TruyenHHH.com

Vo Tuong

Ngày thứ hai sau buổi tụng kinh sớm, tôi bê bát thuốc đã sắc đi đến khách phòng, vừa bước vào hậu viện liền nghe thấy trong phòng loảng xoảng, tôi sải nhanh mấy bước, vừa vặn nhìn thấy Tạ Doãn bị một thanh trường kiếm chĩa vào người đang từ phòng lùi ra.

Hắn vẫn để trần nửa người trên, gió trong núi lạnh, thổi nhẹ một cái cũng khiến nổi da gà.

Mũi kiếm chĩa thẳng vào cổ họng hắn lúc này đang run rẩy điên cuồng, là chủ nhân của nó quá yếu, không có đủ sức lực để cầm kiếm.

Nhưng Tạ Doãn vẫn phối hợp giơ hai tay bên đầu, cười hì hì xin tha: "Ngôn đại nhân, đêm qua ngươi vừa mới gọi ta mẫu thân, sao hôm nay lại trở mặt rồi? Ấy ấy ấy, chậm chút chậm chút, cẩn thận không vết thương lại bị nứt ra."

"Tiêu Xuyên!!! Sao lại là ngươi!" Hô hấp của Ngôn Băng Vân không ổn định, bị người trước mắt chọc cho thở hổn hển, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã khuỵu xuống.

Tạ Doãn muốn tiến lên đỡ ngài ấy, do dự hai bước lại bỏ cuộc, cợt nhả nói: "Sao lại không thể là ta? Con người ngươi cũng thật là, ân nhân cứu mạng còn phải chọn người mà ngươi thuận mắt? Chính là ta, ta không chỉ cứu ngươi mà còn bế ngươi suốt đường về, đêm qua thừa dịp ngươi hôn mê bất tỉnh còn ôm ngươi, nhưng ngươi thì sao, ngươi cũng rúc trong lòng ta mà, còn ôm chặt lấy cánh tay ta không buông ra nữa."

"Ngươi!!"

"Ngươi cái gì mà ngươi?"

Ngôn Băng Vân vịn khung cửa, cả người phát run, cuối cùng không nhịn được cúi đầu phun ra một ngụm máu đen, Tạ Doãn lúc này mới vuốt vuốt ngực, hai ngón tay kẹp lưỡi kiếm chuyển qua một bên: "Được rồi được rồi, phun ra là được rồi, đao kiếm không có mắt, cẩn thận làm chính mình bị thương."

Hắn đang chuẩn bị đỡ cánh tay Ngôn Băng Vân, ai ngờ lại bị người hất ra. Đối phương một mặt chán ghét: "Đừng chạm vào ta!"

Tạ Doãn tội nghiệp buông tay, quay lại nhìn thấy tôi, lập tức giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng.

"Không Thiền đại sư, cuối cùng người cũng đến rồi!"

Bàn tay đang bưng chén thuốc của tôi thoáng khựng lại, có chút xấu hổ nói: "Tạ công tử, ngươi vẫn là mặc xiêm y trước đi."

Sắc mặt của Ngôn Băng Vân so với tối qua đã tốt hơn không ít, nhưng trông vẫn rất suy yếu.

Cả người ngài ấy lúc trông như một đóa tuyết liên ngạo nghễ nở rộ trên vách núi băng.

Ngài ấy uống xong thuốc, gật đầu cảm ơn tôi.

Tạ Doãn chống cằm ngồi một bên, u oán nói: "Ngôn đại nhân lễ nghĩ chu toàn, đối với ta lại giống như ăn thuốc súng."

Ngôn Băng Vân không thèm để ý đến hắn, nhưng đã có một giọng nói xa xa giúp ngài ấy trả lời.

"Tam ca, Ngôn đại nhân cần phải tĩnh dưỡng, huynh nên yên lặng một chút đi!"

Ngôn Băng Vân ánh mắt đề phòng, Tạ Doãn lại giống như sớm đã biết đối phương là ai, đầu cũng không ngẩng lên mắng: "Sao lúc ta cứu hắn không thấy ngươi chê ta, bưng chén lên ăn cơm, buông đũa xuống chửi má, Phạm đại nhân đức hạnh tốt thật đấy."

