượng mới có thể đạt được hiệu quả tốt.

"Chỉ có phòng tắm, nhà vệ sinh." Cảnh nói, thoái nhượng tí đi.

"Chỉ có phòng tắm, nhà vệ sinh." Biết ý Cảnh chỉ có phòng tắm, nhà vệ sinh y không theo, những nơi khác thì không, hợp ý hắn, cái gọi là thiếp thân bảo vệ còn có một nơi không theo, đó là phòng ngủ, bất quá hắn không nói cho Cảnh, phòng ngủ nơi này hắn khẳng định phải ở cùng với Cảnh.

Quả nhiên có lúc thoái nhượng sẽ đạt được hiệu quả tốt. Mộc Linh Hạo không truy cứu hành động hôm qua của y, hơn nữa đồng ý thiếp thân bảo vệ.

Mộc Linh Hạo không biết suy nghĩ nho nhỏ của Cảnh, dù biết cũng không nói gì, hắn chưa từng tính cự tuyệt cơ hội Cảnh cho, biết suy nghĩ của Cảnh chỉ thấy y càng khả ái.

Cảnh rời khỏi phòng tắm, Mộc Linh Hạo đóng cửa. Trong ngoài, hai loại tâm tư.

Mộc Linh Hạo xối nước lạnh, khiến nỗi lòng bĩnh tĩnh lại, ra ngoài đã thấy Cảnh tựa trên bức tường bên cạnh.

"Con không rửa mặt."

Cảnh nhìn mình, "Không cần." Rồi một quả bóng nước xuất hiện, người y ướt đẫm, bắn nhẹ mái tóc, lập tức hong khô, động tác lưu loát thuần thục, quần áo nháy mắt bị tạt mơ hồ hiện ra gợi cảm, Mộc Linh Hạo chưa kịp nhìn rõ đã biến mất.

"Cho dù là thiếp thân bảo vệ, con cũng phải xử lý tốt bản thân, ta ở đây chờ con." Mặc dù rất đáng tiếc, nhưng Mộc Linh Hạo hiểu suy nghĩ của Cảnh, tích cực khẳng định là vì thiếp thân bảo vệ.

Cảnh ngẫm lại, chỉ là tình huống đổi ngược, hơn nữa tự tay rửa mặt xác thực thoải mái hơn dùng ma pháp giải quyết. Vệ sinh sạch sẽ là thói quen tốt của người trong Vô Xá, sinh tử đào vong không tính, khi đó ai còn so bì, nhưng bình thường, bọn họ tuyệt đối không cho phép, đặc biệt khi an ổn, thường sẽ thống khoái tắm một cái.

Cảnh không cự tuyệt, vào phòng tắm. Không quên mở ra cảm giác tập trung trên người Mộc Linh Hạo, dù sao y không tin hắn, vạn nhất thừa dịp y không chuẩn bị chạy mất, đuổi theo rất đơn giản, nhưng y ghét sự phản bội.

Mộc Linh Hạo cầm lấy quần áo bên giường, đây là buổi sáng hắn lấy từ phòng Cảnh. Hắn phát hiện quần áo của Cảnh không phải do hắn chọn, này không được, để hắn phát hiện, vậy tình huống tuyệt không được phép lặp lại, yêu cầu thiết kế sư cầm tất cả bản vẽ tới, mỗi một món phải do hắn chọn, áo, quần, caravat, vớ, giầy, thậm chí đồ lót. Lúc đó hắn vừa nghĩ, Cảnh mặt đồ do hắn chọn, vừa suýt nữa phản ứng, may mắn phục hồi tinh thần lại, vội vã cầm một bộ, về phòng, Cảnh đã tỉnh.

"Cảnh, ta để đồ ở cửa." Mộc Linh Hạo cầm quần áo đặt vào rổ ngoài cửa. Hắn không dám vào, sau khi biết tình cảm của mình, hắn phát hiện tự chủ của hắn ngày càng kém, thấy thân thể Cảnh hắn không dám cam đoan sẽ làm ra gì, hắn phải thời khắc nhắc nhở bản thân, hắn chưa có được sự tín nhiệm của Cảnh, Cảnh sẽ không đáp lại hắn, một ngày hắn làm ra gì, vậy Cảnh sẽ phản kháng, đồng thời vi phạm pháp tắc tối cao, đây là hắn cần chú ý, hôm qua Cảnh té xỉu đã doạ tới hắn, may mắn chỉ là té xỉu, nếu có tình huống khác thì sao, hắn không dám nghĩ, nên phải áp chế mình, hắn không thể để Cảnh bị thương, chỉ vì mình kìm lòng không được.

Một cánh tay trắng nõn còn dính bọt nước xuất hiện ở khe cửa, Mộc Linh Hạo vội xoay người lại, ngồi xuống bên giường, hắn không dám nhìn nữa, lấy phản ứng không hề ngượng ngùng lần trước của Cảnh, hắn biết Cảnh sẽ không quấn khăn tắm, hắn sao dám nhìn chứ, đối mặt mê hoặc lấy lực kiềm chế hiện tại của hắn rất khó mà nói, hắn phải nắm chắc mình, có thể không nhìn thì không nhìn, lại thầm phỉ nhổ định lực bản thân, Mộc Linh Hạo hắn lúc nào không khống chế được, quả nhiên là vì yêu.

Không bao lâu sau, Cảnh chải chuốt hoàn tất, đi ra. Mộc Linh Hạo xoay người, may mắn, không có mê hoặc gì quá lớn, chỉ là mặt bị hơi nước huân đỏ, khiến người muốn cắn một cái, mê hoặc này ta có thể chịu được.

"Bữa sáng xong rồi, xuống thôi." Mộc Linh Hạo dẫn đầu ra cửa, Cảnh không nhiều lời theo sau.

Từ giờ khắc này, Mộc Linh Hạo là đối tượng y bảo vệ, bất kỳ ai, cũng tuyệt không cho phép thương tổn, đây là vì chính y, y quyết không để mình trở thành tồn tại giả tạo, kẻ dám thương tổn Mộc Linh Hạo, kẻ vi phạm ý nguyện y, là địch, đối với địch, chỉ có giết không tha. Sát ý không hề tiết lộ, hoàn mỹ giấu dưới tấm thân mảnh khảnh, cho dù mạnh như Mộc Linh Hạo cũng không cảm giác được gì, trong đôi mắt bình tĩnh ấy bắt đầu xâm nhiễm thâm uyên màu đen, giết chóc sẽ không xa, lần này là cần gì để tống táng đây? Ở góc không ai thấy, khoé miệng y kéo ra cung độ huyết sắc, lần này y sẽ tự mình xuất thủ, bất mãn bị hạn chế, cần máu tới bình phục, không ai có thể ngăn cản. Y, Mộc Cảnh, là Vô Xá Thâm Uyên Chi Liêm, tồn tại san bằng vô số vị diện, một ngày động thủ nhất định máu chảy thành sông, xương phơi thành núi, nơi y đi qua chỉ còn phế tích hài cốt.

...

.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com