TruyenHHH.com

Vo Truoc Muon Tai Hon Lam Hy Quyen 1 Full

Trên ảnh chụp hình chữ nhật , người con gái mặc váy liền thân không có tay màu đỏ, một đầu tóc dài đen tuyền, mặt mỉm cười, cuôn khuôn mặt ngây ngô. Người đàn ông ở bên cạnh, mặt không chút thay đổi, toàn thân mặc đồ, đến áo sơmi đều là màu đen, sắc mặt sa sầm, vẻ mặt không vui.

Khi đó anh vừa phải đối mặt chuyện Đồng Y Mộng bị tai nạn trở thành người sống sống thực vật, lại bị bức bách cưới "Tội nhân" là cô, anh lúc ấy là hận cô thấu xương.

Cô gái mỉm cười nhìn như đẹp ngọt ngào nhưng bên trong lại lộ ra nhàn nhạt đau thương.

Mấy năm qua, lần đầu tiên thật sự mở ra giấy chứng nhận kết hôn xem như vậy. Vẫn luôn bị giấu đi, xem ra vẫn còn mới tinh.

Ngón tay mảnh khảnh xoa ảnh chụp, nhẹ nhàng mà quyến luyến vuốt ve. Nghĩ đến hiện tại anh cùng Đồng Y Mộng đang ở cùng ăn bữa tối dưới ánh nến, phút chốc cô tự giễu nở nụ cười.

Anh đối với Đồng Y Mộng giải thích, cái "Đường phu nhân" là người phụ nữ chơi qua đường, không phải sao?

Gặp dịp thì chơi.

Thở phào nhẹ nhõm.

Tương lai vào một ngày đẹp trời nào đó, Đường Hạo Nam anh có thể đột nhiên nhớ tới em, có thể nhớ lại từng kỷ niệm của chúng ta như vậy hay không?

Cô ngửa đầu, nước mắt lại tuông rơi, vừa vặn rơi vào mở lên trên giấy chứng nhận kết hôn. . .

"ọe. . ." Đột nhiên cảm thấy khó chịu, khiến cô buồn nôn nghĩ muốn ói, vội vàng chật vật bò dậy, hướng về phía buồng vệ sinh.

Cô ghé vào bồn rửa mặt, nghĩ muốn nôn nhưng lại nôn không ra, dùng tay móc họng, mới đem toàn bộ những thứ đồ ăn linh tinh ban tối ói ra.

Nôn hết thức ăn trong bụng mới thoải mái hơn chút, ngẩng đầu, nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt tái nhợt, hốc mắt phiếm hồng, mái tóc rũ rượi cực kì xem thường chính mình.

"Hạ Nhất Nhiễm, mày có thể tỉnh táo lại chút không? !"

Vì một người đàn ông bạc tình, đem chính mình biến thành bộ dạng người không giống người, quỷ không giống quỷ, thân thể đều phải suy sụp rồi !

Sau này sang nước Pháp, nhất định phải lần nữa bắt đầu, không thể lại suy sút như thế rồi.

. . .

Bàn ăn gần cửa sổ, bên ngoài là cảnh đêmánh sáng mê ly rực rỡ, dưới ánh nến lay động, người đàn ông không yên lòng cắt bò bít tết.

Đồng Y Mộng nhìn anh cắt cắt bò bít tết, phóng vào trong miệng, bỉu môi, "Anh Hạo Nam . . ."

Làm nũng kêu hô, giương mắt nhìn anh, Đường Hạo Nam nhíu mày, "Xảy ra chuyện gì?"

Ôn nhu hỏi, Đồng Y Mộng cúi đầu, nhìn bò bít tếttrước mặt mình, "Anh quên rồi sao, trước kia bò bít tết, anh đều phải đem phần ăn của chính mình cắt xong rồi đem đổi cho em."

Đồng Y Mộng vẻ mặt mất mác nói.

Đường Hạo Nam lúc này mới nhớ lại, trước kia quả thật như vậy.

Lại còn nhớ rõ lần đầu tiên mang Đồng Y Mộng ăn cơm Tây, cô ta cực kỳ thẳng thắn nói không biết dùng dao nĩa, anh lúc ấy cực kỳ kinh ngạc, nhưng mà, vô cùng thưởng thức sự thẳng thắn, không điệu bộ đó của cô.