Tôi quay lại nhìn, người đến là một thiếu niên mặc áo khoác xanh.

Hắn chắp tay sau lưng chậm rãi bước tới, bước chân vừa nhanh vừa nhẹ, cúi đầu chào hỏi tôi trước: "Vị này hẳn chính là Không Thiền đại sư của chùa Vô Tướng, tại hạ Phạm Nhàn, ngưỡng mộ đã lâu. Nghe nói người cũng là một cao phủ chế dược, vãn bối lúc nhỏ cũng theo thầy học dược, sau này có thời gian, nhất định phải thỉnh giáo một hai."

"Công tử chê cười, cao thủ không dám nhận, trong núi có rất nhiều kì hoa dị thảo, ta chỉ là không có việc gì làm thì bày ra cho đỡ chán mà thôi."

"Người khiêm tốn quá." Thiếu niên nói xong, lại tiến lên khoác vai Tạ Doãn, "Có thể mời được Không Thiền đại sư, vẫn là tam ca ta có thể diện."

Ngôn Băng Vân ngồi im lặng trên giường, nghe thấy động tĩnh mới mở mắt, tầm mắt ngài ấy dừng ở cánh tay Phạm Nhàn đang khoác vai Tạ Doãn, sắc mặt nhất thời trở nên có chút khó diễn tả.

Nhưng cũng chỉ trong một cái chớp mắt, ngay sau đó ngài ấy lại khôi phục khuôn mặt lạnh lùng, đẩy người cách xa ngàn dặm.

Phạm Nhàn dạo bước ở trong phòng một lúc, quan sát Ngôn Băng Vân từ trên xuống dưới, quan tâm nói: "Ôi, tiểu Ngôn đại nhân bị thương nặng như vậy sao còn xuống đất? Có đau hay không?"

Đối phương nhắm mắt dưỡng thần không thèm để ý đến hắn, nhưng Tạ Doãn lại thấy phiền, một cước đạp vào bắp chân của hắn: "Ngươi có thể dừng đi lại được không? Chóng hết cả mặt."

Phạm Hiền lúc này mới cười hì hì dừng lại trước mặt Ngôn Băng Vân, khẽ khom người hành lễ.

"Tiểu Ngôn đại nhân, Phạm mỗ ta đến đón ngài hồi kinh."

Ngôn Băng Vân chậm rãi mở mắt, đi thẳng vào vấn đề, "Nếu đã muốn hồi kinh, giờ này ta nên ở dịch trạm mới đúng. Phạm đại nhân phân phó người đưa ta đến đây, chẳng qua là để tránh tai mắt Nam Khánh. Các ngươi rốt cuộc có mục đích gì? Không cần lòng vòng với ta nữa."

Khóe miệng Phạm Nhàn giật giật, thân thể càng cúi thấp hơn: "Tiểu Ngôn đại nhân oan uổng, dịch trạm mặc dù không về được, nhưng ta thực sự đến để cứu ngươi. Ngươi là đại công thần của Khánh Quốc chúng ta!"

Ngôn Băng Vân nhíu mày, không thèm để ý đến lời nịnh nọt của hắn, chỉ hỏi: "Không về được? Tại sao?"

"Bắc Tề muốn bệ hạ lấy mười thành đổi ngươi, ta đàm phán thất bại, giao dịch bị hủy, đành phải cho người đến cướp ngươi ra. Nghe nói ngươi và tam ca ta là chỗ quen biết cũ, ta nghĩ, nhìn thấy người cũ có thể sẽ khiến tiểu Ngôn đại nhân yên tâm, cho nên mới dặn tam ca ta tiếp ứng ở đây."

"Ha." Ngôn Băng Vân cười lạnh một tiếng, "Phạm đại nhân, Ngôn mỗ ở Bắc Tề ẩn nấp nhiều năm, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ tin ngươi có bản lĩnh tránh được tai mắt của hơn mười ám vệ, từ thiên lao Bắc Tề kín như bưng hoàn hảo giải cứu ta ra ngoài? Ngươi coi ta là đồ ngốc sao?"

