Vo Tuong
"Hắn sẽ chết."Lúc Chấp Minh nói câu này giọng của hắn rất lạnh, âm lượng không lớn nhưng đủ rõ, đám đông lập tức im lặng. Tôi nhìn thấy sự chán ghét thầm lặng cùng nỗi buồn không thể che giấu trên mặt hắn.Hắn ngẩng đầu, quét mắt nhìn đám đông xung quanh, giống như nhìn một đám giòi bọ: "Các ngươi là người phàm, những kẻ bên ngoài kia cũng thế, đối với chúng ta mà nói chẳng có gì khác nhau, hắn cứu các ngươi, chẳng qua là sinh lòng thương hại, không muốn nhìn thấy những người yếu đuối vô tội phải mất mạng. Nhưng những mạng người chết trên tay hắn đều sẽ trở thành nghiệp quả của hắn, nếu bị phản phệ, hắn sẽ chết."Tôi choáng váng đứng ngây tại chỗ, xung quanh cũng lặng ngắt như tờ.Thần cũng có thể chết sao?Khi mọi người đã dần dần bình tĩnh, không biết là ai lại hét lên một câu: Mọi người đừng nghe lời hắn!"Mọi người đừng nghe lời hắn! Hôm đó chính mắt ta nhìn thấy họ ôm nhau, còn hôn nhau nữa! Hắn là muốn dẫn người đi nên mới bịa ra cái cớ này để lừa dối chúng ta! Thần tiên sao có thể chết được!"Sau lưng tôi là sự ồn ào độc ác nhất của nhân gian.Có người hả hê, có người bàng quan, có người khinh bỉ, cũng có người lên tiếng phụ họa, cuối cùng tất cả biến thành những lời buộc tội gay gắt --- buồn nôn, đoạn tụ, vô liêm sỉ, không đứng đắn. Họ biến lễ nghĩa liêm sỉ thành vô số lưỡi dao, tàn nhẫn đâm vào hai người trước mắt tôi.Nhưng hai người họ rõ ràng rất sạch sẽ...Không phải tôi không biết nam tử trên đời có có long dương chi hảo, nhưng trong mắt thế nhân họ là thần quân, thần quân thì nên thánh khiết, nên trong sáng, thì không được phạm sai lầm.Nếu tôi đem suy nghĩ này nói với Lăng Quang, ngài ấy hắn là sẽ nghiêng đầu hỏi tôi, ta đã phạm phải sai lầm gì?Đúng vậy, ngài ấy không sai.Là thế nhân đối xử phụ bạc với ngài ấy.Không biết là ai dẫn đầu xông lên chùa Vô Tướng, tôi nhìn thấy họ đập phá thần đài, đẩy ngã tượng thần của Lăng Quang và Chấp Minh, lư hương bằng đồng cũng bị hất đổ xuống đất xoay vòng vòng, tàn hương vương khắp nơi, cả sảnh đường đều là dấu chân hỗn loạn.Phương trượng vẫn đang ngồi thiền, sự náo động của đám đông không lọt vào mắt thầy, chỉ có tôi là hét lên ngăn cản, bị người ta đẩy ngã xuống đất, hai tay bị giẫm lên be bét những máu.Sai rồi...đều sai rồi...Không nên như vậy...Họ đang xúc phạm thần!!!Lăng Quang đỡ tôi dậy, phủi phủi đất trên đầu gối tôi, bên cạnh lập tức có người cầm mảnh đá nhỏ cào bị thương cánh tay ngài ấy, chỉ là vết thương đã lành lại rất nhanh. Ngài ấy ấn trường kiếm trong tay Chấp Minh xuống, giơ cánh tay đã kịp lành lặn của mình, đột nhiên lắc đầu cười: "Các ngươi đúng là...""Người phàm không thể làm tổn thương ta, yêu hận của các ngươi đối với ta mà nói càng không đáng kể, ta chỉ đang làm những gì mà mình cho là đúng, không cần các ngươi mang ơn. Mấy chuyện lấy oán báo ơn ta cũng đã trải qua nhiều rồi, nhưng các người tuyệt đối không được liên lụy đến người vô tội." Giọng của ngài ấy nhàn nhạt, nhưng ngữ khí lại vô cùng đanh thép, "Rời khỏi đây, ta sẽ đi ứng chiến."Chấp Minh nghe vậy nhíu mày, cắn chặt răng, hốc mắt đỏ hoe: "Ta đi với ngươi...""Ngươi ở lại đây." Lăng Quang nắm tay hắn, chỉ về phía tôi, "Ở lại đây, thay ta bảo vệ thằng bé, ta đến đây là vì nó, chỉ cần nó vẫn còn tin tưởng, ta sẽ không chết."Ngài ấy nói xong rồi xoay người bỏ đi, thềm đá rất dài, mãi cho đến khi bóng lưng mảnh khảnh ấy ẩn vào sơn môn, ngài ấy cũng không một lần quay đầu nhìn lại."Sớm, sớm làm như thế này thì chúng ta đâu cần, đâu cần phải phá chùa.""