Về sau mỗi lần ăn bò bít tết, đều là anh vì cô ta cắt.

Cô ta không đề cập tới, anh trái lại đã quên.

Hơn bốn năm, rất nhiều chuyện mơ hồ, rất nhiều cảm giác cũng nhạt lại rồi.

Đường Hạo Nam mỉm cười, động tác tao nhã lưu loát đem bò bít tết cắt thành khối nhỏ, rồi mới cùng Đồng Y Mộng trao đổi.

Đồng Y Mộng vẻ mặt hạnh phúc nhìn anh, lúc cười hai mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.

"Anh Hạo Nam, anh xảy ra chuyện gì à? Sao lại thất thần nhìn em?" Đồng Y Mộng nhìn ra được Đường Hạo Nam không yên lòng, cho dù ở bên cô ta, trong lòng cũng nghĩ đến Hạ Nhất Nhiễm đi?

Hạ Nhất Nhiễm này, thật đúng là âm hồn không tiêu tan!

"Mộng Mộng, em sau này có tính toán gò?" Đồng Y Mộng vẫn đang cực kỳ ỷ lại anh, cực kỳ yêu anh, trái lại anh hi vọng cô ta không yêu anh nữa. . .

Khi một người coi tình yêu đối với một người trở thành trách nhiệm, cho dù đối phương có yêu, đều có cảm giác thở không nổi.

"Đương nhiên là tiếp tục cố gắng dưỡng tốt thân thể, làm cô dâu xinh đẹp của anh Hạo Nam rồi!" Đồng Y Mộng vẻ mặt hạnh phúc cười nói, một vẻ tất nhiên là vậy.

Đường Hạo Nam nghe vậy lòng lại chùng xuống, bỏ dao nĩa xuống, bưng ly rượu lên, một ngụm uống hết nữa ly rượu đỏ, tiếp theo lại rót một ly.

"Mộng Mộng, anh là nói tương lai, liên quan đến quyết định tương lại sau này của em, em nên kiên cường độc lập chút, nếu như có một này, anh rời khỏi em. . ." Đường Hạo Nam nói đến đó lại không tiếp tục nói hết.

"Bốp!" Dĩa ăn trong tay Đồng Y Mộng rơi xuống cái đĩa, phát ra âm thanh chát tai, cô ta ngơ ngác nhìn Đường Hạo Nam, trên môi vẫn còn dính tương bò bít tết.

Đường Hạo Nam cũng biết, vừa rồi có phần nóng nảy, nhìn vẻ mặt Đồng Y Mộng bối rối thất thần, anh có phần áy náy, trong lòng vậy mà rất muốn cùng cô tachia tay. . .

"ANh Hạo Nam . . . Anh không muốn em sao?" Đồng Y Mộng thì thào hỏi, lập tức đứng lên, kéo ra ghế dựa liền muốn chạy, Đường Hạo Nam lập tức đứng dậy, vội vã tiến lên, lôi cô ta ở tại.

"Mộng Mộng! Anh không phải không cần em!" Sợ cô ta chịu không nổi kích thích lại xảy ra chuyện, anh ảo não nói, Đồng Y Mộng lòng chua xót nhào vào trong lòng anh, ôm chặt lấy anh, thất thanh khóc rống lên.

"Anh Hạo Nam, anh không cần làm em sợ. . . Anh nếu là không cần em. . . Em còn không bằng lúc trước trực tiếp chết đi. . . Em tại sao vẫn còn đã tỉnh lại chứ?" Đồng Y Mộng vừa khóc khóc thút thít vừa nói, thân thể đang run run, âm thanh khàn khàn vô cùng.

Đường Hạo Nam vỗ lưng trấn an cô ta, cắn chặt răng, vẻ mặt bất đắc dĩ cùng phiền muộn.

"Mộng Mộng, anh vừa mới không phải có ý này! Em đừng khóc nữa!" Lôi cô ta trở lại chỗ ngồi, nhỏ giọng an ủi, dỗ dành cô ta rất lâu, Đồng Y Mộng mới bình tĩnh trở lại.

. . .

Trong mơ màng, Hạ Nhất Nhiễm cảm giác có người từ phía sau ôm lấy chính mình, cô mệt chết đi, cực kỳ mệt, mệt đến nỗi mắt không mở ra được, ôm ấp cực kỳ ấm áp, một cái chân to ấm áp vuốt ve đôi chân lạnh lẽo của chính mình, cánh tay hữu lực ôm lấy vòng eo của cô, sau lưng ấm áp dán trong ngực.