Khóe miệng Phạm Nhàn nhếch lên, ngồi xuống bên cạnh Ngôn Băng Vân, phất phất vạt trường bào, chỉ về phía Tạ Doãn, "Ta không có năng lực lật trời này, nhưng tam ca thì có."

Sắc mặt Tạ Doãn thoáng biến, hắn khẽ nhíu mày với Phạm Nhàn, đối phương lập tức hiểu ý, nhẹ nhàng chuyển sang chủ đề khác: "Chạy trốn đúng là hạ sách, nhưng cắt nhượng mười tòa thành biên giới có ý nghĩa gì, chắc Ngôn đại nhân hiểu rõ hơn ta. Không đổi được."

Ngôn Băng Vân nheo mắt, quay sang nhìn Tạ Doãn, giống như đang đánh giá, sau đó lại quay sang nói với Phạm Nhàn, "Nếu ngươi thực sự không muốn lấy mười thành đổi ta, có thể phái người đến giết ta, sau đó quay về triều phục mệnh nói Ngôn Băng Vân không rõ tung tích. Phí tâm tư cứu ta như vậy, chẳng qua là có mưu đồ, và mưu đồ này đi ngược với Đại Khánh ta. Chẳng lẽ ngươi... muốn mạng lưới tình báo ngầm của Bắc Tề?"

"Đại nhân sao lại nghĩ nhiều như vậy?" Phạm Nhàn quay sang nhìn Tạ Doãn, giống như đang hỏi người này có phải vẫn luôn như vậy hay không, thấy đối phương lắc lắc đầu, vẻ mặt cũng hết sức bất lực, hắn không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt nói: "Tiểu Ngôn đại nhân, Phạm mỗ đã nói, ngài là công thần của Đại Khánh, tại hạ tự muốn xông pha biển lửa."

"Lời đồn về Phạm đại nhân ở Nam Khánh ta có nghe qua một chút, tốt nhất là do ta nghĩ nhiều, bằng không...lời khó nghe vẫn là xin nói trước." Có lẽ là do đã nói quá lâu, vẻ mặt Ngôn Băng Vân suy yếu, sắc môi nhợt nhạt, nhưng sống lưng ngài ấy vẫn ngồi thẳng tắp, "Phạm Nhàn, ta mặc dù ở Giám sát viện, nhưng chưa bao giờ cùng đường với ba người các ngươi, ngươi và Tiêu Xuyên càng không phải. Phàm là chuyện liên quan đến tồn vong của Nam Khánh, ta tuyệt không nhượng bộ, cũng sẽ không lưu tình."

"Tiểu Ngôn đại nhân là kiểu quân tử làm gương cho binh sĩ, đương nhiên sẽ không cùng đường với chúng ta." Phạm Nhàn nheo mắt, cười xòa nói, "Nói ra cũng thật xấu hổ, nhưng Phạm mỗ đúng là có một chuyện tư tâm. Xin tiểu Ngôn đại nhân cứ yên tâm, chuyện này không liên quan gì đến Bắc Tề, cũng không liên quan gì đến tình báo...Ta muốn hỏi thăm ngài về một người."

"Một người?" Ngôn Băng Vân nhướng mày, nhìn về phía Tạ Doãn, "Người nào mà cần phải hỏi thăm ta?"

Ngụ ý đương nhiên là, có chuyện gì mà vị tam ca này của ngươi lại không biết một ít.

Nửa câu sau của Ngôn Băng Vân còn chưa nói hết, Phạm Nhàn đã thốt ra một cái tên khiến cho cả người ngài ấy lạnh toát.

"Diệp. Thanh. Mi"

"Ngươi hỏi thăm bà ấy làm gì?" Ánh mắt của các thám tử Tứ xử luôn rất tinh, Ngôn Băng Vân lúc đầu còn có chút cảnh giác, nhưng sau khi nhận ra hai ba phần bóng dáng cố nhân trên người đối phương, ngài ấy lại lặng lẽ đổi giọng, thăm dò hỏi, "Bà ấy là gì của ngươi?"

"Là mẫu thân ta."

......

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com