Đúng vậy...""Xét cho cùng cũng không phải chúng ta nhất định muốn giữ hắn, nhưng chuyện này không phải do hắn gây ra sao? Nếu không phải hắn, người Hồ sao lại đến lần thứ hai?""Không phải chúng ta thực sự muốn hắn chết, nếu hắn thực sự có mệnh hệ gì thì cũng không phải là lỗi của chúng ta...""Hắn là thần, sao có thể chết được, ngươi hãy cứ lo cho cái mạng của mình trước đi đã."Những ngón tay đang cầm bao kiếm của Chấp Minh bị siết đến trắng bệch, tôi đoán sở dĩ ngài ấy không động thủ cũng là vì nghe lời Lăng Quang."Câm miệng, ta bảo các ngươi câm miệng!" Hắn cúi đầu, giọng rầu rĩ nghe cực kì đáng thương, lại vô cớ khiến ngươi ta thấy sợ, "Hắn tu là phúc đức ngàn năm vạn năm, nhận là nhân quả của mình, không phải các ngươi cứ tạc tượng hắn dựng ở đây là hắn nợ các ngươi, xét cho cùng, sinh tử của các ngươi thì liên quan gì đến chúng ta?""Vị thần quân này, sao ngươi lại nói vậy? Ngươi được người ta cung phụng thì phải giải sầu lo cho người ta chứ!"Chấp Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh đến mức giữa tháng tám oi ả cũng có thể tạo ra sương giá, hắn nhìn chằm chằm người kia, hỏi từng chữ, "Ngươi cung phụng ta rồi sao?""Ta...ta chưa, nhưng kiểu gì chẳng có người cung phụng, ngươi ích kỉ như vậy, không xứng làm thần quân!"Tôi nghe thấy Chấp Minh phát ra một tiếng cười nhẹ, giống như vừa được nghe chuyện gì buồn cười lắm, trong tiếng cười đó có sự khinh thường không giấu giếm, hắn khinh thường lòng người biến hóa kì lạ."Các ngươi cung phụng là Phật vô tướng, là thiện ác trong lòng các ngươi, trong lòng mỗi người các người, đều có một bức tượng Phật vô tướng."Không ai nói gì, hoặc cũng có thể họ có nói gì nhưng tôi không nghe thấy.Tôi đang bị sốc bởi những lời của Chấp Minh, dường như trong lòng tôi đang có thứ gì không ngừng gào thét giãy giụa.Sau đó tôi nhìn thấy hắn cúi đầu dùng ngón tay cái vuốt ve lòng bàn tay đã từng được Lăng Quang nắm qua, trên mặt xuất hiện một tia dịu dàng không cân xứng.Hắn nói."Ta chưa bao giờ muốn làm thần quân, từ đầu đến cuối, ta chỉ muốn bảo vệ một mình hắn..."Không trung bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm rền kinh thiên động địa, Chấp Minh biến sắc, vội vàng lao ra ngoài, tôi chạy theo hắn, bị bậc đá dưới chân làm cho vấp ngã, vỡ toang cả đầu.Thế giới này đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, khắp nơi là tứ chi và đầu lâu vỡ nát, Lăng Quang quỳ ở đó, giống như vừa được người ta vớt lên từ trong vũng máu.Cuối cùng tôi đã nhìn thấy Phật vô tướng.Bức tượng đá ấy khắc sai rồi, nó không chỉ không có dung mạo, mà còn không có cả thân thể tứ chi, nó giống như một khối thịt hỗn độn, lơ lửng ở trước mặt Lăng Quang.Ngài ấy và Chấp Minh, chính là bị thứ này giam hãm bên cạnh ngàn vạn năm.Khối thịt ấy há miệng, tôi nghe thấy vô số giọng nói chồng lên nhau, trong đó có giọng nói của trẻ con, của phụ nữ, của người già, của tráng định, nó nói: "Ngươi sinh ra đã là kẻ đa tình, thì nên đến nhân gian chịu nỗi khổ vô tình."Là nỗi khổ vô tình.Nó muốn ngài ấy cả đời này không yêu, cũng muốn ngài ấy cả đời không có được tình yêu của người khác.Lăng Quang quỳ ở đó trên mặt không có biểu cảm gì, lúc ngài ấy nhìn thấy Chấp Minh, ngài ấy chỉ nở một nụ cười thê lương tuyệt vọng.Tôi nghe thấy âm thanh vỡ vụn của một cái gì đó, là trái tim Chấp Minh đang bị đục phá bởi hàng chục ngàn vũ khí sắc bén.Lăng Quang đứng