Cực kỳ ấm áp, cô ngủ được càng kiên định rồi. . .

Thời tiết còn không có lạnh, mà hai chân cô đã lạnh như vậy, Đường Hạo Nam gắt gao ôm chặt người trong lòng.

Thân thể của bọn họ là phù hợp như vậy, lúc anh từ phía sau ôm lấy cô, hai cỗ thân thể vừa vặn dán sát cùng một chỗ. . .

Giống như trời sinh liền là một thể, phù hợp như vậy.

Môi mỏng khẽ hôn đỉnh đầu cô, tinh tế ngửi hương vị nhàn nhạt thuộc về cô.

Dần dần anh cũng bình yên đi vào giấc ngủ.

Hạ Nhất Nhiễm là bị đói tỉnh, sau khi tỉnh lại phát hiện chính mình bị Đường Hạo Nam ôm, trong lòng căng lên, anh lại đây để làm gì? !

Cực kì tức giận, mà còn cảm thấy được đau xót nhiều hơn!

Mở đèn bàn, ý đồ đẩy anh ra, nhưng cánh tay của anh lại vẫn gắt gao ôm cô, "Anh buông ra!"

"Nhiễm Nhiễm. . . Đừng đi. . . Bà xã. . ." Người đàn ông nói mê, theo thói quen côn cô càng thêm chặt.

Cổ họng Hạ Nhất Nhiễm nghẹn đến thở không nổi, cứng rắn, ngột ngạt đến phát đau.

"Đường Hạo Nam!" Cự tuyệt cảm động, cô lớn tiếng địa uống, hắn mới đã tỉnh lại, "Xảy ra chuyện gì? !"

"Ngươi đem ta buông ra!" Hạ Nhất Nhiễm tức giận quát, trừng mắt nhìn cánh tay sắtchặt chẽ ôm lấy cô.

Đường Hạo Nam lúc này mới buông cô ra, cô lập tức bò dậy, xuống giường.

Anh cũng lập tức ngồi dậy, "Anh đi đâu?"

Cô mặc váy ngủ dài, bước nhanh đi ra phòng ngủ, anh vội vã đuổi theo, chỉ thấy Hạ Nhất Nhiễm đi phòng bếp.

"Em đói bụng?" Thấy cô mở ra tủ lạnh, giống như đang tìm đồ ăn, anh nhẹ giọng hỏi, Hạ Nhất Nhiễm không nói được một lời, dáng vẻ rất lãnh đạm.

"Hôm nay Mộng Mộng không nói cho anh biết là hẹn em đi. . ." Đường Hạo Nam đến gần, đối với cô giải thích, nếu anh biết, nhất định sẽ ngăn cản Đồng Y Mộng.

Hạ Nhất Nhiễm vẫn lại là không nói lời nào, cầm hai quả trứng gà, mở bếp gas, thả ra cái chảo. Buổi tối ăn gì đó toàn bộ ói ra, cô hiện tại rất đói.

"Vivian cho em. . ."

"Đường Hạo Nam! Tôi không nghĩ muốn nói chuyện với anh, mời anh đừng phiền tôi! Thỏa thuận li hôn tới cùng nghĩ xong chưa? ! Tới cùng thì lúc nào đi làm thủ tục? !" Cô nhìn anh, tính tình cực kỳ nóng nảy, thật sự là chịu đủ rồi, không nghĩ muốn lại níu kéo thêm nữa!

"Em liền vội vả muốn cùng anh ly hôn như thế? !" Đường Hạo Nam cũng giận, anh còn đang suy nghĩ phải làm sao giải quyết Đồng Y Mộng bên kia, mà Hạ Nhất Nhiễm, cô lại cố ý muốn ly hôn.

"Đúng! Tôi gấp! Tôi chỉ mong sao lập tức thoát khỏi anh!" Tên khốn anh vẫn lại là chưa từng đứng ở vị trí của cô suy xét, cũng thật không rõ, anh tại sao vẫn còn níu kéo.

Nếu không có phần di chúc kia ràng buộc!

Đường Hạo Nam rất không là cảm xúc nhìn cô, khóe miệng hiện lên cười châm chọc, "Em càng muốn thoát khỏi anh, anh càng nắm lấy em không buông!"

Dứt lời, ra khỏi phòng bếp.

Hạ Nhất Nhiễm đứng ở kia, cười khổ cắn răng!

Khi cô bưng hai cái trứng ốp lếp đi ra ngoài, Đường Hạo Nam đang rót nước uống.

Cô ngồi xuống, không quản anh, trái lại tự ăn, mới vừa ngửi được mùi dầu mỡ liền muốn no rồi, mới vừa ăn một miếng, cảm giác buồn nôn lại tới nữa!

Có Đường Hạo Nam ở đây, cô chịu đựng đem cảm giác buồn nôn nén lại.

Đúng là lại vẫn rất đói.

Đường Hạo Nam thấy cô ăn một miếng liền phun vào thùng rác, không ăn nữa, có phần buồn bực.

"Em tại sao lại không ăn?" Nhịn không được quan tâm mà hỏi rồi.

"Không liên quan tới anh." Cô nhàn nhạt nói, lại đi phòng bếp, trong tủ lạnh thật sự không có gì để ăn, chỉ có sữa.

"Ọe. . ." Còn không có uống, ngửi thấy sữa mùi, liền buồn nôn, phát ra thanh âm rất lớn.

Lúc Đường Hạo Nam chạy vào, cô đã ghé vào bên cạnh bồn rửa chén, móc họng, một vẻ nghĩ muốn nôn lại nôn không ra, sợ tới mức anh có phần không biết làm sao.

"Anh tới cùng xảy ra chuyện gì? !" Đi tới, buồn bực hỏi.

Hạ Nhất Nhiễm vẫn lại là không để ý tới anh, cô cũng không biết chính mình xảy ra chuyện gì.

Hai ngày nay khẩu vị không tốt, không biết có phải viêm dạ dày tái phát rồi hay không. Buổi tối ăn nhiều đồ cay như vậy, có lẽ là kích thích đến dạ dày rồi.

Đường Hạo Nam cũng biết cô trước kia dạ dày không tốt, thấy cô không nói lời nào, anh ra ngoài rót cho cô ly nước ấm.

"Có phải bệnh bao tử tái phát không? Anh hiện tại mang em đi bệnh viện!"

"Không liên quan đến anh, anh mặc kệ tôi." Hạ Nhất Nhiễm nói xong, đi phòng khách, đem cửa phòng khóa trái rồi.

. . .

Hạ Nhất Nhiễm ngày hôm sau tỉnh lại, Đường Hạo Nam đã không thấy nữa, trên bàn cơm bày bữa sáng nóng hôi hổi, đều là từ bên ngoài mua tới về, xem ra thanh đạm ngon miệng, còn có cháo thịt nạc trứng bắc thảo mà cô thích.

Lần này không có buồn nôn nữa, ăn thật nhiều.

Cảm giác Đường Hạo Nam đối với cô ít nhiều là có điểm áy náy, để ý.

Lương tri đang nổi loạn đi, cùng tình cảm không quan hệ.

Cô đi tiệm bánh ngọt, đã cùng Tô Tiểu Quả bàn xong, chờ sau khi cô đi rồi, toàn bộ cửa hàng này cho Tô Tiểu Quả.

Người giúp việc ơ Đường gia đến mua bánh ngọt, nói là Đồng Y Mộng muốn ăn, chọn một phần bánh phô mai, Hạ Nhất Nhiễm tự mình đóng gói.

"Muốn ăn bánh phô mai chỗ nào không có chứ? Cần phải tới tận chỗ này!"

"Tiểu Quả! Em nói lời này đúng là một chút Logic đều không có nha!" Hạ Nhất Nhiễm xem thường cô.

"Nếu Đồng Y Mộng không có mất trí nhớ, cô ta liền biết quan hệ của chị cùng Đường Hạo Nam thì sao? Vậy hiện tại cô ta làm toàn bộ những chuyện này không phải đều là cố ý à? !" Tô Tiểu Quả líu ríu phản bác, Hạ Nhất Nhiễm nhíu mày, cảm giác buồn nôn kia lại tới nữa, che miệng chạy tới sau bếp.

Tô Tiểu Quả thấy Hạ Nhất Nhiễm buồn nôn, nhíu mày, khoanh tay trước ngực đứng ở cửa bếp, "Tình yêu của em, chị hẳn không là mang thai đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com