dậy, hành một lễ với Phật vô tướng, sau đó đột nhiên quay sang nhìn tôi, dí dỏm chớp chớp mắt: "Tiểu sa di, cùng ca ca chơi một trò chơi nhé. Ngươi từ đây đi, bất luận nghe thấy âm thanh gì cũng không được quay đầu lại."Tôi cắn chặt răng, cố không để cho nước mắt rơi xuống.Lại thấy ngài ấy hé môi mỏng, gọi một tiếng hết sức dịu dàng: "Chấp Minh."Ngài ấy gọi tên hắn, nhưng lại không dám ngẩng đầu nhìn hắn.Cho nên ngài ấy không thể nhìn thấy được sự bất lực hoảng loạn của Chấp Minh, không thể nhìn thấy được cả người hắn đều đang run rẩy.Cuối cùng Lăng Quang lại cười, ngài ấy nôn ra môt ngụm máu, dùng chút sức lực cuối cùng để nói với hắn mấy chữ: "Không hối hận, hẹn gặp lại."Cổ họng Chấp Minh giống như bị người ta cắt đứt, tiếng gào thét khàn khàn, như con thú bị nhốt trong lồng: "Không...không...không!!!!"Là đọa thần.Cùng lúc bẻ gãy bảy bảy bốn chín đoạn thần cốt, nguyên thân trong chớp mắt hóa thành bột mịn. Chấp Minh vừa lăn vừa bò muốn chạy đến giữ, nhưng cuối cùng cái gì cũng không giữ được.Tôi quay lưng đi trong nước mắt, hai bên đường hoa nở rực rỡ, rực rỡ như chính nụ cười của Lăng Quang khi lần đầu tiên ngài ấy xuất hiện trước mắt tôi.Sau lưng tôi là tiếng khóc bi ai, chấn động thiên địa của Chấp Minh, tôi biết mình đã bỏ lỡ nước mắt của một vị thần quân, nhưng tôi không thể quay đầu lại, tôi phải nghe lời Lăng Quang.Ngài ấy là thần quân mà tôi cầu đến, ngài ấy muốn tôi an lòng, vậy thì tôi sẽ cho ngài ấy thấy tôi đạt được ước nguyện.Tôi muốn sống theo câu "Không hối hận" của ngài ấy.Ngày hôm sau, tôi ra trước điện dọn dẹp đống hỗn độn, lúc tôi đang chuẩn bị nâng bức tượng Lăng Quang lên thì vừa vặn Chấp Minh bước vào.Hắn đưa cho tôi một cái hộp nhỏ bằng ngón tay, bên trong đựng một viên đan dược màu đỏ, cả người hắn trông rất tiều tụy, giọng nói không hề có lấy một tia cảm xúc: "Lăng Quang hắn...không biết để lại cái gì cho ngươi, thế nhân đều muốn trường sinh, hắn nhờ ta tặng cho ngươi một viên thuốc bất tử. Cảm ơn ngươi thời gian qua đã chăm sóc hắn.""Thần quân...""Ta đã tự mình tháo bỏ thần cốt, không còn là thần quân nữa. Hắn không còn, ta làm thần... cũng cô đơn.""Tất cả đều là vì ta, nếu ta không cầu nguyện, nếu ta không...""Không có ngươi thì vẫn sẽ còn người khác. Con người Lăng Quang là vậy, hắn không bao giờ chịu được việc người khác đau khổ trước mặt hắn." Hắn dừng lại một chút, lại do dự nói, "Ngươi...ngươi đừng quên hắn."Không quên! Tôi sẽ không bao giờ quên!!!Nhưng bây giờ tôi đang cảm thấy quá có lỗi, cho nên cũng chẳng còn mặt mũi nào để nói ra lời hứa này đối với hắn."Vậy tiếp theo ngươi...""Bước vào đài luân hồi, đi tìm hắn." Hắn ngẩng đầu nhìn bức tượng thần của Lăng Quang, tựa như nghĩ đến cái gì, ánh mắt bỗng trở nên ôn hòa, "Sống lâu rồi, tự nhiên lại có chút mong chờ cái chết. Bích lạc hoàng tuyền, có thể tìm được thì tốt, hắn đã chịu nỗi khổ vô tình, thì ta sẽ làm người đa tình."Chịu nỗi khổ mà hắn đã từng chịu, đi con đường mà hắn đã từng đi. Bóng lưng Chấp Minh u sầu, gió nhẹ vỗ về tóc liễu, lúc này tôi mới phát hiện, chỉ sau một đêm, Chấp Minh đã có thêm rất nhiều tóc bạc.Tôi trèo lên thần đài vuốt ve bàn tay của tượng đá, lạnh quá, tôi nhớ bàn tay xoa đầu mình ngày ấy ấm áp lắm cơ mà.Chấp Minh đi rồi, Lăng Quang cũng không còn nữa.Thì ra, ngày xưa tăng nhân kia nói tôi mệnh phạm chu tước là có ý này, tôi mới là tai tinh của mệnh ngài ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com